Mấy cô gái đó nghe Hạ Ninh Dung nói vậy thì đương nhiên không tin, ai cũng từng nghe qua việc bên cạnh Lăng tổng vẫn luôn có một người phụ nữ chuyên đi phá hỏng chuyện tốt của bọn họ. Vừa trông thấy Hạ Ninh Dung xuất hiện họ liền chắc chắn người phụ nữ đó chính là cô, những ánh mắt ghen ghét bắt đầu đổ dồn về phía Hạ Ninh Dung.
"Cô không phải vừa mới khiêu vũ cùng Hắc tổng? Giờ lại đi chen vào chuyện của Lăng tổng là sao?"
"Đúng vậy, cô câu dẫn Hắc tổng thì thôi đi sao lại còn lôi cả Lăng tổng của tôi vào?"
"Hả? Tôi câu dẫn anh ta hồi nào?" Hạ Ninh Dung tròn mắt
"Cô còn già mồm?"
"Tôi không cần biết, tóm lại cô câu dẫn ai thì mặc kệ cô nhưng không được động vào Lăng tổng."
Câu nói ấy ngay lập tức bị một nhóm con gái gần đó phản bác lại: "Ấy, sao cô có thể nói cô ta được phép câu dẫn Hắc tổng của tôi cơ chứ?"
"Hắc tổng vốn không thể bị cô ta câu dẫn được."
"Ừ thì tôi nói thiếu, được chứ?"
"Nhưng mà hình như lúc mới vào tôi có thấy Thượng thiếu ôm cô ta đó."
Ngay tức khắc câu nói đó lọt vào tai một nhóm con gái khác, bọn họ lại làm ầm lên: "Cô nói cái gì cơ? Người phụ nữ đó chính là cô ta?"
"Ừm, tôi cũng thấy đó."
"Sao? Cô ta vậy mà lại dám câu dẫn cả Thượng thiếu của tôi?"
Như đã được hẹn sẵn từ trước cả đám cùng hùng hổ quay lại nhìn Hạ Ninh Dung nhưng lại chẳng thấy ai đâu, ngay cả Lăng Hàn Nhượng cũng không còn ở đấy.
Cùng lúc đó tại bãi đỗ xe của nhà hàng, Lăng Hàn Nhượng hai tay chống vào đầu gối thở hổn hển: "Cô có cần phải gấp gáp vậy không?"
"Anh nghĩ nếu tôi không nhanh chóng rời đi thì có phải bây giờ đã bị mấy cô nàng đó đánh cho không còn ra hình người nữa rồi không phải hay sao?"
"Đến mức đó cơ à?" Lăng Hàn Nhượng nhìn Hạ Ninh Dung cười cợt
"Đương nhiên, anh không biết cơn ghen của phụ nữ đáng sợ đến mức nào đâu."
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Ninh Dung đi dẹp mấy cô nàng chuyên đi câu dẫn Lăng Hàn Nhượng nhưng lại là lần đầu tiên cô phải một mình chống lại nguyên nhóm con gái đầy khí thế chiến đấu như vậy. Mà họ không phải chỉ là fan của một người mà đến những ba người lận: Hắc Hoàng Thiên, Lăng Hàn Nhượng và Thượng Bạch. Nhiều đến như vậy cô không chống đỡ nổi a. Hạ Ninh Dung bỗng có cảm giác như mình đã đắc tội với tất cả con gái trên thế giới này vậy. Điều quan trọng là bản thân cô là người bị ép buộc chứ cô đâu có muốn như vậy đâu, tất cả cũng đều do mấy tên đàn ông hút gái này hại cả. Thật sự khổ tâm hết sức mà!
"Vậy cũng đâu thể trách bọn tôi được. Là do số cô đào hoa thôi, đi đâu cũng đều có người để ý đến."
"Ý Lăng tổng là tôi khiến đàn ông các anh phải chú ý đến nên mấy cô nàng trong kia mới ghen đó hả?"
