"Tiểu thiếu gia, cậu đang ở đâu?"
"Tiểu thiếu gia."
"Có người đến?" Hạ Tử Minh
"Là đám bảo an của daddy tôi." Hắc Lãnh Thần bình thản
"Sao cơ? Đáng ra cậu phải nói sớm hơn chứ, giờ làm sao tớ trốn kịp?" Hạ Tử Minh hốt hoảng
Vừa dứt lời Quất Trương liền xuất hiện, cậu ta ngạc nhiên: "Tiểu thiếu gia, ra là cậu ở đây."
Hắc Lãnh Thần không nói gì, cậu vẫn đang thắc mắc rốt cuộc thì Hạ Tử Minh có xảy ra chuyện gì không? Lúc nãy trước khi Quất Trương kịp xuất hiện đã có một cánh tay kéo Hạ Tử Minh trốn đi. Nhìn thì có vẻ là tay đàn ông, không biết người đó vì sao lại hành động như vậy?
Hắc Lãnh Thần quay đầu lại nhìn nhưng vẫn là chẳng có ai ở đó cả, Hạ Tử Minh rốt cuộc đã bị tên đó đưa đi đâu rồi?
Khi mọi người vừa rời đi thì bàn tay sặc mùi thuốc sát trùng đang đặt trên miệng Hạ Tử Minh mới hạ xuống, cậu quay lại nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ đề phòng.
"Chú là ai?"
Nhóc con, chú vừa cứu cháu một mạng đấy. Cháu không nên bày ra vẻ mặt ấy để trả ơn chú đâu chứ." người đàn ông đó chống gối, cúi người nhìn Hạ Tử Minh
"Rốt cuộc chú là ai?" Hạ Tử Minh cau mày
"Là bác sĩ."
"Cái đó ai cũng biết mà. Tuy chú không mặc áo blouse nhưng cả người đều là mùi thuốc sát trùng, hoàn toàn có thể đoán ra được. Nhưng chú không phải là bác sĩ ở bệnh viện này, đúng chứ?" Hạ Tử Minh khoanh tay trước ngực thản nhiên
"Sao cháu lại nghĩ như vậy?"
"Dựa vào mùi thuốc sát trùng thôi. Đây là bệnh viện hàng đầu cả nước, đương nhiên loại thuốc sử dụng trong chữa bệnh cũng sẽ không giống với các bệnh viện khác." Hạ Tử Minh phân tích
*Đúng là con trai của Hắc tổng có khác, khả năng tư duy rất tốt.
"Chú vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu."
"Được thôi, mami của cháu chú có quen biết."
"Quen như thế nào?" Hạ Tử Minh chất vấn
"Chú từng phẫu thuật cho mami cháu lúc cô ấy sinh con."
Ra là vậy, mami cậu khi sinh là sinh mổ và đây chính là người gọi là cha đỡ đầu của hai anh em cậu.
"Sao chú lại giúp cháu? Chú biết được chuyện gì?"
Người đàn ông đó im lặng như đang suy nghĩ một điều gì đó, bỗng anh ta mỉm cười xoa đầu Hạ Tử Minh: "Trẻ con biết nhiều quá không tốt đâu."
"..." Hạ Tử Minh ngẩn người
"Tạm biệt nhóc con." anh ta nói rồi nhanh chóng rời đi
_________
Hắc Lãnh Thần bước vào phòng bệnh, cậu nhìn chằm chằm về phía Hạ Ninh Dung, ánh mắt có chút dao động.
"Lãnh Thần, em đi đâu vậy?" Hạ Ninh Dung quan tâm
"Chị."
Hạ Ninh Dung ngẩn người, lòng bỗng nhói lên một cảm giác đau xót. Cô cảm nhận được sự tủi thân, sự cố gắng kìm nén những mạch cảm xúc trong lòng của Hắc Lãnh Thần. Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe cậu bé gọi mình, nhưng chưa bao giờ tiếng gọi ấy lại khiến cô có cảm giác thật sự muốn được ôm đứa trẻ này vào lòng, bảo bọc và che chở cho cậu như cách cô làm đối với hai tiểu bảo bối nhà mình.
