Mấy người khác đều bị kinh hãi đến đờ đẫn!
Đặc biệt là Phạm Kiến, khoảnh khắc người đó bị giết, cả người hắn đều bị dọa đến nỗi ngốc luôn rồi!
Đó là một người con cháu của thị tộc cổ xưa á!
Anh hào trẻ tuổi thông mạch cảnh nhị đoạn!
Lại bị người ta một quyền đánh chết?
Chàng trai họ Tống này nhìn cũng không lớn mạnh như vậy mà?
Tuy nhiên trong chớp mắt, Phạm Kiến đã hét lớn: “Tống huynh, đi nhanh, để ta cản họ!”
“...” Sở Vũ.
“...” Những người khác.
Con người đê tiện quá thì thành vô địch!
Cái tên này cũng thật là đê tiện đến không có giới hạn rồi.
Thật sự coi người khác là đồ ngốc ư?
Lúc này sao có thể còn tin hắn?
Nhưng Phạm Kiến lại chạy mất dép, không hề do dự chút nào.
Mấy người còn lại đó đều xông về phía Sở Vũ.
Sở Vũ truyền âm cho tên gián điệp: “Mày chạy nhanh đi!”
Tên gián điệp hiểu ngầm trong lòng, gào lớn tiếng: “Dọa ta sợ chết đi được, chạy nhanh thôi...”
Tên gián điệp thoắt cái đã biến mất dạng.
Lúc này, mấy người còn lại đó đã phát động tấn công đối với Sở Vũ.
Trong tay họ đều cầm pháp khí, tuy không thể phát huy uy lực lớn mạnh nhất nhưng vẫn rất kinh người.
Người thanh niên mặc áo dài màu xanh, tay cầm một thanh kiếm dài phong cách cổ xưa, lưỡi kiếm đỏ như máu vung lên, mang theo một vùng ánh sáng đỏ lớn!
Cũng là một món pháp khí cấp Tiên Thiên!
Sở Vũ lấy ra từ trên người thanh kiếm ngắn bằng đồng của Tề Hằng trước đó rồi truyền sức mạnh vào, lập tức có một luồng kiếm khí xuôi theo kiếm ngắn bộc phát ra.
“Đó là vũ khí của Tề Hằng!”
“Tên trộm kia, ngươi hãy nạp mạng đi!”
“Đồ khốn kiếp, đi chết cho ta!”
Đám người này quả nhiên đều có giao tình rất sâu với Tề Hằng của Cửu Tiêu, thậm chí có thể nhận ra ngay binh khí mà Tề Hằng sử dụng.
Tấn công của họ rất hung dữ, tuy không phải đến từ cùng một môn phái nhưng họ lại rất hiểu nhau, khóa chặt tất cả góc chết của Sở Vũ.
Những người này hầu như đều là cao thủ trẻ tuổi thông mạch cảnh!
Muốn giết chết Sở Vũ ở đây!
Tia sáng mà pháp khí bạo phát ra quyện lấy nhau, phát ra một luồng sức mạnh kinh người.
Dù là một mỏm đá thì e rằng cũng sẽ bị luồng sức mạnh này đánh vỡ dễ dàng!
Ầm!
Một loạt tiếng vang lớn.
Thân hình của Sở Vũ thụt lùi về sau mấy chục bước, cảm giác một trận khí huyết sục sôi truyền đến, khóe miệng của Sở Vũ trào ra một dòng máu tươi.
Những người này cũng không chiếm được ưu thế chút nào, ai nấy đều thụt lùi về sau tầm mười bước.
Khóe miệng của hai người cũng có chảy ra máu tươi.
Họ ngạc nhiên nhìn Sở Vũ, trong ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Sao có thể lớn mạnh như vậy?
Nhìn sóng sức mạnh phát ra từ trên người Sở Vũ thì hắn rõ ràng là một võ giả chưa tiến vào thông mạch cảnh.
Xung mạch cảnh mà sở hữu công lực như vậy ư?
Lẽ nào người này... có thể sánh ngang với những đích truyền chủ chốt đó trong cổ giáo?
Nếu là như vậy thì thật sự quá đáng sợ rồi!
