Đương nhiên, mà Lâm Tiêu cùng Trần Tinh Duệ tới từ thế lực lớn, đệ tử đại gia tộc, đối với võ học bí tịch tự nhiên đều không có để bụng như vậy, trừ phi là thật sự quá phù hợp với chính mình, hoặc là trong thế lực không có bí tịch cường đại như thế mới có khả năng cạnh tranh.
Cuối cùng bản Kinh Lôi Quyền dùng tám ngàn năm trăm vạn bán đi, bị một đại gia tộc thành Hắc Vân mua được.
Kế tiếp là tràng cảnh cạnh tranh nóng bỏng, có các loại Địa cấp trung giai vũ kỹ, bí tịch, có đan dược chữa thương cao cấp, cũng có còn lại bảo vật quý hiếm, không có một kiện bảo vật nào có giá trị thấp hơn năm ngàn vạn, mà Thái Huyền Đao ở trong đó chỉ thuộc về trung phẩm.
Với tư cách là ba vật phẩm áp trục cuối cùng, chúng có giá rất kinh người, theo thứ tự là một bản địa cấp trung giai cực phẩm công pháp, một viên đan dược có thể giúp võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong có một nửa tỷ lệ đột phá lên Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, có linh dược lục giai làm cho võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ tăng tỉ lệ đột phá lên bốn thành, cùng với một kiệm hạ phẩm thất giai nguyên khí bảo kiếm.
Ba kiện vật phẩm áp trục này xuất hiện, hào khí của đấu giá hội đạt tới đỉnh phong.
Công pháp Địa cấp trung giai dùng cái giá một ức năm ngàn vạn bán đi, bị Tiêu gia trong ba đại gia tộc thành Hắc Vân mua đi.
Linh dược có thể làm cho võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong có năm thành tỉ lệ đột phá Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, nó được Hậu gia một trong ba đại gia tộc thành Hắc Vân dùng cái giá một ức hai ngàn vạn mua đi.
Về phần chuôi bảo kiếm thất giai hạ phẩm nguyên khí thì bị Trần gia đứng đầu ba đại gia tộc thành Hắc Vân dùng giá một ức tám trăm ngàn mua đi.
Giống như đã thương lượng với nhau, ba đại gia tộc thành Hắc Vân đều chụp được một kiện bảo vật áp trục.
Cái giá kinh người làm cho người xem trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lâm Tiêu cũng líu lưỡi không thôi, cảm giác mình và cường giả Quy Nguyên Cảnh, thậm chí một đại gia tộc chênh lệch quá lớn, tài phú của hắn với võ giả Hóa Phàm Cảnh được xưng tụng là cự phú, nhưng mà cường giả Quy Nguyên Cảnh mới xứng sử dụng hạ phẩm nguyên khí, cho dù là dốc toàn bộ gia sản cũng phải mua được bảo kiếm này.
- Đi thôi!
- Ha ha, thật sự là chuyến đi này không tệ.
Đấu giá hội chấm dứt, đại lượng võ giả nhao nhao rời đi, Lâm Tiêu cùng Trần Tinh Duệ hai huynh đệ cũng đi ra ngoài cửa.
- Lâm Tiêu, ngươi vừa rồi trên đấu giá hội đắc tội với không ít người, cái gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội, chỉ sợ ngươi hiện tại đã bị người ta nhìn chằm chằm vào, không bằng ở lại thành Hắc Vân chờ vài ngày, cũng để cho người khác biết rõ ngươi có quan hệ với Trần gia chúng ta, như vậy có lẽ sẽ chấn nhiếp không ít người, hơn nữa ở chỗ này, ta dám cam đoan không có người nào động tới ngươi.
Trong phòng, Trần Tinh Duệ nghiêm túc nói với Lâm Tiêu.
- Cũng tốt, vừa vặn có được Cường Nguyên quả, ta cũng muốn cũng cố thực lực của mình một chút.
Lâm Tiêu hơi suy tư, sau đó hắn lại đưa ra quyết định, hắn không phải người cổ hủ, tuy lần đầu tham gia hội đấu giá cỡ lớn, nhưng hắn cũng biết đạo lý mang ngọc có tội, dù sao trở về cũng là để tu luyện, ở chỗ này hắn củng cố thực lực của mình trước thì tốt hơn, bởi vì như thế mới có lợi.
Tin tưởng một khi Cửu Chuyển Huyền Công đột phá lên ngũ chuyển, thực lực sẽ tăng lên không nhỏ, đến lúc đó năng lực sinh tồn cũng sẽ mạnh hơn. Hơn nữa dùng thân phận Trần gia sẽ đẩy lui được những thiêu thân nhỏ yếu, giảm được nhiều phiền toái trên đường đi.
