60488.“Không.” Ninh Tuyết Tuyết lắc lư cơ thể, phần thắt lưng lỏng lẻo tuột ra,, “Anh ăn xong em đi ra.”
“Đợi khi nào tôi muốn ăn, tôi sẽ ăn, cô ra ngoài đi.” Cố Thiên Tuấn kìm nén cơn tức giận, nếu không phải nể tình Ninh Tuyết Tuyết là bạn lúc nhỏ thì giờ anh đã trở mặt rồi.
“Anh Thiên Tuấn!” Ninh Tuyết Tuyết không đành lòng từ bỏ, tiếp tục lắc lư, lần nữa đút miếng chiếc bánh ngọt vào miệng của Cố Thiên Tuấn.
Ánh mắt của Cố Thiên Tuấn tỏ ra khó chịu: Những lời mấy hôm nay mình nói với Ninh Tuyết Tuyết, hình như cô ấy nghe không lọt tai, nếu đã như vậy, chi bằng trực tiếp thương lượng với cô ấy chuyện đưa cô ấy rời khỏi!
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn đặt tài liệu trong tay xuống, quay đầu lại nhìn Ninh Tuyết Tuyết.
Tuy nhiên, chính là lúc Cố Thiên Tuấn đưa mắt sang nhìn Ninh Tuyết Tuyết, thì phần thắt lưng của Ninh Tuyết Tuyết bỗng nhiên tuột ra!
Chiếc áo ngủ vốn lỏng lẻo lập tức bung ra, để lộ áo ngực màu đen và phần eo thon trắng nõn nà của Ninh Tuyết Tuyết.
Đây chưa phải là điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ nhất chính là lúc Cố Thiên Tuấn và Ninh Tuyết Tuyết đều đang ngây người ra thì cửa phòng đột nhiên được đẩy ra.
An Điềm vì tác hợp cho Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ, vui mừng khôn siết nên đã không gõ cửa, mừng rỡ xông vào.
“Cố Thiên Tuấn, tôi báo anh một tin vui, Thiên Kỳ...”
Lúc An Điềm đi vào, đã câm lặng ngay, cô thấy Ninh Tuyết Tuyết đang quay lưng với mình, cũng thấy vẻ mặt sửng sốt của Cố Thiên Tuấn và đôi mắt nhìn Ninh Tuyết Tuyết chằm chằm.
Lúc này, Ninh Tuyết Tuyết đang thừ người ra đột nhiên quay lại, khiến cho An Điềm nhìn thấy chiếc áo ngủ đã bung ra và cơ thể bên trong.
“A!” Ninh Tuyết Tuyết hét lên, rồi bổ nhào vào lòng của Cố Thiên Tuấn, sau đó luống cuống kéo áo thắt lại dây lưng.
Nhưng không biết là Ninh Tuyết Tuyết sợ quá độ hay là cố ý, không những không thắt lại dây lưng được, mà còn liên tục cọ sát thân thể đang mặc áo ngực vào phần ngực của Cố Thiên Tuấn.
An Điềm mặt không cảm xúc nhìn Cố Thiên Tuấn và Ninh Tuyết Tuyết đang luống cuống, tuy không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, nhưng dựa vào mọi thứ trước mắt, An Điềm cảm thấy giờ mình có băm họ ra thì cũng không có gì quá đáng!
“Cô đứng yên đi!” Cố Thiên Tuấn không dễ gì đẩy Ninh Tuyết Tuyết ra, rồi lập tức rời khỏi vị trí của mình, tự giác đứng cách xa Ninh Tuyết Tuyết ra.
Ninh Tuyết Tuyết bị đẩy ra mới có thể đứng vững được, chậm rãi chỉnh đốn lại quần áo.
“An Điềm.” Cố Thiên Tuấn bước đến trước mặt An Điềm, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
“Ừ.” Hiện An Điềm vẫn chưa nổi giận, chỉ nhìn chằm chằm Cố Thiên Tuấn, chất vấn, “Không phải anh nên giải thích thế này là thế nào sao?”
“Anh...”
“An Điềm!”
