Công tử Vô Khuy ra khỏi Lộ Tẩm cung, chậm rãi đi trở về. Hắn không có vội vã trở về, trước đến hoa viên dạo một vòng, ngồi ở tiểu lâu nhìn cảnh sắc xuân về.
Công tử Vô Khuy trong đầu lóe lên rất nhiều đoạn ký ức ngắn.
Buổi sáng Vệ cơ tìm tới nói Công tử Chiêu có một ngày sẽ lớn lên, sau khi lớn lên, bọn họ đối mặt thế nào chứ?
Công tử Vô Khuy còn nghĩ tới thái độ Tề Hầu. Mặc dù là quân phụ, thế nhưng trong mắt Công tử Vô Khuy, quân thượng cùng quân phụ không có gì khác nhau. Hắn chỉ là một thần tử, mà không phải một đứa con trai. Mười bốn năm trôi qua, Công tử Vô Khuy vẫn chưa có tiếp nhận công vụ nào, điều này làm cho trong lòng hắn có chút lo lắng.
Hơn nữa thái độ Tề Hầu tại thời điểm săn bắn đông. Khi Công tử Chiêu bị bầy sói tấn công, Tề Hầu tức giận ngập trời. Nếu như không phải bởi vì Công tử Nguyên chính là con trai ruột, Tề Hầu không thể mang tội danh giết chết con, nhất định đã tự tay chấm dứt Công tử Nguyên.
Bây giờ bởi vì chuyện này, Tề Hầu lần thứ hai tức giận. Công tử Vô Khuy tựa hồ cảm thấy được Tề Hầu tức giận cũng không phải là bởi vì Công tử Nguyên may mắn. Mà là bởi vì uy phong bị khiêu khích cùng nghi vấn, mặt khác cũng là bởi vì Công tử Chiêu...
Dù sao, Công tử Vô Khuy cảm thấy Công tử Chiêu mới là con Quân phụ. Có lẽ bởi vì Trịnh cơ được sủng ái, cũng có lẽ là bởi vì Công tử Chiêu tính tình cẩn thận. Vô luận Công tử Vô Khuy biểu hiện có bao nhiêu ưu tú, cũng không làm nên chuyện gì. Điểm này Công tử Vô Khuy mới rõ ràng cảm giác được từ một năm này HunhHn786.
Công tử Vô Khuy nhìn mặt nước nhấp nhô. Nên tận khí lực hắn đều hết. Chuyện nên làm không nên làm, hắn đều làm. Song hết thảy đều không có nhận được một chút sủng tín của quân phụ.
Công tử Vô Khuy thở dài, trong lòng suy nghĩ.
Có lẽ mình cần phải như những gì mình đã nói. Lúc này không tranh sủng mới tranh sủng. Nhưng nói thì dễ, Công tử Vô Khuy trong lòng không cam lòng.
Hắn đang xuất thần, bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ một chút. Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn quay đầu nhìn lại, là Công tử Chiêu. Công tử Vô Khuy liền vội vàng cười nói:
"Chiêu Nhi? Sao đệ lại tới đây? Dùng cơm chưa?"
Công tử Chiêu lắc đầu nói:
"Vẫn chưa có, chờ đại ca dùng bữa. Vừa đi ngang qua hoa viên nhìn thấy ca ca ở bên này thở dài xuất thần."
Công tử Vô Khuy cười cười, nói:
"Hơi có chút phiền não, vẫn là Chiêu Nhi tốt."
Công tử Chiêu ngờ vực nói:
"Đệ đệ tốt cái gì?"
Công tử Vô Khuy nói:
"Chiêu Nhi còn nhỏ, không có nhiều phiền não, thật tốt. Ca ca ước ao được như đệ đây."
Công tử Chiêu lắc lắc đầu, cùng Công tử Vô Khuy vai sóng vai ngồi ở tiểu lâu. Đột nhiên đưa tay kéo tay Công tử Vô Khuy, nhìn công tử Vô Khuy, Công tử Chiêu nhàn nhạt nói:
"Đại ca, Chiêu Nhi đột nhiên muốn hỏi một vấn đề."
Công tử Vô Khuy thấy hắn nghiêm nghị, đưa tay ngắt gò má của hắn, nói:
"Vấn đề gì khiến tiểu Chiêu Nhi khổ não?"
Công tử Chiêu chậm rãi nói:
"Ta muốn hỏi đại ca, nếu như quân phụ không có thêm con nối dõi, nhiều năm sau nhất định muốn chọn đại ca hoặc đệ đệ làm Thái tử, ca ca thấy sao?"
Công tử Vô Khuy đột nhiên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Công tử Chiêu. Hắn rất khó tưởng tượng Tam đệ nói ra vấn đề này. Từ trước cho tới nay, Chiêu Nhi đều là rụt rè đi theo phía sau, lôi kéo áo của hắn. Từ một đứa trẻ không buông tay, mà bây giờ Công tử Chiêu lại hỏi vấn đề như vậy. Hiện thực đó cũng là vấn đề tàn khốc nhất trong lòng Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy sững sờ một lúc lâu, lập tức nở nụ cười, rút tay mình khỏi má Công tử Chiêu, không có trả lời, trái lại cười nói:
"Chiêu Nhi của ta lớn rồi, ca ca thực sự là không nỡ."
Công tử Chiêu cũng cười cười, nói:
"Đại ca, người từng trải qua chết đi sống lại sẽ trưởng thành, Chiêu Nhi đã trải qua."
Công tử Vô Khuy cười khan một tiếng, nói:
"Phải a, ca ca cảm tạ đệ thời điểm săn bắn đông cứu ca ca một mạng. Nếu không phải là đệ, bị bầy sói kéo đi chính là ta."
Công tử Chiêu ngẩng đầu nói:
"Đệ đệ không hối hận, ngày ấy đẩy đại ca, nếu như xảy ra thêm một lần, đệ đệ cũng nhất định cứu đại ca, vô luận đánh đổi là cái gì."
Công tử Vô Khuy chấn động mạnh một cái. Công tử Chiêu tại thời điểm hắn ngây người đứng lên, nhẹ giọng nói:
"Đại ca, bờ nước lạnh, trở lại dùng bữa thôi."
Dịch Nha sinh bệnh, Ngô Củ cũng sinh bệnh, tiểu Địch Nhi đặc biệt hiểu chuyện. Nó cố ý tìm Ninh Thích ca ca, nhờ dạy nó nấu cháo. Chớ nhìn thấy phụ thân cùng nghĩa phụ nấu ăn tốt như vậy, thế nhưng tiểu Địch Nhi chính là tay nghề tàn phế.
Tiểu Địch Nhi nấu cháo, không phải nát bét, chính là hỏng. Hoặc là mặn muốn chết, hoặc là thả vật kỳ quái vào trong cháo. Ninh Thích vừa quay đầu một chút thấy, nồi cháo đã bị bỏ bất chấp. Tiểu Địch Nhi phế bỏ sức của chín trâu hai hổ mới nấu hai bát cháo, sau đó đắc ý đưa cho phụ thân cùng nghĩa phụ ăn.
Dịch Nha còn không chịu ăn cơm, thế nhưng mỗi lần bữa tối đều sẽ ăn, ăn tươi nuốt sống.
Tiểu Địch Nhi bưng cháo cho Dịch Nha cùng Ngô Củ ăn. Ngô Củ cảm mạo còn chưa khỏe, vẫn cứ có chút sốt nhẹ, thế nhưng đã không nghiêm trọng. Nhìn thấy tiểu Địch Nhi hiếu thuận, rất cảm động, Ngô Củ liền vội vàng múc cháo nhét vào trong miệng.
Dịch Nha mấy ngày nay đã không chống cự ăn cơm. Bởi vì vị giác là triệt để mất, đã triệt để tuyệt vọng, vô luận ăn hay không ăn, đều là như nhau, không có cái gì thay đổi. Dịch Nha cũng múc một muỗng cháo nhét vào trong miệng. Chỉ có thể cảm giác được cháo rất nóng, mùi vị gì cũng không có, rất thuận theo đem cháo nuốt xuống, sau đó liền múc một muỗng nhét vào trong miệng.
Ngô Củ đắc ý hớp cháo. Kết quả đôi mắt liền mở to, bộ mặt biểu tình có chút vặn vẹo.
Cháo này có mùi khét, thế nhưng cháo không thấy khét. Chắc là tiểu Địch Nhi nấu khét, rồi đem chỗ khét quăng đi!
Thế nhưng Ngô Củ vị giác rất mẫn cảm, cảm giác mùi khét đặc biệt nhiều.
Không chỉ là khét, hơn nữa mặn muốn bay lên. Rõ ràng là cháo vị mặn, thế nhưng bên trong còn bỏ thêm mật ong. Mật ong cho vào cháo thịt vị rất dị thường. Ngô Củ không tiếp thụ được loại cháo thịt mặn có vị ngọt kèm theo vị khét này.
Thật là kinh!
Ngô Củ nhìn ánh mắt chờ mong của Địch Nhi, đem cháo "ực" một cái, miễn cưỡng nuốt xuống, cười khan nói:
"Thật... ngon a."
"Phụt"
Vừa nghe nói như thế, Ninh Thích liền bật cười. Hiển nhiên Ninh Thích là biết đến vị cháo này. Tiểu Địch Nhi kinh hỉ nói:
"Thật sao?"
Ngô Củ cười gượng nói:
"Đương nhiên là thật."
Tiểu Địch Nhi đặc biệt vui vẻ, quay đầu nói với Dịch Nha:
"Phụ thân, ngon sao? Địch Nhi nấu không tệ?"
Dịch Nha không có vị giác, ăn không ra tanh mặn ngọt, từng muỗng từng muỗng ăn vào, không hề khó chịu. Ngô Củ bây giờ lại có chút bội phục Dịch Nha. Dịch Nha liếc mắt nhìn trên tay Địch Nhi có mụn nước nhỏ, nhẹ giọng nói:
"Ăn rất ngon."
Tiểu Địch Nhi cao hứng suýt nữa nhảy dựng lên, vỗ tay nói:
"Quá tốt rồi, vậy Địch Nhi ngày mai lại nấu cho phụ thân cùng nghĩa phụ ăn!"
Dịch Nha nói:
"Được a."
Ngô Củ sắc mặt xanh mét, dạ dày suýt nữa muốn co giật...
Ngô Củ trở về phòng của mình. Yến Nga lén lút nói:
"Công tử, ngài muốn ói?"
Ngô Củ phất tay nói:
"Thôi, nằm một chút là được rồi."
Tiểu Địch Nhi một phen tâm ý, Ngô Củ cũng không tiện không cho mặt mũi. Chỉ là ăn vào mấy ngụm, dạ dày kêu một cách kỳ quái, may mắn là cháo không khó tiêu, cũng sẽ không tiêu chảy, chỉ là ăn không thoải mái mà thôi.
Ngô Củ nằm xuống, chuẩn bị ngủ trưa. Yến Nga ở bên cạnh hầu hạ. Tử Thanh ở gian ngoài lau bàn trong lúc rảnh rỗi.
