Hạt Vĩ Phong chính là nhất tinh yêu thú, trong yêu thú cũng là yếu nhược, bất kỳ chân võ giả nào cũng có thể đánh chết. Nhưng chúng có một đặc điểm, chính là quần thể, một khi xuất động nhất định lên tới ngàn vạn, rậm rạp, số lượng khổng lồ có thể vượt qua chất lượng, cho dù là nhị tinh hay tam tinh yêu thú gặp chúng cũng chỉ còn đường chạy trối chết.
Đội ngũ thám hiểm dã ngoại không sợ gặp phải yêu thú cường đại, mà là loại yêu thú quần cư như Hạt Vĩ Phong, một khi bị vây quanh ngoại trừ chống cự, căn bản rất khó đào thoát, tổn thất thảm trọng.
Đội ngũ nháy mắt tập hợp cùng nhau, hình thành một vòng tròn như thùng sắt, mà cùng lúc đó Hạt Vĩ Phong đã đi tới trước đội ngũ.
- Xong rồi, nhiệm vụ lần này nhất định là xong rồi.
Đối mặt với đàn Hạt Vĩ Phong rậm rạp bao trùm khắp cả trời đất, trong đôi mắt Doãn Vô Vi hiện lên một tia tuyệt vọng.
Ong ong ong ong…
Đại quân Hạt Vĩ Phong như nước thủy triều phóng mạnh về phía đội ngũ.
- Giết!
- Các huynh đệ, giết!
Trong đám người đột nhiên có người hét lớn một tiếng, cơ hồ toàn bộ võ giả nháy mắt đều ra tay.
Hưu…
Xuy xuy!
Sưu sưu sưu!
Từng đạo đao khí cùng kiếm khí lóe sáng trong rừng rậm, vừa ra tay đã có vài chục con Hạt Vĩ Phong bị chém thành hai khúc, thật nhiều thi thể rơi xuống như mưa.
- A!
Cùng lúc đó trong đám người cũng vang lên thanh âm kêu thảm.
Số lượng Hạt Vĩ Phong quả thật quá nhiều, bao trùm xuống dưới, nháy mắt có vài thành viên đội ngũ hái thuốc bị đâm trúng, trên người sưng tấy những vết thương đỏ tươi ướt át, nhìn thật ghê người.
- Mau uống giải dược!
Doãn Vô Vi quát to.
Hạt Vĩ Phong là nhất giai yêu thú yếu nhược, trong kim có độc, nhưng không quá mãnh liệt, còn chưa sánh bằng Lục Văn Độc Nha, bởi vậy tuy vết thương sẽ sưng lên, nhưng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng ngay lúc đó, nhưng nếu liên tục bị đâm trúng độc tố ngưng tụ sẽ khiến toàn thân võ giả run rẩy, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chậm rãi tử vong.
Mọi người lập tức lấy ra thuốc chữa thương cùng thuốc giải độc, một ít hộ vệ bị thương lập tức nuốt vào…
Ong ong…
Thật nhiều Hạt Vĩ Phong hung hãn không sợ chết, giống như nước thủy triều bao vây đội ngũ.
Từng đạo kình khí sắc bén phun tràn ra, đội ngũ kiệt lực chống cự, mỗi một kích lại có gần mười con Hạt Vĩ Phong rơi xuống, trong khoảnh khắc trên mặt đất chất đầy mấy trăm thi thể Hạt Vĩ Phong.
Nhưng so sánh với mấy vạn đầu đại quân Hạt Vĩ Phong mà nói, chỉ thương vong vài trăm không đáng là gì, mà đội ngũ hộ vệ Doãn gia chẳng những cần bảo vệ mình, còn phải bảo vệ hai mươi thành viên đội hái thuốc, thật sự là vô cùng khó khăn.
Bán Nguyệt Trảm!
Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
Bên trái đội ngũ, ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh, dưới tình huống như vậy dùng loại đao pháp chém giết đại diện tích có hiệu quả tốt nhất, dưới đao mang đáng sợ, trong khoảnh khắc đã có trên trăm con Hạt Vĩ Phong chết dưới đao của hắn.
