Chương 9.2 Ổn định chỗ ở
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Sinh bị mùi thơm đánh thức, vừa mở mắt ra, trong bếp vang lên tiếng nổ dầu lách tách, chờ Mộc Sinh vệ sinh cá nhân xong, đúng lúc Mặc Dao bê hai tô mì ra phòng khách.
"Mình đang định gọi cậu dậy thì cậu dậy rồi!"
Hôm nay Mặc Dao tùy ý buộc tóc lên, lộ ra vẻ thanh xuân của một cô gái, khuôn mặt không son phấn trắng trắng mềm mềm, làn da bóng mịn, mặt mộc của cô ấy trong nháy mắt có thể giết bao nhiêu mỹ nữ, lúc này đang là buổi sáng, toàn thân cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
“Ngày đầu tiên nên có rất nhiều thứ chưa chuẩn bị xong, cậu ăn tô mì này trước đi.” Mặc Dao đẩy bát của Mộc Sinh sang chỗ cô: “Không có sa tế, nếu cảm thấy nhạt, cậu có thể dùng Lao Gan Ma để nâng vị.”
Lao Gan Ma: là một thương hiệu tương ớt.
Mộc Sinh nhìn hai tô mì trên bàn, sợi mì trông trơn và mịn, bề mặt phủ một lớp trứng chiên vàng óng, xung quanh có một ít hành lá nổi lên trên mặt nước, màu sắc rất hài hòa
Mộc Sinh cầm đũa lên ăn nó, mì rất ngon, nước dùng được hầm từ xương, rất ngon và hương vị của mì rất hoàn hảo.
Mộc Sinh cảm thấy bản thân không nói biết nấu cơm là một lựa chọn sáng suốt, những người đã ăn thử những món cô nấu đều cho rằng tay nghề của cô rất tốt, nhưng so với Mặc Dao, cô mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Một người xinh đẹp, đảm việc nhà, nấu ăn ngon, lại chăm chỉ giỏi giang như vậy, Mộc Sinh cảm thấy nếu là đàn ông, cô sẽ không từ chối được kiểu con gái như vậy.
Mộc Sinh ăn hết tô mì, Mặc Dao rất vui vẻ, Mộc Sinh chủ động bưng bát đi: "Tôi đi rửa bát."
Mặc Dao không ngăn cô lại, Mộc Sinh đi rửa bát, cô lau bàn trong phòng khách, Mộc Sinh rửa bát xong liền nằm xuống ghế, Mặc Dao ngồi bên cạnh nghịch điện thoại, một lát sau, Mộc Sinh nói: "Tôi muốn ra ngoài tìm việc."
"Làm công việc gì vậy? Hôm nay nóng như vậy."
Kinh Đô nóng hơn Hoài Thành rất nhiều, Mộc Sinh nghĩ tới ví tiền của mình không thể chống đỡ bao lâu, cô liền nói: "Không sao cả, hiện giờ khắp nơi đều có điều hòa, tìm một công việc văn phòng có điều hòa là được rồi.”
Nghe vậy, Mặc Dao mở to mắt, làm nũng nói: "Mình không muốn đi, mình rất sợ nóng....cậu ra ngoài tìm việc để nuôi mình à?”
Nét mặt Mộc Sinh không thay đổi, cô nhàn nhạt nói một câu: "Ừ, nuôi cậu."
Mặc Dao cười khúc khích, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, dường như rất vui vẻ: "Vậy cậu đi tìm đi, mình ở nhà nấu cơm cho cậu.” Dừng một chút, cô lại hỏi, “Xế chiều hôm nay bắt đầu đi tìm việc sao?”
Mộc Sinh gật đầu.
"Được rồi, buổi trưa mình sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu, chúng ta đi mua cá đi."
Cô vui vẻ đi thay giày, nhìn bộ dạng của cô, thật sự rất khó để kết nối với tràn đầy tuyệt vọng vào sáng sớm ngày hôm qua, cũng bởi vì người đàn ông kia ra tay không thành công, Mặc Dao lại là người vô tư, tâm tư chuyển biến quá nhanh.
Mặc Dao quay đầu lại thì nhìn thấy Mộc Sinh đang quanh tay nhìn mình, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào khuôn mặt của cô ấy, giống như phát ra ánh hào quang, đôi mắt lạnh lùng lại mang theo vài phần nhu hòa, vừa phóng khoáng vừa tùy ý, cái nhíu mày của cô ấy khiến Mặc Dao nhỡ kỹ rất nhiều năm, chưa bao giờ quên.
/1674
|