60473.Ninh Tuyết Tuyết nhìn chằm chằm vào mặt An Điềm, thầm nghiến răng: Người phụ nữ này đúng là không đơn giản! Chỉ một hành động nhẹ nhàng như vậy mà đã đẩy lùi được đòn thị uy của mình rồi.
Còn nhớ năm năm trước, anh Thiên Tuấn bất đắc dĩ phải lấy một người phụ nữ tên An Nhiên, một năm sau lại li hôn rồi lấy một người phụ nữ tên Chu Mộng Chỉ, bây giờ, Chu Mộng Chỉ khó khăn lắm mới chết đi, mình cứ tưởng bản thân đã có cơ hội, thế mà lại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ tên An Điềm này.
Tên lại còn gần giống với vợ cũ của anh Thiên Tuấn là An Nhiên nữa chứ, đúng là đáng ghét mà!
“Cũng không có gì.” Ninh Tuyết Tuyết cười lại với An Điềm, nếu An Điềm đã không chịu nhún nhường thì cô ta cũng không dễ chịu thua, “Nhưng mà nghe cách nói chuyện của cô An Điềm như thế thì có vẻ rất rành các công việc của người hầu kẻ hạ, thảo nào anh Thiên Tuấn lại cho cô ở đây.”
“Ha ha…” An Điềm làm sao có thể không nghe ra Ninh Tuyết Tuyết đang mỉa mai mình? Cô bật cười rồi nhẹ nhàng đáp, “Cũng chẳng phải hầu hạ gì cả, chẳng qua là do sáng nào Cố Thiên Tuấn cũng làm bữa sáng cho tôi, thế nên tôi mới hơi khó tính một chút thôi.”
“Cái gì? Anh Thiên Tuấn làm bữa sáng cho cô sao?” Ninh Tuyết Tuyết lúc này không kìm chế nổi nữa, anh Thiên Tuấn trước nay thậm chí còn chẳng nói chuyện nhiều với ai, sao bây giờ lại chịu hạ mình đi làm bữa sáng cho một người phụ nữ?
Ninh Tuyết Tuyết không tin được mà bước lên một bước hỏi: “Còn là mỗi ngày nữa?”
“Đúng vậy.” An Điềm nói bằng vẻ mặt thản nhiên, “Có điều anh ấy làm không được ngon cho lắm, bị tôi mắng liên tục, thế nên anh ấy bảo sẽ cố gắng học nấu nướng, dù vậy vẫn chưa có chuyển biến gì.”
“…” Ninh Tuyết Tuyết bị câu nói ấy của An Điềm làm cho nổi giận tột độ, “Cô An Điềm đang khoe khoang với tôi rằng anh Thiên Tuấn đối xử rất tốt với cô đó à?”
“Đâu có.” An Điềm giả vờ ngơ ngác, “Tôi chỉ là kể lại một chuyện trong cuộc sống hàng ngày của tôi cho cô nghe thôi, sao lại thành ra khoe khoang rồi?”
“Đừng có mà tỏ vẻ ngây thơ trước mặt tôi, hạng phụ nữ như cô tôi đã gặp nhiều rồi, chẳng có cái gì, thế nên mới muốn sống chết mà bám lấy đàn ông!” Ninh Tuyết Tuyết trừng mắt với An Điềm, “Cô nói với tôi chuyện này, chẳng qua là vì sợ tôi sẽ cướp mất anh Thiên Tuấn, khiến cô không còn cơm để mà ăn!”
“Thế thì cô cứ cướp đi.” An Điềm nhún vai rồi mỉm cười, “Tôi đang rất mong chờ đến cái ngày mình không còn cơm mà ăn đấy!”
“An Điềm, cô đừng có mà quá đáng!” Ninh Tuyết Tuyết không ngờ An Điềm lại dám khiêu khích mình như vậy, “Anh Thiên Tuấn của tôi là tổng tài tập đoàn Cố Thị, nuôi vài phụ nữ trong biệt thự cũng chẳng có gì là lạ, nhưng mà, tôi đây mới là thanh mai trúc mã của anh Thiên Tuấn, hai chúng tôi mới là môn đăng hộ đối, cô phải hiểu rõ vị trí của mình đấy!”
“Cô là ai? Tại sao lại nói chuyện bất lịch sự với mẹ con như vậy?” Một giọng nói trong trẻo đầy trách móc chợt vang lên.
