Ngự Thú Quyển là một loại bảo vật nhân loại chúng ta phát hiện trong Viễn Cổ di tích, có thể khống chế yêu thú, chỉ có điều loại bảo vật này số lượng cực kỳ thưa thớt, coi như là cường giả Quy Nguyên cảnh cũng không có mấy người có được.
Lúc này, Đông Phương Nguyệt Linh đi đến bên cạnh Lâm Tiêu, giải thích nói.
- Thì ra là thế.
Lâm Tiêu giờ mới hiểu được, đồng thời cũng tràn ngập tò mò với chuyện xa xưa.
Lịch sử trên Thương Khung đại lục chỉ có thể ngược dòng tìm hiểu đến gần vạn năm trước, về phần chuyện xa xưa hơn thì không ai biết được, chỉ có trong một ít đế quốc cổ xưa là có ghi lại một chút, nhưng bởi vì Hủy Diệt Chi Nhật hơn hai nghìn năm trước, khiến cho đại lượng thành thị nhân loại đình trệ, vô số đế quốc bị diệt, đại lượng tài liệu mất đi, tài liệu lịch sử vài ngàn năm trước cũng khó có thể bổ khuyết toàn bộ, lại càng không cần phải nói đến xa xưa hơn.
Bất quá bất luận là Viễn Cổ di tích xuất hiện ở các nơi trên đại lục, hay là bảo vật, bí tịch trong đó đều khiến mọi người tin tưởng, vào thời xa xưa vài vạn năm trước, trên Thương Khung đại lục tuyệt đối có một nên văn minh võ đạo vô cùng hưng thịnh, chỉ có điều nền văn minh này không biết vì nguyên nhân gì lại biết mất trong dòng sông lịch sử.
Ánh mắt Lâm Tiêu theo ánh mắt Đông Phương Nguyệt Linh nhìn lại, quả nhiên dưới thiết vũ nơi phần cổ Cụ Phong Ưng dưới phát hiện một vòng kim loại như ẩn như hiện.
Đợi khi tất cả mọi người đi lên, Nguyên phó doanh chủ nhắc nhở:
- Mọi người tất cả ngồi đàng hoàng, dùng linh lực ổn định thân hình, đợi lát nữa Cụ Phong Ưng cất cánh tốc độ sẽ rất nhanh.
Bọn người Lâm Tiêu nghe vậy không dám khinh thường, nguyên một đám nín thở ngưng thần, âm thầm vận chuyển nguyên lực, tốc độ cao nhất của Cụ Phong Ưng Ngũ Tinh đỉnh phong cơ hồ tiếp cận với vận tốc âm thanh, nếu mất thăng bằng sẽ rất dễ bị té xuống.
Ào ào xôn xao. . .
Mọi người sau khi ngồi vững vàng, hai cánh Cụ Phong Ưng chấn động mạnh một cái, một cổ lực lượng khổng lồ áp bách mà đến, bọn người Lâm Tiêu chỉ cảm thấy lưng nó khẽ động, khi phóng mắt nhìn lại thì mọi người đã ở trên bầu trời cả trăm mét, hai cánh Cụ Phong Ưng liên tục đập động, sức gió cực lớn lưu chuyển ở chung quanh hình thành một cổ phong bạo vô hình, khí lưu nghênh theo gió mà đến giống như dao găm, ma sát lấy khuôn mặt Lâm Tiêu bọn hắn.
Chỉ một lát sau, bọn người Lâm Tiêu liền ra khỏi Hiên Dật Quận Thành bao la, chợt ngừng lại trên một mảnh đất trống bên ngoài quận thành.
Trên đất trống đằng kia, mấy chục cường giả đang tụ tập, trong đó còn có mười tên thiếu niên khí thế bất phàm, đám thiếu niên kia cũng giật mình nhìn Cụ Phong Ưng mà bọn người Lâm Tiêu cưỡi
- Ha ha, lần này thì ra là do Nguyệt Linh quận chúa và Nguyên phó doanh chủ lĩnh đội, vậy thì mấy người chúng ta yên tâm rồi.
Mấy người khí thế bất phàm đầu lĩnh đội ngũ vậy mà cũng là cường giả cấp bậc Quy Nguyên cảnh, vừa thấy Đông Phương Nguyệt Linh và Nguyên Chí Sĩ, mấy người liền cười lớn tiến đến.
- Chư vị tộc trưởng, trưởng lão khách khí, bảo đệ tử của các ngươi lên đây đi.
Đông Phương Nguyệt Linh khoát tay chặn lại.
- Tốt, tốt.
Mấy người liên tục gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người mười thiếu niên ở bên:
- Hai vị này là Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa và Nguyên phó doanh chủ, mấy người các ngươi trên đường đi phải nghe theo bọn hắn xắp xếp a!
