60476.An Điềm đang được Cố Thiên Tuấn hôn cho đê mê chợt mở mắt ra, hốt hoảng lấy tay che ngực mình rồi đẩy Cố Thiên Tuấn: Khả năng chống cự của mình sao càng lúc càng kém thế này?
Cố Thiên Tuấn cụt hứng chống tay ngồi dậy, hô vọng ra ngoài cửa: “Đợi một chút, tôi và An Điềm sẽ ra ngay!”
“Vâng ạ! Em muốn xin lỗi An Điềm, hai người mau ra đi nhé!” Ninh Tuyết Tuyết nói to rồi quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ, cảm thấy hình như mình phá đám rất đúng lúc.
Cố Thiên Kỳ cũng gật đầu, thấy đầu óc của Ninh Tuyết Tuyết cũng có thể tạm dùng được.
“An Điềm,” Cố Thiên Tuấn vuốt tóc An Điềm, “Ninh Tuyết Tuyết bây giờ muốn xin lỗi em, để anh ra mở cửa.”
An Điềm cài lại cúc áo, ngồi yên trên giường không nói gì.
Cố Thiên Tuấn vừa mở cửa, Ninh Tuyết Tuyết đứng ở đó liền nói ngay: “Anh Thiên Tuấn…”
“Được rồi, mau vào xin lỗi An Điềm đi!” Cố Thiên Tuấn đứng tránh sang một bên.
“Vâng.” Ninh Tuyết Tuyết gật đầu rồi bước đến trước mặt An Điềm.
An Điềm vẫn cúi mặt không nói gì.
“An Điềm, con người tôi nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng không có ác ý gì đâu, cho nên mong cô đừng có quá nhỏ mọn, tôi chỉ đùa thôi mà.” Ninh Tuyết Tuyết nhìn An Điềm rồi nói bằng giọng điệu hết sức đáng thương.
Nghe Ninh Tuyết Tuyết nói, An Điềm cảm thấy rất nực cười, đây là thái độ xin lỗi đấy à? Đã nói lời không đúng rồi lại còn bảo người ta nhỏ mọn, đây là thái độ xin lỗi đàng hoàng của cô đó sao?
An Điềm trước nay chưa bao giờ nhận mình là người độ lượng, huống hồ bây giờ Ninh Tuyết Tuyết còn không chịu thật lòng xin lỗi cô thì cô chẳng việc gì phải tha thứ cả.
“Cô Ninh Tuyết Tuyết, tôi thấy tuổi tác cô cũng không còn nhỏ nữa, chắc cũng biết đạo đức và lịch sự cơ bản khi làm người, cho nên, khi người khác giận mình thì điều cần làm trước tiên chính là tự kiểm điểm bản thân mình chứ không phải là đi nói người khác nhỏ mọn!” An Điềm nhìn Ninh Tuyết Tuyết, nói một cách không khách sáo.
“Cô…” Ninh Tuyết Tuyết trừng mắt với An Điềm, định cãi lại, nhưng chợt nhớ ra Cố Thiên Tuấn vẫn còn đang đứng bên cạnh mình, thế nên đành phải tạm thời nuốt cục tức xuống.
An Điềm thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của Ninh Tuyết Tuyết thì cười khẩy nói: “Đây là phòng của An An, mọi người ra ngoài hết đi!”
Nói xong, An Điềm đứng dậy đi ra ngoài trước tiên, lúc bước đến cửa còn chủ động nắm tay Cố Thiên Tuấn dắt đi.
Cố Thiên Tuấn thấy vẻ mặt giận dỗi của An Điềm, khẽ cười một tiếng rồi bước đi cùng cô.
Ninh Tuyết Tuyết nhìn theo bóng lưng của Cố Thiên Tuấn và An Điềm, căm phẫn giậm chân một cái rồi thất thểu bước ra ngoài.
Giờ ăn tối…
“Anh Thiên Tuấn, đây là món bánh củ sen mà anh thích ăn nhất này!” Ninh Tuyết Tuyết nói xong liền gắp một miếng bánh cho vào bát của Cố Thiên Tuấn.