An An đứng ở cửa, đang đeo cặp sách, giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn Ninh Tuyết Tuyết.
An Điềm giật bắn mình, cô không muốn An An nghe thấy mấy lời mà Ninh Tuyết Tuyết nói, thế nên vội vàng bước lên cầm cặp sách của An An rồi cười hỏi: “An An, con đi học về đấy à?”
“Mẹ ơi…” An An nắm chặt tay An Điềm, ngẩng đầu hỏi cô, “Mẹ không sao chứ?”
Ninh Tuyết Tuyết vừa nghe An An gọi An Điềm là mẹ thì vẻ phẫn nộ trên mặt càng thêm dữ dội, cô ta bước đến trước mặt An An, chợt phát hiện đứa bé này mặt mũi trông rất giống Cố Thiên Tuấn.
Thầm nghiến răng, Ninh Tuyết Tuyết quay sang An Điềm: “Cô ra tay cũng nhanh thật đấy, còn sinh cả con nữa, thảo nào anh Thiên Tuấn lại cho cô ở đây!”
“Ninh Tuyết Tuyết, cô nói chuyện lịch sự một chút, tôi…”
“Ninh Tuyết Tuyết, cô làm cái gì đấy?”
An An vừa đi học về cũng là lúc Cố Thiên Tuấn tan làm về nhà, anh mới bước chân vào phòng khách đã nghe Ninh Tuyết Tuyết khó chịu chất vấn An Điềm.
Tống Mạn Nhu đúng là đã tốn không ít công sức rồi, bà ta biết nếu tận dụng mối quan hệ giữa bố mẹ mình và bố mẹ Ninh Tuyết Tuyết thì mình sẽ không thể làm gì được Ninh Tuyết Tuyết, thế nên, trước tiên bà ta đưa con trai Cố Thiên Kỳ của mình đến công ty làm, sau đó lại đẩy Ninh Tuyết Tuyết đến đây gây thêm phiền phức!
Đúng là cao tay thật!
“Anh Thiên Tuấn!” Ninh Tuyết Tuyết đang nhăn nhó mặt mày, thấy Cố Thiên Tuấn thì liền cười rạng rỡ, chạy như bay đến chỗ anh, “Anh Thiên Tuấn, em nhớ anh quá!”
Nhưng Cố Thiên Tuấn lại nhẹ nhàng né sang một bên, khiến Ninh Tuyết Tuyết bổ nhào vào không khí, suýt nữa đã ngã ra đất.
“Anh Thiên Tuấn, sao anh lại tránh em?” Ninh Tuyết Tuyết khẽ giậm chân, tỏ vẻ uất ức, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung dữ như vừa rồi nữa.
“Phải đấy, anh à, anh xem chị Tuyết Tuyết đáng yêu thế này, sao anh lại nỡ lòng né chị ấy?” Cố Thiên Kỳ cùng tan làm về với Cố Thiên Tuấn, có vẻ thấy tình hình còn chưa đủ căng thẳng nên đã đổ thêm dầu vào lửa, “Hồi em còn ở bên Mỹ, lúc nào cũng nghe chị Tuyết Tuyết kể chuyện hai người khi còn bé là thanh mai trúc mã, thân thiết vô cùng.”
“Thiên Kỳ, em nhắc mấy chuyện ấy làm gì? Đều là chuyện lúc còn bé thôi. Bây giờ chị và anh Thiên Tuấn cũng vẫn thân thiết mà!” Ninh Tuyết Tuyết nghiêng mắt nhìn An Điềm, đắc ý hất cằm.
“Đúng vậy, em nhìn là nhận ra tình cảm hai người rất tốt!” Cố Thiên Kỳ phụ họa.
An Điềm đứng gần đó, nghe Cố Thiên Kỳ và Ninh Tuyết Tuyết kẻ hát người bè như thế thì cơn giận trong lòng càng lúc càng lớn: Ở trong cái biệt thự này, bất kì người phụ nữ nào cũng được quyền diễu võ dương oai chất vấn mình như vậy sao? Mình ở đây rốt cuộc là cái gì? Chi bằng mình rời khỏi đây, để cho Cố Thiên Tuấn sống với thanh mai trúc mã của anh ta luôn cho rồi!
Bất giác, bàn tay của An Điềm nắm chặt lại, An An trông thấy nét mặt thay đổi của An Điềm thì liền ngẩng đầu nói: “Mẹ ơi, hôm nay cô giáo giao cho con bài tập quan sát cá, mẹ giúp con với được không?”
