- Cái gì? Xú tiểu tử, ngươi nhất định phải chết, chỉ bằng những lời này, hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Kỳ Vân giận tím mặt:
- Kỳ Kiến trưởng lão, đem tiểu tử này phế đi, cho hắn biết kết cục xen vào việc của người khác!
- Không thành vấn đề!
Kỳ Kiến đã sớm nhìn ra Lâm Tiêu chỉ là hóa phàm sơ kỳ, tuy rằng giật mình tuổi tác, nhưng trong lòng vẫn không thèm để ý, cười dữ tợn chém ra một kiếm.
Kiếm quang chói mắt xuất hiện, nháy mắt cắt vỡ không khí, mang theo nguyên lực sắc bén chém về phía Lâm Tiêu cùng Gia Lương.
- Lâm thiếu hiệp cẩn thận!
- Gia Lương cẩn thận!
Xa xa truyền tới tiếng kinh hô.
Chiến đao ra khỏi vỏ, Lâm Tiêu chém thẳng một đao về phía trước.
Kiếm quang cùng đao mangn va chạm trong hư không, phát ra tiếng vang bén nhọn, nháy mắt sau kiếm quang vỡ nát, đao mang chỉ hơi suy giảm một chút tiếp tục chém về phía Kỳ Kiến.
- Sao có thể? Như thế nào mạnh như vậy?
Kỳ Kiến chấn động, vội vàng chém thêm một kiếm.
Đinh đinh đinh…
Đao mang lại va chạm cùng trường kiếm, thân hình Kỳ Kiến liên tục thối lui ra sau, trường kiếm run rẩy, cơ hồ không thể nắm giữ, thật lâu mới gian nan ngăn cản được.
Sàn nhà lưu lại khe rãnh dài mấy thước, đá vụn văng đầy khắp nơi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, một đao của Lâm Tiêu thật quá mãnh liệt, không thấy hắn dùng sức chút nào đã làm cho Kỳ Kiến chật vật như thế, phải biết rằng Kỳ Kiến cũng là cường giả đáng sợ trong Thái Sơn trấn.
- Không tốt, tiểu tử này thật là đáng sợ!
Kỳ Kiến sợ hãi, trong lòng sản sinh ý rút lui, nhưng Lâm Tiêu làm sao cho hắn cơ hội bỏ chạy, nếu đã ra tay sẽ không chút lưu tình.
Thân hình chợt nhoáng lên, Lâm Tiêu nhanh như chớp xuất hiện trước người Kỳ Kiến.
- Đi chết đi!
Kỳ Kiến biết mình không thể lui, nguyên lực bùng nổ tới mức tận cùng, lực lượng tập trung một điểm, toàn lực bổ ra một kiếm.
Chiến đao vung lên, một đao ngăn trở Kỳ Kiến, lại đá mạnh ra một cước.
Chân phải Lâm Tiêu nháy mắt đá trúng bụng Kỳ Kiến, Kỳ Kiến hét to một tiếng bay ngược ra sau, thân hình nặng nề suất trên mặt đất như một con cóc chết.
Nguyên trì của hắn đã bị một cước của Lâm Tiêu đá nát, nguyên lực xói mòn, đời này cũng không thể khôi phục lại, sau này thậm chí còn không bằng một người thường.
- Kỳ Kiến trưởng lão!
Vẻ mặt dữ tợn của Kỳ Vân nháy mắt đọng lại, trong mắt toát ra hoảng sợ khôn cùng.
Ánh mắt Lâm Tiêu dừng trên mặt Kỳ Vân, băng sương như một thanh cương đao.
- Ngăn lại hắn cho ta!
Kỳ Vân thét lên chói tai, xoay người liền bỏ chạy ra khỏi đại sảnh, ngay cả Kỳ Kiến đang nằm dưới đất cũng không thèm để ý.
Hơn mười hộ vệ đi theo Kỳ Kiến đều run lên, nhưng thiếu gia gặp nạn bọn hắn không dám không cứu, quát to một tiếng điên cuồng xông lên.
