Một đao kia, tất nhiên là của thanh niên Đao Thần sơn trang kia rồi.
- Đa tạ ân nhân cứu giúp, Đoàn Dự ta sẽ ghi nhớ ân tình này. Nếu ngươi có việc gì cần giúp đỡ, hãy tới Đoàn gia tại Đao Thần sơn trang tìm ta. Dù lên núi đao biển lửa ta cũng sẽ không chối từ… Xin ân nhân cho biết tên để ta có thể ghi nhớ!
-Không tiện. Không cần báo đáp. Có duyên sẽ gặp lại.
“Quỷ mới tin ngươi” Thiên Vũ âm thầm nghĩ. Hắn hiện tại đang đeo mặt nạ, kết hợp với ‘áo choàng’ chùm kín toàn thân trông vô cùng thần bí. Cứu Đoàn Dự cũng chỉ là tiện tay, vì hắn muốn cứu ba vị đồng học của học viện kia mà thôi.
Đoàn Dự tới cái xác lấy đi nhẫn trữ vật và thanh phi kiếm pháp bảo. Ngay sau khi giải trừ phong ấn liền ném về phía Thiên Vũ. Rất rõ ràng ý của hắn là chiến lợi phẩm Thiên Vũ sẽ được hưởng hết.
Thiên Vũ cũng tiện tay nhận lấy, kiếm tra nhẫn trữ vật thì cũng chỉ có một chút đan dược và khoảng ba vạn Linh Thạch hạ phẩm. “Không ngoài dự đoán, tên kia nghèo tới phát điên đây mà, nên mới tham gia bí cảnh để cướp của giết người.”
Nhận xong đồ Thiên Vũ dứt khoát quay người di chuyển về phía cái hang kia. Kiểm tra kĩ càng không có gì nguy hiểm hắn mới cẩn thận chui người vào hang.
Hóa ra bên trong tổ kiến này là một mỏ quặng linh thạch hạ phẩm. Tia sáng xanh kia chính là một chút linh thạch trung phẩm được thai nghén ra trong mỏ quặng gần đây, ngạc nhiên hơn còn có một viên linh thạch thượng phẩm xen kẽ vào trong đó.
Mặc dù có thể đào được rất nhiều linh thạch. Nhưng thời gian trong Bí cảnh là có hạn, không ai tình nguyện đào linh thạch ở đây mà bỏ qua các bảo bối quý giá mà Vị Viện trưởng kia để lại, hơn nữa lại không có dụng cụ đặc thù, đào linh thạch năng suất vô cùng kém. Vậy nên nó mới có thể tồn tại ngay ở rìa ngoài bí cảnh lâu tới như vậy.
Thiên Vũ chỉ lấy viên thượng phẩm linh thạch kia, rồi quay người đi mất. Làm ba vị đồng học kia không kịp nói lời cảm tạ, chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của hắn với ánh nhìn cảm kích bất tận.
Tuy công sức giết kiến là của tất cả mọi người, nhưng nếu không còn mạng thì lấy cái gì mà sử dụng linh thạch, biết vậy nên mặc dù Thiên Vũ có lấy đi viên Thượng phẩm linh thạch quý giá kia, bốn người này thấy như vậy mới là đúng với lẽ thường. Nếu hắn không lấy có khi tâm trạng của họ còn nặng nề hơn vì không báo đáp được gì cho ân nhân…
***
Lân này không có người mở đường, Thiên Vũ phải chậm chạp vừa đi vừa tra xét cẩn thận. Trên đường đi hắn cũng gặp một ốc đảo, bên trong ốc đảo Linh Khí dày đặc, ngưng thành những đoàn sương mù mập mờ bay trong ốc đảo đó, nhất định là có bảo vật tu luyện cực kì quý giá.
Tuy nhiên lại có một khí tức vô cùng cường đại tọa trấn trong đó, đứng từ xa nhìn lại Thiên Vũ cũng cảm thấy rợn người. Tham lam tiến vào thì chỉ có con đường chết.