Cố Thiên Tuấn vẫn chưa nói gì, Ninh Tuyết Tuyết lập tức chạy đến trước mặt An Điềm với bộ mặt vô tội, cúi đầu giải thích, “Cô đừng hiểu lầm anh Thiên Tuấn, là lúc nãy tôi đút chiếc bánh ngọt cho anh Thiên Tuấn...”
“Đút chiếc bánh ngọt?!” An Điềm ngơ ngác, nhìn vào mắt của Cố Thiên Tuấn tức giận đùng đùng, “Cố tổng có nhã hứng nhỉ, vừa xem tài liệu vừa được người đẹp đút chiếc bánh ngọt, còn ôm ấp nữa chứ!”
“An Điềm, không phải như vậy đâu...”
“Không phải như vậy thì là thế nào?” An Điềm ngắt lời của Cố Thiên Tuấn, “Tôi đột nhiên vào quấy rầy chuyện tốt của hai người, có phải là tôi nên nói tiếng xin lỗi không?”
“Không cần xin lỗi, không sao, thực sự không có gì mà!” Ninh Tuyết Tuyết vội xua tay với An Điềm, tỏ ra rất hào phóng hiểu chuyện vậy.
Nhảm nhí!
An Điềm trừng mắt nhìn Ninh Tuyết Tuyết!
An Điềm biết, Ninh Tuyết Tuyết nói những lời này rõ ràng là cố ý chọc tức mình, nhưng bất luận An Điềm có nhịn thế nào, cô thực sự bị Ninh Tuyết Tuyết chọc tức rồi!
“Tuyết Tuyết, cô bớt nói vài câu đi.” Cố Thiên Tuấn nhìn Ninh Tuyết Tuyết rồi nói, “Tôi có chuyện muốn nói với An Điềm, cô ra ngoài đi.”
“Vâng.” Ninh Tuyết Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn An Điềm cười rồi nói, “An Điềm, thế tôi ra ngoài trước nhé.”
“Đừng, cô đừng đi, tôi mới là người phải đi!” An Điềm nghiến răng, tức giận quay người đi ra ngoài.
“An Điềm, em đi đâu vậy?” Cố Thiên Tuấn kéo An Điềm vào lòng, nhỏ nhẹ nói, “Em bình tĩnh lại có được không?”
“Bây giờ tôi đang rất bình tĩnh, nhưng nếu anh vẫn không buông tôi ra thì tôi cũng không biết là mình có giữ bình tĩnh được nữa không!” An Điềm tức giận, giọng nói hơi run run.
“An Điềm, sao cô lại nói chuyện như vậy với anh Thiên Tuấn? Cô thật không hiểu chuyện...”
“Ninh Tuyết Tuyết!” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng ngắt lời của Ninh Tuyết Tuyết, “Bây giờ cô ra ngoài ngay đi!”
Căn phòng ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, An Điềm và Ninh Tuyết Tuyết đều biết lúc này đây Cố Thiên Tuấn tức giận thực sự rồi.
An Điềm chẹp miệng, nằm yên trong lòng của Cố Thiên Tuấn không cựa quậy nữa, còn Ninh Tuyết Tuyết bị Cố Thiên Tuấn nạt nộ, vẻ mặt đắc ý lập tức biến mất, cô ta lớn như vậy mà chưa từng có ai dám lớn tiếng hét vào mặt như vậy, còn bây giờ, người đầu tiên hét vào mặt cô ta lại chính là Cố Thiên Tuấn mà cô ta yêu, lại còn vì người đàn bà mà mình ghét!
Sự phẫn nộ trong lòng lại lần nữa trỗi dậy, Ninh Tuyết Tuyết lạnh lùng nhìn An Điềm, quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Thiên Tuấn, đóng sầm cửa lại.
Thấy cửa đã đóng, An Điềm cũng vùng vẫy khỏi Cố Thiên Tuấn.
“An Điềm...” Cố Thiên Tuấn đặt tay mình lên vai của An Điềm, giọng nói bỗng chốc trở nên dịu dàng.
“Làm gì vậy?” An Điềm đẩy tay Cố Thiên Tuấn ra, quay mặt đi không nhìn anh.
