Tề Hầu nghe Ngô Củ say rượu đánh giá mình, đột nhiên có chút buồn cười, bất đắc dĩ nhíu mày, nói:
"Ồ? Không nghĩ tới Nhị ca còn rất vừa ý... mặt Cô?"
Ngô Củ còn say, lẩm bẩm nói:
"Tàm tạm thôi."
Nói xong buông lỏng tay nắm cằm Tề Hầu, Ngô Củ tựa hồ cảm giác đưa tay hơi mệt chút, lại nằm trở về giường. Tề Hầu cười híp mắt, tận dụng mọi thời cơ nói:
"Nếu Nhị ca vừa ý mặt Cô, vậy không bằng..."
Hắn nói, chậm rãi cúi đầu. Một lọn tóc tán xuống dưới, cọ đến má Ngô Củ. Tề Hầu trước khi tiến cung dự tiệc mới vừa tắm gội xong, trên tóc đều là mùi thơm của thuốc Đông y, thực sự dễ ngửi.
Tề Hầu chậm rãi cúi đầu, tựa hồ muốn tìm môi Ngô Củ. Ngô Củ không có né tránh, thế nhưng khi môi hai người sắp sửa đụng vào nhau, đột nhiên đưa tay đặt trên vai Tề Hầu chặn lại. Tề Hầu cười nói:
"Làm sao vậy Nhị ca?"
Ngô Củ không nói gì, mở to mắt nhìn chằm chằm Tề Hầu, đột nhiên cất giọng khàn khàn nói:
"Ta không thích bị động."
Tề Hầu sau khi nghe xong sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, nói:
"Phải, Cô suýt nữa quên mất Nhị ca là người tính cách mạnh mẽ, đúng không Nhị ca?"
Tề Hầu biết rõ Nhị ca của hắn không giống như là bề ngoài nhã nhặn ôn nhu, kỳ thực trong xương cũng giống như hắn, đều là người cường thế, hơn nữa còn là người phi thường mạnh mẽ. Bởi vậy bọn họ đều cho rằng mình yêu thích người ôn nhu, đối với mình muốn gì là phải được đó.
Tề Hầu chuyển đề tài, còn nói:
"Vậy... không bằng Nhị ca đến?"
Ngô Củ thật chậm rãi ngồi dậy, thoạt nhìn thật sự là say rồi, sau đó híp mắt. Mi mắt nhanh chóng run run vài lần, Ngô Củ thò đến gần, nhẹ nhàng đem môi chạm vào môi Tề Hầu một cái.
Tề Hầu vốn là nói giỡn, khi cảm giác được môi có chút ướt át, phút chốc như bị sét đánh.
Nhị ca hôn thật!
Tề Hầu mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Củ. Một đôi mắt hổ trở nên sáng hơn, khá là kinh ngạc. Hắn thò đến gần, nói:
"Nhị ca, thêm một lần nữa?"
Ngô Củ tựa hồ cũng cảm nhận được ưu thế chủ động, nghe Tề Hầu nói, phản ứng lại có chút trì độn cũng đến gần, lại hôn môi Tề Hầu một cái. Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Còn nữa không Nhị ca, hay cứ như vậy liền xong? Cô nhìn thấy ngươi không nổi đó."
Ngô Củ phản ứng trì độn, bị khích tướng, lập tức liền hít một hơi, tiến đến chạm ngoài miệng Tề Hầu. Khi Tề Hầu nghĩ tận hưởng, đột nhiên la lên.
"A! Ui..."
Hắn vội vã lùi về sau, che miệng mình, bất đắc dĩ nói:
"Nhị ca tại sao lại cắn người?"
Ngô Củ không để ý tới hắn, một lần nữa ngã xuống giường, nói:
"Không chơi nữa, ta muốn ngủ."
Tề Hầu sao có thể cho ngủ. Coi như vừa nãy lại bị cắn, thế nhưng kỳ thực không phải rất nặng. Thật vất vả mới khiến Nhị ca chủ động dâng mình, đây chính là bắt đầu vô cùng tốt, Tề Hầu cũng không muốn mất thời cơ HunhHn786.
Ngô Củ đem chính mình cuốn vào trong chăn, phảng phất như gói bánh, bao đến kín mít, nhắm mắt lại, đối với Tề Hầu, nói:
"Đi ra, ta muốn ngủ."
Tề Hầu liền vội vàng nói:
"Nhị ca ngoan, lại hôn được chứ?"
Ngô Củ nghe hắn làm nũng. Trong ngày thường đều là tập mãi thành quen, hôm nay uống say, Ngô Củ trực tiếp lẩm bẩm.
"Thật là ghê tởm, buồn nôn."
Tề Hầu một hơi liền nghẹn lại. Có thể khiến cho Tề Hầu nói lời buồn nôn như vậy cũng chỉ có một người. Bây giờ Ngô Củ lại gọn gàng dứt khoát nói Tề Hầu buồn nôn, Tề Hầu cảm giác mình muốn thổ huyết.
Nhị ca uống say thật là khẩu khí lớn!
Tề Hầu chính là đang nghĩ biện pháp "làm nũng" lôi kéo, vào lúc này liền nghe tiếng cửa mở.
"Kẹt kẹt"
Thậm chí có người tiến vào phòng.
Bởi vì Tề Hầu vốn muốn cho Ngô Củ ngủ một giấc ngon đã thổi tắt đèn, cho nên thoạt nhìn trong phòng phảng phất không có ai. Có người từ bên ngoài đi vào, hơn nữa bước chân rất nhẹ, phảng phất là lén lút đi vào. Tề Hầu lập tức cảnh giác, không biết có phải thích khách hay không.
Bất quá người bên ngoài cũng không có lập tức đi vào trong, luôn luôn ở gian ngoài đi tới đi lui như đi dạo. Tốc độ bước chân càng lúc càng nhanh, có thể cảm giác được người kia càng lúc càng lo lắng.
Tề Hầu tai thính mắt tinh, tuy rằng không nhìn thấy gian ngoài, thế nhưng có thể nghe ra tiếng bước chân của người không biết võ công, hơn nữa còn là nữ tử?
Tề Hầu đoán là bởi vì đèn tắt, tự nhân cung nữ đều đã bị cho đi hết, không ai ở bên ngoài canh giữ, nên có người nghĩ gian phòng này là phòng trống, liền đánh bậy đánh bạ đi vào. Tề Hầu vừa định đi ra ngoài cùng người kia thông báo một tiếng, là nơi này có người, miễn cho quấy rầy Nhị ca nghỉ ngơi. Kết quả vào lúc này cửa phòng lại mở ra, đi vào thêm một người.
Lúc này là nam tử, hơn nữa có chút công phu, bước chân không nặng.
Người vào trước tiên quả nhiên là nữ tử. Nghe có người đẩy cửa, đầu tiên là nàng hít một hơi, phi thường sợ sệt, lập tức liền kêu một tiếng đầy kinh hỉ.
"A nha!"
Nàng lập tức vồ tới, nhào tới trong lòng người kia làm nũng nói:
"Kiềm Mưu ca đã tới! Ta nghĩ ngươi ngày hôm nay sẽ không tới đây!"
Tề Hầu vừa nghe, lúc này liền dừng lại bước chân, không có đi ra, trái lại lui về bên giường.
Ngô Củ vốn đã gói mình thành một cái bánh, nằm ở trên giường ngủ. Cũng không biết có phải Ngô Củ quá cảnh giác, nghe phía bên ngoài có người nói như thế cũng ngẩng đầu. Hai mắt phát ra hào quang, một bộ dáng cảm thấy hứng thú.
Ngô Củ bộ dạng hóng bát quái khiến Tề Hầu buồn cười. Tề Hầu thấp giọng cười, Ngô Củ trách cứ trừng hắn, đem ngón tay trỏ đặt ở trên môi đè ép. Tề Hầu thật rất muốn hôn thử xem.
Bên ngoài, nam nhân kia là con rễ Chu Thiên tử, ngày xưa từng là Vệ Hầu, hôm nay là đặc sứ Kiềm Mưu.
Tại sao Ngô Củ lộ ra một biểu tình bát quái?
Bởi vì Kiềm Mưu là con rễ Chu Thiên tử đã băng hà a. Đây chính là em rễ của Chu Thiên tử Hồ Tề mới kế vị. Tuy rằng thời đại này nam tử được có tam thê tứ thiếp, thế nhưng trong Chu Lễ có ghi chép, nam nhân chỉ có một vị phu nhân chính thức. Ngay cả Thiên tử cùng chư hầu cũng chỉ có thể có một vị phu nhân.
Kiềm Mưu nếu đã cưới con gái Chu Thiên tử, ở bên ngoài còn có nữ nhân, đây không phải là cho Vương nữ đội nón xanh? Đặc biệt là Kiềm Mưu hiện tại ăn nhờ ở đậu tại Lạc Sư, coi như là "ở rể". Ở rể còn dám cho Vương nữ đội nón xanh, đây không phải là muốn chết?
Ngô Củ tuy rằng say rồi, thế nhưng còn có thể cảm giác được cái này không đúng, theo bản năng mở to hai mắt, một mặt rất có hứng thú.
Quả nhiên, Ngô Củ cảm thấy hứng thú là đúng, bởi vì chuyện phía sau càng thêm khủng khiếp, khiến Tề Hầu cùng Ngô Củ cũng không nghĩ tới.
Nam tử kia là đặc sứ Kiềm Mưu, nữ tử kia cũng không thấy mặt. Chỉ là nghe giọng nói xa lạ, Tề Hầu cùng Ngô Củ đều không biết rốt cuộc là ai.
Kiềm Mưu cười nói:
"Làm sao có khả năng, ta đương nhiên phải thấy muội muội ngoan của ta!"
Nữ tử kia nói:
"Đáng ghét. Kiềm Mưu ca, làm sao bây giờ, ta lập tức phải gả cho Tống Công. Ta không muốn, ta không muốn a. Kiềm Mưu ca cứu giúp ta, trong lòng ta chỉ có một mình Kiềm Mưu ca."
Tề Hầu cùng Ngô Củ còn đang trầm tư suy nghĩ nữ tử này rốt cuộc là ai. Kết quả nữ tử tự mình bỏ một quả bom nặng cân. Tiếng nổ trong đầu khiến Ngô Củ phút chốc thanh tỉnh, đôi mắt càng sáng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu thấy Ngô Củ nhìn chính mình, ánh mắt kia trêu tức, phảng phất đang suy nghĩ ý đồ xấu. Đâu chỉ là Ngô Củ nghĩ ý đồ xấu, Tề Hầu cũng đang nghĩ. Tề Hầu một lòng muốn quấy tung việc hôn nhân của Tống Công cùng Công chúa Vệ quốc.
Đây không phải là vai nữ chính tự động đưa tới cửa. Hai người đều không nghĩ tới, người lập tức sẽ gả cho Tống Công lại cùng Kiềm Mưu có gian tình?
Kiềm Mưu là con Vệ Tuyên Công, em trai ruột của Thái tử Múc. Mà Công chúa Vệ quốc sắp gả này là con của Tuyên Khương cùng Công tử Ngoan. Công tử Ngoan cũng là em trai ruột của Thái tử Múc. Cho nên Kiềm Mưu và Công tử Ngoan là anh em cùng cha cùng mẹ. Theo một gốc độ, Công chúa Vệ quốc sắp gả này là cháu gái của Kiềm Mưu. Nhưng nàng là con gái Tuyên Khương, Tuyên Khương từng là phu nhân của Vệ Tuyên Công, nên nàng cũng có thể là muội muội của Kiềm Mưu.
