Trên một cái giường đơn sơ thuộc một ngách nhỏ khác trong hẻm Viêm La.
Dương Oánh bừng tỉnh bật dậy, việc đầu tiên của nàng làm khi tỉnh dậy chính là dương đôi mắt quyến rũ kia ngước nhìn xung quanh, nàng đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Tiếp theo đó là cúi xuống nhìn thẳng vào cái khe cổ đạo trắng hồng mê người của mình, mũi thanh đao hiện hữu ở đó trước kia đã biến mất. Không một vết sẹo, không một vết xước, nàng ta không tin vào sự thực này liền bấu nhẹ vào cánh tay trắng nõn của mình.
-Đau… Có cảm giác, thực sự là có cảm giác, đây không phải mơ, mình cũng không phải quỷ hồn.
Nghĩ tới đây, hai hàng nước mắt lại chảy dài trên má nàng, gương mặt tuyệt mỹ kia liền đỏ ửng vì xấu hổ. Nghĩ tới cảnh được lão sư ôm vào lòng kia là con tim kia lại loạn nhịp, còn những lời trước đó nàng nói nữa chứ…
Sự quan tâm của Dương Oánh bây giờ chỉ còn có người đàn ông kia mà thôi, xấu hổ và hạnh phúc tràn ngập tâm trí khiến nàng quên đi một câu hỏi quan trọng, “Vì sao mình còn sống?”...
-Dương Oánh, tỉnh rồi hả.
Một giọng nói nam tính chan chứa sự quan tâm từ xa xa vang lên. Dương Oánh hốt hoảng xoay người lập tức trùm kín chăn giả bộ ngủ. Gương mặt hơi ửng đỏ kia giờ đã như một quà cà chua chín mọng vậy, con nai nhỏ trong tâm trí nàng nhảy loạn xạ khiến nàng không thể tập chung suy nghĩ về bất cứ điều gì. Ngay lúc này, giọng nói kia lại vang lên.
-Ta đặt bát cháo ở bàn, Thiên Vũ hắn nấu, con nhớ phải ăn hết, trong đó có Bổ Khí đan và Huyết Linh Chi đặc chế. Có thể bồi bổ khí huyết và thể lực vô cùng hiệu quả.
Tiếng bước chân quen thuộc kia đã dần đi xa. Con tim thổn thức kia của Dương Oánh cũng đã chậm nhịp trở lại. Nàng bật dậy một lần nữa, nhìn bát cháo kia với vẻ mặt hạnh phúc vô vàn. Tuy không phải người đó nấu, nhưng hắn đã mang tới tận nơi đây.
Chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi cũng khiến một người con gái cảm thấy vui sướng và hạnh phúc tới như vậy. Tình yêu đúng là một điều cực kì xa xỉ, đối với những người thường xuyên phải vào sinh ra tử …
***
-Tử Mạnh, Băng Phách còn sống?
-Đúng, hắn còn sống, tuy nhiên từ giờ về sau chắc hắn không làm nên sóng gió gì nữa.
-Ngươi dùng tới cả Địa hỏa mà cũng không lưu lại được hắn sao?
-Lý Bằng, ngươi luyện cốt nên chắc là biết Chiến Thần Phục đan?
-Biết, muốn đột phá Chiến Thần ai chả phải... Hả, ý ngươi là Băng Phách hắn dùng loại đan này?
-Đúng vậy, hắn ăn Chiến Thần Phục Đan để cơ thể có thể bạo phát chiến lực Chiến Thần trong thời gian ngắn. Vậy nên mới có thể đánh tan Địa Hỏa kia của ta.
