- Một vạn thượng phẩm nguyên thạch, giao hay không giao!
Lâm Tiêu cười lạnh.
- Ta giao, ta giao…
Song chưởng tan vỡ, toàn thân Vương Nghị tuôn đầy mồ hôi lạnh, thống khổ kêu to.
Ba tháp…
Lâm Tiêu đem đối phương ném xuống đất như chó chết.
Vương Nghị nhịn đau lấy ra một vạn thượng phẩm nguyên thạch, trong không gian giới chỉ của hắn chỉ có một vạn hai ngàn thượng phẩm nguyên thạch mà thôi, hơn nữa mới thu được hôm nay, một khi giao ra Lệ Vương sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, nhưng lúc này hắn đã không quản được nhiều như vậy.
Thu hồi thượng phẩm nguyên thạch, Lâm Tiêu đá bay đối phương tới hộc máu:
- Còn không mau cút cho ta!
- Tiểu tử, ngươi chờ xem, Lệ Thiên hội sẽ không bỏ qua ngươi!
Vương Nghị hoảng sợ bỏ chạy, xa xa truyền tới lời uy hiếp.
Cuộc chiến nơi này kinh động không ít võ giả khắp chung quanh.
- Tiểu tử kia là ai, lại dám đối kháng với người của Lệ Thiên hội.
- Ta đã gặp người này, nghe nói vừa đi vào Đảo Mê Thất của chúng ta.
- Khó trách dám động thủ với người của Lệ Thiên hội, nhìn khí tức của hắn cũng không có gì đặc biệt, nhiều nhất là Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, đắc tội Lệ Thiên hội hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Lệ Vương cũng không phải kẻ hiền lành, lần trước có người chỉ nói bậy một câu về hắn đã bị đánh gần chết, ném vào biển cho hải yêu.
- Người trẻ tuổi, dũng khí đáng khen, đáng tiếc quá xúc động.
Những người vây xem nghị luận sôi nổi.
Triệu Nguyệt Như đi tới lo lắng nói:
- Lâm Tiêu, ngươi chạy mau, người của Lệ Thiên hội sẽ không bỏ qua ngươi đâu, hiện tại ngươi lập tức rời đi còn cơ hội sống sót, nếu không để đám người Lệ Vương chạy tới, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ ah.
Trong lòng Triệu Nguyệt Như nóng như lửa đốt.
- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
Lâm Tiêu thản nhiên nói, nhìn theo bóng lưng đám người Vương Nghị hoảng sợ chạy xa.
Tổng bộ Lệ Thiên hội nằm ở khu vực này trên đảo thứ ba, khoảng cách không xa, tổng bộ xây thật lớn, nguy nga khí phái, là một kiến trúc có tính tiêu chí trong khu vực này.
Bên trong đại điện tổng bộ, Vương Nghị hoảng sợ chạy vào, khóe môi chảy máu, chật vật không chịu nổi.
- Vương Nghị, sao lại thế này?
Một lão giả mặc trường bào màu xanh có khuôn mặt dài như ngựa cùng một đại hán mặt đỏ đi tới, ngăn cản Vương Nghị, nhướng mày hỏi.
- Lý Thanh nguyên lão, Chu Hồng nguyên lão.
Nhìn thấy hai người, vẻ mặt Vương Nghị sợ hãi đem chuyện vừa xảy ra kể lại, Lý Thanh cùng Chu Hồng là một trong bốn nguyên lão của Lệ Thiên hội, đều là vô địch Quy nguyên cảnh, thực lực đăng phong tạo cực, là một trong vài người cực mạnh dưới trướng Lệ Vương.
- Ngươi nói, đối phương chẳng những không đem Lệ Thiên hội để vào trong mắt, còn đoạt đi số thuế ngươi thu được hôm nay?
Ánh mắt đại hán mặt đỏ híp lại.
- Dạ!
- Phế vật!