Mặc dù nói ra có chút kỳ quái, bối phận lung ta lung tung. Kiềm Mưu là họ Cơ, thị Vệ, mà Công chúa này cũng họ Cơ, thị Vệ. Nàng cũng được gọi là Vệ cơ. Đồng tông không thông hôn, hai người này không chỉ là đồng tông, còn đồng tộc. Nói cho cùng cũng không phải huynh muội, nhưng có thông gian thật đúng là không thể.
Tề Hầu cùng Ngô Củ rất hiểu ý, đều yên lặng không lên tiếng, chuẩn bị tiếp tục nghe bát quái.
Vệ cơ vô cùng sốt ruột, liền nghe Kiềm Mưu nói:
"Muội muội ngoan, không nên gấp gáp, ca ca tự có biện pháp."
Vệ cơ vừa nghe, lập tức cười nói:
"Ta đã biết ca ca có biện pháp, nhất định sẽ cứu ta trong nước sôi lửa bỏng."
Kiềm Mưu nói:
"Phải vậy thôi, muội muội ngoan, ca ca cũng không đành lòng gả muội cho Tống Công. Muội không biết, ca ca tuy rằng cưới con Thiên tử, nhưng muội là ca ca nhìn lớn lên, ca ca làm sao nhẫn tâm đẩy muội vào đống lửa Tống Công này?"
Vệ cơ vừa nghe lời chót lưỡi đầu môi, bị che mắt, cười nói:
"Ca ca thật tốt."
Kiềm Mưu còn nói:
"Muội muội ngoan, ngươi hãy nghe ta nói. Chỉ cần lần này làm theo lời ta, việc kết hôn khẳng định coi như thôi. Ngươi liền có thể trở về Vệ quốc. Có muội muội hết sức giúp đỡ, nói không chừng ta cũng có thể trở lại Vệ quốc, long trọng cưới muội muội đó!"
Vệ cơ kinh hỉ cười một tiếng, nói:
"Thật sao?!"
Ngô Củ còn say, không nhịn được thấp giọng phùn tào.
"Thật cái gì, có ngu mới tin lời chót lưỡi đầu môi của củ cải lớn hoa tâm."
Tề Hầu vừa nghe, nhíu mày.
Sao cảm giác "củ cải lớn hoa tâm" này giống như đã từ nói về mình?
Tề Hầu sợ âm thanh quá lớn, bên ngoài nghe thấy được, liền "suỵt" một tiếng với Ngô Củ. Nào có biết Ngô Củ đột nhiên nghiêng đầu qua, không nói một lời, găm môi Tề Hầu một cái. Tề Hầu sững sờ. HunhHn786 Ngô Củ gặm xong liền quay đầu đi, không để ý tới hắn. Tề Hầu phút chốc cảm giác kinh hỉ đến quá nhanh, mất cũng quá nhanh.
Nhị ca chủ động, đây chính là chuyện rất tốt!
Vệ cơ nghe Kiềm Mưu nói như vậy, liền vội vàng nói:
"Kiềm Mưu ca, nhanh nhanh! Nhanh nói cho muội muội là biện pháp gì! Nói mau a Kiềm Mưu ca!"
Kiềm Mưu nở nụ cười, nói:
"Muội muội ngoan, hãy nghe ta nói, ngươi chỉ cần dùng cái này."
Ngô Củ vừa định nói cái gì? Liền nghe Vệ cơ nói:
"Kiềm Mưu ca, đây là cái gì?"
Kiềm Mưu giải thích.
"Muội muội, cái này gọi là Hồng Thạch Tín, còn gọi là Hạc Đỉnh Hồng."
Ngô Củ vừa nghe, nhất thời rất bất ngờ.
Thì ra muốn hạ độc, là dùng thạch tín!
Ở cổ đại Hạc Đỉnh Hồng chính là thạch tín, một loại khoáng sản. Tuy rằng thật có thể chí mạng, nhưng bên trong còn có lưu huỳnh, chỉ cần dùng ngân châm kiểm tra là có thể kiểm tra được. Đơn giản mà nói chính là quá nguy hiểm.
Vệ cơ vừa nghe "Hạc Đỉnh Hồng", sợ đến hét lên một tiếng, nói:
"Ca ca, ngươi đây là..."
Kiềm Mưu cười nói:
"Muội muội ngoan chớ sợ. Ngươi nếu như không muốn gả cho Tống Công, biện pháp duy nhất chính là giết người Vệ Hầu phái tới làm chủ sự cuộc hôn lễ này! Nghịch tặc Sóc chính là ở Vệ quốc, cũng không đến đây, cho nên muội muội chỉ cần xử lý Công tử Xích không ra thể thống gì, khiến hắn ngoan ngoãn uống độc. Cứ như vậy, sứ thần chết rồi, hôn sự này khẳng định không được!"
Vệ cơ vừa nghe, liền vội vàng nói:
"Không được không được! Xích ca ca cũng là ca ca ta, làm sao có thể... làm sao có thể..."
Kiềm Mưu liền vội vàng nói:
"Muội muội ngoan, ngươi hãy nghe ta nói. Nếu ngươi không giết Công tử Xích, như vậy ngươi lập tức phải gả cho Tống Công. Gả cho Tống Công, muội muội làm sao có khả năng sống thư thả? Còn nữa... muội muội lẽ nào quên mất, Tống Công có con trai. Công tử Mục Di mặc dù là con thứ, cũng không còn mẫu thân, nhưng hiện tại đã được Tống Công sủng ái ba năm... Mà muội muội thì sao? Muội muội chưa quên, ngươi không có cách nào mang thai. Coi như làm Tống phu nhân, nhưng không có con nối dòng dõi cũng là tội lớn. Chẳng mấy chốc sẽ bị vứt bỏ, thời điểm đó muội muội lẻ loi hiu quạnh, liền thành người bị vứt bỏ, vậy phải như thế nào?"
Ngô Củ vừa liếc nhìn Tề Hầu, ánh mắt càng sáng.
Vệ cơ không thể mang thai?
Vệ cơ vừa nghe, nhất thời khóc lên, thê thảm nói:
"Hu hu... Muội muội không thể hoài thai đều là ai có lỗi? Nếu không phải vì Kiềm Mưu ca cũng sẽ không tổn thương muội muội. Muội muội đã nói sinh con cho Kiềm Mưu ca, Kiềm Mưu ca không cho, còn làm hại muội muội một thân có bệnh."
Ngô Củ cảm giác mình đã tỉnh toàn bộ. Bởi vì tin tức này thực sự quá lớn. Con ngươi Ngô Củ đảo nhanh. Thoạt nhìn Kiềm Mưu không chỉ cùng Vệ cơ có tư thông, hơn nữa còn có thai. Chỉ sợ là bởi vì Vệ cơ có thai, thế nhưng Kiềm Mưu không muốn để cho người khác biết, nên cưỡng ép Vệ cơ phá thai, làm cho Vệ cơ không thể lại mang thai.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Nam nhân như vậy cũng là quá xấu xa, cần phải kéo ra ngoài thiến mới đúng!
Ngô Củ nghĩ như thế. Tề Hầu liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi phía sau lưng vèo vèo.
Rất lạnh, mà chẳng biết vì sao...
Kiềm Mưu nói:
"Muội muội ngoan, cho nên ta nói hoặc là không làm, bằng không trực tiếp thịt Công tử Xích. Trước hết phải cho lễ cưới không thể tiến hành. Muội muội nghĩ xem, ngươi lập tức sẽ trở thành Tống phu nhân, làm sao có khả năng hạ độc ca ca của mình chứ? Tất cả mọi người sẽ không hoài nghi đến ngươi. Thời điểm đó ca ca lại giúp ngươi một tay, để người khác cảm thấy được là do Tề quốc giở trò quỷ. Dù sao Tề quốc bây giờ cùng Vệ quốc phi thường không hợp, không phải sao?"
Ngô Củ vừa nghe, liếc mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu híp mắt, không hề có một tiếng động mà cười lạnh.
Vốn Tề Hầu chỉ là muốn quấy tung lễ cưới. Không nghĩ tới Kiềm Mưu không chỉ đảm nhiệm vai trò công cụ hỗ trợ, hơn nữa còn có ý đồ xấu đẩy tội lên đầu Tề quốc.
Kiềm Mưu lại tiếp tục nói:
"Chờ muội muội dẹp đường về tới Vệ quốc, lại lặng lẽ hạ độc nghịch tặc Sóc. Độc chết Vệ Hầu, con hắn cũng đã chết, liền không có người thừa kế, ta vừa vặn thuận lý thành chương trở lại Vệ quốc, trở thành Vệ Hầu. Thời điểm đó muội muội chính là đại công thần, ca ca cảm kích muội muội, chúng ta liền hỉ kết liên lý. Ca ca nhất định sẽ cưới muội làm Vệ quốc chính phu nhân. Muội muội yên tâm đi, ca ca tuy rằng phải có con dòng dõi, thế nhưng phu nhân chỉ có một mình muội, được chứ?"
Ngô Củ suýt nữa ói ra, thấp giọng nói:
"Mẹ nó, đúng là một tra nam."
Tề Hầu kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Ngô Củ, con ngươi hận không thể từ trong hốc mắt rơi ra. Bởi vì Ngô Củ xổ một câu thô tục, Tề Hầu hiện tại dám khẳng định Ngô Củ vẫn là say. Chớ nhìn hai mắt hữu thần, nhưng không phải là người lúc thường không thể văng miệng tục...
Vệ cơ tựa hồ có hơi bị thuyết phục, nhẹ giọng nói:
"Kiềm Mưu ca, ngươi thật cưới ta? Nhưng mà... chúng ta cùng họ, cũng cùng thị, e sợ..."
Kiềm Mưu chót lưỡi đầu môi nói:
"Muội muội đừng sợ. Thời điểm đó ta chính là Vệ Hầu, ta muốn ngươi làm phu nhân của ta, ngươi chính là phu nhân của ta!"
Vệ cơ cũng không biết có phải quá đơn thuần hay không, lại cười lên, nói:
"Ca ca tốt, ngươi quan tâm ta nhất."
Ngô Củ trong lòng lại phùn tào.
Cái thân hắn ở rể làm hại ngươi không thể mang thai còn quan tâm ngươi nhất sao!?
Tề Hầu thấy Ngô Củ một mặt xem thường, đầy mặt ghét bỏ. Vẻ mặt này thực sự quá đáng yêu, hắn thật muốn đưa tay ngắt hai má Ngô Củ một chút.
Vậy mà Ngô Củ theo bản năng phản ứng còn rất nhanh, ngậm lấy ngón tay Tề Hầu, cắn một cái. Tề Hầu bị cắn một cái giật mình. Ngô Củ cắn một lúc mới nhả ra. Tề Hầu nhìn kỹ thấy trên ngón tay trỏ đều là dấu răng, như bị con mèo cắn.
Hai người bên ngoài không biết có người ở bên trong "liếc mắt đưa tình". Vệ cơ chuyển đề tài, lại có chút lo lắng ưu sầu nói:
"Nhưng mà... Nhưng mà Kiềm Mưu ca, Xích ca ca dầu gì cũng là ca ca ta. Ta đây hạ độc thủ, chuyện này... không tốt?"
Kiềm Mưu nhanh chóng nói:
"Muội muội ngoan, Công tử Xích tính là ca ca gì? Muội muội cũng thấy, Công tử Xích chỉ muốn dùng ngươi làm đồ vật để lấy lòng Tống Công. Hắn chưa từng giống ta cân nhắc qua cảm thụ của muội muội? Còn nữa... muội muội suy nghĩ kỹ một chút, Công tử Xích chính là con nghịch tặc Sóc, cùng muội muội là có thù không đội trời chung! Nghịch tặc Sóc hại chết Thái tử Múc, phụ thân muội là đệ đệ Thái tử Múc. Muội muội có thể giết chết Công tử Xích cùng nghịch tặc Sóc coi như là vì đại bá báo huyết hải thâm cừu!"