Ong ong ong ong…
Hơn ngàn con Hạt Vĩ Phong đánh tới Lâm Tiêu.
Tuy trong lòng không sợ hãi, nhưng nhìn thấy hơn ngàn con Hạt Vĩ Phong cùng đánh tới, da đầu hắn cũng run lên.
Đao sáng lóng lánh, thổi quét bốn phương.
Lâm Tiêu thi triển Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết, thân hình liên tục lóe ra, đao mang tung hoành, thật nhiều thi thể Hạt Vĩ Phong rơi xuống như mưa, phủ kín mặt đất.
Nhưng càng nhiều Hạt Vĩ Phong đánh tới.
Nghênh Phong Nhất Đao Trảm của Lâm Tiêu còn chưa luyện tới mức tận cùng, chiêu Thanh Phong còn chưa lĩnh ngộ được ý cảnh, làm cho đao pháp không đủ hoàn mỹ, nếu đối phó võ giả bình thường chút lỗ hổng ấy cũng không có gì, dù sao võ giả có nhìn thấy sơ hở trong đao pháp của hắn, nhất thời cũng không phản ứng kịp, ngược lại còn bị Lâm Tiêu giết chết dưới đao.
Nhưng Hạt Vĩ Phong thì khác, chúng rậm rạp bao trùm lao tới, khi Lâm Tiêu xuất đao chém giết lại có cá lọt lưới chui qua chỗ trống hung hăng đâm lên người hắn.
Cũng may hắn có thể sử dụng Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết tránh né, đồng thời đã tu luyện tới Vô Thượng Kim Thân trong Kim Ngọc Quyết, chỉ vài Hạt Vĩ Phong cũng không cách nào phá vỡ phòng ngự của hắn, chỉ tạo thành từng đạo nguyên lực ba động trên người hắn.
Xuy!
Ở một bên khác, năm người Thần Phi liên tục ra tay, từng đạo kiếm quang tung hoành, thật nhiều Hạt Vĩ Phong rơi xuống.
Đặc biệt là Thần Phi, mỗi khi bổ ra một kiếm, kiếm quang sắc bén như quang thúc tận trời tung hoành bốn phương, nổ bắn tung tóe, mỗi một kiếm ít nhất có vài chục Hạt Vĩ Phong rơi xuống.
Chỉ một lát đã có vài ngàn Hạt Vĩ Phong bị giết chết, thi thể chất chồng trên mặt đất.
Nhưng tình huống trong đội ngũ lại không chút lạc quan.
- A!
Từng thanh âm tiếng kêu thảm thiết truyền tới, không có được thực lực mạnh mẽ như Lâm Tiêu hay Thần Phi, thật nhiều hộ vệ bị đâm trúng, trong khoảnh khắc có vài hộ vệ mất đi sức chiến đấu, ngã nhào trên đất, thân hình run rẩy.
Càng nghiêm trọng hơn chính là đánh chết nhiều Hạt Vĩ Phong cũng làm mọi người tiêu hao càng nhiều nguyên lực, ngay cả Lâm Tiêu cũng cảm thấy cố hết sức, càng không cần phải nói là hộ vệ bình thường.
Trong đám người một mảnh tiếng kêu than trời dậy đất, nguy cơ mai phục khắp nơi.
- Chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, ngẫm lại người nhà của các ngươi trong Tân Vệ thành, nhớ tới cha mẹ vợ con, các ngươi nhất định phải sống sót!
Thanh âm Doãn Vô Vi khàn khàn hô lớn, hắn cũng bị Hạt Vĩ Phong đâm trúng vài lần, nhưng hắn không để ý, chỉ nhìn đội hộ vệ cùng đội hái thuốc chung quanh, trong đôi mắt tràn ngập lo lắng.
Vì sinh tồn mọi người đều đang đau khổ chống đỡ, không ai cam nguyện buông tha, nhưng tia hi vọng dần dần đã biến mất.