Tử Thanh đang lau chùi bàn, liền nghe tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc"
Vì không muốn đánh thức Công tử Củ, Tử Thanh đi mở cửa. Vừa mở cửa ra, hắn thấy được khách quý.
Là Tào Mạt.
Tào Mạt một thân xiêm y sĩ phu, thoạt nhìn có chút vội vàng, đứng ở trước cửa, nói:
"Ta muốn gặp Công tử, giúp ta thông báo một tiếng."
Tử Thanh kỳ quái nhìn Tào Mạt, nói:
"Công tử ngủ rồi, hiện tại không tiện. Tướng quân có chuyện gì không? Một chốc Tử Thanh thay tướng quân chuyển cáo Công tử."
Tào Mạt chần chờ một chút, nói:
"Việc này, ta cần tự nói với Công tử."
Tử Thanh trên dưới quan sát Tào Mạt, nói:
"Vậy Tử Thanh đoán được ý đồ tướng quân đến. Quân thượng dặn dò, Công tử bệnh, chưa khỏi, không cho người khác tìm Công tử nói công vụ."
Tào Mạt nghe nở nụ cười, nói:
"Ta không nói công sự, chỉ là gặp Công tử thăm bệnh, như vậy có thể không?"
Tử Thanh không cho hắn tiến vào, nói:
"Tào tướng quân cần phải soi gương, trên mặt ngài cũng không có nửa phần chân thành."
Tào Mạt bất đắc dĩ nói:
"Tiểu tử này, sao khó chơi?"
Tử Thanh nói:
"Tào tướng quân mới khó chơi, mời về đi."
Hắn nói, liền muốn đóng cửa. Tào Mạt nhanh chóng đưa tay.
"Rầm"
Thiếu một chút cánh cửa kẹp lại tay hắn. Tử Thanh thấy suýt nữa kẹp tay hắn, vội vã dừng lại động tác, nói:
"Tào tướng quân còn có gì chỉ giáo?"
Tào Mạt nói:
"Tử Thanh tốt bụng, ngươi để ta gặp Công tử, được chứ? Coi như ta van ngươi. Trước trêu chọc ngươi, là ta không đúng. Mà ta cũng không có ác ý, ai kêu Tử Thanh đáng yêu như vậy chứ?"
Tử Thanh vừa nghe Tào Mạt nói mình như thế liền nghiêm mặt nói:
"Ngài đi mau, ta đóng cửa!"
Tào Mạt đè lên ván cửa, không cho hắn đóng cửa, nói:
"Thật đó, ta có chuyện quan trọng cần gặp Công tử, hết sức khẩn cấp. Nếu chậm liền không còn kịp rồi. Việc này chỉ có Công tử nói Quân thượng mới có thể nghe. Việc quan hệ cơ nghiệp Tề quốc, Mạt hiện tại nhất định phải gặp Công tử."
Tử Thanh cau mày nói:
"Ngài sao quấn lấy người như vậy. Quân thượng nói không cho cùng Công tử nói sự kiện kia, chỉ sợ Công tử bệnh tình nhiều thêm. Công tử thân thể vốn là yếu, ngài làm sao..."
Hắn nói, đột nhiên kinh hô một tiếng, sợ đến lui về sau một bước. Còn chưa nói hết liền thấy Tào Mạt đột nhiên quỳ trên mặt đất. Dĩ nhiên nghiêm túc quỳ gối trước mặt Tử Thanh, Tào Mạt nói:
"Quế biết Tử Thanh ngươi đối với Quân thượng cùng Công tử trung thành tuyệt đối. Vậy cũng phải rõ ràng Mạt cũng là một mảnh trung tâm. Nếu việc này Công tử không ra mặt, trễ một chút, e rằng không thể cứu vãn rồi!"
Tào Mạt đột nhiên quỳ xuống, Tử Thanh sợ hết hồn. Hai người bên ngoài tranh chấp, bên trong Yến Nga cũng nghe thấy được, nhanh chóng chạy ra nói:
"Suỵt, Công tử mới ngủ, Tử Thanh ca làm sao vậy?"
Yến Nga nói, quay đầu nhìn, cũng sợ hết hồn, nói:
"Tào... Tào tướng quân, ngài đây là..."
Ba người ở bên ngoài, một quỳ hai đứng. Ngô Củ ở bên trong nghe âm thanh. Mới ngủ, còn chưa ngủ thực sự, Ngô Củ liền mở mắt ra, nói:
"Yến Nga, là có ai tới?"
Yến Nga nhanh đi về, nói:
"Công tử, là Tào tướng quân đến, không biết chuyện gì."
Tào Mạt ở bên ngoài quỳ. Ngô Củ được Yến Nga đỡ đi ra, thấy cũng sợ hết hồn, nói:
"Tướng quân xin đứng lên."
Tào Mạt lúc này mới đứng dậy, nói:
"Mạt biết Công tử thân thể có bệnh, mà việc này hết sức khẩn cấp, không phải bất đắc dĩ không tới quấy rầy Công tử."
Ngô Củ gật đầu nói:
"Không có chuyện gì, ta cũng chưa ngủ, Tào tướng quân tiến vào đi."
Tào Mạt cùng đi vào trong, bị Tử Thanh trừng mắt một cái. Tất cả đều đi vào bên trong, ngồi vào chỗ ngồi. Yến Nga pha hai chén trà nóng. Tử Thanh lấy áo choàng phủ thêm cho Ngô Củ.
Tào Mạt lúc này mới chắp tay nói:
"Công tử cũng biết chuyện Công tử Nguyên?"
Ngô Củ có chút mê man, vì chẳng hề biết chuyện Công tử Nguyên. Tuy rằng lúc đó Thạch Tốc hết sức khẩn cấp chuyển quyển da dê đến, mà Tề Hầu đi rất vội vàng. Liền vừa vặn trời mưa, cho nên Tề Hầu cùng Thạch Tốc dầm mưa đi trước, Hình Hầu cùng Ngô Củ đợi mưa tạnh mới về cung. Về cung liền đi gặp Dịch Nha, Ngô Củ sau đó phát sốt. Tề Hầu không cho mọi người đem việc này nói ra, cũng là sợ Ngô Củ biết sẽ không cố gắng dưỡng bệnh, cho nên Ngô Củ hôm nay mới nghe Tào Mạt nói tới.
Vệ Hầu muốn thả Công tử Nguyên, hơn nữa còn là ý Lỗ quốc. Công tử Khánh Phủ sau khi trở về gây xích mích ly gián, thuyết phục Vệ Hầu khiêu khích Tề quốc.
Tào Mạt sắc mặt âm trầm nói:
"Ti chức vốn cho là chỉ một mình Vệ quốc thôi. Quân thượng muốn phát binh đánh Vệ quốc, Mạt là người thứ nhất chờ lệnh thảo phạt. Thế nhưng bây giờ Lỗ quốc cũng có phần. Công tử cũng nên rõ ràng, Lỗ quốc cường thịnh, không phải suy yếu như Vệ quốc. Lỗ quốc cùng Vệ quốc, một phía tây Tề quốc, một phía nam Tề quốc, nếu đồng thời phát binh, vậy liền đại sự không ổn. Lỗ quốc cùng Vệ quốc cũng là bởi vì không có sợ hãi, cho nên mới có thể tùy tiện khiêu khích uy nghiêm quân thượng."
Ngô Củ gật gật đầu, trong đầu thấy đúng vậy. Lỗ quốc cường thịnh, luôn cùng Tề quốc đấu đá. Mà bởi vì sự tình trước khi đi dự đám tang, Tề Hầu đã cùng Vệ Hầu trở mặt, sớm muộn cũng có một ngày xung đột vũ trang. Nếu Lỗ quốc cùng Vệ quốc liên hợp, Tề quốc chỉ có thể tiêu diệt từng nước. Coi như mạnh mẽ đến đâu cũng không có thể một lần nuốt vào hai cái bánh to.
Ngô Củ trầm tư một chút, nói:
"Quân thượng... thái độ ra sao?"
Tào Mạt lo lắng nói:
"Quân thượng muốn phát binh đánh Vệ."
Ngô Củ vừa nghe, tâm lý có chút kỳ quái, nói:
"Quân thượng biết là Lỗ quốc khuyến khích, còn muốn phát binh đánh Vệ quốc?"
Tào Mạt gật đầu nói:
"Chính là lần này Quân thượng bị chọc tức giận, dù sao thời điểm săn bắn mùa đông..."
Ngô Củ cũng rõ ràng kỳ thực Tề Hầu tức giận, một phần là bởi vì Thái tử tương lai suýt nữa bị sói cắn chết. Mặt khác là Tề Hầu căn bản không thể quên được Ngô Củ liều mình vọt vào bầy sói cứu Công tử Chiêu. Bây giờ Vệ Hầu muốn thả Công tử Nguyên, Tề Hầu làm sao có thể không tức giận. Hắn hận không thể phát binh đánh vào kinh đô Vệ quốc, tự tay giết Vệ Hầu mới hả dạ.
Ngô Củ lắc đầu nói:
"Quân thượng nên biết đúng mực, sao đột nhiên lỗ mãng như vậy?"
Tào Mạt thở dài, nói:
"Mạt cùng Đại Tư Hành, Đại Tư Mã, còn có Công tử Tốc nhiều lần yết kiến Quân thượng, tất cả đều bị bác trở về. Công tử không biết chứ, thứ nhất là Quân thượng tức giận, thứ hai là bởi vì bên cạnh Quân thượng có đại phu gọi là Thẩm Hữu vẫn luôn chủ chiến. Chỉ sợ là muốn lập chiến công. Thẩm Hữu căn bản không có kinh nghiệm mang binh, tất cả đều là nói suông, nói mạch lạc rõ ràng, hết lòng khuyên Quân thượng phát binh. HunhHn786 Mọi người nói chuyện không bằng Thẩm Hữu một câu nịnh nọt. Quân thượng lúc này ai cũng không nghe, lệnh Đại Tư Mã đi điểm binh mã. Đại Tư Mã mặc dù đang cố kéo dài, mà không phải kế hoạch lâu dài."
Hắn nói, còn nói:
"Mạt cũng không có cách nào, mới đến làm phiền Công tử. Thỉnh Công tử đi khuyên Quân thượng. Mạt xin cảm tạ!"
Tào Mạt dứt lời, đầu dập trên chiếu, hai tay chống bên tai, thi lễ thật sâu.
Ngô Củ sợ hết hồn, vội vàng nâng dậy hắn, nói:
"Tào tướng quân hà tất như vậy. Chuyện này, coi như Tào tướng quân không tìm đến Củ, Củ nếu nghe nói, cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến."
Ngô Củ trong lòng rất rõ ràng.
Bây giờ mình có thể sống sót đều là bởi vì có Tề quốc. Nếu không có Tề quốc, Ngô Củ cũng không phải Công tử Củ. Tại thời chiến loạn không biết còn có thể sống bao lâu. Bất kể là về công về tư, Ngô Củ khẳng định phải đi khuyên Tề hầu. Ngô Củ suy tư một trận, nói:
"Củ hiện tại liền đi gặp Quân thượng."
