- Cao tới như vậy sao?
Trong lòng mọi người khiếp sợ, nín thở ngưng thần, ánh mắt không chớp.
Ở độ cao ba mươi mốt thước, thân hình Lâm Tiêu mới ngừng lại.
Nhật Nguyệt Luân Hồi đao!
Trong mắt tuôn ra đoàn tinh mang, chiến đao chợt ra khỏi vỏ, ý cảnh Nhật Nguyệt Luân Hồi đao bùng nổ, một cỗ đao ý sắc bén bá đạo tới mức tận cùng bay lên cao, hiện rõ trong đầu mọi người.
Một kích này Lâm Tiêu thi triển ra một đao cực mạnh của mình, nguyên bản đao ý là thủ đoạn che giấu của Lâm Tiêu, nhưng nếu đã bộc lộ tại bí cảnh, hắn cũng không muốn tiếp tục che giấu, nếu đã cần kiểm tra phải đem thực lực của mình biểu hiện ra ngoài.
Đao mang sắc bén bổ lên vách đá, hóa thành cỗ kình phong năng lượng thổi quét, lực đánh thật lớn khiến vách đá run rẩy lên, đương nhiên, đây chỉ là cảm giác mê hoặc do đao ý tạo thành.
Thân hình bay ngược ra sau, Lâm Tiêu xoay người trên không trung, nhẹ nhàng hạ xuống ngoài trăm thước, thần thái vô cùng thoải mái phiêu dật.
- Đao ý, đây là đao ý sao!
- Khí thế thật bén nhọn, ta cảm giác tâm thần của ta đều bị một đao kia hấp dẫn.
- Ta từng nghe nhóm người Lưu Vân nói qua Lâm Tiêu lĩnh ngộ đao ý, không nghĩ tới không ngờ là thật sự.
Đích đích đích…
Trên ngọc bích bài danh, tên Lâm Tiêu đứng hàng mười chín đột nhiên điên cuồng lóe lên, đồng thời nhanh chóng nhảy lên trên.
Mười lăm…
Mười…
Năm…
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, bài danh của Lâm Tiêu tiến vào top năm, nhưng không hề dừng lại, tiếp tục tiến lên trên.
Bài danh thứ tư Tư Mã Bất Bình.
Thứ ba Hắc Liệt.
Thứ hai Lý Dật Phong.
Cuối cùng trong ánh mắt dại ra của mọi người, tên của Lâm Tiêu dừng lại dưới Đông Phương Nguyệt Mính, chiếm vị trí thứ hai.
Toàn trường yên tĩnh, toàn bộ thế giới giống như đọng lại trong nháy mắt.
Bên trong biệt thự Vương An phó doanh chủ.
Giờ phút này là giữa trưa, đã qua bảy mươi tuổi, mặc dù Vương An là cao thủ quy nguyên cảnh, nhưng sở thích lớn nhất của hắn là ngủ trưa, thể nghiệm cảm giác thoải mái nhàn nhã.
Là một trong năm người cầm quyền có địa vị nhất huấn luyện doanh, thật nhiều đạo sư trong trại đều biết rõ thói quen này của hắn, rất ít tới quấy rầy hắn vào giữa trưa, cho dù là bốn phó doanh chủ như Nguyên Chí Sĩ bình thường cũng làm như thế.
Nhưng trưa nay khi Vương An vừa nằm xuống ngủ, liền bị một đạo sư vội vàng đi vào làm bừng tỉnh.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thân là cường giả quy nguyên cảnh, cho dù trong lúc ngủ say cũng rõ ràng cảm giác được hết thảy chung quanh, đạo sư vừa đi tới ngoài biệt thự, Vương An đã nhíu mày tỉnh lại.
- Vương phó doanh chủ, Bạch phó doanh chủ mời ngươi lập tức đến dự họp hội nghị.
Đạo sư đứng ngoài biệt thự cung kính nói.
- Ta đã biết, ngươi lui ra đi.
Thanh âm Vương An uy nghiêm truyền tới, đạo sư nghe được liền rời đi.
