Trong cảm giác của hắn, Lâm Tiêu cùng Kim Minh đánh bừa một chiêu, sau đó là nổ mạnh kịch liệt, sau nổ mạnh hắn chỉ nhìn thấy chiến đao cực nhanh của Lâm Tiêu chém qua cùng đầu Kim Minh bay lên cao, quá trình trước đó hắn căn bản không cảm giác tới.
Nhưng không thể nghi ngờ chính là Kim Minh đã chết, đã chết trong tay hóa phàm sơ kỳ võ giả.
Lục soát xong đồ vật trên người Kim Minh, Lâm Tiêu nhìn Tử Xa Sơn.
- Tử Xa Sơn, ngươi muốn ngăn cản ta sao?
Ngữ khí Lâm Tiêu lạnh lùng, tay phải nắm chặt chiến đao, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Tử Xa Sơn cười ha ha:
- Phấn khích, thật sự là phấn khích, có thể đánh chết Kim Minh, ta tự nhận mình không thể làm được, ngươi đã có được thực lực như vậy, Tử Xa Sơn này tâm phục khẩu phục, quyển bí tịch thuộc về ngươi.
Dứt lời hắn lắc mình, nháy mắt đã biến mất.
Một kích cuối cùng tuy hắn không chứng kiến, nhưng thực lực Lâm Tiêu rõ ràng cao hơn Kim Minh, hắn tự biết mình không kém Kim Minh, tự nhiên sẽ không vì một quyển bí tịch mà mạo hiểm như vậy.
- Đi rồi!
Lâm Tiêu thấy vậy lắc đầu, chiến đao thu vào trong vỏ.
Đúng lúc này một đạo bạch quang đột nhiên buông xuống, bao phủ lên người hắn, cùng lúc đó trên người các đệ tử trong ba tầng đều bị bạch quang bao phủ, ngay sau đó bạch quang biến mất, mọi người nháy mắt biến mất trong cung điện trên mây.
Thiên Mộng chiểu trạch ngoài Thiên Mộng bí cảnh.
Ngũ sắc quang thải phiêu đãng trên bầu trời, quang môn thật lớn sừng sững, túc mục, thần thánh.
Đã qua ba ngày, Nguyên Chí Sĩ, Đông Phương Nguyệt Linh cùng cao thủ các thế lực đều đang khẩn trương chờ đợi.
Tuy rằng căn cứ theo lệ thường, Thiên Mộng bí cảnh cũng không phải tuyệt cảnh, nhưng các đệ tử một ngày chưa đi ra, mọi người cũng không được an bình.
Ngay lúc này…
Quang môn bỗng nhiên nhộn nhạo gợn sóng.
Ngay sau đó…
Hưu hưu hưu…
Từng đạo thân ảnh bị bắn ra ngoài, vừa bay ra liền thi triển thân pháp nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
- Ha ha, cuối cùng đã ra rồi!
Ánh mắt các cường giả tập trung trên ba mươi sáu đệ tử mới xuất hiện.
- Đệ tử Vô Song thành ở đây.
- Đệ tử Sóc Phương quận tập hợp.
- Lộ Tây quận, Lộ Tây quận ở nơi này.
Mọi người sôi nổi tìm kiếm nơi đóng quân của mình, bay vút tới.
Ba người Đoạn Hồng vừa đi ra liền đưa mắt tìm kiếm, vừa nhìn thấy Lâm Tiêu đều thở ra một hơi, bốn người quay lại bên cạnh Nguyên Chí Sĩ.
Lúc này Võ Lăng quận Thường Hành bỗng nhiên gầm thét lên.
- Kim Minh đâu? Đệ tử Võ Lăng quận đâu? Vì sao không ai xuất hiện, các ngươi ai gặp qua hắn, nói mau!
Ánh mắt Thường Hành nhìn quanh bốn phía, trong ba mươi sáu đệ tử bay ra, lại không có một đệ tử Võ Lăng quận.
