Lúc đó, Lý An Ni hơi ngượng. Cô ta đẩy Lâm Kính Trạch ra xa, rồi nói bằng giọng nũng nịu: “Anh Trạch, anh đáng ghét lắm!”
Lâm Kính Trạch dường như rất thích thú với vẻ nũng nịu của Lý An Ni. Anh khẽ cúi đầu và nói bên tai Lý An Ni: “An Ni à, bây giờ không chỉ mình anh thấy em để ngược sách, có lẽ người khác cũng đã nhìn thấy rồi. Với lại, bây giờ em đã tháo khẩu trang ra, lỡ bị ai đó nhận ra em, chắc sẽ phiền phức lớn đây. Mau đi thôi em.”
“Được rồi.” Lý An Ni gật đầu với vẻ không vui, sau đó nhìn chằm chằm vào An Điềm, rồi nói bằng giọng giận dỗi: “Đi thì đi!”
“Cô Lý, anh Lâm, tạm biệt!” An Điềm dường như không nhìn thấy vẻ tức giận của Lý An Ni, trên mặt vẫn mỉm cười.
Lâm Kính Trạch gật đầu thân thiện với An Điềm, sau đó khoác eo Lý An Ni rời khỏi đó dưới ánh mắt dõi theo của An Điềm.
Cho đến khi bóng của Lâm Kính Trạch và Lý An Ni đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, An Điềm mới ngồi vật xuống chiếc ghế trong thư viện như thể bị hạ đường huyết: Năm nào cũng có sự trùng hợp, riêng năm nay thì nhiều quá! Ngay cả đi đọc sách mà cũng gặp phải người không muốn gặp! Hy vọng cô Lý An Ni này sẽ không ghi thù với mình!
An Điềm quay lại nhìn đống sách trên bàn, thở dài rồi tiếp tục đọc.
An Điềm đã ở thư viện đọc sách suốt buổi sáng. Trong thời gian đó, cô đã thử vẽ vài mẫu thiết kế, nhưng chưa cái nào làm cô hài lòng nhất cả.
Cảm thấy đói bụng, An Điềm liền dọn sách và các mẫu thiết kế của mình, rồi đi về nhà.
Về đến nhà, như thường lệ, An Điềm nấu nước sôi và pha một gói mì. Qua làn khói nóng mờ mịt, An Điềm nhìn vào bức ảnh chụp chung với con trai An An mà ngây người ra.
Có lẽ vì sống một mình đã lâu, hoặc có lẽ vì nụ hôn của Tô Thanh Dương ngày hôm đó, bây giờ An Điềm đặc biệt rất thường hay sững sờ.
Mỗi khi về đến nhà, nhìn quanh căn hộ nhỏ này, cô liền cảm thấy sự cô đơn tỏa ra từ mọi góc phòng, khiến cô không thể không tự ôm lấy hai vai và co người vào một góc.
Ngay khi An Điềm đang ăn năn hối hận, chuông điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
An Điềm cầm điện thoại lên, nhìn thấy Tô Thanh Dương đang gọi đến, cô mím chặt môi, và cuối cùng vẫn ấn nút trả lời.
“Tô tổng, chào anh.” An Điềm cúi đầu nhìn xuống tô mì mình mới pha xong, và khẽ nói.
“An Điềm, trang phục hứa với chị Cố, cô đã bắt đầu chuẩn bị chưa?” Từ tối qua, sau khi hôn lên trán An Điềm, Tô Thanh Dương liền phấn khích đến nỗi không ngủ được. Sau khi suy nghĩ rất lâu, anh lại gửi tin nhắn cho An Điềm.
Tuy nhiên, An Điềm đã không trả lời anh. Việc này khiến Tô Thanh Dương hơi lo lắng. Anh đã đợi cả buổi sáng mà vẫn không nhận được hồi âm từ An Điềm, nên lại càng lo lắng hơn.