“Tuy lúc nãy bị em bắt gặp một cảnh rất khó để giải thích, nhưng em phải biết là anh không phải loại người đó.” Cố Thiên Tuấn dịu dàng nhìn An Điềm, bộ dạng kiên nhẫn này cũng chỉ có An Điềm có thể nhìn thấy được.
“Dù anh không phải là loại người đó đi nữa, thế thì tại sao lại xảy ra chuyện lúc nãy tôi nhìn thấy chứ?” An Điềm càng nghĩ càng giận, cô cũng không phải là người phụ nữ không có não, đương nhiên là cô biết Ninh Tuyết Tuyết có ý muốn phá hoại tình cảm hai người, nhưng An Điềm không hiểu: Tại sao Cố Thiên Tuấn lại tạo cơ hội cho Ninh Tuyết Tuyết chứ!
“Tuy anh là Cố Thiên Tuấn, nhưng không phải là chuyện gì anh cũng có thể kiểm soát được.” Cố Thiên Tuấn lại ôm An Điềm vào lòng. Nếu mình có thể kiểm soát mọi việc thì bây giờ mình và An Điềm đã có thể kết hôn rồi.
“Chỉ biết tìm lý do thôi!” An Điềm không bằng lòng bĩu môi, không muốn tha thứ cho Cố Thiên Tuấn dễ dàng như vậy.
“Anh định vài hôm nữa sẽ đưa Ninh Tuyết Tuyết về Mỹ.” Cố Thiên Tuấn giúp An Điềm vén những sợi tóc con lên, dịu dàng dỗ dành, “Bây giờ tâm trạng tốt hơn chưa?”
An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn, nhẹ giọng: “Ninh Tuyết Tuyết không phải là thanh mai trúc mã với anh sao? Anh ép người ta quay về Mỹ như thế, Ninh Tuyết Tuyết không vui thì sao?”
“Tuyết Tuyết cũng đã ở thành phố H một thời gian rồi, cũng đến lúc quay về, vài hôm nữa anh sẽ hỏi thăm cô chú ở bên Mỹ, sau đó đưa Tuyết Tuyết về Mỹ.” Cố Thiên Tuấn nói xong, cũng thở phào nhẹ nhõm, Ninh Tuyết Tuyết đi rồi, biệt thự cũng có thể yên tĩnh một chút.
“Đợi khi nào tôi muốn ăn, tôi sẽ ăn, cô ra ngoài đi.” Cố Thiên Tuấn kìm nén cơn tức giận, nếu không phải nể tình Ninh Tuyết Tuyết là bạn lúc nhỏ thì giờ anh đã trở mặt rồi.
“Anh Thiên Tuấn!” Ninh Tuyết Tuyết không đành lòng từ bỏ, tiếp tục lắc lư, lần nữa đút miếng chiếc bánh ngọt vào miệng của Cố Thiên Tuấn.
Ánh mắt của Cố Thiên Tuấn tỏ ra khó chịu: Những lời mấy hôm nay mình nói với Ninh Tuyết Tuyết, hình như cô ấy nghe không lọt tai, nếu đã như vậy, chi bằng trực tiếp thương lượng với cô ấy chuyện đưa cô ấy rời khỏi!
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn đặt tài liệu trong tay xuống, quay đầu lại nhìn Ninh Tuyết Tuyết.
Tuy nhiên, chính là lúc Cố Thiên Tuấn đưa mắt sang nhìn Ninh Tuyết Tuyết, thì phần thắt lưng của Ninh Tuyết Tuyết bỗng nhiên tuột ra!
Chiếc áo ngủ vốn lỏng lẻo lập tức bung ra, để lộ áo ngực màu đen và phần eo thon trắng nõn nà của Ninh Tuyết Tuyết.
Đây chưa phải là điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ nhất chính là lúc Cố Thiên Tuấn và Ninh Tuyết Tuyết đều đang ngây người ra thì cửa phòng đột nhiên được đẩy ra.
An Điềm vì tác hợp cho Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ, vui mừng khôn siết nên đã không gõ cửa, mừng rỡ xông vào.
“Cố Thiên Tuấn, tôi báo anh một tin vui, Thiên Kỳ...”