Thân hình Lâm Tiêu nhoáng lên, cũng không thấy có động tác hơn mười hộ vệ đã nằm ngang nằm dọc, thống khổ kêu rên, nguyên trì đều bị Lâm Tiêu nháy mắt phế bỏ.
Chợt hoa mắt, Lâm Tiêu đã đi tới trước mặt Kỳ Vân, giờ phút này hắn thậm chí còn chưa kịp chạy ra khỏi đại sảnh.
- Ngươi dám giết ta, ta là con trai trưởng trấn Thái Sơn, nếu giết ta ngươi nhất định phải chết!
Kỳ Vân hoảng sợ kêu to.
- Lúc này còn dám lớn tiếng, nhưng ta vốn không định giết ngươi!
Lâm Tiêu lạnh lùng lên tiếng, đột nhiên đá ra một cước.
- Ah!
Kỳ Vân quát to, nguyên trì phá nát, thân hình quỳ rạp trên mặt đất như chó chết.
- Nguyên trì của ta…ngươi dám phá nát, không…
Kỳ Vân hoảng sợ kêu to lên, Thương Khung đại lục võ giả vi tôn, nguyên trì bị phá nát hắn đã thành phế nhân, còn đáng sợ hơn là chết.
- Cút đi!
Lâm Tiêu quát lạnh một tiếng, Kỳ Vân cùng đám hộ vệ gian nan đứng lên, kể cả Kỳ Kiến, một đám nơm nớp lo sợ chật vật chạy ra ngoài, trong ánh mắt Kỳ Kiến tràn đầy oán độc.
Lâm Tiêu thản nhiên không thèm để ý, chỉ là một phế nhân mà thôi, có thể lật nổi bọt sóng gì, huống chi hắn là đệ tử huấn luyện doanh thiên tài Hiên Dật quận, chỉ là một trưởng trấn nho nhỏ còn chưa đáng vào trong mắt hắn.
Trên thực tế nếu lúc này đang ở ngoài dã ngoại, Lâm Tiêu đã diệt cỏ tận gốc, nhưng dù sao trong thành trấn, ngay cả đám người Kỳ Vân cũng không dám công khai giết người, chỉ dùng danh nghĩa luận bàn đem người phế đi mà thôi.
- Lâm thiếu hiệp, ngươi đã gây ra đại họa rồi, Kỳ Vân là con trai Kỳ Sơn, hắn là đệ nhất cao thủ Thái Sơn trấn, là cao thủ hóa phàm trung kỳ đỉnh phong, nếu ngươi còn không rời đi thì sẽ gặp nguy hiểm đấy, hiện tại ngươi không thể đi Hắc Vân thành, chỉ có đi Hiên Dật quận thành mới không có việc gì, Kỳ gia sẽ không dám động thủ trong quận thành.
Diệp Hác thấy vậy lo lắng vội vàng nói.
Thời điểm nguy cơ, hắn nghĩ tới đầu tiên không phải an nguy Diệp gia, mà là mình đã đem người vô tội như Lâm Tiêu liên lụy vào.
- Yên tâm đi.
Lâm Tiêu lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ta thật muốn nhìn xem Thái Sơn trưởng trấn rốt cục là nhân vật như thế nào.
Diệp Hác giật mình, hắn không biết vì sao Lâm Tiêu có tự tin như vậy, nhưng nhìn thực lực của Lâm Tiêu, hẳn là có bối cảnh bất phàm.
- Lâm thiếu hiệp, lần này thật sự đa tạ ngươi, nếu không có ngươi Diệp gia thật sự gặp nguy hiểm.
Diệp Hác an bài người chữa thương, lại chắp tay cảm kích nói.
- Không có gì, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi.
Lâm Tiêu nói tiếp:
- Diệp gia chủ, ta lưu lại một lát không có vấn đề gì đi!
Vừa rồi hắn phế bỏ nhiều người của Kỳ gia, nói không chừng sẽ có người của bọn hắn đến báo thù, vì vậy Lâm Tiêu còn chưa thể rời đi, nếu không Kỳ gia sẽ đổ hết tội lỗi lên người Diệp gia.