Tuy rằng Tử Thanh phi thường không đồng ý, thế nhưng Ngô Củ đã nghe nói chuyện này, khẳng định không thể không để ý tới. Ngô Củ khăng khăng muốn đi gặp Tề Hầu.
Tề Hầu bây giờ ở tại Lộ Tẩm cung, đang xem bản đồ tác chiến. Bên cạnh hắn cũng không có đại phu "kỳ cựu" Công Tôn Thấp Bằng cùng Vương tử Thành Phụ, trái lại cùng một Trung đại phu thoạt nhìn khá là trẻ. Trung đại phu tuổi không phải lớn, chính là Thẩm Hữu mà Tào Mạt nói.
Thẩm Hữu là Trung đại phu, loại đại sự này e rằng còn chưa tới phiên Thẩm Hữu lên tiếng. Dù sao Tề quốc có quá nhiều năng thần dị thế, tỷ như văn có Quản Di Ngô, Bảo Thúc Nha, võ có Công Tôn Thấp Bằng, Vương tử Thành Phụ, còn hai vị giám quốc Cao Tử cùng Quốc Tử. Bọn họ đều là Thượng đại phu, Thẩm Hữu địa vị mặc dù là Trung đại phu, thế nhưng không cao không thấp.
Bây giờ Thẩm Hữu lại phi thường được sủng ái, nguyên nhân không gì khác. Là lần này tất cả mọi người chủ trương không nên khinh địch mà khai chiến cùng Vệ quốc, để tránh khỏi Lỗ quốc thừa lúc mà vào. Đây rõ ràng là Vệ quốc cùng Lỗ quốc xuất ra quỷ kế. Thế nhưng Thẩm Hữu cố tình đón ý nói hùa Tề Hầu, chủ trương cùng Vệ quốc tác chiến, phải cho thấy uy phong Tề quốc vân vân...
Thời điểm Ngô Củ đến, cửa Lộ Tẩm cung vẫn đóng, tự nhân đều đứng ở bên ngoài hầu hạ. Ngô Củ đi tới, tự nhân vội vã kinh ngạc chào đón, nói:
"Công tử? Ngài tại sao cũng tới? Không phải có bệnh phải nghỉ ngơi sao?"
Ngô Củ cười cười. Mấy ngày nay liên tục sốt nhẹ, sắc mặt không hề tốt đẹp gì, đôi môi là nhàn nhạt màu tím, thoạt nhìn cả người không có khí sắc. Da dẻ vốn là trắng nõn, bây giờ vừa nhìn càng là trong suốt, có một loại cảm giác như gió xuân lạnh không nhịn được.
Ngô Củ nói:
"Làm phiền thông báo một tiếng, nói Củ muốn xin gặp quân thượng."
Tự nhân lộ ra một mặt làm khó xử. Ngô Củ nói:
"Làm sao vậy, Quân thượng lúc này không tiện?"
Tự nhân nói:
"Quân thượng vừa mới phân phó, một mực không gặp ai. Quân thượng lúc này chính là cùng Thẩm đại phu nói chuyện."
Ngô Củ vừa nghe, quả nhiên là Thẩm Hữu.
Tự nhân còn nói:
"Bất quá Công tử có bệnh mà đến đây, tất nhiên là có chuyện khẩn cấp. Công tử, ngài chờ một chút, xin đợi tiểu thần đi thông báo một tiếng, thử một chút xem."
Ngô Củ hướng về phía tự nhân chắp tay nói:
"Làm phiền."
Tự nhân nói:
"Không dám không dám, Công tử đợi một chút."
Hắn nói, nhanh chóng cẩn thận đẩy cửa ra một chút, sau đó bước vào, đi thông báo.
Tề Hầu đang xem bản đồ. Có thể nói Tề quốc nếu như muốn tấn công Vệ quốc, kỳ thực so với lên trời còn khó hơn.
Tại sao ư?
Nguyên nhân chính là địa hình.
Tề quốc thân ở phía đông, hướng tây nam xuất phát mới có thể đến vùng Trung Nguyên. Vệ quốc thuộc về Trung Nguyên, Tề quốc nếu như muốn xuất binh, lựa chọn hàng đầu phải qua Đàm quốc, mượn đường hành binh. Thế nhưng Tề quốc cùng Đàm quốc từ trước đến giờ không hợp. Dù sao một bên Tôn Vương Nhương Di, một bên Tôn Vương Đè Xuống Bá, chủ trương khác biệt. Bây giờ Tề quốc đang phát triển cao, Đàm quốc không ra tay giúp đỡ, không cản trở đã là chuyện tốt.
Nếu như muốn tránh Đàm quốc, đây cơ hồ là chuyện không thể nào. Bởi vì nếu như muốn hướng lên bắc phải mượn đường Lư quốc, căn bản không có đường. Chỗ giáp giới hai nước là một mảnh đầm lầy rừng rậm, căn bản là không có cách hành binh, muốn thông qua, còn không bằng bay qua.
Như vậy đi về phía nam một ít thì sao?
Liền gặp Lỗ quốc.
Bị như vậy cũng khó trách Vệ quốc căn bản không sợ cùng Tề quốc tranh chấp. Bây giờ có Lỗ quốc làm hậu thuẫn, Vệ quốc càng là không sợ.
Nếu là nhất định phải đánh, Tề quốc phải đi vòng lớn qua Tấn quốc, cũng không có gì chắc chắn. Dù sao Tấn quốc cùng Tề quốc vốn cũng ít qua lại. Hơn nữa chính là trong cổ thư nói tới chỗ giáp giới hai nước là khu vực người Địch hoạt động, thỉnh thoảng còn có người Nhung đến quấy rầy. Nếu như đội ngũ thời điểm mượn đường gặp Nhung Địch, như vậy cũng không ổn.
Bởi vì có nguyên nhân, Tề Hầu muốn phát binh, thế nhưng hắn cần đắn đo suy nghĩ.
Đứng bên cạnh Tề Hầu là một đại phu tuổi còn trẻ, chính là Thẩm Hữu. Thẩm Hữu đang muốn nói cái gì, vừa lúc tự nhân đi vào.
"Kẽo kẹt"
Cửa mở, Thẩm Hữu lập tức phẫn nộ quát một tiếng:
"Lớn mật! Quân thượng không phải hạ lệnh không gặp bất luận người nào? Sao vào đây?"
Tự nhân sợ hết hồn, vội vã quỳ xuống.
"Quân thượng, Công tử Củ cầu kiến. Tiểu thần thấy Công tử sắc mặt tiều tụy. Công tử nói có chuyện quan trọng cầu kiến, cho nên tiểu thần nhất thời không đành lòng, liền... liền..."
Tự nhân rất thông minh, trước tiên đem bệnh tình miêu tả một chút. Ngô Củ tuy rằng sắc mặt không quá tốt, thế nhưng cũng không đến nỗi dùng từ "tiều tụy" để hình dung. Tự nhân cố ý nói nghiêm trọng, thật ra là sợ Tề Hầu trị tội cùng mình.
Tề Hầu vừa nghe, lập tức đứng lên, liền vội vàng nói:
"Nhị ca đến?"
Hắn nói, đi tới, trực tiếp đẩy cửa điện.
Ngô Củ liền đứng bên ngoài, vẫn chờ tự nhân hồi báo. Kết quả cửa mở ra, Tề Hầu từ bên trong nhanh chân đi ra. Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã chắp tay nói:
"Củ bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu một phát bắt được tay Ngô Củ. Ngô Củ sợ đến giật mình. Tề Hầu lôi người đi vào, vừa đi vừa nói:
"Nhị ca tại sao cũng tới? Bên ngoài lạnh như vậy, mau vào... Mang thêm cái chậu than đến."
Tề Hầu dặn dò, cung nữ vội vã đi ra ngoài, rất nhanh lấy một cái chậu than nóng hầm hập đến, để ở một bên.
Tề Hầu lôi Ngô Củ đi đến chiếu, nói:
"Nhanh ngồi xuống, sắc mặt kém như vậy, mà không nằm trên giường nghỉ ngơi. Tử Thanh cùng Yến Nga sao thả ngươi đi ra. Hai người kia thật không tin được."
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Là Củ có chuyện quan trọng cầu kiến Quân thượng."
Tề Hầu lại thuận miệng nói:
"Chuyện quan trọng gì có thể quan trọng hơn sức khỏe Nhị ca?"
Ngô Củ phút chốc có chút mộng. Đứng ở một bên, Thẩm Hữu cũng có chút khó tin. Hắn cúi đầu con ngươi xoay chuyển mấy vòng. Thừa dịp Ngô Củ cùng Tề Hầu không có nói chuyện, Thẩm Hữu cười híp mắt nói:
"Bái kiến Công tử."
Ngô Củ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hữu, chắp tay nói:
"Trung đại phu."
Tề Hầu cũng biết vừa nãy chính mình nhất thời nhanh miệng, lúc này mới nói:
"Nhị ca lại đây là vì chuyện gì?"
Ngô Củ nói:
"Là vì Quân thượng muốn tấn công Vệ quốc."
Tề Hầu vừa nghe, híp mắt lại, nói:
"Đây là người nào nói cho Nhị ca?"
Thẩm Hữu lập tức nói:
"Tất nhiên là mấy người Đại Tư Mã, Đại Tư Hành tự cho là vì Quân thượng phân ưu. Nếu làm mệt Công tử vậy cũng không tốt?"
Tề Hầu vừa nghe, sắc mặt càng là âm trầm. Ngô Củ nở nụ cười, nói:
"Không nghĩ tới Củ cùng Trung đại phu chưa từng gặp mặt, Trung đại phu lại lo cho sức khỏe của Củ. Củ thật cảm kích khôn cùng."
Tề Hầu nghe Ngô Củ nói chuyện, nói:
"Nhị ca dưỡng cho tốt thân thể, việc này không cần Nhị ca bận tâm."
Ngô Củ nói:
"Quân thượng, Củ cũng không phải là bận tâm, mà là lo lắng."
Tề Hầu cười một tiếng, nói:
"Ồ? Lo lắng cái gì?"
Ngô Củ giọng vô cùng thanh lãnh nói:
"Lo lắng Quân thượng hồ đồ, nếm mùi thất bại, thành chuyện cười trong thiên hạ!"
Tề Hầu vừa nghe, đột nhiên híp mắt lại, cười nói:
"Nhị ca... là bị bệnh nên hồ đồ rồi?"
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
"Quân thượng không có bị bệnh, sao cũng hồ đồ rồi? Quân thượng, lời thật thì khó nghe, e sợ không vừa lòng Quân thượng. Thế nhưng thỉnh Quân thượng ngẫm nghĩ về nửa năm trước. Quân thượng cũng bởi vì để tránh cho Lỗ quốc đánh bại, mà ngàn dặm xa xôi ứng phó Cử quốc. Không tiếc vào núi tìm người đốn củi Tào Mạt, bây giờ đã được tướng tài. Có thể Tào Mạt từng nói, từng khuyên can, Quân thượng vì sao không nguyện ý nghe? Quân thượng, nếu như khăng khăng phát binh tấn công Vệ, trận này tất bại."