Nói không chừng, cái tên này chính là xuất thân từ trong thế lực cổ xưa nào đó.
Nghĩ đến việc này, trong lòng mấy người vây đánh Sở Vũ đều sinh ra mấy phần kiêng dè.
Sở Vũ tay cầm cổ kiếm bằng đồng, ánh mắt u ám lạnh lùng nhìn mấy người đó, ghi nhớ kỹ bộ dạng của họ.
Phạm Kiến tuy rất vô liêm sỉ, nhưng câu nói đó của hắn rất đúng: Trên thế giới này, người không oán không thù nhưng lại động đao giết người cũng rất nhiều.
Nhưng Sở Vũ lại không muốn trở thành người bị giết!
Hắn sẽ không động đao giết người với những kẻ không thù không oán, nhưng nếu có người động đao giết hắn thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Muốn dùng lòng nhân từ và yêu thương để làm cảm động đối phương, đó thuần túy là suy nghĩ điên rồ.
Nhân từ và yêu thương... cũng là thứ phải xây dựng trên thực lực lớn mạnh mới có thể nói được.
Sở Vũ từ từ bước lùi về sau, hắn nói lạnh lùng: “Ta nhớ kỹ mấy người các ngươi rồi, hi vọng các ngươi có thể luôn đoàn kết như vậy, đừng có tách riêng lẻ ra.”
Nói rồi, Sở Vũ cong lưng nhặt lấy pháp khí của người bị một quyền của hắn đánh chết để lại.
Cũng là một thanh kiếm ngắn bằng đồng, rất giống thanh kiếm trong tay hắn.
Trong lòng Sở Vũ có hơi nghi ngờ, những thanh kiếm ngắn bằng đồng này có phải là được luyện chế số lượng lớn ở thời đại thượng cổ chuyên dành cho học đồ tu luyện sử dụng không?
Tuy nhiên, dù là kiếm ngắn của học đồ thời đại thượng cổ thì ở ngày nay cũng là bảo bối thật sự.
Mỗi một món đều có giá trị rất lớn.
Sở Vũ cất đi một cách không hề khách khí, sau đó nhìn những người trong mắt mang theo mấy phần kiêng dè đó một cái, cười nhạt rồi quay người rời đi.
Mấy người vây đánh Sở Vũ đó không nói lời nào, cũng không ai động đậy.
Đến khi bóng của Sở Vũ biến mất mới có người thở dài một hơi, nói lẩm nhẩm: “Người này rõ ràng có cảnh giới không cao mấy, nhưng khí thế trên người... sao lại đáng sợ như vậy?”
“Khiến ta nhớ lại... mấy người thiên kiêu đỉnh cao trong sư môn ta.”
“Chúng ta hình như đã đắc tội một người không nên đắc tội rồi.”
Thanh niên mặc áo dài xanh trầm mặc, đáy mắt lóe qua một sự kiêng dè sâu sắc, hồi lâu sau mới nói dằn tiếng: “Người này không diệt trừ ắt sẽ trở thành tai họa của chúng ta!”
“Nhưng vừa nãy mấy người chúng ta liên thủ cũng không thể khiến hắn bị sao hết.” Người phụ nữ dung mạo xinh đẹp nhưng nói chuyện lại có hơi cay nghiệt, trên mặt đầy vẻ kiêng dè: “Ngay cả Lưu sư huynh cũng chết dưới một đòn của hắn, người này... tuyệt đối không phải con cháu gia tộc ẩn thế bình thường!”
“Đúng vậy, nhìn thủ đoạn và phong cách hành sự của hắn đều không giống kiểu sợ bóng sợ gió của những con cháu gia tộc ẩn thế đó, tám chín phần là đến từ truyền thừa cổ xưa giống chúng ta. Nhưng thân phận địa vị của hắn có thể cao hơn chúng ta.” Một người khác nói.
Câu nói này rất đau lòng, sắc mặt của mấy người đều không tốt.
“Đều tại tên Phạm Kiến đê tiện đó, nếu không vì hắn thì chúng ta cũng đâu có đắc tội một kẻ địch mạnh lai lịch bất minh như vậy?” Có người oán trách.