Lăng Hàn Nhượng nhún vai: "Còn không phải?"
"Vậy tôi bắt mấy người phải để ý sao? Thật là!" Hạ Ninh Dung bực bội
"Tôi đùa chút thôi mà, làm gì căng vậy? Nào, mau lên xe. Mọi người ở nhà đang đợi hai chúng ta đó." Lăng Hàn Nhượng mở cửa xe cho cô vào
Sáng hôm sau Hạ Ninh Dung nhận được một cuộc gọi từ Quất Trương bảo cô chiều nay đến trụ sở chính của Hắc Châu có việc cần bàn.
Sau khi tan ca Hạ Ninh Dung liền lái xe đến Hắc Châu. Đây là lần đầu tiên cô đến nơi Hắc Hoàng Thiên làm việc, đúng là được mở mang tầm mắt. Tòa nhà chính cao hơn 600m (hơn 100 tầng), trên đỉnh là logo của Hắc Châu được đính một viên kim cương đen tự nhiên chứ không phải loại kim cương không màu được xử lý nhiệt để có được màu đen lạ mắt. Nghe nói đây là viên kim cương đen lớn nhất thế giới, nó có màu đen mờ đục và hầu như ánh sáng không thể xuyên qua được. Viên kim cương này được coi là bảo vật đem lại may mắn giúp cho Hắc Châu ngày càng hưng thịnh.
Hạ Ninh Dung bước vào đại sảnh đi đến bàn lễ tân: "Tôi là Hạ Ninh Dung, tôi có hẹn trước với tổng giám đốc Hắc."
Nhân viên tiếp tân liền nhấc điện thoại lên gọi cho một người sau đó quay sang nói với cô: "Hắc tổng hiện không có ở công ty ạ."
Hạ Ninh Dung chưa kịp nói gì thì trông thấy cô tiếp tân đó cúi chào người đằng sau mình: "Trợ lý Quất."
Quất Trương gật đầu rồi nói Hạ Ninh Dung đi theo cậu lên phòng làm việc của Hắc Hoàng Thiên. Đến nơi, cậu ta cầm một xấp giấy tờ kính cẩn đưa cho cô. Hạ Ninh Dung lật xem thật kỹ.
"Cô Khi, đổi tên của nhị tiểu thiếu gia thành Khi Tử Minh không có vấn đề gì chứ?"
Hạ Ninh Dung không suy nghĩ nhiều lập tức gật đầu đồng ý, sự thật thì cô cũng mới đổi lại họ tên vào mấy ngày trước xong. Chẳng qua cái tên Khi Ninh Dung vẫn chưa quen lắm nên tạm thời vẫn gọi là Hạ Ninh Dung và đương nhiên hai tiểu bảo bối nhà cô cũng sẽ theo họ Khi. Sau khi đã xem xét kỹ lưỡng thấy không có vấn đề gì cô lại nhìn ra ngoài cửa với vẻ mặt khó chịu.
*Vậy mà làm như quan tâm đến vấn đề họ tên lắm ấy. Đến bây giờ còn không thấy xuất hiện, tôi có bị mù mới để con tôi theo họ anh.
"Cô Khi, nếu không có vấn đề gì thì mời cô ký tên và lăn vân tay để tôi gửi hồ sơ lên thành phố ạ."
Hạ Ninh Dung nhận lấy cây bút từ tay Quất Trương rồi ký tên mình vào phần tên người mẹ sau đó lăn dấu vân tay lên giấy. Cô bỗng trông thấy bên cạnh đã có sẵn dấu vân tay của tiểu bảo bối nhà mình, thật sự có hơi ngỡ ngàng.
