60479.“Đúng vậy.” Ninh Tuyết Tuyết cười nhạt với Thẩm Sở Hà, rõ ràng không quan tâm lắm đến Thẩm Sở Hà.
“Hai người quen nhau sao?” An Điềm đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Thẩm Sở Hà là…”
“Chúng tôi có duyên gặp mặt vài lần! Vì dù gì cũng từng sống ở Mỹ mà!” Thẩm Sở Hà vội cướp lời nói trước.
Về chuyện Ninh Tuyết Tuyết đến thành phố H, Thẩm Sở Hà cũng chỉ nghe Cố Thiên Kỳ nói qua loa, lúc đó cũng không quan tâm lắm.
Nhưng bây giờ ba người chạm mặt nhau thế này thì không hay rồi, bởi trước mặt An Điềm thì Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ là bạn học cấp ba lâu rồi mới gặp lại.
Nhưng Ninh Tuyết Tuyết lại biết rõ mối quan hệ giữa cô và Cố Thiên Kỳ khi ở bên Mỹ, lỡ như Ninh Tuyết Tuyết nói ra mối quan hệ đó trước mặt An Điềm thì mọi chuyện sẽ hỏng bét!
Thấy Thẩm Sở Hà cướp lời mình, Ninh Tuyết Tuyết có hơi ngơ ngác nhìn Thẩm Sở Hà, nhưng rồi chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì nữa.
Thẩm Sở Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“À, ra là vậy.” An Điềm gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy Thẩm Sở Hà giải thích có hơi khiên cưỡng, bố mẹ của Ninh Tuyết Tuyết không phải là bạn thân của bố mẹ Cố Thiên Tuấn sao? Ninh Tuyết Tuyết và Thẩm Sở Hà không phải là bạn học thì làm sao mà quen nhau?
Nhưng An Điềm nghĩ lại, cảm thấy Thẩm Sở Hà có lẽ có lí do gì đó không muốn nói ra, bản thân mình không nên nhiều chuyện, cứ gặng hỏi những chuyện người ta không muốn nói.
Nghĩ đến đó, An Điềm liền tạm thời gạt nghi hoặc sang một bên, nhìn chai nước hoa trong tay Thẩm Sở Hà rồi hỏi: “Cô mua nước hoa gì cho Doanh Doanh vậy? Cho tôi xem với!”
“Là loại mới nhất của hè năm nay đấy, rất được ưa chuộng!” Thẩm Sở Hà thấy An Điền không truy hỏi nữa liền tạm thời yên tâm.
“Vậy tôi cũng mua một chai, khi nào cùng đi thăm Doanh Doanh sẽ xem thử em ấy chọn nước hoa của ai nhé!”
“Chuyện đó còn phải nói sao? Doanh Doanh đương nhiên sẽ thích chai của tôi rồi!”
“Chưa chắc đâu, đến lúc đó chúng ta cứ chờ Doanh Doanh chọn sẽ biết thôi!” An Điềm nháy mắt với Thẩm Sở Hà, ra vẻ bí ẩn.
Còn Ninh Tuyết Tuyết đứng bên cạnh ngán ngẩm ngáp ngắn ngáp dài, nhìn hai người họ trò chuyện.
Sau khi An Điềm chọn xong nước hoa, Thẩm Sở Hà liền đề nghị mời An Điềm và Ninh Tuyết Tuyết đi uống cà phê.
Thấy Thẩm Sở Hà quá nhiệt tình, An Điềm đành phải đồng ý, còn Ninh Tuyết Tuyết tuy không muốn lắm, nhưng thấy An Điềm đồng ý rồi nên cô ta đành phải miễn cưỡng nhận lời.
Quán cà phê mà Thẩm Sở Hà chọn trông rất thơ mộng, khung cảnh trang trí làm người ta thấy dễ chịu, ba người ngồi xuống chọn thức uống rồi bắt đầu trò chuyện.
Nhưng đa phần chỉ là An Điềm trò chuyện với Thẩm Sở Hà, còn Ninh Tuyết Tuyết ngồi bên cạnh chỉ ngáp ruồi liên tục, cuối cùng không thể chịu nổi nữa bèn đứng dậy nói: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi vào nhà vệ sinh trang điểm lại một chút.”