-Haizz, Băng Phách tên này thật đủ can đảm. Tuy giữ được cái mạng nhưng sau này hắn đã không còn cơ hội đột phá Chiến Thần nữa…
-…
Rất nhanh, đội quân Học Viện liền chia làm hai đường di chuyển. Một đạo tiếp tục đi thẳng tới Thiên Linh tông cứu viện, đạo còn lại trở về con đường cũ, men theo đường đi của Hóa Vũ Tông kia mà tiến về Ám Lâm Vĩnh Cửu…
Thiên Vũ hiện tại lại đang nằm trong đội quân tiến về Ám Lâm để phục kích kia. Hắn hiện tại đang là quân sư của đạo quân gần hai triệu người này. Đạo quân này được thành lập sau dựa vào đại đội một và ba nên không phải là một đại đội, nó chỉ có một vai trò là phục kích nên được mấy lão già kia gọi tắt luôn là Phục Quân.
Phục Quân này có chủ tướng là Ưng Nam, đại đệ tử của Đinh Quang lão sư, sư huynh của Dương Dung. Hắn là người chủ tu Luyện Thần có tu vi Giả kim trung kì. Người này là người có tu vi cao nhất của Phục Quân, nhưng hắn được chọn làm chủ tướng lại vì tính cách trầm ổn và cẩn thận vô cùng.
Đạo quân chỉ với gần hai triệu người này gấp rút rời Quỷ Vực tiến nhập vào Ám Lâm Vĩnh Cửu… Săn mồi!
Ám Lâm Vĩnh Cửu, đúng như cái tên gọi, một khu rừng không bao giờ xuất hiện ánh nắng mặt trời. Cây cối trong khu rừng này to lớn lạ thường, những gốc cây cao vút tầm mây lên tới vài ngàn mét, gốc cây bán kính cũng khủng bố vô cùng.
Những tán cây khổng lồ kia vươn ra che đi toàn bộ ánh nắng mặt trời, tạo nên một bầu không khí u ám vĩnh cửu trong khu rừng này. Chính vì những gốc cây đại thụ kia, ánh nắng và linh khí trong khu rừng thiếu thốn vô cùng.
Các loại cây nhỏ thường không có cơ hội sinh sôi nảy nở. mặt đất trong khu rừng quỷ dị này luôn luôn khô cằn như sa mạc vậy. Nơi đây chính là thiên đường của các yêu thú loài chim, và thực vật loại săn mồi.
Tại học viện ma pháp Trung Lập, hàng triệu người lại tập trung trên một quảng trường to lớn. Nhưng lần này lại là quảng trường Hắc Phượng.
Ngay sau khi đã tập hợp đầy đủ, đạo quân lên tới ba triệu người này nhanh chóng di chuyển về phía đông nam, nơi mà có một dãy núi cự đại…
Khung cảnh tương tự cũng sảy ra tại Đao Thần Sơn Trang và Bạch Trường Tông, ba đạo quân khí thế ngời ngời cùng tiến về dãy núi cự đại kia, bọn họ không hẹn mà cùng thống nhất quy tụ tại một ngọn núi, một ngọn núi to lớn nổi trội có tên Hóa Vũ Phong…
…
***
Rất nhanh thời gian, đã bốn ngày trôi qua. Trên không trung xuất hiện hai con chim nhỏ nhắn có bộ lông trắng muốt. Chúng từ hai hướng khác nhau phi thẳng vào một góc rừng của Ám Lâm Vĩnh Cửu, bay tới bìa rừng rồi chúng phát ra tiếng hót lảnh lót không thể nhầm lẫn vào đâu được. Nó chính là loài chim mang tên Phi Tuyết.
Một thân ảnh nhẹ nhàng xuất hiện từ trong bóng tối, hắn chìa cánh tay ra phía ngoài ánh nắng gắt gao kia, miệng thổi một chiếc sáo nhỏ kì lạ. Hai chú chim nhỏ nhẹ nhàng đáp vào tay hắn rồi cả ba thân ảnh liền biến mất vào trong bóng tối vô tận của Ám Lâm.
-Ưng Nam, sao rồi, lão sư nói sao?
Trong một lều trướng nhỏ được bày trận pháp cách âm vô cùng cẩn thận. Ba thân ảnh đang dứng quanh một chiếc bàn tại chính giữa lều trướng, người vừa mở miệng hỏi Chủ Tướng Phục Quân chính là Dương Dung, đại thiếu gia Lâm Gia.