Ngô Củ có chút rối rắm trong đầu. Bởi vì Vệ quốc có Tuyên Khương làm lẫn lộn, cho nên quan hệ lung ta lung tung.
Kiềm Mưu vừa nói như thế, Vệ cơ trù trừ, Kiềm Mưu thêm bả, còn nói:
"Muội muội suy nghĩ một chút a. Nếu ngươi thật gả đi, ca ca từ đây liền cùng muội muội cách xa nhau ngàn dặm, vĩnh viễn không thấy được mặt nhau. Muội muội cũng không có con, còn đối mặt Tống Công sỉ nhục, chờ thê thảm sao?"
Vệ cơ tựa hồ thật bị thuyết phục, giọng nói run run:
"Được... được thôi, muội muội cũng là vì ca ca mới... mới làm như vậy! Thế nhưng... thế nhưng ca ca phải giúp ta suy nghĩ... làm sao... làm sao mới có thể giá họa cho Tề quốc. Vạn nhất bị người khác phát hiện thì biết làm sao?"
Kiềm Mưu cười híp mắt nói:
"Muội muội ngoan, sẽ không bị phát hiện. Ngươi là Công chúa, còn là muội muội của Công tử Xích, hắn sẽ không hoài nghi ngươi. Ngươi chỉ để ý hạ độc, ca ca sẽ tìm tử sĩ thế thân, làm bộ là người hạ độc. Sau đó sẽ chỉ điểm Tề quốc, thời điểm đó cũng sẽ không ai hoài nghi ngươi."
Vệ cơ nghe hắn nói như vậy, vội vã thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy... vậy cũng được."
Ngô Củ trong lòng nói.
Sao hả? Đây cũng quá sơ sài đi? Hơn nữa lời Kiềm Mưu nói một chút thành ý cũng không có. Tra nam này chỉ sợ là muốn dùng Vệ cơ làm quân cờ, dùng xong rồi liền vứt!
Kiềm Mưu còn nói:
"Muội muội ngoan, ta biết ngươi thâm minh đại nghĩa. Đợi đến khi ta trở lại Vệ quốc, chuyện thứ nhất chính là cưới ngươi làm phu nhân của ta. Từ đây chúng ta mãi bên nhau. Trong lòng ca ca chỉ chứa một mình muội muội, có được hay không?"
Vệ cơ nở nụ cười, nói:
"Kiềm Mưu ca... thật đáng ghét, thật ngượng ngùng đó, chỉ biết nói lời êm tai."
Kiềm Mưu cười nói:
"Đương nhiên không phải thế. Muội muội như hoa như ngọc, có một không hai, ca ca thương yêu còn không kịp."
Bên ngoài nói, đột nhiên truyền đến tiếng la e thẹn, còn có âm thanh hôn môi. Ngô Củ mở to hai mắt, chớp chớp, thoạt nhìn bên ngoài là củi khô bốc cháy. Tề Hầu thật bất đắc dĩ, cũng sợ hai người kia tiến vào chỗ bọn họ. Bất quá vào lúc này Kiềm Mưu nói:
"Muội muội ngoan, ngươi là lén lút tiến cung, vẫn là mau trở lại phủ dành cho Công chúa thôi. Ta cũng phải nhanh trở lại tiệc rượu, để tránh khỏi bị người khác phát hiện. Việc này thành, về sau chúng ta có nhiều thời gian ân ái, không phải sao?"
Vệ cơ cười nói:
"Đáng ghét, ca ca thật đáng ghét. Vậy muội muội liền đi trước."
Bọn họ dứt lời, đầu tiên là tiếng cửa mở, Vệ cơ đi ra ngoài. Sau một chốc, Kiềm Mưu mới đi ra ngoài.
Chờ bọn họ đều đi ra ngoài, Tề Hầu mới thở phào nhẹ nhõm. Tề Hầu muốn cùng Ngô Củ nói chút chuyện vừa rồi, kết quả Ngô Củ "rầm" một tiếng ngã xuống giường. Tề Hầu sợ đến vội vã kiểm tra Ngô Củ, còn tưởng rằng Ngô Củ bị làm sao. Liền thấy Ngô Củ nhắm mắt lại, đem chăn ôm vào trong ngực, sau đó lẩm bẩm nói:
"Buồn ngủ... mệt chết rồi..."
Dứt lời Ngô Củ liền thật ngủ say. Tề Hầu vừa thấy, nhất thời bật cười, đưa tay nhéo mũi Ngô Củ một chút, nói:
"Mèo lười."
Nguyên do vừa nãy Ngô Củ chỉ là bởi vì muốn nghe bát quái mới cưỡng ép tinh thần. Kỳ thực sớm không có tinh thần gì, rượu cuốn lấy, cơn buồn ngủ bao phủ tới, vừa thả lỏng ngay lập tức liền không được, ngã xuống giường liền ngủ.
Ngô Củ ngủ một giấc đến sáng, cũng có giấc mơ kỳ quái. Trong mộng Ngô Củ chủ động hôn môi Tề Hầu, hơn nữa còn đem Tề Hầu đè xuống, sau đó xỏ xiêng nhiều lần. Bất quá bởi vì Ngô Củ căn bản không có kinh nghiệm, cho nên trong mộng rất mơ hồ, không phải quá chân thực.
Khi Ngô Củ tỉnh lại phi thường mê man. Mở mắt ra nhìn thấy trần nhà xa lạ, cảm giác chăn ca lạ, hết thảy đều rất xa lạ. Chỉ là ngày mùa hè trời nóng không xa lạ gì. Ánh mặt trời đã xuyên thấu vào, chiếu lên đôi mắt, sáng ngời cơ hồ không mở mắt ra được.
Ngô Củ nghe thấy âm thanh, vừa quay đầu liền thấy Tề Hầu ngồi ở đầu giường đưa lưng về phía mình. Hắn đang mặc áo, đem ngoại bào màu đen tròng lên. Ngoại bào vẫn là cái hôm qua. Ngô Củ lúc này mới mơ hồ nhớ tới một ít sự tình.
Bọn họ hôm qua hình như là tiến cung dự tiệc, sau đó chính mình uống say, sau đó có chút sự tình vụn vặt không nghĩ ra. Bất quá hình như nghe được scandal rất chấn động, lại có giấc mộng rất quái dị, giấc mộng kia vô cùng hù người...
Dọa người hơn chính là Ngô Củ mới vừa thức tựa hồ còn chào cờ. Ngô Củ phút chốc tê cả da đầu, phía sau lưng ớn lạnh. Bởi vì Tề Hầu ngồi bên cạnh mặc quần áo, mà mình thì bởi vì quái mộng đem Tề Hầu làm như vậy như vậy rất nhiều lần biến thành có phản ứng.
Quả nhiên là vạn phần lúng túng!
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ. Bất quá Ngô Củ còn chưa kịp làm bộ nhắm mắt, Tề Hầu liền cười nói:
"Nhị ca tỉnh rồi? Mặt trời đã lên cao, mau dậy, chúng ta về dịch quán."
Ngô Củ bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là "Ừ" một tiếng, chậm rì rì bò dậy. Bởi vì còn phản ứng, cho nên động tác không thể quá lớn, để tránh khỏi bị phát hiện. Kết quả là nghe Tề Hầu cười nói:
"Sáng sớm như vậy rất bình thường, Nhị ca không cần thấy bất tiện."
Ngô Củ:
"..."
Ngô Củ chửi thô tục trong lòng.
Chết tiệt, sao tất cả đều bị Tề Hầu nhìn thấy. Quả nhiên là không mặt mũi gặp người. May mà giấc mộng Tề Hầu không biết!
Ngô Củ vừa tròng lên xiêm y, vừa nghĩ.
Lẽ nào mình thật sự cong, trong mộng mới thấy làm tình cùng nam nhân!
Ngô Củ không tập trung mặc xiêm y. Tề Hầu gọi người mang nước vào rửa mặt. Hai người sau khi rửa mặt xong liền trở về dịch quán ăn sáng.
Ngồi ở trong xe ngựa, Ngô Củ còn "dư vị" của giấc mơ đêm hôm qua, tâm lý sinh kỳ quái. Vào lúc này Tề Hầu liền quơ quơ tay, nói:
"Nhị ca? Nhị ca?"
"Hả?"
Một tiếng này mới làm Ngô Củ hoàn hồn. Tề Hầu một mặt lo lắng nói:
"Nhị ca, ngươi không có chuyện gì chứ? Có phải là hôm qua nhiễm phong hàn? Hay là say rượu đau đầu, sao luôn ngẩn người?"
Ngô Củ vội vã ho khan một tiếng, nói:
"Tạ ơn Quân thượng quan tâm. Không có gì, chỉ là... chỉ là có chút đau đầu."
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Trở về uống thêm chút thuốc, một chốc gọi y quan đến xem."
Ngô Củ nói:
"Không nhọc Quân thượng phí tâm, lập tức sẽ tốt."
Tề Hầu cười cười, nói:
"Tất nhiên là Nhị ca đêm hôm qua dằn vặt, cho nên mới đau đầu."
Ngô Củ không nhớ rõ đêm hôm qua là làm sao, nhất thời tim đập "thình thịch", nghĩ thầm.
Mình tối hôm qua... Không phải thật đem Tề Hầu làm gì chứ?
Tề Hầu đương nhiên không biết Ngô Củ nghĩ cái gì, bởi vậy chỉ là cười nói:
"Nhị ca uống rượu thật đúng là không sống yên ổn, bạo ngược lợi hại đó."
Ngô Củ càng là tê cả da đầu.
Bạo ngược? Mình rốt cuộc làm cái gì bạo ngược?
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Dám đùa giỡn Cô chỉ có một mình Nhị ca."
Ngô Củ vừa nghe, trong óc nổ "ầm ầm".
Đùa giỡn? Mình không thật sự làm tội ác tày trời gì chứ? Không thể, mình uống rượu say còn quá cầm thú?
Tề Hầu thấy Ngô Củ ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ gì, liền nói:
"Ồ đúng rồi Nhị ca, ngày hôm qua sự tình Vệ quốc..."
Ngô Củ nghe hắn đem chuyện kia cho trôi qua, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng nói:
"Vệ quốc?"
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
"Xem ra Nhị ca không nhớ rõ, chắc là ngày hôm qua say lợi hại."
Ngô Củ thật không tiện nói:
"Củ thất lễ, thỉnh Quân thượng trách phạt."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Phải trách phạt. Vậy thì trách phạt Nhị ca hôn Cô một cái?"
Ngô Củ giật mình, kỳ quái liếc mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu làm bộ một mặt mất mát nói:
"Đêm qua Nhị ca ôm Cô hôn không buông tay đó."
Ngô Củ vừa nghe càng là hiểu lầm, tim đập loạn.
Chẳng lẽ mình tối hôm qua thật cầm thú với Tề Hầu?
Nghĩ vậy, Ngô Củ không khỏi liếc mắt quan sát một cái, muốn nhìn xem Tề Hầu có phải là có cái gì không ổn. Đôi mắt nhanh chóng liếc nhìn mấy lần.
Tề Hầu chỉ là thuận miệng nói một chút, cũng không nghĩ tới Ngô Củ hiểu lầm rồi, liền trở về đề tài chính nói:
"Nhị ca không nhớ rõ? Tối hôm qua chúng ta tại Thiên điện nghỉ ngơi, đụng phải đặc sứ Kiềm Mưu, còn có Tống phu nhân tương lai lén lút tiến cung."
Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, trong đầu đột nhiên có chút ít hồi ức, thế nhưng lẻ loi tán tán, còn có chút nhỏ nhặt. Không biết có phải chân thực hay không, thật giống nằm mơ.
