- Mộng Vân, muội không sao chứ!
Thanh niên cùng nam tử gian nan đứng lên, kinh hồn đi tới trước mặt thiếu nữ, mấy võ giả khác cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy một màn này.
- Muội không sao, là hắn đã cứu muội!
Ánh mắt thiếu nữ nhìn một thiếu niên tóc đen tay cầm chiến đao đang chậm rãi từ trong rừng rậm đi ra.
Thanh niên quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên dị sắc, thiếu niên tóc đen vừa xuất hiện có độ tuổi xấp xỉ với hắn, tựa hồ còn trẻ hơn hắn, nhưng khí thế trên thân vô cùng kinh người, vượt xa cha của hắn, càng đáng sợ chính là một đao vừa rồi thật dễ dàng đánh bay tứ tinh yêu thú Ngũ Văn Tích Dịch, đại biểu thực lực đối phương vô cùng cường đại.
- Đa tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp!
Trung niên nam tử hiển nhiên lão luyện hơn con mình, vội vàng chắp tay cảm kích nói.
Trong lòng hắn cũng thầm kinh hãi, nhưng hắn biết cao thủ thiên tài trẻ tuổi nhiều vô số kể, không nói đâu xa, ngay trong Hắc Vân thành cũng đã có không ít cao thủ trẻ tuổi, tuổi tác tuy ngang ngửa với con của hắn, nhưng thực lực còn vượt qua cả hắn.
- Không cần phải khách khí, đánh chết yêu thú là chức trách của võ giả.
Thiếu niên đi tới trước mặt bọn họ chính là Lâm Tiêu.
- Nhất định phải đa tạ thiếu hiệp, nếu không có thiếu hiệp, toàn bộ chúng tôi phải chết ở chỗ này.
Trung niên cảm kích nói, đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, nhìn qua cách đó không xa.
Trong rừng rậm cách đó không xa, Ngũ Văn Tích Dịch đã đứng lên, đôi mắt nó đỏ đậm, thân hình xanh mượt, mơ hồ tản mát ra vẻ thị huyết, trong miệng phát ra tiếng rít bén nhọn, hiển nhiên đã bị một kích của Lâm Tiêu chọc giận.
Oanh long long…
Thân hình như ngọn núi nhỏ cuồng mãnh ập tới, chiếc đuôi linh hoạt vẫy động đánh xuống, trong tiếng gió rít cuồng bạo, yêu khí bừa bãi thổi quét đầy trời, giống như hắc ám phong bạo tịch cuốn qua.
- Không tốt, mau lui lại!
Trong miệng trung niên phát ra tiếng kinh hô, sắc mặt đại biến.
Lâm Tiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, tinh thần lực bao trùm Ngũ Văn Tích Dịch, chiến đao chợt ra khỏi vỏ.
Hắc sắc chiến đao cắt qua hư không, bạch sắc đao mang nháy mắt bổ thẳng vào chiếc đuôi dài của yêu thú.
Phốc xuy…
Chiếc đuôi dài đáng sợ của yêu thú lập tức xuất hiện một lỗ thủng thật lớn dài mấy thước, nửa đuôi cơ hồ bị chém đứt, máu tươi phun ra như suối, mang theo mùi hôi tanh tưởi.
Ngũ Văn Tích Dịch không hề tránh né, mở to miệng, chiếc lưỡi bắn ra như mũi tên nhọn nhắm thẳng đầu Lâm Tiêu, đồng thời táp xuống, muốn đem cả người hắn nuốt vào bụng.
- Muốn chết!
Lâm Tiêu không muốn dây dưa, quát lên thật to, trong mắt tuôn ra một đoàn tinh mang.
Tứ Quý Luân Hồi đao!
Đao mang sáng ngời, một tia đao ý dâng lên, dù sao Ngũ Văn Tích Dịch cũng là tứ tinh đỉnh phong, nếu dùng đao thức bình thức cũng phải liên tục đánh ra không ngừng, vì vậy hắn lựa chọn thi triển tuyệt chiêu.