Tề Hầu chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Củ, cũng không có lập tức nói chuyện, gân xanh trên trán có chút nhảy lên, tựa hồ đang nhẫn nại.
Thẩm Hữu ở bên cạnh nghe, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh. Công tử Củ nói vô cùng ác liệt, tất cả đều như tát vào mặt Tề Hầu. Thẩm Hữu không thấy Tề Hầu lên tiếng, suy nghĩ một chút thấy vua của một nước làm sao có thể cho phép người khác nói chuyện cùng mình như vậy, còn nói cái gì mà "tất bại".
Thẩm Hữu lúc này hét lớn một tiếng.
"Công tử Củ dám phạm thượng?! Còn ăn nói ngông cuồng, oán hận Quân thượng, phải bị tội gì a!"
Tề Hầu vẫn cứ không nói gì. Ngô Củ chỉ là cười lạnh một tiếng, nói:
"Trung đại phu, Củ cả gan hỏi một chút. Đánh trận không chỉ hao tiền tốn của, xuất binh mượn đường cũng là vấn đề. Nếu Lỗ quốc Vệ quốc thông đồng một mạch, mua chuộc Đàm quốc, ba mặt giáp công, binh lính ta phải làm như thế nào? Chạy lên hướng bắc trốn vào sào huyệt Sưu Man sao?"
Thẩm Hữu bị Ngô Củ lạnh lùng hỏi, lúc này có chút không lời nói. Hắn mím miệng ngẫm nghĩ một phút chốc, không trả lời vấn đề này. Dù sao mượn đường quả thật là vấn đề hàng đầu. Thẩm Hữu trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra chuyện phải làm sao trả lời.
Thẩm Hữu né tránh nói.
"Bây giờ có kẻ bày mưu đặt kế Quân thượng. Người có thân phận đại diện Thiên tử ở hội minh, nếu bị Vệ quốc đùa bỡn uy phong, Công tử nghĩ thể diện Quân thượng ở nơi nào? Để những chư hầu nhìn Tề quốc ta như thế nào? Hừ hừ, Công tử cản trở tấn công Vệ quốc, chỉ sợ là đã liên lạc với Vệ quốc Lỗ quốc, bọn họ cho chỗ tốt gì sao? Ta nhớ tới, mẫu thân Công tử là Công chúa Lỗ quốc. Có một nửa huyết thống, chỉ sợ Công tử có tư tâm, Quân..."
Thẩm Hữu còn chưa nói hết, liền nghe Tề Hầu đột nhiên quát lạnh một tiếng:
"Được rồi!"
Thẩm Hữu cho là Tề Hầu không nói lời nào là ngầm cho phép mình nói chuyện. Kết quả cũng không phải là ý tứ này. Thẩm Hữu nịnh nọt sai rồi, nhất thời một thân mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống, dập đầu lạy.
"Thẩm Hữu biết tội."
Tề Hầu không nhìn hắn, chỉ là xoay người lại, xa xôi nhìn Ngô Củ, sắc mặt rất lạnh nhạt nói:
"Cô nhớ tới, Nhị ca cùng Cô đi Lương Phủ Sơn. Trên núi kia, Nhị ca vì cứu Cô, suýt nữa mất đi mạng, rốt cục tìm được năng thần. Cô cũng biết, Vệ quốc lần này không có sợ hãi, không chỉ là ỷ vào địa thế cùng thực lực của một nước, còn ví Lỗ Công có lòng tham không đáy làm hậu thuẫn, có Khánh Phủ gây xích mích ly gián ở giữa làm khó dễ. Lại như Nhị ca nói, không chừng còn có Đàm Tử muốn chặn ngang. Thế nhưng..."
Tề Hầu nhàn nhạt nói:
"Thế nhưng Cô cũng không quên, tại bãi săn màu đông, nghịch tử cố ý phóng hỏa, thả sói dữ suýt nữa hại Nhị ca cùng Chiêu Nhi. Cô quyết nuốt không trôi cơn giận này, trận này nhất định phải đánh."
Ngô Củ nghe Tề Hầu nói, nhìn Tề Hầu ánh mắt. Ánh mắt kia rất lạnh nhạt, mà cũng không phải là lạnh lùng, chỉ là có một loại chấp nhất, không lý do giật mình. Ngô Củ chắp tay nói:
"Quân thượng, ai nói đánh trận liền phải xuất binh? Không đánh mà thắng, lúc này mới là biện pháp tốt nhất."
Tề Hầu vừa nghe, lập tức cười nói:
"Ồ? Nhị ca thông minh nhanh trí, là có biện pháp tốt sao?"
Ngô Củ nói:
"Biện pháp tốt thì không dám. Chuyện này còn cần Quân thượng mời các vị đại thần thảo luận. Củ tạm thời nói lời ngu dốt."
Tề Hầu nói:
"Nhị ca mời nói."
Ngô Củ đưa tay chỉ trên bản đồ.
"Quân thượng mời xem. Biên giới Vệ quốc có hai sông hợp làm một, chảy xuyên qua Vệ quốc. Con sông này chính là nguồn nước chính cung cấp cho Vệ quốc. Người Vệ uống và làm nông đều cần lấy nước từ sông này."
Tề Hầu híp mắt nói:
"Chính phải."
Ngón tay tinh tế của Ngô Củ nhẹ nhàng di chuyển dọc theo con sông. Ngón tay vốn trắng nõn thon dài, móng tay cắt sửa tròn chỉnh tề. Thời điểm ngón tay xẹt qua bản đồ, cổ tay lộ ra một chút, thoạt nhìn có mấy phần kiều diễm.
Tề Hầu cảm giác vào lúc này không phải là thời gian thất thần, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:
"Nhị ca nói tiếp."
Ngô Củ còn nói:
"Con sông này một nhánh từ Quách quốc chảy về phía Vệ quốc, nhánh khác từ Tấn quôc chảy về phía Vệ quốc. Bây giờ chính là đầu xuân, băng tuyết tan, vạn vật thức tỉnh, nước thường dâng cao. Quân thượng thử nghĩ, nếu như Tề quốc có thể phái ra một ngàn binh, cũng không phải đánh trận, mà là đào kênh, đem nước sông chảy ngược, rót vào Vệ quốc... Quân thượng, chúng ta còn cần đánh trận?"
Tề Hầu vừa nghe, ánh mắt không nhịn được đột nhiên sáng.
Kỳ thực dùng nước nhấn chìm thành, chiến dịch to to nhỏ nhỏ không có một trăm cũng có năm mươi. Đây cũng không phải là kế sách gì mới mẻ. Thế nhưng tại thời Xuân Thu, thời Tề Hoàn Công xác thực không có ghi chép dùng nước chìm thành trì. Cách này tương đối mới mẻ HunhHn786.
Dù sao Đông Chu thời kỳ đầu, vẫn còn là niên đại trọng lễ nghi. Mọi người làm việc trước tiên đem lễ đặt trên hết, nhìn không hợp lễ nghi không làm. Mà dùng nước nhấn chìm thành trì hiển nhiên không hợp lễ nghi.
Thẩm Hữu vừa nghe, lập tức bắt được điểm này, nói:
"Quân thượng, tuyệt đối không thể a. Công tử nói biện pháp này ác độc đến cực điểm. Nếu nhấn chìm Vệ quốc, như vậy Quân thượng là một quốc quân bất nhân bất nghĩa. Thử hỏi các chư hầu ai còn nghe Quân thượng nói đây?"
Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:
"Trung đại phu, ngài cả nghĩ quá rồi. Củ cũng không phải muốn Quân thượng thật sự nhất chìm Vệ quốc, chỉ là làm bộ thôi. Phát một ngàn binh, mượn đường đào kênh nước, sau đó sẽ phái sứ thần đi Vệ quốc đàm phán. Cùng Vệ Công lấy lý động tình, chắc chắn Vệ quốc sẽ không vì một thứ dân mà hi sinh cơ nghiệp. Cứ như vậy, nước ta binh mã không cần tiến vào Vệ quốc, cũng sẽ không cho Lỗ quốc cùng các quốc gia bụng dạ khó lường khác cơ hội đánh lén, sao lại không làm?"
Thẩm Hữu còn nói:
"Công tử nói thoải mái. Con sông chảy qua Quách quốc cùng Tấn quốc tiến vào Vệ quốc trong giới hạn. Quách quốc là quốc gia nhỏ, nhát gan sợ Vệ quốc, nhất định sẽ không cho mượn lãnh thổ đào kênh, mà Tấn quốc? Tấn quốc cùng nước ta chưa bao giờ qua lại, càng sẽ không cho mượn lãnh thổ đào kênh. Nếu đào không tốt làm chìm thành thì sao?"
Tề Hầu cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này, Ngô Củ ngược lại là định liệu trước nói:
"Quân thượng, việc đàm phán Tấn quốc ngài sao quên mất Hình Công? Hình quốc cùng Tấn quốc là láng giềng. Hai nước vẫn luôn tương hỗ trong ngoài. Không bằng ủy thác Hình Công đi đàm phám Tấn Công, chỉ cần trả một ít tiền mượn đất. Cái này so với chi phí hành binh đánh trận ít hơn nhiều lắm."
Tề Hầu vừa nghe, nhất thời trong lòng có một loại cảm giác thả lỏng. Nở nụ cười, đột nhiên hắn đưa tay vuốt sống mũi Ngô Củ một cái, nói:
"Nhị ca thật thông minh, biện pháp như vậy cũng có thể nghĩ ra được."
Ngô Củ bị sờ mũi, bất giác ngây ra, một chốc mới phản ứng được, nhanh chóng sờ sờ mũi của mình.
Vào lúc này Tề Hầu đi tới hai bước, nói:
"Chuyện này, cứ dựa theo lời Nhị ca nói mà làm. Bất quá bây giờ... Còn có một chuyện khác."
Ngô Củ không biết là chuyện gì. Tề Hầu đi tới, đột nhiên cúi người xuống, liền đem Ngô Củ ôm ngang.
"Ôi!"
Ngô Củ kinh ngạc thốt lên một tiếng, sợ đến vội vã ôm cổ Tề Hầu.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Hữu, Tề Hầu đem Ngô Củ ôm ngang lên, cười nói:
"Nhị ca sắc mặt khó coi như vậy, còn chạy lung tung, bận tâm đủ thứ. Nói Cô làm sao bớt lo? Như vậy đi, Nhị ca thân thể phải khỏe trước đã. Nhị ca phải ở lại tiểu tẩm cung điều dưỡng, dưỡng tốt mới chấp nhận cho đi."
Không chỉ là Thẩm Hữu, Ngô Củ cũng lấy làm kinh hãi.
Thần tử ở tiểu tẩm cung Quốc quân dưỡng bệnh? Đây là chuyện gì xảy ra?
Ngô Củ muốn giãy dụa, Tề Hầu đã ôm đi vào trong. Ngô Củ vội vàng nói:
"Quân thượng, Củ..."
Tề Hầu lại thấp giọng cười một tiếng, nói:
"Suỵt, ôm chặt cổ Cô, cẩn thận ngã xuống. Nhị ca vừa mới chống đối Cô nhiều như vậy, nói nữa Cô cần phải phạt Nhị ca."
