Sau khi nhận được điện thoại từ Bách Kha, Hạ Ninh Dung một mình lái xe đến bệnh viện H.
"Tôi có hẹn với bác sĩ Tường khoa phẫu thuật."
Nhân viên trực ca nói Hạ Ninh Dung ngồi đợi một lát rồi gọi cho Tường Tô Thành.
"Mời chị đi theo tôi."
Nhân viên trực ca đẫn cô đến phòng làm việc của Tường Tô Thành.
Cộc... cộc... cộc...
"Vào đi."
Cạch...
Hạ Ninh Dung mở cửa bước vào. Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo blouse trắng rời ghế ngồi, đi về phía cô nở nụ cười thân thiện.
"Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?"
"Cảm ơn anh. Bạn em đã nói với anh rồi chứ?"
Tường Tô Thành khẽ gật đầu rồi ngồi xuống sopha, Hạ Ninh Dung cũng ngồi theo.
"Chuyện năm đó rốt cuộc là sao ạ?"
Tường Tô Thành chậm rãi rót một ly nước rồi đưa về phía đối diện. Nhìn biểu cảm nóng vội nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh của ai đó khiến anh ta bật cười.
"Không căng thẳng đến mức đó chứ? Dù sao anh cũng đâu thể biến mất được, em cứ thoải mái chút đi."
Hạ Ninh Dung lấy lại phong thái, nhận lấy ly nước từ tay Tường Tô Thành: "Anh còn không biết mình sai chỗ nào?"
"Được rồi, anh xin lỗi! Tại thời điểm đó nhà anh đang gặp khó khăn nên mới phải..." Tường Tô Thành cười khổ
"Anh nghĩ em tin?" Hạ Ninh Dung ngay lập tức cắt ngang
Vẻ mặt Tường Tô Thành lúc đó cũng đơ lại, anh bị ánh mắt như nhìn thấu mọi suy nghĩ đối phương của cô làm cho lúng túng, không biết phải giải thích ra sao.
"Em đã điều tra hết rồi, gia đình anh vốn dĩ không hề xảy ra chuyện gì cả."
"..."
Hạ Ninh Dung nhìn thẳng vào mắt Tường Tô Thành: "Anh mau nói đi. Rốt cuộc thì tại sao anh lại làm như vậy? Là ai đã yêu cầu anh?"
"Em chỉ cần biết anh làm như vậy là vì muốn tốt cho em." Tường Tô Thành cố lảng tránh ánh mắt cô
"Anh biết hiện tại em không muốn nghe câu này nhất mà. Trước giờ chỉ cần em muốn thì sẽ tìm mọi cách để có được."
"Vậy thì phiền em điều tra giúp anh."
"Vậy thì phiền anh chờ nhận đơn kiện ra tòa từ luật sư giúp em. Anh biết mà, nếu chuyện này đến tai Hắc Hoàng Thiên anh ta sẽ không để anh sống sót đâu. Rồi gia đình anh sẽ như thế nào? Em thật sự không dám nghĩ tới." Hạ Ninh Dung nói với giọng điệu khiêu khích
"Em... được lắm!" Tường Tô Thành tức đến nói cũng không được trôi chảy
"Thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng." Hạ Ninh Dung bày ra vẻ mặt trông đợi
"Coi như là tên họ Hắc đó giỏi!"
"Nhưng vẫn còn thua xa em." Hạ Ninh Dung chỉnh lại
Tường Tô Thành liếc xéo cô sau đó bắt đầu thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra vào sáu năm trước...
"Vậy ra năm đó anh một mực khuyên em ra nước ngoài là vì lý do này?"
Tường Tô Thành gật đầu.
"Nhưng anh không biết, trước lúc ra sân bay em đã bị bọn chúng ám sát."
"Vậy em làm sao có thể sống sót cùng với hai đứa nhỏ?" Tường Tô Thành sửng sốt
"Anh nhớ người bạn đã giúp em liên lạc với anh chứ? Em được cậu ấy cứu sống."
"..."
"Anh bây giờ còn phương thức liên lạc với người đàn ông đó không?" Hạ Ninh Dung nghiêm túc
Tường Tô Thành lắc đầu: "Sau khi em ra nước ngoài anh đã thử tìm kiếm thông tin về hắn nhưng hắn ta dường như đã biến mất khỏi thế gian rồi."