Điều này làm trong lòng Thường Hành vô cùng kinh sợ, ánh mắt nhìn vào quang môn thật lớn trước mắt.
Quang môn nhấp nháy, dần dần tan biến, trong chớp mắt quang môn đã hoàn toàn tiêu thất, mà ngũ thải quang mang trên không trung dần dần tiêu tan, cuối cùng hóa thành hư vô.
Nguyên khí cuồng bạo chung quanh giờ khắc này hoàn toàn bình tĩnh lại.
Xuất hiện trước mặt mọi người là đầm lầy bằng phẳng mênh mông bát ngát, tựa hồ vẫn là như thế, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thiên Mộng bí cảnh đã đóng lại, lần mở ra kế tiếp có lẽ vài năm, có lẽ hơn mười năm, chỉ chờ khi nào trong Thiên Mộng chiểu trạch phát sinh dị biến mới có thể xác định.
- Thiên Mộng bí cảnh biến mất, chẳng lẽ đệ tử Võ Lăng quận toàn bộ chết hết?
Thường Hành trừng lớn hai mắt, không dám tin vào mắt của mình.
Mỗi một lần có đệ tử tiến vào viễn cổ di tích, đại đa số đệ tử đều thuận đường đạt được kỳ ngộ, dù vẫn lạc cũng không có gì, nhưng có một ít đệ tử thiên tài của các thế lực được đặt nhiều kỳ vọng, tùy tiện vẫn lạc một người đều là tổn thất lớn.
Kim Minh, chính là thiên tài như vậy.
Võ giả hai mươi tuổi, hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, luận thiên phú là người chói mắt nhất trong Võ Lăng quận, Thường Hành ôm hi vọng thật lớn đối với hắn, thậm chí còn cảm thấy được hắn có cơ hội bài danh Phong Vân Bảng vài năm sau trong Võ Linh đế quốc.
Có thể nói lần này lịch lãm, dù những đệ tử khác chết hết cũng không sao, nhưng Kim Minh nhất định phải còn sống, nhưng bây giờ Kim Minh không đi ra bí cảnh, điều này làm trong lòng Thường Hành vô cùng khiếp sợ lẫn phẫn nộ.
- Ai, là ai giết Kim Minh? Nói cho ta!
Ánh mắt Thường Hành nhìn chằm chằm những đệ tử đứng đầu của các đại quận thành, trong lòng hắn suy nghĩ, chỉ có những người này mới có thể đánh chết Kim Minh, hơn nữa phải là hai người liên thủ mới có khả năng.
- Ha ha, không nghĩ tới lần này đệ tử Võ Lăng quận toàn quân bị diệt, thật sự là ngoài ý muốn ah.
Nguyên Chí Sĩ nhìn thấy cảnh này không khỏi cười.
- Ta không biết ai giết Kim Minh, nhưng vài tên đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành của Võ Lăng quận là bị Hiên Dật quận Lâm Tiêu giết chết!
Lúc này trong đệ tử Đôn Hoàng quận vang ra thanh âm.
- Lâm Tiêu?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lâm Tiêu.
Thậm chí cường giả quy nguyên cảnh đều mang theo ánh mắt tò mò nhìn qua, trong mắt đầy nghi hoặc, hiển nhiên cũng nghe được đệ tử của mình nói về Lâm Tiêu.
- Có ý tứ, Võ Lăng quận luôn đối địch với Hiên Dật quận, lần này song phương lại tranh đấu.
- Làm cho ta quan tâm chính là Hiên Dật quận Lâm Tiêu, mới đột phá hóa phàm sơ kỳ đã đánh chết được năm hóa phàm sơ kỳ đại thành Võ Lăng quận, xem ra lần này Hiên Dật quận xuất hiện một thiên tài.
- Luận thiên tài, Đông Phương Nguyệt Linh mới đúng đi, hai mươi bốn tuổi đã là quy nguyên cảnh, còn tuổi nhỏ đã đánh đồng với chúng ta.
- Mấy năm nay Hiên Dật quận nhân tài đông đúc ah.
