Hắc Hoàng Thiên phóng to một bức ảnh lên, ngay lập tức anh bị thu hút bởi đôi mắt ba màu huyền ảo của cậu bé đó.
Hình ảnh Hạ Ninh Dung hiện lên trong đầu anh, tiếp đó là lời nói của người phụ nữ tên Mạc Hân Vy ngày hôm qua. Rồi cuối cùng là con trai anh, Hắc Lãnh Thần.
Điều đó có nghĩa là hai đứa trẻ mà người phụ nữ đó nói đến chính là cậu nhóc trong bức ảnh này và cô bé tên Hạ An Chi, hoàn toàn không liên quan đến Hắc Lãnh Thần. Chỉ là cô ta đã bị nhầm lẫn giữa con trai anh và cậu bé không biết là ai này vì hai người quá giống nhau.
Vậy cũng có nghĩa tiểu mặt lạnh mà Phong Lâm nhìn thấy ở nhà vệ sinh thực chất không phải là Hắc Lãnh Thần. Và điều quan trọng nhất chính là cậu bé này liệu có phải là con anh?
"Đúng rồi, còn cái này nữa. Tôi đã phải rất vất vả mới có thể khôi phục lại được đó." Phong Lâm mở ra một tệp khác
Một loạt những thông tin liên quan đến cậu bé đó hiện ra. Hắc Hoàng Thiên chăm chú đọc từng chữ một để chắc chắn bản thân không bỏ lỡ điều gì. Từ ngày tháng năm sinh cho đến nơi sinh đều trùng khớp với Hắc Lãnh Thần, nói một cách chính xác thì hai người chỉ chênh nhau có vài giây được nhìn thấy ánh Mặt Trời mà thôi.
"Tôi không thể tra ra ADN của cậu nhóc đó nhưng rất có thể nó chính là con ông đấy. Chỉ có điều, nếu là như vậy thì Tuyết Sương rất có khả năng không phải là mẹ của tiểu mặt lạnh."
"Cô ta đúng là không phải."
"Sao? Ông đã biết rồi?" Phong Lâm tròn mắt
Hắc Hoàng Thiên gật đầu.
"Trời ạ! Vậy giờ chắc cô ta đã lên thiên đường rồi nhỉ?" Phong Lâm tiếc nuối
"Không đến mức đó, dù sao thì cô ta cũng đã đưa Lãnh Thần đến Hắc Gia. Tôi chỉ đẩy cô ta lên đảo hoang thôi, nếu thông minh thì vẫn có khả năng sống sót."
Ôi trời! Cái khả năng này cũng quá thấp đi. Mà dù có sống sót quay trở lại thì cũng sẽ chết dưới tay ông thôi, đều như nhau cả.
Phong Lâm khẽ rùng mình.
"Nếu vậy thì đây chắc chắn là con của ông và cô gái tên Hạ Ninh Dung đó. Giờ ông định làm gì?"
"Còn làm gì được nữa? Cái gì là của mình thì đâu thể để người khác chiếm lấy được."
"Ông tính cướp thằng bé về sao? Vậy có chút không có đạo đức đó, dù sao thì cô ấy cũng đã nuôi thằng bé suốt ngần ấy năm mà."
"Vậy không lẽ tôi phải lấy cô ấy?" Hắc Hoàng Thiên nhướng mày
Phong Lâm tròn mắt: "Ông có suy nghĩ đó thật à?"
"..."
"Mà cô bé tên Hạ An Chi đó, ông có ý kiến gì không?" Phong Lâm híp mắt
"Sao?"
"Tôi không tra ra được thông tin gì về ba của cô bé đó. Xung quanh Hạ Ninh Dung có rất nhiều mối quan hệ với người khác giới, cũng như có rất nhiều người thích cô ấy..."
Nói đến đây sắc mặt Hắc Hoàng Thiên bỗng tối sầm lại. Một luồng khí lạnh thổi qua sau gáy Phong Lâm khiến cậu ta ớn lạnh.
