Bất quá Cửu Chuyển Huyền Công Lâm Tiêu tu luyện lại có chút đặc thù, không cần hắn phải đột phá đến Quy Nguyên cảnh, chỉ cần đi vào Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, Cửu Chuyển Huyền Công đột phá đến đệ cửu chuyển, tự nhiên sẽ có một bộ phận nguyên lực chuyển hóa thành Chân Nguyên, đến lúc đó liền có thể sớm tu luyện một bộ phận Hư Tung La Ảnh giai đoạn đầu, đây cũng là nguyên nhân vì sao Bạch phó doanh chủ giao Thiên cấp bí pháp này cho Lâm Tiêu.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, thời gian đã đến buổi chiều.
Rời khỏi Trại Huấn Luyện Thiên Tài, Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn danh tự ở vị trí số một trên bài danh ngọc bích của mình, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Hắn hiện giờ thực lực đạt đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ, mà thí luyện thất đã xông đến đệ thất quan, coi như là so với Đông Phương Nguyệt Mính năm đó Lâm Tiêu cũng chắc chắn mười phần vượt qua đối phương, cho dù hắn rời đi, hai năm nữa cũng rất khó có đệ tử nào ở trên bài danh vượt qua hắn.
Trong Quận Thành Hiên Dật thay đổi một thân áo choàng bên ngoài, Lâm Tiêu lặng yên ra khỏi Quận Hiên Dật, thân hình biến mất trên bình nguyên mênh mông.
Lâm Tiêu rời đi không làm kinh động nhiều lắm, ngoại trừ năm phó doanh chủ huấn luyện doanh biết ra, ngay cả mấy người Kỷ Hồng, Lâm Tiêu cũng không thông báo, rời đi lặng yên không một tiếng động.
Sau khi rời khỏi Quận Thành Hiên Dật, Lâm Tiêu một đường hướng về hướng đông nam, mục tiêu đầu tiên hắn lịch lãm rèn luyện chính là Yêu Ma Lĩnh.
Yêu Ma Lĩnh, ở vào nơi giáp giới giữa Quận Hiên Dật và Quận Định An, ở phía nam Quận Hiên Dật và Thành Tân Vệ, là một nơi cực kỳ hiểm ác, tuy rằng không khủng bố bằng sâu trong Liên Vân sơn mạch, nhưng cũng là nơi yêu thú hoành hành, cấm địa trải rộng, bất quá Yêu Ma Lĩnh cũng là nơi đám võ giả nhân loại rất thích mạo hiểm.
Năm đó tiểu đội Lang Đao của đại ca Lâm Tiêu là Lâm Hiên chính là tiến đến Yêu Ma Lĩnh chấp hành nhiệm vụ, cuối cùng bị cường giả Hắc Long trại phục giết ở trong đó, mà Lý Dật Phong sư huynh cũng vào một năm trước sau khi tốt nghiệp ở huấn luyện doanh liền tiến vào Yêu Ma Lĩnh lịch lãm rèn luyện.
Đối với nơi đại ca vẫn lạc năm đó, trong lòng Lâm Tiêu vẫn mang theo một chút cảm xúc không hiểu, cho nên mới định mục tiêu đầu tiên lịch lãm rèn luyện ở Yêu Ma Lĩnh.
Từ Quận Hiên Dật tiến đến Yêu Ma Lĩnh khoảng chừng mấy vạn dặm, trên đường cần phải đi qua vài thành trì và sông núi, không giống giữa Thành Tân Vệ và Quận Thành Hiên Dật vì có thương đội đi lại nhiều nên đã hình thành một con đường tương đối an toàn, Quận Hiên Dật đến Yêu Ma Lĩnh cũng không có lộ tuyến cố định, bởi vậy tăng thêm vài phần nguy cơ, thời gian hao phí cũng phải nhiều hơn mấy lần.
Trong núi rừng tràn ngập một màu đen âm u, gió đêm thổi nhẹ, mang đến chút cảm giác mát, rừng rậm sâu hun hút, mơ hồ truyền đến những tiếng yêu thú gầm rú, khiến người nghe sởn hết cả gai ốc.
