Khoảng gần mười phút sau, những ngón tay đặt trên bàn phím máy tính được thả lỏng. Hạ Ninh Dung liếc mắt nhìn về phía Hắc Hoàng Thiên, trông thấy biểu cảm của anh cô có chút không thể tin được, liền với lấy chiếc điện thoại rồi gõ vài chữ: "Hắc tổng, anh đã tra ra rồi?"
Hắc Hoàng Thiên nhìn vào màn hình điện thoại rồi lại ngước lên nhìn Hạ Ninh Dung: "Đúng vậy."
"Nhanh vậy sao? Còn chưa đến 10 phút nữa. Tôi hỏi thật, anh mất bao lâu để xâm nhập được vào hệ thống của Hắc Gia?"
"1."
"1 ngày? Lâu vậy sao? Xem ra anh còn lâu hơn cả tôi."
"Là 1 tiếng."
Hạ Ninh Dung tròn mắt nhìn vào dòng chữ trên màn hình điện thoại, con số này quả thực là quá khủng rồi. Cô mất một khoảng thời gian gấp năm lần của anh để phá giải được hệ thống tường lửa của Hắc Gia, vậy mà anh chỉ mất đúng một tiếng.
"Cái em phá là do tôi lập trình còn cái tôi phá là do ba tôi."
"Vậy tôi nên hiểu Hắc tổng là đang muốn nói ba anh không giỏi bằng anh hay là anh đang khen tôi vậy?"
"Cảhai."
*Con người này cũng quá tự mãn rồi, thử hỏi nếu anh ta không được thừa hưởng gen tốt từ ba mình thì có thể được như ngày hôm nay sao? Theo mình vẫn là Hắc chủ tịch giỏi hơn.
"Em đang chửi thầm tôi?"
Dòng tin nhắn bất ngờ hiện lên trên màn hình điện thoại, Hạ Ninh Dung liền nhìn về phía Hắc Hoàng Thiên, khóe môi cong lên miễn cưỡng: "Không có a."
"Tôi thấy chúng ta bây giờ rất thú vị."
"?"
"Tuy có thể nhìn thấy mặt nhau nhưng lại không thể nói chuyện trực tiếp được. Có chút kích thích!"
"Gu Hắc tổng cũng lạ đời nhỉ?!"
Vì lúc mới bước vào phòng đã trông thấy hai người ngồi cạnh nhau, Khi phu nhân sợ Hắc Hoàng Thiên sẽ làm gì con gái mình nên bà quyết định để mỗi người ở một nơi. Khi phu nhân cùng Lăng Ánh Nguyệt ngồi trên giường tán gẫu cùng Hạ Ninh Dung còn Hắc Hoàng Thiên một mình trên sopha tra thông tin về tên đàn ông đã khiến cô bị thương... Truyện Ngôn Tình
Mấy ngày sau cuối cùng thì Hạ Ninh Dung cũng được xuất viện, vì để tiện chăm sóc cho ba mẹ con cô nên vợ chồng Khi Thế Cường đã chuyển vào sống chung. Khi phu nhân đi một vòng thăm xung quanh căn hộ, bà rất ưng ý với cách bài trí nơi đây, sau đó liền vào phòng ngủ dành cho khách sắp xếp đồ đạc của hai vợ chồng ra.
Tít... tít... tít... tít... tít... tít... [tiếng bấm mật khẩu khóa cửa điện tử]
Cạch...
"Mami, tụi con đi học về rồi nè."
Ba đứa nhóc nhanh chóng tháo giày ra cất vào tủ rồi treo cặp sách lên móc. Hạ Ninh Dung vui vẻ đi đến, quỳ một gối xuống dang tay về phía ba tiểu bảo bối: "Cho mami ôm ba đứa xíu nào!"
Hạ Tử Minh và Hạ An Chi nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy mami rồi mỗi đứa một bên hôn vào má mami mình, Hắc Lãnh Thần vẫn đứng trước cửa ngơ ngác nhìn. Hạ Ninh Dung nhận thấy sự ngạc nhiên của cậu bé liền hiểu ngay ra, cô nói thầm điều gì đó với hai tiểu bảo bối đang ở cạnh mình. Ngay sau đó Hạ Tử Minh liền đi về phía Hắc Lãnh Thần: "Cậu không ôm chào mami sau khi đi học về sao?"