Trong lòng các cường giả đều cảm khái.
- Cái gì? Là ngươi giết năm hóa phàm sơ kỳ đại thành của chúng ta? Kim Minh có phải do ngươi giết hay không, nói!
Trong mắt Thường Hành hiện lên lệ mang, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, tiến lên quát to.
- Thường Hành lại loạn cắn người!
Trong nhóm người Sóc Phương quận, một trung niên chắp tay sau lưng đứng thẳng, khẽ cười nói.
- Trương Khuyết đại nhân, Võ Lăng quận Kim Minh đích thật là bị Lâm Tiêu giết chết, đệ tử tận mắt nhìn thấy.
Lúc này Tử Xa Sơn cũng truyền âm nói.
Hắn là người duy nhất chứng kiến Lâm Tiêu giết Kim Minh, nhưng sẽ không ngu ngốc nói thẳng ra, chỉ nói riêng cho Trương Khuyết, về phần Trương Khuyết làm sao xử lý tin tức này, không phải chuyện hắn lo lắng.
- Nga?
Trương Khuyết giật mình, nhìn thoáng qua Tử Xa Sơn, chợt nở nụ cười, truyền âm nói:
- Không nghĩ tới Kim Minh thật sự bị Lâm Tiêu giết chết, thật làm người giật mình, nhưng chuyện này ngươi đừng nói ra, không có lợi cho ngươi.
Tử Xa Sơn cung kính đáp:
- Dạ, đại nhân.
Trương Khuyết thật hứng thú nhìn Lâm Tiêu, truyền âm:
- Lâm Tiêu mới đột phá hóa phàm sơ kỳ đã có thể đánh chết Kim Minh, xem ra đúng là một yêu nghiệt, nhưng Kim Minh đã chết, ngươi không đáng vì một người chết đắc tội một thiên tài, ngược lại tận lực trở thành bằng hữu của hắn, nhiều một người bạn tốt hơn thêm địch nhân, đương nhiên nếu có một ngày ngươi đối lập với đối phương, có thể đem tin tức này nói cho Võ Lăng quận, hiện tại sao, chúng ta xem kịch vui thì tốt hơn.
Nhưng không thể nghi ngờ chính là Kim Minh đã chết, đã chết trong tay hóa phàm sơ kỳ võ giả.
Lục soát xong đồ vật trên người Kim Minh, Lâm Tiêu nhìn Tử Xa Sơn.
- Tử Xa Sơn, ngươi muốn ngăn cản ta sao?
Ngữ khí Lâm Tiêu lạnh lùng, tay phải nắm chặt chiến đao, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Tử Xa Sơn cười ha ha:
- Phấn khích, thật sự là phấn khích, có thể đánh chết Kim Minh, ta tự nhận mình không thể làm được, ngươi đã có được thực lực như vậy, Tử Xa Sơn này tâm phục khẩu phục, quyển bí tịch thuộc về ngươi.
Dứt lời hắn lắc mình, nháy mắt đã biến mất.
Một kích cuối cùng tuy hắn không chứng kiến, nhưng thực lực Lâm Tiêu rõ ràng cao hơn Kim Minh, hắn tự biết mình không kém Kim Minh, tự nhiên sẽ không vì một quyển bí tịch mà mạo hiểm như vậy.
- Đi rồi!
Lâm Tiêu thấy vậy lắc đầu, chiến đao thu vào trong vỏ.
Đúng lúc này một đạo bạch quang đột nhiên buông xuống, bao phủ lên người hắn, cùng lúc đó trên người các đệ tử trong ba tầng đều bị bạch quang bao phủ, ngay sau đó bạch quang biến mất, mọi người nháy mắt biến mất trong cung điện trên mây.
Thiên Mộng chiểu trạch ngoài Thiên Mộng bí cảnh.
Ngũ sắc quang thải phiêu đãng trên bầu trời, quang môn thật lớn sừng sững, túc mục, thần thánh.
