Phụ nữ chắc chắn là loài động vật có giác quan thứ sáu. Bây giờ Đường Tinh Khanh chính là minh chứng rõ ràng nhất. Đông Phùng Lưu tặng cô niềm vui bất ngờ này không chỉ để thỏa mãn sự hư vinh vô hại của phụ nữ, mà quan trọng hơn chính là, đại hội nhân viên lần này cũng xem như một sự đồng ý của Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu đã tuyên bố rõ ràng mối quan hệ của hai người trước mặt tất cả mọi người, cũng cho Đường Tinh Khanh một danh phận thật sự. Đối với một người phụ nữ, việc này không cần nói rõ cũng đã tự hiểu.
Đường Tinh Khanh gần như đã quên mất đây là đại hội nhân viên, quên mất dưới bục còn có rất nhiều cặp mắt đang nhìn vào bọn họ. Dường như cô và Đông Phùng Lưu đã trở thành trọng tâm của toàn thế giới, cũng có thể nói, hai người bọn họ chính là toàn thế giới.
Đường Tinh Khanh nhảy bổ vào lòng Đông Phùng Lưu, nước mắt lấp lánh trong mắt không ngực rơi xuống. Đông Phùng Lưu cũng dịu dàng ôm Đường Tinh Khanh, hai người dường như không nhịn được muốn hòa vào nhau thành một thể.
Nhưng lúc này, cốt nhục của bọn họ - cậu bé Đường Ngũ Tuấn lại tràn đầy oán thán. Cậu cũng đứng dưới ánh đèn pha, luống ca luống cuống, trách cứ bố và mẹ lại bắt đầu ngược người cô đơn nữa rồi.
Mới đầu, các nhân viên ở dưới sảnh đều cảm thấy ngạc nhiên mất một lúc vì lời tuyên bố của Đông Phùng Lưu, mãi đến khi hai người ôm lấy nhau, bọn họ mới nhớ ra, tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt.
Những người vỗ tay có những phụ nữ hâm mộ và ghen tị với Đường Tinh Khanh, cũng có những người đàn ông thầm yêu Đường Tinh Khanh, đương nhiên nhiều nhất vẫn là những người sùng bái Đông Phùng Lưu.
Nhưng lúc này, ngoại trừ làm nền ra, bọn họ chẳng thể làm được gì khác.
...
Kể từ sau khi bước lên bục, Đường Tinh Khanh cứ mơ mơ màng màng, không cần nói cũng biết, đương nhiên là vì hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô mơ màng rồi. Vì thế, cô thậm chí còn không biết mình làm sao đi ra khỏi hội trường được nữa.
Trong văn phòng, cô ôm một bụng đầy tâm sự đi pha ba tách cà phê, cả nhà ba người ngồi trong văn phòng chậm rãi thưởng thức.
“Sao? Em không thích niềm vui bất ngờ này ư?” Đông Phùng Lưu từ tốn nâng tách cà phê lên, nhấp môi thưởng thức, như thể anh sợ sẽ uống hết báu vậy này trong chốc lát vậy.
Đường Ngũ Tuấn lại không như vậy, cậu nốc một hơi hơn nửa cốc. Tách cà phê mà Đông Phùng Lưu khen ngợi là tách cà phê ngon nhất thế giới này hình như chẳng có gì đặc biệt cả, cậu chỉ cảm thấy chẳng có gì khác với những món đồ uống khác.
Chưa đợi Đường Tinh Khanh trả lời, Đường Ngũ Tuấn đã nói chen vào: “Không thích ư? Không thích mới lạ đấy, mẹ chắc là vui quá hóa buồn thì có.”
Người tự cho mình là thông minh là Đường Ngũ Tuấn lập tức bị Đường Tinh Khanh cốc đầu, cậu đau đến trợn mắt.
“Thế mới nói chỉ học mỗi công nghệ thông tin thôi là không được, khả năng sử dụng thành ngữ của con thật khiến người khác tức giận, cho dù con có muốn khoe khoang vốn thành ngữ của mình thì cũng không được sử dụng lung tung như thế.”
Đường Tinh Khanh nói năng rành mạch dạy dỗ Đường Ngũ Tuấn.
“Mẹ càm ràm quá đi. Rõ ràng là con chỉ muốn nói đùa thôi mà, sao con có thể không biết sử dụng mấy loại thành ngữ bình thường thế này cơ chứ. Kể ra chẳng phải mẹ cũng dùng thành ngữ lung tung khiến người ta tức giận hay sao, quả đúng là cóc đi guốc khỉ đeo hoa!”
