Chương 1.2 Cứu được mỹ nhân
Cô không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, sau khi trùng sinh cô đã giải quyết mọi thứ thay nguyên chủ, điều duy nhất cô không biết là làm thế nào để đối mặt với người trong gia đình, đặc biệt là mẹ của nguyên chủ. ...
Chuyện trước đây Mộc Sinh lười nghĩ đến, bây giờ cô chiếm cơ thể người ta sống lại, cô nhất định phải sống thật tốt, ông trời không muốn cô chết, sao cô có thể phụ lòng tốt của ông trời được.
Mộ Sinh và nguyên chủ trùng tên, nhưng đa số cô sử dụng tên khác, không ai khác biết tên thật của cô ấy ngoại trừ người nọ.
Nguyên chủ là một cô gái đã thi đỗ đại học, trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng ở Kinh Đô, nhưng chưa đủ xuất sắc đến mức miễn học phí và các khoản linh tinh, điều kiện trong gia đình của nguyên chủ cũng không tốt lắm, ban đầu nguyên chủ phải tự kiếm tiền trả tiền học phí, đây cũng là lý do nguyên chủ làm việc ở cửa hàng tiện lợi, bây giờ đổi lại thành Mộc Sinh, cô không muốn làm nữa, quá phiền toái, quá mệt mỏi.
Nếu không phải vì trùng sinh chưa nhìn thấu mọi chuyện, Mộc Sinh sẽ không làm ở cửa hàng tiện lợi, hiện giờ nhìn thấu rồi, sau khi đòi được tiền, cô đương nhiên muốn nghỉ việc.
Mấy ngày nay thời tiết ở Hoài Thành vô cùng kỳ lạ, mặc dù đang bước vào mùa thu nhưng trời lại rất lạnh, ban đêm lạnh như mùa đông! Mộc Sinh bước nhanh hơn, ánh sáng lờ mờ kéo dài bóng cô, những cơn gió se lạnh luồn vào cổ Mộc Sinh, lạnh đến mức khiến cô rụt cổ lại.
Hôm nay trời lạnh thật!
"Cộc cộc cộc..."
Đột nhiên, cách đó không xa có tiếng giày cao gót nện trên mặt đất, Mộc Sinh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo gió dài màu đen đang vội vàng chạy về phía mình, mái tóc màu rong biển lóe lên dưới ánh đèn, khuôn mặt án trong bóng tối nên không nhìn rõ.
Phía sau người phụ nữ là một người dung tục, dáng người thấp bé, cơ thể hơi còng, rõ ràng là một người đàn ông, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại đuổi theo một người phụ nữ, cho dù không cần nói cũng biết mục đích là gì.
Mộc Sinh cau mày, đang định nghĩ xem có nên chạy hay không thì người phụ nữ đã đến trước mặt cô.
"Có thể... có thể giả vờ quen tôi được không ..."
Giọng người phụ nữ lanh lảnh, giọng cố ý hạ thấp để che giấu sự sợ hãi.
Lúc này Mộc Sinh mới nhìn rõ mặt người phụ nữ này, trong lòng không khỏi thở dài, gương mặt xinh đẹp hại nước hại dân như vậy mà lại dám ra mặt vào ban đêm một mình, đúng là gan dạ, khó trách gặp phải chuyện này.
Đôi mắt người phụ nữ ngấn nước, trắng đen rõ ràng, mũi cao, môi đỏ mọng tạo nên một khuôn tuyệt đẹp, nhất là vẻ mặt hoảng sợ lúc này, giống như một con thú nhỏ sợ hãi, trong đôi mắt to kia có một tia kiên cường, bộ dạng vừa đối lập vừa nhu nhược, nếu là đàn ông, chỉ sợ đã ôm vào lòng dỗ dành rồi.
Đáng tiếc Mộc Sinh lại là nữ.
Phiền toái tìm đến tận cửa, Mộ Sinh không muốn quan tâm, nhưng nhìn dáng vẻ hèn mọn của người đàn ông phía sau, Mộ Sinh cảm thấy bản thân không thể nhìn đóa hoa thanh tú này bị tiêu diệt bởi một kẻ ghê tởm như vậy, tính cả kiếp trước cộng thêm kiếp này, đây là lần đầu tiên Mộc Sinh làm việc tốt.
Cô gật đầu, người phụ nữ vui vẻ tiến lại gần cô, chủ động vươn tay nắm lấy cánh tay của Mộc Sinh: “Cảm ơn cô, tôi tên là Hải Ca, còn cô thì sao?” Vì được giúp đỡ nên cô ấy không còn bối rối như trước nữa.
Cơ thể của Mộc Sinh hơi căng cứng, mùi thơm nhàn nhạt của người phụ nữ xộc vào mũi cô, thanh đạm như trà, không phải loại nước hoa nồng nặc, có thể chịu được, vì vậy Mộc Sinh cũng thả lỏng cơ thể.
Tuy nhiên, người đàn ông kia rõ ràng không chịu bỏ cuộc.
/1674
|