“Được rồi, việc đã đến nước này có nói gì cũng vô dụng. Nếu lần này không thành thì nghĩ cách liên hệ với cường giả của sư môn để họ ra tay.” Thanh niên áo dài xanh Tần Minh ánh mắt lấp lánh, hạ quyết tâm.
Ở giới tu hành, kết quả của việc đắc tội người khác thông thường đều là rất chí mạng.
Có ngàn ngày làm giặc nhưng không có ngàn ngày phòng giặc.
Dù là đắc tội một nhân vật nhỏ thì trời mới biết lúc nào hắn sẽ âm thầm ngấm ngầm đâm bạn một đao, khiến bạn rơi vào vạn kiếp bất phục.
Đắc tội một cường giả tiềm lực vô hạn thì càng hậu hoạn khôn lường.
Những án lệ liên quan nhìn chung trong toàn bộ lịch sử tu hành thì quả là như hằng hà sa số, không thể tính toán nỗi.
Ba mươi mấy năm trước, lúc thế giới vẫn chưa khôi phục còn đỡ.
Lúc đó cuộc sống mọi người đều rất khổ cực, dù là các cổ giáo, cổ phái, thị tộc cổ xưa truyền thừa chưa bao giờ ngắt quãng, thì sự qua lại giữa các bên cũng không nhiều.
Nhiều nhất chính là thỉnh thoảng tổ chức một cuộc thi đấu tỉ thí của những người trẻ gì đó đã được coi là cao nhất rồi.
Lúc đó tốc độ tăng tu vi của mọi người đều rất chậm, cho dù là thiên kiêu thiên phú trác tuyệt cũng cần thời gian rất dài mới có thể trưởng thành.
Nhưng hiện giờ không như vậy, đã hơn ba mươi năm trôi qua, rất nhiều cổ giáo, cổ phái và thị tộc cổ xưa đều đã bắt đầu khôi phục nguyên khí.
Truyền thừa của họ chưa từng đứt đoạn, dù năm đó bị lấy đi truyền thừa cao cấp nhất, nhưng số còn lại vẫn khiến người ta không thể coi thường.
Đã nhiều năm trôi qua, có quá nhiều người tăng đến cảnh giới mà trong quá khứ không dám nghĩ tới.
Từ xưa đến nay, ngoài địa cầu rốt cuộc có bao nhiêu không gian thế giới nhỏ thì thực ra không ai biết.
Vì vậy loại người giống như Tống Hồng, có trời biết sau lưng hắn có một thế lực to lớn nào tồn tại hay không?
Loại người này hoặc là quan hệ thân thiết, hoặc là kính trọng nhưng không gần gũi. Một khi đắc tội thì ắt phải giải quyết dứt khoát!
Nếu không hậu hoạn khôn lường!
Vậy nên mấy người Tần Minh quyết định, lần này rời khỏi Hồ Tiên Động nhất định phải gấp rút liên hệ cao thủ của các môn phái, phải tuyệt đối giết chết Tống Hồng!
Thân hình Sở Vũ chưa vào đến trong pháp trận, ở giữa trán một vùng băng lạnh tiêu điều, trong đầu lửa giận ngùn ngụt.
Có cái là giận mấy người đó, cũng có cái là giận Phạm Kiến.
Tuy nói trong lòng hắn sớm đã có đề phòng, nhưng quả thực cũng không ngờ được đối phương thật sự vô sỉ như vậy.
Báo thù cho Tề Hằng?
Đừng nói dóc nữa!
Ngấp nghé truyền thừa di tích Gò Tam Tinh có thể tồn tại trên người mình mới là thật!
Nhưng dù là ngấp nghé thì cướp đoạt cũng là cao nhất rồi, vậy mà đám người này lại ra sức hạ sát thủ với hắn một cách không hề do dự.
Thật sự đừng để ta gặp phải các ngươi đi riêng lẻ!
Trong lòng Sở Vũ dâng lên lửa giận vô tận.
Sau đó, hắn dần dần bình tĩnh lại.
Hắn sớm đã biết sự tàn khốc của giới tu chân, dù là ở thời đại thượng cổ rực rỡ đó thì giới tu chân cũng đầy những chốn tàn khốc như vậy.