(*) Cóc đi guốc khỉ đeo hoa: Không tự biết thân biết phận
Đường Tinh Khanh tức giận liếc mắt lườm Đường Ngũ Tuấn một cái, sau đó khuôn mặt cô tỏ vẻ lo lắng nói: “Vui chứ, đương nhiên là vui rồi.”
Haiz, nhưng trên mặt cô chẳng có chút dáng vẻ vui mừng nào. Đường Ngũ Tuấn oán thầm nhưng không dám mở miệng nói ra. Đường Tinh Khanh mà tức giận thì quả thực không dễ đụng vào đâu.
“Chỉ là, Lưu à, thật sự có thể đối xử như vậy với Phương Dĩnh ư?” Đường Tinh Khanh dùng hai tay nâng tách cà phê, định cúi đầu uống một ngụm nhưng rồi lòng dạ rối bời lại buông cốc cà phê xuống.
Mặc dù Đông Phùng Lưu nói không trừng phạt Phương Dĩnh, nhưng ai ai cũng có thể nhìn ra được việc này còn đáng sợ hơn cả trừng phạt nữa, thậm chí còn ác độc hơn cả việc giết chết Phương Dĩnh.
Đông Phùng Lưu tiếp tục tham lam uống cà phê, vừa thổi hơi nóng, vừa không nhịn được mà cười nói: “Em đã nói là sẽ không nhúng tay vào rồi mà.”
Đường Tinh Khanh nói: “Cô ấy... có lẽ đã biết sai rồi.”
Đông Phùng Lưu liếc mắt nhìn cái người thậm chí còn không tin vào cái cớ mà mình nói ra là Đường Tinh Khanh một cái. Anh uống một hơi cạn sạch cà phê, vừa dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe môi vừa nói: “Trên thế gian này cái gì cũng dễ dàng xóa bỏ, chỉ có lòng đố kị là rất khó để diệt trừ, nhất là khi nó đã phát triển lên thành thù hận.”
Dáng vẻ của anh quả thật hoàn toàn giống với dáng vẻ của các triết học gia đang ba hoa khoác lác. Đường Tinh Khanh thật muốn đánh anh mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dù sao thì cô mới cảm động không lâu ban nãy cơ mà.
“Hơn nữa cũng chính em nói là có lẽ còn gì, có ma mới tin cô ta biết sai rồi.”
Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy hơi quá đáng. Lúc cô định giải thích thì Đông Phùng Lưu đã ngắt lời cô: “Mục đích của anh cũng không phải thật sự muốn phạt cô ta. Những việc giết gà dọa khỉ thế này có làm thế nào cũng không khác nhau là mấy đúng không. Nếu em không muốn sau này lại gặp phải những chuyện phiền phức thế này thì con gà đầu tiên em giết, phải giết nó một cách ác độc nhất.”
Quả đúng là như vậy!
Đường Tinh Khanh thở dài, thầm nghĩ Đông Phùng Lưu cũng không phải kiểu người làm việc theo cảm xúc nhất thời, anh đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu lần này tha cho người ta dễ dàng thì sau này Doãn Thu Ngọc sẽ lại giở trò này ra nữa, e rằng sẽ phải trừng trị thêm rất nhiều người.
Nói đến đây, Đường Tinh Khanh mới nhớ ra mình suýt chút nữa đã quên mất điểm mấu chốt.
Kẻ đầu têu của việc này chính là Doãn Thu Ngọc!
Đường Tinh Khanh mím môi hỏi: “Vậy anh định xử lý Doãn Thu Ngọc như thế nào?”
Đông Phùng Lưu bất lực lắc đầu thở dài nói: “Anh đoán em lại muốn anh rút lui rồi.”
Đường Tinh Khanh đúng là nghĩ như vậy, nhưng Đường Ngũ Tuấn lại lập tức phản đối nói: “Không được, người phụ nữ này quá nguy hiểm, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.”
Lại là một câu thành ngữ, hơn nữa lại là một câu thành ngữ ác độc.
Đông Phùng Lưu khen ngợi nói: “Câu thành ngữ này dùng đúng lắm, bố cũng đang có ý này.”