Lúc An Điềm đi vào, đã câm lặng ngay, cô thấy Ninh Tuyết Tuyết đang quay lưng với mình, cũng thấy vẻ mặt sửng sốt của Cố Thiên Tuấn và đôi mắt nhìn Ninh Tuyết Tuyết chằm chằm.
Lúc này, Ninh Tuyết Tuyết đang thừ người ra đột nhiên quay lại, khiến cho An Điềm nhìn thấy chiếc áo ngủ đã bung ra và cơ thể bên trong.
“A!” Ninh Tuyết Tuyết hét lên, rồi bổ nhào vào lòng của Cố Thiên Tuấn, sau đó luống cuống kéo áo thắt lại dây lưng.
Nhưng không biết là Ninh Tuyết Tuyết sợ quá độ hay là cố ý, không những không thắt lại dây lưng được, mà còn liên tục cọ sát thân thể đang mặc áo ngực vào phần ngực của Cố Thiên Tuấn.
An Điềm mặt không cảm xúc nhìn Cố Thiên Tuấn và Ninh Tuyết Tuyết đang luống cuống, tuy không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, nhưng dựa vào mọi thứ trước mắt, An Điềm cảm thấy giờ mình có băm họ ra thì cũng không có gì quá đáng!
“Cô đứng yên đi!” Cố Thiên Tuấn không dễ gì đẩy Ninh Tuyết Tuyết ra, rồi lập tức rời khỏi vị trí của mình, tự giác đứng cách xa Ninh Tuyết Tuyết ra.
Ninh Tuyết Tuyết bị đẩy ra mới có thể đứng vững được, chậm rãi chỉnh đốn lại quần áo.
“An Điềm.” Cố Thiên Tuấn bước đến trước mặt An Điềm, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
“Ừ.” Hiện An Điềm vẫn chưa nổi giận, chỉ nhìn chằm chằm Cố Thiên Tuấn, chất vấn, “Không phải anh nên giải thích thế này là thế nào sao?”
“Anh...”
“An Điềm!”
Cố Thiên Tuấn vẫn chưa nói gì, Ninh Tuyết Tuyết lập tức chạy đến trước mặt An Điềm với bộ mặt vô tội, cúi đầu giải thích, “Cô đừng hiểu lầm anh Thiên Tuấn, là lúc nãy tôi đút chiếc bánh ngọt cho anh Thiên Tuấn...”
“Đút chiếc bánh ngọt?!” An Điềm ngơ ngác, nhìn vào mắt của Cố Thiên Tuấn tức giận đùng đùng, “Cố tổng có nhã hứng nhỉ, vừa xem tài liệu vừa được người đẹp đút chiếc bánh ngọt, còn ôm ấp nữa chứ!”
“An Điềm, không phải như vậy đâu...”
“Không phải như vậy thì là thế nào?” An Điềm ngắt lời của Cố Thiên Tuấn, “Tôi đột nhiên vào quấy rầy chuyện tốt của hai người, có phải là tôi nên nói tiếng xin lỗi không?”
“Không cần xin lỗi, không sao, thực sự không có gì mà!” Ninh Tuyết Tuyết vội xua tay với An Điềm, tỏ ra rất hào phóng hiểu chuyện vậy.
Nhảm nhí!
An Điềm trừng mắt nhìn Ninh Tuyết Tuyết!
An Điềm biết, Ninh Tuyết Tuyết nói những lời này rõ ràng là cố ý chọc tức mình, nhưng bất luận An Điềm có nhịn thế nào, cô thực sự bị Ninh Tuyết Tuyết chọc tức rồi!
“Tuyết Tuyết, cô bớt nói vài câu đi.” Cố Thiên Tuấn nhìn Ninh Tuyết Tuyết rồi nói, “Tôi có chuyện muốn nói với An Điềm, cô ra ngoài đi.”
“Vâng.” Ninh Tuyết Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn An Điềm cười rồi nói, “An Điềm, thế tôi ra ngoài trước nhé.”
“Đừng, cô đừng đi, tôi mới là người phải đi!” An Điềm nghiến răng, tức giận quay người đi ra ngoài.
“An Điềm, em đi đâu vậy?” Cố Thiên Tuấn kéo An Điềm vào lòng, nhỏ nhẹ nói, “Em bình tĩnh lại có được không?”