Đương nhiên, nếu quả thật có võ giả nhìn chằm chằm vào chính mình, Lâm Tiêu cũng không e ngại, hiện tại tuy hắn vẫn không phải đối thủ của võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, nhưng mà nếu thi triển thủ đoạn chạy trốn vẫn chạy thoát như thường.
Trừ phi là cường giả Quy Nguyên Cảnh tự mình ra tay với hắn, nhưng Lâm Tiêu cảm thấy khả năng này không lớn.
- Hừ, ta đúng là muốn nhìn kẻ nào dám tranh với ta, ta sẽ cho hắn biết kết cục dám cướp đồ của ta.
Trong thông đạo rời khỏi phòng khách quý, võ giả mặt sẹo đã sớm rời khỏi, hắn nhìn chằm chằm vào tất cả khách quý rời đi, trong đôi mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Mà trừ võ giả mặt sẹo ra, song tử huynh đệ cũng đang chờ đợi ở một góc, vẫn lạnh lùng quan sát người ra vào.
Không chỉ có bọn họ, những võ giả khác lập tức phát hiện, ở tất cả các góc chung quanh thông đạo khách quý đều có không ít kẻ nhìn chằm chằm vào những gian phòng vừa đấu giá thành công, trong đôi mắt mang theo hào quang đầy ý vị khác lạ.
Mỗi một lần hội đấu giá sau khi chấm dứt, thời điểm đó những vụ chém giết ở gần đó cũng diễn ra nhiều nhất, một gã võ giả nếu như không có đủ thực lực mà đi tranh đoạt đồ đấu giá, cuối cùng cũng sẽ bị người ta cướp đi, trừ phi hắn vĩnh viễn không đi ra khỏi thành Hắc Vân nửa bước.
Đương nhiên đệ tử của Trần gia, Tiêu gia, Hậu gia thì không sợ hãi như thế, trừ phi người khác không muốn lăn lộn ở gần đây, bằng không sẽ không dám nhúng chàm với bọn họ.
- Đi ra rồi.
Lâm Tiêu cùng Lâm Tinh Hậu hai huynh đệ vừa đi ra khỏi phòng khách quý, cảm giác được bốn phía có không ít ánh mắt nhìn sang, lúc trước Lâm Tiêu ra tay quá lớn đã hấp dẫn không ít người chú ý tới.
- Ân? Tại sao là bọn họ?
Sau khi nhìn thấy đám người Lâm Tiêu, biểu lộ của võ giả mặt sẹo cứng lại.
Võ giả mặt sẹo là kẻ lăn lộn ở gần thành Hắc Vân, hắn vô cùng hiểu rõ thiên tài dòng chính của Trần gia, hôm nay nhìn thấy hai huynh đệ Trần Tinh Duệ, lửa giận trong lòng và sát cơ đang thiêu đốt hừng hực lập tức bị giội chậu nước lạnh.
- Đáng chết, tại sao tên này đi cùng với hai huynh đệ Trần gia, hơn nữa nhìn qua có quan hệ không tầm thường a.
Sắc mặt võ giả mặt sẹo khó coi, hắn dù điên cuồng, cũng không dám đối nghịch với Trần gia, trừ phi hắn không muốn sống.
- Lúc này xem như bỏ qua cho tên tiểu tử này thôi.
Võ giả mặt sẹo khẽ cắn môi, bất đắc dĩ quay người rời đi, không còn nghĩ tới chuyện báo thù nữa.
Cùng lúc đó, rất nhiều võ giả nhìn thấy Lâm Tiêu đi cùng với đệ tử Trần gia, cũng nhao nhao hành quân lặng lẽ, dời lực chú ý lên kẻ khác, về phần ăn cướp Lâm Tiêu, bọn họ không dám suy nghĩ tiếp.
- Đại ca, không nghĩ tới tiểu tử này lại có quan hệ với Trần gia, chúng ta làm sao bây giờ?
Ở một góc khác, sắc mặt Tương Nhị tái nhợt, thần thái đầy căm phẫn.
- Đáng chết, ta cũng không ngờ lại như vậy.
Tương Đại thần sắc mặt ngưng trọng, chau mày:
- Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha sao?
Tương Đại trong nội tâm không cam lòng, hai huynh đệ bọn họ từ nhỏ mất đi phụ mẫu, sống nương tựa lẫn nhau, có chuyện gì mà chưa từng làm qua, hôm nay ăn thiệt thòi lớn trên người một thiếu niên như thế này, bọn họ làm sao mà chịu đựng được.