An Điềm lập tức định thần lại, gượng cười nói với An An: “Được chứ.”
“Vậy chúng ta đi thôi!” An An vừa nói vừa kéo tay An Điềm đi vào phòng mình.
Cố Thiên Tuấn trông thấy tâm trạng An Điềm không ổn thì liền bước theo ngay.
Nhưng không ngờ Ninh Tuyết Tuyết lại nắm lấy cánh tay Cố Thiên Tuấn, nũng nịu nói: “Anh Thiên Tuấn, em lâu lắm rồi mới được gặp lại anh, thật sự rất nhớ anh đấy!”
An Điềm vừa nghe thấy câu ấy vang lên sau lưng mình thì ngay lập tức bước nhanh hơn, kéo An An vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Thấy mọi việc tiến triển như vậy, Cố Thiên Kỳ nhoẻn miệng cười, sau đó bước đến ngồi xuống ghế sofa chờ xem kịch hay, còn cầm quả táo đỏ tươi trên bàn lên cắn một miếng, vị ngọt dịu lan tỏa trong cổ họng khiến tâm trạng anh càng thêm phấn khích.
Cố Thiên Tuấn thì lại cố kìm cơn giận, giằng tay mình ra khỏi tay Ninh Tuyết Tuyết, “Ninh Tuyết Tuyết, cô có thể vào đây hoàn toàn là vì bố mẹ cô đã nhờ vả tôi, nhưng nếu cô mà không hiểu chuyện thì bây giờ tôi sẽ đuổi cô về Mỹ ngay!”
“Sao anh lại lớn tiếng vậy, anh Thiên Tuấn?” Ninh Tuyết Tuyết khẽ tiến đến, ngẩng đầu chớp mắt nhìn Cố Thiên Tuấn, “Anh là vì người phụ nữ vừa rồi mà nổi giận sao? Cô ta chẳng qua chỉ là nhân tình anh nuôi trong biệt thự này thôi, người như thế không nên nuông chiều, nếu không cô ta còn tưởng mình thật sự là phu nhân Cố đấy! Anh Thiên Tuấn, em…”
“An Điềm chính là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, là vợ của tôi!” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng ngắt lời Ninh Tuyết Tuyết, gương mặt lạnh lùng của anh lúc này hiện rõ vẻ tức giận.
Còn nhớ năm năm trước, anh Thiên Tuấn bất đắc dĩ phải lấy một người phụ nữ tên An Nhiên, một năm sau lại li hôn rồi lấy một người phụ nữ tên Chu Mộng Chỉ, bây giờ, Chu Mộng Chỉ khó khăn lắm mới chết đi, mình cứ tưởng bản thân đã có cơ hội, thế mà lại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ tên An Điềm này.
Tên lại còn gần giống với vợ cũ của anh Thiên Tuấn là An Nhiên nữa chứ, đúng là đáng ghét mà!
“Cũng không có gì.” Ninh Tuyết Tuyết cười lại với An Điềm, nếu An Điềm đã không chịu nhún nhường thì cô ta cũng không dễ chịu thua, “Nhưng mà nghe cách nói chuyện của cô An Điềm như thế thì có vẻ rất rành các công việc của người hầu kẻ hạ, thảo nào anh Thiên Tuấn lại cho cô ở đây.”
“Ha ha…” An Điềm làm sao có thể không nghe ra Ninh Tuyết Tuyết đang mỉa mai mình? Cô bật cười rồi nhẹ nhàng đáp, “Cũng chẳng phải hầu hạ gì cả, chẳng qua là do sáng nào Cố Thiên Tuấn cũng làm bữa sáng cho tôi, thế nên tôi mới hơi khó tính một chút thôi.”
“Cái gì? Anh Thiên Tuấn làm bữa sáng cho cô sao?” Ninh Tuyết Tuyết lúc này không kìm chế nổi nữa, anh Thiên Tuấn trước nay thậm chí còn chẳng nói chuyện nhiều với ai, sao bây giờ lại chịu hạ mình đi làm bữa sáng cho một người phụ nữ?
Ninh Tuyết Tuyết không tin được mà bước lên một bước hỏi: “Còn là mỗi ngày nữa?”
“Đúng vậy.” An Điềm nói bằng vẻ mặt thản nhiên, “Có điều anh ấy làm không được ngon cho lắm, bị tôi mắng liên tục, thế nên anh ấy bảo sẽ cố gắng học nấu nướng, dù vậy vẫn chưa có chuyển biến gì.”