Diệp Hác ngẩn ra, trong lòng vô cùng cảm kích lại không biết nên nói gì.
Bên trong một phủ đệ hào hoa tại Thái Sơn trấn, Kỳ gia đang lâm vào phẫn nộ khôn cùng.
- Người nào, tâm tư độc ác như vậy, phá hủy cả nguyên trì của Vân nhi!
Trong đại sảnh, một trung niên mặc áo vàng khí thế thâm trầm đang phẫn nộ quát.
Chung quanh hắn, một ít người có thực quyền sắc mặt xanh mét, hiển nhiên cũng đang vô cùng giận dữ.
Trong Thái Sơn trấn, Kỳ gia là đệ nhất gia tộc chân chính, không có ai dám phản kháng, năm đó Lưu gia bài danh thứ ba trong trấn đắc tội bọn hắn cũng phải rời khỏi nơi đây, ở nơi này, Kỳ gia chính là vương giả chân chính.
- Phụ thân, cha nhất định phải làm chủ cho con ah!
Trong đại sảnh, Kỳ Vân khóc rống, trong mắt lóe lên oán độc nói:
- Phụ thân, chỉ cần cha ra tay, nhất định sẽ chết chết được tiểu tử đó, chỉ giết chết hắn cũng không đủ tiêu mối hận trong lòng của con, con nhất định phải tra tấn hắn muốn sống không được chết không xong, bầm thây hắn vạn đoạn, còn có người của Diệp gia, một người cũng không buông tha!
Kỳ Vân nghiến răng nghiến lợi, nguyên trì của hắn bị phế, cuộc đời xem như đã xong, cũng may Kỳ gia thế lớn, dù không thể làm võ giả nhưng vẫn còn làm được phú gia công tử.
- Thù này nhất định phải báo, nhưng căn cứ theo tình báo tiểu tử kia rất trẻ tuổi, thoạt nhìn chưa đầy hai mươi, có được thực lực như thế bối cảnh sẽ không bình thường, hơn nữa ngay cả Kỳ Kiến cũng bị thương như vậy, thực lực thật kinh người ah.
Kỳ Vân giận tím mặt:
- Kỳ Kiến trưởng lão, đem tiểu tử này phế đi, cho hắn biết kết cục xen vào việc của người khác!
- Không thành vấn đề!
Kỳ Kiến đã sớm nhìn ra Lâm Tiêu chỉ là hóa phàm sơ kỳ, tuy rằng giật mình tuổi tác, nhưng trong lòng vẫn không thèm để ý, cười dữ tợn chém ra một kiếm.
Kiếm quang chói mắt xuất hiện, nháy mắt cắt vỡ không khí, mang theo nguyên lực sắc bén chém về phía Lâm Tiêu cùng Gia Lương.
- Lâm thiếu hiệp cẩn thận!
- Gia Lương cẩn thận!
Xa xa truyền tới tiếng kinh hô.
Chiến đao ra khỏi vỏ, Lâm Tiêu chém thẳng một đao về phía trước.
Kiếm quang cùng đao mangn va chạm trong hư không, phát ra tiếng vang bén nhọn, nháy mắt sau kiếm quang vỡ nát, đao mang chỉ hơi suy giảm một chút tiếp tục chém về phía Kỳ Kiến.
- Sao có thể? Như thế nào mạnh như vậy?
Kỳ Kiến chấn động, vội vàng chém thêm một kiếm.
Đinh đinh đinh…
Đao mang lại va chạm cùng trường kiếm, thân hình Kỳ Kiến liên tục thối lui ra sau, trường kiếm run rẩy, cơ hồ không thể nắm giữ, thật lâu mới gian nan ngăn cản được.
Sàn nhà lưu lại khe rãnh dài mấy thước, đá vụn văng đầy khắp nơi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, một đao của Lâm Tiêu thật quá mãnh liệt, không thấy hắn dùng sức chút nào đã làm cho Kỳ Kiến chật vật như thế, phải biết rằng Kỳ Kiến cũng là cường giả đáng sợ trong Thái Sơn trấn.