Tô Thanh Dương suy nghĩ một lúc, rồi lấy cớ hỏi han việc trang phục của Chu Mộng Chỉ, rồi gọi điện cho An Điềm.
“Ờ, vừa mới bắt đầu, cũng hơi khó.” An Điềm do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nói thật.
“Hay thế này đi. Tôi có một căn hộ nhỏ riêng biệt ở ven sông trung tâm thành phố. Trước khi đi du học, tôi luôn đến đó vẽ tranh. Cô hãy đến đó, chúng ta cùng nhau thảo luận.” Tô Thanh Dương nói để thăm dò An Điềm.
An Điềm suy nghĩ một lúc, biết rằng Tô Thanh Dương không thể chỉ vì mỗi chuyện của Chu Mộng Chỉ không, mà chắc còn vì chuyện xảy ra đêm qua nữa.
Nhưng vậy cũng tốt, An Điềm cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với Tô Thanh Dương rồi.
“Vâng. Tô tổng, anh nhắn cho tôi biết địa chỉ đi.” An Điềm nhìn vào tô mì vẫn đang nghi ngút khói, nghĩ rằng có thể ăn được rồi.
“Ừm, được. Tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô ngay. 7 giờ tối nay, chúng ta không gặp không về nhé.” Tô Thanh Dương nghe có vẻ rất vui.
An Điềm cúp máy rồi ngồi xuống, lặng lẽ ăn mì. Ăn no rồi, mới có sức để kể chuyện của mình với Tô Thanh Dương!
Đúng 7 giờ tối, An Điềm đã đến địa chỉ mà Tô Thanh Dương nhắn cho mình.
Lúc này, Tô Thanh Dương cũng đã đến. Anh mặc một bộ đồ cotton màu xám, đôi chân thẳng đang đứng một cách thoải mái, dáng người cao lớn đổ bóng dưới ánh đèn đường bên bờ sông.
Tô Thanh Dương nhìn cảnh đêm sầm uất bên bờ sông, bên tai im lặng như thể nghe được tiếng gió. Bây giờ đang là mùa thu, gió sông hơi lạnh thổi qua má anh, rồi thổi về phía xa.
Tô Thanh Dương nhìn vào cảnh đêm đang tối dần, cảm thấy việc qua Anh du học về dường như mới là chuyện hôm qua. Quen biết An Điềm, quan tâm đến cô, đến bây giờ quyết định sẽ bày tỏ tình cảm với cô, như thể đã quen cô từ lâu lắm rồi.
Nghĩ về An Điềm, khóe miệng của Tô Thanh Dương bất giác mỉm cười. Mặc dù chưa hiểu gì nhiều về An Điềm, nhưng Tô Thanh Dương biết rằng mình đã thích cô.
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ: Đã 7 giờ rồi, không biết An Điềm đã đến chưa.
Tô Thanh Dương quay người lại, nhìn thấy An Điềm đang đứng cách mình không xa. Cô đang mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt, gió cuốn mái tóc dài của cô lên. Nhờ ánh đèn đường dìu dịu, Tô Thanh Dương thấy An Điềm giống như một nàng tiên, đang đi về phía mình từng bước, từng bước một.
“An Điềm, cô đến rồi.” Vào thời khắc Tô Thanh Dương nhìn thấy An Điềm, khóe miệng anh cong lên.
“Vâng.” An Điềm gật đầu. Cô đưa tay lên vuốt mái tóc đang bị gió thổi rối tung lên, và mỉm cười với Tô Thanh Dương.
“An Điềm, tôi…”
“Tô tổng, chúng ta hãy thảo luận về vấn đề quần áo của chị Cố đi.” An Điềm biết Tô Thanh Dương muốn nói gì, nhưng cô vẫn muốn cùng Tô Thanh Dương giải quyết vấn đề quần áo của Chu Mộng Chỉ trước.
