"" Con vừa nói chuyện với ai sao?" Hạ Ninh Dung cầm theo tập hồ sơ đi đến
Hạ An Chi gật đầu rồi chỉ tay về phía Hắc Hoàng Thiên: "Con vừa gặp chú ấy."
Hạ Ninh Dung nhìn theo tay của An Chi, tuy chỉ nhìn phía sau nhưng cô cũng có thể nhận ra được người này là Hắc Hoàng Thiên và con trai anh ta.
Như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, Hắc Hoàng Thiên quay lại thì thấy bóng lưng của cô bé anh vừa mới gặp, bên cạnh còn có một người phụ nữ nữa. Cả hai người bọn họ đều đang đi về phía cổng bệnh viện...
Hắc Hoàng Thiên thắc mắc, chẳng phải lúc trước còn nói là đến đây một mình hay sao? Sao giờ lại có người đi cùng rồi? Mà người phụ nữ đó lại có chút giống với Hạ Ninh Dung.
Hắc Hoàng Thiên đang định đi đến xác nhận thì nghe thấy tiếng con trai mình khiến anh ngừng bước.
"Lần này bà ấy lại không đến sao?" Hắc Lãnh Thần đút tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi
iểu thiếu gia, cô Tuyết Sương đang dự sự kiện ở bên Pháp ạ." Quất Trương rụt rè lên tiếng
Mặt Hắc Lãnh Thần vẫn lạnh như băng. Tuy ngoài mặt không thể hiện ra nhưng ai cũng biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Chắc hẳn là do nhìn thấy cô bé vừa rồi có mami đi cùng nên trong lòng cũng muốn được như cô bé ấy.
Hắc Lãnh Thần vẫn luôn biết rằng mình là một đứa con do ngoài ý muốn mà có được, hoàn toàn không phải từ tình yêu ba mẹ dành cho nhau. Mặc dù mọi người trong gia đình đều rất cưng chiều cậu, nhưng thứ mà cậu muốn chỉ đơn giản là có được sự quan tâm chăm sóc từ cả ba lẫn mẹ.
Từ trước đến nay, nếu không phải do Hắc Lãnh Thần nhờ daddy cho gặp mami thì cũng chưa bao giờ mami cậu chủ động đến gặp cậu cả.
Đúng là do Hắc Hoàng Thiên hạn chế việc thăm nom của Tuyết Sương đối với Hắc Lãnh Thần, nhưng nếu thật sự muốn gặp thì cho dù có một ngàn Hắc Hoàng Thiên đi chăng nữa cũng không thể nào ngăn cản được việc mẹ con cậu gặp nhau.
Ai cũng đều thắc mắc nếu như là những đứa trẻ khác thì chắc chắn chúng sẽ tìm cách tác hợp cho ba mẹ quay lại với nhau, nhưng Hắc Lãnh Thần không như vậy. Cậu hiểu mỗi người đều có những lý do riêng khi phải đưa ra một quy định nào đó và cậu tôn trọng quyết định của ba mẹ mình.
"Chúng ta đi thôi." Hắc Hoàng Thiên lạnh nhạt
Không phải là do Hắc Hoàng Thiên không biết con trai mình đang nghĩ gì, chỉ là anh có thể cảm nhận được tình cảm mà Tuyết Sương dành cho Hắc Lãnh Thần "sâu đậm" đến mức nào. Nếu đã không quan tâm đến con trai anh thì anh không ngại cắt đứt luôn mối quan hệ giữa hai người. Trước sau gì cũng phải đau vậy thì thà để cho nó đến sớm hơn rồi tự mình chữa lành vết thương đó không phải tốt hơn sao?
~ Nhà hàng Lăng Thị ~
Lăng Ánh Nguyệt đang ngồi lười biếng bấm điện thoại, mặc kệ mọi người đang nói chuyện rôm rả.
Bỗng cửa phòng bật mở. Một người đàn ông cao ráo với vẻ ngoài thanh lịch, lãng tử cùng gương mặt Châu Á nhưng có nét gì đó rất Châu Âu. Người đó bước vào, nở nụ cười thân thiện với mọi người xung quanh.
Ngay lập tức, Lăng Hàn Mặc đứng dậy mỉm cười: "Cháu đến rồi à, mau lại ngồi."
Anh ta đi đến cúi đầu chào mọi người: " Thật ngại quá! Làm phiền mọi người phải đợi lâu rồi."