Đường Ngũ Tuấn bị hành suốt cả buổi sáng cười tươi rạng rỡ, cậu nói với Đường Tinh Khanh: “Mẹ, người phụ nữ này chính là đối thủ cạnh tranh với mẹ, mẹ tưởng mục đích lần này của cô ta chỉ đơn giản là hủy hoại thanh danh của mẹ thôi sao?
Không thì sao được nữa? Chẳng lẽ tin đồn còn có thể giết người được hay sao?
Truyện được up trên app mê tình truyện
Đường Tinh Khanh lắc đầu, đôi mắt trợn trừng trừng.
“Trước đây cô ta nói muốn hủy bỏ hôn ước của cô ta với bố, nhưng bây giờ nghe nói daddy đã tỉnh lại rồi, cô ta còn muốn quay về bên bố cơ đấy, thật đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
Đường Ngũ Tuấn biết những chuyện này đương nhiên chẳng có gì kì lạ cả, cậu có thể biết hầu hết tất cả những gì mà cậu muốn biết.
Đường Tinh Khanh nhíu mày nói: “Này, mẹ không tin bố con lại không kiên định như thế, đúng không, Lưu?”
Đông Phùng Lưu hoàn toàn không chịu hợp tác, bắt chéo chân, ngả ngớn đáp: “Haiz, những việc thế này làm sao nói rõ được chứ, nhỡ đâu lại có chuyện gì gì đó xảy ra sau khi uống say thì sao...”
Rõ ràng anh đang trêu chọc Nam Cường Thịnh. Ba người đều không nhịn được mà bật cười.
“Nhưng mà quay lại chuyện chính, cho dù có vì Nam Cường Thịnh thì anh cũng phải tìm người phụ nữ đó tính sổ. Hơn nữa lần này Doãn Thu Ngọc chỉ hủy hoại thanh danh của em, nói không chừng lần sau sẽ uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của em đấy.”
Đông Phùng Lưu nghiêm mặt. Anh đã ra quyết định rồi. Với tình hình này, cho dù Đường Tinh Khanh có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô ích.
“Nhưng rõ ràng đã nói là mình sẽ không tham gia vào những việc đấu đá hận thù này mà.”
Đường Tinh Khanh tỏ ra lo lắng. Cô không muốn cuộc sống yên bình của mình bị phá vỡ.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Anh đang bảo vệ cuộc sống của chúng ta, không phải là vì báo thù. Tin anh.”
Đông Phùng Lưu đã tuyên bố rõ ràng mối quan hệ của hai người trước mặt tất cả mọi người, cũng cho Đường Tinh Khanh một danh phận thật sự. Đối với một người phụ nữ, việc này không cần nói rõ cũng đã tự hiểu.
Đường Tinh Khanh gần như đã quên mất đây là đại hội nhân viên, quên mất dưới bục còn có rất nhiều cặp mắt đang nhìn vào bọn họ. Dường như cô và Đông Phùng Lưu đã trở thành trọng tâm của toàn thế giới, cũng có thể nói, hai người bọn họ chính là toàn thế giới.
Đường Tinh Khanh nhảy bổ vào lòng Đông Phùng Lưu, nước mắt lấp lánh trong mắt không ngực rơi xuống. Đông Phùng Lưu cũng dịu dàng ôm Đường Tinh Khanh, hai người dường như không nhịn được muốn hòa vào nhau thành một thể.
Nhưng lúc này, cốt nhục của bọn họ - cậu bé Đường Ngũ Tuấn lại tràn đầy oán thán. Cậu cũng đứng dưới ánh đèn pha, luống ca luống cuống, trách cứ bố và mẹ lại bắt đầu ngược người cô đơn nữa rồi.
Mới đầu, các nhân viên ở dưới sảnh đều cảm thấy ngạc nhiên mất một lúc vì lời tuyên bố của Đông Phùng Lưu, mãi đến khi hai người ôm lấy nhau, bọn họ mới nhớ ra, tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt.
Những người vỗ tay có những phụ nữ hâm mộ và ghen tị với Đường Tinh Khanh, cũng có những người đàn ông thầm yêu Đường Tinh Khanh, đương nhiên nhiều nhất vẫn là những người sùng bái Đông Phùng Lưu.
Nhưng lúc này, ngoại trừ làm nền ra, bọn họ chẳng thể làm được gì khác.
...