Tiếc nuối một hồi rồi Thiên Vũ cũng bỏ qua và đi tiếp về phía ngọn núi. Sau ốc đảo đó, hắn liền thấy vô số mảnh vụn cơ thể người và vết tích chiến đấu, rải khắp trên đường đi. Chứng tỏ khu vực này có một tồn tại gì đó đã cản và giết tất cả người này.
Nghĩ tới đây Thiên Vũ lập tức quay trở về con đường cũ, định sẽ đi vòng qua khu vực chết tróc này. Đột nhiên từ xa xa có một nhóm khoảng sáu thiếu nữ đang tiến lại về phía hắn. Sau lưng các nàng bốc lên một đoàn khói bụi như một cơn bão to lớn đang đuổi theo.
Không cần suy nghĩ, hắn tung người bỏ chạy theo một hướng vuông góc với hướng của tiểu đội mĩ nữ kia. Bây giờ mà giở thói anh hùng cứu mĩ nhân thì chỉ có con đường chết. Thiên vũ cảm nhận được sinh vật phía sau cơn bão cát kia khủng bố không hề kém tồn tại trong ốc đảo.
Người đứng đầu trong sáu thiếu nữ kia bất ngờ túm lấy một tiểu cô nương trong nhóm rồi tung mạnh về phía Thiên Vũ đang chạy, kèm theo nhẫn trữ vật của bản thân mình. Nàng ta hét lớn:
-Vũ Linh ta xin nhờ ân công cứu giúp bảo vệ cho muội muội. Kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình…
-Sư tỉ, tỉ làm gì vậy... Có chết thì cùng chết, muội không sợ chết!
Tiểu cô nương vừa bị ném đi la lớn, vừa tiếp đất đã bò lên chạy thẳng về phía có bão cát đang ập tới.
Thiên Vũ chứng kiến tất cả, nội tâm hắn rung động, Có một thiên thần và một ác quỷ đang cãi nhau chí chóe trong đầu của hắn: “Cứu đi. Không được cứu. Ta bảo cứu. Ta nói quá nguy hiểm, không cứu...
Chỉ trong giây lát, hắn quay người chạy tới tiểu cô nương kia. Điều khiển Pháp bảo bản mệnh của mình quấn lấy thân hình cô bé rồi giật mạnh và lôi đi, vận dụng phong ma pháp tới mức tối đa lướt đi trên sa mạc. Đúng vậy, chính xác là lôi đi, hiện tại không còn thời gian mà để ý ‘hình ảnh’ với ‘mặt mũi’ nữa rồi!
***
-Ngươi thả ta ra được rồi!
Thiên Vũ mải chạy quá mà quên mất mình đang ‘lôi’ một cô bé yêu kiều dễ thương đằng sau. Hắn chưa bao giờ vận dụng phong ma pháp tới cực đại như vậy nên khi dừng lại trong cơ thể có chút buồn nôn…
-Tốt rồi, lễ vật của người tỉ tỉ quá cố kia ta đã nhận, ta cũng đã cứu ngươi ra khỏi hiểm cảnh. Từ nay về sau đường ai nấy đi.
Nói xong hắn liền nôn thốc nôn tháo, bộ dạng đáng thương vô cùng.
-Ngươi, ngươi có làm sao không? Ta có một viên bổ khí đan giúp điều hòa khí huyết trong cơ thể.
-A sư tỉ ta cũng có, ngươi lấy trong nhẫn của sư tỉ ấy…
Thiên Vũ nôn xong liền bật cười, tiểu cô nương này ngây thơ quá mức. “Chắc là chưa từng trải sự đời.” Tới đây nàng ta lại tiếp tục lên tiếng.
-Ngươi có thể trả chiếc nhẫn trữ vật cho ta được không? Tất… tất nhiên là đồ vật bên trong ngươi cứ cầm lấy. Nhưng quần áo, đồ dùng cá nhân và chiếc nhẫn thì có thể trả lại cho ta được không? Tỉ tỉ ta chưa chết, ta cảm nhận được điều đó.
Nói xong tiểu cô nương liền đỏ mặt. Thiên Vũ cũng không phải biến thái, hắn cũng chả quan tâm Vũ Linh là ai và đã chết hay chưa. Hắn trả lại đồ dùng cá nhân và chiếc nhẫn cho nàng. Xoay người rời đi.