Ninh Tuyết Tuyết nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
Thẩm Sở Hà thấy thế, đột nhiên nói với An Điềm: “An Điềm, tôi cũng vào nhà vệ sinh một chút.”
“Ừ, đi đi.” An Điềm gật đầu.
Thẩm Sở Hà ừ một tiếng rồi mau chóng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi Thẩm Sở Hà vào nhà vệ sinh thì Ninh Tuyết Tuyết đang cầm hộp phấn thong dong dặm lại vào má mình, thấy Thẩm Sở Hà đến, cô ta chỉ khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục trang điểm.
Thẩm Sở Hà trước tiên dõi mắt nhìn một lượt trong nhà vệ sinh, thấy không có ai ở đây mới nở nụ cười bước đến bên cạnh Ninh Tuyết Tuyết.
“Lâu rồi mới gặp lại cô Ninh.” Thẩm Sở Hà cười với Ninh Tuyết Tuyết trong gương.
“Ừ.” Ninh Tuyết Tuyết lạnh nhạt gật đầu rồi tiếp tục trang điểm.
Nhưng Thẩm Sở Hà không hề nổi giận, ngược lại còn nhỏ nhẹ thỉnh cầu: “Cô Ninh, về chuyện tôi và Thiên Kỳ có gặp nhau ở Mỹ, mong cô đừng nói cho An Điềm biết.”
Ninh Tuyết Tuyết hơi ngẩn người, quay sang nhìn Thẩm Sở Hà: “Sao? Cô và Cố Thiên Kỳ có chuyện gì đó giấu An Điềm à?”
“Cũng không phải chuyện gì đặc biệt.” Thẩm Sở Hà cười nói, “Cứ xem như là cô nể mặt của cô Tống Mạn Nhu và Thiên Kỳ đi.”
“Thôi được rồi được rồi, dù sao tôi cũng chẳng muốn nói.” Ninh Tuyết Tuyết phẩy tay, nể mặt Cố Thiên Kỳ đang giúp mình, cô ta sẽ không nói ra chuyện này, dù sao bây giờ điều cô ta quan tâm nhất là có được Cố Thiên Tuấn, còn những chuyện khác thì cứ mặc kệ.
“Vậy thì cảm ơn cô Ninh nhé.” Thẩm Sở Hà cười lịch sự, bước đến rửa tay một chút rồi nói tiếp, “Cô Ninh chắc là thân thiết với An Điềm lắm nhỉ?”
“Thân thiết?” Ninh Tuyết Tuyết cười khẩy, “Cô nhìn kiểu gì mà lại bảo là tôi thân với An Điềm thế?”
“Từ sau lần An Điềm bị bắt cóc thì rất ít khi ra khỏi nhà, bây giờ lại chịu cùng đi với cô thì tất nhiên là phải nể mặt cô lắm rồi.” Thẩm Sở Hà nói ra suy đoán.
“An Điềm từng bị bắt cóc sao?” Ninh Tuyết Tuyết lập tức trợn tròn mắt.
“Đúng thế, cô không biết sao?” Thẩm Sở Hà gật đầu, rồi đột nhiên bịt miệng lại, tỏ vẻ rất giật mình nói, “Có phải tôi nhiều chuyện quá rồi không?”
“Đâu có!” Ninh Tuyết Tuyết phẩy tay, “Cô kể đi, An Điềm sao lại bị bắt cóc?”
“Nhưng mà…”
“Nếu cô mà không kể thì tôi sẽ cho An Điềm biết chuyện cô trước đó đã gặp Cố Thiên Kỳ đấy!” Ninh Tuyết Tuyết nói xong liền quay người định bỏ đi.
“Cô Ninh, tôi sẽ kể mà.” Thẩm Sở Hà liền chộp tay Ninh Tuyết Tuyết kéo lại.
“Thế còn tạm được.” Ninh Tuyết Tuyết đắc ý hất tay Thẩm Sở Hà ra, khoanh tay trước ngực, “Cô mau kể đi.”
“Là thế này.” Thẩm Sở Hà giả vờ khó xử, nói rất khẽ, “Cách đây không lâu, Khưu Doanh Doanh đang đi trên đường thì bị người ta tấn công, còn An Điềm hình như cũng bị bắt cóc, còn về chuyện tại sao lại bị bắt cóc thì tôi không rõ lắm.”