- Hô!
- Kiếm Khí Tung Hoành!
Đột nhiên, Thần Phi hét lớn một tiếng, trên người tuôn ra một đoàn kiếm quang sắc bén, thân hình hóa thành một đạo tinh quang lao ra khỏi đội ngũ nhanh như tia chớp, từng đạo kiếm khí tung hoành như hạt mưa nổ bắn ra ngoài, tung tóe khắp bốn phương tám hướng.
Trên trăm Hạt Vĩ Phong không kịp trốn tránh, bị kiếm khí vặn xoắn nháy mắt lả tả rơi xuống.
Uống!
Thần Phi một đường tiến mạnh, lao thẳng tới phía sau đại quân Hạt Vĩ Phong.
- Đệ tử Cửu Long bảo muốn chạy trốn sao?
Trong đoàn người, toàn bộ hộ vệ Doãn gia đều cả kinh, một loại cảm xúc tuyệt vọng lan tràn khắp nơi.
- Thần Phi đây là…
Trong đôi mắt Lâm Tiêu chợt lóe tinh quang, nháy mắt đã nghĩ ra nguyên nhân:
- Hắn muốn đi đánh chết Phong Hậu!
Sau đại quân Hạt Vĩ Phong, ngoại trừ ong thợ còn có Phong Hậu, Phong Hậu là trung tâm của đàn ong, chỉ cần giết chết Phong Hậu cả đại quân Hạt Vĩ Phong sẽ lập tức rối loạn, nhưng so sánh với Hạt Vĩ Phong bình thường, Phong Hậu ít nhất là nhị tinh yêu thú, hơn nữa trong cấp bậc này còn tuyệt đối vô cùng đáng sợ.
Nhưng điều này còn chưa phải điểm mấu chốt nhất, mấu chốt nhất chính là Phong Hậu là đại não của Hạt Vĩ Phong, là quan chỉ huy, một khi cảm ứng được nguy hiểm nó sẽ điều động toàn bộ Hạt Vĩ Phong về phòng ngự, với thực lực bây giờ của Thần Phi căn bản không có cơ hội giết nó thành công.
Quả nhiên, khi Thần Phi đi tới gần chỗ Phong Hậu, hắn lập tức gặp phải áp lực thật lớn.
Đội ngũ thám hiểm dã ngoại không sợ gặp phải yêu thú cường đại, mà là loại yêu thú quần cư như Hạt Vĩ Phong, một khi bị vây quanh ngoại trừ chống cự, căn bản rất khó đào thoát, tổn thất thảm trọng.
Đội ngũ nháy mắt tập hợp cùng nhau, hình thành một vòng tròn như thùng sắt, mà cùng lúc đó Hạt Vĩ Phong đã đi tới trước đội ngũ.
- Xong rồi, nhiệm vụ lần này nhất định là xong rồi.
Đối mặt với đàn Hạt Vĩ Phong rậm rạp bao trùm khắp cả trời đất, trong đôi mắt Doãn Vô Vi hiện lên một tia tuyệt vọng.
Ong ong ong ong…
Đại quân Hạt Vĩ Phong như nước thủy triều phóng mạnh về phía đội ngũ.
- Giết!
- Các huynh đệ, giết!
Trong đám người đột nhiên có người hét lớn một tiếng, cơ hồ toàn bộ võ giả nháy mắt đều ra tay.
Hưu…
Xuy xuy!
Sưu sưu sưu!
Từng đạo đao khí cùng kiếm khí lóe sáng trong rừng rậm, vừa ra tay đã có vài chục con Hạt Vĩ Phong bị chém thành hai khúc, thật nhiều thi thể rơi xuống như mưa.
- A!
Cùng lúc đó trong đám người cũng vang lên thanh âm kêu thảm.
Số lượng Hạt Vĩ Phong quả thật quá nhiều, bao trùm xuống dưới, nháy mắt có vài thành viên đội ngũ hái thuốc bị đâm trúng, trên người sưng tấy những vết thương đỏ tươi ướt át, nhìn thật ghê người.