Đao mang bắn ra, nháy mắt bổ lên chiếc lưỡi của yêu thú, đao ý xâm nhập nháy mắt xoắn thành huyết vụ vẩy ra bốn phía, đao mang không giảm, chém thẳng vào đầu nó, đem cả cái đầu chém thành hai khúc, thân thể to lớn cơ hồ bị xé rách thành hai mảnh.
Thân hình yêu thú bay ngược ra ngoài, liên tiếp nện đứt thật nhiều đại thụ xung quanh, lại tạo ra một đám hố sâu dưới đất, nham thạch vỡ ra, đá vụn tung tóe, thanh thế thật lớn.
Ngũ Văn Tích Dịch giống như bị hút hết khí lực, suy sụp ngã xuống đất, máu tươi tuôn tràn thậm chí không hề giãy dụa, nháy mắt đã không còn khí tức.
Chiến đao vào vỏ, Lâm Tiêu đào ra yêu đan bọc lại, buộc vào bên hông.
Kỳ thật trong Thương Long Tí đã có không ít yêu thú yêu đan, chẳng qua ở trước mặt người khác hắn không thể đem bí mật của Thương Long Tí bại lộ ra ngoài.
- Thật sự là đáng sợ, chỉ dùng một đao giết chết Ngũ Văn Tích Dịch!
- Ngũ Văn Tích Dịch là yêu thú tứ tinh đỉnh phong, dù là võ giả hóa phàm trung kỳ gặp được cũng phải hao phí thật nhiều công sức mới có thể đánh chết, thực lực người này thật là đáng sợ.
- Nhìn hắn còn trẻ tuổi như vậy, nhưng luận thực lực dù là mười a Lương cũng không phải là đối thủ.
Mấy võ giả may mắn sống sót đều trợn mắt há hốc mồm, vốn họ đã có ý nghĩ mình phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới Lâm Tiêu xuất hiện làm cho họ từ địa ngục nháy mắt lên thiên đường, trong lòng tràn đầy rung động cùng cảm kích.
Trong mắt trung niên mang theo vẻ bội phục đi tới trước mặt Lâm Tiêu, chắp tay nói:
- Tại hạ Gia Thịnh, đây là con trai ta tên Gia Lương, đây là Diệp Mộng Vân, vài vị còn lại đều là huynh đệ sinh tử của ta, chúng tôi đều là mạo hiểm giả của Thái Sơn trấn, không biết tính danh của thiếu hiệp…?
- Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhíu mày nhìn hắn:
- Ngươi bị thương thật nghiêm trọng, cần đúng lúc điều dưỡng.
- Không có việc gì, chỉ chút tổn thương nhỏ mà thôi, điều dưỡng một thời gian tính mạng không lo.
Trung niên có vẻ thật lạc quan, thân là mạo hiểm giả, từng bị vô số tổn thương, chỉ cần không nguy hiểm tính mạng là bình thường.
Khụ khụ…
Nói xong lời này, hắn lại phun hai ngụm máu tươi, nhưng vẫn không để trong lòng.
Lâm Tiêu nhướng mày, nhìn mấy võ giả bị thương chung quanh, lắc đầu nói:
- Bỏ đi, Thái Sơn trấn ở nơi nào, nhìn bộ dáng của các ngươi nếu gặp tam tinh yêu thú cũng đủ mất mạng, ta đưa các ngươi về đi.
Đối với Lâm Tiêu mà nói chỉ là nhấc tay giúp đỡ, cũng không có gì quan trọng.
Trên mặt trung niên hiện vẻ mừng rỡ:
- Vậy đa tạ thiếu hiệp, Thái Sơn trấn ở dưới chân dãy núi kia không xa.