Ngô Củ sở dĩ cảm thấy hồi ức không chân thật là vì đang nhớ lại tựa hồ còn tìm được hình ảnh chính mình "cưỡng hôn" Tề Hầu. Bởi vậy Ngô Củ cảm thấy có thể là đang nằm mơ, mộng thường bịa đặt.
Tề Hầu không biết Ngô Củ nhớ lại cái gì, liền nói:
"Xem ra Nhị ca thật không nhớ rõ. Không sao, Cô cùng Nhị ca nói một chút."
Hai người một đường từ Tống cung về dịch quán, dọc theo đường đi Tề Hầu liền kể lại cho Ngô Củ sự tình tối hôm qua.
Ngô Củ nghe chuyện Kiềm Mưu cùng Vệ cơ thông dâm, hơn nữa còn khiến Vệ cơ không thể mang thai. Kiềm Mưu muốn Vệ cơ giết Công tử Xích, giá họa cho Tề quốc, như vậy lễ cưới liền bị quấy nhiễu. Hơn nữa không ai hoài nghi là cô dâu ra tay. Sau đó trở lại Vệ quốc còn muốn giết Vệ Hầu.
Ngô Củ cười lạnh nói:
"Xem ra Kiềm Mưu thực sự là tính kế giỏi đây."
Tề Hầu cũng cười cười, nói:
"Cái này gọi là... người định không bằng trời định. Đang yên đang lành, Vệ quốc đấu tranh nội bộ, lại muốn giá họa cho chúng ta. Nhị ca nói nên làm sao giáo huấn bọn họ?"
Ngô Củ khẽ mỉm cười, liền khôi phục ôn nhu trong ngày thường. Loại ôn nhu bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, tựa gió xuân. Ngô Củ nhàn nhạt nở nụ cười, lại làm người nhìn hết sức sợ hãi, nói:
"Quân thượng cũng nói là Vệ quốc đấu tranh nội bộ, sao làm phiền Quân thượng động thủ chứ?"
Tề Hầu thấy Ngô Củ cười thế kia, thực sự là yêu chết rồi. Hắn là yêu thích nụ cười của Nhị ca khi tính kế người. Rất sống động, chỉ có một mình Nhị ca có thể lộ ra nụ cười khiến người ta yêu thích như vậy. Tề Hầu cười nói:
"Ồ? Vậy Nhị ca nhìn thấy, nên làm như thế nào?"
Ngô Củ liền híp mắt nở nụ cười, nói:
"Quân thượng sao không đi tìm Công tử Xích, trực tiếp đem việc này nói cùng Công tử Xích."
Tề Hầu nói:
"Dựa theo Cô biết về Công tử Xích, hắn là người không có năng lực. Thế nhưng người càng không năng lực càng đa nghi, tất nhiên sẽ không tin tưởng. Trái lại Cô cảm thấy dùng khích tướng ly gián."
Ngô Củ nghe hắn nói đối với Công tử Xích biết rõ, kỳ thực tâm lý có chút không rõ. Bởi vì theo độ tuổi Công tử Xích cũng không chênh lệch Công tử Vô Khuy nhiều, mà Tề Hầu cùng Công tử Xích không có gì gặp nhau.
Tề Hầu đã sống một đời người, tất nhiên hiểu rất rõ về Công tử Xích. Hắn đâu chỉ là biết rõ Công tử Xích, hắn còn biết Công tử Xích trong tương lai sẽ có con trai, gọi là Công tử Khai Phương. Con của Công tử Xích tương lai bị đưa đến Tề quốc làm con tin, chính là đại danh đỉnh đỉnh sủng thần cùng Dịch Nha và Công tử Vô Khuy hợp mưu giam lỏng Tề Hoàn Công, Vệ Khai Phương.
Bất quá Ngô Củ không có suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ là trong đầu chợt lóe lên ngờ vực. Ngô Củ cười, nói:
"Chính là thế thưa Quân thượng. Công tử Xích tất nhiên không tin Vệ cơ sẽ hạ độc hắn. Thế nhưng nói cho cùng như Quân thượng nói, Công tử Xích tâm tính đa nghi, trong lòng tất nhiên cũng sẽ hoài nghi hai, ba phần. Cứ làm như vậy, xin Quân thượng cho Vệ cơ một cơ hội. Tìm thời cơ cùng Công tử Xích uống rượu. Vệ cơ vừa vặn thấy cơ hội giá họa cho Tề quốc, làm sao có khả năng buông tha, nhất định sẽ hạ độc. Quân thượng ngài nói, thời điểm đó Công tử Xích có thể tìm người nghiệm độc hay không? Cứ như vậy, không cần Quân thượng động thủ, Vệ quốc đã đấu tranh nội bộ, Quân thượng hết thảy có thể kiếm lợi."
Tề Hầu cười ha ha, bất đắc dĩ nói:
"Kiếm lợi? Cô là người như vậy a?"
Ngô Củ cười cười, không lên tiếng, lòng nói tất nhiên là...
Hai người nói chuyện xong, vừa vặn xe ngựa cũng đến cửa dịch quán. Tề Hầu đỡ Ngô Củ xuống xe, Triển Hùng cũng tung người xuống ngựa, lại gần nói:
"Nhị ca, Tam ca, các người vừa mới nói cái gì đó, ta ở bên ngoài nghe thấy có tiếng cười trong xe. Là chuyện cười cũng nói cho đệ đệ nghe một chút đi?"
Tề Hầu nở nụ cười, chỉ là thần bí nói:
" Đệ chờ xem trò vui là được rồi."
Triển Hùng vừa nghe, trong lòng lo lắng, có móng vuốt cào tâm nói:
"Tại sao vậy?"
Mọi người tiến vào dịch quán. Ngô Củ trước tiên trở về phòng của mình tắm rửa thay y phục thường, sau đó lại dùng đồ ăn sáng.
Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm, rửa sạch một thân mùi rượu, lúc này mới cảm giác thoải mái một ít. Dùng đồ ăn sáng xong, Ngô Củ liền lười biếng nằm trên giường. Vừa lúc một mình nhớ lại này nọ nhỏ nhặt, suy nghĩ lung ta lung tung, Ngô Củ một mặt xoắn xuýt, thở dài một hơi.
"Ai..."
Yến Nga vừa nghe, bưng trà tiến vào, nói:
"Gia, làm sao vậy, vì sao thở dài? Là có chuyện khó khăn gì sao?"
Ngô Củ vươn mình ngồi dậy, nói:
"Yến Nga a, ngươi yêu thích Hình Công là loại cảm thụ ra sao?"
Đang bưng trà, Yến Nga cùng Tử Thanh bên cạnh đều là sững sờ. Lập tức Tử Thanh bậc cười.
"Xì xì"
Một tiếng bật cười, Yến Nga đầy mặt đỏ bừng nói:
"Gia, ngài nói cái gì đó! Làm sao... Làm sao chế nhạo tì nữ a..."
Ngô Củ vội vàng nói:
"Không có chế nhạo đâu, chỉ là lấy... lấy kinh nghiệm."
Yến Nga không hiểu lấy kinh nghiệm là gì. Thời đại này cũng không ai đi chia sẻ mấy chuyện này. Yến Nga vừa nghe, nói:
"Ngài thừa nhận là chế nhạo ta."
Ngô Củ vừa nghe, vội vã giải thích.
"Thật không có."
Yến Nga không để ý đến, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là nói:
"Ta chỉ là có chút kỳ quái. Nếu như... ta nói nếu như a! Thật sự là nếu như... thời điểm ngươi nằm mơ thấy cùng một người làm chuyện rất kỳ quái, vậy thì vì cái gì?"
Yến Nga nghe được mông lung, nói:
"Cái gì gọi là chuyện rất kỳ quái?"
Ngô Củ nhất thời áp lực rất lớn, trong nháy mắt mới nhớ tới Yến Nga đặt ở hiện đại cũng chỉ là một nữ sinh cấp 2. Tuy rằng thời Xuân Thu thành hôn tương đối sớm, thế nhưng Yến Nga thoạt nhìn thuần khiết, thật không nên hỏi nàng cái vấn đề này. Bên cạnh, Tử Thanh ngược lại là minh bạch, nói:
"Ngài... không phải có người trong lòng chứ?"
Ngô Củ bị hắn vừa nói như thế, sợ hết hồn, kinh ngạc nói:
"Người trong lòng?"
Tử Thanh nói:
"Ngài cũng không phải người tùy tiện, nếu không phải là có người trong lòng, làm sao có khả năng mơ tới loại chuyện kia?"
Ngô Củ vừa nghe cũng cùng Yến Nga một cái biểu tình, triệt để bối rối. Hai tầm mắt đột nhiên có chút tuyệt vọng. Ngô Củ tỉ mỉ nghĩ lại, nói:
"Không thể, hẳn không phải là... Khả năng chỉ là tích lũy có chút nhiều..."
Ngô Củ đời trước vẫn luôn bận rộn, cho nên căn bản không thời gian nói chuyện yêu đương, cuối cùng liền bị chết thanh thản. Bây giờ biến thành "Công tử Củ", cảm giác Công tử Củ cùng vóc người cũng giống nhau như đúc. Thế nhưng nhất định là bởi vì thân thể Công tử Củ chứa máu nóng, bởi vậy mới tích lũy rất nhiều, tuyệt đối không thể nào là bởi vì yêu thích Tề Hầu.
Ngô Củ tâm lý rõ ràng. Tề Hầu tướng mạo tuấn mỹ, quyền cao chức trọng. Hắn quả thật là người đàn ông có đủ năm tiêu chí: có tiền, đẹp trai, thông minh, thành công, tính tình tốt. Thế nhưng không phải là Ngô Củ quy tội, mà gần vua như gần cọp không phải là điều Ngô Củ muốn.
Ngô Củ vẫn là người lý tính lớn hơn cảm tính, bản thân còn muốn sống, tất nhiên sẽ không bị Tề Hầu làm động lòng. Dù sao quân vương sủng ái tới cũng nhanh, biến mất cũng nhanh, trong lịch sử không ít mỹ nam tử đều là bởi vì tuổi già mà bị bỏ qua. Tuy rằng Xuân Thu nam phong thịnh hành, cũng như biểu hiện quyền uy. Thế nhưng nói trắng ra là thịnh hành nam phong loại hình mềm mại không có xương, so với nữ tử còn muốn quyến rũ hơn. Bế đồng mười ba mười bốn tuổi đã ngại lớn, mười hai tuổi chưa có phát dục ra nam tính là tốt nhất. Bây giờ Ngô Củ là "đại thúc" ba mươi mấy, Tề Hầu "sủng ái" có thể duy trì mấy năm?
Ngô Củ trở nên thất thần. Tử Thanh thấy chủ tử sắc mặt đầu tiên là kiên định, sau đó là mê man, trong ánh mắt còn có mấy phần mất mát, hơi có chút lo được lo mất, nhất thời liền hiểu lầm. Hắn còn tưởng rằng Ngô Củ thật có người trong lòng HunhHn786.
Tử Thanh nói trắng ra là "mật thám" của Tề Hầu an bài đến giám sát Công tử Củ. Tuy rằng thân phận Tử Thanh đã sớm phơi bày, thế nhưng hắn vẫn cứ hết chức trách làm mật thám, chỉ là có chút điều chỉnh.
Từ khi Tề Hầu trắng trợn "sủng ái" Công tử Củ, Tử Thanh cũng tiếp thu nhiệm vụ mới. Hắn chính là xem ai đối với Công tử Củ có ý tứ, nhất định phải báo cáo cho Tề Hầu. Tề Hầu muốn diệt mầm mống từ trong trứng nước. Bây giờ Công tử Củ có "người trong lòng", Tử Thanh liền suy nghĩ.