- Không tốt, tiểu tử này thật là đáng sợ!
Kỳ Kiến sợ hãi, trong lòng sản sinh ý rút lui, nhưng Lâm Tiêu làm sao cho hắn cơ hội bỏ chạy, nếu đã ra tay sẽ không chút lưu tình.
Thân hình chợt nhoáng lên, Lâm Tiêu nhanh như chớp xuất hiện trước người Kỳ Kiến.
- Đi chết đi!
Kỳ Kiến biết mình không thể lui, nguyên lực bùng nổ tới mức tận cùng, lực lượng tập trung một điểm, toàn lực bổ ra một kiếm.
Chiến đao vung lên, một đao ngăn trở Kỳ Kiến, lại đá mạnh ra một cước.
Chân phải Lâm Tiêu nháy mắt đá trúng bụng Kỳ Kiến, Kỳ Kiến hét to một tiếng bay ngược ra sau, thân hình nặng nề suất trên mặt đất như một con cóc chết.
Nguyên trì của hắn đã bị một cước của Lâm Tiêu đá nát, nguyên lực xói mòn, đời này cũng không thể khôi phục lại, sau này thậm chí còn không bằng một người thường.
- Kỳ Kiến trưởng lão!
Vẻ mặt dữ tợn của Kỳ Vân nháy mắt đọng lại, trong mắt toát ra hoảng sợ khôn cùng.
Ánh mắt Lâm Tiêu dừng trên mặt Kỳ Vân, băng sương như một thanh cương đao.
- Ngăn lại hắn cho ta!
Kỳ Vân thét lên chói tai, xoay người liền bỏ chạy ra khỏi đại sảnh, ngay cả Kỳ Kiến đang nằm dưới đất cũng không thèm để ý.
Hơn mười hộ vệ đi theo Kỳ Kiến đều run lên, nhưng thiếu gia gặp nạn bọn hắn không dám không cứu, quát to một tiếng điên cuồng xông lên.
Thân hình Lâm Tiêu nhoáng lên, cũng không thấy có động tác hơn mười hộ vệ đã nằm ngang nằm dọc, thống khổ kêu rên, nguyên trì đều bị Lâm Tiêu nháy mắt phế bỏ.
Chợt hoa mắt, Lâm Tiêu đã đi tới trước mặt Kỳ Vân, giờ phút này hắn thậm chí còn chưa kịp chạy ra khỏi đại sảnh.
- Ngươi dám giết ta, ta là con trai trưởng trấn Thái Sơn, nếu giết ta ngươi nhất định phải chết!
Kỳ Vân hoảng sợ kêu to.
- Lúc này còn dám lớn tiếng, nhưng ta vốn không định giết ngươi!
Lâm Tiêu lạnh lùng lên tiếng, đột nhiên đá ra một cước.
- Ah!
Kỳ Vân quát to, nguyên trì phá nát, thân hình quỳ rạp trên mặt đất như chó chết.
- Nguyên trì của ta…ngươi dám phá nát, không…
Kỳ Vân hoảng sợ kêu to lên, Thương Khung đại lục võ giả vi tôn, nguyên trì bị phá nát hắn đã thành phế nhân, còn đáng sợ hơn là chết.
- Cút đi!
Lâm Tiêu quát lạnh một tiếng, Kỳ Vân cùng đám hộ vệ gian nan đứng lên, kể cả Kỳ Kiến, một đám nơm nớp lo sợ chật vật chạy ra ngoài, trong ánh mắt Kỳ Kiến tràn đầy oán độc.
Lâm Tiêu thản nhiên không thèm để ý, chỉ là một phế nhân mà thôi, có thể lật nổi bọt sóng gì, huống chi hắn là đệ tử huấn luyện doanh thiên tài Hiên Dật quận, chỉ là một trưởng trấn nho nhỏ còn chưa đáng vào trong mắt hắn.
Trên thực tế nếu lúc này đang ở ngoài dã ngoại, Lâm Tiêu đã diệt cỏ tận gốc, nhưng dù sao trong thành trấn, ngay cả đám người Kỳ Vân cũng không dám công khai giết người, chỉ dùng danh nghĩa luận bàn đem người phế đi mà thôi.