"Em xin lỗi!" Hắc Lãnh Thần cúi đầu
"Vì chuyện lúc nãy sao? Vậy thì chị không thể chấp nhận lời xin lỗi này rồi."
Hắc Lãnh Thần ngạc nhiên nhìn Hạ Ninh Dung.
"Chị muốn nhìn thấy em cười, như vậy là được rồi. Là trẻ con, chẳng phải em nên sống đúng với lứa tuổi của mình hay sao? Lúc nào cũng lạnh lùng như vậy thật không đáng yêu chút nào."
Hắc Lãnh Thần ngơ ngác.
Quất Trương thầm cảm thán. Đúng là hai mẹ con ruột, cho dù không nhận ra nhau nhưng giữa hai người vẫn có một sợi dây vô hình kết nối hai người lại với nhau. Tiểu thiếu gia nhà cậu đây là lần đầu tiên nói xin lỗi với một người và cũng là lần đầu tiên mỉm cười một cách thoải mái đến như vậy. Sức mạnh của tình mẫu tử phải chăng là quá lớn? Lớn đến mức có thể khiến một tảng băng nơi Bắc Cực tan chảy thành sông?
Bỗng cậu ta liếc mắt sang Hắc tổng. Hắc Hoàng Thiên lập tức hiểu ngay những suy nghĩ đang chạy qua trong đầu cậu ta. Anh trừng mắt nhìn Quất Trương.
"Masker, cậu có thể về."
"Hả? Hắc tổng, bạn tôi còn ở đây..." Masker
"Cô Hạ cũng không nghiêm trọng lắm, cậu không cần ở lại." Hắc Hoàng Thiên ngắt lời
"Nếu vậy tôi không cần phải nhập viện đâu nhỉ? Bây giờ tôi có thể về..." Hạ Ninh Dung nhanh nhảu
"Không được." Hắc Hoàng Thiên lập tức phản đối
Hạ Ninh Dung ngơ ngác: "Chẳng phải anh nói tôi không nghiêm trọng sao?"
"Nghiêm trọng." Hắc Hoàng Thiên nhấn mạnh
*Hả? Vậy là sao?
Quất Trương như hiểu ra vấn đề, cậu ta liền yêu cầu Masker ra về.
"Tiểu thiếu gia."
"Có người đến?" Hạ Tử Minh
"Là đám bảo an của daddy tôi." Hắc Lãnh Thần bình thản
"Sao cơ? Đáng ra cậu phải nói sớm hơn chứ, giờ làm sao tớ trốn kịp?" Hạ Tử Minh hốt hoảng
Vừa dứt lời Quất Trương liền xuất hiện, cậu ta ngạc nhiên: "Tiểu thiếu gia, ra là cậu ở đây."
Hắc Lãnh Thần không nói gì, cậu vẫn đang thắc mắc rốt cuộc thì Hạ Tử Minh có xảy ra chuyện gì không? Lúc nãy trước khi Quất Trương kịp xuất hiện đã có một cánh tay kéo Hạ Tử Minh trốn đi. Nhìn thì có vẻ là tay đàn ông, không biết người đó vì sao lại hành động như vậy?
Hắc Lãnh Thần quay đầu lại nhìn nhưng vẫn là chẳng có ai ở đó cả, Hạ Tử Minh rốt cuộc đã bị tên đó đưa đi đâu rồi?
Khi mọi người vừa rời đi thì bàn tay sặc mùi thuốc sát trùng đang đặt trên miệng Hạ Tử Minh mới hạ xuống, cậu quay lại nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ đề phòng.
"Chú là ai?"
Nhóc con, chú vừa cứu cháu một mạng đấy. Cháu không nên bày ra vẻ mặt ấy để trả ơn chú đâu chứ." người đàn ông đó chống gối, cúi người nhìn Hạ Tử Minh
"Rốt cuộc chú là ai?" Hạ Tử Minh cau mày
"Là bác sĩ."
"Cái đó ai cũng biết mà. Tuy chú không mặc áo blouse nhưng cả người đều là mùi thuốc sát trùng, hoàn toàn có thể đoán ra được. Nhưng chú không phải là bác sĩ ở bệnh viện này, đúng chứ?" Hạ Tử Minh khoanh tay trước ngực thản nhiên
"Sao cháu lại nghĩ như vậy?"