- Hiện tại gọi ta đi dự hội nghị, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì khẩn cấp hay sao?
Vương An nhíu mày, khẩn cấp dự họp như vậy, thường là có chuyện trọng đại phát sinh.
- Đi xem sao.
Khẽ than một tiếng, Vương An đột nhiên biến mất trong phòng, chỉ có trận gió mát lướt qua cửa sổ, sau đó khôi phục lại bình tĩnh.
Chỉ sau vài lần hô hấp, Vương An đã đi tới phòng họp.
- Ha ha, ta đã nói thôi, tiểu tử Lâm Tiêu tuyệt đối không tầm thường, ta quả nhiên không nhìn lầm.
Vừa đẩy cửa phòng họp, thanh âm hào sảng của Nguyên Chí Sĩ truyền ra, không ngừng quanh quẩn.
Chỉ thấy cạnh bàn tròn giữa đại sảnh, bốn người Bạch phó doanh chủ đã tới, chỉ còn thiếu chính Vương An.
- Vương An, ngươi đã tới rồi.
Bạch Hồng Phi lên tiếng nói.
Vừa ngồi xuống, Vương An nghi ngờ nói:
- Ta nghe các ngươi mới nhắc tới Lâm Tiêu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì sao? Lại cần mời dự họp khẩn cấp?
- Xem tư liệu đi.
Bạch Hồng Phi không giải thích, một phần văn kiện phiêu phiêu dừng trước người Vương An.
Ánh mắt vừa nhìn lên phần tư liệu, ngay sau đó đôi mắt Vương An lập tức trợn tròn.
- Cái gì, Lâm Tiêu xông vào cửa thứ bảy phòng thí luyện? Tổng bài danh ngọc bích thứ hai.
Người khác không rõ ràng nhưng làm phó doanh chủ hắn lại biết rõ, trong lịch sử đệ tử có thể xông vào cửa thứ bảy không phải không có, nhưng chỉ mới gia nhập một năm đã xông tới cửa thứ bảy, bài danh ngọc bích thứ hai, căn bản chính là thiên tài trăm năm khó gặp.
Càng mấu chốt chính là, Vương An biết rõ số tuổi của Lâm Tiêu. Năm nay hắn chỉ mới mười sáu tuổi, nếu tính tuổi tác, mười sáu tuổi xông vào cửa thứ bảy, trong lịch sử huấn luyện doanh không phải là trăm năm khó gặp, mà là xưa nay chưa từng có.
- Hảo tiểu tử, thật quá đáng sợ.
Vương An không nhịn được cảm khái, mặc dù vô cùng xem trọng Lâm Tiêu, nhận định hắn là đệ tử có thiên phú nhất sau Đông Phương Nguyệt Mính, nhưng làm thế nào cũng thật không ngờ chỉ mới gia nhập huấn luyện doanh chưa tới một năm, Lâm Tiêu đã làm ra sự tích kinh người bậc này.
- Ngươi cũng nhìn thấy, tổng bài danh của hắn thứ hai, lúc trước khi nhóm người của họ tham gia bí cảnh quay về, chúng ta cũng đã có suy đoán, dù sao trong bí cảnh Lâm Tiêu giết được cả hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong như Kim Minh, bài danh thứ hai cũng có khả năng, nhưng có thể xông vào cửa thứ bảy phòng thí luyện, hoàn toàn ngoài dự liệu của chúng ta.
Bạch Hồng Phi khiếp sợ cảm khái nói.
Vương An gật gật đầu, nói:
- Bạch phó doanh chủ, chuyện này quá mức trọng đại, chúng ta không thể tự mình xử lý, nhất định phải đăng báo cho doanh chủ đại nhân.
- Đúng rồi, đăng báo cho doanh chủ đại nhân đi.
- Để cho doanh chủ đại nhân định đoạt.
Mọi người lần lượt tỏ thái độ.
- Được.
Trong phòng họp, Bạch Hồng Phi gật đầu.
Phân điện Võ Điện Hiên Dật quận thành.