Bởi vì, nếu cô kể rõ hoàn cảnh và suy nghĩ của mình với Tô Thanh Dương, sau này hai người gặp nhau sẽ rất gượng gạo, vậy thì vấn đề quần áo của Chu Mộng Chỉ cũng sẽ bị trì hoãn.
Tô Thanh Dương nghe thấy An Điềm nói vậy, đầu tiên hơi khựng lại, sau đó mỉm cười và nói: “Được thôi. Vậy cô chia sẻ ý tưởng của mình trước đi.”
An Điềm hít một hơi thật sâu và bắt đầu một phân tích chuyên nghiệp: “Chị Cố, là vợ của Cố Thiên Tuấn, tài phiệt lớn nhất của thành phố H. Quần áo chị ta mặc nhất định phải đoan trang, lộng lẫy và đắt giá cũng là điều không thể thiếu.”
“Ừm.” Tô Thanh Dương gật đầu, không đánh giá cách nghĩ của An Điềm, chỉ khuyến khích cô. “Cô nói tiếp đi.”
“Nhưng sau lần tiếp xúc với chị Cố, tôi cảm thấy chị ta không thích những thiết kế trang phục quá khí thế và bắt mắt. Tôi cảm thấy chị ta thích những bộ trang phục thanh lịch và có nội hàm.” An Điềm đã vứt bỏ mối quan hệ rối rắm giữa Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ với, cố gắng đứng ở góc độ của một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp để thiết kế trang phục cho Chu Mộng Chỉ.
“Vậy thì sao?” Nhìn vào dáng vẻ suy nghĩ chu đáo của An Điềm, Tô Thanh Dương bất giác tiến gần hơn một chút, may mà An Điềm chỉ lo suy nghĩ về vấn đề quần áo, không hề nhận ra động tác nhỏ này của Tô Thanh Dương.
“Vậy nên, tôi thấy phiền não quá! Rốt cuộc phải thiết kế ra trang phục như thế nào mới thể hiện được đẳng cấp của chị Cố, sang trọng và có nội hàm đây?” An Điềm ngẩng cổ lên và nhìn vào bầu trời của thành phố H.
Lâm Kính Trạch dường như rất thích thú với vẻ nũng nịu của Lý An Ni. Anh khẽ cúi đầu và nói bên tai Lý An Ni: “An Ni à, bây giờ không chỉ mình anh thấy em để ngược sách, có lẽ người khác cũng đã nhìn thấy rồi. Với lại, bây giờ em đã tháo khẩu trang ra, lỡ bị ai đó nhận ra em, chắc sẽ phiền phức lớn đây. Mau đi thôi em.”
“Được rồi.” Lý An Ni gật đầu với vẻ không vui, sau đó nhìn chằm chằm vào An Điềm, rồi nói bằng giọng giận dỗi: “Đi thì đi!”
“Cô Lý, anh Lâm, tạm biệt!” An Điềm dường như không nhìn thấy vẻ tức giận của Lý An Ni, trên mặt vẫn mỉm cười.
Lâm Kính Trạch gật đầu thân thiện với An Điềm, sau đó khoác eo Lý An Ni rời khỏi đó dưới ánh mắt dõi theo của An Điềm.
Cho đến khi bóng của Lâm Kính Trạch và Lý An Ni đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, An Điềm mới ngồi vật xuống chiếc ghế trong thư viện như thể bị hạ đường huyết: Năm nào cũng có sự trùng hợp, riêng năm nay thì nhiều quá! Ngay cả đi đọc sách mà cũng gặp phải người không muốn gặp! Hy vọng cô Lý An Ni này sẽ không ghi thù với mình!
An Điềm quay lại nhìn đống sách trên bàn, thở dài rồi tiếp tục đọc.
An Điềm đã ở thư viện đọc sách suốt buổi sáng. Trong thời gian đó, cô đã thử vẽ vài mẫu thiết kế, nhưng chưa cái nào làm cô hài lòng nhất cả.