- Vâng!
Vài tên thiếu niên đều cung kính nói.
Đoạn Hồng với tư cách học viên cũ ở một bên giải thích nói:
- Mỗi một lần Bí Cảnh mở ra, trừ Thiên Tài Huấn Luyện Doanh chúng ta ra, sẽ có một ít thiên tài của các thế lực chung quanh Hiên Dật Quận Thành cũng sẽ gia nhập đội ngũ, như Kỷ thị bộ lạc, Diệt Linh Cốc, Hắc Vân Thành các loại..., đây là hiệp nghị giữa Hiên Dật Quận Thành chúng ta và các thế lực lớn, mấy người bọn hắn có lẽ chính là thiên tài của các thế lực kia rồi.
Hô…
Mười thiếu niên thi triển thân pháp bay lên trên lưng Cụ Phong Ưng, khoanh chân ngồi xuống.
Mười đệ tử đến từ thế lực khác cùng Lâm Tiêu tuy rằng đều là đệ tử chung quanh Hiên Dật quận thành, nhưng lại tự động tách nhau ra, giống như đã có sẵn giới hạn rõ ràng giữa các bên.
Thực lực giữa họ không hơn kém bao nhiêu, trong đó có một gã toàn thân tà khí lẫn sát khí rất nặng, tu vi hóa phàm sơ kỳ đại thành, bảy người hóa phàm sơ kỳ, có hai người là võ giả tam chuyển đỉnh phong, tám nam hai nữ.
Bất đồng với nhóm người Lâm Tiêu chính là mười người bên Lâm Tiêu đều ngồi chung một chỗ, mà mười người kia tuy đối diện với họ, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với nhau, hiển nhiên không phải tới cùng chung thế lực.
Thậm chí trong ánh mắt vài người còn hiện lên địch ý, hiển nhiên giữa thế lực đều có thù hận riêng.
Đương nhiên, với tình huống bây giờ cũng phải buông thù hận, nhưng nếu đi vào Thiên Mộng bí cảnh thì thật khó nói.
- Ha ha, tất cả hãy ngồi vững đi.
Nguyên phó danh chủ cười sang sảng, Cụ Phong Ưng vỗ cánh bay lên, nháy mắt đã lên trời cao, bay vào tầng mây về hướng phương xa.
Cúi đầu nhìn xuống, Hiên Dật quận thành dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Xuyên qua tầng mây, Cụ Phong Ưng không ngừng gia tăng độ cao, không khí chung quanh dần loãng xuống, gió lốc gào thét kịch liệt trên đỉnh đầu mọi người, cả không trung một mảnh sương mù, xa xa nhìn lại phong vân gào hét, long quyển phong va chạm lẫn nhau, uy lực thật lớn.
Thỉnh thoảng có trận gió thổi qua, tạo ra dòng khí lưu thật nhỏ, nhưng quét lên thân mọi người lại làm cho bọn họ thiếu chút nữa muốn bay đi, khó thể ổn định thân hình.
Khi khí lưu quét tới, sắc mặt các đệ tử đều biến sắc, kiệt lực làm cho thân thể dán chặt trên lưng Cụ Phong Ưng, Trần Tư Tư cùng Lưu Vân thiếu chút nữa bị thổi bay, cũng may có Nguyên phó doanh chủ áp tay xuống mới giúp mọi người ổn định lại.
- Các ngươi cần phải ổn định, trên đỉnh đầu các ngươi chính là vân bạo tầng của Thương Khung đại lục, uy lực vô cùng, phong bạo nổi lên ngay cả hóa phàm hậu kỳ đỉnh phong cũng bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, nhưng bay cao thế này sẽ giảm bớt nhiều nguy hiểm, yêu thú phi hành bình thường sẽ không xuất hiện.
Nguyên phó doanh chủ cười cười nhìn mọi người nói:
- Lấy thực lực của các ngươi nếu toàn lực chống cự khí lưu chỉ là hạ sách, nguyên lực sẽ tiêu hao lớn hơn tốc độ hấp thu nguyên khí của các ngươi, các ngươi phải hiểu được ý cảnh của phong vân, đem dung nhập vào trong thân thể của mình, như vậy mới có thể thản nhiên ngồi trên lưng Cụ Phong Ưng, đây xem như là tôi luyện cùng khảo nghiệm nho nhỏ cho các ngươi đi, ở nơi này tu luyện sẽ có ích lợi thật lớn.
Với thực lực của Nguyên phó doanh chủ, chỉ cần phóng thích chút nguyên lực là có thể hình thành một tầng phòng ngự vô hình giúp cho các học viên ngồi vững như thái sơn, nhưng làm vậy sẽ không tạo được tác dụng tu luyện lịch lãm.
- Lĩnh ngộ ý cảnh của phong vân?