Hắc Lãnh Thần ngập ngừng, không phải cậu chưa từng ôm cô chỉ là lúc đó có mỗi hai người với nhau còn bây giờ nhiều người như vậy, thật sự không quen chút nào. Hạ An Chi thấy Hắc Lãnh Thần có vẻ không có động tĩnh gì liền đi đến đẩy anh trai tiến về phía trước, Hạ Tử Minh cũng góp sức. Cuối cùng không thể phản kháng, Hắc Lãnh Thần ngại ngùng dang tay ôm lấy mami mình. Hạ Ninh Dung nở nụ cười hạnh phúc, bất ngờ cô đặt một nụ hôn lên má cậu bé. Hắc Lãnh Thần bị đứng hình, đây là lần đầu tiên cậu được mami hôn má, cảm giác thật là đặc biệt, còn có chút vui sướng.
"Ba tiểu bảo bối của mami mau vào chào bà rồi đi thay đồ đi nha."
"Dạ." Ba đứa nhóc vâng lời rồi nhanh chóng đi khỏi
Hạ Ninh Dung lúc này mới để ý đến người đàn ông đang đứng trước cửa: "Hắc tổng, cảm ơn anh đã đón tụi nhỏ."
"Không cần cảm ơn, tôi dù sao cũng là daddy của chúng. Em không định mời tôi vào nhà uống nước hay sao?"
"Vậy... Hắc tổng, mời anh vào."
Hắc Hoàng Thiên rất tự nhiên tháo giày ra rồi đeo dép đi trong nhà vào, không hề khách sáo quan sát xung quanh căn phòng, ngồi xuống sopha nhìn về phía Hạ Ninh Dung. Cô bước đến ngồi xuống đối diện anh, cầm một chiếc ly rót nước vào sau đó đặt trước mặt anh: "Uống xong nước anh có thể về."
"Chưa gì em đã đuổi khách đi như vậy rồi?"
"Hắc tổng chẳng phải nói muốn uống nước? Uống xong rồi không về thì còn ở lại làm gì?"
Hắc Hoàng Thiên khẽ cong môi ranh mãnh: "Ồ, vậy em đợi tôi uống hết cốc nước rồi sẽ về."
Hạ Ninh Dung nhìn ánh mắt của anh đoán chừng chắc chắn anh đang có ý định gì đó xấu xa trong đầu. Bỗng cánh cửa bên ngoài mở ra, bóng người đàn ông trung niên hai tay xách hai chiếc túi lớn bước vào. Hạ Ninh Dung nhanh chóng chạy lại đỡ lấy một chiếc túi cho ba mình, Khi Thế Cường liền giữ chặt chiếc túi rồi mang vào phòng bếp.
"Con vừa mới ra viện, không được vận động mạnh. Mau ra kia ngồi."
Vừa nói dứt lời, Khi Thế Cường sửng sốt khi trông thấy Hắc Hoàng Thiên đang ngồi trên sopha. Đúng lúc đó Khi phu nhân cùng đám nhóc cũng đi từ trong phòng ra.
"Cậu sao lại ở đây?"
Sau một hồi đấu tranh quyết liệt cuối cùng thì đám nhóc cũng đã thuyết phục được hai ông bà cùng mami cho daddy chúng ở lại dùng bữa tối với mọi người. Hai người đàn ông bắt đầu xắn tay áo lên vào bếp làm cơm nhưng suốt cả buổi đều không nói với nhau một câu nào, gian bếp im lặng đến đáng sợ. Trái lại, ngoài phòng khách ồn ào náo nhiệt đến bất ngờ, tiếng người lớn và trẻ nhỏ vui đùa, trò chuyện rôm rả. Cuối cùng các món ăn cũng được bày hấp dẫn trên bàn ăn, mọi người bắt đầu ngồi vào dùng bữa tối. Ăn xong ba đứa nhóc làm nhiệm vụ mang đồ đi rửa rồi lại ra nói chuyện cùng ông bà. Buổi tối cứ thế dần trôi qua, ban đầu không khí có hơi gượng gạo vì sự xuất hiện của Hắc Hoàng Thiên nhưng ba đứa nhỏ đã đánh tan bầu không khí cứng ngắc đó.
Đến hơn mười giờ đêm, ba đứa nhóc đã bắt đầu buồn ngủ. Tối nay Hắc Lãnh Thần sẽ ngủ lại nhà mami cậu bé. Ba đứa nhỏ lần lượt vào vệ sinh cá nhân rồi trèo lên giường nằm.
"Daddy, người có thể đọc truyện cho tụi con được không? Mami đang bận nói chuyện với ông bà rồi." Hạ An Chi cầm một quyển sách đưa cho Hắc Hoàng Thiên
"Tối nào mami con cũng đọc truyện cho nghe sao?"
"Dạ." Hạ An Chi gật đầu
Hắc Hoàng Thiên suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: "Vậy nếu như mami hay ông bà của con có kêu ta về thì con biết phải làm gì rồi chứ?"