-Ta là Vũ Na, Tỉ tỉ ta tên Vũ Linh. Cảm tạ ngươi, nhưng sau này ngươi giúp người khác thì đừng ‘lôi’ người ta nữa, rất mất hình tượng a…
Nàng ta gọi với theo làm Thiên Vũ cố nén cười tới đỏ cả mặt. Hắn cũng không định rời đi, hắn cảm thấy tiểu cô nương Vũ Na này cực kì thuần khiết. Tiểu cô nương này ngây thơ như vậy gặp yêu thú thì còn đỡ, chứ gặp người ngoài không có ý tốt thì có khi bị lừa vẫn còn tuyên dương người ta ấy chứ. Hắn tìm một cái lí do vớ vẩn rồi quyết định âm thầm bám theo Vũ Na.
Hắn đi khuất tầm mắt liền tiến vào chế độ ẩn thân, lặng lẽ đi sau và theo dõi Vũ Na đang cẩn thận di chuyển về phía ngọn núi trung tâm. Có vẻ như ai cũng có mục đích chung là tiến vào ngọn núi đó… (Lại có người mở đường đi trước, thằng này quá là vô sỉ).
Con đường này lại vô cùng yên bình, yên bình tới lạ thường, không hề xuất hiện bất cứ cái gì, thậm chí một người tham gia bí cảnh cũng không gặp. Đầu óc Thiên Vũ đang suy tính mọi khả năng, ‘Nếu trên trời không có gì, mặt đất cũng không có gì. Vậy khả năng duy nhất là ở phía dưới lòng đất’.
Nghĩ vậy hắn liền áp tai về phía dưới mặt đất, kết hợp sử dụng thổ nguyên tố tra xét về phía dưới lòng đất. Trong một khoảnh khắc nào đó. Hắn nghe thấy tiếng ‘bình bịch, bình bịch, bình bịch…’ vang lên đều đặn.
Như nghĩ tới điều gì, hắn vội vàng lao về phía Vũ Na hét lớn:
-Vũ Na, bay lên không trung, ngay lập tức.
Vũ Na ngơ ngẩn, quay lại thấy Thiên Vũ đang bay tới vô cùng vội vã. Nàng ta cũng bắt pháp quyết nhảy mạnh lên không trung. Thiên Vũ bay tới điều khiển pháp bảo bản mệnh quấn quanh cái eo nhỏ nhắn của nàng một lần nữa ‘lôi’ đi. Hắn vận Phong ma pháp kéo theo nàng ta bay thẳng lên trời, sắc mặt tái nhợt vì sợ sêt.
Bỗng từ trong cát có một cái miệng vô cùng to lớn, răng nhọn hoắt, hơi thở hôi thối từ mặt đất phi lên hướng hai người mà ngoạm tới…
Cái miệng này phải có đường kính tới hai kilomet, con mồi mà đi vào phạm vi của nó thì xác định không thể nào chạy thoát được. Thiên Vũ Tinh ý nên đã chạy trước một bước, bay thẳng lên cao. Cái miệng kia với không tới liền cứ mở lớn ra như chờ trực Thiên vũ rơi xuống vậy.
- Ngu gì mà ta xuống, ngươi đợi tới tết nhé!
Thiên Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm nghĩ. Sắc mặt Vũ Na thì đã tái nhợt từ bao giờ, nàng quá sợ hãi tới mức không nói được điều gì, cả thân thể run lên mãnh liệt.
Tuy nhiên, hắn còn chưa đắc chí được vài giây, thì trong chiếc miệng kia phun ra hai sợi dây tốc độ cực nhanh quấn lấy chân hắn và chân Vũ Na. Dùng sức mạnh kéo mạnh về phía cái miệng to lớn kia.
Hắn vô cùng hoảng hốt, điều khiển pháp bảo và bí kĩ liên tục chém về phía sợi dây dưới chân. Nhưng tất cả đều vô ích, sợi dây đó quá chắc chắn, hai thân ảnh bé nhỏ lập tức bị kéo vào trong chiếc miệng hôi thối kia.