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, nhắm mắt đắm chìm trong khí lưu thổi quét.
Những đệ tử khác cũng nhắm mắt lại cảm ngộ.
Lúc này, Đông Phương Nguyệt Linh đi đến bên cạnh Lâm Tiêu, giải thích nói.
- Thì ra là thế.
Lâm Tiêu giờ mới hiểu được, đồng thời cũng tràn ngập tò mò với chuyện xa xưa.
Lịch sử trên Thương Khung đại lục chỉ có thể ngược dòng tìm hiểu đến gần vạn năm trước, về phần chuyện xa xưa hơn thì không ai biết được, chỉ có trong một ít đế quốc cổ xưa là có ghi lại một chút, nhưng bởi vì Hủy Diệt Chi Nhật hơn hai nghìn năm trước, khiến cho đại lượng thành thị nhân loại đình trệ, vô số đế quốc bị diệt, đại lượng tài liệu mất đi, tài liệu lịch sử vài ngàn năm trước cũng khó có thể bổ khuyết toàn bộ, lại càng không cần phải nói đến xa xưa hơn.
Bất quá bất luận là Viễn Cổ di tích xuất hiện ở các nơi trên đại lục, hay là bảo vật, bí tịch trong đó đều khiến mọi người tin tưởng, vào thời xa xưa vài vạn năm trước, trên Thương Khung đại lục tuyệt đối có một nên văn minh võ đạo vô cùng hưng thịnh, chỉ có điều nền văn minh này không biết vì nguyên nhân gì lại biết mất trong dòng sông lịch sử.
Ánh mắt Lâm Tiêu theo ánh mắt Đông Phương Nguyệt Linh nhìn lại, quả nhiên dưới thiết vũ nơi phần cổ Cụ Phong Ưng dưới phát hiện một vòng kim loại như ẩn như hiện.
Đợi khi tất cả mọi người đi lên, Nguyên phó doanh chủ nhắc nhở:
- Mọi người tất cả ngồi đàng hoàng, dùng linh lực ổn định thân hình, đợi lát nữa Cụ Phong Ưng cất cánh tốc độ sẽ rất nhanh.
Bọn người Lâm Tiêu nghe vậy không dám khinh thường, nguyên một đám nín thở ngưng thần, âm thầm vận chuyển nguyên lực, tốc độ cao nhất của Cụ Phong Ưng Ngũ Tinh đỉnh phong cơ hồ tiếp cận với vận tốc âm thanh, nếu mất thăng bằng sẽ rất dễ bị té xuống.
Ào ào xôn xao. . .
Mọi người sau khi ngồi vững vàng, hai cánh Cụ Phong Ưng chấn động mạnh một cái, một cổ lực lượng khổng lồ áp bách mà đến, bọn người Lâm Tiêu chỉ cảm thấy lưng nó khẽ động, khi phóng mắt nhìn lại thì mọi người đã ở trên bầu trời cả trăm mét, hai cánh Cụ Phong Ưng liên tục đập động, sức gió cực lớn lưu chuyển ở chung quanh hình thành một cổ phong bạo vô hình, khí lưu nghênh theo gió mà đến giống như dao găm, ma sát lấy khuôn mặt Lâm Tiêu bọn hắn.
Chỉ một lát sau, bọn người Lâm Tiêu liền ra khỏi Hiên Dật Quận Thành bao la, chợt ngừng lại trên một mảnh đất trống bên ngoài quận thành.
Trên đất trống đằng kia, mấy chục cường giả đang tụ tập, trong đó còn có mười tên thiếu niên khí thế bất phàm, đám thiếu niên kia cũng giật mình nhìn Cụ Phong Ưng mà bọn người Lâm Tiêu cưỡi
- Ha ha, lần này thì ra là do Nguyệt Linh quận chúa và Nguyên phó doanh chủ lĩnh đội, vậy thì mấy người chúng ta yên tâm rồi.
Mấy người khí thế bất phàm đầu lĩnh đội ngũ vậy mà cũng là cường giả cấp bậc Quy Nguyên cảnh, vừa thấy Đông Phương Nguyệt Linh và Nguyên Chí Sĩ, mấy người liền cười lớn tiến đến.
- Chư vị tộc trưởng, trưởng lão khách khí, bảo đệ tử của các ngươi lên đây đi.
Đông Phương Nguyệt Linh khoát tay chặn lại.
- Tốt, tốt.
Mấy người liên tục gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người mười thiếu niên ở bên:
- Hai vị này là Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa và Nguyên phó doanh chủ, mấy người các ngươi trên đường đi phải nghe theo bọn hắn xắp xếp a!
- Vâng!
Vài tên thiếu niên đều cung kính nói.