Mặc dù biết với thương tích trên người, mọi người muốn an toàn trở lại Thái Sơn trấn rất khó khăn, nhưng dù sao họ cùng Lâm Tiêu chỉ là bình thủy tương phùng, người ta xuất thủ cứu họ đã xem như có lòng tốt, vì vậy thật ngại ngùng mở miệng tiếp tục xin người giúp đỡ, nhưng nếu Lâm Tiêu đã chủ động nói ra, vì an toàn của con trai cùng thiếu nữ kia, Gia Thịnh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, trong lòng càng thêm cảm kích Lâm Tiêu.
Có Lâm Tiêu bảo hộ, dọc theo đường đi mọi người đều vô cùng an toàn, ngẫu nhiên có vài đầu yêu thú xuất hiện, đều bị hắn một đao giết chết, thật sự dễ dàng.
Nửa ngày sau đoàn người đi tới chân núi, đi thêm một canh giờ sau, một trấn nhỏ được hàng rào cao cao vây quanh xuất hiện xa xa.
- Trấn nhỏ của các ngươi nằm trên bình nguyên dưới chân núi như vậy, chẳng lẽ không sợ thú triều tập kích sao?
Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi.
Mặc dù Lâm Tiêu không hiểu biết nhiều về những thế lực gần bên Hiên Dật quận thành, nhưng cũng biết Hiên Dật quận không giống Tân Vệ thành, ở nơi này đều có một ít trấn nhỏ thậm chí là một phần bộ phận của thế lực lớn, hiển nhiên Thái Sơn trấn là một trong số đó, chẳng qua đem trấn nhỏ xây dựng trên một bình nguyên rộng rãi, một khi gặp phải thú triều tập kích thật sự không có hi vọng sống sót.
- Lâm thiếu hiệp, yêu thú nằm gần Thái Sơn trấn không nhiều lắm, rất nhiều năm rồi chưa từng gặp thú triều, nhiều nhất chỉ có một ít đàn thú đi qua, căn bản không đáng để lo, hơn nữa Thái Sơn trấn phụ thuộc Hắc Vân thành, một khi gặp nguy hiểm có thể cầu viện, cho nên cũng luôn bình yên vô sự.
Thanh niên cùng nam tử gian nan đứng lên, kinh hồn đi tới trước mặt thiếu nữ, mấy võ giả khác cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy một màn này.
- Muội không sao, là hắn đã cứu muội!
Ánh mắt thiếu nữ nhìn một thiếu niên tóc đen tay cầm chiến đao đang chậm rãi từ trong rừng rậm đi ra.
Thanh niên quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên dị sắc, thiếu niên tóc đen vừa xuất hiện có độ tuổi xấp xỉ với hắn, tựa hồ còn trẻ hơn hắn, nhưng khí thế trên thân vô cùng kinh người, vượt xa cha của hắn, càng đáng sợ chính là một đao vừa rồi thật dễ dàng đánh bay tứ tinh yêu thú Ngũ Văn Tích Dịch, đại biểu thực lực đối phương vô cùng cường đại.
- Đa tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp!
Trung niên nam tử hiển nhiên lão luyện hơn con mình, vội vàng chắp tay cảm kích nói.
Trong lòng hắn cũng thầm kinh hãi, nhưng hắn biết cao thủ thiên tài trẻ tuổi nhiều vô số kể, không nói đâu xa, ngay trong Hắc Vân thành cũng đã có không ít cao thủ trẻ tuổi, tuổi tác tuy ngang ngửa với con của hắn, nhưng thực lực còn vượt qua cả hắn.
- Không cần phải khách khí, đánh chết yêu thú là chức trách của võ giả.
Thiếu niên đi tới trước mặt bọn họ chính là Lâm Tiêu.
- Nhất định phải đa tạ thiếu hiệp, nếu không có thiếu hiệp, toàn bộ chúng tôi phải chết ở chỗ này.
Trung niên cảm kích nói, đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, nhìn qua cách đó không xa.