Cảm thấy đói bụng, An Điềm liền dọn sách và các mẫu thiết kế của mình, rồi đi về nhà.
Về đến nhà, như thường lệ, An Điềm nấu nước sôi và pha một gói mì. Qua làn khói nóng mờ mịt, An Điềm nhìn vào bức ảnh chụp chung với con trai An An mà ngây người ra.
Có lẽ vì sống một mình đã lâu, hoặc có lẽ vì nụ hôn của Tô Thanh Dương ngày hôm đó, bây giờ An Điềm đặc biệt rất thường hay sững sờ.
Mỗi khi về đến nhà, nhìn quanh căn hộ nhỏ này, cô liền cảm thấy sự cô đơn tỏa ra từ mọi góc phòng, khiến cô không thể không tự ôm lấy hai vai và co người vào một góc.
Ngay khi An Điềm đang ăn năn hối hận, chuông điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
An Điềm cầm điện thoại lên, nhìn thấy Tô Thanh Dương đang gọi đến, cô mím chặt môi, và cuối cùng vẫn ấn nút trả lời.
“Tô tổng, chào anh.” An Điềm cúi đầu nhìn xuống tô mì mình mới pha xong, và khẽ nói.
“An Điềm, trang phục hứa với chị Cố, cô đã bắt đầu chuẩn bị chưa?” Từ tối qua, sau khi hôn lên trán An Điềm, Tô Thanh Dương liền phấn khích đến nỗi không ngủ được. Sau khi suy nghĩ rất lâu, anh lại gửi tin nhắn cho An Điềm.
Tuy nhiên, An Điềm đã không trả lời anh. Việc này khiến Tô Thanh Dương hơi lo lắng. Anh đã đợi cả buổi sáng mà vẫn không nhận được hồi âm từ An Điềm, nên lại càng lo lắng hơn.
Tô Thanh Dương suy nghĩ một lúc, rồi lấy cớ hỏi han việc trang phục của Chu Mộng Chỉ, rồi gọi điện cho An Điềm.
“Ờ, vừa mới bắt đầu, cũng hơi khó.” An Điềm do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nói thật.
“Hay thế này đi. Tôi có một căn hộ nhỏ riêng biệt ở ven sông trung tâm thành phố. Trước khi đi du học, tôi luôn đến đó vẽ tranh. Cô hãy đến đó, chúng ta cùng nhau thảo luận.” Tô Thanh Dương nói để thăm dò An Điềm.
An Điềm suy nghĩ một lúc, biết rằng Tô Thanh Dương không thể chỉ vì mỗi chuyện của Chu Mộng Chỉ không, mà chắc còn vì chuyện xảy ra đêm qua nữa.
Nhưng vậy cũng tốt, An Điềm cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với Tô Thanh Dương rồi.
“Vâng. Tô tổng, anh nhắn cho tôi biết địa chỉ đi.” An Điềm nhìn vào tô mì vẫn đang nghi ngút khói, nghĩ rằng có thể ăn được rồi.
“Ừm, được. Tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô ngay. 7 giờ tối nay, chúng ta không gặp không về nhé.” Tô Thanh Dương nghe có vẻ rất vui.
An Điềm cúp máy rồi ngồi xuống, lặng lẽ ăn mì. Ăn no rồi, mới có sức để kể chuyện của mình với Tô Thanh Dương!
Đúng 7 giờ tối, An Điềm đã đến địa chỉ mà Tô Thanh Dương nhắn cho mình.
Lúc này, Tô Thanh Dương cũng đã đến. Anh mặc một bộ đồ cotton màu xám, đôi chân thẳng đang đứng một cách thoải mái, dáng người cao lớn đổ bóng dưới ánh đèn đường bên bờ sông.
Tô Thanh Dương nhìn cảnh đêm sầm uất bên bờ sông, bên tai im lặng như thể nghe được tiếng gió. Bây giờ đang là mùa thu, gió sông hơi lạnh thổi qua má anh, rồi thổi về phía xa.
