Càng khiến Hạ Nhất Minh thịt đau chính là ba triệu lượng bạc kia, đây chính là toàn bộ gia sản của hắn a, thoáng cái thua ba triệu lượng, đoạn thời gian sau này chỉ sợ tu luyện cũng phải thắt lưng buột bụng rồi.
- Lâm Tiêu, đây là tiền đặt cược ngươi thắng được.
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, nhân viên công tác đi đến trước mặt Lâm Tiêu, giao sáu trăm vạn lượng ngân phiếu song phương đặt cược cho Lâm Tiêu.
- Mẹ nó, tổng cộng sáu trăm vạn lượng, Lâm Tiêu này mới vừa gia nhập Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, ngân lượng trên người đã nhiều hơn cả ta.
- Thật sự là kiếm lợi lớn.
Thấy nhiều tiền như vậy, không ít đệ tử chung quanh đều âm thầm hâm mộ, sáu trăm vạn lượng không phải một số nhỏ, trong bọn họ một ít thiên tài tam chuyển đỉnh phong thành danh đã lâu tất cả tài sản trên người cũng chỉ có vậy, đây là bởi vì bọn họ đều là thiên tài cao cấp nhất Hiên Dật Quận Thành, nếu như ở nơi nhỏ như Tân Vệ Thành, coi như là gia sản toàn thân một gã võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã nhiều như vậy.
- Ha ha, Lâm Tiêu, ngươi một lần đã lợi nhuận nhiều như vậy, vừa vặn cơm tối còn chưa ăn, tối nay ngươi nhất định phải mời đấy.
Bốn người Kỷ Hồng cười đi tới.
- Tốt, đương nhiên không có vấn đề.
Lâm Tiêu cười nói, thắng ba triệu lượng tâm tình của hắn cũng thật tốt, càng quan trọng hơn là, thông qua chiến đấu trước kia hắn hiểu được điểm yếu của mình và chỗ cần phải bù đắp.
Lâm Tiêu bọn hắn vẻ mặt tươi cười, Hạ Nhất Minh ở bên dĩ nhiên lại không được vui vẻ như vậy
- Hạ Nhất Minh sư huynh.
Hai gã đệ tử trước kia đi theo Hạ Nhất Minh cũng đi tới, sắc mặt cũng rất khó coi, bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ ra sư huynh của mình vậy mà lại thất bại.
- Lần này để tiểu tử kia đắc ý, mặt mũi này ta nhất định phải tìm về.
Hạ Nhất Minh cắn răng nói.
Lý Dật Phong bọn hắn mỉm cười nhìn Lâm Tiêu thẳng đổ đấu, bất quá cũng không tiến lên.
- Đi, chúng ta ăn cơm đi.
Năm người Lâm Tiêu đàm tiếu lấy, đi ra bên ngoài.
Đúng lúc này, trong hàng đệ tử vây xem đột nhiên đi ra một đám đệ tử vây xem, trong đó một gã nam tử dáng người khôi ngô, tuy rằng tuổi chỉ chừng hai mươi, nhưng hình thể lại có thể sánh với võ giả trung niên, mang đến cho người một loại khí thế cực kỳ có tính áp bách.
Nam tử kia chằm chằm vào Lâm Tiêu, ánh mắt nóng rực, mở miệng nói:
- Lâm Tiêu, thực lực của ngươi rất không tồi, nhìn ra được kinh nghiệm chiến đấu của ngươi rất phong phú, ta thích nhất giao thủ với đệ tử kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không biết ngươi có dám đổ đấu với ta một hồi không, cũng giống như Hạ Nhất Minh, đánh bạc ba triệu lượng bạch ngân, ngươi có dám không?
Yên tĩnh, các học viên nguyên vốn chuẩn bị rời đi đều dừng bước chân, nguyên một đám ánh mắt nhìn sang, đồng thời trong mắt toát ra một tia hưng phấn.
Trong huấn luyện doanh suốt ngày chỉ có tu luyện, đối những võ giả yêu thích nhiệt huyết này mà nói rất là nhàm chán và tịch mịch, hiện giờ nhìn thấy lại có người khiêu chiến Lâm Tiêu, nguyên một đám lập tức đều trở nên hưng phấn.
- Là Vương Cường, Vương Cường của Nguyên Võ Thánh Địa, bài danh trên bài danh ngọc bích là 121.
- Hẳn là Vương Cường kia nhìn thấy đệ tử Nguyên Võ Thánh Địa bị đánh bại, muốn thay Nguyên Võ Thánh Địa bọn hắn lấy lại danh dự.
- Vương Cường này là đệ tử đã tu luyện một năm tại huấn luyện doanh, tuy rằng cũng là Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong, nhưng ở trên thực lực khẳng định mạnh hơn Hạ Nhất Minh kia không ít, hắn đi khiêu chiến tân nhân vừa gia nhập như Lâm Tiêu, thật sự không biết xấu hổ.