Trong rừng rậm cách đó không xa, Ngũ Văn Tích Dịch đã đứng lên, đôi mắt nó đỏ đậm, thân hình xanh mượt, mơ hồ tản mát ra vẻ thị huyết, trong miệng phát ra tiếng rít bén nhọn, hiển nhiên đã bị một kích của Lâm Tiêu chọc giận.
Oanh long long…
Thân hình như ngọn núi nhỏ cuồng mãnh ập tới, chiếc đuôi linh hoạt vẫy động đánh xuống, trong tiếng gió rít cuồng bạo, yêu khí bừa bãi thổi quét đầy trời, giống như hắc ám phong bạo tịch cuốn qua.
- Không tốt, mau lui lại!
Trong miệng trung niên phát ra tiếng kinh hô, sắc mặt đại biến.
Lâm Tiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, tinh thần lực bao trùm Ngũ Văn Tích Dịch, chiến đao chợt ra khỏi vỏ.
Hắc sắc chiến đao cắt qua hư không, bạch sắc đao mang nháy mắt bổ thẳng vào chiếc đuôi dài của yêu thú.
Phốc xuy…
Chiếc đuôi dài đáng sợ của yêu thú lập tức xuất hiện một lỗ thủng thật lớn dài mấy thước, nửa đuôi cơ hồ bị chém đứt, máu tươi phun ra như suối, mang theo mùi hôi tanh tưởi.
Ngũ Văn Tích Dịch không hề tránh né, mở to miệng, chiếc lưỡi bắn ra như mũi tên nhọn nhắm thẳng đầu Lâm Tiêu, đồng thời táp xuống, muốn đem cả người hắn nuốt vào bụng.
- Muốn chết!
Lâm Tiêu không muốn dây dưa, quát lên thật to, trong mắt tuôn ra một đoàn tinh mang.
Tứ Quý Luân Hồi đao!
Đao mang sáng ngời, một tia đao ý dâng lên, dù sao Ngũ Văn Tích Dịch cũng là tứ tinh đỉnh phong, nếu dùng đao thức bình thức cũng phải liên tục đánh ra không ngừng, vì vậy hắn lựa chọn thi triển tuyệt chiêu.
Đao mang bắn ra, nháy mắt bổ lên chiếc lưỡi của yêu thú, đao ý xâm nhập nháy mắt xoắn thành huyết vụ vẩy ra bốn phía, đao mang không giảm, chém thẳng vào đầu nó, đem cả cái đầu chém thành hai khúc, thân thể to lớn cơ hồ bị xé rách thành hai mảnh.
Thân hình yêu thú bay ngược ra ngoài, liên tiếp nện đứt thật nhiều đại thụ xung quanh, lại tạo ra một đám hố sâu dưới đất, nham thạch vỡ ra, đá vụn tung tóe, thanh thế thật lớn.
Ngũ Văn Tích Dịch giống như bị hút hết khí lực, suy sụp ngã xuống đất, máu tươi tuôn tràn thậm chí không hề giãy dụa, nháy mắt đã không còn khí tức.
Chiến đao vào vỏ, Lâm Tiêu đào ra yêu đan bọc lại, buộc vào bên hông.
Kỳ thật trong Thương Long Tí đã có không ít yêu thú yêu đan, chẳng qua ở trước mặt người khác hắn không thể đem bí mật của Thương Long Tí bại lộ ra ngoài.
- Thật sự là đáng sợ, chỉ dùng một đao giết chết Ngũ Văn Tích Dịch!
- Ngũ Văn Tích Dịch là yêu thú tứ tinh đỉnh phong, dù là võ giả hóa phàm trung kỳ gặp được cũng phải hao phí thật nhiều công sức mới có thể đánh chết, thực lực người này thật là đáng sợ.
- Nhìn hắn còn trẻ tuổi như vậy, nhưng luận thực lực dù là mười a Lương cũng không phải là đối thủ.
Mấy võ giả may mắn sống sót đều trợn mắt há hốc mồm, vốn họ đã có ý nghĩ mình phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới Lâm Tiêu xuất hiện làm cho họ từ địa ngục nháy mắt lên thiên đường, trong lòng tràn đầy rung động cùng cảm kích.