Có điều nghe đồn và tận mắt thấy rốt cuộc vẫn là hai chuyện khác nhau.
Sở Vũ sinh ra ở kỷ nguyên mới, lớn lên trong hồng trần, ban đầu lúc giết người ở Thái Sơn trong lòng rất khó chịu.
Nhưng một thời gian ngắn ngủi qua đi, sau khi trải qua một số việc thì giờ đây hắn đã có hơi thích ứng rồi.
Loại thích ứng này là bị dồn ép mà ra.
Ví dụ như vừa nãy tiêu diệt truyền nhân cổ giáo đó, tâm trạng hắn xao động rất ít, tuy chưa thể làm được đến mức trong lòng bình tĩnh không tạp niệm, nhưng ít nhất sẽ không khó chịu như hồi đầu đó.
Sở Vũ mở con mắt dọc giữa ấn đường quan sát nghiêm túc, vùng đất cổ này đi vào sẽ cảm nhận được nguy cơ tứ bề.
Rất nhiều nơi căn bản không phải sát trận mà là một số sát khí và tử khí nơi này tiết ra!
Số tử khí này người tầm thường dùng mắt trần thì không thể nào nhìn thấy được, người có tu vi lớn mạnh có thể ít nhiều cảm ứng được một ít nhưng không phải tất cả.
Bởi vì không phải tất cả sát khí và tử khí đều rõ ràng như vậy.
Chỉ có dưới con mắt dọc của Sở Vũ thì địa khí của vùng đất cổ này mới hiện ra rõ ràng trong mắt hắn.
Mờ nhạt, mang theo chút vật chất màu xám, hỗn tạp trong không khí, đang bồng bềnh giống như từng hạt bụi.
Một khi có sinh linh tiếp xúc thì những hạt bụi này sẽ nhanh chóng chui vào trong cơ thể sinh linh.
Tử khí tiêu diệt sức sống, sát khí ảnh hưởng tinh thần.
“Rất nguy hiểm đó!” Sở Vũ không nhịn được mà cảm thán, chả trách người vào vùng đất cổ này không có mấy người có thể sống sót ra ngoài.
Nhưng chất khí này hầu như rải rác khắp vùng đất cổ, có mặt khắp nơi!
“Cũng không biết tên gián điệp sao rồi.” Sở Vũ ít nhiều có hơi lo lắng.
Sở Vũ né tránh số khí này và không ngừng tiến lên, phát hiện ở phía trước có một bóng người đang nằm.
Đi đến gần lập tức bị giật mình, bởi vì người này đã thành một cái xác khô!
Da dẻ giống như không có một chút hàm lượng nước nào, hoàn toàn dính chặt lên khung xương, trạng thái chết đáng sợ, trông có vẻ rất tàn bạo!
Từ áo quần và tướng mạo miễn cưỡng có thể nhận ra người này là một thành viên trong tốp người đi vào trước đó, thân phận địa vị chắc không phải thấp, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã chết ở đây im hơi lặng tiếng.
Pháp khí hộ thể gì đó, cách thức giữ mạng gì đó, ở nơi này quả thật không có ý nghĩa bao nhiêu.
Ngoại trừ giống như Sở Vũ có một con mắt có thể nhìn rõ mọi thứ, những người khác thì chỉ có thể gặp may mà thôi.
Sở Vũ lắc đầu thở dài, không đến động vào thi thể của người này mà bước nhanh rời khỏi đó.
Vùng đất cổ này rất đổ nát, có khác biệt rõ ràng so với vùng di tích cổ dưới Gò Tam Tinh.
Nửa tiếng sau, Sở Vũ cuối cùng cũng phát hiện phía trước xuất hiện một tòa cung điện đổ nát.
Cung điện đã tan hoang đến mức có hơi không thể tưởng tượng nỗi, chỉ còn lại vách nát tường xiêu, không biết đã trở thành đống hoang tàn từ bao nhiêu năm trước.
Một cái bóng hơi mập đang vểnh mông lật tìm gì ở đó.
Trong miệng vẫn đang lẩm nhẩm: “Chắc là ở chỗ này... bản đồ của mình không sai đâu!”