Tuy rằng chưa biết là ai, thế nhưng có nên nói cho Tề Hầu biết hay không?
"Ồ? Không nghĩ tới Nhị ca còn rất vừa ý... mặt Cô?"
Ngô Củ còn say, lẩm bẩm nói:
"Tàm tạm thôi."
Nói xong buông lỏng tay nắm cằm Tề Hầu, Ngô Củ tựa hồ cảm giác đưa tay hơi mệt chút, lại nằm trở về giường. Tề Hầu cười híp mắt, tận dụng mọi thời cơ nói:
"Nếu Nhị ca vừa ý mặt Cô, vậy không bằng..."
Hắn nói, chậm rãi cúi đầu. Một lọn tóc tán xuống dưới, cọ đến má Ngô Củ. Tề Hầu trước khi tiến cung dự tiệc mới vừa tắm gội xong, trên tóc đều là mùi thơm của thuốc Đông y, thực sự dễ ngửi.
Tề Hầu chậm rãi cúi đầu, tựa hồ muốn tìm môi Ngô Củ. Ngô Củ không có né tránh, thế nhưng khi môi hai người sắp sửa đụng vào nhau, đột nhiên đưa tay đặt trên vai Tề Hầu chặn lại. Tề Hầu cười nói:
"Làm sao vậy Nhị ca?"
Ngô Củ không nói gì, mở to mắt nhìn chằm chằm Tề Hầu, đột nhiên cất giọng khàn khàn nói:
"Ta không thích bị động."
Tề Hầu sau khi nghe xong sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, nói:
"Phải, Cô suýt nữa quên mất Nhị ca là người tính cách mạnh mẽ, đúng không Nhị ca?"
Tề Hầu biết rõ Nhị ca của hắn không giống như là bề ngoài nhã nhặn ôn nhu, kỳ thực trong xương cũng giống như hắn, đều là người cường thế, hơn nữa còn là người phi thường mạnh mẽ. Bởi vậy bọn họ đều cho rằng mình yêu thích người ôn nhu, đối với mình muốn gì là phải được đó.
Tề Hầu chuyển đề tài, còn nói:
"Vậy... không bằng Nhị ca đến?"
Ngô Củ thật chậm rãi ngồi dậy, thoạt nhìn thật sự là say rồi, sau đó híp mắt. Mi mắt nhanh chóng run run vài lần, Ngô Củ thò đến gần, nhẹ nhàng đem môi chạm vào môi Tề Hầu một cái.
Tề Hầu vốn là nói giỡn, khi cảm giác được môi có chút ướt át, phút chốc như bị sét đánh.
Nhị ca hôn thật!
Tề Hầu mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Củ. Một đôi mắt hổ trở nên sáng hơn, khá là kinh ngạc. Hắn thò đến gần, nói:
"Nhị ca, thêm một lần nữa?"
Ngô Củ tựa hồ cũng cảm nhận được ưu thế chủ động, nghe Tề Hầu nói, phản ứng lại có chút trì độn cũng đến gần, lại hôn môi Tề Hầu một cái. Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Còn nữa không Nhị ca, hay cứ như vậy liền xong? Cô nhìn thấy ngươi không nổi đó."
Ngô Củ phản ứng trì độn, bị khích tướng, lập tức liền hít một hơi, tiến đến chạm ngoài miệng Tề Hầu. Khi Tề Hầu nghĩ tận hưởng, đột nhiên la lên.
"A! Ui..."
Hắn vội vã lùi về sau, che miệng mình, bất đắc dĩ nói:
"Nhị ca tại sao lại cắn người?"
Ngô Củ không để ý tới hắn, một lần nữa ngã xuống giường, nói:
"Không chơi nữa, ta muốn ngủ."
Tề Hầu sao có thể cho ngủ. Coi như vừa nãy lại bị cắn, thế nhưng kỳ thực không phải rất nặng. Thật vất vả mới khiến Nhị ca chủ động dâng mình, đây chính là bắt đầu vô cùng tốt, Tề Hầu cũng không muốn mất thời cơ HunhHn786.
Ngô Củ đem chính mình cuốn vào trong chăn, phảng phất như gói bánh, bao đến kín mít, nhắm mắt lại, đối với Tề Hầu, nói:
"Đi ra, ta muốn ngủ."
Tề Hầu liền vội vàng nói:
"Nhị ca ngoan, lại hôn được chứ?"
Ngô Củ nghe hắn làm nũng. Trong ngày thường đều là tập mãi thành quen, hôm nay uống say, Ngô Củ trực tiếp lẩm bẩm.
"Thật là ghê tởm, buồn nôn."
Tề Hầu một hơi liền nghẹn lại. Có thể khiến cho Tề Hầu nói lời buồn nôn như vậy cũng chỉ có một người. Bây giờ Ngô Củ lại gọn gàng dứt khoát nói Tề Hầu buồn nôn, Tề Hầu cảm giác mình muốn thổ huyết.
Nhị ca uống say thật là khẩu khí lớn!
Tề Hầu chính là đang nghĩ biện pháp "làm nũng" lôi kéo, vào lúc này liền nghe tiếng cửa mở.
"Kẹt kẹt"
Thậm chí có người tiến vào phòng.
Bởi vì Tề Hầu vốn muốn cho Ngô Củ ngủ một giấc ngon đã thổi tắt đèn, cho nên thoạt nhìn trong phòng phảng phất không có ai. Có người từ bên ngoài đi vào, hơn nữa bước chân rất nhẹ, phảng phất là lén lút đi vào. Tề Hầu lập tức cảnh giác, không biết có phải thích khách hay không.
Bất quá người bên ngoài cũng không có lập tức đi vào trong, luôn luôn ở gian ngoài đi tới đi lui như đi dạo. Tốc độ bước chân càng lúc càng nhanh, có thể cảm giác được người kia càng lúc càng lo lắng.
Tề Hầu tai thính mắt tinh, tuy rằng không nhìn thấy gian ngoài, thế nhưng có thể nghe ra tiếng bước chân của người không biết võ công, hơn nữa còn là nữ tử?
Tề Hầu đoán là bởi vì đèn tắt, tự nhân cung nữ đều đã bị cho đi hết, không ai ở bên ngoài canh giữ, nên có người nghĩ gian phòng này là phòng trống, liền đánh bậy đánh bạ đi vào. Tề Hầu vừa định đi ra ngoài cùng người kia thông báo một tiếng, là nơi này có người, miễn cho quấy rầy Nhị ca nghỉ ngơi. Kết quả vào lúc này cửa phòng lại mở ra, đi vào thêm một người.
Lúc này là nam tử, hơn nữa có chút công phu, bước chân không nặng.
Người vào trước tiên quả nhiên là nữ tử. Nghe có người đẩy cửa, đầu tiên là nàng hít một hơi, phi thường sợ sệt, lập tức liền kêu một tiếng đầy kinh hỉ.
"A nha!"
Nàng lập tức vồ tới, nhào tới trong lòng người kia làm nũng nói:
"Kiềm Mưu ca đã tới! Ta nghĩ ngươi ngày hôm nay sẽ không tới đây!"
Tề Hầu vừa nghe, lúc này liền dừng lại bước chân, không có đi ra, trái lại lui về bên giường.
Ngô Củ vốn đã gói mình thành một cái bánh, nằm ở trên giường ngủ. Cũng không biết có phải Ngô Củ quá cảnh giác, nghe phía bên ngoài có người nói như thế cũng ngẩng đầu. Hai mắt phát ra hào quang, một bộ dáng cảm thấy hứng thú.
Ngô Củ bộ dạng hóng bát quái khiến Tề Hầu buồn cười. Tề Hầu thấp giọng cười, Ngô Củ trách cứ trừng hắn, đem ngón tay trỏ đặt ở trên môi đè ép. Tề Hầu thật rất muốn hôn thử xem.
Bên ngoài, nam nhân kia là con rễ Chu Thiên tử, ngày xưa từng là Vệ Hầu, hôm nay là đặc sứ Kiềm Mưu.
Tại sao Ngô Củ lộ ra một biểu tình bát quái?
Bởi vì Kiềm Mưu là con rễ Chu Thiên tử đã băng hà a. Đây chính là em rễ của Chu Thiên tử Hồ Tề mới kế vị. Tuy rằng thời đại này nam tử được có tam thê tứ thiếp, thế nhưng trong Chu Lễ có ghi chép, nam nhân chỉ có một vị phu nhân chính thức. Ngay cả Thiên tử cùng chư hầu cũng chỉ có thể có một vị phu nhân.
Kiềm Mưu nếu đã cưới con gái Chu Thiên tử, ở bên ngoài còn có nữ nhân, đây không phải là cho Vương nữ đội nón xanh? Đặc biệt là Kiềm Mưu hiện tại ăn nhờ ở đậu tại Lạc Sư, coi như là "ở rể". Ở rể còn dám cho Vương nữ đội nón xanh, đây không phải là muốn chết?
Ngô Củ tuy rằng say rồi, thế nhưng còn có thể cảm giác được cái này không đúng, theo bản năng mở to hai mắt, một mặt rất có hứng thú.
Quả nhiên, Ngô Củ cảm thấy hứng thú là đúng, bởi vì chuyện phía sau càng thêm khủng khiếp, khiến Tề Hầu cùng Ngô Củ cũng không nghĩ tới.
Nam tử kia là đặc sứ Kiềm Mưu, nữ tử kia cũng không thấy mặt. Chỉ là nghe giọng nói xa lạ, Tề Hầu cùng Ngô Củ đều không biết rốt cuộc là ai.
Kiềm Mưu cười nói:
"Làm sao có khả năng, ta đương nhiên phải thấy muội muội ngoan của ta!"
Nữ tử kia nói:
"Đáng ghét. Kiềm Mưu ca, làm sao bây giờ, ta lập tức phải gả cho Tống Công. Ta không muốn, ta không muốn a. Kiềm Mưu ca cứu giúp ta, trong lòng ta chỉ có một mình Kiềm Mưu ca."
Tề Hầu cùng Ngô Củ còn đang trầm tư suy nghĩ nữ tử này rốt cuộc là ai. Kết quả nữ tử tự mình bỏ một quả bom nặng cân. Tiếng nổ trong đầu khiến Ngô Củ phút chốc thanh tỉnh, đôi mắt càng sáng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu thấy Ngô Củ nhìn chính mình, ánh mắt kia trêu tức, phảng phất đang suy nghĩ ý đồ xấu. Đâu chỉ là Ngô Củ nghĩ ý đồ xấu, Tề Hầu cũng đang nghĩ. Tề Hầu một lòng muốn quấy tung việc hôn nhân của Tống Công cùng Công chúa Vệ quốc.
Đây không phải là vai nữ chính tự động đưa tới cửa. Hai người đều không nghĩ tới, người lập tức sẽ gả cho Tống Công lại cùng Kiềm Mưu có gian tình?
Kiềm Mưu là con Vệ Tuyên Công, em trai ruột của Thái tử Múc. Mà Công chúa Vệ quốc sắp gả này là con của Tuyên Khương cùng Công tử Ngoan. Công tử Ngoan cũng là em trai ruột của Thái tử Múc. Cho nên Kiềm Mưu và Công tử Ngoan là anh em cùng cha cùng mẹ. Theo một gốc độ, Công chúa Vệ quốc sắp gả này là cháu gái của Kiềm Mưu. Nhưng nàng là con gái Tuyên Khương, Tuyên Khương từng là phu nhân của Vệ Tuyên Công, nên nàng cũng có thể là muội muội của Kiềm Mưu.
Mặc dù nói ra có chút kỳ quái, bối phận lung ta lung tung. Kiềm Mưu là họ Cơ, thị Vệ, mà Công chúa này cũng họ Cơ, thị Vệ. Nàng cũng được gọi là Vệ cơ. Đồng tông không thông hôn, hai người này không chỉ là đồng tông, còn đồng tộc. Nói cho cùng cũng không phải huynh muội, nhưng có thông gian thật đúng là không thể.