Đoạn Hồng với tư cách học viên cũ ở một bên giải thích nói:
- Mỗi một lần Bí Cảnh mở ra, trừ Thiên Tài Huấn Luyện Doanh chúng ta ra, sẽ có một ít thiên tài của các thế lực chung quanh Hiên Dật Quận Thành cũng sẽ gia nhập đội ngũ, như Kỷ thị bộ lạc, Diệt Linh Cốc, Hắc Vân Thành các loại..., đây là hiệp nghị giữa Hiên Dật Quận Thành chúng ta và các thế lực lớn, mấy người bọn hắn có lẽ chính là thiên tài của các thế lực kia rồi.
Hô…
Mười thiếu niên thi triển thân pháp bay lên trên lưng Cụ Phong Ưng, khoanh chân ngồi xuống.
Mười đệ tử đến từ thế lực khác cùng Lâm Tiêu tuy rằng đều là đệ tử chung quanh Hiên Dật quận thành, nhưng lại tự động tách nhau ra, giống như đã có sẵn giới hạn rõ ràng giữa các bên.
Thực lực giữa họ không hơn kém bao nhiêu, trong đó có một gã toàn thân tà khí lẫn sát khí rất nặng, tu vi hóa phàm sơ kỳ đại thành, bảy người hóa phàm sơ kỳ, có hai người là võ giả tam chuyển đỉnh phong, tám nam hai nữ.
Bất đồng với nhóm người Lâm Tiêu chính là mười người bên Lâm Tiêu đều ngồi chung một chỗ, mà mười người kia tuy đối diện với họ, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với nhau, hiển nhiên không phải tới cùng chung thế lực.
Thậm chí trong ánh mắt vài người còn hiện lên địch ý, hiển nhiên giữa thế lực đều có thù hận riêng.
Đương nhiên, với tình huống bây giờ cũng phải buông thù hận, nhưng nếu đi vào Thiên Mộng bí cảnh thì thật khó nói.
- Ha ha, tất cả hãy ngồi vững đi.
Nguyên phó danh chủ cười sang sảng, Cụ Phong Ưng vỗ cánh bay lên, nháy mắt đã lên trời cao, bay vào tầng mây về hướng phương xa.
Cúi đầu nhìn xuống, Hiên Dật quận thành dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Xuyên qua tầng mây, Cụ Phong Ưng không ngừng gia tăng độ cao, không khí chung quanh dần loãng xuống, gió lốc gào thét kịch liệt trên đỉnh đầu mọi người, cả không trung một mảnh sương mù, xa xa nhìn lại phong vân gào hét, long quyển phong va chạm lẫn nhau, uy lực thật lớn.
Thỉnh thoảng có trận gió thổi qua, tạo ra dòng khí lưu thật nhỏ, nhưng quét lên thân mọi người lại làm cho bọn họ thiếu chút nữa muốn bay đi, khó thể ổn định thân hình.
Khi khí lưu quét tới, sắc mặt các đệ tử đều biến sắc, kiệt lực làm cho thân thể dán chặt trên lưng Cụ Phong Ưng, Trần Tư Tư cùng Lưu Vân thiếu chút nữa bị thổi bay, cũng may có Nguyên phó doanh chủ áp tay xuống mới giúp mọi người ổn định lại.
- Các ngươi cần phải ổn định, trên đỉnh đầu các ngươi chính là vân bạo tầng của Thương Khung đại lục, uy lực vô cùng, phong bạo nổi lên ngay cả hóa phàm hậu kỳ đỉnh phong cũng bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, nhưng bay cao thế này sẽ giảm bớt nhiều nguy hiểm, yêu thú phi hành bình thường sẽ không xuất hiện.
Nguyên phó doanh chủ cười cười nhìn mọi người nói:
- Lấy thực lực của các ngươi nếu toàn lực chống cự khí lưu chỉ là hạ sách, nguyên lực sẽ tiêu hao lớn hơn tốc độ hấp thu nguyên khí của các ngươi, các ngươi phải hiểu được ý cảnh của phong vân, đem dung nhập vào trong thân thể của mình, như vậy mới có thể thản nhiên ngồi trên lưng Cụ Phong Ưng, đây xem như là tôi luyện cùng khảo nghiệm nho nhỏ cho các ngươi đi, ở nơi này tu luyện sẽ có ích lợi thật lớn.
Với thực lực của Nguyên phó doanh chủ, chỉ cần phóng thích chút nguyên lực là có thể hình thành một tầng phòng ngự vô hình giúp cho các học viên ngồi vững như thái sơn, nhưng làm vậy sẽ không tạo được tác dụng tu luyện lịch lãm.
- Lĩnh ngộ ý cảnh của phong vân?
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, nhắm mắt đắm chìm trong khí lưu thổi quét.
Những đệ tử khác cũng nhắm mắt lại cảm ngộ.
/1338
|