"Dựa vào mùi thuốc sát trùng thôi. Đây là bệnh viện hàng đầu cả nước, đương nhiên loại thuốc sử dụng trong chữa bệnh cũng sẽ không giống với các bệnh viện khác." Hạ Tử Minh phân tích
*Đúng là con trai của Hắc tổng có khác, khả năng tư duy rất tốt.
"Chú vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu."
"Được thôi, mami của cháu chú có quen biết."
"Quen như thế nào?" Hạ Tử Minh chất vấn
"Chú từng phẫu thuật cho mami cháu lúc cô ấy sinh con."
Ra là vậy, mami cậu khi sinh là sinh mổ và đây chính là người gọi là cha đỡ đầu của hai anh em cậu.
"Sao chú lại giúp cháu? Chú biết được chuyện gì?"
Người đàn ông đó im lặng như đang suy nghĩ một điều gì đó, bỗng anh ta mỉm cười xoa đầu Hạ Tử Minh: "Trẻ con biết nhiều quá không tốt đâu."
"..." Hạ Tử Minh ngẩn người
"Tạm biệt nhóc con." anh ta nói rồi nhanh chóng rời đi
_________
Hắc Lãnh Thần bước vào phòng bệnh, cậu nhìn chằm chằm về phía Hạ Ninh Dung, ánh mắt có chút dao động.
"Lãnh Thần, em đi đâu vậy?" Hạ Ninh Dung quan tâm
"Chị."
Hạ Ninh Dung ngẩn người, lòng bỗng nhói lên một cảm giác đau xót. Cô cảm nhận được sự tủi thân, sự cố gắng kìm nén những mạch cảm xúc trong lòng của Hắc Lãnh Thần. Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe cậu bé gọi mình, nhưng chưa bao giờ tiếng gọi ấy lại khiến cô có cảm giác thật sự muốn được ôm đứa trẻ này vào lòng, bảo bọc và che chở cho cậu như cách cô làm đối với hai tiểu bảo bối nhà mình.
"Em xin lỗi!" Hắc Lãnh Thần cúi đầu
"Vì chuyện lúc nãy sao? Vậy thì chị không thể chấp nhận lời xin lỗi này rồi."
Hắc Lãnh Thần ngạc nhiên nhìn Hạ Ninh Dung.
"Chị muốn nhìn thấy em cười, như vậy là được rồi. Là trẻ con, chẳng phải em nên sống đúng với lứa tuổi của mình hay sao? Lúc nào cũng lạnh lùng như vậy thật không đáng yêu chút nào."
Hắc Lãnh Thần ngơ ngác.
Quất Trương thầm cảm thán. Đúng là hai mẹ con ruột, cho dù không nhận ra nhau nhưng giữa hai người vẫn có một sợi dây vô hình kết nối hai người lại với nhau. Tiểu thiếu gia nhà cậu đây là lần đầu tiên nói xin lỗi với một người và cũng là lần đầu tiên mỉm cười một cách thoải mái đến như vậy. Sức mạnh của tình mẫu tử phải chăng là quá lớn? Lớn đến mức có thể khiến một tảng băng nơi Bắc Cực tan chảy thành sông?
Bỗng cậu ta liếc mắt sang Hắc tổng. Hắc Hoàng Thiên lập tức hiểu ngay những suy nghĩ đang chạy qua trong đầu cậu ta. Anh trừng mắt nhìn Quất Trương.
"Masker, cậu có thể về."
"Hả? Hắc tổng, bạn tôi còn ở đây..." Masker
"Cô Hạ cũng không nghiêm trọng lắm, cậu không cần ở lại." Hắc Hoàng Thiên ngắt lời
"Nếu vậy tôi không cần phải nhập viện đâu nhỉ? Bây giờ tôi có thể về..." Hạ Ninh Dung nhanh nhảu
"Không được." Hắc Hoàng Thiên lập tức phản đối
Hạ Ninh Dung ngơ ngác: "Chẳng phải anh nói tôi không nghiêm trọng sao?"
"Nghiêm trọng." Hắc Hoàng Thiên nhấn mạnh
*Hả? Vậy là sao?
Quất Trương như hiểu ra vấn đề, cậu ta liền yêu cầu Masker ra về.
/97
|