Điện chủ Thái Thúc Ngọc đang xử lý công việc, trước mặt hắn một trung niên nam tử tóc ngắn màu đỏ, khí vũ hiên ngang đang ngồi trên ghế thái sư đối diện, uống trà, có vẻ nhàn nhã.
- Điện chủ, còn chưa đầy ba tháng thời gian nhóm người Lý Dật Phong đã tốt nghiệp, không biết điện chủ có an bài thế nào?
Nam tử đặt chén trà xuống, đột nhiên mỉm cười nói:
- Gần đây nhân công phân bộ Võ Điện ở mấy vệ thành đều khan hiếm, hay là đợi Lý Dật Phong bọn họ tốt nghiệp, phái xuống vệ thành bên dưới học hỏi kinh nghiệm?
Thái Thúc Ngọc buông văn kiện trong tay, cười nhẹ nhìn thoáng qua nam tử, cười nói:
- Xích Phong, chỉ sợ ngươi đã sớm đánh chủ ý này đi.
Thoáng trầm tư, hắn nói tiếp:
- Về Lý Dật Phong ngươi không cần nghĩ, nhóm người của Mộ Lăng, ngươi có thể an bài một chút.
- Điện chủ, chẳng lẽ ngươi đã sớm có an bài cho Lý Dật Phong?
Xích Phong cười hỏi.
Thái Thúc Ngọc lắc đầu:
- Vậy thì chưa, chỉ là phân điện Hiên Dật quận chúng ta những năm gần đây đệ tử điêu linh, thật khó nói chuyện với tổng bộ, hiện tại Lý Dật Phong đạt tới hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, nếu phái xuống dưới lịch lãm chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện của hắn, trước khi đột phá tới hóa phàm trung kỳ, ta không định làm cho hắn phân tâm.
- Nếu vài năm sau hắn có thể thăng cấp hóa phàm hậu kỳ, ta có thể suy nghĩ cho hắn tham gia trận thi đấu Phong Vân Bảng của đế quốc.
- Thì ra là thế.
Trong lòng mọi người khiếp sợ, nín thở ngưng thần, ánh mắt không chớp.
Ở độ cao ba mươi mốt thước, thân hình Lâm Tiêu mới ngừng lại.
Nhật Nguyệt Luân Hồi đao!
Trong mắt tuôn ra đoàn tinh mang, chiến đao chợt ra khỏi vỏ, ý cảnh Nhật Nguyệt Luân Hồi đao bùng nổ, một cỗ đao ý sắc bén bá đạo tới mức tận cùng bay lên cao, hiện rõ trong đầu mọi người.
Một kích này Lâm Tiêu thi triển ra một đao cực mạnh của mình, nguyên bản đao ý là thủ đoạn che giấu của Lâm Tiêu, nhưng nếu đã bộc lộ tại bí cảnh, hắn cũng không muốn tiếp tục che giấu, nếu đã cần kiểm tra phải đem thực lực của mình biểu hiện ra ngoài.
Đao mang sắc bén bổ lên vách đá, hóa thành cỗ kình phong năng lượng thổi quét, lực đánh thật lớn khiến vách đá run rẩy lên, đương nhiên, đây chỉ là cảm giác mê hoặc do đao ý tạo thành.
Thân hình bay ngược ra sau, Lâm Tiêu xoay người trên không trung, nhẹ nhàng hạ xuống ngoài trăm thước, thần thái vô cùng thoải mái phiêu dật.
- Đao ý, đây là đao ý sao!
- Khí thế thật bén nhọn, ta cảm giác tâm thần của ta đều bị một đao kia hấp dẫn.
- Ta từng nghe nhóm người Lưu Vân nói qua Lâm Tiêu lĩnh ngộ đao ý, không nghĩ tới không ngờ là thật sự.
Đích đích đích…
Trên ngọc bích bài danh, tên Lâm Tiêu đứng hàng mười chín đột nhiên điên cuồng lóe lên, đồng thời nhanh chóng nhảy lên trên.