“Bây giờ tôi đang rất bình tĩnh, nhưng nếu anh vẫn không buông tôi ra thì tôi cũng không biết là mình có giữ bình tĩnh được nữa không!” An Điềm tức giận, giọng nói hơi run run.
“An Điềm, sao cô lại nói chuyện như vậy với anh Thiên Tuấn? Cô thật không hiểu chuyện...”
“Ninh Tuyết Tuyết!” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng ngắt lời của Ninh Tuyết Tuyết, “Bây giờ cô ra ngoài ngay đi!”
Căn phòng ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, An Điềm và Ninh Tuyết Tuyết đều biết lúc này đây Cố Thiên Tuấn tức giận thực sự rồi.
An Điềm chẹp miệng, nằm yên trong lòng của Cố Thiên Tuấn không cựa quậy nữa, còn Ninh Tuyết Tuyết bị Cố Thiên Tuấn nạt nộ, vẻ mặt đắc ý lập tức biến mất, cô ta lớn như vậy mà chưa từng có ai dám lớn tiếng hét vào mặt như vậy, còn bây giờ, người đầu tiên hét vào mặt cô ta lại chính là Cố Thiên Tuấn mà cô ta yêu, lại còn vì người đàn bà mà mình ghét!
Sự phẫn nộ trong lòng lại lần nữa trỗi dậy, Ninh Tuyết Tuyết lạnh lùng nhìn An Điềm, quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Thiên Tuấn, đóng sầm cửa lại.
Thấy cửa đã đóng, An Điềm cũng vùng vẫy khỏi Cố Thiên Tuấn.
“An Điềm...” Cố Thiên Tuấn đặt tay mình lên vai của An Điềm, giọng nói bỗng chốc trở nên dịu dàng.
“Làm gì vậy?” An Điềm đẩy tay Cố Thiên Tuấn ra, quay mặt đi không nhìn anh.
“Tuy lúc nãy bị em bắt gặp một cảnh rất khó để giải thích, nhưng em phải biết là anh không phải loại người đó.” Cố Thiên Tuấn dịu dàng nhìn An Điềm, bộ dạng kiên nhẫn này cũng chỉ có An Điềm có thể nhìn thấy được.
“Dù anh không phải là loại người đó đi nữa, thế thì tại sao lại xảy ra chuyện lúc nãy tôi nhìn thấy chứ?” An Điềm càng nghĩ càng giận, cô cũng không phải là người phụ nữ không có não, đương nhiên là cô biết Ninh Tuyết Tuyết có ý muốn phá hoại tình cảm hai người, nhưng An Điềm không hiểu: Tại sao Cố Thiên Tuấn lại tạo cơ hội cho Ninh Tuyết Tuyết chứ!
“Tuy anh là Cố Thiên Tuấn, nhưng không phải là chuyện gì anh cũng có thể kiểm soát được.” Cố Thiên Tuấn lại ôm An Điềm vào lòng. Nếu mình có thể kiểm soát mọi việc thì bây giờ mình và An Điềm đã có thể kết hôn rồi.
“Chỉ biết tìm lý do thôi!” An Điềm không bằng lòng bĩu môi, không muốn tha thứ cho Cố Thiên Tuấn dễ dàng như vậy.
“Anh định vài hôm nữa sẽ đưa Ninh Tuyết Tuyết về Mỹ.” Cố Thiên Tuấn giúp An Điềm vén những sợi tóc con lên, dịu dàng dỗ dành, “Bây giờ tâm trạng tốt hơn chưa?”
An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn, nhẹ giọng: “Ninh Tuyết Tuyết không phải là thanh mai trúc mã với anh sao? Anh ép người ta quay về Mỹ như thế, Ninh Tuyết Tuyết không vui thì sao?”
“Tuyết Tuyết cũng đã ở thành phố H một thời gian rồi, cũng đến lúc quay về, vài hôm nữa anh sẽ hỏi thăm cô chú ở bên Mỹ, sau đó đưa Tuyết Tuyết về Mỹ.” Cố Thiên Tuấn nói xong, cũng thở phào nhẹ nhõm, Ninh Tuyết Tuyết đi rồi, biệt thự cũng có thể yên tĩnh một chút.
/540
|