"Không phải chứ? Trong phòng này cũng có gió lọt vào sao?"
"Hết chuyện chưa?" Hắc Hoàng Thiên nói giọng lạnh như băng không một tí cảm xúc
"Thật là quá đáng! Được việc rồi thì hất người ta đi như vậy sao?" Phong Lâm nhăn nhó
Hắc Hoàng Thiên trừng mắt.
"Ok, bye."
Người đàn ông nào đó bất giác cong môi đầy mê hoặc.
~ Tập đoàn Lăng Thị ~
"Mai bà có định đi không?"
"Bà thì sao?"
"Tôi đương nhiên phải đi rồi. Lâu lắm không gặp đôi cẩu nam nữ đó, phải tranh thủ cơ hội làm nhục bọn chúng chứ." Dương Thư hào hứng
"Bà cũng thật ác đó."
"Ai bảo hai người đó dám động đến người của tôi."
"Tôi thành người của bà lúc nào vậy?"
"Bà vẫn luôn là chồng của tui mà! Lão công!!!" Dương Thư nhõng nhẽo
"Ọe..." Hạ Ninh Dung da gà da ốc gì nổi hết lên cả
"Hai chị đang nói chuyện gì vậy?" Lăng Ánh Nguyệt từ đâu cầm theo đĩa đồ ăn đầy ặc vui vẻ chạy đến
"Lăng tiểu thư mà cũng ăn trưa ở công ty sao?" Dương Thư ngạc nhiên
"Tại ăn ở nhà không có ai nói chuyện cùng nên em đến công ty ăn cùng chị Ninh Dung cho vui ạ."
Một lý do khác nữa là ba mẹ của Lăng Ánh Nguyệt cứ lải nhải mãi chuyện chồng con khiến cô không khỏi chán nản.
"Ô, Lăng tiểu thư cũng ở đây sao?"
"Khi nhị thiếu." Hạ Ninh Dung đứng dậy cúi đầu
"Em không cần gọi anh như vậy đâu, cứ gọi anh là Thế Dịch được rồi." Khi Thế Dịch mỉm cười đầy dịu dàng
Lăng Ánh Nguyệt tròn mắt, tay hết chỉ về phía Hạ Ninh Dung lại chỉ vào Khi Thế Dịch: "Hai người..."
Biểu cảm của Dương Thư thì hoàn toàn trái lại, ánh mắt cô không hề rời khỏi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phía trước. Miệng bất giác cười tươi như hoa. Nói tóm lại là chữ MÊ TRAI viết rõ trên trán.
Sau khi nghe Khi Thế Dịch thuật lại mọi chuyện, Lăng Ánh Nguyệt sửng sốt: "Sao bây giờ em mới biết chuyện cơ chứ? Mọi người thật quá đáng!"
"Dung Nhi, vậy là bà thật sự mang dòng máu quý tộc sao? Aaa, tôi thật ngưỡng mộ đó nha! Bà có thể giới thiệu cho tôi vài người trong gia tộc họ Khi không? Tôi nghe nói Khi Gia toàn là trai đẹp không à, không cần phải được như Khi nhị thiếu đây cũng được." Dương Thư bắt đầu mất kiểm soát
"Bà là thật sự mừng cho tôi hay chỉ đang vui vì được ngắm trai đẹp đây hả?" Hạ Ninh Dung tỏ vẻ chán ghét
"Đương nhiên là... tôi mừng cho bà rồi!" Dương Thư trả lời đầy giả tạo
"Ồ, zậy hở?" Hạ Ninh Dung cũng hùa theo
"Khi nhị thiếu, chiều nay Hạ Ninh Dung tan ca anh có thể đưa tụi em đi trung tâm thương mại được không?" Dương Thư tiện thể xin xỏ
Khi Thế Dịch đồng ý ngay. Lăng Ánh Nguyệt thấy thế cũng xin đi theo góp vui.