Tề Hầu giọng trầm thấp khàn khàn. Ngô Củ nghe, không lý do cảm thấy da mặt khá nóng...
Công tử Vô Khuy trong đầu lóe lên rất nhiều đoạn ký ức ngắn.
Buổi sáng Vệ cơ tìm tới nói Công tử Chiêu có một ngày sẽ lớn lên, sau khi lớn lên, bọn họ đối mặt thế nào chứ?
Công tử Vô Khuy còn nghĩ tới thái độ Tề Hầu. Mặc dù là quân phụ, thế nhưng trong mắt Công tử Vô Khuy, quân thượng cùng quân phụ không có gì khác nhau. Hắn chỉ là một thần tử, mà không phải một đứa con trai. Mười bốn năm trôi qua, Công tử Vô Khuy vẫn chưa có tiếp nhận công vụ nào, điều này làm cho trong lòng hắn có chút lo lắng.
Hơn nữa thái độ Tề Hầu tại thời điểm săn bắn đông. Khi Công tử Chiêu bị bầy sói tấn công, Tề Hầu tức giận ngập trời. Nếu như không phải bởi vì Công tử Nguyên chính là con trai ruột, Tề Hầu không thể mang tội danh giết chết con, nhất định đã tự tay chấm dứt Công tử Nguyên.
Bây giờ bởi vì chuyện này, Tề Hầu lần thứ hai tức giận. Công tử Vô Khuy tựa hồ cảm thấy được Tề Hầu tức giận cũng không phải là bởi vì Công tử Nguyên may mắn. Mà là bởi vì uy phong bị khiêu khích cùng nghi vấn, mặt khác cũng là bởi vì Công tử Chiêu...
Dù sao, Công tử Vô Khuy cảm thấy Công tử Chiêu mới là con Quân phụ. Có lẽ bởi vì Trịnh cơ được sủng ái, cũng có lẽ là bởi vì Công tử Chiêu tính tình cẩn thận. Vô luận Công tử Vô Khuy biểu hiện có bao nhiêu ưu tú, cũng không làm nên chuyện gì. Điểm này Công tử Vô Khuy mới rõ ràng cảm giác được từ một năm này HunhHn786.
Công tử Vô Khuy nhìn mặt nước nhấp nhô. Nên tận khí lực hắn đều hết. Chuyện nên làm không nên làm, hắn đều làm. Song hết thảy đều không có nhận được một chút sủng tín của quân phụ.
Công tử Vô Khuy thở dài, trong lòng suy nghĩ.
Có lẽ mình cần phải như những gì mình đã nói. Lúc này không tranh sủng mới tranh sủng. Nhưng nói thì dễ, Công tử Vô Khuy trong lòng không cam lòng.
Hắn đang xuất thần, bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ một chút. Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn quay đầu nhìn lại, là Công tử Chiêu. Công tử Vô Khuy liền vội vàng cười nói:
"Chiêu Nhi? Sao đệ lại tới đây? Dùng cơm chưa?"
Công tử Chiêu lắc đầu nói:
"Vẫn chưa có, chờ đại ca dùng bữa. Vừa đi ngang qua hoa viên nhìn thấy ca ca ở bên này thở dài xuất thần."
Công tử Vô Khuy cười cười, nói:
"Hơi có chút phiền não, vẫn là Chiêu Nhi tốt."
Công tử Chiêu ngờ vực nói:
"Đệ đệ tốt cái gì?"
Công tử Vô Khuy nói:
"Chiêu Nhi còn nhỏ, không có nhiều phiền não, thật tốt. Ca ca ước ao được như đệ đây."
Công tử Chiêu lắc lắc đầu, cùng Công tử Vô Khuy vai sóng vai ngồi ở tiểu lâu. Đột nhiên đưa tay kéo tay Công tử Vô Khuy, nhìn công tử Vô Khuy, Công tử Chiêu nhàn nhạt nói:
"Đại ca, Chiêu Nhi đột nhiên muốn hỏi một vấn đề."
Công tử Vô Khuy thấy hắn nghiêm nghị, đưa tay ngắt gò má của hắn, nói:
"Vấn đề gì khiến tiểu Chiêu Nhi khổ não?"
Công tử Chiêu chậm rãi nói:
"Ta muốn hỏi đại ca, nếu như quân phụ không có thêm con nối dõi, nhiều năm sau nhất định muốn chọn đại ca hoặc đệ đệ làm Thái tử, ca ca thấy sao?"
Công tử Vô Khuy đột nhiên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Công tử Chiêu. Hắn rất khó tưởng tượng Tam đệ nói ra vấn đề này. Từ trước cho tới nay, Chiêu Nhi đều là rụt rè đi theo phía sau, lôi kéo áo của hắn. Từ một đứa trẻ không buông tay, mà bây giờ Công tử Chiêu lại hỏi vấn đề như vậy. Hiện thực đó cũng là vấn đề tàn khốc nhất trong lòng Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy sững sờ một lúc lâu, lập tức nở nụ cười, rút tay mình khỏi má Công tử Chiêu, không có trả lời, trái lại cười nói:
"Chiêu Nhi của ta lớn rồi, ca ca thực sự là không nỡ."
Công tử Chiêu cũng cười cười, nói:
"Đại ca, người từng trải qua chết đi sống lại sẽ trưởng thành, Chiêu Nhi đã trải qua."
Công tử Vô Khuy cười khan một tiếng, nói:
"Phải a, ca ca cảm tạ đệ thời điểm săn bắn đông cứu ca ca một mạng. Nếu không phải là đệ, bị bầy sói kéo đi chính là ta."
Công tử Chiêu ngẩng đầu nói:
"Đệ đệ không hối hận, ngày ấy đẩy đại ca, nếu như xảy ra thêm một lần, đệ đệ cũng nhất định cứu đại ca, vô luận đánh đổi là cái gì."
Công tử Vô Khuy chấn động mạnh một cái. Công tử Chiêu tại thời điểm hắn ngây người đứng lên, nhẹ giọng nói:
"Đại ca, bờ nước lạnh, trở lại dùng bữa thôi."
Dịch Nha sinh bệnh, Ngô Củ cũng sinh bệnh, tiểu Địch Nhi đặc biệt hiểu chuyện. Nó cố ý tìm Ninh Thích ca ca, nhờ dạy nó nấu cháo. Chớ nhìn thấy phụ thân cùng nghĩa phụ nấu ăn tốt như vậy, thế nhưng tiểu Địch Nhi chính là tay nghề tàn phế.
Tiểu Địch Nhi nấu cháo, không phải nát bét, chính là hỏng. Hoặc là mặn muốn chết, hoặc là thả vật kỳ quái vào trong cháo. Ninh Thích vừa quay đầu một chút thấy, nồi cháo đã bị bỏ bất chấp. Tiểu Địch Nhi phế bỏ sức của chín trâu hai hổ mới nấu hai bát cháo, sau đó đắc ý đưa cho phụ thân cùng nghĩa phụ ăn.
Dịch Nha còn không chịu ăn cơm, thế nhưng mỗi lần bữa tối đều sẽ ăn, ăn tươi nuốt sống.
Tiểu Địch Nhi bưng cháo cho Dịch Nha cùng Ngô Củ ăn. Ngô Củ cảm mạo còn chưa khỏe, vẫn cứ có chút sốt nhẹ, thế nhưng đã không nghiêm trọng. Nhìn thấy tiểu Địch Nhi hiếu thuận, rất cảm động, Ngô Củ liền vội vàng múc cháo nhét vào trong miệng.
Dịch Nha mấy ngày nay đã không chống cự ăn cơm. Bởi vì vị giác là triệt để mất, đã triệt để tuyệt vọng, vô luận ăn hay không ăn, đều là như nhau, không có cái gì thay đổi. Dịch Nha cũng múc một muỗng cháo nhét vào trong miệng. Chỉ có thể cảm giác được cháo rất nóng, mùi vị gì cũng không có, rất thuận theo đem cháo nuốt xuống, sau đó liền múc một muỗng nhét vào trong miệng.
Ngô Củ đắc ý hớp cháo. Kết quả đôi mắt liền mở to, bộ mặt biểu tình có chút vặn vẹo.
Cháo này có mùi khét, thế nhưng cháo không thấy khét. Chắc là tiểu Địch Nhi nấu khét, rồi đem chỗ khét quăng đi!
Thế nhưng Ngô Củ vị giác rất mẫn cảm, cảm giác mùi khét đặc biệt nhiều.
Không chỉ là khét, hơn nữa mặn muốn bay lên. Rõ ràng là cháo vị mặn, thế nhưng bên trong còn bỏ thêm mật ong. Mật ong cho vào cháo thịt vị rất dị thường. Ngô Củ không tiếp thụ được loại cháo thịt mặn có vị ngọt kèm theo vị khét này.
Thật là kinh!
Ngô Củ nhìn ánh mắt chờ mong của Địch Nhi, đem cháo "ực" một cái, miễn cưỡng nuốt xuống, cười khan nói:
"Thật... ngon a."
"Phụt"
Vừa nghe nói như thế, Ninh Thích liền bật cười. Hiển nhiên Ninh Thích là biết đến vị cháo này. Tiểu Địch Nhi kinh hỉ nói:
"Thật sao?"
Ngô Củ cười gượng nói:
"Đương nhiên là thật."
Tiểu Địch Nhi đặc biệt vui vẻ, quay đầu nói với Dịch Nha:
"Phụ thân, ngon sao? Địch Nhi nấu không tệ?"
Dịch Nha không có vị giác, ăn không ra tanh mặn ngọt, từng muỗng từng muỗng ăn vào, không hề khó chịu. Ngô Củ bây giờ lại có chút bội phục Dịch Nha. Dịch Nha liếc mắt nhìn trên tay Địch Nhi có mụn nước nhỏ, nhẹ giọng nói:
"Ăn rất ngon."
Tiểu Địch Nhi cao hứng suýt nữa nhảy dựng lên, vỗ tay nói:
"Quá tốt rồi, vậy Địch Nhi ngày mai lại nấu cho phụ thân cùng nghĩa phụ ăn!"
Dịch Nha nói:
"Được a."
Ngô Củ sắc mặt xanh mét, dạ dày suýt nữa muốn co giật...
Ngô Củ trở về phòng của mình. Yến Nga lén lút nói:
"Công tử, ngài muốn ói?"
Ngô Củ phất tay nói:
"Thôi, nằm một chút là được rồi."
Tiểu Địch Nhi một phen tâm ý, Ngô Củ cũng không tiện không cho mặt mũi. Chỉ là ăn vào mấy ngụm, dạ dày kêu một cách kỳ quái, may mắn là cháo không khó tiêu, cũng sẽ không tiêu chảy, chỉ là ăn không thoải mái mà thôi.
Ngô Củ nằm xuống, chuẩn bị ngủ trưa. Yến Nga ở bên cạnh hầu hạ. Tử Thanh ở gian ngoài lau bàn trong lúc rảnh rỗi.
Tử Thanh đang lau chùi bàn, liền nghe tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc"
Vì không muốn đánh thức Công tử Củ, Tử Thanh đi mở cửa. Vừa mở cửa ra, hắn thấy được khách quý.