Đặc biệt là Phạm Kiến, khoảnh khắc người đó bị giết, cả người hắn đều bị dọa đến nỗi ngốc luôn rồi!
Đó là một người con cháu của thị tộc cổ xưa á!
Anh hào trẻ tuổi thông mạch cảnh nhị đoạn!
Lại bị người ta một quyền đánh chết?
Chàng trai họ Tống này nhìn cũng không lớn mạnh như vậy mà?
Tuy nhiên trong chớp mắt, Phạm Kiến đã hét lớn: “Tống huynh, đi nhanh, để ta cản họ!”
“...” Sở Vũ.
“...” Những người khác.
Con người đê tiện quá thì thành vô địch!
Cái tên này cũng thật là đê tiện đến không có giới hạn rồi.
Thật sự coi người khác là đồ ngốc ư?
Lúc này sao có thể còn tin hắn?
Nhưng Phạm Kiến lại chạy mất dép, không hề do dự chút nào.
Mấy người còn lại đó đều xông về phía Sở Vũ.
Sở Vũ truyền âm cho tên gián điệp: “Mày chạy nhanh đi!”
Tên gián điệp hiểu ngầm trong lòng, gào lớn tiếng: “Dọa ta sợ chết đi được, chạy nhanh thôi...”
Tên gián điệp thoắt cái đã biến mất dạng.
Lúc này, mấy người còn lại đó đã phát động tấn công đối với Sở Vũ.
Trong tay họ đều cầm pháp khí, tuy không thể phát huy uy lực lớn mạnh nhất nhưng vẫn rất kinh người.
Người thanh niên mặc áo dài màu xanh, tay cầm một thanh kiếm dài phong cách cổ xưa, lưỡi kiếm đỏ như máu vung lên, mang theo một vùng ánh sáng đỏ lớn!
Cũng là một món pháp khí cấp Tiên Thiên!
Sở Vũ lấy ra từ trên người thanh kiếm ngắn bằng đồng của Tề Hằng trước đó rồi truyền sức mạnh vào, lập tức có một luồng kiếm khí xuôi theo kiếm ngắn bộc phát ra.
“Đó là vũ khí của Tề Hằng!”
“Tên trộm kia, ngươi hãy nạp mạng đi!”
“Đồ khốn kiếp, đi chết cho ta!”
Đám người này quả nhiên đều có giao tình rất sâu với Tề Hằng của Cửu Tiêu, thậm chí có thể nhận ra ngay binh khí mà Tề Hằng sử dụng.
Tấn công của họ rất hung dữ, tuy không phải đến từ cùng một môn phái nhưng họ lại rất hiểu nhau, khóa chặt tất cả góc chết của Sở Vũ.
Những người này hầu như đều là cao thủ trẻ tuổi thông mạch cảnh!
Muốn giết chết Sở Vũ ở đây!
Tia sáng mà pháp khí bạo phát ra quyện lấy nhau, phát ra một luồng sức mạnh kinh người.
Dù là một mỏm đá thì e rằng cũng sẽ bị luồng sức mạnh này đánh vỡ dễ dàng!
Ầm!
Một loạt tiếng vang lớn.
Thân hình của Sở Vũ thụt lùi về sau mấy chục bước, cảm giác một trận khí huyết sục sôi truyền đến, khóe miệng của Sở Vũ trào ra một dòng máu tươi.
Những người này cũng không chiếm được ưu thế chút nào, ai nấy đều thụt lùi về sau tầm mười bước.
Khóe miệng của hai người cũng có chảy ra máu tươi.
Họ ngạc nhiên nhìn Sở Vũ, trong ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Sao có thể lớn mạnh như vậy?
Nhìn sóng sức mạnh phát ra từ trên người Sở Vũ thì hắn rõ ràng là một võ giả chưa tiến vào thông mạch cảnh.
Xung mạch cảnh mà sở hữu công lực như vậy ư?
Lẽ nào người này... có thể sánh ngang với những đích truyền chủ chốt đó trong cổ giáo?
Nếu là như vậy thì thật sự quá đáng sợ rồi!