- Nếu không cho thì xem như tiểu tử kia may mắn đi.
Tương Nhị phiền muộn cắn răng nói.
Cuối cùng bản Kinh Lôi Quyền dùng tám ngàn năm trăm vạn bán đi, bị một đại gia tộc thành Hắc Vân mua được.
Kế tiếp là tràng cảnh cạnh tranh nóng bỏng, có các loại Địa cấp trung giai vũ kỹ, bí tịch, có đan dược chữa thương cao cấp, cũng có còn lại bảo vật quý hiếm, không có một kiện bảo vật nào có giá trị thấp hơn năm ngàn vạn, mà Thái Huyền Đao ở trong đó chỉ thuộc về trung phẩm.
Với tư cách là ba vật phẩm áp trục cuối cùng, chúng có giá rất kinh người, theo thứ tự là một bản địa cấp trung giai cực phẩm công pháp, một viên đan dược có thể giúp võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong có một nửa tỷ lệ đột phá lên Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, có linh dược lục giai làm cho võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ tăng tỉ lệ đột phá lên bốn thành, cùng với một kiệm hạ phẩm thất giai nguyên khí bảo kiếm.
Ba kiện vật phẩm áp trục này xuất hiện, hào khí của đấu giá hội đạt tới đỉnh phong.
Công pháp Địa cấp trung giai dùng cái giá một ức năm ngàn vạn bán đi, bị Tiêu gia trong ba đại gia tộc thành Hắc Vân mua đi.
Linh dược có thể làm cho võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong có năm thành tỉ lệ đột phá Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, nó được Hậu gia một trong ba đại gia tộc thành Hắc Vân dùng cái giá một ức hai ngàn vạn mua đi.
Về phần chuôi bảo kiếm thất giai hạ phẩm nguyên khí thì bị Trần gia đứng đầu ba đại gia tộc thành Hắc Vân dùng giá một ức tám trăm ngàn mua đi.
Giống như đã thương lượng với nhau, ba đại gia tộc thành Hắc Vân đều chụp được một kiện bảo vật áp trục.
Cái giá kinh người làm cho người xem trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lâm Tiêu cũng líu lưỡi không thôi, cảm giác mình và cường giả Quy Nguyên Cảnh, thậm chí một đại gia tộc chênh lệch quá lớn, tài phú của hắn với võ giả Hóa Phàm Cảnh được xưng tụng là cự phú, nhưng mà cường giả Quy Nguyên Cảnh mới xứng sử dụng hạ phẩm nguyên khí, cho dù là dốc toàn bộ gia sản cũng phải mua được bảo kiếm này.
- Đi thôi!
- Ha ha, thật sự là chuyến đi này không tệ.
Đấu giá hội chấm dứt, đại lượng võ giả nhao nhao rời đi, Lâm Tiêu cùng Trần Tinh Duệ hai huynh đệ cũng đi ra ngoài cửa.
- Lâm Tiêu, ngươi vừa rồi trên đấu giá hội đắc tội với không ít người, cái gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội, chỉ sợ ngươi hiện tại đã bị người ta nhìn chằm chằm vào, không bằng ở lại thành Hắc Vân chờ vài ngày, cũng để cho người khác biết rõ ngươi có quan hệ với Trần gia chúng ta, như vậy có lẽ sẽ chấn nhiếp không ít người, hơn nữa ở chỗ này, ta dám cam đoan không có người nào động tới ngươi.
Trong phòng, Trần Tinh Duệ nghiêm túc nói với Lâm Tiêu.
- Cũng tốt, vừa vặn có được Cường Nguyên quả, ta cũng muốn cũng cố thực lực của mình một chút.
Lâm Tiêu hơi suy tư, sau đó hắn lại đưa ra quyết định, hắn không phải người cổ hủ, tuy lần đầu tham gia hội đấu giá cỡ lớn, nhưng hắn cũng biết đạo lý mang ngọc có tội, dù sao trở về cũng là để tu luyện, ở chỗ này hắn củng cố thực lực của mình trước thì tốt hơn, bởi vì như thế mới có lợi.
Tin tưởng một khi Cửu Chuyển Huyền Công đột phá lên ngũ chuyển, thực lực sẽ tăng lên không nhỏ, đến lúc đó năng lực sinh tồn cũng sẽ mạnh hơn. Hơn nữa dùng thân phận Trần gia sẽ đẩy lui được những thiêu thân nhỏ yếu, giảm được nhiều phiền toái trên đường đi.