Tô Thanh Dương nhìn vào cảnh đêm đang tối dần, cảm thấy việc qua Anh du học về dường như mới là chuyện hôm qua. Quen biết An Điềm, quan tâm đến cô, đến bây giờ quyết định sẽ bày tỏ tình cảm với cô, như thể đã quen cô từ lâu lắm rồi.
Nghĩ về An Điềm, khóe miệng của Tô Thanh Dương bất giác mỉm cười. Mặc dù chưa hiểu gì nhiều về An Điềm, nhưng Tô Thanh Dương biết rằng mình đã thích cô.
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ: Đã 7 giờ rồi, không biết An Điềm đã đến chưa.
Tô Thanh Dương quay người lại, nhìn thấy An Điềm đang đứng cách mình không xa. Cô đang mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt, gió cuốn mái tóc dài của cô lên. Nhờ ánh đèn đường dìu dịu, Tô Thanh Dương thấy An Điềm giống như một nàng tiên, đang đi về phía mình từng bước, từng bước một.
“An Điềm, cô đến rồi.” Vào thời khắc Tô Thanh Dương nhìn thấy An Điềm, khóe miệng anh cong lên.
“Vâng.” An Điềm gật đầu. Cô đưa tay lên vuốt mái tóc đang bị gió thổi rối tung lên, và mỉm cười với Tô Thanh Dương.
“An Điềm, tôi…”
“Tô tổng, chúng ta hãy thảo luận về vấn đề quần áo của chị Cố đi.” An Điềm biết Tô Thanh Dương muốn nói gì, nhưng cô vẫn muốn cùng Tô Thanh Dương giải quyết vấn đề quần áo của Chu Mộng Chỉ trước.
Bởi vì, nếu cô kể rõ hoàn cảnh và suy nghĩ của mình với Tô Thanh Dương, sau này hai người gặp nhau sẽ rất gượng gạo, vậy thì vấn đề quần áo của Chu Mộng Chỉ cũng sẽ bị trì hoãn.
Tô Thanh Dương nghe thấy An Điềm nói vậy, đầu tiên hơi khựng lại, sau đó mỉm cười và nói: “Được thôi. Vậy cô chia sẻ ý tưởng của mình trước đi.”
An Điềm hít một hơi thật sâu và bắt đầu một phân tích chuyên nghiệp: “Chị Cố, là vợ của Cố Thiên Tuấn, tài phiệt lớn nhất của thành phố H. Quần áo chị ta mặc nhất định phải đoan trang, lộng lẫy và đắt giá cũng là điều không thể thiếu.”
“Ừm.” Tô Thanh Dương gật đầu, không đánh giá cách nghĩ của An Điềm, chỉ khuyến khích cô. “Cô nói tiếp đi.”
“Nhưng sau lần tiếp xúc với chị Cố, tôi cảm thấy chị ta không thích những thiết kế trang phục quá khí thế và bắt mắt. Tôi cảm thấy chị ta thích những bộ trang phục thanh lịch và có nội hàm.” An Điềm đã vứt bỏ mối quan hệ rối rắm giữa Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ với, cố gắng đứng ở góc độ của một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp để thiết kế trang phục cho Chu Mộng Chỉ.
“Vậy thì sao?” Nhìn vào dáng vẻ suy nghĩ chu đáo của An Điềm, Tô Thanh Dương bất giác tiến gần hơn một chút, may mà An Điềm chỉ lo suy nghĩ về vấn đề quần áo, không hề nhận ra động tác nhỏ này của Tô Thanh Dương.
“Vậy nên, tôi thấy phiền não quá! Rốt cuộc phải thiết kế ra trang phục như thế nào mới thể hiện được đẳng cấp của chị Cố, sang trọng và có nội hàm đây?” An Điềm ngẩng cổ lên và nhìn vào bầu trời của thành phố H.
/540
|