"Chiến đấu đến cùng quyết không để daddy phải ra về!" Hạ An Chi nói đầy quyết tâm
Hắc Hoàng Thiên nhìn vào màn hình điện thoại rồi lại ngước lên nhìn Hạ Ninh Dung: "Đúng vậy."
"Nhanh vậy sao? Còn chưa đến 10 phút nữa. Tôi hỏi thật, anh mất bao lâu để xâm nhập được vào hệ thống của Hắc Gia?"
"1."
"1 ngày? Lâu vậy sao? Xem ra anh còn lâu hơn cả tôi."
"Là 1 tiếng."
Hạ Ninh Dung tròn mắt nhìn vào dòng chữ trên màn hình điện thoại, con số này quả thực là quá khủng rồi. Cô mất một khoảng thời gian gấp năm lần của anh để phá giải được hệ thống tường lửa của Hắc Gia, vậy mà anh chỉ mất đúng một tiếng.
"Cái em phá là do tôi lập trình còn cái tôi phá là do ba tôi."
"Vậy tôi nên hiểu Hắc tổng là đang muốn nói ba anh không giỏi bằng anh hay là anh đang khen tôi vậy?"
"Cảhai."
*Con người này cũng quá tự mãn rồi, thử hỏi nếu anh ta không được thừa hưởng gen tốt từ ba mình thì có thể được như ngày hôm nay sao? Theo mình vẫn là Hắc chủ tịch giỏi hơn.
"Em đang chửi thầm tôi?"
Dòng tin nhắn bất ngờ hiện lên trên màn hình điện thoại, Hạ Ninh Dung liền nhìn về phía Hắc Hoàng Thiên, khóe môi cong lên miễn cưỡng: "Không có a."
"Tôi thấy chúng ta bây giờ rất thú vị."
"?"
"Tuy có thể nhìn thấy mặt nhau nhưng lại không thể nói chuyện trực tiếp được. Có chút kích thích!"
"Gu Hắc tổng cũng lạ đời nhỉ?!"
Vì lúc mới bước vào phòng đã trông thấy hai người ngồi cạnh nhau, Khi phu nhân sợ Hắc Hoàng Thiên sẽ làm gì con gái mình nên bà quyết định để mỗi người ở một nơi. Khi phu nhân cùng Lăng Ánh Nguyệt ngồi trên giường tán gẫu cùng Hạ Ninh Dung còn Hắc Hoàng Thiên một mình trên sopha tra thông tin về tên đàn ông đã khiến cô bị thương... Truyện Ngôn Tình
Mấy ngày sau cuối cùng thì Hạ Ninh Dung cũng được xuất viện, vì để tiện chăm sóc cho ba mẹ con cô nên vợ chồng Khi Thế Cường đã chuyển vào sống chung. Khi phu nhân đi một vòng thăm xung quanh căn hộ, bà rất ưng ý với cách bài trí nơi đây, sau đó liền vào phòng ngủ dành cho khách sắp xếp đồ đạc của hai vợ chồng ra.
Tít... tít... tít... tít... tít... tít... [tiếng bấm mật khẩu khóa cửa điện tử]
Cạch...
"Mami, tụi con đi học về rồi nè."
Ba đứa nhóc nhanh chóng tháo giày ra cất vào tủ rồi treo cặp sách lên móc. Hạ Ninh Dung vui vẻ đi đến, quỳ một gối xuống dang tay về phía ba tiểu bảo bối: "Cho mami ôm ba đứa xíu nào!"
Hạ Tử Minh và Hạ An Chi nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy mami rồi mỗi đứa một bên hôn vào má mami mình, Hắc Lãnh Thần vẫn đứng trước cửa ngơ ngác nhìn. Hạ Ninh Dung nhận thấy sự ngạc nhiên của cậu bé liền hiểu ngay ra, cô nói thầm điều gì đó với hai tiểu bảo bối đang ở cạnh mình. Ngay sau đó Hạ Tử Minh liền đi về phía Hắc Lãnh Thần: "Cậu không ôm chào mami sau khi đi học về sao?"
Hắc Lãnh Thần ngập ngừng, không phải cậu chưa từng ôm cô chỉ là lúc đó có mỗi hai người với nhau còn bây giờ nhiều người như vậy, thật sự không quen chút nào. Hạ An Chi thấy Hắc Lãnh Thần có vẻ không có động tĩnh gì liền đi đến đẩy anh trai tiến về phía trước, Hạ Tử Minh cũng góp sức. Cuối cùng không thể phản kháng, Hắc Lãnh Thần ngại ngùng dang tay ôm lấy mami mình. Hạ Ninh Dung nở nụ cười hạnh phúc, bất ngờ cô đặt một nụ hôn lên má cậu bé. Hắc Lãnh Thần bị đứng hình, đây là lần đầu tiên cậu được mami hôn má, cảm giác thật là đặc biệt, còn có chút vui sướng.