Đương nhiên, nếu quả thật có võ giả nhìn chằm chằm vào chính mình, Lâm Tiêu cũng không e ngại, hiện tại tuy hắn vẫn không phải đối thủ của võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, nhưng mà nếu thi triển thủ đoạn chạy trốn vẫn chạy thoát như thường.
Trừ phi là cường giả Quy Nguyên Cảnh tự mình ra tay với hắn, nhưng Lâm Tiêu cảm thấy khả năng này không lớn.
- Hừ, ta đúng là muốn nhìn kẻ nào dám tranh với ta, ta sẽ cho hắn biết kết cục dám cướp đồ của ta.
Trong thông đạo rời khỏi phòng khách quý, võ giả mặt sẹo đã sớm rời khỏi, hắn nhìn chằm chằm vào tất cả khách quý rời đi, trong đôi mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Mà trừ võ giả mặt sẹo ra, song tử huynh đệ cũng đang chờ đợi ở một góc, vẫn lạnh lùng quan sát người ra vào.
Không chỉ có bọn họ, những võ giả khác lập tức phát hiện, ở tất cả các góc chung quanh thông đạo khách quý đều có không ít kẻ nhìn chằm chằm vào những gian phòng vừa đấu giá thành công, trong đôi mắt mang theo hào quang đầy ý vị khác lạ.
Mỗi một lần hội đấu giá sau khi chấm dứt, thời điểm đó những vụ chém giết ở gần đó cũng diễn ra nhiều nhất, một gã võ giả nếu như không có đủ thực lực mà đi tranh đoạt đồ đấu giá, cuối cùng cũng sẽ bị người ta cướp đi, trừ phi hắn vĩnh viễn không đi ra khỏi thành Hắc Vân nửa bước.
Đương nhiên đệ tử của Trần gia, Tiêu gia, Hậu gia thì không sợ hãi như thế, trừ phi người khác không muốn lăn lộn ở gần đây, bằng không sẽ không dám nhúng chàm với bọn họ.
- Đi ra rồi.
Lâm Tiêu cùng Lâm Tinh Hậu hai huynh đệ vừa đi ra khỏi phòng khách quý, cảm giác được bốn phía có không ít ánh mắt nhìn sang, lúc trước Lâm Tiêu ra tay quá lớn đã hấp dẫn không ít người chú ý tới.
- Ân? Tại sao là bọn họ?
Sau khi nhìn thấy đám người Lâm Tiêu, biểu lộ của võ giả mặt sẹo cứng lại.
Võ giả mặt sẹo là kẻ lăn lộn ở gần thành Hắc Vân, hắn vô cùng hiểu rõ thiên tài dòng chính của Trần gia, hôm nay nhìn thấy hai huynh đệ Trần Tinh Duệ, lửa giận trong lòng và sát cơ đang thiêu đốt hừng hực lập tức bị giội chậu nước lạnh.
- Đáng chết, tại sao tên này đi cùng với hai huynh đệ Trần gia, hơn nữa nhìn qua có quan hệ không tầm thường a.
Sắc mặt võ giả mặt sẹo khó coi, hắn dù điên cuồng, cũng không dám đối nghịch với Trần gia, trừ phi hắn không muốn sống.
- Lúc này xem như bỏ qua cho tên tiểu tử này thôi.
Võ giả mặt sẹo khẽ cắn môi, bất đắc dĩ quay người rời đi, không còn nghĩ tới chuyện báo thù nữa.
Cùng lúc đó, rất nhiều võ giả nhìn thấy Lâm Tiêu đi cùng với đệ tử Trần gia, cũng nhao nhao hành quân lặng lẽ, dời lực chú ý lên kẻ khác, về phần ăn cướp Lâm Tiêu, bọn họ không dám suy nghĩ tiếp.
- Đại ca, không nghĩ tới tiểu tử này lại có quan hệ với Trần gia, chúng ta làm sao bây giờ?
Ở một góc khác, sắc mặt Tương Nhị tái nhợt, thần thái đầy căm phẫn.
- Đáng chết, ta cũng không ngờ lại như vậy.
Tương Đại thần sắc mặt ngưng trọng, chau mày:
- Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha sao?
Tương Đại trong nội tâm không cam lòng, hai huynh đệ bọn họ từ nhỏ mất đi phụ mẫu, sống nương tựa lẫn nhau, có chuyện gì mà chưa từng làm qua, hôm nay ăn thiệt thòi lớn trên người một thiếu niên như thế này, bọn họ làm sao mà chịu đựng được.
- Nếu không cho thì xem như tiểu tử kia may mắn đi.
Tương Nhị phiền muộn cắn răng nói.
/1338
|