Hình ảnh Hạ Ninh Dung hiện lên trong đầu anh, tiếp đó là lời nói của người phụ nữ tên Mạc Hân Vy ngày hôm qua. Rồi cuối cùng là con trai anh, Hắc Lãnh Thần.
Điều đó có nghĩa là hai đứa trẻ mà người phụ nữ đó nói đến chính là cậu nhóc trong bức ảnh này và cô bé tên Hạ An Chi, hoàn toàn không liên quan đến Hắc Lãnh Thần. Chỉ là cô ta đã bị nhầm lẫn giữa con trai anh và cậu bé không biết là ai này vì hai người quá giống nhau.
Vậy cũng có nghĩa tiểu mặt lạnh mà Phong Lâm nhìn thấy ở nhà vệ sinh thực chất không phải là Hắc Lãnh Thần. Và điều quan trọng nhất chính là cậu bé này liệu có phải là con anh?
"Đúng rồi, còn cái này nữa. Tôi đã phải rất vất vả mới có thể khôi phục lại được đó." Phong Lâm mở ra một tệp khác
Một loạt những thông tin liên quan đến cậu bé đó hiện ra. Hắc Hoàng Thiên chăm chú đọc từng chữ một để chắc chắn bản thân không bỏ lỡ điều gì. Từ ngày tháng năm sinh cho đến nơi sinh đều trùng khớp với Hắc Lãnh Thần, nói một cách chính xác thì hai người chỉ chênh nhau có vài giây được nhìn thấy ánh Mặt Trời mà thôi.
"Tôi không thể tra ra ADN của cậu nhóc đó nhưng rất có thể nó chính là con ông đấy. Chỉ có điều, nếu là như vậy thì Tuyết Sương rất có khả năng không phải là mẹ của tiểu mặt lạnh."
"Cô ta đúng là không phải."
"Sao? Ông đã biết rồi?" Phong Lâm tròn mắt
Hắc Hoàng Thiên gật đầu.
"Trời ạ! Vậy giờ chắc cô ta đã lên thiên đường rồi nhỉ?" Phong Lâm tiếc nuối
"Không đến mức đó, dù sao thì cô ta cũng đã đưa Lãnh Thần đến Hắc Gia. Tôi chỉ đẩy cô ta lên đảo hoang thôi, nếu thông minh thì vẫn có khả năng sống sót."
Ôi trời! Cái khả năng này cũng quá thấp đi. Mà dù có sống sót quay trở lại thì cũng sẽ chết dưới tay ông thôi, đều như nhau cả.
Phong Lâm khẽ rùng mình.
"Nếu vậy thì đây chắc chắn là con của ông và cô gái tên Hạ Ninh Dung đó. Giờ ông định làm gì?"
"Còn làm gì được nữa? Cái gì là của mình thì đâu thể để người khác chiếm lấy được."
"Ông tính cướp thằng bé về sao? Vậy có chút không có đạo đức đó, dù sao thì cô ấy cũng đã nuôi thằng bé suốt ngần ấy năm mà."
"Vậy không lẽ tôi phải lấy cô ấy?" Hắc Hoàng Thiên nhướng mày
Phong Lâm tròn mắt: "Ông có suy nghĩ đó thật à?"
"..."
"Mà cô bé tên Hạ An Chi đó, ông có ý kiến gì không?" Phong Lâm híp mắt
"Sao?"
"Tôi không tra ra được thông tin gì về ba của cô bé đó. Xung quanh Hạ Ninh Dung có rất nhiều mối quan hệ với người khác giới, cũng như có rất nhiều người thích cô ấy..."
Nói đến đây sắc mặt Hắc Hoàng Thiên bỗng tối sầm lại. Một luồng khí lạnh thổi qua sau gáy Phong Lâm khiến cậu ta ớn lạnh.