Thấy thái độ nhiệt tình của Ninh Tuyết Tuyết, An Điềm bĩu môi rồi trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Tuấn đành phải tỏ vẻ vô tội nói một tiếng cảm ơn với Ninh Tuyết Tuyết.
“Nhiên Nhiên, đây là món đùi gà rán mà chị thích này!” Cố Thiên Kỳ nói xong liền gắp một cái đùi gà rán cho vào bát của An Điềm.
Lần này đến lượt Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm.
Còn An Điềm chỉ biết cúi đầu tiếp tục ăn.
Bữa ăn vừa kết thúc, Ninh Tuyết Tuyết đã chạy đến phòng sách, bưng cà phê vào cho Cố Thiên Tuấn.
“Anh Thiên Tuấn, anh làm việc buổi tối chắc vất vả lắm, nhớ chú ý sức khỏe đấy!”
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, vừa giở xem tài liệu vừa nói, “Nếu không còn gì nữa thì cô ra ngoài đi.”
“Anh Thiên Tuấn, sao anh lại lạnh lùng với em như vậy?” Ninh Tuyết Tuyết cau mày nói, “Có phải là vì An Điềm mà anh mới đối xử với em như vậy không?”
“Ninh Tuyết Tuyết…” Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng nhìn vào mặt Ninh Tuyết Tuyết, “Cô chú đã dặn dò tôi phải chăm sóc cô thật tốt trong khoảng thời gian cô ở thành phố H, chuyện này tôi nhất định sẽ làm, nhưng tôi cũng mong cô có thể hiểu rõ vị trí của mình.”
“Anh Thiên Tuấn…” Chính tai nghe Cố Thiên Tuấn cự tuyệt mình, Ninh Tuyết Tuyết bất giác cúi đầu.
Cộc cộc cộc…
Ninh Tuyết Tuyết còn chưa nói xong, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.
Cố Thiên Tuấn cũng chưa kịp nói mời vào thì cửa đã được mở ra rồi.
An Điềm bưng trà đứng ở cửa, vừa hay trông thấy dáng vẻ uất ức của Ninh Tuyết Tuyết.
“Chậc, chắc là tôi phải ra khỏi đây rồi!” An Điềm tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hoàn toàn không có ý rời đi. Vừa rồi cô trông thấy Ninh Tuyết Tuyết chủ động vào văn phòng của Cố Thiên Tuấn, chắc chắn là lại muốn lấy lòng Cố Thiên Tuấn rồi, vậy nên cô tuyệt đối không thể cho Ninh Tuyết Tuyết có cơ hội.
“Không cần!” Cố Thiên Tuấn vẫy tay với An Điềm, “Em qua đây.”
Ninh Tuyết Tuyết nghe Cố Thiên Tuấn bảo An Điềm vào thì liền khó chịu liếc nhìn An Điềm.
Còn An Điềm lại vui vẻ ngẩng cao đầu bưng trà đi vào.
“Cố Thiên Tuấn, ăn cơm xong thì nên uống trà, uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu.” An Điềm nói xong liền gạt tách cà phê của Ninh Tuyết Tuyết sang một bên rồi nhìn Cố Thiên Tuấn đấy âu yếm.
“Này, cô…”
“Ninh Tuyết Tuyết, nếu không còn gì nữa thì cô ra ngoài đi!”
Ninh Tuyết Tuyết vừa định nổi nóng vì bị An Điềm gạt cốc cà phê đi, nhưng lại bị Cố Thiên Tuấn đuổi ra ngoài.
“Vâng, em biết rồi.” Ninh Tuyết Tuyết hậm hực gật đầu, cuối cùng đành phải rời khỏi phòng sách.
Ngay khi Ninh Tuyết Tuyết vừa đóng cửa phòng lại, An Điềm lập tức thu lại ánh mắt dịu dàng, bước đến ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện bàn làm việc.
“An Điềm,” Cố Thiên Tuấn cũng đứng dậy, vừa áp sát An Điềm vừa nhướn mày nói, “Ninh Tuyết Tuyết vừa đi là em liền đổi thái độ vậy à?”