- Lúc trước thực lực Lâm Tiêu mọi người đều thấy rõ, chỉ sàn sàn với Hạ Nhất Minh, chỉ có điều kinh nghiệm chiến đấu phong phú một chút nếu như đáp ứng lời khiêu chiến của Vương Cường, căn bản chính là đưa tiền.
- Kẻ đần mới chịu đáp ứng, Lâm Tiêu kia nhất định sẽ cự tuyệt.
Đệ tử chung quanh nghị luận nhao nhao, tuy rằng bọn hắn rất hi vọng thấy được khiêu chiến đặc sắc, nhưng bọn hắn cũng cũng biết, Lâm Tiêu không thể nào đáp ứng khiêu chiến của đối phương được.
- Vương Cường, Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong, bài danh 121?
Lâm Tiêu nhìn Vương Cường kia, lời của các học viên ở chung quanh hắn nghe rất rõ ràng.
- Đúng, ta nghe nói ngươi hôm nay bài danh thứ 140, đó là bởi vì còn chưa tiến hành khảo hạch thí luyện thất, dùng kinh nghiệm chiến đấu của ngươi trong thí luyện thất nhất định sẽ chiếm cứ ưu thế, ta cũng chỉ bài danh 121, tổng hợp thực lực ngươi chưa chắc đã kém hơn ta, sao hả, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta không?
Vương Cường lạnh lùng cười cười:
- Nếu ngươi có cố kỵ, ta có thể làm ra nhượng bộ, không đánh bạc lớn như ngươi và Hạ Nhất Minh, hai triệu lượng? Một triệu lượng? Tùy ngươi nói, ngươi nói đánh bạc bao nhiêu thì đánh bạc bấy nhiêu, sao hả, có dám không?
Vương Cường khí thế bức người, giống như cột điện đứng ở trước mặt bọn người Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu, chúng ta đừng để ý đến hắn, hắn là học viên cũ đã tu luyện ở đây một năm, cũng không biết xấu hổ tới khiêu chiến ngươi.
Kỷ Hồng bọn họ đều cười lạnh, tâm tư đối phương bọn hắn sao không rõ, đơn giản là muốn Lâm Tiêu cùng hắn đổ đấu, tìm lại mặt mũi trước kia thôi.
Lâm Tiêu lại không động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Sao hả?
Kỷ Hồng bọn hắn thấy ánh mắt Lâm Tiêu đều hoảng sợ, chẳng lẽ. . .
- Chắc chắn là đánh bạc bao nhiêu đều theo ta chứ?
Lâm Tiêu nhếch miệng cười cười.
Trong nội tâm đệ tử vây xem cũng nhảy dựng, Lâm Tiêu nói lời này, tựa hồ có hi vọng ah.
- Đương nhiên.
Vương Cường ánh mắt u lãnh:
- Ngươi muốn đánh cuộc bao nhiêu? Hai triệu lượng? Một triệu lượng? Nếu không thì một triệu lượng đi? Ngươi vừa rồi thắng Hạ Nhất Minh ba triệu lượng, một triệu lượng này đối với ngươi chỉ là chút đỉnh, bất quá ta thấy ngươi kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy, nói không chừng còn có thể thắng ta đấy.
Vương Cường biết rõ loại thiên tài kinh nghiệm chiến đấu phong phú như Lâm Tiêu, thường thường luôn tràn đầy tin tưởng với mình, chỉ cần có chút hi vọng, coi như đối mặt với võ giả thực lực mạnh hơn mình bọn hắn cũng đều dám khiêu chiến.
Lâm Tiêu đột nhiên xùy cười một tiếng:
- Ngươi cũng là học viên cũ trong huấn luyện doanh, một triệu lượng ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra, như vậy đi, năm triệu lượng, ngươi có dám đánh cuộc không, ngươi nguyện ý đánh bạc, ta sẽ đáp ứng ngươi.
- Cái gì?
Đệ tử chung quanh vốn còn có thể gắng giữ tỉnh táo, dù bận vẫn ung dung nhìn hai người, nhưng sau khi nghe được năm triệu lượng nguyên một đám không khỏi sợ ngây người.
- Lâm Tiêu ngươi. . .
Kỷ Hồng bọn hắn cũng càng hoảng sợ.
Mà Vương Cường cũng trừng mắt, chợt hai mắt lập tức có chút nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu. Hắn không rõ, Lâm Tiêu làm sao dám đánh bạc lớn như vậy, hắn là tự tin hay tự đại đây?
Năm triệu lượng, đây là khái niệm gì, không sai biệt lắm tương đương một khỏa Ngũ phẩm Nguyên Khí Đan, thi thể một đầu lục tinh yêu thú, Vương Cường hắn thân là thiên tài cao cấp nhất Nguyên Võ Thánh Địa ở Hiên Dật Quận Thành.