Đại hán mặt đỏ quát lạnh một tiếng:
- Ta thật muốn nhìn xem tiểu tử kia rốt cục là nhân vật nào, dám đối lập với Lệ Thiên hội, Lý nguyên lão, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem.
- Đang có ý đó.
- Đi!
Thân hình hai người phá không, nháy mắt biến mất.
Sau khi hai người rời đi, Vương Nghị thoáng do dự nhưng vẫn đi vào bên trong, chuyện như vậy hắn không dám giấu diếm Lệ Vương, nhất định phải lập tức hội báo, về phần làm sao xử phạt, trong lòng hắn cũng bất an.
Tuy diện tích đảo thứ ba không nhỏ, nhưng với vô địch Quy nguyên cảnh mà nói cũng không xem vào đâu, chỉ khoảng thời gian một chén trà Lý Thanh cùng Chu Hồng đã đi tới nơi ở của nhóm người Triệu Nguyệt Như.
- Chính là chỗ này sao, không nghĩ tới tiểu tử kia còn chưa đi, thật sự có can đảm!
Đại hán liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy Lâm Tiêu, căn cứ theo miêu tả của Vương Nghị, hắn liền tập trung đối phương cười lạnh một tiếng hạ xuống.
- Tiểu tử, vừa rồi là ngươi làm bị thương thành viên Lệ Thiên hội chúng ta?
Trước mặt Lâm Tiêu còn lưu vài thành viên Lệ Thiên hội trọng thương, nhìn thấy một màn này Chu Hồng không khỏi giận tím mặt, khí tức hung ác làm người run sợ.
- Là hắn?
Vừa thấy người này, trong mắt Triệu Nguyệt Như lộ ra vẻ cừu hận, nàng vẫn còn nhớ rõ năm xưa là người này đánh trọng thương cha mình, còn đánh phụ thân nàng thành phế nhân, nghĩ tới đây nàng không tự chủ được siết chặt đôi tay, nghiến răng.
- Nếu ngươi hỏi là ai đánh mấy chó điên này bị thương, đúng rồi, chính là ta!
Lâm Tiêu gật đầu.
- Tiểu tử cuồng vọng!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Chu Hồng cùng Lý Thanh giận cực mà cười, trong mắt tản ra sát khí sâu kín:
- Tiểu tử, ngươi đủ gan, đáng tiếc lá gan càng lớn thường chết càng nhanh!
- Chỉ bằng hai người các ngươi? Còn không xứng!
Lâm Tiêu thản nhiên nói.
Ánh mắt Chu Hồng nheo lại:
- Lý nguyên lão, đem tiểu tử này tặng cho ta, đã lâu không gặp kẻ cuồng vọng như thế, quả thật không biết chữ chết viết như thế nào!
Hắc quang quanh quẩn, trong tay Chu Hồng hiện ra thanh trường côn tối đen, trường côn chạm khắc phù văn quỷ dị, chân nguyên rót vào, trường côn tản mát ra khí tức làm người ta ngạt thở, từng đạo hắc quang tràn ngập, uy áp kinh người.
Lão giả mặt ngựa lui ra sau một bước:
- Chu Hồng, tốc chiến tốc thắng!
- Còn cần ngươi nói!
Chu Hồng cười hắc hắc, khuôn mặt đỏ có vẻ vô cùng dữ tợn, ngay sau đó thân hình của hắn chợt biến mất, hóa thành đạo hồng quang xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, mạnh mẽ nện xuống một côn, giống như ngọn núi lớn uy mãnh bá đạo.
Lâm Tiêu nâng lên tay phải, một quyền đánh lên trường côn, chân nguyên cường hãn lan tràn, mặt đất chung quanh tầng tầng rạn nứt, hóa thành dập nát, một đám võ giả vây xem chung quanh kinh hãi vội vàng rút lui.
Đặng đặng đặng…
Xung lượng mãnh liệt đánh úp tới, hai chân Chu Hồng liên tục lui về phía sau, hai chân hãm vào trong nham thạch thật sâu, mặt đất nứt rạn, ngược lại Lâm Tiêu không chút sứt mẻ.