“…” Ninh Tuyết Tuyết bị câu nói ấy của An Điềm làm cho nổi giận tột độ, “Cô An Điềm đang khoe khoang với tôi rằng anh Thiên Tuấn đối xử rất tốt với cô đó à?”
“Đâu có.” An Điềm giả vờ ngơ ngác, “Tôi chỉ là kể lại một chuyện trong cuộc sống hàng ngày của tôi cho cô nghe thôi, sao lại thành ra khoe khoang rồi?”
“Đừng có mà tỏ vẻ ngây thơ trước mặt tôi, hạng phụ nữ như cô tôi đã gặp nhiều rồi, chẳng có cái gì, thế nên mới muốn sống chết mà bám lấy đàn ông!” Ninh Tuyết Tuyết trừng mắt với An Điềm, “Cô nói với tôi chuyện này, chẳng qua là vì sợ tôi sẽ cướp mất anh Thiên Tuấn, khiến cô không còn cơm để mà ăn!”
“Thế thì cô cứ cướp đi.” An Điềm nhún vai rồi mỉm cười, “Tôi đang rất mong chờ đến cái ngày mình không còn cơm mà ăn đấy!”
“An Điềm, cô đừng có mà quá đáng!” Ninh Tuyết Tuyết không ngờ An Điềm lại dám khiêu khích mình như vậy, “Anh Thiên Tuấn của tôi là tổng tài tập đoàn Cố Thị, nuôi vài phụ nữ trong biệt thự cũng chẳng có gì là lạ, nhưng mà, tôi đây mới là thanh mai trúc mã của anh Thiên Tuấn, hai chúng tôi mới là môn đăng hộ đối, cô phải hiểu rõ vị trí của mình đấy!”
“Cô là ai? Tại sao lại nói chuyện bất lịch sự với mẹ con như vậy?” Một giọng nói trong trẻo đầy trách móc chợt vang lên.
An An đứng ở cửa, đang đeo cặp sách, giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn Ninh Tuyết Tuyết.
An Điềm giật bắn mình, cô không muốn An An nghe thấy mấy lời mà Ninh Tuyết Tuyết nói, thế nên vội vàng bước lên cầm cặp sách của An An rồi cười hỏi: “An An, con đi học về đấy à?”
“Mẹ ơi…” An An nắm chặt tay An Điềm, ngẩng đầu hỏi cô, “Mẹ không sao chứ?”
Ninh Tuyết Tuyết vừa nghe An An gọi An Điềm là mẹ thì vẻ phẫn nộ trên mặt càng thêm dữ dội, cô ta bước đến trước mặt An An, chợt phát hiện đứa bé này mặt mũi trông rất giống Cố Thiên Tuấn.
Thầm nghiến răng, Ninh Tuyết Tuyết quay sang An Điềm: “Cô ra tay cũng nhanh thật đấy, còn sinh cả con nữa, thảo nào anh Thiên Tuấn lại cho cô ở đây!”
“Ninh Tuyết Tuyết, cô nói chuyện lịch sự một chút, tôi…”
“Ninh Tuyết Tuyết, cô làm cái gì đấy?”
An An vừa đi học về cũng là lúc Cố Thiên Tuấn tan làm về nhà, anh mới bước chân vào phòng khách đã nghe Ninh Tuyết Tuyết khó chịu chất vấn An Điềm.
Tống Mạn Nhu đúng là đã tốn không ít công sức rồi, bà ta biết nếu tận dụng mối quan hệ giữa bố mẹ mình và bố mẹ Ninh Tuyết Tuyết thì mình sẽ không thể làm gì được Ninh Tuyết Tuyết, thế nên, trước tiên bà ta đưa con trai Cố Thiên Kỳ của mình đến công ty làm, sau đó lại đẩy Ninh Tuyết Tuyết đến đây gây thêm phiền phức!
Đúng là cao tay thật!
“Anh Thiên Tuấn!” Ninh Tuyết Tuyết đang nhăn nhó mặt mày, thấy Cố Thiên Tuấn thì liền cười rạng rỡ, chạy như bay đến chỗ anh, “Anh Thiên Tuấn, em nhớ anh quá!”
Nhưng Cố Thiên Tuấn lại nhẹ nhàng né sang một bên, khiến Ninh Tuyết Tuyết bổ nhào vào không khí, suýt nữa đã ngã ra đất.