Nói không chừng, cái tên này chính là xuất thân từ trong thế lực cổ xưa nào đó.
Nghĩ đến việc này, trong lòng mấy người vây đánh Sở Vũ đều sinh ra mấy phần kiêng dè.
Sở Vũ tay cầm cổ kiếm bằng đồng, ánh mắt u ám lạnh lùng nhìn mấy người đó, ghi nhớ kỹ bộ dạng của họ.
Phạm Kiến tuy rất vô liêm sỉ, nhưng câu nói đó của hắn rất đúng: Trên thế giới này, người không oán không thù nhưng lại động đao giết người cũng rất nhiều.
Nhưng Sở Vũ lại không muốn trở thành người bị giết!
Hắn sẽ không động đao giết người với những kẻ không thù không oán, nhưng nếu có người động đao giết hắn thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Muốn dùng lòng nhân từ và yêu thương để làm cảm động đối phương, đó thuần túy là suy nghĩ điên rồ.
Nhân từ và yêu thương... cũng là thứ phải xây dựng trên thực lực lớn mạnh mới có thể nói được.
Sở Vũ từ từ bước lùi về sau, hắn nói lạnh lùng: “Ta nhớ kỹ mấy người các ngươi rồi, hi vọng các ngươi có thể luôn đoàn kết như vậy, đừng có tách riêng lẻ ra.”
Nói rồi, Sở Vũ cong lưng nhặt lấy pháp khí của người bị một quyền của hắn đánh chết để lại.
Cũng là một thanh kiếm ngắn bằng đồng, rất giống thanh kiếm trong tay hắn.
Trong lòng Sở Vũ có hơi nghi ngờ, những thanh kiếm ngắn bằng đồng này có phải là được luyện chế số lượng lớn ở thời đại thượng cổ chuyên dành cho học đồ tu luyện sử dụng không?
Tuy nhiên, dù là kiếm ngắn của học đồ thời đại thượng cổ thì ở ngày nay cũng là bảo bối thật sự.
Mỗi một món đều có giá trị rất lớn.
Sở Vũ cất đi một cách không hề khách khí, sau đó nhìn những người trong mắt mang theo mấy phần kiêng dè đó một cái, cười nhạt rồi quay người rời đi.
Mấy người vây đánh Sở Vũ đó không nói lời nào, cũng không ai động đậy.
Đến khi bóng của Sở Vũ biến mất mới có người thở dài một hơi, nói lẩm nhẩm: “Người này rõ ràng có cảnh giới không cao mấy, nhưng khí thế trên người... sao lại đáng sợ như vậy?”
“Khiến ta nhớ lại... mấy người thiên kiêu đỉnh cao trong sư môn ta.”
“Chúng ta hình như đã đắc tội một người không nên đắc tội rồi.”
Thanh niên mặc áo dài xanh trầm mặc, đáy mắt lóe qua một sự kiêng dè sâu sắc, hồi lâu sau mới nói dằn tiếng: “Người này không diệt trừ ắt sẽ trở thành tai họa của chúng ta!”
“Nhưng vừa nãy mấy người chúng ta liên thủ cũng không thể khiến hắn bị sao hết.” Người phụ nữ dung mạo xinh đẹp nhưng nói chuyện lại có hơi cay nghiệt, trên mặt đầy vẻ kiêng dè: “Ngay cả Lưu sư huynh cũng chết dưới một đòn của hắn, người này... tuyệt đối không phải con cháu gia tộc ẩn thế bình thường!”
“Đúng vậy, nhìn thủ đoạn và phong cách hành sự của hắn đều không giống kiểu sợ bóng sợ gió của những con cháu gia tộc ẩn thế đó, tám chín phần là đến từ truyền thừa cổ xưa giống chúng ta. Nhưng thân phận địa vị của hắn có thể cao hơn chúng ta.” Một người khác nói.
Câu nói này rất đau lòng, sắc mặt của mấy người đều không tốt.
“Đều tại tên Phạm Kiến đê tiện đó, nếu không vì hắn thì chúng ta cũng đâu có đắc tội một kẻ địch mạnh lai lịch bất minh như vậy?” Có người oán trách.