"Không phải chứ? Trong phòng này cũng có gió lọt vào sao?"
"Hết chuyện chưa?" Hắc Hoàng Thiên nói giọng lạnh như băng không một tí cảm xúc
"Thật là quá đáng! Được việc rồi thì hất người ta đi như vậy sao?" Phong Lâm nhăn nhó
Hắc Hoàng Thiên trừng mắt.
"Ok, bye."
Người đàn ông nào đó bất giác cong môi đầy mê hoặc.
~ Tập đoàn Lăng Thị ~
"Mai bà có định đi không?"
"Bà thì sao?"
"Tôi đương nhiên phải đi rồi. Lâu lắm không gặp đôi cẩu nam nữ đó, phải tranh thủ cơ hội làm nhục bọn chúng chứ." Dương Thư hào hứng
"Bà cũng thật ác đó."
"Ai bảo hai người đó dám động đến người của tôi."
"Tôi thành người của bà lúc nào vậy?"
"Bà vẫn luôn là chồng của tui mà! Lão công!!!" Dương Thư nhõng nhẽo
"Ọe..." Hạ Ninh Dung da gà da ốc gì nổi hết lên cả
"Hai chị đang nói chuyện gì vậy?" Lăng Ánh Nguyệt từ đâu cầm theo đĩa đồ ăn đầy ặc vui vẻ chạy đến
"Lăng tiểu thư mà cũng ăn trưa ở công ty sao?" Dương Thư ngạc nhiên
"Tại ăn ở nhà không có ai nói chuyện cùng nên em đến công ty ăn cùng chị Ninh Dung cho vui ạ."
Một lý do khác nữa là ba mẹ của Lăng Ánh Nguyệt cứ lải nhải mãi chuyện chồng con khiến cô không khỏi chán nản.
"Ô, Lăng tiểu thư cũng ở đây sao?"
"Khi nhị thiếu." Hạ Ninh Dung đứng dậy cúi đầu
"Em không cần gọi anh như vậy đâu, cứ gọi anh là Thế Dịch được rồi." Khi Thế Dịch mỉm cười đầy dịu dàng
Lăng Ánh Nguyệt tròn mắt, tay hết chỉ về phía Hạ Ninh Dung lại chỉ vào Khi Thế Dịch: "Hai người..."
Biểu cảm của Dương Thư thì hoàn toàn trái lại, ánh mắt cô không hề rời khỏi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phía trước. Miệng bất giác cười tươi như hoa. Nói tóm lại là chữ MÊ TRAI viết rõ trên trán.
Sau khi nghe Khi Thế Dịch thuật lại mọi chuyện, Lăng Ánh Nguyệt sửng sốt: "Sao bây giờ em mới biết chuyện cơ chứ? Mọi người thật quá đáng!"
"Dung Nhi, vậy là bà thật sự mang dòng máu quý tộc sao? Aaa, tôi thật ngưỡng mộ đó nha! Bà có thể giới thiệu cho tôi vài người trong gia tộc họ Khi không? Tôi nghe nói Khi Gia toàn là trai đẹp không à, không cần phải được như Khi nhị thiếu đây cũng được." Dương Thư bắt đầu mất kiểm soát
"Bà là thật sự mừng cho tôi hay chỉ đang vui vì được ngắm trai đẹp đây hả?" Hạ Ninh Dung tỏ vẻ chán ghét
"Đương nhiên là... tôi mừng cho bà rồi!" Dương Thư trả lời đầy giả tạo
"Ồ, zậy hở?" Hạ Ninh Dung cũng hùa theo
"Khi nhị thiếu, chiều nay Hạ Ninh Dung tan ca anh có thể đưa tụi em đi trung tâm thương mại được không?" Dương Thư tiện thể xin xỏ
Khi Thế Dịch đồng ý ngay. Lăng Ánh Nguyệt thấy thế cũng xin đi theo góp vui.
/97
|