Là Tào Mạt.
Tào Mạt một thân xiêm y sĩ phu, thoạt nhìn có chút vội vàng, đứng ở trước cửa, nói:
"Ta muốn gặp Công tử, giúp ta thông báo một tiếng."
Tử Thanh kỳ quái nhìn Tào Mạt, nói:
"Công tử ngủ rồi, hiện tại không tiện. Tướng quân có chuyện gì không? Một chốc Tử Thanh thay tướng quân chuyển cáo Công tử."
Tào Mạt chần chờ một chút, nói:
"Việc này, ta cần tự nói với Công tử."
Tử Thanh trên dưới quan sát Tào Mạt, nói:
"Vậy Tử Thanh đoán được ý đồ tướng quân đến. Quân thượng dặn dò, Công tử bệnh, chưa khỏi, không cho người khác tìm Công tử nói công vụ."
Tào Mạt nghe nở nụ cười, nói:
"Ta không nói công sự, chỉ là gặp Công tử thăm bệnh, như vậy có thể không?"
Tử Thanh không cho hắn tiến vào, nói:
"Tào tướng quân cần phải soi gương, trên mặt ngài cũng không có nửa phần chân thành."
Tào Mạt bất đắc dĩ nói:
"Tiểu tử này, sao khó chơi?"
Tử Thanh nói:
"Tào tướng quân mới khó chơi, mời về đi."
Hắn nói, liền muốn đóng cửa. Tào Mạt nhanh chóng đưa tay.
"Rầm"
Thiếu một chút cánh cửa kẹp lại tay hắn. Tử Thanh thấy suýt nữa kẹp tay hắn, vội vã dừng lại động tác, nói:
"Tào tướng quân còn có gì chỉ giáo?"
Tào Mạt nói:
"Tử Thanh tốt bụng, ngươi để ta gặp Công tử, được chứ? Coi như ta van ngươi. Trước trêu chọc ngươi, là ta không đúng. Mà ta cũng không có ác ý, ai kêu Tử Thanh đáng yêu như vậy chứ?"
Tử Thanh vừa nghe Tào Mạt nói mình như thế liền nghiêm mặt nói:
"Ngài đi mau, ta đóng cửa!"
Tào Mạt đè lên ván cửa, không cho hắn đóng cửa, nói:
"Thật đó, ta có chuyện quan trọng cần gặp Công tử, hết sức khẩn cấp. Nếu chậm liền không còn kịp rồi. Việc này chỉ có Công tử nói Quân thượng mới có thể nghe. Việc quan hệ cơ nghiệp Tề quốc, Mạt hiện tại nhất định phải gặp Công tử."
Tử Thanh cau mày nói:
"Ngài sao quấn lấy người như vậy. Quân thượng nói không cho cùng Công tử nói sự kiện kia, chỉ sợ Công tử bệnh tình nhiều thêm. Công tử thân thể vốn là yếu, ngài làm sao..."
Hắn nói, đột nhiên kinh hô một tiếng, sợ đến lui về sau một bước. Còn chưa nói hết liền thấy Tào Mạt đột nhiên quỳ trên mặt đất. Dĩ nhiên nghiêm túc quỳ gối trước mặt Tử Thanh, Tào Mạt nói:
"Quế biết Tử Thanh ngươi đối với Quân thượng cùng Công tử trung thành tuyệt đối. Vậy cũng phải rõ ràng Mạt cũng là một mảnh trung tâm. Nếu việc này Công tử không ra mặt, trễ một chút, e rằng không thể cứu vãn rồi!"
Tào Mạt đột nhiên quỳ xuống, Tử Thanh sợ hết hồn. Hai người bên ngoài tranh chấp, bên trong Yến Nga cũng nghe thấy được, nhanh chóng chạy ra nói:
"Suỵt, Công tử mới ngủ, Tử Thanh ca làm sao vậy?"
Yến Nga nói, quay đầu nhìn, cũng sợ hết hồn, nói:
"Tào... Tào tướng quân, ngài đây là..."
Ba người ở bên ngoài, một quỳ hai đứng. Ngô Củ ở bên trong nghe âm thanh. Mới ngủ, còn chưa ngủ thực sự, Ngô Củ liền mở mắt ra, nói:
"Yến Nga, là có ai tới?"
Yến Nga nhanh đi về, nói:
"Công tử, là Tào tướng quân đến, không biết chuyện gì."
Tào Mạt ở bên ngoài quỳ. Ngô Củ được Yến Nga đỡ đi ra, thấy cũng sợ hết hồn, nói:
"Tướng quân xin đứng lên."
Tào Mạt lúc này mới đứng dậy, nói:
"Mạt biết Công tử thân thể có bệnh, mà việc này hết sức khẩn cấp, không phải bất đắc dĩ không tới quấy rầy Công tử."
Ngô Củ gật đầu nói:
"Không có chuyện gì, ta cũng chưa ngủ, Tào tướng quân tiến vào đi."
Tào Mạt cùng đi vào trong, bị Tử Thanh trừng mắt một cái. Tất cả đều đi vào bên trong, ngồi vào chỗ ngồi. Yến Nga pha hai chén trà nóng. Tử Thanh lấy áo choàng phủ thêm cho Ngô Củ.
Tào Mạt lúc này mới chắp tay nói:
"Công tử cũng biết chuyện Công tử Nguyên?"
Ngô Củ có chút mê man, vì chẳng hề biết chuyện Công tử Nguyên. Tuy rằng lúc đó Thạch Tốc hết sức khẩn cấp chuyển quyển da dê đến, mà Tề Hầu đi rất vội vàng. Liền vừa vặn trời mưa, cho nên Tề Hầu cùng Thạch Tốc dầm mưa đi trước, Hình Hầu cùng Ngô Củ đợi mưa tạnh mới về cung. Về cung liền đi gặp Dịch Nha, Ngô Củ sau đó phát sốt. Tề Hầu không cho mọi người đem việc này nói ra, cũng là sợ Ngô Củ biết sẽ không cố gắng dưỡng bệnh, cho nên Ngô Củ hôm nay mới nghe Tào Mạt nói tới.
Vệ Hầu muốn thả Công tử Nguyên, hơn nữa còn là ý Lỗ quốc. Công tử Khánh Phủ sau khi trở về gây xích mích ly gián, thuyết phục Vệ Hầu khiêu khích Tề quốc.
Tào Mạt sắc mặt âm trầm nói:
"Ti chức vốn cho là chỉ một mình Vệ quốc thôi. Quân thượng muốn phát binh đánh Vệ quốc, Mạt là người thứ nhất chờ lệnh thảo phạt. Thế nhưng bây giờ Lỗ quốc cũng có phần. Công tử cũng nên rõ ràng, Lỗ quốc cường thịnh, không phải suy yếu như Vệ quốc. Lỗ quốc cùng Vệ quốc, một phía tây Tề quốc, một phía nam Tề quốc, nếu đồng thời phát binh, vậy liền đại sự không ổn. Lỗ quốc cùng Vệ quốc cũng là bởi vì không có sợ hãi, cho nên mới có thể tùy tiện khiêu khích uy nghiêm quân thượng."
Ngô Củ gật gật đầu, trong đầu thấy đúng vậy. Lỗ quốc cường thịnh, luôn cùng Tề quốc đấu đá. Mà bởi vì sự tình trước khi đi dự đám tang, Tề Hầu đã cùng Vệ Hầu trở mặt, sớm muộn cũng có một ngày xung đột vũ trang. Nếu Lỗ quốc cùng Vệ quốc liên hợp, Tề quốc chỉ có thể tiêu diệt từng nước. Coi như mạnh mẽ đến đâu cũng không có thể một lần nuốt vào hai cái bánh to.
Ngô Củ trầm tư một chút, nói:
"Quân thượng... thái độ ra sao?"
Tào Mạt lo lắng nói:
"Quân thượng muốn phát binh đánh Vệ."
Ngô Củ vừa nghe, tâm lý có chút kỳ quái, nói:
"Quân thượng biết là Lỗ quốc khuyến khích, còn muốn phát binh đánh Vệ quốc?"
Tào Mạt gật đầu nói:
"Chính là lần này Quân thượng bị chọc tức giận, dù sao thời điểm săn bắn mùa đông..."
Ngô Củ cũng rõ ràng kỳ thực Tề Hầu tức giận, một phần là bởi vì Thái tử tương lai suýt nữa bị sói cắn chết. Mặt khác là Tề Hầu căn bản không thể quên được Ngô Củ liều mình vọt vào bầy sói cứu Công tử Chiêu. Bây giờ Vệ Hầu muốn thả Công tử Nguyên, Tề Hầu làm sao có thể không tức giận. Hắn hận không thể phát binh đánh vào kinh đô Vệ quốc, tự tay giết Vệ Hầu mới hả dạ.
Ngô Củ lắc đầu nói:
"Quân thượng nên biết đúng mực, sao đột nhiên lỗ mãng như vậy?"
Tào Mạt thở dài, nói:
"Mạt cùng Đại Tư Hành, Đại Tư Mã, còn có Công tử Tốc nhiều lần yết kiến Quân thượng, tất cả đều bị bác trở về. Công tử không biết chứ, thứ nhất là Quân thượng tức giận, thứ hai là bởi vì bên cạnh Quân thượng có đại phu gọi là Thẩm Hữu vẫn luôn chủ chiến. Chỉ sợ là muốn lập chiến công. Thẩm Hữu căn bản không có kinh nghiệm mang binh, tất cả đều là nói suông, nói mạch lạc rõ ràng, hết lòng khuyên Quân thượng phát binh. HunhHn786 Mọi người nói chuyện không bằng Thẩm Hữu một câu nịnh nọt. Quân thượng lúc này ai cũng không nghe, lệnh Đại Tư Mã đi điểm binh mã. Đại Tư Mã mặc dù đang cố kéo dài, mà không phải kế hoạch lâu dài."
Hắn nói, còn nói:
"Mạt cũng không có cách nào, mới đến làm phiền Công tử. Thỉnh Công tử đi khuyên Quân thượng. Mạt xin cảm tạ!"
Tào Mạt dứt lời, đầu dập trên chiếu, hai tay chống bên tai, thi lễ thật sâu.
Ngô Củ sợ hết hồn, vội vàng nâng dậy hắn, nói:
"Tào tướng quân hà tất như vậy. Chuyện này, coi như Tào tướng quân không tìm đến Củ, Củ nếu nghe nói, cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến."
Ngô Củ trong lòng rất rõ ràng.
Bây giờ mình có thể sống sót đều là bởi vì có Tề quốc. Nếu không có Tề quốc, Ngô Củ cũng không phải Công tử Củ. Tại thời chiến loạn không biết còn có thể sống bao lâu. Bất kể là về công về tư, Ngô Củ khẳng định phải đi khuyên Tề hầu. Ngô Củ suy tư một trận, nói:
"Củ hiện tại liền đi gặp Quân thượng."
Tuy rằng Tử Thanh phi thường không đồng ý, thế nhưng Ngô Củ đã nghe nói chuyện này, khẳng định không thể không để ý tới. Ngô Củ khăng khăng muốn đi gặp Tề Hầu.