-Bức thư gửi cách đây nửa ngày, Tình hình vô cùng thảm thiết, Thiên Linh Tông đã bại trận, số người trốn trước ra khỏi tông môn không quá năm triệu người, hầu đa là người già và mầm non của tông môn.
Hít sâu một hơi, Ưng Nam lại tiếp tục phân tích:
-Chính vậy nên chiến lực của đám người này vô cùng yếu nhược, gặp phải Hóa Vũ Tông chặn đánh liền tổn thương thảm trọng, nhờ có Tiếp viện của Học Viện nên mới có thể chuyển bại thành thắng chém giết gây tổn thất nặng nề cho đạo quân này của Hóa Vũ Tông.
Tuy thông báo xong thông tin thắng trận, nhưng vẻ mặt của Ưng Nam thì vẫn cẩn trọng lạ thường, hắn nhíu mày:
-Tới đây thì mọi việc đã rõ ràng lũ khốn Hóa Vũ tông kia tập kích từ bên trong, phá hoại hộ trận sơn môn của Thiên Linh, nên Thiên Linh Tông mới dễ dàng thua trận như vậy. Chúng đã cử đi tổng cộng gần mười triệu người cho kế hoạch này, vậy nên hẳn là trong hóa Vũ Tông kia không còn bao nhiêu binh lực.
-Nhưng thật kỳ lạ, chúng hội quân với đế quốc rồi tiến về phía đông bắc, không hề trở lại tiếp viện tông môn của mình…
Nghe Ưng Nam nói vậy, Thiên Vũ liền nhíu mày lo lắng… Hóa Vũ Tông nếu đã dám xuất hơn chín triệu binh lực ra ngoài tông môn,thì chứng tỏ chúng đã có hậu chiêu, hoặc là chúng không cần sơn môn kia nữa. Nhưng khả năng này vốn không lớn, Sơn môn chính là nội lực của cả một tông phái, không thể nói bỏ là bỏ như vậy.
…
Ba đội quân từ Học Viện, Bạch Trường Tông, Đao Thần Sơn Trang cũng đang bao vây tứ phía và dần tiếp cận Hóa Vũ Phong. Quân đội Hóa Vũ Tông liên tục thua trận thối lui không ngừng. Chắc chỉ nội trong hai ngày tới là có thể tiến tới chân núi Hóa Vũ.
-Nếu đã không phục kích được đạo quân kia của Hóa Vũ Tông vậy chúng ta liền tiến tới giúp Học Viện tiêu diệt Hóa Vũ Phong.
Rất nhanh, ý kiến của Ưng Nam liền được mọi người thông qua. Phục quân lại bắt đầu rục rịch vòng qua Ám Lâm tiến thẳng tới Hóa Vũ Tông.
***
Ngay lúc này tại Hóa Vũ Phong đỉnh núi.
Những ngôi nhà tại đây đa số được xây theo kiến trúc cổ kính trang nghiêm nhưng không kém phần mộc mạc. Chúng ẩn ẩn sau những đám mây trắng tinh trôi hững hờ ngay sát cạnh. Trong một đại sảnh rộng lớn cổ kính, giữa sàn nhà có một bát quái âm dượng trận được trạm khắc vô cùng tỉ mỉ.
-Tông chủ, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cá lọt lưới.
-Ngươi đi đi còn kịp. Gia quyến đã chuẩn bị đầy đủ chưa?
Lão giả được gọi là tông chủ kia thở dài nói với tên đệ tử đang quỳ gối cung kính trước mặt.
-Dạ, đệ tử mồ côi cha mẹ, tới giờ vẫn không có gia quyến, từ nhỏ đã được Quy trưởng lão thương tình thu nhận làm thư đồng. Đệ tử nguyện sống chết cùng tông môn, nửa bước không lùi!