- Mau uống giải dược!
Doãn Vô Vi quát to.
Hạt Vĩ Phong là nhất giai yêu thú yếu nhược, trong kim có độc, nhưng không quá mãnh liệt, còn chưa sánh bằng Lục Văn Độc Nha, bởi vậy tuy vết thương sẽ sưng lên, nhưng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng ngay lúc đó, nhưng nếu liên tục bị đâm trúng độc tố ngưng tụ sẽ khiến toàn thân võ giả run rẩy, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chậm rãi tử vong.
Mọi người lập tức lấy ra thuốc chữa thương cùng thuốc giải độc, một ít hộ vệ bị thương lập tức nuốt vào…
Ong ong…
Thật nhiều Hạt Vĩ Phong hung hãn không sợ chết, giống như nước thủy triều bao vây đội ngũ.
Từng đạo kình khí sắc bén phun tràn ra, đội ngũ kiệt lực chống cự, mỗi một kích lại có gần mười con Hạt Vĩ Phong rơi xuống, trong khoảnh khắc trên mặt đất chất đầy mấy trăm thi thể Hạt Vĩ Phong.
Nhưng so sánh với mấy vạn đầu đại quân Hạt Vĩ Phong mà nói, chỉ thương vong vài trăm không đáng là gì, mà đội ngũ hộ vệ Doãn gia chẳng những cần bảo vệ mình, còn phải bảo vệ hai mươi thành viên đội hái thuốc, thật sự là vô cùng khó khăn.
Bán Nguyệt Trảm!
Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
Bên trái đội ngũ, ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh, dưới tình huống như vậy dùng loại đao pháp chém giết đại diện tích có hiệu quả tốt nhất, dưới đao mang đáng sợ, trong khoảnh khắc đã có trên trăm con Hạt Vĩ Phong chết dưới đao của hắn.
Ong ong ong ong…
Hơn ngàn con Hạt Vĩ Phong đánh tới Lâm Tiêu.
Tuy trong lòng không sợ hãi, nhưng nhìn thấy hơn ngàn con Hạt Vĩ Phong cùng đánh tới, da đầu hắn cũng run lên.
Đao sáng lóng lánh, thổi quét bốn phương.
Lâm Tiêu thi triển Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết, thân hình liên tục lóe ra, đao mang tung hoành, thật nhiều thi thể Hạt Vĩ Phong rơi xuống như mưa, phủ kín mặt đất.
Nhưng càng nhiều Hạt Vĩ Phong đánh tới.
Nghênh Phong Nhất Đao Trảm của Lâm Tiêu còn chưa luyện tới mức tận cùng, chiêu Thanh Phong còn chưa lĩnh ngộ được ý cảnh, làm cho đao pháp không đủ hoàn mỹ, nếu đối phó võ giả bình thường chút lỗ hổng ấy cũng không có gì, dù sao võ giả có nhìn thấy sơ hở trong đao pháp của hắn, nhất thời cũng không phản ứng kịp, ngược lại còn bị Lâm Tiêu giết chết dưới đao.
Nhưng Hạt Vĩ Phong thì khác, chúng rậm rạp bao trùm lao tới, khi Lâm Tiêu xuất đao chém giết lại có cá lọt lưới chui qua chỗ trống hung hăng đâm lên người hắn.
Cũng may hắn có thể sử dụng Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết tránh né, đồng thời đã tu luyện tới Vô Thượng Kim Thân trong Kim Ngọc Quyết, chỉ vài Hạt Vĩ Phong cũng không cách nào phá vỡ phòng ngự của hắn, chỉ tạo thành từng đạo nguyên lực ba động trên người hắn.
Xuy!
Ở một bên khác, năm người Thần Phi liên tục ra tay, từng đạo kiếm quang tung hoành, thật nhiều Hạt Vĩ Phong rơi xuống.
Đặc biệt là Thần Phi, mỗi khi bổ ra một kiếm, kiếm quang sắc bén như quang thúc tận trời tung hoành bốn phương, nổ bắn tung tóe, mỗi một kiếm ít nhất có vài chục Hạt Vĩ Phong rơi xuống.