- Chu Hồng nguyên lão Lệ Thiên hội bị thối lui ra sau!
Mọi người chung quanh trợn mắt, vẻ mặt khó thể tin.
- Không có khả năng, thực lực tiểu tử này nếu mạnh như vậy làm sao cần giấu đầu lộ đuôi, nhất định do Chu Hồng nguyên lão đánh giá sai thực lực đối phương cho nên khinh thường!
Mọi người chung quanh đều nghĩ như vậy.
Duy nhất không nghĩ như thế là Lý Thanh, Chu Hồng tuy chưa xuất toàn lực, nhưng thanh niên kia cũng mang thần thái thoải mái, hiển nhiên vẫn còn bảo lưu thực lực.
- Chu Hồng, thực lực người này không thể khinh thường, xuất ra lực lượng đỉnh phong của ngươi đi, đừng để lật thuyền trong mương!
Vẻ mặt Lý Thanh ngưng trọng nói, chân nguyên trong cơ thể sôi trào, chuẩn bị có chuyện ngoài ý muốn sẽ lập tức liên thủ tiến công.
- Yên tâm đi, dưới Nửa Bước Vương Giả ta chưa từng sợ qua ai!
Tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt Chu Hồng ngưng trọng lên, chân nguyên điên cuồng vận chuyển tới cực hạn, oanh một tiếng, một cỗ khí thế dâng lên.
- Tiểu tử, có chút thực lực, nhưng vẫn phải chết!
- Thiên Long Nộ Đãng!
Chợt quát một tiếng, Chu Hồng phóng lên cao, hai tay vũ động trường côn, chân nguyên thổi quét, hóa thành một đầu giao long ầm ầm nện thẳng xuống Lâm Tiêu.
Oanh long!
Trường côn đánh ra, long ảnh tràn ngập đầy trời, kình khí thổi quét hóa thành thiên long thăng thiên, cười ngạo thiên tế.
Lâm Tiêu cười lạnh.
- Ta giao, ta giao…
Song chưởng tan vỡ, toàn thân Vương Nghị tuôn đầy mồ hôi lạnh, thống khổ kêu to.
Ba tháp…
Lâm Tiêu đem đối phương ném xuống đất như chó chết.
Vương Nghị nhịn đau lấy ra một vạn thượng phẩm nguyên thạch, trong không gian giới chỉ của hắn chỉ có một vạn hai ngàn thượng phẩm nguyên thạch mà thôi, hơn nữa mới thu được hôm nay, một khi giao ra Lệ Vương sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, nhưng lúc này hắn đã không quản được nhiều như vậy.
Thu hồi thượng phẩm nguyên thạch, Lâm Tiêu đá bay đối phương tới hộc máu:
- Còn không mau cút cho ta!
- Tiểu tử, ngươi chờ xem, Lệ Thiên hội sẽ không bỏ qua ngươi!
Vương Nghị hoảng sợ bỏ chạy, xa xa truyền tới lời uy hiếp.
Cuộc chiến nơi này kinh động không ít võ giả khắp chung quanh.
- Tiểu tử kia là ai, lại dám đối kháng với người của Lệ Thiên hội.
- Ta đã gặp người này, nghe nói vừa đi vào Đảo Mê Thất của chúng ta.
- Khó trách dám động thủ với người của Lệ Thiên hội, nhìn khí tức của hắn cũng không có gì đặc biệt, nhiều nhất là Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, đắc tội Lệ Thiên hội hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Lệ Vương cũng không phải kẻ hiền lành, lần trước có người chỉ nói bậy một câu về hắn đã bị đánh gần chết, ném vào biển cho hải yêu.
- Người trẻ tuổi, dũng khí đáng khen, đáng tiếc quá xúc động.
Những người vây xem nghị luận sôi nổi.