Mười lăm…
Mười…
Năm…
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, bài danh của Lâm Tiêu tiến vào top năm, nhưng không hề dừng lại, tiếp tục tiến lên trên.
Bài danh thứ tư Tư Mã Bất Bình.
Thứ ba Hắc Liệt.
Thứ hai Lý Dật Phong.
Cuối cùng trong ánh mắt dại ra của mọi người, tên của Lâm Tiêu dừng lại dưới Đông Phương Nguyệt Mính, chiếm vị trí thứ hai.
Toàn trường yên tĩnh, toàn bộ thế giới giống như đọng lại trong nháy mắt.
Bên trong biệt thự Vương An phó doanh chủ.
Giờ phút này là giữa trưa, đã qua bảy mươi tuổi, mặc dù Vương An là cao thủ quy nguyên cảnh, nhưng sở thích lớn nhất của hắn là ngủ trưa, thể nghiệm cảm giác thoải mái nhàn nhã.
Là một trong năm người cầm quyền có địa vị nhất huấn luyện doanh, thật nhiều đạo sư trong trại đều biết rõ thói quen này của hắn, rất ít tới quấy rầy hắn vào giữa trưa, cho dù là bốn phó doanh chủ như Nguyên Chí Sĩ bình thường cũng làm như thế.
Nhưng trưa nay khi Vương An vừa nằm xuống ngủ, liền bị một đạo sư vội vàng đi vào làm bừng tỉnh.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thân là cường giả quy nguyên cảnh, cho dù trong lúc ngủ say cũng rõ ràng cảm giác được hết thảy chung quanh, đạo sư vừa đi tới ngoài biệt thự, Vương An đã nhíu mày tỉnh lại.
- Vương phó doanh chủ, Bạch phó doanh chủ mời ngươi lập tức đến dự họp hội nghị.
Đạo sư đứng ngoài biệt thự cung kính nói.
- Ta đã biết, ngươi lui ra đi.
Thanh âm Vương An uy nghiêm truyền tới, đạo sư nghe được liền rời đi.
- Hiện tại gọi ta đi dự hội nghị, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì khẩn cấp hay sao?
Vương An nhíu mày, khẩn cấp dự họp như vậy, thường là có chuyện trọng đại phát sinh.
- Đi xem sao.
Khẽ than một tiếng, Vương An đột nhiên biến mất trong phòng, chỉ có trận gió mát lướt qua cửa sổ, sau đó khôi phục lại bình tĩnh.
Chỉ sau vài lần hô hấp, Vương An đã đi tới phòng họp.
- Ha ha, ta đã nói thôi, tiểu tử Lâm Tiêu tuyệt đối không tầm thường, ta quả nhiên không nhìn lầm.
Vừa đẩy cửa phòng họp, thanh âm hào sảng của Nguyên Chí Sĩ truyền ra, không ngừng quanh quẩn.
Chỉ thấy cạnh bàn tròn giữa đại sảnh, bốn người Bạch phó doanh chủ đã tới, chỉ còn thiếu chính Vương An.
- Vương An, ngươi đã tới rồi.
Bạch Hồng Phi lên tiếng nói.
Vừa ngồi xuống, Vương An nghi ngờ nói:
- Ta nghe các ngươi mới nhắc tới Lâm Tiêu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì sao? Lại cần mời dự họp khẩn cấp?
- Xem tư liệu đi.
Bạch Hồng Phi không giải thích, một phần văn kiện phiêu phiêu dừng trước người Vương An.
Ánh mắt vừa nhìn lên phần tư liệu, ngay sau đó đôi mắt Vương An lập tức trợn tròn.
- Cái gì, Lâm Tiêu xông vào cửa thứ bảy phòng thí luyện? Tổng bài danh ngọc bích thứ hai.
Người khác không rõ ràng nhưng làm phó doanh chủ hắn lại biết rõ, trong lịch sử đệ tử có thể xông vào cửa thứ bảy không phải không có, nhưng chỉ mới gia nhập một năm đã xông tới cửa thứ bảy, bài danh ngọc bích thứ hai, căn bản chính là thiên tài trăm năm khó gặp.