Chỉ một lát đã có vài ngàn Hạt Vĩ Phong bị giết chết, thi thể chất chồng trên mặt đất.
Nhưng tình huống trong đội ngũ lại không chút lạc quan.
- A!
Từng thanh âm tiếng kêu thảm thiết truyền tới, không có được thực lực mạnh mẽ như Lâm Tiêu hay Thần Phi, thật nhiều hộ vệ bị đâm trúng, trong khoảnh khắc có vài hộ vệ mất đi sức chiến đấu, ngã nhào trên đất, thân hình run rẩy.
Càng nghiêm trọng hơn chính là đánh chết nhiều Hạt Vĩ Phong cũng làm mọi người tiêu hao càng nhiều nguyên lực, ngay cả Lâm Tiêu cũng cảm thấy cố hết sức, càng không cần phải nói là hộ vệ bình thường.
Trong đám người một mảnh tiếng kêu than trời dậy đất, nguy cơ mai phục khắp nơi.
- Chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, ngẫm lại người nhà của các ngươi trong Tân Vệ thành, nhớ tới cha mẹ vợ con, các ngươi nhất định phải sống sót!
Thanh âm Doãn Vô Vi khàn khàn hô lớn, hắn cũng bị Hạt Vĩ Phong đâm trúng vài lần, nhưng hắn không để ý, chỉ nhìn đội hộ vệ cùng đội hái thuốc chung quanh, trong đôi mắt tràn ngập lo lắng.
Vì sinh tồn mọi người đều đang đau khổ chống đỡ, không ai cam nguyện buông tha, nhưng tia hi vọng dần dần đã biến mất.
- Hô!
- Kiếm Khí Tung Hoành!
Đột nhiên, Thần Phi hét lớn một tiếng, trên người tuôn ra một đoàn kiếm quang sắc bén, thân hình hóa thành một đạo tinh quang lao ra khỏi đội ngũ nhanh như tia chớp, từng đạo kiếm khí tung hoành như hạt mưa nổ bắn ra ngoài, tung tóe khắp bốn phương tám hướng.
Trên trăm Hạt Vĩ Phong không kịp trốn tránh, bị kiếm khí vặn xoắn nháy mắt lả tả rơi xuống.
Uống!
Thần Phi một đường tiến mạnh, lao thẳng tới phía sau đại quân Hạt Vĩ Phong.
- Đệ tử Cửu Long bảo muốn chạy trốn sao?
Trong đoàn người, toàn bộ hộ vệ Doãn gia đều cả kinh, một loại cảm xúc tuyệt vọng lan tràn khắp nơi.
- Thần Phi đây là…
Trong đôi mắt Lâm Tiêu chợt lóe tinh quang, nháy mắt đã nghĩ ra nguyên nhân:
- Hắn muốn đi đánh chết Phong Hậu!
Sau đại quân Hạt Vĩ Phong, ngoại trừ ong thợ còn có Phong Hậu, Phong Hậu là trung tâm của đàn ong, chỉ cần giết chết Phong Hậu cả đại quân Hạt Vĩ Phong sẽ lập tức rối loạn, nhưng so sánh với Hạt Vĩ Phong bình thường, Phong Hậu ít nhất là nhị tinh yêu thú, hơn nữa trong cấp bậc này còn tuyệt đối vô cùng đáng sợ.
Nhưng điều này còn chưa phải điểm mấu chốt nhất, mấu chốt nhất chính là Phong Hậu là đại não của Hạt Vĩ Phong, là quan chỉ huy, một khi cảm ứng được nguy hiểm nó sẽ điều động toàn bộ Hạt Vĩ Phong về phòng ngự, với thực lực bây giờ của Thần Phi căn bản không có cơ hội giết nó thành công.
Quả nhiên, khi Thần Phi đi tới gần chỗ Phong Hậu, hắn lập tức gặp phải áp lực thật lớn.
/1338
|