Tề Hầu bây giờ ở tại Lộ Tẩm cung, đang xem bản đồ tác chiến. Bên cạnh hắn cũng không có đại phu "kỳ cựu" Công Tôn Thấp Bằng cùng Vương tử Thành Phụ, trái lại cùng một Trung đại phu thoạt nhìn khá là trẻ. Trung đại phu tuổi không phải lớn, chính là Thẩm Hữu mà Tào Mạt nói.
Thẩm Hữu là Trung đại phu, loại đại sự này e rằng còn chưa tới phiên Thẩm Hữu lên tiếng. Dù sao Tề quốc có quá nhiều năng thần dị thế, tỷ như văn có Quản Di Ngô, Bảo Thúc Nha, võ có Công Tôn Thấp Bằng, Vương tử Thành Phụ, còn hai vị giám quốc Cao Tử cùng Quốc Tử. Bọn họ đều là Thượng đại phu, Thẩm Hữu địa vị mặc dù là Trung đại phu, thế nhưng không cao không thấp.
Bây giờ Thẩm Hữu lại phi thường được sủng ái, nguyên nhân không gì khác. Là lần này tất cả mọi người chủ trương không nên khinh địch mà khai chiến cùng Vệ quốc, để tránh khỏi Lỗ quốc thừa lúc mà vào. Đây rõ ràng là Vệ quốc cùng Lỗ quốc xuất ra quỷ kế. Thế nhưng Thẩm Hữu cố tình đón ý nói hùa Tề Hầu, chủ trương cùng Vệ quốc tác chiến, phải cho thấy uy phong Tề quốc vân vân...
Thời điểm Ngô Củ đến, cửa Lộ Tẩm cung vẫn đóng, tự nhân đều đứng ở bên ngoài hầu hạ. Ngô Củ đi tới, tự nhân vội vã kinh ngạc chào đón, nói:
"Công tử? Ngài tại sao cũng tới? Không phải có bệnh phải nghỉ ngơi sao?"
Ngô Củ cười cười. Mấy ngày nay liên tục sốt nhẹ, sắc mặt không hề tốt đẹp gì, đôi môi là nhàn nhạt màu tím, thoạt nhìn cả người không có khí sắc. Da dẻ vốn là trắng nõn, bây giờ vừa nhìn càng là trong suốt, có một loại cảm giác như gió xuân lạnh không nhịn được.
Ngô Củ nói:
"Làm phiền thông báo một tiếng, nói Củ muốn xin gặp quân thượng."
Tự nhân lộ ra một mặt làm khó xử. Ngô Củ nói:
"Làm sao vậy, Quân thượng lúc này không tiện?"
Tự nhân nói:
"Quân thượng vừa mới phân phó, một mực không gặp ai. Quân thượng lúc này chính là cùng Thẩm đại phu nói chuyện."
Ngô Củ vừa nghe, quả nhiên là Thẩm Hữu.
Tự nhân còn nói:
"Bất quá Công tử có bệnh mà đến đây, tất nhiên là có chuyện khẩn cấp. Công tử, ngài chờ một chút, xin đợi tiểu thần đi thông báo một tiếng, thử một chút xem."
Ngô Củ hướng về phía tự nhân chắp tay nói:
"Làm phiền."
Tự nhân nói:
"Không dám không dám, Công tử đợi một chút."
Hắn nói, nhanh chóng cẩn thận đẩy cửa ra một chút, sau đó bước vào, đi thông báo.
Tề Hầu đang xem bản đồ. Có thể nói Tề quốc nếu như muốn tấn công Vệ quốc, kỳ thực so với lên trời còn khó hơn.
Tại sao ư?
Nguyên nhân chính là địa hình.
Tề quốc thân ở phía đông, hướng tây nam xuất phát mới có thể đến vùng Trung Nguyên. Vệ quốc thuộc về Trung Nguyên, Tề quốc nếu như muốn xuất binh, lựa chọn hàng đầu phải qua Đàm quốc, mượn đường hành binh. Thế nhưng Tề quốc cùng Đàm quốc từ trước đến giờ không hợp. Dù sao một bên Tôn Vương Nhương Di, một bên Tôn Vương Đè Xuống Bá, chủ trương khác biệt. Bây giờ Tề quốc đang phát triển cao, Đàm quốc không ra tay giúp đỡ, không cản trở đã là chuyện tốt.
Nếu như muốn tránh Đàm quốc, đây cơ hồ là chuyện không thể nào. Bởi vì nếu như muốn hướng lên bắc phải mượn đường Lư quốc, căn bản không có đường. Chỗ giáp giới hai nước là một mảnh đầm lầy rừng rậm, căn bản là không có cách hành binh, muốn thông qua, còn không bằng bay qua.
Như vậy đi về phía nam một ít thì sao?
Liền gặp Lỗ quốc.
Bị như vậy cũng khó trách Vệ quốc căn bản không sợ cùng Tề quốc tranh chấp. Bây giờ có Lỗ quốc làm hậu thuẫn, Vệ quốc càng là không sợ.
Nếu là nhất định phải đánh, Tề quốc phải đi vòng lớn qua Tấn quốc, cũng không có gì chắc chắn. Dù sao Tấn quốc cùng Tề quốc vốn cũng ít qua lại. Hơn nữa chính là trong cổ thư nói tới chỗ giáp giới hai nước là khu vực người Địch hoạt động, thỉnh thoảng còn có người Nhung đến quấy rầy. Nếu như đội ngũ thời điểm mượn đường gặp Nhung Địch, như vậy cũng không ổn.
Bởi vì có nguyên nhân, Tề Hầu muốn phát binh, thế nhưng hắn cần đắn đo suy nghĩ.
Đứng bên cạnh Tề Hầu là một đại phu tuổi còn trẻ, chính là Thẩm Hữu. Thẩm Hữu đang muốn nói cái gì, vừa lúc tự nhân đi vào.
"Kẽo kẹt"
Cửa mở, Thẩm Hữu lập tức phẫn nộ quát một tiếng:
"Lớn mật! Quân thượng không phải hạ lệnh không gặp bất luận người nào? Sao vào đây?"
Tự nhân sợ hết hồn, vội vã quỳ xuống.
"Quân thượng, Công tử Củ cầu kiến. Tiểu thần thấy Công tử sắc mặt tiều tụy. Công tử nói có chuyện quan trọng cầu kiến, cho nên tiểu thần nhất thời không đành lòng, liền... liền..."
Tự nhân rất thông minh, trước tiên đem bệnh tình miêu tả một chút. Ngô Củ tuy rằng sắc mặt không quá tốt, thế nhưng cũng không đến nỗi dùng từ "tiều tụy" để hình dung. Tự nhân cố ý nói nghiêm trọng, thật ra là sợ Tề Hầu trị tội cùng mình.
Tề Hầu vừa nghe, lập tức đứng lên, liền vội vàng nói:
"Nhị ca đến?"
Hắn nói, đi tới, trực tiếp đẩy cửa điện.
Ngô Củ liền đứng bên ngoài, vẫn chờ tự nhân hồi báo. Kết quả cửa mở ra, Tề Hầu từ bên trong nhanh chân đi ra. Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã chắp tay nói:
"Củ bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu một phát bắt được tay Ngô Củ. Ngô Củ sợ đến giật mình. Tề Hầu lôi người đi vào, vừa đi vừa nói:
"Nhị ca tại sao cũng tới? Bên ngoài lạnh như vậy, mau vào... Mang thêm cái chậu than đến."
Tề Hầu dặn dò, cung nữ vội vã đi ra ngoài, rất nhanh lấy một cái chậu than nóng hầm hập đến, để ở một bên.
Tề Hầu lôi Ngô Củ đi đến chiếu, nói:
"Nhanh ngồi xuống, sắc mặt kém như vậy, mà không nằm trên giường nghỉ ngơi. Tử Thanh cùng Yến Nga sao thả ngươi đi ra. Hai người kia thật không tin được."
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Là Củ có chuyện quan trọng cầu kiến Quân thượng."
Tề Hầu lại thuận miệng nói:
"Chuyện quan trọng gì có thể quan trọng hơn sức khỏe Nhị ca?"
Ngô Củ phút chốc có chút mộng. Đứng ở một bên, Thẩm Hữu cũng có chút khó tin. Hắn cúi đầu con ngươi xoay chuyển mấy vòng. Thừa dịp Ngô Củ cùng Tề Hầu không có nói chuyện, Thẩm Hữu cười híp mắt nói:
"Bái kiến Công tử."
Ngô Củ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hữu, chắp tay nói:
"Trung đại phu."
Tề Hầu cũng biết vừa nãy chính mình nhất thời nhanh miệng, lúc này mới nói:
"Nhị ca lại đây là vì chuyện gì?"
Ngô Củ nói:
"Là vì Quân thượng muốn tấn công Vệ quốc."
Tề Hầu vừa nghe, híp mắt lại, nói:
"Đây là người nào nói cho Nhị ca?"
Thẩm Hữu lập tức nói:
"Tất nhiên là mấy người Đại Tư Mã, Đại Tư Hành tự cho là vì Quân thượng phân ưu. Nếu làm mệt Công tử vậy cũng không tốt?"
Tề Hầu vừa nghe, sắc mặt càng là âm trầm. Ngô Củ nở nụ cười, nói:
"Không nghĩ tới Củ cùng Trung đại phu chưa từng gặp mặt, Trung đại phu lại lo cho sức khỏe của Củ. Củ thật cảm kích khôn cùng."
Tề Hầu nghe Ngô Củ nói chuyện, nói:
"Nhị ca dưỡng cho tốt thân thể, việc này không cần Nhị ca bận tâm."
Ngô Củ nói:
"Quân thượng, Củ cũng không phải là bận tâm, mà là lo lắng."
Tề Hầu cười một tiếng, nói:
"Ồ? Lo lắng cái gì?"
Ngô Củ giọng vô cùng thanh lãnh nói:
"Lo lắng Quân thượng hồ đồ, nếm mùi thất bại, thành chuyện cười trong thiên hạ!"
Tề Hầu vừa nghe, đột nhiên híp mắt lại, cười nói:
"Nhị ca... là bị bệnh nên hồ đồ rồi?"
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
"Quân thượng không có bị bệnh, sao cũng hồ đồ rồi? Quân thượng, lời thật thì khó nghe, e sợ không vừa lòng Quân thượng. Thế nhưng thỉnh Quân thượng ngẫm nghĩ về nửa năm trước. Quân thượng cũng bởi vì để tránh cho Lỗ quốc đánh bại, mà ngàn dặm xa xôi ứng phó Cử quốc. Không tiếc vào núi tìm người đốn củi Tào Mạt, bây giờ đã được tướng tài. Có thể Tào Mạt từng nói, từng khuyên can, Quân thượng vì sao không nguyện ý nghe? Quân thượng, nếu như khăng khăng phát binh tấn công Vệ, trận này tất bại."
Tề Hầu chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Củ, cũng không có lập tức nói chuyện, gân xanh trên trán có chút nhảy lên, tựa hồ đang nhẫn nại.