“Được rồi, việc đã đến nước này có nói gì cũng vô dụng. Nếu lần này không thành thì nghĩ cách liên hệ với cường giả của sư môn để họ ra tay.” Thanh niên áo dài xanh Tần Minh ánh mắt lấp lánh, hạ quyết tâm.
Ở giới tu hành, kết quả của việc đắc tội người khác thông thường đều là rất chí mạng.
Có ngàn ngày làm giặc nhưng không có ngàn ngày phòng giặc.
Dù là đắc tội một nhân vật nhỏ thì trời mới biết lúc nào hắn sẽ âm thầm ngấm ngầm đâm bạn một đao, khiến bạn rơi vào vạn kiếp bất phục.
Đắc tội một cường giả tiềm lực vô hạn thì càng hậu hoạn khôn lường.
Những án lệ liên quan nhìn chung trong toàn bộ lịch sử tu hành thì quả là như hằng hà sa số, không thể tính toán nỗi.
Ba mươi mấy năm trước, lúc thế giới vẫn chưa khôi phục còn đỡ.
Lúc đó cuộc sống mọi người đều rất khổ cực, dù là các cổ giáo, cổ phái, thị tộc cổ xưa truyền thừa chưa bao giờ ngắt quãng, thì sự qua lại giữa các bên cũng không nhiều.
Nhiều nhất chính là thỉnh thoảng tổ chức một cuộc thi đấu tỉ thí của những người trẻ gì đó đã được coi là cao nhất rồi.
Lúc đó tốc độ tăng tu vi của mọi người đều rất chậm, cho dù là thiên kiêu thiên phú trác tuyệt cũng cần thời gian rất dài mới có thể trưởng thành.
Nhưng hiện giờ không như vậy, đã hơn ba mươi năm trôi qua, rất nhiều cổ giáo, cổ phái và thị tộc cổ xưa đều đã bắt đầu khôi phục nguyên khí.
Truyền thừa của họ chưa từng đứt đoạn, dù năm đó bị lấy đi truyền thừa cao cấp nhất, nhưng số còn lại vẫn khiến người ta không thể coi thường.
Đã nhiều năm trôi qua, có quá nhiều người tăng đến cảnh giới mà trong quá khứ không dám nghĩ tới.
Từ xưa đến nay, ngoài địa cầu rốt cuộc có bao nhiêu không gian thế giới nhỏ thì thực ra không ai biết.
Vì vậy loại người giống như Tống Hồng, có trời biết sau lưng hắn có một thế lực to lớn nào tồn tại hay không?
Loại người này hoặc là quan hệ thân thiết, hoặc là kính trọng nhưng không gần gũi. Một khi đắc tội thì ắt phải giải quyết dứt khoát!
Nếu không hậu hoạn khôn lường!
Vậy nên mấy người Tần Minh quyết định, lần này rời khỏi Hồ Tiên Động nhất định phải gấp rút liên hệ cao thủ của các môn phái, phải tuyệt đối giết chết Tống Hồng!
Thân hình Sở Vũ chưa vào đến trong pháp trận, ở giữa trán một vùng băng lạnh tiêu điều, trong đầu lửa giận ngùn ngụt.
Có cái là giận mấy người đó, cũng có cái là giận Phạm Kiến.
Tuy nói trong lòng hắn sớm đã có đề phòng, nhưng quả thực cũng không ngờ được đối phương thật sự vô sỉ như vậy.
Báo thù cho Tề Hằng?
Đừng nói dóc nữa!
Ngấp nghé truyền thừa di tích Gò Tam Tinh có thể tồn tại trên người mình mới là thật!
Nhưng dù là ngấp nghé thì cướp đoạt cũng là cao nhất rồi, vậy mà đám người này lại ra sức hạ sát thủ với hắn một cách không hề do dự.
Thật sự đừng để ta gặp phải các ngươi đi riêng lẻ!
Trong lòng Sở Vũ dâng lên lửa giận vô tận.
Sau đó, hắn dần dần bình tĩnh lại.
Hắn sớm đã biết sự tàn khốc của giới tu chân, dù là ở thời đại thượng cổ rực rỡ đó thì giới tu chân cũng đầy những chốn tàn khốc như vậy.