“Anh Thiên Tuấn, sao anh lại tránh em?” Ninh Tuyết Tuyết khẽ giậm chân, tỏ vẻ uất ức, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung dữ như vừa rồi nữa.
“Phải đấy, anh à, anh xem chị Tuyết Tuyết đáng yêu thế này, sao anh lại nỡ lòng né chị ấy?” Cố Thiên Kỳ cùng tan làm về với Cố Thiên Tuấn, có vẻ thấy tình hình còn chưa đủ căng thẳng nên đã đổ thêm dầu vào lửa, “Hồi em còn ở bên Mỹ, lúc nào cũng nghe chị Tuyết Tuyết kể chuyện hai người khi còn bé là thanh mai trúc mã, thân thiết vô cùng.”
“Thiên Kỳ, em nhắc mấy chuyện ấy làm gì? Đều là chuyện lúc còn bé thôi. Bây giờ chị và anh Thiên Tuấn cũng vẫn thân thiết mà!” Ninh Tuyết Tuyết nghiêng mắt nhìn An Điềm, đắc ý hất cằm.
“Đúng vậy, em nhìn là nhận ra tình cảm hai người rất tốt!” Cố Thiên Kỳ phụ họa.
An Điềm đứng gần đó, nghe Cố Thiên Kỳ và Ninh Tuyết Tuyết kẻ hát người bè như thế thì cơn giận trong lòng càng lúc càng lớn: Ở trong cái biệt thự này, bất kì người phụ nữ nào cũng được quyền diễu võ dương oai chất vấn mình như vậy sao? Mình ở đây rốt cuộc là cái gì? Chi bằng mình rời khỏi đây, để cho Cố Thiên Tuấn sống với thanh mai trúc mã của anh ta luôn cho rồi!
Bất giác, bàn tay của An Điềm nắm chặt lại, An An trông thấy nét mặt thay đổi của An Điềm thì liền ngẩng đầu nói: “Mẹ ơi, hôm nay cô giáo giao cho con bài tập quan sát cá, mẹ giúp con với được không?”
An Điềm lập tức định thần lại, gượng cười nói với An An: “Được chứ.”
“Vậy chúng ta đi thôi!” An An vừa nói vừa kéo tay An Điềm đi vào phòng mình.
Cố Thiên Tuấn trông thấy tâm trạng An Điềm không ổn thì liền bước theo ngay.
Nhưng không ngờ Ninh Tuyết Tuyết lại nắm lấy cánh tay Cố Thiên Tuấn, nũng nịu nói: “Anh Thiên Tuấn, em lâu lắm rồi mới được gặp lại anh, thật sự rất nhớ anh đấy!”
An Điềm vừa nghe thấy câu ấy vang lên sau lưng mình thì ngay lập tức bước nhanh hơn, kéo An An vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Thấy mọi việc tiến triển như vậy, Cố Thiên Kỳ nhoẻn miệng cười, sau đó bước đến ngồi xuống ghế sofa chờ xem kịch hay, còn cầm quả táo đỏ tươi trên bàn lên cắn một miếng, vị ngọt dịu lan tỏa trong cổ họng khiến tâm trạng anh càng thêm phấn khích.
Cố Thiên Tuấn thì lại cố kìm cơn giận, giằng tay mình ra khỏi tay Ninh Tuyết Tuyết, “Ninh Tuyết Tuyết, cô có thể vào đây hoàn toàn là vì bố mẹ cô đã nhờ vả tôi, nhưng nếu cô mà không hiểu chuyện thì bây giờ tôi sẽ đuổi cô về Mỹ ngay!”
“Sao anh lại lớn tiếng vậy, anh Thiên Tuấn?” Ninh Tuyết Tuyết khẽ tiến đến, ngẩng đầu chớp mắt nhìn Cố Thiên Tuấn, “Anh là vì người phụ nữ vừa rồi mà nổi giận sao? Cô ta chẳng qua chỉ là nhân tình anh nuôi trong biệt thự này thôi, người như thế không nên nuông chiều, nếu không cô ta còn tưởng mình thật sự là phu nhân Cố đấy! Anh Thiên Tuấn, em…”
“An Điềm chính là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, là vợ của tôi!” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng ngắt lời Ninh Tuyết Tuyết, gương mặt lạnh lùng của anh lúc này hiện rõ vẻ tức giận.
/540
|