Quất Trương cầm tập hồ sơ lên sau đó lấy ra một xấp giấy khác đưa về phía cô: "Đây là một số quy tắc có liên quan đến việc nhị tiểu thiếu gia là con của Hắc tổng. Cô Khi có thể cầm về rồi từ từ xem xét, nếu có thắc mắc gì thì liên lạc lại với tôi tôi sẽ nói lại với Hắc tổng. Còn nếu không có thì phiền cô ký tên vào ạ."
"Cô không phải vừa mới khiêu vũ cùng Hắc tổng? Giờ lại đi chen vào chuyện của Lăng tổng là sao?"
"Đúng vậy, cô câu dẫn Hắc tổng thì thôi đi sao lại còn lôi cả Lăng tổng của tôi vào?"
"Hả? Tôi câu dẫn anh ta hồi nào?" Hạ Ninh Dung tròn mắt
"Cô còn già mồm?"
"Tôi không cần biết, tóm lại cô câu dẫn ai thì mặc kệ cô nhưng không được động vào Lăng tổng."
Câu nói ấy ngay lập tức bị một nhóm con gái gần đó phản bác lại: "Ấy, sao cô có thể nói cô ta được phép câu dẫn Hắc tổng của tôi cơ chứ?"
"Hắc tổng vốn không thể bị cô ta câu dẫn được."
"Ừ thì tôi nói thiếu, được chứ?"
"Nhưng mà hình như lúc mới vào tôi có thấy Thượng thiếu ôm cô ta đó."
Ngay tức khắc câu nói đó lọt vào tai một nhóm con gái khác, bọn họ lại làm ầm lên: "Cô nói cái gì cơ? Người phụ nữ đó chính là cô ta?"
"Ừm, tôi cũng thấy đó."
"Sao? Cô ta vậy mà lại dám câu dẫn cả Thượng thiếu của tôi?"
Như đã được hẹn sẵn từ trước cả đám cùng hùng hổ quay lại nhìn Hạ Ninh Dung nhưng lại chẳng thấy ai đâu, ngay cả Lăng Hàn Nhượng cũng không còn ở đấy.
Cùng lúc đó tại bãi đỗ xe của nhà hàng, Lăng Hàn Nhượng hai tay chống vào đầu gối thở hổn hển: "Cô có cần phải gấp gáp vậy không?"
"Anh nghĩ nếu tôi không nhanh chóng rời đi thì có phải bây giờ đã bị mấy cô nàng đó đánh cho không còn ra hình người nữa rồi không phải hay sao?"
"Đến mức đó cơ à?" Lăng Hàn Nhượng nhìn Hạ Ninh Dung cười cợt
"Đương nhiên, anh không biết cơn ghen của phụ nữ đáng sợ đến mức nào đâu."
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Ninh Dung đi dẹp mấy cô nàng chuyên đi câu dẫn Lăng Hàn Nhượng nhưng lại là lần đầu tiên cô phải một mình chống lại nguyên nhóm con gái đầy khí thế chiến đấu như vậy. Mà họ không phải chỉ là fan của một người mà đến những ba người lận: Hắc Hoàng Thiên, Lăng Hàn Nhượng và Thượng Bạch. Nhiều đến như vậy cô không chống đỡ nổi a. Hạ Ninh Dung bỗng có cảm giác như mình đã đắc tội với tất cả con gái trên thế giới này vậy. Điều quan trọng là bản thân cô là người bị ép buộc chứ cô đâu có muốn như vậy đâu, tất cả cũng đều do mấy tên đàn ông hút gái này hại cả. Thật sự khổ tâm hết sức mà!
"Vậy cũng đâu thể trách bọn tôi được. Là do số cô đào hoa thôi, đi đâu cũng đều có người để ý đến."
"Ý Lăng tổng là tôi khiến đàn ông các anh phải chú ý đến nên mấy cô nàng trong kia mới ghen đó hả?"
Lăng Hàn Nhượng nhún vai: "Còn không phải?"