…
- Đa tạ ân nhân cứu giúp, Đoàn Dự ta sẽ ghi nhớ ân tình này. Nếu ngươi có việc gì cần giúp đỡ, hãy tới Đoàn gia tại Đao Thần sơn trang tìm ta. Dù lên núi đao biển lửa ta cũng sẽ không chối từ… Xin ân nhân cho biết tên để ta có thể ghi nhớ!
-Không tiện. Không cần báo đáp. Có duyên sẽ gặp lại.
“Quỷ mới tin ngươi” Thiên Vũ âm thầm nghĩ. Hắn hiện tại đang đeo mặt nạ, kết hợp với ‘áo choàng’ chùm kín toàn thân trông vô cùng thần bí. Cứu Đoàn Dự cũng chỉ là tiện tay, vì hắn muốn cứu ba vị đồng học của học viện kia mà thôi.
Đoàn Dự tới cái xác lấy đi nhẫn trữ vật và thanh phi kiếm pháp bảo. Ngay sau khi giải trừ phong ấn liền ném về phía Thiên Vũ. Rất rõ ràng ý của hắn là chiến lợi phẩm Thiên Vũ sẽ được hưởng hết.
Thiên Vũ cũng tiện tay nhận lấy, kiếm tra nhẫn trữ vật thì cũng chỉ có một chút đan dược và khoảng ba vạn Linh Thạch hạ phẩm. “Không ngoài dự đoán, tên kia nghèo tới phát điên đây mà, nên mới tham gia bí cảnh để cướp của giết người.”
Nhận xong đồ Thiên Vũ dứt khoát quay người di chuyển về phía cái hang kia. Kiểm tra kĩ càng không có gì nguy hiểm hắn mới cẩn thận chui người vào hang.
Hóa ra bên trong tổ kiến này là một mỏ quặng linh thạch hạ phẩm. Tia sáng xanh kia chính là một chút linh thạch trung phẩm được thai nghén ra trong mỏ quặng gần đây, ngạc nhiên hơn còn có một viên linh thạch thượng phẩm xen kẽ vào trong đó.
Mặc dù có thể đào được rất nhiều linh thạch. Nhưng thời gian trong Bí cảnh là có hạn, không ai tình nguyện đào linh thạch ở đây mà bỏ qua các bảo bối quý giá mà Vị Viện trưởng kia để lại, hơn nữa lại không có dụng cụ đặc thù, đào linh thạch năng suất vô cùng kém. Vậy nên nó mới có thể tồn tại ngay ở rìa ngoài bí cảnh lâu tới như vậy.
Thiên Vũ chỉ lấy viên thượng phẩm linh thạch kia, rồi quay người đi mất. Làm ba vị đồng học kia không kịp nói lời cảm tạ, chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của hắn với ánh nhìn cảm kích bất tận.
Tuy công sức giết kiến là của tất cả mọi người, nhưng nếu không còn mạng thì lấy cái gì mà sử dụng linh thạch, biết vậy nên mặc dù Thiên Vũ có lấy đi viên Thượng phẩm linh thạch quý giá kia, bốn người này thấy như vậy mới là đúng với lẽ thường. Nếu hắn không lấy có khi tâm trạng của họ còn nặng nề hơn vì không báo đáp được gì cho ân nhân…
***
Lân này không có người mở đường, Thiên Vũ phải chậm chạp vừa đi vừa tra xét cẩn thận. Trên đường đi hắn cũng gặp một ốc đảo, bên trong ốc đảo Linh Khí dày đặc, ngưng thành những đoàn sương mù mập mờ bay trong ốc đảo đó, nhất định là có bảo vật tu luyện cực kì quý giá.
Tuy nhiên lại có một khí tức vô cùng cường đại tọa trấn trong đó, đứng từ xa nhìn lại Thiên Vũ cũng cảm thấy rợn người. Tham lam tiến vào thì chỉ có con đường chết.