Thẩm Hữu ở bên cạnh nghe, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh. Công tử Củ nói vô cùng ác liệt, tất cả đều như tát vào mặt Tề Hầu. Thẩm Hữu không thấy Tề Hầu lên tiếng, suy nghĩ một chút thấy vua của một nước làm sao có thể cho phép người khác nói chuyện cùng mình như vậy, còn nói cái gì mà "tất bại".
Thẩm Hữu lúc này hét lớn một tiếng.
"Công tử Củ dám phạm thượng?! Còn ăn nói ngông cuồng, oán hận Quân thượng, phải bị tội gì a!"
Tề Hầu vẫn cứ không nói gì. Ngô Củ chỉ là cười lạnh một tiếng, nói:
"Trung đại phu, Củ cả gan hỏi một chút. Đánh trận không chỉ hao tiền tốn của, xuất binh mượn đường cũng là vấn đề. Nếu Lỗ quốc Vệ quốc thông đồng một mạch, mua chuộc Đàm quốc, ba mặt giáp công, binh lính ta phải làm như thế nào? Chạy lên hướng bắc trốn vào sào huyệt Sưu Man sao?"
Thẩm Hữu bị Ngô Củ lạnh lùng hỏi, lúc này có chút không lời nói. Hắn mím miệng ngẫm nghĩ một phút chốc, không trả lời vấn đề này. Dù sao mượn đường quả thật là vấn đề hàng đầu. Thẩm Hữu trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra chuyện phải làm sao trả lời.
Thẩm Hữu né tránh nói.
"Bây giờ có kẻ bày mưu đặt kế Quân thượng. Người có thân phận đại diện Thiên tử ở hội minh, nếu bị Vệ quốc đùa bỡn uy phong, Công tử nghĩ thể diện Quân thượng ở nơi nào? Để những chư hầu nhìn Tề quốc ta như thế nào? Hừ hừ, Công tử cản trở tấn công Vệ quốc, chỉ sợ là đã liên lạc với Vệ quốc Lỗ quốc, bọn họ cho chỗ tốt gì sao? Ta nhớ tới, mẫu thân Công tử là Công chúa Lỗ quốc. Có một nửa huyết thống, chỉ sợ Công tử có tư tâm, Quân..."
Thẩm Hữu còn chưa nói hết, liền nghe Tề Hầu đột nhiên quát lạnh một tiếng:
"Được rồi!"
Thẩm Hữu cho là Tề Hầu không nói lời nào là ngầm cho phép mình nói chuyện. Kết quả cũng không phải là ý tứ này. Thẩm Hữu nịnh nọt sai rồi, nhất thời một thân mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống, dập đầu lạy.
"Thẩm Hữu biết tội."
Tề Hầu không nhìn hắn, chỉ là xoay người lại, xa xôi nhìn Ngô Củ, sắc mặt rất lạnh nhạt nói:
"Cô nhớ tới, Nhị ca cùng Cô đi Lương Phủ Sơn. Trên núi kia, Nhị ca vì cứu Cô, suýt nữa mất đi mạng, rốt cục tìm được năng thần. Cô cũng biết, Vệ quốc lần này không có sợ hãi, không chỉ là ỷ vào địa thế cùng thực lực của một nước, còn ví Lỗ Công có lòng tham không đáy làm hậu thuẫn, có Khánh Phủ gây xích mích ly gián ở giữa làm khó dễ. Lại như Nhị ca nói, không chừng còn có Đàm Tử muốn chặn ngang. Thế nhưng..."
Tề Hầu nhàn nhạt nói:
"Thế nhưng Cô cũng không quên, tại bãi săn màu đông, nghịch tử cố ý phóng hỏa, thả sói dữ suýt nữa hại Nhị ca cùng Chiêu Nhi. Cô quyết nuốt không trôi cơn giận này, trận này nhất định phải đánh."
Ngô Củ nghe Tề Hầu nói, nhìn Tề Hầu ánh mắt. Ánh mắt kia rất lạnh nhạt, mà cũng không phải là lạnh lùng, chỉ là có một loại chấp nhất, không lý do giật mình. Ngô Củ chắp tay nói:
"Quân thượng, ai nói đánh trận liền phải xuất binh? Không đánh mà thắng, lúc này mới là biện pháp tốt nhất."
Tề Hầu vừa nghe, lập tức cười nói:
"Ồ? Nhị ca thông minh nhanh trí, là có biện pháp tốt sao?"
Ngô Củ nói:
"Biện pháp tốt thì không dám. Chuyện này còn cần Quân thượng mời các vị đại thần thảo luận. Củ tạm thời nói lời ngu dốt."
Tề Hầu nói:
"Nhị ca mời nói."
Ngô Củ đưa tay chỉ trên bản đồ.
"Quân thượng mời xem. Biên giới Vệ quốc có hai sông hợp làm một, chảy xuyên qua Vệ quốc. Con sông này chính là nguồn nước chính cung cấp cho Vệ quốc. Người Vệ uống và làm nông đều cần lấy nước từ sông này."
Tề Hầu híp mắt nói:
"Chính phải."
Ngón tay tinh tế của Ngô Củ nhẹ nhàng di chuyển dọc theo con sông. Ngón tay vốn trắng nõn thon dài, móng tay cắt sửa tròn chỉnh tề. Thời điểm ngón tay xẹt qua bản đồ, cổ tay lộ ra một chút, thoạt nhìn có mấy phần kiều diễm.
Tề Hầu cảm giác vào lúc này không phải là thời gian thất thần, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:
"Nhị ca nói tiếp."
Ngô Củ còn nói:
"Con sông này một nhánh từ Quách quốc chảy về phía Vệ quốc, nhánh khác từ Tấn quôc chảy về phía Vệ quốc. Bây giờ chính là đầu xuân, băng tuyết tan, vạn vật thức tỉnh, nước thường dâng cao. Quân thượng thử nghĩ, nếu như Tề quốc có thể phái ra một ngàn binh, cũng không phải đánh trận, mà là đào kênh, đem nước sông chảy ngược, rót vào Vệ quốc... Quân thượng, chúng ta còn cần đánh trận?"
Tề Hầu vừa nghe, ánh mắt không nhịn được đột nhiên sáng.
Kỳ thực dùng nước nhấn chìm thành, chiến dịch to to nhỏ nhỏ không có một trăm cũng có năm mươi. Đây cũng không phải là kế sách gì mới mẻ. Thế nhưng tại thời Xuân Thu, thời Tề Hoàn Công xác thực không có ghi chép dùng nước chìm thành trì. Cách này tương đối mới mẻ HunhHn786.
Dù sao Đông Chu thời kỳ đầu, vẫn còn là niên đại trọng lễ nghi. Mọi người làm việc trước tiên đem lễ đặt trên hết, nhìn không hợp lễ nghi không làm. Mà dùng nước nhấn chìm thành trì hiển nhiên không hợp lễ nghi.
Thẩm Hữu vừa nghe, lập tức bắt được điểm này, nói:
"Quân thượng, tuyệt đối không thể a. Công tử nói biện pháp này ác độc đến cực điểm. Nếu nhấn chìm Vệ quốc, như vậy Quân thượng là một quốc quân bất nhân bất nghĩa. Thử hỏi các chư hầu ai còn nghe Quân thượng nói đây?"
Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:
"Trung đại phu, ngài cả nghĩ quá rồi. Củ cũng không phải muốn Quân thượng thật sự nhất chìm Vệ quốc, chỉ là làm bộ thôi. Phát một ngàn binh, mượn đường đào kênh nước, sau đó sẽ phái sứ thần đi Vệ quốc đàm phán. Cùng Vệ Công lấy lý động tình, chắc chắn Vệ quốc sẽ không vì một thứ dân mà hi sinh cơ nghiệp. Cứ như vậy, nước ta binh mã không cần tiến vào Vệ quốc, cũng sẽ không cho Lỗ quốc cùng các quốc gia bụng dạ khó lường khác cơ hội đánh lén, sao lại không làm?"
Thẩm Hữu còn nói:
"Công tử nói thoải mái. Con sông chảy qua Quách quốc cùng Tấn quốc tiến vào Vệ quốc trong giới hạn. Quách quốc là quốc gia nhỏ, nhát gan sợ Vệ quốc, nhất định sẽ không cho mượn lãnh thổ đào kênh, mà Tấn quốc? Tấn quốc cùng nước ta chưa bao giờ qua lại, càng sẽ không cho mượn lãnh thổ đào kênh. Nếu đào không tốt làm chìm thành thì sao?"
Tề Hầu cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này, Ngô Củ ngược lại là định liệu trước nói:
"Quân thượng, việc đàm phán Tấn quốc ngài sao quên mất Hình Công? Hình quốc cùng Tấn quốc là láng giềng. Hai nước vẫn luôn tương hỗ trong ngoài. Không bằng ủy thác Hình Công đi đàm phám Tấn Công, chỉ cần trả một ít tiền mượn đất. Cái này so với chi phí hành binh đánh trận ít hơn nhiều lắm."
Tề Hầu vừa nghe, nhất thời trong lòng có một loại cảm giác thả lỏng. Nở nụ cười, đột nhiên hắn đưa tay vuốt sống mũi Ngô Củ một cái, nói:
"Nhị ca thật thông minh, biện pháp như vậy cũng có thể nghĩ ra được."
Ngô Củ bị sờ mũi, bất giác ngây ra, một chốc mới phản ứng được, nhanh chóng sờ sờ mũi của mình.
Vào lúc này Tề Hầu đi tới hai bước, nói:
"Chuyện này, cứ dựa theo lời Nhị ca nói mà làm. Bất quá bây giờ... Còn có một chuyện khác."
Ngô Củ không biết là chuyện gì. Tề Hầu đi tới, đột nhiên cúi người xuống, liền đem Ngô Củ ôm ngang.
"Ôi!"
Ngô Củ kinh ngạc thốt lên một tiếng, sợ đến vội vã ôm cổ Tề Hầu.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Hữu, Tề Hầu đem Ngô Củ ôm ngang lên, cười nói:
"Nhị ca sắc mặt khó coi như vậy, còn chạy lung tung, bận tâm đủ thứ. Nói Cô làm sao bớt lo? Như vậy đi, Nhị ca thân thể phải khỏe trước đã. Nhị ca phải ở lại tiểu tẩm cung điều dưỡng, dưỡng tốt mới chấp nhận cho đi."
Không chỉ là Thẩm Hữu, Ngô Củ cũng lấy làm kinh hãi.
Thần tử ở tiểu tẩm cung Quốc quân dưỡng bệnh? Đây là chuyện gì xảy ra?
Ngô Củ muốn giãy dụa, Tề Hầu đã ôm đi vào trong. Ngô Củ vội vàng nói:
"Quân thượng, Củ..."
Tề Hầu lại thấp giọng cười một tiếng, nói:
"Suỵt, ôm chặt cổ Cô, cẩn thận ngã xuống. Nhị ca vừa mới chống đối Cô nhiều như vậy, nói nữa Cô cần phải phạt Nhị ca."
Tề Hầu giọng trầm thấp khàn khàn. Ngô Củ nghe, không lý do cảm thấy da mặt khá nóng...
/308
|