"Không sao. Cháu đến là tốt, lâu lắm ông cháu ta không gặp nhau rồi." lão Lăng nở nụ cười trìu mến
"Dạ, ông dạo này vẫn khỏe chứ?" người đàn ông đó lễ phép
"Đương nhiên rồi." lão Lăng cười
Lăng Hàn Nhượng đứng dậy đi đến giơ tay về phía anh ta: "Khi nhị thiếu, nghe danh đã lâu."
Người đàn ông đó quay mặt về phía Lăng Hàn Nhượng, nở nụ cười xã giao rồi nắm lấy tay anh: "Lăng thiếu gia, nghe danh đã lâu."
Người đàn ông đó chính là nhị thiếu gia của Khi Gia, Khi Thế Dịch...
Cùng lúc đó mẹ của Lăng Ánh Nguyệt khẽ nhéo tay cô, cô kêu lên một tiếng rồi lườm mẹ mình. Mẹ Lăng Ánh Nguyệt liếc mắt về phía người đàn ông vừa bước vào, Lăng Ánh Nguyệt miễn cưỡng bỏ điện thoại xuống.
Lăng Ánh Nguyệt bước đến khẽ cúi đầu, cô nói với giọng điệu nhỏ nhẹ: "Chào Khi nhị thiếu, tôi là Lăng Ánh Nguyệt."
Khi Thế Dịch mỉm cười đầy mê hoặc nhìn Lăng Ánh Nguyệt. Anh ta cầm tay cô rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay: "Chào Lăng tiểu thư, thật vinh hạnh cho tôi."
Lăng Ánh Nguyệt có chút bất ngờ, đúng là người phương Tây có khác.
Khi hai người mặt đối mặt với nhau, Lăng Ánh Nguyệt mới nhận ra rằng người đàn ông này có một đôi mắt rất đẹp, màu mắt của anh ta đẹp y như mắt của Hạ Ninh Dung vậy. Nhìn vào thì thấy đây chính là một dải ngân hà đầy sao, Lăng Ánh Nguyệt thoáng ngẩn người.
Khi Thế Dịch biết cô nàng trước mặt mình đã lọt hố bởi đôi mắt của anh thì thoáng nét cười. Bỗng anh trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt Lăng Ánh Nguyệt có chút biến đổi, chân mày cô cau lại. Lăng Ánh Nguyệt đi về chỗ ngồi với vẻ mặt đầy thắc mắc.
Điều đó khiến Khi Thế Dịch có chút khó hiểu, anh ta khẽ cau mày.
Hạ An Chi gật đầu rồi chỉ tay về phía Hắc Hoàng Thiên: "Con vừa gặp chú ấy."
Hạ Ninh Dung nhìn theo tay của An Chi, tuy chỉ nhìn phía sau nhưng cô cũng có thể nhận ra được người này là Hắc Hoàng Thiên và con trai anh ta.
Như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, Hắc Hoàng Thiên quay lại thì thấy bóng lưng của cô bé anh vừa mới gặp, bên cạnh còn có một người phụ nữ nữa. Cả hai người bọn họ đều đang đi về phía cổng bệnh viện...
Hắc Hoàng Thiên thắc mắc, chẳng phải lúc trước còn nói là đến đây một mình hay sao? Sao giờ lại có người đi cùng rồi? Mà người phụ nữ đó lại có chút giống với Hạ Ninh Dung.
Hắc Hoàng Thiên đang định đi đến xác nhận thì nghe thấy tiếng con trai mình khiến anh ngừng bước.
"Lần này bà ấy lại không đến sao?" Hắc Lãnh Thần đút tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi
iểu thiếu gia, cô Tuyết Sương đang dự sự kiện ở bên Pháp ạ." Quất Trương rụt rè lên tiếng
Mặt Hắc Lãnh Thần vẫn lạnh như băng. Tuy ngoài mặt không thể hiện ra nhưng ai cũng biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Chắc hẳn là do nhìn thấy cô bé vừa rồi có mami đi cùng nên trong lòng cũng muốn được như cô bé ấy.
Hắc Lãnh Thần vẫn luôn biết rằng mình là một đứa con do ngoài ý muốn mà có được, hoàn toàn không phải từ tình yêu ba mẹ dành cho nhau. Mặc dù mọi người trong gia đình đều rất cưng chiều cậu, nhưng thứ mà cậu muốn chỉ đơn giản là có được sự quan tâm chăm sóc từ cả ba lẫn mẹ.
Từ trước đến nay, nếu không phải do Hắc Lãnh Thần nhờ daddy cho gặp mami thì cũng chưa bao giờ mami cậu chủ động đến gặp cậu cả.