"Ba tiểu bảo bối của mami mau vào chào bà rồi đi thay đồ đi nha."
"Dạ." Ba đứa nhóc vâng lời rồi nhanh chóng đi khỏi
Hạ Ninh Dung lúc này mới để ý đến người đàn ông đang đứng trước cửa: "Hắc tổng, cảm ơn anh đã đón tụi nhỏ."
"Không cần cảm ơn, tôi dù sao cũng là daddy của chúng. Em không định mời tôi vào nhà uống nước hay sao?"
"Vậy... Hắc tổng, mời anh vào."
Hắc Hoàng Thiên rất tự nhiên tháo giày ra rồi đeo dép đi trong nhà vào, không hề khách sáo quan sát xung quanh căn phòng, ngồi xuống sopha nhìn về phía Hạ Ninh Dung. Cô bước đến ngồi xuống đối diện anh, cầm một chiếc ly rót nước vào sau đó đặt trước mặt anh: "Uống xong nước anh có thể về."
"Chưa gì em đã đuổi khách đi như vậy rồi?"
"Hắc tổng chẳng phải nói muốn uống nước? Uống xong rồi không về thì còn ở lại làm gì?"
Hắc Hoàng Thiên khẽ cong môi ranh mãnh: "Ồ, vậy em đợi tôi uống hết cốc nước rồi sẽ về."
Hạ Ninh Dung nhìn ánh mắt của anh đoán chừng chắc chắn anh đang có ý định gì đó xấu xa trong đầu. Bỗng cánh cửa bên ngoài mở ra, bóng người đàn ông trung niên hai tay xách hai chiếc túi lớn bước vào. Hạ Ninh Dung nhanh chóng chạy lại đỡ lấy một chiếc túi cho ba mình, Khi Thế Cường liền giữ chặt chiếc túi rồi mang vào phòng bếp.
"Con vừa mới ra viện, không được vận động mạnh. Mau ra kia ngồi."
Vừa nói dứt lời, Khi Thế Cường sửng sốt khi trông thấy Hắc Hoàng Thiên đang ngồi trên sopha. Đúng lúc đó Khi phu nhân cùng đám nhóc cũng đi từ trong phòng ra.
"Cậu sao lại ở đây?"
Sau một hồi đấu tranh quyết liệt cuối cùng thì đám nhóc cũng đã thuyết phục được hai ông bà cùng mami cho daddy chúng ở lại dùng bữa tối với mọi người. Hai người đàn ông bắt đầu xắn tay áo lên vào bếp làm cơm nhưng suốt cả buổi đều không nói với nhau một câu nào, gian bếp im lặng đến đáng sợ. Trái lại, ngoài phòng khách ồn ào náo nhiệt đến bất ngờ, tiếng người lớn và trẻ nhỏ vui đùa, trò chuyện rôm rả. Cuối cùng các món ăn cũng được bày hấp dẫn trên bàn ăn, mọi người bắt đầu ngồi vào dùng bữa tối. Ăn xong ba đứa nhóc làm nhiệm vụ mang đồ đi rửa rồi lại ra nói chuyện cùng ông bà. Buổi tối cứ thế dần trôi qua, ban đầu không khí có hơi gượng gạo vì sự xuất hiện của Hắc Hoàng Thiên nhưng ba đứa nhỏ đã đánh tan bầu không khí cứng ngắc đó.
Đến hơn mười giờ đêm, ba đứa nhóc đã bắt đầu buồn ngủ. Tối nay Hắc Lãnh Thần sẽ ngủ lại nhà mami cậu bé. Ba đứa nhỏ lần lượt vào vệ sinh cá nhân rồi trèo lên giường nằm.
"Daddy, người có thể đọc truyện cho tụi con được không? Mami đang bận nói chuyện với ông bà rồi." Hạ An Chi cầm một quyển sách đưa cho Hắc Hoàng Thiên
"Tối nào mami con cũng đọc truyện cho nghe sao?"
"Dạ." Hạ An Chi gật đầu
Hắc Hoàng Thiên suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: "Vậy nếu như mami hay ông bà của con có kêu ta về thì con biết phải làm gì rồi chứ?"
"Chiến đấu đến cùng quyết không để daddy phải ra về!" Hạ An Chi nói đầy quyết tâm
/97
|