-Tuổi trẻ a…
Lão già lại thở một hơi thật là dài. Sắp tới đây chính là quyết định trọng đại nhất trong đời của hắn, cũng là quyết định cuối cùng kết thúc cái cuộc sống bù nhìn bao năm qua này…
Dương Oánh bừng tỉnh bật dậy, việc đầu tiên của nàng làm khi tỉnh dậy chính là dương đôi mắt quyến rũ kia ngước nhìn xung quanh, nàng đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Tiếp theo đó là cúi xuống nhìn thẳng vào cái khe cổ đạo trắng hồng mê người của mình, mũi thanh đao hiện hữu ở đó trước kia đã biến mất. Không một vết sẹo, không một vết xước, nàng ta không tin vào sự thực này liền bấu nhẹ vào cánh tay trắng nõn của mình.
-Đau… Có cảm giác, thực sự là có cảm giác, đây không phải mơ, mình cũng không phải quỷ hồn.
Nghĩ tới đây, hai hàng nước mắt lại chảy dài trên má nàng, gương mặt tuyệt mỹ kia liền đỏ ửng vì xấu hổ. Nghĩ tới cảnh được lão sư ôm vào lòng kia là con tim kia lại loạn nhịp, còn những lời trước đó nàng nói nữa chứ…
Sự quan tâm của Dương Oánh bây giờ chỉ còn có người đàn ông kia mà thôi, xấu hổ và hạnh phúc tràn ngập tâm trí khiến nàng quên đi một câu hỏi quan trọng, “Vì sao mình còn sống?”...
-Dương Oánh, tỉnh rồi hả.
Một giọng nói nam tính chan chứa sự quan tâm từ xa xa vang lên. Dương Oánh hốt hoảng xoay người lập tức trùm kín chăn giả bộ ngủ. Gương mặt hơi ửng đỏ kia giờ đã như một quà cà chua chín mọng vậy, con nai nhỏ trong tâm trí nàng nhảy loạn xạ khiến nàng không thể tập chung suy nghĩ về bất cứ điều gì. Ngay lúc này, giọng nói kia lại vang lên.
-Ta đặt bát cháo ở bàn, Thiên Vũ hắn nấu, con nhớ phải ăn hết, trong đó có Bổ Khí đan và Huyết Linh Chi đặc chế. Có thể bồi bổ khí huyết và thể lực vô cùng hiệu quả.
Tiếng bước chân quen thuộc kia đã dần đi xa. Con tim thổn thức kia của Dương Oánh cũng đã chậm nhịp trở lại. Nàng bật dậy một lần nữa, nhìn bát cháo kia với vẻ mặt hạnh phúc vô vàn. Tuy không phải người đó nấu, nhưng hắn đã mang tới tận nơi đây.
Chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi cũng khiến một người con gái cảm thấy vui sướng và hạnh phúc tới như vậy. Tình yêu đúng là một điều cực kì xa xỉ, đối với những người thường xuyên phải vào sinh ra tử …
***
-Tử Mạnh, Băng Phách còn sống?
-Đúng, hắn còn sống, tuy nhiên từ giờ về sau chắc hắn không làm nên sóng gió gì nữa.
-Ngươi dùng tới cả Địa hỏa mà cũng không lưu lại được hắn sao?
-Lý Bằng, ngươi luyện cốt nên chắc là biết Chiến Thần Phục đan?
-Biết, muốn đột phá Chiến Thần ai chả phải... Hả, ý ngươi là Băng Phách hắn dùng loại đan này?
-Đúng vậy, hắn ăn Chiến Thần Phục Đan để cơ thể có thể bạo phát chiến lực Chiến Thần trong thời gian ngắn. Vậy nên mới có thể đánh tan Địa Hỏa kia của ta.
-Haizz, Băng Phách tên này thật đủ can đảm. Tuy giữ được cái mạng nhưng sau này hắn đã không còn cơ hội đột phá Chiến Thần nữa…
-…
Rất nhanh, đội quân Học Viện liền chia làm hai đường di chuyển. Một đạo tiếp tục đi thẳng tới Thiên Linh tông cứu viện, đạo còn lại trở về con đường cũ, men theo đường đi của Hóa Vũ Tông kia mà tiến về Ám Lâm Vĩnh Cửu…
Thiên Vũ hiện tại lại đang nằm trong đội quân tiến về Ám Lâm để phục kích kia. Hắn hiện tại đang là quân sư của đạo quân gần hai triệu người này. Đạo quân này được thành lập sau dựa vào đại đội một và ba nên không phải là một đại đội, nó chỉ có một vai trò là phục kích nên được mấy lão già kia gọi tắt luôn là Phục Quân.