“Dừng lại!”
Thấy Cố Thiên Tuấn chuẩn bị đè lên người mình, An Điềm lập tức tuột giày ra rồi giơ bàn chân không lên chặn ngay hông của anh, “Có gì thì nói, đừng có đến gần tôi quá!”
“Thế này mà gọi là gần à?” Cố Thiên Tuấn đưa tay chộp lấy bàn chân không của An Điềm, ngón tay từ từ mân mê các ngón chân trắng nõn và lòng bàn chân mềm mại của cô, ánh mắt như phát ra tia lửa.
“Cố Thiên Tuấn…”
An Điềm lập tức nhấc chân, định rút bàn chân lại.
Nhưng Cố Thiên Tuấn lại dùng lực kéo hai chân cô ra hai bên rồi đè người xuống, hôn lên tai cô, khẽ nói: “Vậy anh sẽ cho em được biết thế nào gọi là khoảng cách ngược.”
“Tôi…”
An Điềm còn chưa kịp phản kháng, đôi môi đã bị Cố Thiên Tuấn áp vào.
Bàn tay anh bắt đầu vuốt ve mơn trớn cơ thể cổ, An Điềm lập tức cảm thấy toàn thân run rẩy, vừa thở hổn hển vừa khẽ nói: “Cố Thiên Tuấn…”
“Sao?” Cố Thiên Tuấn di chuyển đôi môi xuống cổ An Điềm, rồi từ từ xuống nữa, để lại dấu hôn trên khắp người cô.
“Đây… đây là phòng sách…” Một chút lí trí còn sót lại của An Điềm nhắc nhở cô, cô và Cố Thiên Tuấn làm thế này có vẻ không thích hợp cho lắm.
“Anh biết mà.” Cố Thiên Tuấn vừa hôn An Điềm vừa cởi áo ngủ của cô ra.
“Nếu biết rồi thì… tại… tại sao… chậc…”
Động tác đột ngột của Cố Thiên Tuấn khiến An Điềm bất giác nhắm chặt mắt.
An Điềm ôm lấy Cố Thiên Tuấn, cổ họng phát ra tiếng rên không thể kìm nén được…
Cố Thiên Tuấn cụt hứng chống tay ngồi dậy, hô vọng ra ngoài cửa: “Đợi một chút, tôi và An Điềm sẽ ra ngay!”
“Vâng ạ! Em muốn xin lỗi An Điềm, hai người mau ra đi nhé!” Ninh Tuyết Tuyết nói to rồi quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ, cảm thấy hình như mình phá đám rất đúng lúc.
Cố Thiên Kỳ cũng gật đầu, thấy đầu óc của Ninh Tuyết Tuyết cũng có thể tạm dùng được.
“An Điềm,” Cố Thiên Tuấn vuốt tóc An Điềm, “Ninh Tuyết Tuyết bây giờ muốn xin lỗi em, để anh ra mở cửa.”
An Điềm cài lại cúc áo, ngồi yên trên giường không nói gì.
Cố Thiên Tuấn vừa mở cửa, Ninh Tuyết Tuyết đứng ở đó liền nói ngay: “Anh Thiên Tuấn…”
“Được rồi, mau vào xin lỗi An Điềm đi!” Cố Thiên Tuấn đứng tránh sang một bên.
“Vâng.” Ninh Tuyết Tuyết gật đầu rồi bước đến trước mặt An Điềm.
An Điềm vẫn cúi mặt không nói gì.
“An Điềm, con người tôi nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng không có ác ý gì đâu, cho nên mong cô đừng có quá nhỏ mọn, tôi chỉ đùa thôi mà.” Ninh Tuyết Tuyết nhìn An Điềm rồi nói bằng giọng điệu hết sức đáng thương.
Nghe Ninh Tuyết Tuyết nói, An Điềm cảm thấy rất nực cười, đây là thái độ xin lỗi đấy à? Đã nói lời không đúng rồi lại còn bảo người ta nhỏ mọn, đây là thái độ xin lỗi đàng hoàng của cô đó sao?