Trong mắt trung niên mang theo vẻ bội phục đi tới trước mặt Lâm Tiêu, chắp tay nói:
- Tại hạ Gia Thịnh, đây là con trai ta tên Gia Lương, đây là Diệp Mộng Vân, vài vị còn lại đều là huynh đệ sinh tử của ta, chúng tôi đều là mạo hiểm giả của Thái Sơn trấn, không biết tính danh của thiếu hiệp…?
- Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhíu mày nhìn hắn:
- Ngươi bị thương thật nghiêm trọng, cần đúng lúc điều dưỡng.
- Không có việc gì, chỉ chút tổn thương nhỏ mà thôi, điều dưỡng một thời gian tính mạng không lo.
Trung niên có vẻ thật lạc quan, thân là mạo hiểm giả, từng bị vô số tổn thương, chỉ cần không nguy hiểm tính mạng là bình thường.
Khụ khụ…
Nói xong lời này, hắn lại phun hai ngụm máu tươi, nhưng vẫn không để trong lòng.
Lâm Tiêu nhướng mày, nhìn mấy võ giả bị thương chung quanh, lắc đầu nói:
- Bỏ đi, Thái Sơn trấn ở nơi nào, nhìn bộ dáng của các ngươi nếu gặp tam tinh yêu thú cũng đủ mất mạng, ta đưa các ngươi về đi.
Đối với Lâm Tiêu mà nói chỉ là nhấc tay giúp đỡ, cũng không có gì quan trọng.
Trên mặt trung niên hiện vẻ mừng rỡ:
- Vậy đa tạ thiếu hiệp, Thái Sơn trấn ở dưới chân dãy núi kia không xa.
Mặc dù biết với thương tích trên người, mọi người muốn an toàn trở lại Thái Sơn trấn rất khó khăn, nhưng dù sao họ cùng Lâm Tiêu chỉ là bình thủy tương phùng, người ta xuất thủ cứu họ đã xem như có lòng tốt, vì vậy thật ngại ngùng mở miệng tiếp tục xin người giúp đỡ, nhưng nếu Lâm Tiêu đã chủ động nói ra, vì an toàn của con trai cùng thiếu nữ kia, Gia Thịnh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, trong lòng càng thêm cảm kích Lâm Tiêu.
Có Lâm Tiêu bảo hộ, dọc theo đường đi mọi người đều vô cùng an toàn, ngẫu nhiên có vài đầu yêu thú xuất hiện, đều bị hắn một đao giết chết, thật sự dễ dàng.
Nửa ngày sau đoàn người đi tới chân núi, đi thêm một canh giờ sau, một trấn nhỏ được hàng rào cao cao vây quanh xuất hiện xa xa.
- Trấn nhỏ của các ngươi nằm trên bình nguyên dưới chân núi như vậy, chẳng lẽ không sợ thú triều tập kích sao?
Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi.
Mặc dù Lâm Tiêu không hiểu biết nhiều về những thế lực gần bên Hiên Dật quận thành, nhưng cũng biết Hiên Dật quận không giống Tân Vệ thành, ở nơi này đều có một ít trấn nhỏ thậm chí là một phần bộ phận của thế lực lớn, hiển nhiên Thái Sơn trấn là một trong số đó, chẳng qua đem trấn nhỏ xây dựng trên một bình nguyên rộng rãi, một khi gặp phải thú triều tập kích thật sự không có hi vọng sống sót.
- Lâm thiếu hiệp, yêu thú nằm gần Thái Sơn trấn không nhiều lắm, rất nhiều năm rồi chưa từng gặp thú triều, nhiều nhất chỉ có một ít đàn thú đi qua, căn bản không đáng để lo, hơn nữa Thái Sơn trấn phụ thuộc Hắc Vân thành, một khi gặp nguy hiểm có thể cầu viện, cho nên cũng luôn bình yên vô sự.
/1338
|