Càng mấu chốt chính là, Vương An biết rõ số tuổi của Lâm Tiêu. Năm nay hắn chỉ mới mười sáu tuổi, nếu tính tuổi tác, mười sáu tuổi xông vào cửa thứ bảy, trong lịch sử huấn luyện doanh không phải là trăm năm khó gặp, mà là xưa nay chưa từng có.
- Hảo tiểu tử, thật quá đáng sợ.
Vương An không nhịn được cảm khái, mặc dù vô cùng xem trọng Lâm Tiêu, nhận định hắn là đệ tử có thiên phú nhất sau Đông Phương Nguyệt Mính, nhưng làm thế nào cũng thật không ngờ chỉ mới gia nhập huấn luyện doanh chưa tới một năm, Lâm Tiêu đã làm ra sự tích kinh người bậc này.
- Ngươi cũng nhìn thấy, tổng bài danh của hắn thứ hai, lúc trước khi nhóm người của họ tham gia bí cảnh quay về, chúng ta cũng đã có suy đoán, dù sao trong bí cảnh Lâm Tiêu giết được cả hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong như Kim Minh, bài danh thứ hai cũng có khả năng, nhưng có thể xông vào cửa thứ bảy phòng thí luyện, hoàn toàn ngoài dự liệu của chúng ta.
Bạch Hồng Phi khiếp sợ cảm khái nói.
Vương An gật gật đầu, nói:
- Bạch phó doanh chủ, chuyện này quá mức trọng đại, chúng ta không thể tự mình xử lý, nhất định phải đăng báo cho doanh chủ đại nhân.
- Đúng rồi, đăng báo cho doanh chủ đại nhân đi.
- Để cho doanh chủ đại nhân định đoạt.
Mọi người lần lượt tỏ thái độ.
- Được.
Trong phòng họp, Bạch Hồng Phi gật đầu.
Phân điện Võ Điện Hiên Dật quận thành.
Điện chủ Thái Thúc Ngọc đang xử lý công việc, trước mặt hắn một trung niên nam tử tóc ngắn màu đỏ, khí vũ hiên ngang đang ngồi trên ghế thái sư đối diện, uống trà, có vẻ nhàn nhã.
- Điện chủ, còn chưa đầy ba tháng thời gian nhóm người Lý Dật Phong đã tốt nghiệp, không biết điện chủ có an bài thế nào?
Nam tử đặt chén trà xuống, đột nhiên mỉm cười nói:
- Gần đây nhân công phân bộ Võ Điện ở mấy vệ thành đều khan hiếm, hay là đợi Lý Dật Phong bọn họ tốt nghiệp, phái xuống vệ thành bên dưới học hỏi kinh nghiệm?
Thái Thúc Ngọc buông văn kiện trong tay, cười nhẹ nhìn thoáng qua nam tử, cười nói:
- Xích Phong, chỉ sợ ngươi đã sớm đánh chủ ý này đi.
Thoáng trầm tư, hắn nói tiếp:
- Về Lý Dật Phong ngươi không cần nghĩ, nhóm người của Mộ Lăng, ngươi có thể an bài một chút.
- Điện chủ, chẳng lẽ ngươi đã sớm có an bài cho Lý Dật Phong?
Xích Phong cười hỏi.
Thái Thúc Ngọc lắc đầu:
- Vậy thì chưa, chỉ là phân điện Hiên Dật quận chúng ta những năm gần đây đệ tử điêu linh, thật khó nói chuyện với tổng bộ, hiện tại Lý Dật Phong đạt tới hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, nếu phái xuống dưới lịch lãm chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện của hắn, trước khi đột phá tới hóa phàm trung kỳ, ta không định làm cho hắn phân tâm.
- Nếu vài năm sau hắn có thể thăng cấp hóa phàm hậu kỳ, ta có thể suy nghĩ cho hắn tham gia trận thi đấu Phong Vân Bảng của đế quốc.
- Thì ra là thế.
/1338
|