"Biến mất?" Hạ Ninh Dung cau mày
Tường Tô Thành nhìn cô một cách chăm chú, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng thắc mắc: "Em... không có biểu cảm gì khi biết được sự thật về đứa con trai bị thất lạc nhỉ?"
"Chuyện đó em đã biết trước rồi. Cái em muốn nghe anh kể chỉ là về người đàn ông đó mà thôi."
"Vậy cũng có chút không đúng rồi, cho dù biết trước thì khi nghe kể trực tiếp từ người trong cuộc cũng sẽ phải có chút dao động chứ. Em hoàn toàn không có chút nào sao?"
Ai nói là Hạ Ninh Dung không có chút dao động nào? Chỉ là cảm xúc và nước mắt của cô đã dành hết cho đêm hôm qua rồi, hiện tại là thời gian để cho lý trí lên ngôi. Bằng mọi cách phải tìm ra được chân tướng sự thật năm đó. Rốt cuộc tại sao tên đàn ông ấy đã có ý định giết hại cô nhưng lại để con trai cô cho daddy của thằng bé nuôi?
"Hắc Hoàng Thiên có đến tìm anh thì tuyệt đối đừng tiết lộ thông tin gì liên quan đến Hạ An Chi nha."
Tường Tô Thành nhìn Hạ Ninh Dung với vẻ mặt khó hiểu.
"Cứ nói năm đó em là sinh đôi khác trứng. Còn nữa, đừng nói là em đã biết được Hắc Lãnh Thần là con em."
"Chuyện về Hắc Lãnh Thần thì anh có thể hiểu nhưng Hạ An Chi thì sao? Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa phát hiện ra?"
Hạ Ninh Dung khẽ gật đầu: "Anh chỉ cần làm theo những gì em nói thôi."
_________
Quất Trương nhìn vào màn hình điện thoại: "Hắc tổng, cô Hạ hiện đang ở bệnh viện H."
"Cô ấy đến đó làm gì?"
"Đi gặp một người tên Tường Tô Thành là bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật."
Hắc Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp một người đàn ông mặc áo blouse trắng rồi lại nhìn lên màn hình máy tính, ánh mắt lạnh lẽo không một ngọn lửa nào có thể sưởi ấm.
"Điều tra anh ta."
*Hạ Ninh Dung, em cứ chờ đó.
"Tôi có hẹn với bác sĩ Tường khoa phẫu thuật."
Nhân viên trực ca nói Hạ Ninh Dung ngồi đợi một lát rồi gọi cho Tường Tô Thành.
"Mời chị đi theo tôi."
Nhân viên trực ca đẫn cô đến phòng làm việc của Tường Tô Thành.
Cộc... cộc... cộc...
"Vào đi."
Cạch...
Hạ Ninh Dung mở cửa bước vào. Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo blouse trắng rời ghế ngồi, đi về phía cô nở nụ cười thân thiện.
"Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?"
"Cảm ơn anh. Bạn em đã nói với anh rồi chứ?"
Tường Tô Thành khẽ gật đầu rồi ngồi xuống sopha, Hạ Ninh Dung cũng ngồi theo.
"Chuyện năm đó rốt cuộc là sao ạ?"
Tường Tô Thành chậm rãi rót một ly nước rồi đưa về phía đối diện. Nhìn biểu cảm nóng vội nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh của ai đó khiến anh ta bật cười.
"Không căng thẳng đến mức đó chứ? Dù sao anh cũng đâu thể biến mất được, em cứ thoải mái chút đi."
Hạ Ninh Dung lấy lại phong thái, nhận lấy ly nước từ tay Tường Tô Thành: "Anh còn không biết mình sai chỗ nào?"
"Được rồi, anh xin lỗi! Tại thời điểm đó nhà anh đang gặp khó khăn nên mới phải..." Tường Tô Thành cười khổ
"Anh nghĩ em tin?" Hạ Ninh Dung ngay lập tức cắt ngang
Vẻ mặt Tường Tô Thành lúc đó cũng đơ lại, anh bị ánh mắt như nhìn thấu mọi suy nghĩ đối phương của cô làm cho lúng túng, không biết phải giải thích ra sao.
"Em đã điều tra hết rồi, gia đình anh vốn dĩ không hề xảy ra chuyện gì cả."
"..."
Hạ Ninh Dung nhìn thẳng vào mắt Tường Tô Thành: "Anh mau nói đi. Rốt cuộc thì tại sao anh lại làm như vậy? Là ai đã yêu cầu anh?"