“Vậy sao?” Ninh Tuyết Tuyết cau mày, không ngờ An Điềm lại từng gặp chuyện như vậy!
“Đúng thế.” Thẩm Sở Hà gật đầu, “Chuyện xảy ra lần đó, bây giờ nhớ lại vẫn khiến người ta khiếp sợ. Lúc ấy An Điềm suýt nữa đã mất mạng, nếu không nhờ có người cứu về thì An Điềm bây giờ có lẽ đã không còn ngồi đây uống cà phê với chúng ta rồi.”
Nghe đến đây, Ninh Tuyết Tuyết liền nở nụ cười mỉa mai.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu cô ta lại bật ra một suy nghĩ đáng sợ: Nếu An Điềm bây giờ biến mất thì có phải mình sẽ có thể thay vào vị trí của An Điềm không? Cũng giống như khi Chu Mộng Chỉ biến mất, An Điềm có thể thay vị trí của Chu Mộng Chỉ, vậy mình tại sao lại không thể chứ?
Nhưng hiện giờ anh Thiên Tuấn bảo vệ An Điềm kĩ lưỡng như vậy, mình làm sao mới có thể khiến cô ta biến mất đây?
Trong biệt thự thì không thể làm được gì rồi, trước tiên phải tìm cơ hội dụ An Điềm ra ngoài, hơn nữa còn không được có liên quan gì đến mình nữa.
Hôm nay đáng lẽ đã là một cơ hội tốt, nhưng mình lại bỏ lỡ mất…
“Cô Ninh, cô đang nghĩ gì thế?” Thẩm Sở Hà thấy dáng vẻ cau mày suy tư của Ninh Tuyết Tuyết thì từ từ nhoẻn miệng cười.
“Chẹp…” Ninh Tuyết Tuyết định thần lại, lắc đầu nói, “Đâu… đâu có gì!”
Ninh Tuyết Tuyết thở dài, có hơi kinh ngạc không hiểu sao bản thân lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy.
“Được, vậy nếu không còn gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.” Thẩm Sở Hà gật đầu, biết những lời mình nói đã có tác dụng, thế nên không nói thêm gì nữa.
“Được.” Ninh Tuyết Tuyết thẫn thờ gật đầu rồi cùng Thẩm Sở Hà bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Hai người quen nhau sao?” An Điềm đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Thẩm Sở Hà là…”
“Chúng tôi có duyên gặp mặt vài lần! Vì dù gì cũng từng sống ở Mỹ mà!” Thẩm Sở Hà vội cướp lời nói trước.
Về chuyện Ninh Tuyết Tuyết đến thành phố H, Thẩm Sở Hà cũng chỉ nghe Cố Thiên Kỳ nói qua loa, lúc đó cũng không quan tâm lắm.
Nhưng bây giờ ba người chạm mặt nhau thế này thì không hay rồi, bởi trước mặt An Điềm thì Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ là bạn học cấp ba lâu rồi mới gặp lại.
Nhưng Ninh Tuyết Tuyết lại biết rõ mối quan hệ giữa cô và Cố Thiên Kỳ khi ở bên Mỹ, lỡ như Ninh Tuyết Tuyết nói ra mối quan hệ đó trước mặt An Điềm thì mọi chuyện sẽ hỏng bét!
Thấy Thẩm Sở Hà cướp lời mình, Ninh Tuyết Tuyết có hơi ngơ ngác nhìn Thẩm Sở Hà, nhưng rồi chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì nữa.
Thẩm Sở Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“À, ra là vậy.” An Điềm gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy Thẩm Sở Hà giải thích có hơi khiên cưỡng, bố mẹ của Ninh Tuyết Tuyết không phải là bạn thân của bố mẹ Cố Thiên Tuấn sao? Ninh Tuyết Tuyết và Thẩm Sở Hà không phải là bạn học thì làm sao mà quen nhau?
Nhưng An Điềm nghĩ lại, cảm thấy Thẩm Sở Hà có lẽ có lí do gì đó không muốn nói ra, bản thân mình không nên nhiều chuyện, cứ gặng hỏi những chuyện người ta không muốn nói.
Nghĩ đến đó, An Điềm liền tạm thời gạt nghi hoặc sang một bên, nhìn chai nước hoa trong tay Thẩm Sở Hà rồi hỏi: “Cô mua nước hoa gì cho Doanh Doanh vậy? Cho tôi xem với!”