Tiếc nuối một hồi rồi Thiên Vũ cũng bỏ qua và đi tiếp về phía ngọn núi. Sau ốc đảo đó, hắn liền thấy vô số mảnh vụn cơ thể người và vết tích chiến đấu, rải khắp trên đường đi. Chứng tỏ khu vực này có một tồn tại gì đó đã cản và giết tất cả người này.
Nghĩ tới đây Thiên Vũ lập tức quay trở về con đường cũ, định sẽ đi vòng qua khu vực chết tróc này. Đột nhiên từ xa xa có một nhóm khoảng sáu thiếu nữ đang tiến lại về phía hắn. Sau lưng các nàng bốc lên một đoàn khói bụi như một cơn bão to lớn đang đuổi theo.
Không cần suy nghĩ, hắn tung người bỏ chạy theo một hướng vuông góc với hướng của tiểu đội mĩ nữ kia. Bây giờ mà giở thói anh hùng cứu mĩ nhân thì chỉ có con đường chết. Thiên vũ cảm nhận được sinh vật phía sau cơn bão cát kia khủng bố không hề kém tồn tại trong ốc đảo.
Người đứng đầu trong sáu thiếu nữ kia bất ngờ túm lấy một tiểu cô nương trong nhóm rồi tung mạnh về phía Thiên Vũ đang chạy, kèm theo nhẫn trữ vật của bản thân mình. Nàng ta hét lớn:
-Vũ Linh ta xin nhờ ân công cứu giúp bảo vệ cho muội muội. Kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình…
-Sư tỉ, tỉ làm gì vậy... Có chết thì cùng chết, muội không sợ chết!
Tiểu cô nương vừa bị ném đi la lớn, vừa tiếp đất đã bò lên chạy thẳng về phía có bão cát đang ập tới.
Thiên Vũ chứng kiến tất cả, nội tâm hắn rung động, Có một thiên thần và một ác quỷ đang cãi nhau chí chóe trong đầu của hắn: “Cứu đi. Không được cứu. Ta bảo cứu. Ta nói quá nguy hiểm, không cứu...
Chỉ trong giây lát, hắn quay người chạy tới tiểu cô nương kia. Điều khiển Pháp bảo bản mệnh của mình quấn lấy thân hình cô bé rồi giật mạnh và lôi đi, vận dụng phong ma pháp tới mức tối đa lướt đi trên sa mạc. Đúng vậy, chính xác là lôi đi, hiện tại không còn thời gian mà để ý ‘hình ảnh’ với ‘mặt mũi’ nữa rồi!
***
-Ngươi thả ta ra được rồi!
Thiên Vũ mải chạy quá mà quên mất mình đang ‘lôi’ một cô bé yêu kiều dễ thương đằng sau. Hắn chưa bao giờ vận dụng phong ma pháp tới cực đại như vậy nên khi dừng lại trong cơ thể có chút buồn nôn…
-Tốt rồi, lễ vật của người tỉ tỉ quá cố kia ta đã nhận, ta cũng đã cứu ngươi ra khỏi hiểm cảnh. Từ nay về sau đường ai nấy đi.
Nói xong hắn liền nôn thốc nôn tháo, bộ dạng đáng thương vô cùng.
-Ngươi, ngươi có làm sao không? Ta có một viên bổ khí đan giúp điều hòa khí huyết trong cơ thể.
-A sư tỉ ta cũng có, ngươi lấy trong nhẫn của sư tỉ ấy…
Thiên Vũ nôn xong liền bật cười, tiểu cô nương này ngây thơ quá mức. “Chắc là chưa từng trải sự đời.” Tới đây nàng ta lại tiếp tục lên tiếng.
-Ngươi có thể trả chiếc nhẫn trữ vật cho ta được không? Tất… tất nhiên là đồ vật bên trong ngươi cứ cầm lấy. Nhưng quần áo, đồ dùng cá nhân và chiếc nhẫn thì có thể trả lại cho ta được không? Tỉ tỉ ta chưa chết, ta cảm nhận được điều đó.
Nói xong tiểu cô nương liền đỏ mặt. Thiên Vũ cũng không phải biến thái, hắn cũng chả quan tâm Vũ Linh là ai và đã chết hay chưa. Hắn trả lại đồ dùng cá nhân và chiếc nhẫn cho nàng. Xoay người rời đi.