Phục Quân này có chủ tướng là Ưng Nam, đại đệ tử của Đinh Quang lão sư, sư huynh của Dương Dung. Hắn là người chủ tu Luyện Thần có tu vi Giả kim trung kì. Người này là người có tu vi cao nhất của Phục Quân, nhưng hắn được chọn làm chủ tướng lại vì tính cách trầm ổn và cẩn thận vô cùng.
Đạo quân chỉ với gần hai triệu người này gấp rút rời Quỷ Vực tiến nhập vào Ám Lâm Vĩnh Cửu… Săn mồi!
Ám Lâm Vĩnh Cửu, đúng như cái tên gọi, một khu rừng không bao giờ xuất hiện ánh nắng mặt trời. Cây cối trong khu rừng này to lớn lạ thường, những gốc cây cao vút tầm mây lên tới vài ngàn mét, gốc cây bán kính cũng khủng bố vô cùng.
Những tán cây khổng lồ kia vươn ra che đi toàn bộ ánh nắng mặt trời, tạo nên một bầu không khí u ám vĩnh cửu trong khu rừng này. Chính vì những gốc cây đại thụ kia, ánh nắng và linh khí trong khu rừng thiếu thốn vô cùng.
Các loại cây nhỏ thường không có cơ hội sinh sôi nảy nở. mặt đất trong khu rừng quỷ dị này luôn luôn khô cằn như sa mạc vậy. Nơi đây chính là thiên đường của các yêu thú loài chim, và thực vật loại săn mồi.
Tại học viện ma pháp Trung Lập, hàng triệu người lại tập trung trên một quảng trường to lớn. Nhưng lần này lại là quảng trường Hắc Phượng.
Ngay sau khi đã tập hợp đầy đủ, đạo quân lên tới ba triệu người này nhanh chóng di chuyển về phía đông nam, nơi mà có một dãy núi cự đại…
Khung cảnh tương tự cũng sảy ra tại Đao Thần Sơn Trang và Bạch Trường Tông, ba đạo quân khí thế ngời ngời cùng tiến về dãy núi cự đại kia, bọn họ không hẹn mà cùng thống nhất quy tụ tại một ngọn núi, một ngọn núi to lớn nổi trội có tên Hóa Vũ Phong…
…
***
Rất nhanh thời gian, đã bốn ngày trôi qua. Trên không trung xuất hiện hai con chim nhỏ nhắn có bộ lông trắng muốt. Chúng từ hai hướng khác nhau phi thẳng vào một góc rừng của Ám Lâm Vĩnh Cửu, bay tới bìa rừng rồi chúng phát ra tiếng hót lảnh lót không thể nhầm lẫn vào đâu được. Nó chính là loài chim mang tên Phi Tuyết.
Một thân ảnh nhẹ nhàng xuất hiện từ trong bóng tối, hắn chìa cánh tay ra phía ngoài ánh nắng gắt gao kia, miệng thổi một chiếc sáo nhỏ kì lạ. Hai chú chim nhỏ nhẹ nhàng đáp vào tay hắn rồi cả ba thân ảnh liền biến mất vào trong bóng tối vô tận của Ám Lâm.
-Ưng Nam, sao rồi, lão sư nói sao?
Trong một lều trướng nhỏ được bày trận pháp cách âm vô cùng cẩn thận. Ba thân ảnh đang dứng quanh một chiếc bàn tại chính giữa lều trướng, người vừa mở miệng hỏi Chủ Tướng Phục Quân chính là Dương Dung, đại thiếu gia Lâm Gia.