Đã qua ba ngày, Nguyên Chí Sĩ, Đông Phương Nguyệt Linh cùng cao thủ các thế lực đều đang khẩn trương chờ đợi.
Tuy rằng căn cứ theo lệ thường, Thiên Mộng bí cảnh cũng không phải tuyệt cảnh, nhưng các đệ tử một ngày chưa đi ra, mọi người cũng không được an bình.
Ngay lúc này…
Quang môn bỗng nhiên nhộn nhạo gợn sóng.
Ngay sau đó…
Hưu hưu hưu…
Từng đạo thân ảnh bị bắn ra ngoài, vừa bay ra liền thi triển thân pháp nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
- Ha ha, cuối cùng đã ra rồi!
Ánh mắt các cường giả tập trung trên ba mươi sáu đệ tử mới xuất hiện.
- Đệ tử Vô Song thành ở đây.
- Đệ tử Sóc Phương quận tập hợp.
- Lộ Tây quận, Lộ Tây quận ở nơi này.
Mọi người sôi nổi tìm kiếm nơi đóng quân của mình, bay vút tới.
Ba người Đoạn Hồng vừa đi ra liền đưa mắt tìm kiếm, vừa nhìn thấy Lâm Tiêu đều thở ra một hơi, bốn người quay lại bên cạnh Nguyên Chí Sĩ.
Lúc này Võ Lăng quận Thường Hành bỗng nhiên gầm thét lên.
- Kim Minh đâu? Đệ tử Võ Lăng quận đâu? Vì sao không ai xuất hiện, các ngươi ai gặp qua hắn, nói mau!
Ánh mắt Thường Hành nhìn quanh bốn phía, trong ba mươi sáu đệ tử bay ra, lại không có một đệ tử Võ Lăng quận.
Điều này làm trong lòng Thường Hành vô cùng kinh sợ, ánh mắt nhìn vào quang môn thật lớn trước mắt.
Quang môn nhấp nháy, dần dần tan biến, trong chớp mắt quang môn đã hoàn toàn tiêu thất, mà ngũ thải quang mang trên không trung dần dần tiêu tan, cuối cùng hóa thành hư vô.
Nguyên khí cuồng bạo chung quanh giờ khắc này hoàn toàn bình tĩnh lại.
Xuất hiện trước mặt mọi người là đầm lầy bằng phẳng mênh mông bát ngát, tựa hồ vẫn là như thế, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thiên Mộng bí cảnh đã đóng lại, lần mở ra kế tiếp có lẽ vài năm, có lẽ hơn mười năm, chỉ chờ khi nào trong Thiên Mộng chiểu trạch phát sinh dị biến mới có thể xác định.
- Thiên Mộng bí cảnh biến mất, chẳng lẽ đệ tử Võ Lăng quận toàn bộ chết hết?
Thường Hành trừng lớn hai mắt, không dám tin vào mắt của mình.
Mỗi một lần có đệ tử tiến vào viễn cổ di tích, đại đa số đệ tử đều thuận đường đạt được kỳ ngộ, dù vẫn lạc cũng không có gì, nhưng có một ít đệ tử thiên tài của các thế lực được đặt nhiều kỳ vọng, tùy tiện vẫn lạc một người đều là tổn thất lớn.
Kim Minh, chính là thiên tài như vậy.
Võ giả hai mươi tuổi, hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, luận thiên phú là người chói mắt nhất trong Võ Lăng quận, Thường Hành ôm hi vọng thật lớn đối với hắn, thậm chí còn cảm thấy được hắn có cơ hội bài danh Phong Vân Bảng vài năm sau trong Võ Linh đế quốc.
Có thể nói lần này lịch lãm, dù những đệ tử khác chết hết cũng không sao, nhưng Kim Minh nhất định phải còn sống, nhưng bây giờ Kim Minh không đi ra bí cảnh, điều này làm trong lòng Thường Hành vô cùng khiếp sợ lẫn phẫn nộ.
- Ai, là ai giết Kim Minh? Nói cho ta!