An Điềm trước nay chưa bao giờ nhận mình là người độ lượng, huống hồ bây giờ Ninh Tuyết Tuyết còn không chịu thật lòng xin lỗi cô thì cô chẳng việc gì phải tha thứ cả.
“Cô Ninh Tuyết Tuyết, tôi thấy tuổi tác cô cũng không còn nhỏ nữa, chắc cũng biết đạo đức và lịch sự cơ bản khi làm người, cho nên, khi người khác giận mình thì điều cần làm trước tiên chính là tự kiểm điểm bản thân mình chứ không phải là đi nói người khác nhỏ mọn!” An Điềm nhìn Ninh Tuyết Tuyết, nói một cách không khách sáo.
“Cô…” Ninh Tuyết Tuyết trừng mắt với An Điềm, định cãi lại, nhưng chợt nhớ ra Cố Thiên Tuấn vẫn còn đang đứng bên cạnh mình, thế nên đành phải tạm thời nuốt cục tức xuống.
An Điềm thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của Ninh Tuyết Tuyết thì cười khẩy nói: “Đây là phòng của An An, mọi người ra ngoài hết đi!”
Nói xong, An Điềm đứng dậy đi ra ngoài trước tiên, lúc bước đến cửa còn chủ động nắm tay Cố Thiên Tuấn dắt đi.
Cố Thiên Tuấn thấy vẻ mặt giận dỗi của An Điềm, khẽ cười một tiếng rồi bước đi cùng cô.
Ninh Tuyết Tuyết nhìn theo bóng lưng của Cố Thiên Tuấn và An Điềm, căm phẫn giậm chân một cái rồi thất thểu bước ra ngoài.
Giờ ăn tối…
“Anh Thiên Tuấn, đây là món bánh củ sen mà anh thích ăn nhất này!” Ninh Tuyết Tuyết nói xong liền gắp một miếng bánh cho vào bát của Cố Thiên Tuấn.
Thấy thái độ nhiệt tình của Ninh Tuyết Tuyết, An Điềm bĩu môi rồi trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Tuấn đành phải tỏ vẻ vô tội nói một tiếng cảm ơn với Ninh Tuyết Tuyết.
“Nhiên Nhiên, đây là món đùi gà rán mà chị thích này!” Cố Thiên Kỳ nói xong liền gắp một cái đùi gà rán cho vào bát của An Điềm.
Lần này đến lượt Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm.
Còn An Điềm chỉ biết cúi đầu tiếp tục ăn.
Bữa ăn vừa kết thúc, Ninh Tuyết Tuyết đã chạy đến phòng sách, bưng cà phê vào cho Cố Thiên Tuấn.
“Anh Thiên Tuấn, anh làm việc buổi tối chắc vất vả lắm, nhớ chú ý sức khỏe đấy!”
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, vừa giở xem tài liệu vừa nói, “Nếu không còn gì nữa thì cô ra ngoài đi.”
“Anh Thiên Tuấn, sao anh lại lạnh lùng với em như vậy?” Ninh Tuyết Tuyết cau mày nói, “Có phải là vì An Điềm mà anh mới đối xử với em như vậy không?”
“Ninh Tuyết Tuyết…” Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng nhìn vào mặt Ninh Tuyết Tuyết, “Cô chú đã dặn dò tôi phải chăm sóc cô thật tốt trong khoảng thời gian cô ở thành phố H, chuyện này tôi nhất định sẽ làm, nhưng tôi cũng mong cô có thể hiểu rõ vị trí của mình.”
“Anh Thiên Tuấn…” Chính tai nghe Cố Thiên Tuấn cự tuyệt mình, Ninh Tuyết Tuyết bất giác cúi đầu.
Cộc cộc cộc…
Ninh Tuyết Tuyết còn chưa nói xong, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.
Cố Thiên Tuấn cũng chưa kịp nói mời vào thì cửa đã được mở ra rồi.
An Điềm bưng trà đứng ở cửa, vừa hay trông thấy dáng vẻ uất ức của Ninh Tuyết Tuyết.