Triệu Nguyệt Như đi tới lo lắng nói:
- Lâm Tiêu, ngươi chạy mau, người của Lệ Thiên hội sẽ không bỏ qua ngươi đâu, hiện tại ngươi lập tức rời đi còn cơ hội sống sót, nếu không để đám người Lệ Vương chạy tới, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ ah.
Trong lòng Triệu Nguyệt Như nóng như lửa đốt.
- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
Lâm Tiêu thản nhiên nói, nhìn theo bóng lưng đám người Vương Nghị hoảng sợ chạy xa.
Tổng bộ Lệ Thiên hội nằm ở khu vực này trên đảo thứ ba, khoảng cách không xa, tổng bộ xây thật lớn, nguy nga khí phái, là một kiến trúc có tính tiêu chí trong khu vực này.
Bên trong đại điện tổng bộ, Vương Nghị hoảng sợ chạy vào, khóe môi chảy máu, chật vật không chịu nổi.
- Vương Nghị, sao lại thế này?
Một lão giả mặc trường bào màu xanh có khuôn mặt dài như ngựa cùng một đại hán mặt đỏ đi tới, ngăn cản Vương Nghị, nhướng mày hỏi.
- Lý Thanh nguyên lão, Chu Hồng nguyên lão.
Nhìn thấy hai người, vẻ mặt Vương Nghị sợ hãi đem chuyện vừa xảy ra kể lại, Lý Thanh cùng Chu Hồng là một trong bốn nguyên lão của Lệ Thiên hội, đều là vô địch Quy nguyên cảnh, thực lực đăng phong tạo cực, là một trong vài người cực mạnh dưới trướng Lệ Vương.
- Ngươi nói, đối phương chẳng những không đem Lệ Thiên hội để vào trong mắt, còn đoạt đi số thuế ngươi thu được hôm nay?
Ánh mắt đại hán mặt đỏ híp lại.
- Dạ!
- Phế vật!
Đại hán mặt đỏ quát lạnh một tiếng:
- Ta thật muốn nhìn xem tiểu tử kia rốt cục là nhân vật nào, dám đối lập với Lệ Thiên hội, Lý nguyên lão, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem.
- Đang có ý đó.
- Đi!
Thân hình hai người phá không, nháy mắt biến mất.
Sau khi hai người rời đi, Vương Nghị thoáng do dự nhưng vẫn đi vào bên trong, chuyện như vậy hắn không dám giấu diếm Lệ Vương, nhất định phải lập tức hội báo, về phần làm sao xử phạt, trong lòng hắn cũng bất an.
Tuy diện tích đảo thứ ba không nhỏ, nhưng với vô địch Quy nguyên cảnh mà nói cũng không xem vào đâu, chỉ khoảng thời gian một chén trà Lý Thanh cùng Chu Hồng đã đi tới nơi ở của nhóm người Triệu Nguyệt Như.
- Chính là chỗ này sao, không nghĩ tới tiểu tử kia còn chưa đi, thật sự có can đảm!
Đại hán liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy Lâm Tiêu, căn cứ theo miêu tả của Vương Nghị, hắn liền tập trung đối phương cười lạnh một tiếng hạ xuống.
- Tiểu tử, vừa rồi là ngươi làm bị thương thành viên Lệ Thiên hội chúng ta?
Trước mặt Lâm Tiêu còn lưu vài thành viên Lệ Thiên hội trọng thương, nhìn thấy một màn này Chu Hồng không khỏi giận tím mặt, khí tức hung ác làm người run sợ.
- Là hắn?
Vừa thấy người này, trong mắt Triệu Nguyệt Như lộ ra vẻ cừu hận, nàng vẫn còn nhớ rõ năm xưa là người này đánh trọng thương cha mình, còn đánh phụ thân nàng thành phế nhân, nghĩ tới đây nàng không tự chủ được siết chặt đôi tay, nghiến răng.
- Nếu ngươi hỏi là ai đánh mấy chó điên này bị thương, đúng rồi, chính là ta!