Đúng là do Hắc Hoàng Thiên hạn chế việc thăm nom của Tuyết Sương đối với Hắc Lãnh Thần, nhưng nếu thật sự muốn gặp thì cho dù có một ngàn Hắc Hoàng Thiên đi chăng nữa cũng không thể nào ngăn cản được việc mẹ con cậu gặp nhau.
Ai cũng đều thắc mắc nếu như là những đứa trẻ khác thì chắc chắn chúng sẽ tìm cách tác hợp cho ba mẹ quay lại với nhau, nhưng Hắc Lãnh Thần không như vậy. Cậu hiểu mỗi người đều có những lý do riêng khi phải đưa ra một quy định nào đó và cậu tôn trọng quyết định của ba mẹ mình.
"Chúng ta đi thôi." Hắc Hoàng Thiên lạnh nhạt
Không phải là do Hắc Hoàng Thiên không biết con trai mình đang nghĩ gì, chỉ là anh có thể cảm nhận được tình cảm mà Tuyết Sương dành cho Hắc Lãnh Thần "sâu đậm" đến mức nào. Nếu đã không quan tâm đến con trai anh thì anh không ngại cắt đứt luôn mối quan hệ giữa hai người. Trước sau gì cũng phải đau vậy thì thà để cho nó đến sớm hơn rồi tự mình chữa lành vết thương đó không phải tốt hơn sao?
~ Nhà hàng Lăng Thị ~
Lăng Ánh Nguyệt đang ngồi lười biếng bấm điện thoại, mặc kệ mọi người đang nói chuyện rôm rả.
Bỗng cửa phòng bật mở. Một người đàn ông cao ráo với vẻ ngoài thanh lịch, lãng tử cùng gương mặt Châu Á nhưng có nét gì đó rất Châu Âu. Người đó bước vào, nở nụ cười thân thiện với mọi người xung quanh.
Ngay lập tức, Lăng Hàn Mặc đứng dậy mỉm cười: "Cháu đến rồi à, mau lại ngồi."
Anh ta đi đến cúi đầu chào mọi người: " Thật ngại quá! Làm phiền mọi người phải đợi lâu rồi."
"Không sao. Cháu đến là tốt, lâu lắm ông cháu ta không gặp nhau rồi." lão Lăng nở nụ cười trìu mến
"Dạ, ông dạo này vẫn khỏe chứ?" người đàn ông đó lễ phép
"Đương nhiên rồi." lão Lăng cười
Lăng Hàn Nhượng đứng dậy đi đến giơ tay về phía anh ta: "Khi nhị thiếu, nghe danh đã lâu."
Người đàn ông đó quay mặt về phía Lăng Hàn Nhượng, nở nụ cười xã giao rồi nắm lấy tay anh: "Lăng thiếu gia, nghe danh đã lâu."
Người đàn ông đó chính là nhị thiếu gia của Khi Gia, Khi Thế Dịch...
Cùng lúc đó mẹ của Lăng Ánh Nguyệt khẽ nhéo tay cô, cô kêu lên một tiếng rồi lườm mẹ mình. Mẹ Lăng Ánh Nguyệt liếc mắt về phía người đàn ông vừa bước vào, Lăng Ánh Nguyệt miễn cưỡng bỏ điện thoại xuống.
Lăng Ánh Nguyệt bước đến khẽ cúi đầu, cô nói với giọng điệu nhỏ nhẹ: "Chào Khi nhị thiếu, tôi là Lăng Ánh Nguyệt."
Khi Thế Dịch mỉm cười đầy mê hoặc nhìn Lăng Ánh Nguyệt. Anh ta cầm tay cô rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay: "Chào Lăng tiểu thư, thật vinh hạnh cho tôi."
Lăng Ánh Nguyệt có chút bất ngờ, đúng là người phương Tây có khác.
Khi hai người mặt đối mặt với nhau, Lăng Ánh Nguyệt mới nhận ra rằng người đàn ông này có một đôi mắt rất đẹp, màu mắt của anh ta đẹp y như mắt của Hạ Ninh Dung vậy. Nhìn vào thì thấy đây chính là một dải ngân hà đầy sao, Lăng Ánh Nguyệt thoáng ngẩn người.
Khi Thế Dịch biết cô nàng trước mặt mình đã lọt hố bởi đôi mắt của anh thì thoáng nét cười. Bỗng anh trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt Lăng Ánh Nguyệt có chút biến đổi, chân mày cô cau lại. Lăng Ánh Nguyệt đi về chỗ ngồi với vẻ mặt đầy thắc mắc.
Điều đó khiến Khi Thế Dịch có chút khó hiểu, anh ta khẽ cau mày.
/97
|