Kể từ sau khi bước lên bục, Đường Tinh Khanh cứ mơ mơ màng màng, không cần nói cũng biết, đương nhiên là vì hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô mơ màng rồi. Vì thế, cô thậm chí còn không biết mình làm sao đi ra khỏi hội trường được nữa.
Trong văn phòng, cô ôm một bụng đầy tâm sự đi pha ba tách cà phê, cả nhà ba người ngồi trong văn phòng chậm rãi thưởng thức.
“Sao? Em không thích niềm vui bất ngờ này ư?” Đông Phùng Lưu từ tốn nâng tách cà phê lên, nhấp môi thưởng thức, như thể anh sợ sẽ uống hết báu vậy này trong chốc lát vậy.
Đường Ngũ Tuấn lại không như vậy, cậu nốc một hơi hơn nửa cốc. Tách cà phê mà Đông Phùng Lưu khen ngợi là tách cà phê ngon nhất thế giới này hình như chẳng có gì đặc biệt cả, cậu chỉ cảm thấy chẳng có gì khác với những món đồ uống khác.
Chưa đợi Đường Tinh Khanh trả lời, Đường Ngũ Tuấn đã nói chen vào: “Không thích ư? Không thích mới lạ đấy, mẹ chắc là vui quá hóa buồn thì có.”
Người tự cho mình là thông minh là Đường Ngũ Tuấn lập tức bị Đường Tinh Khanh cốc đầu, cậu đau đến trợn mắt.
“Thế mới nói chỉ học mỗi công nghệ thông tin thôi là không được, khả năng sử dụng thành ngữ của con thật khiến người khác tức giận, cho dù con có muốn khoe khoang vốn thành ngữ của mình thì cũng không được sử dụng lung tung như thế.”
Đường Tinh Khanh nói năng rành mạch dạy dỗ Đường Ngũ Tuấn.
“Mẹ càm ràm quá đi. Rõ ràng là con chỉ muốn nói đùa thôi mà, sao con có thể không biết sử dụng mấy loại thành ngữ bình thường thế này cơ chứ. Kể ra chẳng phải mẹ cũng dùng thành ngữ lung tung khiến người ta tức giận hay sao, quả đúng là cóc đi guốc khỉ đeo hoa!”
(*) Cóc đi guốc khỉ đeo hoa: Không tự biết thân biết phận
Đường Tinh Khanh tức giận liếc mắt lườm Đường Ngũ Tuấn một cái, sau đó khuôn mặt cô tỏ vẻ lo lắng nói: “Vui chứ, đương nhiên là vui rồi.”
Haiz, nhưng trên mặt cô chẳng có chút dáng vẻ vui mừng nào. Đường Ngũ Tuấn oán thầm nhưng không dám mở miệng nói ra. Đường Tinh Khanh mà tức giận thì quả thực không dễ đụng vào đâu.
“Chỉ là, Lưu à, thật sự có thể đối xử như vậy với Phương Dĩnh ư?” Đường Tinh Khanh dùng hai tay nâng tách cà phê, định cúi đầu uống một ngụm nhưng rồi lòng dạ rối bời lại buông cốc cà phê xuống.
Mặc dù Đông Phùng Lưu nói không trừng phạt Phương Dĩnh, nhưng ai ai cũng có thể nhìn ra được việc này còn đáng sợ hơn cả trừng phạt nữa, thậm chí còn ác độc hơn cả việc giết chết Phương Dĩnh.
Đông Phùng Lưu tiếp tục tham lam uống cà phê, vừa thổi hơi nóng, vừa không nhịn được mà cười nói: “Em đã nói là sẽ không nhúng tay vào rồi mà.”
Đường Tinh Khanh nói: “Cô ấy... có lẽ đã biết sai rồi.”
Đông Phùng Lưu liếc mắt nhìn cái người thậm chí còn không tin vào cái cớ mà mình nói ra là Đường Tinh Khanh một cái. Anh uống một hơi cạn sạch cà phê, vừa dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe môi vừa nói: “Trên thế gian này cái gì cũng dễ dàng xóa bỏ, chỉ có lòng đố kị là rất khó để diệt trừ, nhất là khi nó đã phát triển lên thành thù hận.”
Dáng vẻ của anh quả thật hoàn toàn giống với dáng vẻ của các triết học gia đang ba hoa khoác lác. Đường Tinh Khanh thật muốn đánh anh mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dù sao thì cô mới cảm động không lâu ban nãy cơ mà.