Tề Hầu cùng Ngô Củ rất hiểu ý, đều yên lặng không lên tiếng, chuẩn bị tiếp tục nghe bát quái.
Vệ cơ vô cùng sốt ruột, liền nghe Kiềm Mưu nói:
"Muội muội ngoan, không nên gấp gáp, ca ca tự có biện pháp."
Vệ cơ vừa nghe, lập tức cười nói:
"Ta đã biết ca ca có biện pháp, nhất định sẽ cứu ta trong nước sôi lửa bỏng."
Kiềm Mưu nói:
"Phải vậy thôi, muội muội ngoan, ca ca cũng không đành lòng gả muội cho Tống Công. Muội không biết, ca ca tuy rằng cưới con Thiên tử, nhưng muội là ca ca nhìn lớn lên, ca ca làm sao nhẫn tâm đẩy muội vào đống lửa Tống Công này?"
Vệ cơ vừa nghe lời chót lưỡi đầu môi, bị che mắt, cười nói:
"Ca ca thật tốt."
Kiềm Mưu còn nói:
"Muội muội ngoan, ngươi hãy nghe ta nói. Chỉ cần lần này làm theo lời ta, việc kết hôn khẳng định coi như thôi. Ngươi liền có thể trở về Vệ quốc. Có muội muội hết sức giúp đỡ, nói không chừng ta cũng có thể trở lại Vệ quốc, long trọng cưới muội muội đó!"
Vệ cơ kinh hỉ cười một tiếng, nói:
"Thật sao?!"
Ngô Củ còn say, không nhịn được thấp giọng phùn tào.
"Thật cái gì, có ngu mới tin lời chót lưỡi đầu môi của củ cải lớn hoa tâm."
Tề Hầu vừa nghe, nhíu mày.
Sao cảm giác "củ cải lớn hoa tâm" này giống như đã từ nói về mình?
Tề Hầu sợ âm thanh quá lớn, bên ngoài nghe thấy được, liền "suỵt" một tiếng với Ngô Củ. Nào có biết Ngô Củ đột nhiên nghiêng đầu qua, không nói một lời, găm môi Tề Hầu một cái. Tề Hầu sững sờ. HunhHn786 Ngô Củ gặm xong liền quay đầu đi, không để ý tới hắn. Tề Hầu phút chốc cảm giác kinh hỉ đến quá nhanh, mất cũng quá nhanh.
Nhị ca chủ động, đây chính là chuyện rất tốt!
Vệ cơ nghe Kiềm Mưu nói như vậy, liền vội vàng nói:
"Kiềm Mưu ca, nhanh nhanh! Nhanh nói cho muội muội là biện pháp gì! Nói mau a Kiềm Mưu ca!"
Kiềm Mưu nở nụ cười, nói:
"Muội muội ngoan, hãy nghe ta nói, ngươi chỉ cần dùng cái này."
Ngô Củ vừa định nói cái gì? Liền nghe Vệ cơ nói:
"Kiềm Mưu ca, đây là cái gì?"
Kiềm Mưu giải thích.
"Muội muội, cái này gọi là Hồng Thạch Tín, còn gọi là Hạc Đỉnh Hồng."
Ngô Củ vừa nghe, nhất thời rất bất ngờ.
Thì ra muốn hạ độc, là dùng thạch tín!
Ở cổ đại Hạc Đỉnh Hồng chính là thạch tín, một loại khoáng sản. Tuy rằng thật có thể chí mạng, nhưng bên trong còn có lưu huỳnh, chỉ cần dùng ngân châm kiểm tra là có thể kiểm tra được. Đơn giản mà nói chính là quá nguy hiểm.
Vệ cơ vừa nghe "Hạc Đỉnh Hồng", sợ đến hét lên một tiếng, nói:
"Ca ca, ngươi đây là..."
Kiềm Mưu cười nói:
"Muội muội ngoan chớ sợ. Ngươi nếu như không muốn gả cho Tống Công, biện pháp duy nhất chính là giết người Vệ Hầu phái tới làm chủ sự cuộc hôn lễ này! Nghịch tặc Sóc chính là ở Vệ quốc, cũng không đến đây, cho nên muội muội chỉ cần xử lý Công tử Xích không ra thể thống gì, khiến hắn ngoan ngoãn uống độc. Cứ như vậy, sứ thần chết rồi, hôn sự này khẳng định không được!"
Vệ cơ vừa nghe, liền vội vàng nói:
"Không được không được! Xích ca ca cũng là ca ca ta, làm sao có thể... làm sao có thể..."
Kiềm Mưu liền vội vàng nói:
"Muội muội ngoan, ngươi hãy nghe ta nói. Nếu ngươi không giết Công tử Xích, như vậy ngươi lập tức phải gả cho Tống Công. Gả cho Tống Công, muội muội làm sao có khả năng sống thư thả? Còn nữa... muội muội lẽ nào quên mất, Tống Công có con trai. Công tử Mục Di mặc dù là con thứ, cũng không còn mẫu thân, nhưng hiện tại đã được Tống Công sủng ái ba năm... Mà muội muội thì sao? Muội muội chưa quên, ngươi không có cách nào mang thai. Coi như làm Tống phu nhân, nhưng không có con nối dòng dõi cũng là tội lớn. Chẳng mấy chốc sẽ bị vứt bỏ, thời điểm đó muội muội lẻ loi hiu quạnh, liền thành người bị vứt bỏ, vậy phải như thế nào?"
Ngô Củ vừa liếc nhìn Tề Hầu, ánh mắt càng sáng.
Vệ cơ không thể mang thai?
Vệ cơ vừa nghe, nhất thời khóc lên, thê thảm nói:
"Hu hu... Muội muội không thể hoài thai đều là ai có lỗi? Nếu không phải vì Kiềm Mưu ca cũng sẽ không tổn thương muội muội. Muội muội đã nói sinh con cho Kiềm Mưu ca, Kiềm Mưu ca không cho, còn làm hại muội muội một thân có bệnh."
Ngô Củ cảm giác mình đã tỉnh toàn bộ. Bởi vì tin tức này thực sự quá lớn. Con ngươi Ngô Củ đảo nhanh. Thoạt nhìn Kiềm Mưu không chỉ cùng Vệ cơ có tư thông, hơn nữa còn có thai. Chỉ sợ là bởi vì Vệ cơ có thai, thế nhưng Kiềm Mưu không muốn để cho người khác biết, nên cưỡng ép Vệ cơ phá thai, làm cho Vệ cơ không thể lại mang thai.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Nam nhân như vậy cũng là quá xấu xa, cần phải kéo ra ngoài thiến mới đúng!
Ngô Củ nghĩ như thế. Tề Hầu liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi phía sau lưng vèo vèo.
Rất lạnh, mà chẳng biết vì sao...
Kiềm Mưu nói:
"Muội muội ngoan, cho nên ta nói hoặc là không làm, bằng không trực tiếp thịt Công tử Xích. Trước hết phải cho lễ cưới không thể tiến hành. Muội muội nghĩ xem, ngươi lập tức sẽ trở thành Tống phu nhân, làm sao có khả năng hạ độc ca ca của mình chứ? Tất cả mọi người sẽ không hoài nghi đến ngươi. Thời điểm đó ca ca lại giúp ngươi một tay, để người khác cảm thấy được là do Tề quốc giở trò quỷ. Dù sao Tề quốc bây giờ cùng Vệ quốc phi thường không hợp, không phải sao?"
Ngô Củ vừa nghe, liếc mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu híp mắt, không hề có một tiếng động mà cười lạnh.
Vốn Tề Hầu chỉ là muốn quấy tung lễ cưới. Không nghĩ tới Kiềm Mưu không chỉ đảm nhiệm vai trò công cụ hỗ trợ, hơn nữa còn có ý đồ xấu đẩy tội lên đầu Tề quốc.
Kiềm Mưu lại tiếp tục nói:
"Chờ muội muội dẹp đường về tới Vệ quốc, lại lặng lẽ hạ độc nghịch tặc Sóc. Độc chết Vệ Hầu, con hắn cũng đã chết, liền không có người thừa kế, ta vừa vặn thuận lý thành chương trở lại Vệ quốc, trở thành Vệ Hầu. Thời điểm đó muội muội chính là đại công thần, ca ca cảm kích muội muội, chúng ta liền hỉ kết liên lý. Ca ca nhất định sẽ cưới muội làm Vệ quốc chính phu nhân. Muội muội yên tâm đi, ca ca tuy rằng phải có con dòng dõi, thế nhưng phu nhân chỉ có một mình muội, được chứ?"
Ngô Củ suýt nữa ói ra, thấp giọng nói:
"Mẹ nó, đúng là một tra nam."
Tề Hầu kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Ngô Củ, con ngươi hận không thể từ trong hốc mắt rơi ra. Bởi vì Ngô Củ xổ một câu thô tục, Tề Hầu hiện tại dám khẳng định Ngô Củ vẫn là say. Chớ nhìn hai mắt hữu thần, nhưng không phải là người lúc thường không thể văng miệng tục...
Vệ cơ tựa hồ có hơi bị thuyết phục, nhẹ giọng nói:
"Kiềm Mưu ca, ngươi thật cưới ta? Nhưng mà... chúng ta cùng họ, cũng cùng thị, e sợ..."
Kiềm Mưu chót lưỡi đầu môi nói:
"Muội muội đừng sợ. Thời điểm đó ta chính là Vệ Hầu, ta muốn ngươi làm phu nhân của ta, ngươi chính là phu nhân của ta!"
Vệ cơ cũng không biết có phải quá đơn thuần hay không, lại cười lên, nói:
"Ca ca tốt, ngươi quan tâm ta nhất."
Ngô Củ trong lòng lại phùn tào.
Cái thân hắn ở rể làm hại ngươi không thể mang thai còn quan tâm ngươi nhất sao!?
Tề Hầu thấy Ngô Củ một mặt xem thường, đầy mặt ghét bỏ. Vẻ mặt này thực sự quá đáng yêu, hắn thật muốn đưa tay ngắt hai má Ngô Củ một chút.
Vậy mà Ngô Củ theo bản năng phản ứng còn rất nhanh, ngậm lấy ngón tay Tề Hầu, cắn một cái. Tề Hầu bị cắn một cái giật mình. Ngô Củ cắn một lúc mới nhả ra. Tề Hầu nhìn kỹ thấy trên ngón tay trỏ đều là dấu răng, như bị con mèo cắn.
Hai người bên ngoài không biết có người ở bên trong "liếc mắt đưa tình". Vệ cơ chuyển đề tài, lại có chút lo lắng ưu sầu nói:
"Nhưng mà... Nhưng mà Kiềm Mưu ca, Xích ca ca dầu gì cũng là ca ca ta. Ta đây hạ độc thủ, chuyện này... không tốt?"
Kiềm Mưu nhanh chóng nói:
"Muội muội ngoan, Công tử Xích tính là ca ca gì? Muội muội cũng thấy, Công tử Xích chỉ muốn dùng ngươi làm đồ vật để lấy lòng Tống Công. Hắn chưa từng giống ta cân nhắc qua cảm thụ của muội muội? Còn nữa... muội muội suy nghĩ kỹ một chút, Công tử Xích chính là con nghịch tặc Sóc, cùng muội muội là có thù không đội trời chung! Nghịch tặc Sóc hại chết Thái tử Múc, phụ thân muội là đệ đệ Thái tử Múc. Muội muội có thể giết chết Công tử Xích cùng nghịch tặc Sóc coi như là vì đại bá báo huyết hải thâm cừu!"
