Chương 7.2 Sự cố trên tàu hỏa
Mọi người nghe vậy thì sợ hãi gật đầu, vừa rồi động tác của Mộc Sinh rất gọn gàng dứt khoát, giống như đang đóng phim vậy, không ngờ cô gái ít nói này lại là cao thủ!
Trong lòng mọi người đều có cảm giác tôn kính cao thủ, thế nhưng bầu không khí lúc này không hợp cho lắm, nên không có ai ra bái kiến cao thủ.
Để người đàn ông nằm trên mặt đất, Mộc Sinh kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình, 3 giờ 40 phút.
Cô khẽ chửi rủa một tiếng: “Ngủ cũng không yên!” Cô đúng là có nghiệt duyên với mấy chuyện như này, lần trước là chuyện của Hải Ca, lần này cũng thế!
Hiện giờ tỉnh cũng tỉnh rồi, dù sao năm giờ tàu hỏa sẽ đến Kinh Đô.
Mộ Sinh đang định tắt điện thoại thì thấy cô gái ở giường bên cạnh vội vàng bò tới, tay ôm chăn bông, lúc trèo lên giường Mộc Sinh, vệt nước mắt chưa kịp khô, thấy ánh mắt lạnh nhạt của Mộc Sinh, cô gái cầu xin: ‘Tôi có thể ngủ...ngủ trên giường cô một lát không?”
Rõ ràng hành vi vừa rồi của Mộc Sinh đã an ủi tâm lý của cô gái, lúc này cô gái đã coi Mộc Sinh là cứu tinh rồi.
"Vậy tôi ngủ giường cô được không?"
Mộ Sinh thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc thân mật với người khác, người khác nằm cùng giường với cô, cô khó mà chấp nhận được, ai ngờ vừa nói xong, cô gái kia đã bật khóc: “Tôi...tôi muốn ngủ bên cạnh cô.”
Cô gái vừa gặp phải chuyện kia nên sợ chết khiếp, trong không gian xa lạ này, cô sinh ra cảm giác ỷ lại vào người con gái mình chưa từng thấy này, quan trọng hơn là, đó là một loại tâm lý an ủi.
Mộc Sinh im lặng một lúc, sau đó chỉ vào người đàn ông đang ngất xỉu: "Cô định xử lý gã ta như nào?”
"Nhất định phải báo cảnh sát!"
Đôi vợ chồng trẻ đối diện Mộc Sinh cắt ngang, nhưng cô gái lại co rúm lại, ánh mắt né tránh nhìn Mộc Sinh: “Tôi...tôi không muốn báo cảnh sát...”
"Tại sao?"
"Tại sao lại không báo cảnh sát?"
Lúc này, không chỉ có hai vợ chồng trẻ, mà những trẻ tuổi khác cũng chen vào, đột nhiên, Mộc Sing vỗ tay một cái: “Đúng lúc tôi cũng không muốn phiền toái!”
Khi cô gái kia báo cảnh sát, có lẽ cô sẽ phải theo cô ấy đến đồn cảnh sát, Mộc Sinh không muốn xảy ra chuyện như thế này vào ngày đầu tiên cô đến Kinh Đô, về phần cô gái kia nghĩ như nào, đó là suy nghĩ của cô ấy, cô không xen vào.
Nghe Mộc Sinh nói vậy, bọn họ nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng cô gái kia cũng được ngủ ở trên giường của Mộc Sinh một lúc, trước khi ngủ còn cho cô biết tên của mình, Mặc Dao, Dao trong xa xôi, sau đó níu lấy góc áo Mộc Sinh ngủ thiếp đi.
Trong lúc người đàn ông to lớn kia nằm hôn mê trên mặt đất, nhân viên tới kiểm tra thấy vậy thì rất ngạc nhiên, Mộc Sinh bình tĩnh nói một câu: “Không biết, có lẽ anh ta bị bệnh, thích ngủ trên đất...”
Trong khoang không ai nói gì, vì tránh để nhân viên nghi ngờ, mọi người vẫn nói sơ chuyện đã xảy ra, nhân viên phục vụ lập tức hiểu ra, thấy người trong cuộc không có ý định truy cứu, đối phương lại càng không muốn xen vào chuyện này.
Loại chuyện này cũng thường gặp trên tàu hỏa...
Mộc Sinh ra tay nặng hơn bình thường, bởi vì chỗ bị đánh là chỗ đặc thù nên người đàn sẽ hôn mê vài tiếng đồng hồ, những chuyện phát sinh sau khi tàu hỏa tới nơi cũng không liên quan tới cô nữa.
Sau khi đến nhà ga, bởi vì bên ngoài trời còn tối, rất nhiều người đều nghỉ ngơi một chút ở nhà ga, người nhà đến đón một số người vẫn chưa tới, Mộc Sinh đánh thức Mặc Dao rồi xuống xe, không ngờ Mặc Dao lại đuổi theo cô.
/1674
|