“Hơn nữa cũng chính em nói là có lẽ còn gì, có ma mới tin cô ta biết sai rồi.”
Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy hơi quá đáng. Lúc cô định giải thích thì Đông Phùng Lưu đã ngắt lời cô: “Mục đích của anh cũng không phải thật sự muốn phạt cô ta. Những việc giết gà dọa khỉ thế này có làm thế nào cũng không khác nhau là mấy đúng không. Nếu em không muốn sau này lại gặp phải những chuyện phiền phức thế này thì con gà đầu tiên em giết, phải giết nó một cách ác độc nhất.”
Quả đúng là như vậy!
Đường Tinh Khanh thở dài, thầm nghĩ Đông Phùng Lưu cũng không phải kiểu người làm việc theo cảm xúc nhất thời, anh đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu lần này tha cho người ta dễ dàng thì sau này Doãn Thu Ngọc sẽ lại giở trò này ra nữa, e rằng sẽ phải trừng trị thêm rất nhiều người.
Nói đến đây, Đường Tinh Khanh mới nhớ ra mình suýt chút nữa đã quên mất điểm mấu chốt.
Kẻ đầu têu của việc này chính là Doãn Thu Ngọc!
Đường Tinh Khanh mím môi hỏi: “Vậy anh định xử lý Doãn Thu Ngọc như thế nào?”
Đông Phùng Lưu bất lực lắc đầu thở dài nói: “Anh đoán em lại muốn anh rút lui rồi.”
Đường Tinh Khanh đúng là nghĩ như vậy, nhưng Đường Ngũ Tuấn lại lập tức phản đối nói: “Không được, người phụ nữ này quá nguy hiểm, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.”
Lại là một câu thành ngữ, hơn nữa lại là một câu thành ngữ ác độc.
Đông Phùng Lưu khen ngợi nói: “Câu thành ngữ này dùng đúng lắm, bố cũng đang có ý này.”
Đường Ngũ Tuấn bị hành suốt cả buổi sáng cười tươi rạng rỡ, cậu nói với Đường Tinh Khanh: “Mẹ, người phụ nữ này chính là đối thủ cạnh tranh với mẹ, mẹ tưởng mục đích lần này của cô ta chỉ đơn giản là hủy hoại thanh danh của mẹ thôi sao?
Không thì sao được nữa? Chẳng lẽ tin đồn còn có thể giết người được hay sao?
Truyện được up trên app mê tình truyện
Đường Tinh Khanh lắc đầu, đôi mắt trợn trừng trừng.
“Trước đây cô ta nói muốn hủy bỏ hôn ước của cô ta với bố, nhưng bây giờ nghe nói daddy đã tỉnh lại rồi, cô ta còn muốn quay về bên bố cơ đấy, thật đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
Đường Ngũ Tuấn biết những chuyện này đương nhiên chẳng có gì kì lạ cả, cậu có thể biết hầu hết tất cả những gì mà cậu muốn biết.
Đường Tinh Khanh nhíu mày nói: “Này, mẹ không tin bố con lại không kiên định như thế, đúng không, Lưu?”
Đông Phùng Lưu hoàn toàn không chịu hợp tác, bắt chéo chân, ngả ngớn đáp: “Haiz, những việc thế này làm sao nói rõ được chứ, nhỡ đâu lại có chuyện gì gì đó xảy ra sau khi uống say thì sao...”
Rõ ràng anh đang trêu chọc Nam Cường Thịnh. Ba người đều không nhịn được mà bật cười.
“Nhưng mà quay lại chuyện chính, cho dù có vì Nam Cường Thịnh thì anh cũng phải tìm người phụ nữ đó tính sổ. Hơn nữa lần này Doãn Thu Ngọc chỉ hủy hoại thanh danh của em, nói không chừng lần sau sẽ uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của em đấy.”
Đông Phùng Lưu nghiêm mặt. Anh đã ra quyết định rồi. Với tình hình này, cho dù Đường Tinh Khanh có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô ích.
“Nhưng rõ ràng đã nói là mình sẽ không tham gia vào những việc đấu đá hận thù này mà.”
Đường Tinh Khanh tỏ ra lo lắng. Cô không muốn cuộc sống yên bình của mình bị phá vỡ.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Anh đang bảo vệ cuộc sống của chúng ta, không phải là vì báo thù. Tin anh.”
/488
|