Lâm Tiêu gật đầu.
- Tiểu tử cuồng vọng!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Chu Hồng cùng Lý Thanh giận cực mà cười, trong mắt tản ra sát khí sâu kín:
- Tiểu tử, ngươi đủ gan, đáng tiếc lá gan càng lớn thường chết càng nhanh!
- Chỉ bằng hai người các ngươi? Còn không xứng!
Lâm Tiêu thản nhiên nói.
Ánh mắt Chu Hồng nheo lại:
- Lý nguyên lão, đem tiểu tử này tặng cho ta, đã lâu không gặp kẻ cuồng vọng như thế, quả thật không biết chữ chết viết như thế nào!
Hắc quang quanh quẩn, trong tay Chu Hồng hiện ra thanh trường côn tối đen, trường côn chạm khắc phù văn quỷ dị, chân nguyên rót vào, trường côn tản mát ra khí tức làm người ta ngạt thở, từng đạo hắc quang tràn ngập, uy áp kinh người.
Lão giả mặt ngựa lui ra sau một bước:
- Chu Hồng, tốc chiến tốc thắng!
- Còn cần ngươi nói!
Chu Hồng cười hắc hắc, khuôn mặt đỏ có vẻ vô cùng dữ tợn, ngay sau đó thân hình của hắn chợt biến mất, hóa thành đạo hồng quang xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, mạnh mẽ nện xuống một côn, giống như ngọn núi lớn uy mãnh bá đạo.
Lâm Tiêu nâng lên tay phải, một quyền đánh lên trường côn, chân nguyên cường hãn lan tràn, mặt đất chung quanh tầng tầng rạn nứt, hóa thành dập nát, một đám võ giả vây xem chung quanh kinh hãi vội vàng rút lui.
Đặng đặng đặng…
Xung lượng mãnh liệt đánh úp tới, hai chân Chu Hồng liên tục lui về phía sau, hai chân hãm vào trong nham thạch thật sâu, mặt đất nứt rạn, ngược lại Lâm Tiêu không chút sứt mẻ.
- Chu Hồng nguyên lão Lệ Thiên hội bị thối lui ra sau!
Mọi người chung quanh trợn mắt, vẻ mặt khó thể tin.
- Không có khả năng, thực lực tiểu tử này nếu mạnh như vậy làm sao cần giấu đầu lộ đuôi, nhất định do Chu Hồng nguyên lão đánh giá sai thực lực đối phương cho nên khinh thường!
Mọi người chung quanh đều nghĩ như vậy.
Duy nhất không nghĩ như thế là Lý Thanh, Chu Hồng tuy chưa xuất toàn lực, nhưng thanh niên kia cũng mang thần thái thoải mái, hiển nhiên vẫn còn bảo lưu thực lực.
- Chu Hồng, thực lực người này không thể khinh thường, xuất ra lực lượng đỉnh phong của ngươi đi, đừng để lật thuyền trong mương!
Vẻ mặt Lý Thanh ngưng trọng nói, chân nguyên trong cơ thể sôi trào, chuẩn bị có chuyện ngoài ý muốn sẽ lập tức liên thủ tiến công.
- Yên tâm đi, dưới Nửa Bước Vương Giả ta chưa từng sợ qua ai!
Tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt Chu Hồng ngưng trọng lên, chân nguyên điên cuồng vận chuyển tới cực hạn, oanh một tiếng, một cỗ khí thế dâng lên.
- Tiểu tử, có chút thực lực, nhưng vẫn phải chết!
- Thiên Long Nộ Đãng!
Chợt quát một tiếng, Chu Hồng phóng lên cao, hai tay vũ động trường côn, chân nguyên thổi quét, hóa thành một đầu giao long ầm ầm nện thẳng xuống Lâm Tiêu.
Oanh long!
Trường côn đánh ra, long ảnh tràn ngập đầy trời, kình khí thổi quét hóa thành thiên long thăng thiên, cười ngạo thiên tế.
/1338
|