"Em chỉ cần biết anh làm như vậy là vì muốn tốt cho em." Tường Tô Thành cố lảng tránh ánh mắt cô
"Anh biết hiện tại em không muốn nghe câu này nhất mà. Trước giờ chỉ cần em muốn thì sẽ tìm mọi cách để có được."
"Vậy thì phiền em điều tra giúp anh."
"Vậy thì phiền anh chờ nhận đơn kiện ra tòa từ luật sư giúp em. Anh biết mà, nếu chuyện này đến tai Hắc Hoàng Thiên anh ta sẽ không để anh sống sót đâu. Rồi gia đình anh sẽ như thế nào? Em thật sự không dám nghĩ tới." Hạ Ninh Dung nói với giọng điệu khiêu khích
"Em... được lắm!" Tường Tô Thành tức đến nói cũng không được trôi chảy
"Thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng." Hạ Ninh Dung bày ra vẻ mặt trông đợi
"Coi như là tên họ Hắc đó giỏi!"
"Nhưng vẫn còn thua xa em." Hạ Ninh Dung chỉnh lại
Tường Tô Thành liếc xéo cô sau đó bắt đầu thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra vào sáu năm trước...
"Vậy ra năm đó anh một mực khuyên em ra nước ngoài là vì lý do này?"
Tường Tô Thành gật đầu.
"Nhưng anh không biết, trước lúc ra sân bay em đã bị bọn chúng ám sát."
"Vậy em làm sao có thể sống sót cùng với hai đứa nhỏ?" Tường Tô Thành sửng sốt
"Anh nhớ người bạn đã giúp em liên lạc với anh chứ? Em được cậu ấy cứu sống."
"..."
"Anh bây giờ còn phương thức liên lạc với người đàn ông đó không?" Hạ Ninh Dung nghiêm túc
Tường Tô Thành lắc đầu: "Sau khi em ra nước ngoài anh đã thử tìm kiếm thông tin về hắn nhưng hắn ta dường như đã biến mất khỏi thế gian rồi."
"Biến mất?" Hạ Ninh Dung cau mày
Tường Tô Thành nhìn cô một cách chăm chú, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng thắc mắc: "Em... không có biểu cảm gì khi biết được sự thật về đứa con trai bị thất lạc nhỉ?"
"Chuyện đó em đã biết trước rồi. Cái em muốn nghe anh kể chỉ là về người đàn ông đó mà thôi."
"Vậy cũng có chút không đúng rồi, cho dù biết trước thì khi nghe kể trực tiếp từ người trong cuộc cũng sẽ phải có chút dao động chứ. Em hoàn toàn không có chút nào sao?"
Ai nói là Hạ Ninh Dung không có chút dao động nào? Chỉ là cảm xúc và nước mắt của cô đã dành hết cho đêm hôm qua rồi, hiện tại là thời gian để cho lý trí lên ngôi. Bằng mọi cách phải tìm ra được chân tướng sự thật năm đó. Rốt cuộc tại sao tên đàn ông ấy đã có ý định giết hại cô nhưng lại để con trai cô cho daddy của thằng bé nuôi?
"Hắc Hoàng Thiên có đến tìm anh thì tuyệt đối đừng tiết lộ thông tin gì liên quan đến Hạ An Chi nha."
Tường Tô Thành nhìn Hạ Ninh Dung với vẻ mặt khó hiểu.
"Cứ nói năm đó em là sinh đôi khác trứng. Còn nữa, đừng nói là em đã biết được Hắc Lãnh Thần là con em."
"Chuyện về Hắc Lãnh Thần thì anh có thể hiểu nhưng Hạ An Chi thì sao? Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa phát hiện ra?"
Hạ Ninh Dung khẽ gật đầu: "Anh chỉ cần làm theo những gì em nói thôi."
_________
Quất Trương nhìn vào màn hình điện thoại: "Hắc tổng, cô Hạ hiện đang ở bệnh viện H."
"Cô ấy đến đó làm gì?"
"Đi gặp một người tên Tường Tô Thành là bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật."
Hắc Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp một người đàn ông mặc áo blouse trắng rồi lại nhìn lên màn hình máy tính, ánh mắt lạnh lẽo không một ngọn lửa nào có thể sưởi ấm.
"Điều tra anh ta."
*Hạ Ninh Dung, em cứ chờ đó.
/97
|