“Chậc, chắc là tôi phải ra khỏi đây rồi!” An Điềm tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hoàn toàn không có ý rời đi. Vừa rồi cô trông thấy Ninh Tuyết Tuyết chủ động vào văn phòng của Cố Thiên Tuấn, chắc chắn là lại muốn lấy lòng Cố Thiên Tuấn rồi, vậy nên cô tuyệt đối không thể cho Ninh Tuyết Tuyết có cơ hội.
“Không cần!” Cố Thiên Tuấn vẫy tay với An Điềm, “Em qua đây.”
Ninh Tuyết Tuyết nghe Cố Thiên Tuấn bảo An Điềm vào thì liền khó chịu liếc nhìn An Điềm.
Còn An Điềm lại vui vẻ ngẩng cao đầu bưng trà đi vào.
“Cố Thiên Tuấn, ăn cơm xong thì nên uống trà, uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu.” An Điềm nói xong liền gạt tách cà phê của Ninh Tuyết Tuyết sang một bên rồi nhìn Cố Thiên Tuấn đấy âu yếm.
“Này, cô…”
“Ninh Tuyết Tuyết, nếu không còn gì nữa thì cô ra ngoài đi!”
Ninh Tuyết Tuyết vừa định nổi nóng vì bị An Điềm gạt cốc cà phê đi, nhưng lại bị Cố Thiên Tuấn đuổi ra ngoài.
“Vâng, em biết rồi.” Ninh Tuyết Tuyết hậm hực gật đầu, cuối cùng đành phải rời khỏi phòng sách.
Ngay khi Ninh Tuyết Tuyết vừa đóng cửa phòng lại, An Điềm lập tức thu lại ánh mắt dịu dàng, bước đến ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện bàn làm việc.
“An Điềm,” Cố Thiên Tuấn cũng đứng dậy, vừa áp sát An Điềm vừa nhướn mày nói, “Ninh Tuyết Tuyết vừa đi là em liền đổi thái độ vậy à?”
“Dừng lại!”
Thấy Cố Thiên Tuấn chuẩn bị đè lên người mình, An Điềm lập tức tuột giày ra rồi giơ bàn chân không lên chặn ngay hông của anh, “Có gì thì nói, đừng có đến gần tôi quá!”
“Thế này mà gọi là gần à?” Cố Thiên Tuấn đưa tay chộp lấy bàn chân không của An Điềm, ngón tay từ từ mân mê các ngón chân trắng nõn và lòng bàn chân mềm mại của cô, ánh mắt như phát ra tia lửa.
“Cố Thiên Tuấn…”
An Điềm lập tức nhấc chân, định rút bàn chân lại.
Nhưng Cố Thiên Tuấn lại dùng lực kéo hai chân cô ra hai bên rồi đè người xuống, hôn lên tai cô, khẽ nói: “Vậy anh sẽ cho em được biết thế nào gọi là khoảng cách ngược.”
“Tôi…”
An Điềm còn chưa kịp phản kháng, đôi môi đã bị Cố Thiên Tuấn áp vào.
Bàn tay anh bắt đầu vuốt ve mơn trớn cơ thể cổ, An Điềm lập tức cảm thấy toàn thân run rẩy, vừa thở hổn hển vừa khẽ nói: “Cố Thiên Tuấn…”
“Sao?” Cố Thiên Tuấn di chuyển đôi môi xuống cổ An Điềm, rồi từ từ xuống nữa, để lại dấu hôn trên khắp người cô.
“Đây… đây là phòng sách…” Một chút lí trí còn sót lại của An Điềm nhắc nhở cô, cô và Cố Thiên Tuấn làm thế này có vẻ không thích hợp cho lắm.
“Anh biết mà.” Cố Thiên Tuấn vừa hôn An Điềm vừa cởi áo ngủ của cô ra.
“Nếu biết rồi thì… tại… tại sao… chậc…”
Động tác đột ngột của Cố Thiên Tuấn khiến An Điềm bất giác nhắm chặt mắt.
An Điềm ôm lấy Cố Thiên Tuấn, cổ họng phát ra tiếng rên không thể kìm nén được…
/540
|