-Ta là Vũ Na, Tỉ tỉ ta tên Vũ Linh. Cảm tạ ngươi, nhưng sau này ngươi giúp người khác thì đừng ‘lôi’ người ta nữa, rất mất hình tượng a…
Nàng ta gọi với theo làm Thiên Vũ cố nén cười tới đỏ cả mặt. Hắn cũng không định rời đi, hắn cảm thấy tiểu cô nương Vũ Na này cực kì thuần khiết. Tiểu cô nương này ngây thơ như vậy gặp yêu thú thì còn đỡ, chứ gặp người ngoài không có ý tốt thì có khi bị lừa vẫn còn tuyên dương người ta ấy chứ. Hắn tìm một cái lí do vớ vẩn rồi quyết định âm thầm bám theo Vũ Na.
Hắn đi khuất tầm mắt liền tiến vào chế độ ẩn thân, lặng lẽ đi sau và theo dõi Vũ Na đang cẩn thận di chuyển về phía ngọn núi trung tâm. Có vẻ như ai cũng có mục đích chung là tiến vào ngọn núi đó… (Lại có người mở đường đi trước, thằng này quá là vô sỉ).
Con đường này lại vô cùng yên bình, yên bình tới lạ thường, không hề xuất hiện bất cứ cái gì, thậm chí một người tham gia bí cảnh cũng không gặp. Đầu óc Thiên Vũ đang suy tính mọi khả năng, ‘Nếu trên trời không có gì, mặt đất cũng không có gì. Vậy khả năng duy nhất là ở phía dưới lòng đất’.
Nghĩ vậy hắn liền áp tai về phía dưới mặt đất, kết hợp sử dụng thổ nguyên tố tra xét về phía dưới lòng đất. Trong một khoảnh khắc nào đó. Hắn nghe thấy tiếng ‘bình bịch, bình bịch, bình bịch…’ vang lên đều đặn.
Như nghĩ tới điều gì, hắn vội vàng lao về phía Vũ Na hét lớn:
-Vũ Na, bay lên không trung, ngay lập tức.
Vũ Na ngơ ngẩn, quay lại thấy Thiên Vũ đang bay tới vô cùng vội vã. Nàng ta cũng bắt pháp quyết nhảy mạnh lên không trung. Thiên Vũ bay tới điều khiển pháp bảo bản mệnh quấn quanh cái eo nhỏ nhắn của nàng một lần nữa ‘lôi’ đi. Hắn vận Phong ma pháp kéo theo nàng ta bay thẳng lên trời, sắc mặt tái nhợt vì sợ sêt.
Bỗng từ trong cát có một cái miệng vô cùng to lớn, răng nhọn hoắt, hơi thở hôi thối từ mặt đất phi lên hướng hai người mà ngoạm tới…
Cái miệng này phải có đường kính tới hai kilomet, con mồi mà đi vào phạm vi của nó thì xác định không thể nào chạy thoát được. Thiên Vũ Tinh ý nên đã chạy trước một bước, bay thẳng lên cao. Cái miệng kia với không tới liền cứ mở lớn ra như chờ trực Thiên vũ rơi xuống vậy.
- Ngu gì mà ta xuống, ngươi đợi tới tết nhé!
Thiên Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm nghĩ. Sắc mặt Vũ Na thì đã tái nhợt từ bao giờ, nàng quá sợ hãi tới mức không nói được điều gì, cả thân thể run lên mãnh liệt.
Tuy nhiên, hắn còn chưa đắc chí được vài giây, thì trong chiếc miệng kia phun ra hai sợi dây tốc độ cực nhanh quấn lấy chân hắn và chân Vũ Na. Dùng sức mạnh kéo mạnh về phía cái miệng to lớn kia.
Hắn vô cùng hoảng hốt, điều khiển pháp bảo và bí kĩ liên tục chém về phía sợi dây dưới chân. Nhưng tất cả đều vô ích, sợi dây đó quá chắc chắn, hai thân ảnh bé nhỏ lập tức bị kéo vào trong chiếc miệng hôi thối kia.
…
/79
|