"Vậy tôi bắt mấy người phải để ý sao? Thật là!" Hạ Ninh Dung bực bội
"Tôi đùa chút thôi mà, làm gì căng vậy? Nào, mau lên xe. Mọi người ở nhà đang đợi hai chúng ta đó." Lăng Hàn Nhượng mở cửa xe cho cô vào
Sáng hôm sau Hạ Ninh Dung nhận được một cuộc gọi từ Quất Trương bảo cô chiều nay đến trụ sở chính của Hắc Châu có việc cần bàn.
Sau khi tan ca Hạ Ninh Dung liền lái xe đến Hắc Châu. Đây là lần đầu tiên cô đến nơi Hắc Hoàng Thiên làm việc, đúng là được mở mang tầm mắt. Tòa nhà chính cao hơn 600m (hơn 100 tầng), trên đỉnh là logo của Hắc Châu được đính một viên kim cương đen tự nhiên chứ không phải loại kim cương không màu được xử lý nhiệt để có được màu đen lạ mắt. Nghe nói đây là viên kim cương đen lớn nhất thế giới, nó có màu đen mờ đục và hầu như ánh sáng không thể xuyên qua được. Viên kim cương này được coi là bảo vật đem lại may mắn giúp cho Hắc Châu ngày càng hưng thịnh.
Hạ Ninh Dung bước vào đại sảnh đi đến bàn lễ tân: "Tôi là Hạ Ninh Dung, tôi có hẹn trước với tổng giám đốc Hắc."
Nhân viên tiếp tân liền nhấc điện thoại lên gọi cho một người sau đó quay sang nói với cô: "Hắc tổng hiện không có ở công ty ạ."
Hạ Ninh Dung chưa kịp nói gì thì trông thấy cô tiếp tân đó cúi chào người đằng sau mình: "Trợ lý Quất."
Quất Trương gật đầu rồi nói Hạ Ninh Dung đi theo cậu lên phòng làm việc của Hắc Hoàng Thiên. Đến nơi, cậu ta cầm một xấp giấy tờ kính cẩn đưa cho cô. Hạ Ninh Dung lật xem thật kỹ.
"Cô Khi, đổi tên của nhị tiểu thiếu gia thành Khi Tử Minh không có vấn đề gì chứ?"
Hạ Ninh Dung không suy nghĩ nhiều lập tức gật đầu đồng ý, sự thật thì cô cũng mới đổi lại họ tên vào mấy ngày trước xong. Chẳng qua cái tên Khi Ninh Dung vẫn chưa quen lắm nên tạm thời vẫn gọi là Hạ Ninh Dung và đương nhiên hai tiểu bảo bối nhà cô cũng sẽ theo họ Khi. Sau khi đã xem xét kỹ lưỡng thấy không có vấn đề gì cô lại nhìn ra ngoài cửa với vẻ mặt khó chịu.
*Vậy mà làm như quan tâm đến vấn đề họ tên lắm ấy. Đến bây giờ còn không thấy xuất hiện, tôi có bị mù mới để con tôi theo họ anh.
"Cô Khi, nếu không có vấn đề gì thì mời cô ký tên và lăn vân tay để tôi gửi hồ sơ lên thành phố ạ."
Hạ Ninh Dung nhận lấy cây bút từ tay Quất Trương rồi ký tên mình vào phần tên người mẹ sau đó lăn dấu vân tay lên giấy. Cô bỗng trông thấy bên cạnh đã có sẵn dấu vân tay của tiểu bảo bối nhà mình, thật sự có hơi ngỡ ngàng.
Quất Trương cầm tập hồ sơ lên sau đó lấy ra một xấp giấy khác đưa về phía cô: "Đây là một số quy tắc có liên quan đến việc nhị tiểu thiếu gia là con của Hắc tổng. Cô Khi có thể cầm về rồi từ từ xem xét, nếu có thắc mắc gì thì liên lạc lại với tôi tôi sẽ nói lại với Hắc tổng. Còn nếu không có thì phiền cô ký tên vào ạ."
/97
|