- Lâm Tiêu, đây là tiền đặt cược ngươi thắng được.
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, nhân viên công tác đi đến trước mặt Lâm Tiêu, giao sáu trăm vạn lượng ngân phiếu song phương đặt cược cho Lâm Tiêu.
- Mẹ nó, tổng cộng sáu trăm vạn lượng, Lâm Tiêu này mới vừa gia nhập Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, ngân lượng trên người đã nhiều hơn cả ta.
- Thật sự là kiếm lợi lớn.
Thấy nhiều tiền như vậy, không ít đệ tử chung quanh đều âm thầm hâm mộ, sáu trăm vạn lượng không phải một số nhỏ, trong bọn họ một ít thiên tài tam chuyển đỉnh phong thành danh đã lâu tất cả tài sản trên người cũng chỉ có vậy, đây là bởi vì bọn họ đều là thiên tài cao cấp nhất Hiên Dật Quận Thành, nếu như ở nơi nhỏ như Tân Vệ Thành, coi như là gia sản toàn thân một gã võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã nhiều như vậy.
- Ha ha, Lâm Tiêu, ngươi một lần đã lợi nhuận nhiều như vậy, vừa vặn cơm tối còn chưa ăn, tối nay ngươi nhất định phải mời đấy.
Bốn người Kỷ Hồng cười đi tới.
- Tốt, đương nhiên không có vấn đề.
Lâm Tiêu cười nói, thắng ba triệu lượng tâm tình của hắn cũng thật tốt, càng quan trọng hơn là, thông qua chiến đấu trước kia hắn hiểu được điểm yếu của mình và chỗ cần phải bù đắp.
Lâm Tiêu bọn hắn vẻ mặt tươi cười, Hạ Nhất Minh ở bên dĩ nhiên lại không được vui vẻ như vậy
- Hạ Nhất Minh sư huynh.
Hai gã đệ tử trước kia đi theo Hạ Nhất Minh cũng đi tới, sắc mặt cũng rất khó coi, bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ ra sư huynh của mình vậy mà lại thất bại.
- Lần này để tiểu tử kia đắc ý, mặt mũi này ta nhất định phải tìm về.
Hạ Nhất Minh cắn răng nói.
Lý Dật Phong bọn hắn mỉm cười nhìn Lâm Tiêu thẳng đổ đấu, bất quá cũng không tiến lên.
- Đi, chúng ta ăn cơm đi.
Năm người Lâm Tiêu đàm tiếu lấy, đi ra bên ngoài.
Đúng lúc này, trong hàng đệ tử vây xem đột nhiên đi ra một đám đệ tử vây xem, trong đó một gã nam tử dáng người khôi ngô, tuy rằng tuổi chỉ chừng hai mươi, nhưng hình thể lại có thể sánh với võ giả trung niên, mang đến cho người một loại khí thế cực kỳ có tính áp bách.
Nam tử kia chằm chằm vào Lâm Tiêu, ánh mắt nóng rực, mở miệng nói:
- Lâm Tiêu, thực lực của ngươi rất không tồi, nhìn ra được kinh nghiệm chiến đấu của ngươi rất phong phú, ta thích nhất giao thủ với đệ tử kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không biết ngươi có dám đổ đấu với ta một hồi không, cũng giống như Hạ Nhất Minh, đánh bạc ba triệu lượng bạch ngân, ngươi có dám không?
Yên tĩnh, các học viên nguyên vốn chuẩn bị rời đi đều dừng bước chân, nguyên một đám ánh mắt nhìn sang, đồng thời trong mắt toát ra một tia hưng phấn.
Trong huấn luyện doanh suốt ngày chỉ có tu luyện, đối những võ giả yêu thích nhiệt huyết này mà nói rất là nhàm chán và tịch mịch, hiện giờ nhìn thấy lại có người khiêu chiến Lâm Tiêu, nguyên một đám lập tức đều trở nên hưng phấn.
- Là Vương Cường, Vương Cường của Nguyên Võ Thánh Địa, bài danh trên bài danh ngọc bích là 121.
- Hẳn là Vương Cường kia nhìn thấy đệ tử Nguyên Võ Thánh Địa bị đánh bại, muốn thay Nguyên Võ Thánh Địa bọn hắn lấy lại danh dự.
- Vương Cường này là đệ tử đã tu luyện một năm tại huấn luyện doanh, tuy rằng cũng là Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong, nhưng ở trên thực lực khẳng định mạnh hơn Hạ Nhất Minh kia không ít, hắn đi khiêu chiến tân nhân vừa gia nhập như Lâm Tiêu, thật sự không biết xấu hổ.