-Bức thư gửi cách đây nửa ngày, Tình hình vô cùng thảm thiết, Thiên Linh Tông đã bại trận, số người trốn trước ra khỏi tông môn không quá năm triệu người, hầu đa là người già và mầm non của tông môn.
Hít sâu một hơi, Ưng Nam lại tiếp tục phân tích:
-Chính vậy nên chiến lực của đám người này vô cùng yếu nhược, gặp phải Hóa Vũ Tông chặn đánh liền tổn thương thảm trọng, nhờ có Tiếp viện của Học Viện nên mới có thể chuyển bại thành thắng chém giết gây tổn thất nặng nề cho đạo quân này của Hóa Vũ Tông.
Tuy thông báo xong thông tin thắng trận, nhưng vẻ mặt của Ưng Nam thì vẫn cẩn trọng lạ thường, hắn nhíu mày:
-Tới đây thì mọi việc đã rõ ràng lũ khốn Hóa Vũ tông kia tập kích từ bên trong, phá hoại hộ trận sơn môn của Thiên Linh, nên Thiên Linh Tông mới dễ dàng thua trận như vậy. Chúng đã cử đi tổng cộng gần mười triệu người cho kế hoạch này, vậy nên hẳn là trong hóa Vũ Tông kia không còn bao nhiêu binh lực.
-Nhưng thật kỳ lạ, chúng hội quân với đế quốc rồi tiến về phía đông bắc, không hề trở lại tiếp viện tông môn của mình…
Nghe Ưng Nam nói vậy, Thiên Vũ liền nhíu mày lo lắng… Hóa Vũ Tông nếu đã dám xuất hơn chín triệu binh lực ra ngoài tông môn,thì chứng tỏ chúng đã có hậu chiêu, hoặc là chúng không cần sơn môn kia nữa. Nhưng khả năng này vốn không lớn, Sơn môn chính là nội lực của cả một tông phái, không thể nói bỏ là bỏ như vậy.
…
Ba đội quân từ Học Viện, Bạch Trường Tông, Đao Thần Sơn Trang cũng đang bao vây tứ phía và dần tiếp cận Hóa Vũ Phong. Quân đội Hóa Vũ Tông liên tục thua trận thối lui không ngừng. Chắc chỉ nội trong hai ngày tới là có thể tiến tới chân núi Hóa Vũ.
-Nếu đã không phục kích được đạo quân kia của Hóa Vũ Tông vậy chúng ta liền tiến tới giúp Học Viện tiêu diệt Hóa Vũ Phong.
Rất nhanh, ý kiến của Ưng Nam liền được mọi người thông qua. Phục quân lại bắt đầu rục rịch vòng qua Ám Lâm tiến thẳng tới Hóa Vũ Tông.
***
Ngay lúc này tại Hóa Vũ Phong đỉnh núi.
Những ngôi nhà tại đây đa số được xây theo kiến trúc cổ kính trang nghiêm nhưng không kém phần mộc mạc. Chúng ẩn ẩn sau những đám mây trắng tinh trôi hững hờ ngay sát cạnh. Trong một đại sảnh rộng lớn cổ kính, giữa sàn nhà có một bát quái âm dượng trận được trạm khắc vô cùng tỉ mỉ.
-Tông chủ, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cá lọt lưới.
-Ngươi đi đi còn kịp. Gia quyến đã chuẩn bị đầy đủ chưa?
Lão giả được gọi là tông chủ kia thở dài nói với tên đệ tử đang quỳ gối cung kính trước mặt.
-Dạ, đệ tử mồ côi cha mẹ, tới giờ vẫn không có gia quyến, từ nhỏ đã được Quy trưởng lão thương tình thu nhận làm thư đồng. Đệ tử nguyện sống chết cùng tông môn, nửa bước không lùi!
-Tuổi trẻ a…
Lão già lại thở một hơi thật là dài. Sắp tới đây chính là quyết định trọng đại nhất trong đời của hắn, cũng là quyết định cuối cùng kết thúc cái cuộc sống bù nhìn bao năm qua này…
/79
|