“Là loại mới nhất của hè năm nay đấy, rất được ưa chuộng!” Thẩm Sở Hà thấy An Điền không truy hỏi nữa liền tạm thời yên tâm.
“Vậy tôi cũng mua một chai, khi nào cùng đi thăm Doanh Doanh sẽ xem thử em ấy chọn nước hoa của ai nhé!”
“Chuyện đó còn phải nói sao? Doanh Doanh đương nhiên sẽ thích chai của tôi rồi!”
“Chưa chắc đâu, đến lúc đó chúng ta cứ chờ Doanh Doanh chọn sẽ biết thôi!” An Điềm nháy mắt với Thẩm Sở Hà, ra vẻ bí ẩn.
Còn Ninh Tuyết Tuyết đứng bên cạnh ngán ngẩm ngáp ngắn ngáp dài, nhìn hai người họ trò chuyện.
Sau khi An Điềm chọn xong nước hoa, Thẩm Sở Hà liền đề nghị mời An Điềm và Ninh Tuyết Tuyết đi uống cà phê.
Thấy Thẩm Sở Hà quá nhiệt tình, An Điềm đành phải đồng ý, còn Ninh Tuyết Tuyết tuy không muốn lắm, nhưng thấy An Điềm đồng ý rồi nên cô ta đành phải miễn cưỡng nhận lời.
Quán cà phê mà Thẩm Sở Hà chọn trông rất thơ mộng, khung cảnh trang trí làm người ta thấy dễ chịu, ba người ngồi xuống chọn thức uống rồi bắt đầu trò chuyện.
Nhưng đa phần chỉ là An Điềm trò chuyện với Thẩm Sở Hà, còn Ninh Tuyết Tuyết ngồi bên cạnh chỉ ngáp ruồi liên tục, cuối cùng không thể chịu nổi nữa bèn đứng dậy nói: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi vào nhà vệ sinh trang điểm lại một chút.”
Ninh Tuyết Tuyết nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
Thẩm Sở Hà thấy thế, đột nhiên nói với An Điềm: “An Điềm, tôi cũng vào nhà vệ sinh một chút.”
“Ừ, đi đi.” An Điềm gật đầu.
Thẩm Sở Hà ừ một tiếng rồi mau chóng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi Thẩm Sở Hà vào nhà vệ sinh thì Ninh Tuyết Tuyết đang cầm hộp phấn thong dong dặm lại vào má mình, thấy Thẩm Sở Hà đến, cô ta chỉ khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục trang điểm.
Thẩm Sở Hà trước tiên dõi mắt nhìn một lượt trong nhà vệ sinh, thấy không có ai ở đây mới nở nụ cười bước đến bên cạnh Ninh Tuyết Tuyết.
“Lâu rồi mới gặp lại cô Ninh.” Thẩm Sở Hà cười với Ninh Tuyết Tuyết trong gương.
“Ừ.” Ninh Tuyết Tuyết lạnh nhạt gật đầu rồi tiếp tục trang điểm.
Nhưng Thẩm Sở Hà không hề nổi giận, ngược lại còn nhỏ nhẹ thỉnh cầu: “Cô Ninh, về chuyện tôi và Thiên Kỳ có gặp nhau ở Mỹ, mong cô đừng nói cho An Điềm biết.”
Ninh Tuyết Tuyết hơi ngẩn người, quay sang nhìn Thẩm Sở Hà: “Sao? Cô và Cố Thiên Kỳ có chuyện gì đó giấu An Điềm à?”
“Cũng không phải chuyện gì đặc biệt.” Thẩm Sở Hà cười nói, “Cứ xem như là cô nể mặt của cô Tống Mạn Nhu và Thiên Kỳ đi.”
“Thôi được rồi được rồi, dù sao tôi cũng chẳng muốn nói.” Ninh Tuyết Tuyết phẩy tay, nể mặt Cố Thiên Kỳ đang giúp mình, cô ta sẽ không nói ra chuyện này, dù sao bây giờ điều cô ta quan tâm nhất là có được Cố Thiên Tuấn, còn những chuyện khác thì cứ mặc kệ.
“Vậy thì cảm ơn cô Ninh nhé.” Thẩm Sở Hà cười lịch sự, bước đến rửa tay một chút rồi nói tiếp, “Cô Ninh chắc là thân thiết với An Điềm lắm nhỉ?”