- Lúc trước thực lực Lâm Tiêu mọi người đều thấy rõ, chỉ sàn sàn với Hạ Nhất Minh, chỉ có điều kinh nghiệm chiến đấu phong phú một chút nếu như đáp ứng lời khiêu chiến của Vương Cường, căn bản chính là đưa tiền.
- Kẻ đần mới chịu đáp ứng, Lâm Tiêu kia nhất định sẽ cự tuyệt.
Đệ tử chung quanh nghị luận nhao nhao, tuy rằng bọn hắn rất hi vọng thấy được khiêu chiến đặc sắc, nhưng bọn hắn cũng cũng biết, Lâm Tiêu không thể nào đáp ứng khiêu chiến của đối phương được.
- Vương Cường, Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong, bài danh 121?
Lâm Tiêu nhìn Vương Cường kia, lời của các học viên ở chung quanh hắn nghe rất rõ ràng.
- Đúng, ta nghe nói ngươi hôm nay bài danh thứ 140, đó là bởi vì còn chưa tiến hành khảo hạch thí luyện thất, dùng kinh nghiệm chiến đấu của ngươi trong thí luyện thất nhất định sẽ chiếm cứ ưu thế, ta cũng chỉ bài danh 121, tổng hợp thực lực ngươi chưa chắc đã kém hơn ta, sao hả, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta không?
Vương Cường lạnh lùng cười cười:
- Nếu ngươi có cố kỵ, ta có thể làm ra nhượng bộ, không đánh bạc lớn như ngươi và Hạ Nhất Minh, hai triệu lượng? Một triệu lượng? Tùy ngươi nói, ngươi nói đánh bạc bao nhiêu thì đánh bạc bấy nhiêu, sao hả, có dám không?
Vương Cường khí thế bức người, giống như cột điện đứng ở trước mặt bọn người Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu, chúng ta đừng để ý đến hắn, hắn là học viên cũ đã tu luyện ở đây một năm, cũng không biết xấu hổ tới khiêu chiến ngươi.
Kỷ Hồng bọn họ đều cười lạnh, tâm tư đối phương bọn hắn sao không rõ, đơn giản là muốn Lâm Tiêu cùng hắn đổ đấu, tìm lại mặt mũi trước kia thôi.
Lâm Tiêu lại không động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Sao hả?
Kỷ Hồng bọn hắn thấy ánh mắt Lâm Tiêu đều hoảng sợ, chẳng lẽ. . .
- Chắc chắn là đánh bạc bao nhiêu đều theo ta chứ?
Lâm Tiêu nhếch miệng cười cười.
Trong nội tâm đệ tử vây xem cũng nhảy dựng, Lâm Tiêu nói lời này, tựa hồ có hi vọng ah.
- Đương nhiên.
Vương Cường ánh mắt u lãnh:
- Ngươi muốn đánh cuộc bao nhiêu? Hai triệu lượng? Một triệu lượng? Nếu không thì một triệu lượng đi? Ngươi vừa rồi thắng Hạ Nhất Minh ba triệu lượng, một triệu lượng này đối với ngươi chỉ là chút đỉnh, bất quá ta thấy ngươi kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy, nói không chừng còn có thể thắng ta đấy.
Vương Cường biết rõ loại thiên tài kinh nghiệm chiến đấu phong phú như Lâm Tiêu, thường thường luôn tràn đầy tin tưởng với mình, chỉ cần có chút hi vọng, coi như đối mặt với võ giả thực lực mạnh hơn mình bọn hắn cũng đều dám khiêu chiến.
Lâm Tiêu đột nhiên xùy cười một tiếng:
- Ngươi cũng là học viên cũ trong huấn luyện doanh, một triệu lượng ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra, như vậy đi, năm triệu lượng, ngươi có dám đánh cuộc không, ngươi nguyện ý đánh bạc, ta sẽ đáp ứng ngươi.
- Cái gì?
Đệ tử chung quanh vốn còn có thể gắng giữ tỉnh táo, dù bận vẫn ung dung nhìn hai người, nhưng sau khi nghe được năm triệu lượng nguyên một đám không khỏi sợ ngây người.
- Lâm Tiêu ngươi. . .
Kỷ Hồng bọn hắn cũng càng hoảng sợ.
Mà Vương Cường cũng trừng mắt, chợt hai mắt lập tức có chút nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu. Hắn không rõ, Lâm Tiêu làm sao dám đánh bạc lớn như vậy, hắn là tự tin hay tự đại đây?
Năm triệu lượng, đây là khái niệm gì, không sai biệt lắm tương đương một khỏa Ngũ phẩm Nguyên Khí Đan, thi thể một đầu lục tinh yêu thú, Vương Cường hắn thân là thiên tài cao cấp nhất Nguyên Võ Thánh Địa ở Hiên Dật Quận Thành.
/1338
|