Ánh mắt Thường Hành nhìn chằm chằm những đệ tử đứng đầu của các đại quận thành, trong lòng hắn suy nghĩ, chỉ có những người này mới có thể đánh chết Kim Minh, hơn nữa phải là hai người liên thủ mới có khả năng.
- Ha ha, không nghĩ tới lần này đệ tử Võ Lăng quận toàn quân bị diệt, thật sự là ngoài ý muốn ah.
Nguyên Chí Sĩ nhìn thấy cảnh này không khỏi cười.
- Ta không biết ai giết Kim Minh, nhưng vài tên đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành của Võ Lăng quận là bị Hiên Dật quận Lâm Tiêu giết chết!
Lúc này trong đệ tử Đôn Hoàng quận vang ra thanh âm.
- Lâm Tiêu?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lâm Tiêu.
Thậm chí cường giả quy nguyên cảnh đều mang theo ánh mắt tò mò nhìn qua, trong mắt đầy nghi hoặc, hiển nhiên cũng nghe được đệ tử của mình nói về Lâm Tiêu.
- Có ý tứ, Võ Lăng quận luôn đối địch với Hiên Dật quận, lần này song phương lại tranh đấu.
- Làm cho ta quan tâm chính là Hiên Dật quận Lâm Tiêu, mới đột phá hóa phàm sơ kỳ đã đánh chết được năm hóa phàm sơ kỳ đại thành Võ Lăng quận, xem ra lần này Hiên Dật quận xuất hiện một thiên tài.
- Luận thiên tài, Đông Phương Nguyệt Linh mới đúng đi, hai mươi bốn tuổi đã là quy nguyên cảnh, còn tuổi nhỏ đã đánh đồng với chúng ta.
- Mấy năm nay Hiên Dật quận nhân tài đông đúc ah.
Trong lòng các cường giả đều cảm khái.
- Cái gì? Là ngươi giết năm hóa phàm sơ kỳ đại thành của chúng ta? Kim Minh có phải do ngươi giết hay không, nói!
Trong mắt Thường Hành hiện lên lệ mang, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, tiến lên quát to.
- Thường Hành lại loạn cắn người!
Trong nhóm người Sóc Phương quận, một trung niên chắp tay sau lưng đứng thẳng, khẽ cười nói.
- Trương Khuyết đại nhân, Võ Lăng quận Kim Minh đích thật là bị Lâm Tiêu giết chết, đệ tử tận mắt nhìn thấy.
Lúc này Tử Xa Sơn cũng truyền âm nói.
Hắn là người duy nhất chứng kiến Lâm Tiêu giết Kim Minh, nhưng sẽ không ngu ngốc nói thẳng ra, chỉ nói riêng cho Trương Khuyết, về phần Trương Khuyết làm sao xử lý tin tức này, không phải chuyện hắn lo lắng.
- Nga?
Trương Khuyết giật mình, nhìn thoáng qua Tử Xa Sơn, chợt nở nụ cười, truyền âm nói:
- Không nghĩ tới Kim Minh thật sự bị Lâm Tiêu giết chết, thật làm người giật mình, nhưng chuyện này ngươi đừng nói ra, không có lợi cho ngươi.
Tử Xa Sơn cung kính đáp:
- Dạ, đại nhân.
Trương Khuyết thật hứng thú nhìn Lâm Tiêu, truyền âm:
- Lâm Tiêu mới đột phá hóa phàm sơ kỳ đã có thể đánh chết Kim Minh, xem ra đúng là một yêu nghiệt, nhưng Kim Minh đã chết, ngươi không đáng vì một người chết đắc tội một thiên tài, ngược lại tận lực trở thành bằng hữu của hắn, nhiều một người bạn tốt hơn thêm địch nhân, đương nhiên nếu có một ngày ngươi đối lập với đối phương, có thể đem tin tức này nói cho Võ Lăng quận, hiện tại sao, chúng ta xem kịch vui thì tốt hơn.
/1338
|