Ngô Củ có chút rối rắm trong đầu. Bởi vì Vệ quốc có Tuyên Khương làm lẫn lộn, cho nên quan hệ lung ta lung tung.
Kiềm Mưu vừa nói như thế, Vệ cơ trù trừ, Kiềm Mưu thêm bả, còn nói:
"Muội muội suy nghĩ một chút a. Nếu ngươi thật gả đi, ca ca từ đây liền cùng muội muội cách xa nhau ngàn dặm, vĩnh viễn không thấy được mặt nhau. Muội muội cũng không có con, còn đối mặt Tống Công sỉ nhục, chờ thê thảm sao?"
Vệ cơ tựa hồ thật bị thuyết phục, giọng nói run run:
"Được... được thôi, muội muội cũng là vì ca ca mới... mới làm như vậy! Thế nhưng... thế nhưng ca ca phải giúp ta suy nghĩ... làm sao... làm sao mới có thể giá họa cho Tề quốc. Vạn nhất bị người khác phát hiện thì biết làm sao?"
Kiềm Mưu cười híp mắt nói:
"Muội muội ngoan, sẽ không bị phát hiện. Ngươi là Công chúa, còn là muội muội của Công tử Xích, hắn sẽ không hoài nghi ngươi. Ngươi chỉ để ý hạ độc, ca ca sẽ tìm tử sĩ thế thân, làm bộ là người hạ độc. Sau đó sẽ chỉ điểm Tề quốc, thời điểm đó cũng sẽ không ai hoài nghi ngươi."
Vệ cơ nghe hắn nói như vậy, vội vã thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy... vậy cũng được."
Ngô Củ trong lòng nói.
Sao hả? Đây cũng quá sơ sài đi? Hơn nữa lời Kiềm Mưu nói một chút thành ý cũng không có. Tra nam này chỉ sợ là muốn dùng Vệ cơ làm quân cờ, dùng xong rồi liền vứt!
Kiềm Mưu còn nói:
"Muội muội ngoan, ta biết ngươi thâm minh đại nghĩa. Đợi đến khi ta trở lại Vệ quốc, chuyện thứ nhất chính là cưới ngươi làm phu nhân của ta. Từ đây chúng ta mãi bên nhau. Trong lòng ca ca chỉ chứa một mình muội muội, có được hay không?"
Vệ cơ nở nụ cười, nói:
"Kiềm Mưu ca... thật đáng ghét, thật ngượng ngùng đó, chỉ biết nói lời êm tai."
Kiềm Mưu cười nói:
"Đương nhiên không phải thế. Muội muội như hoa như ngọc, có một không hai, ca ca thương yêu còn không kịp."
Bên ngoài nói, đột nhiên truyền đến tiếng la e thẹn, còn có âm thanh hôn môi. Ngô Củ mở to hai mắt, chớp chớp, thoạt nhìn bên ngoài là củi khô bốc cháy. Tề Hầu thật bất đắc dĩ, cũng sợ hai người kia tiến vào chỗ bọn họ. Bất quá vào lúc này Kiềm Mưu nói:
"Muội muội ngoan, ngươi là lén lút tiến cung, vẫn là mau trở lại phủ dành cho Công chúa thôi. Ta cũng phải nhanh trở lại tiệc rượu, để tránh khỏi bị người khác phát hiện. Việc này thành, về sau chúng ta có nhiều thời gian ân ái, không phải sao?"
Vệ cơ cười nói:
"Đáng ghét, ca ca thật đáng ghét. Vậy muội muội liền đi trước."
Bọn họ dứt lời, đầu tiên là tiếng cửa mở, Vệ cơ đi ra ngoài. Sau một chốc, Kiềm Mưu mới đi ra ngoài.
Chờ bọn họ đều đi ra ngoài, Tề Hầu mới thở phào nhẹ nhõm. Tề Hầu muốn cùng Ngô Củ nói chút chuyện vừa rồi, kết quả Ngô Củ "rầm" một tiếng ngã xuống giường. Tề Hầu sợ đến vội vã kiểm tra Ngô Củ, còn tưởng rằng Ngô Củ bị làm sao. Liền thấy Ngô Củ nhắm mắt lại, đem chăn ôm vào trong ngực, sau đó lẩm bẩm nói:
"Buồn ngủ... mệt chết rồi..."
Dứt lời Ngô Củ liền thật ngủ say. Tề Hầu vừa thấy, nhất thời bật cười, đưa tay nhéo mũi Ngô Củ một chút, nói:
"Mèo lười."
Nguyên do vừa nãy Ngô Củ chỉ là bởi vì muốn nghe bát quái mới cưỡng ép tinh thần. Kỳ thực sớm không có tinh thần gì, rượu cuốn lấy, cơn buồn ngủ bao phủ tới, vừa thả lỏng ngay lập tức liền không được, ngã xuống giường liền ngủ.
Ngô Củ ngủ một giấc đến sáng, cũng có giấc mơ kỳ quái. Trong mộng Ngô Củ chủ động hôn môi Tề Hầu, hơn nữa còn đem Tề Hầu đè xuống, sau đó xỏ xiêng nhiều lần. Bất quá bởi vì Ngô Củ căn bản không có kinh nghiệm, cho nên trong mộng rất mơ hồ, không phải quá chân thực.
Khi Ngô Củ tỉnh lại phi thường mê man. Mở mắt ra nhìn thấy trần nhà xa lạ, cảm giác chăn ca lạ, hết thảy đều rất xa lạ. Chỉ là ngày mùa hè trời nóng không xa lạ gì. Ánh mặt trời đã xuyên thấu vào, chiếu lên đôi mắt, sáng ngời cơ hồ không mở mắt ra được.
Ngô Củ nghe thấy âm thanh, vừa quay đầu liền thấy Tề Hầu ngồi ở đầu giường đưa lưng về phía mình. Hắn đang mặc áo, đem ngoại bào màu đen tròng lên. Ngoại bào vẫn là cái hôm qua. Ngô Củ lúc này mới mơ hồ nhớ tới một ít sự tình.
Bọn họ hôm qua hình như là tiến cung dự tiệc, sau đó chính mình uống say, sau đó có chút sự tình vụn vặt không nghĩ ra. Bất quá hình như nghe được scandal rất chấn động, lại có giấc mộng rất quái dị, giấc mộng kia vô cùng hù người...
Dọa người hơn chính là Ngô Củ mới vừa thức tựa hồ còn chào cờ. Ngô Củ phút chốc tê cả da đầu, phía sau lưng ớn lạnh. Bởi vì Tề Hầu ngồi bên cạnh mặc quần áo, mà mình thì bởi vì quái mộng đem Tề Hầu làm như vậy như vậy rất nhiều lần biến thành có phản ứng.
Quả nhiên là vạn phần lúng túng!
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ. Bất quá Ngô Củ còn chưa kịp làm bộ nhắm mắt, Tề Hầu liền cười nói:
"Nhị ca tỉnh rồi? Mặt trời đã lên cao, mau dậy, chúng ta về dịch quán."
Ngô Củ bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là "Ừ" một tiếng, chậm rì rì bò dậy. Bởi vì còn phản ứng, cho nên động tác không thể quá lớn, để tránh khỏi bị phát hiện. Kết quả là nghe Tề Hầu cười nói:
"Sáng sớm như vậy rất bình thường, Nhị ca không cần thấy bất tiện."
Ngô Củ:
"..."
Ngô Củ chửi thô tục trong lòng.
Chết tiệt, sao tất cả đều bị Tề Hầu nhìn thấy. Quả nhiên là không mặt mũi gặp người. May mà giấc mộng Tề Hầu không biết!
Ngô Củ vừa tròng lên xiêm y, vừa nghĩ.
Lẽ nào mình thật sự cong, trong mộng mới thấy làm tình cùng nam nhân!
Ngô Củ không tập trung mặc xiêm y. Tề Hầu gọi người mang nước vào rửa mặt. Hai người sau khi rửa mặt xong liền trở về dịch quán ăn sáng.
Ngồi ở trong xe ngựa, Ngô Củ còn "dư vị" của giấc mơ đêm hôm qua, tâm lý sinh kỳ quái. Vào lúc này Tề Hầu liền quơ quơ tay, nói:
"Nhị ca? Nhị ca?"
"Hả?"
Một tiếng này mới làm Ngô Củ hoàn hồn. Tề Hầu một mặt lo lắng nói:
"Nhị ca, ngươi không có chuyện gì chứ? Có phải là hôm qua nhiễm phong hàn? Hay là say rượu đau đầu, sao luôn ngẩn người?"
Ngô Củ vội vã ho khan một tiếng, nói:
"Tạ ơn Quân thượng quan tâm. Không có gì, chỉ là... chỉ là có chút đau đầu."
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Trở về uống thêm chút thuốc, một chốc gọi y quan đến xem."
Ngô Củ nói:
"Không nhọc Quân thượng phí tâm, lập tức sẽ tốt."
Tề Hầu cười cười, nói:
"Tất nhiên là Nhị ca đêm hôm qua dằn vặt, cho nên mới đau đầu."
Ngô Củ không nhớ rõ đêm hôm qua là làm sao, nhất thời tim đập "thình thịch", nghĩ thầm.
Mình tối hôm qua... Không phải thật đem Tề Hầu làm gì chứ?
Tề Hầu đương nhiên không biết Ngô Củ nghĩ cái gì, bởi vậy chỉ là cười nói:
"Nhị ca uống rượu thật đúng là không sống yên ổn, bạo ngược lợi hại đó."
Ngô Củ càng là tê cả da đầu.
Bạo ngược? Mình rốt cuộc làm cái gì bạo ngược?
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Dám đùa giỡn Cô chỉ có một mình Nhị ca."
Ngô Củ vừa nghe, trong óc nổ "ầm ầm".
Đùa giỡn? Mình không thật sự làm tội ác tày trời gì chứ? Không thể, mình uống rượu say còn quá cầm thú?
Tề Hầu thấy Ngô Củ ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ gì, liền nói:
"Ồ đúng rồi Nhị ca, ngày hôm qua sự tình Vệ quốc..."
Ngô Củ nghe hắn đem chuyện kia cho trôi qua, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng nói:
"Vệ quốc?"
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
"Xem ra Nhị ca không nhớ rõ, chắc là ngày hôm qua say lợi hại."
Ngô Củ thật không tiện nói:
"Củ thất lễ, thỉnh Quân thượng trách phạt."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Phải trách phạt. Vậy thì trách phạt Nhị ca hôn Cô một cái?"
Ngô Củ giật mình, kỳ quái liếc mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu làm bộ một mặt mất mát nói:
"Đêm qua Nhị ca ôm Cô hôn không buông tay đó."
Ngô Củ vừa nghe càng là hiểu lầm, tim đập loạn.
Chẳng lẽ mình tối hôm qua thật cầm thú với Tề Hầu?
Nghĩ vậy, Ngô Củ không khỏi liếc mắt quan sát một cái, muốn nhìn xem Tề Hầu có phải là có cái gì không ổn. Đôi mắt nhanh chóng liếc nhìn mấy lần.
Tề Hầu chỉ là thuận miệng nói một chút, cũng không nghĩ tới Ngô Củ hiểu lầm rồi, liền trở về đề tài chính nói:
"Nhị ca không nhớ rõ? Tối hôm qua chúng ta tại Thiên điện nghỉ ngơi, đụng phải đặc sứ Kiềm Mưu, còn có Tống phu nhân tương lai lén lút tiến cung."
Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, trong đầu đột nhiên có chút ít hồi ức, thế nhưng lẻ loi tán tán, còn có chút nhỏ nhặt. Không biết có phải chân thực hay không, thật giống nằm mơ.