Có điều nghe đồn và tận mắt thấy rốt cuộc vẫn là hai chuyện khác nhau.
Sở Vũ sinh ra ở kỷ nguyên mới, lớn lên trong hồng trần, ban đầu lúc giết người ở Thái Sơn trong lòng rất khó chịu.
Nhưng một thời gian ngắn ngủi qua đi, sau khi trải qua một số việc thì giờ đây hắn đã có hơi thích ứng rồi.
Loại thích ứng này là bị dồn ép mà ra.
Ví dụ như vừa nãy tiêu diệt truyền nhân cổ giáo đó, tâm trạng hắn xao động rất ít, tuy chưa thể làm được đến mức trong lòng bình tĩnh không tạp niệm, nhưng ít nhất sẽ không khó chịu như hồi đầu đó.
Sở Vũ mở con mắt dọc giữa ấn đường quan sát nghiêm túc, vùng đất cổ này đi vào sẽ cảm nhận được nguy cơ tứ bề.
Rất nhiều nơi căn bản không phải sát trận mà là một số sát khí và tử khí nơi này tiết ra!
Số tử khí này người tầm thường dùng mắt trần thì không thể nào nhìn thấy được, người có tu vi lớn mạnh có thể ít nhiều cảm ứng được một ít nhưng không phải tất cả.
Bởi vì không phải tất cả sát khí và tử khí đều rõ ràng như vậy.
Chỉ có dưới con mắt dọc của Sở Vũ thì địa khí của vùng đất cổ này mới hiện ra rõ ràng trong mắt hắn.
Mờ nhạt, mang theo chút vật chất màu xám, hỗn tạp trong không khí, đang bồng bềnh giống như từng hạt bụi.
Một khi có sinh linh tiếp xúc thì những hạt bụi này sẽ nhanh chóng chui vào trong cơ thể sinh linh.
Tử khí tiêu diệt sức sống, sát khí ảnh hưởng tinh thần.
“Rất nguy hiểm đó!” Sở Vũ không nhịn được mà cảm thán, chả trách người vào vùng đất cổ này không có mấy người có thể sống sót ra ngoài.
Nhưng chất khí này hầu như rải rác khắp vùng đất cổ, có mặt khắp nơi!
“Cũng không biết tên gián điệp sao rồi.” Sở Vũ ít nhiều có hơi lo lắng.
Sở Vũ né tránh số khí này và không ngừng tiến lên, phát hiện ở phía trước có một bóng người đang nằm.
Đi đến gần lập tức bị giật mình, bởi vì người này đã thành một cái xác khô!
Da dẻ giống như không có một chút hàm lượng nước nào, hoàn toàn dính chặt lên khung xương, trạng thái chết đáng sợ, trông có vẻ rất tàn bạo!
Từ áo quần và tướng mạo miễn cưỡng có thể nhận ra người này là một thành viên trong tốp người đi vào trước đó, thân phận địa vị chắc không phải thấp, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã chết ở đây im hơi lặng tiếng.
Pháp khí hộ thể gì đó, cách thức giữ mạng gì đó, ở nơi này quả thật không có ý nghĩa bao nhiêu.
Ngoại trừ giống như Sở Vũ có một con mắt có thể nhìn rõ mọi thứ, những người khác thì chỉ có thể gặp may mà thôi.
Sở Vũ lắc đầu thở dài, không đến động vào thi thể của người này mà bước nhanh rời khỏi đó.
Vùng đất cổ này rất đổ nát, có khác biệt rõ ràng so với vùng di tích cổ dưới Gò Tam Tinh.
Nửa tiếng sau, Sở Vũ cuối cùng cũng phát hiện phía trước xuất hiện một tòa cung điện đổ nát.
Cung điện đã tan hoang đến mức có hơi không thể tưởng tượng nỗi, chỉ còn lại vách nát tường xiêu, không biết đã trở thành đống hoang tàn từ bao nhiêu năm trước.
Một cái bóng hơi mập đang vểnh mông lật tìm gì ở đó.
Trong miệng vẫn đang lẩm nhẩm: “Chắc là ở chỗ này... bản đồ của mình không sai đâu!”
/61
|