“Thân thiết?” Ninh Tuyết Tuyết cười khẩy, “Cô nhìn kiểu gì mà lại bảo là tôi thân với An Điềm thế?”
“Từ sau lần An Điềm bị bắt cóc thì rất ít khi ra khỏi nhà, bây giờ lại chịu cùng đi với cô thì tất nhiên là phải nể mặt cô lắm rồi.” Thẩm Sở Hà nói ra suy đoán.
“An Điềm từng bị bắt cóc sao?” Ninh Tuyết Tuyết lập tức trợn tròn mắt.
“Đúng thế, cô không biết sao?” Thẩm Sở Hà gật đầu, rồi đột nhiên bịt miệng lại, tỏ vẻ rất giật mình nói, “Có phải tôi nhiều chuyện quá rồi không?”
“Đâu có!” Ninh Tuyết Tuyết phẩy tay, “Cô kể đi, An Điềm sao lại bị bắt cóc?”
“Nhưng mà…”
“Nếu cô mà không kể thì tôi sẽ cho An Điềm biết chuyện cô trước đó đã gặp Cố Thiên Kỳ đấy!” Ninh Tuyết Tuyết nói xong liền quay người định bỏ đi.
“Cô Ninh, tôi sẽ kể mà.” Thẩm Sở Hà liền chộp tay Ninh Tuyết Tuyết kéo lại.
“Thế còn tạm được.” Ninh Tuyết Tuyết đắc ý hất tay Thẩm Sở Hà ra, khoanh tay trước ngực, “Cô mau kể đi.”
“Là thế này.” Thẩm Sở Hà giả vờ khó xử, nói rất khẽ, “Cách đây không lâu, Khưu Doanh Doanh đang đi trên đường thì bị người ta tấn công, còn An Điềm hình như cũng bị bắt cóc, còn về chuyện tại sao lại bị bắt cóc thì tôi không rõ lắm.”
“Vậy sao?” Ninh Tuyết Tuyết cau mày, không ngờ An Điềm lại từng gặp chuyện như vậy!
“Đúng thế.” Thẩm Sở Hà gật đầu, “Chuyện xảy ra lần đó, bây giờ nhớ lại vẫn khiến người ta khiếp sợ. Lúc ấy An Điềm suýt nữa đã mất mạng, nếu không nhờ có người cứu về thì An Điềm bây giờ có lẽ đã không còn ngồi đây uống cà phê với chúng ta rồi.”
Nghe đến đây, Ninh Tuyết Tuyết liền nở nụ cười mỉa mai.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu cô ta lại bật ra một suy nghĩ đáng sợ: Nếu An Điềm bây giờ biến mất thì có phải mình sẽ có thể thay vào vị trí của An Điềm không? Cũng giống như khi Chu Mộng Chỉ biến mất, An Điềm có thể thay vị trí của Chu Mộng Chỉ, vậy mình tại sao lại không thể chứ?
Nhưng hiện giờ anh Thiên Tuấn bảo vệ An Điềm kĩ lưỡng như vậy, mình làm sao mới có thể khiến cô ta biến mất đây?
Trong biệt thự thì không thể làm được gì rồi, trước tiên phải tìm cơ hội dụ An Điềm ra ngoài, hơn nữa còn không được có liên quan gì đến mình nữa.
Hôm nay đáng lẽ đã là một cơ hội tốt, nhưng mình lại bỏ lỡ mất…
“Cô Ninh, cô đang nghĩ gì thế?” Thẩm Sở Hà thấy dáng vẻ cau mày suy tư của Ninh Tuyết Tuyết thì từ từ nhoẻn miệng cười.
“Chẹp…” Ninh Tuyết Tuyết định thần lại, lắc đầu nói, “Đâu… đâu có gì!”
Ninh Tuyết Tuyết thở dài, có hơi kinh ngạc không hiểu sao bản thân lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy.
“Được, vậy nếu không còn gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.” Thẩm Sở Hà gật đầu, biết những lời mình nói đã có tác dụng, thế nên không nói thêm gì nữa.
“Được.” Ninh Tuyết Tuyết thẫn thờ gật đầu rồi cùng Thẩm Sở Hà bước ra khỏi nhà vệ sinh.
/540
|