Ngô Củ sở dĩ cảm thấy hồi ức không chân thật là vì đang nhớ lại tựa hồ còn tìm được hình ảnh chính mình "cưỡng hôn" Tề Hầu. Bởi vậy Ngô Củ cảm thấy có thể là đang nằm mơ, mộng thường bịa đặt.
Tề Hầu không biết Ngô Củ nhớ lại cái gì, liền nói:
"Xem ra Nhị ca thật không nhớ rõ. Không sao, Cô cùng Nhị ca nói một chút."
Hai người một đường từ Tống cung về dịch quán, dọc theo đường đi Tề Hầu liền kể lại cho Ngô Củ sự tình tối hôm qua.
Ngô Củ nghe chuyện Kiềm Mưu cùng Vệ cơ thông dâm, hơn nữa còn khiến Vệ cơ không thể mang thai. Kiềm Mưu muốn Vệ cơ giết Công tử Xích, giá họa cho Tề quốc, như vậy lễ cưới liền bị quấy nhiễu. Hơn nữa không ai hoài nghi là cô dâu ra tay. Sau đó trở lại Vệ quốc còn muốn giết Vệ Hầu.
Ngô Củ cười lạnh nói:
"Xem ra Kiềm Mưu thực sự là tính kế giỏi đây."
Tề Hầu cũng cười cười, nói:
"Cái này gọi là... người định không bằng trời định. Đang yên đang lành, Vệ quốc đấu tranh nội bộ, lại muốn giá họa cho chúng ta. Nhị ca nói nên làm sao giáo huấn bọn họ?"
Ngô Củ khẽ mỉm cười, liền khôi phục ôn nhu trong ngày thường. Loại ôn nhu bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, tựa gió xuân. Ngô Củ nhàn nhạt nở nụ cười, lại làm người nhìn hết sức sợ hãi, nói:
"Quân thượng cũng nói là Vệ quốc đấu tranh nội bộ, sao làm phiền Quân thượng động thủ chứ?"
Tề Hầu thấy Ngô Củ cười thế kia, thực sự là yêu chết rồi. Hắn là yêu thích nụ cười của Nhị ca khi tính kế người. Rất sống động, chỉ có một mình Nhị ca có thể lộ ra nụ cười khiến người ta yêu thích như vậy. Tề Hầu cười nói:
"Ồ? Vậy Nhị ca nhìn thấy, nên làm như thế nào?"
Ngô Củ liền híp mắt nở nụ cười, nói:
"Quân thượng sao không đi tìm Công tử Xích, trực tiếp đem việc này nói cùng Công tử Xích."
Tề Hầu nói:
"Dựa theo Cô biết về Công tử Xích, hắn là người không có năng lực. Thế nhưng người càng không năng lực càng đa nghi, tất nhiên sẽ không tin tưởng. Trái lại Cô cảm thấy dùng khích tướng ly gián."
Ngô Củ nghe hắn nói đối với Công tử Xích biết rõ, kỳ thực tâm lý có chút không rõ. Bởi vì theo độ tuổi Công tử Xích cũng không chênh lệch Công tử Vô Khuy nhiều, mà Tề Hầu cùng Công tử Xích không có gì gặp nhau.
Tề Hầu đã sống một đời người, tất nhiên hiểu rất rõ về Công tử Xích. Hắn đâu chỉ là biết rõ Công tử Xích, hắn còn biết Công tử Xích trong tương lai sẽ có con trai, gọi là Công tử Khai Phương. Con của Công tử Xích tương lai bị đưa đến Tề quốc làm con tin, chính là đại danh đỉnh đỉnh sủng thần cùng Dịch Nha và Công tử Vô Khuy hợp mưu giam lỏng Tề Hoàn Công, Vệ Khai Phương.
Bất quá Ngô Củ không có suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ là trong đầu chợt lóe lên ngờ vực. Ngô Củ cười, nói:
"Chính là thế thưa Quân thượng. Công tử Xích tất nhiên không tin Vệ cơ sẽ hạ độc hắn. Thế nhưng nói cho cùng như Quân thượng nói, Công tử Xích tâm tính đa nghi, trong lòng tất nhiên cũng sẽ hoài nghi hai, ba phần. Cứ làm như vậy, xin Quân thượng cho Vệ cơ một cơ hội. Tìm thời cơ cùng Công tử Xích uống rượu. Vệ cơ vừa vặn thấy cơ hội giá họa cho Tề quốc, làm sao có khả năng buông tha, nhất định sẽ hạ độc. Quân thượng ngài nói, thời điểm đó Công tử Xích có thể tìm người nghiệm độc hay không? Cứ như vậy, không cần Quân thượng động thủ, Vệ quốc đã đấu tranh nội bộ, Quân thượng hết thảy có thể kiếm lợi."
Tề Hầu cười ha ha, bất đắc dĩ nói:
"Kiếm lợi? Cô là người như vậy a?"
Ngô Củ cười cười, không lên tiếng, lòng nói tất nhiên là...
Hai người nói chuyện xong, vừa vặn xe ngựa cũng đến cửa dịch quán. Tề Hầu đỡ Ngô Củ xuống xe, Triển Hùng cũng tung người xuống ngựa, lại gần nói:
"Nhị ca, Tam ca, các người vừa mới nói cái gì đó, ta ở bên ngoài nghe thấy có tiếng cười trong xe. Là chuyện cười cũng nói cho đệ đệ nghe một chút đi?"
Tề Hầu nở nụ cười, chỉ là thần bí nói:
" Đệ chờ xem trò vui là được rồi."
Triển Hùng vừa nghe, trong lòng lo lắng, có móng vuốt cào tâm nói:
"Tại sao vậy?"
Mọi người tiến vào dịch quán. Ngô Củ trước tiên trở về phòng của mình tắm rửa thay y phục thường, sau đó lại dùng đồ ăn sáng.
Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm, rửa sạch một thân mùi rượu, lúc này mới cảm giác thoải mái một ít. Dùng đồ ăn sáng xong, Ngô Củ liền lười biếng nằm trên giường. Vừa lúc một mình nhớ lại này nọ nhỏ nhặt, suy nghĩ lung ta lung tung, Ngô Củ một mặt xoắn xuýt, thở dài một hơi.
"Ai..."
Yến Nga vừa nghe, bưng trà tiến vào, nói:
"Gia, làm sao vậy, vì sao thở dài? Là có chuyện khó khăn gì sao?"
Ngô Củ vươn mình ngồi dậy, nói:
"Yến Nga a, ngươi yêu thích Hình Công là loại cảm thụ ra sao?"
Đang bưng trà, Yến Nga cùng Tử Thanh bên cạnh đều là sững sờ. Lập tức Tử Thanh bậc cười.
"Xì xì"
Một tiếng bật cười, Yến Nga đầy mặt đỏ bừng nói:
"Gia, ngài nói cái gì đó! Làm sao... Làm sao chế nhạo tì nữ a..."
Ngô Củ vội vàng nói:
"Không có chế nhạo đâu, chỉ là lấy... lấy kinh nghiệm."
Yến Nga không hiểu lấy kinh nghiệm là gì. Thời đại này cũng không ai đi chia sẻ mấy chuyện này. Yến Nga vừa nghe, nói:
"Ngài thừa nhận là chế nhạo ta."
Ngô Củ vừa nghe, vội vã giải thích.
"Thật không có."
Yến Nga không để ý đến, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là nói:
"Ta chỉ là có chút kỳ quái. Nếu như... ta nói nếu như a! Thật sự là nếu như... thời điểm ngươi nằm mơ thấy cùng một người làm chuyện rất kỳ quái, vậy thì vì cái gì?"
Yến Nga nghe được mông lung, nói:
"Cái gì gọi là chuyện rất kỳ quái?"
Ngô Củ nhất thời áp lực rất lớn, trong nháy mắt mới nhớ tới Yến Nga đặt ở hiện đại cũng chỉ là một nữ sinh cấp 2. Tuy rằng thời Xuân Thu thành hôn tương đối sớm, thế nhưng Yến Nga thoạt nhìn thuần khiết, thật không nên hỏi nàng cái vấn đề này. Bên cạnh, Tử Thanh ngược lại là minh bạch, nói:
"Ngài... không phải có người trong lòng chứ?"
Ngô Củ bị hắn vừa nói như thế, sợ hết hồn, kinh ngạc nói:
"Người trong lòng?"
Tử Thanh nói:
"Ngài cũng không phải người tùy tiện, nếu không phải là có người trong lòng, làm sao có khả năng mơ tới loại chuyện kia?"
Ngô Củ vừa nghe cũng cùng Yến Nga một cái biểu tình, triệt để bối rối. Hai tầm mắt đột nhiên có chút tuyệt vọng. Ngô Củ tỉ mỉ nghĩ lại, nói:
"Không thể, hẳn không phải là... Khả năng chỉ là tích lũy có chút nhiều..."
Ngô Củ đời trước vẫn luôn bận rộn, cho nên căn bản không thời gian nói chuyện yêu đương, cuối cùng liền bị chết thanh thản. Bây giờ biến thành "Công tử Củ", cảm giác Công tử Củ cùng vóc người cũng giống nhau như đúc. Thế nhưng nhất định là bởi vì thân thể Công tử Củ chứa máu nóng, bởi vậy mới tích lũy rất nhiều, tuyệt đối không thể nào là bởi vì yêu thích Tề Hầu.
Ngô Củ tâm lý rõ ràng. Tề Hầu tướng mạo tuấn mỹ, quyền cao chức trọng. Hắn quả thật là người đàn ông có đủ năm tiêu chí: có tiền, đẹp trai, thông minh, thành công, tính tình tốt. Thế nhưng không phải là Ngô Củ quy tội, mà gần vua như gần cọp không phải là điều Ngô Củ muốn.
Ngô Củ vẫn là người lý tính lớn hơn cảm tính, bản thân còn muốn sống, tất nhiên sẽ không bị Tề Hầu làm động lòng. Dù sao quân vương sủng ái tới cũng nhanh, biến mất cũng nhanh, trong lịch sử không ít mỹ nam tử đều là bởi vì tuổi già mà bị bỏ qua. Tuy rằng Xuân Thu nam phong thịnh hành, cũng như biểu hiện quyền uy. Thế nhưng nói trắng ra là thịnh hành nam phong loại hình mềm mại không có xương, so với nữ tử còn muốn quyến rũ hơn. Bế đồng mười ba mười bốn tuổi đã ngại lớn, mười hai tuổi chưa có phát dục ra nam tính là tốt nhất. Bây giờ Ngô Củ là "đại thúc" ba mươi mấy, Tề Hầu "sủng ái" có thể duy trì mấy năm?
Ngô Củ trở nên thất thần. Tử Thanh thấy chủ tử sắc mặt đầu tiên là kiên định, sau đó là mê man, trong ánh mắt còn có mấy phần mất mát, hơi có chút lo được lo mất, nhất thời liền hiểu lầm. Hắn còn tưởng rằng Ngô Củ thật có người trong lòng HunhHn786.
Tử Thanh nói trắng ra là "mật thám" của Tề Hầu an bài đến giám sát Công tử Củ. Tuy rằng thân phận Tử Thanh đã sớm phơi bày, thế nhưng hắn vẫn cứ hết chức trách làm mật thám, chỉ là có chút điều chỉnh.
Từ khi Tề Hầu trắng trợn "sủng ái" Công tử Củ, Tử Thanh cũng tiếp thu nhiệm vụ mới. Hắn chính là xem ai đối với Công tử Củ có ý tứ, nhất định phải báo cáo cho Tề Hầu. Tề Hầu muốn diệt mầm mống từ trong trứng nước. Bây giờ Công tử Củ có "người trong lòng", Tử Thanh liền suy nghĩ.
Tuy rằng chưa biết là ai, thế nhưng có nên nói cho Tề Hầu biết hay không?
/308
|