- Lâm thiếu hiệp, ngươi đã gây ra đại họa rồi, Kỳ Vân là con trai Kỳ Sơn, hắn là đệ nhất cao thủ Thái Sơn trấn, là cao thủ hóa phàm trung kỳ đỉnh phong, nếu ngươi còn không rời đi thì sẽ gặp nguy hiểm đấy, hiện tại ngươi không thể đi Hắc Vân thành, chỉ có đi Hiên Dật quận thành mới không có việc gì, Kỳ gia sẽ không dám động thủ trong quận thành.
Diệp Hác thấy vậy lo lắng vội vàng nói.
Thời điểm nguy cơ, hắn nghĩ tới đầu tiên không phải an nguy Diệp gia, mà là mình đã đem người vô tội như Lâm Tiêu liên lụy vào.
- Yên tâm đi.
Lâm Tiêu lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ta thật muốn nhìn xem Thái Sơn trưởng trấn rốt cục là nhân vật như thế nào.
Diệp Hác giật mình, hắn không biết vì sao Lâm Tiêu có tự tin như vậy, nhưng nhìn thực lực của Lâm Tiêu, hẳn là có bối cảnh bất phàm.
- Lâm thiếu hiệp, lần này thật sự đa tạ ngươi, nếu không có ngươi Diệp gia thật sự gặp nguy hiểm.
Diệp Hác an bài người chữa thương, lại chắp tay cảm kích nói.
- Không có gì, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi.
Lâm Tiêu nói tiếp:
- Diệp gia chủ, ta lưu lại một lát không có vấn đề gì đi!
Vừa rồi hắn phế bỏ nhiều người của Kỳ gia, nói không chừng sẽ có người của bọn hắn đến báo thù, vì vậy Lâm Tiêu còn chưa thể rời đi, nếu không Kỳ gia sẽ đổ hết tội lỗi lên người Diệp gia.
Diệp Hác ngẩn ra, trong lòng vô cùng cảm kích lại không biết nên nói gì.
Bên trong một phủ đệ hào hoa tại Thái Sơn trấn, Kỳ gia đang lâm vào phẫn nộ khôn cùng.
- Người nào, tâm tư độc ác như vậy, phá hủy cả nguyên trì của Vân nhi!
Trong đại sảnh, một trung niên mặc áo vàng khí thế thâm trầm đang phẫn nộ quát.
Chung quanh hắn, một ít người có thực quyền sắc mặt xanh mét, hiển nhiên cũng đang vô cùng giận dữ.
Trong Thái Sơn trấn, Kỳ gia là đệ nhất gia tộc chân chính, không có ai dám phản kháng, năm đó Lưu gia bài danh thứ ba trong trấn đắc tội bọn hắn cũng phải rời khỏi nơi đây, ở nơi này, Kỳ gia chính là vương giả chân chính.
- Phụ thân, cha nhất định phải làm chủ cho con ah!
Trong đại sảnh, Kỳ Vân khóc rống, trong mắt lóe lên oán độc nói:
- Phụ thân, chỉ cần cha ra tay, nhất định sẽ chết chết được tiểu tử đó, chỉ giết chết hắn cũng không đủ tiêu mối hận trong lòng của con, con nhất định phải tra tấn hắn muốn sống không được chết không xong, bầm thây hắn vạn đoạn, còn có người của Diệp gia, một người cũng không buông tha!
Kỳ Vân nghiến răng nghiến lợi, nguyên trì của hắn bị phế, cuộc đời xem như đã xong, cũng may Kỳ gia thế lớn, dù không thể làm võ giả nhưng vẫn còn làm được phú gia công tử.
- Thù này nhất định phải báo, nhưng căn cứ theo tình báo tiểu tử kia rất trẻ tuổi, thoạt nhìn chưa đầy hai mươi, có được thực lực như thế bối cảnh sẽ không bình thường, hơn nữa ngay cả Kỳ Kiến cũng bị thương như vậy, thực lực thật kinh người ah.
/1338
|