Nơi đây là một mảnh sơn mạch bình thường tiến đến Yêu Ma Lĩnh, tên là sơn mạch Lạc Nhật, cách Quận Thành Hiên Dật ước chừng hơn vạn dặm, Lạc Nhật sơn mạch dài mấy vạn dặm, rộng chừng vạn dặm, mặc dù không đáng sợ bằng sơn mạch Liên Vân, nhưng cũng là nơi yêu thú hoành hành, đầy ắp những nguy cơ.
Trên một mảnh đất trống trải trong núi rừng, một đống lửa đang bừng cháy, mang đến cho đêm tối đen kịt một chút ánh sáng và ấm áp, ở trên đống lửa đặt một nửa thân hình Độc Giác Hào Trư, dưới ánh lửa thiêu đốt nhỏ ra từng giọt mỡ béo ngậy màu vàng kim óng ánh, mùi thơm ngây ngất lòng người.
Độc Giác Hào Trư dù chỉ là yêu thú nhất tinh, nhưng thịt rất ngon, là yêu thú võ giả thích săn giết để ăn nhất ở dã ngoại, Lâm Tiêu từng làm việc ở sát thú tràng của thành Tân Vệ Thành nên biết rõ phần nào là ngon nhất.
Sau khi cho thêm ít gia vị đặt trong không gian giới chỉ, Lâm Tiêu di chuyển cả ngày giờ đã đói bụng liền cắn từng miếng, ngấu nghiến ăn, miệng đầy dầu mỡ.
Hiện giờ cách thời điểm Lâm Tiêu rời khỏi Quận Hiên Dật đã trọn vẹn một tháng, trong một tháng này, Lâm Tiêu cũng không tỏ ra vội vã, mà một bên lịch lãm rèn luyện một bên tu hành, trong đó nửa tháng đều là lịch lãm rèn luyện trong sơn mạch Lạc Nhật, lúc này mới xuyên qua một nửa sơn mạch Lạc Nhật, muốn triệt để xuyên qua sơn mạch Lạc Nhật này Lâm Tiêu đoán chừng còn cần ít nhất nửa tháng.
- Cuối cùng ăn no rồi.
Sau nửa canh giờ, hơn phân nửa con Độc Giác Hào Trư đều đã vào trong bụng Lâm Tiêu, thoả mãn lau đi chất dầu mỡ nơi khóe miệng, Lâm Tiêu nấc một cái, để Thái Huyền Đao ngang trên đùi, khoanh chân bắt đầu tu luyện.
Trong cơ thể, nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công đệ thất chuyển chậm rãi lưu chuyển, vận chuyển một Chu Thiên, cuối cùng tiến vào trong Nguyên Trì ở vùng đan điền trong cơ thể, mang đến một tia lực lượng cường đại.
Trải qua những ngày tu luyện này, Lâm Tiêu cách Hóa Phàm cảnh trung kỳ đại thành càng ngày càng gần rồi, chỉ có điều bởi vì Cửu Chuyển Huyền Công của Lâm Tiêu tu luyện cần quá nhiều nguyên lực, bởi vậy muốn chính thức tấn cấp đệ thất chuyển Lâm Tiêu còn cần một đoạn thời gian.
Hơn một tháng lịch lãm rèn luyện, Lâm Tiêu trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu, đối với vận dụng thực lực cũng càng ngày càng tự nhiên.
Trời dần tối lại, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có sâu trong núi rừng mơ hồ có trận trận tiếng thú rống trầm thấp vang lên, trên mặt đất, đống lửa vốn trước đó đang cháy to bây giờ cũng chỉ còn lại một đám lửa nhỏ màu đỏ sậm.
Trong đêm tối yên tĩnh, một cái bóng đen khổng lồ đang chậm rãi tới gần Lâm Tiêu, lặng yên không một tiếng động. Đây là một cái bóng đen cao tới mấy mét, dài đến hơn trăm mét, hình thể phảng phất như núi nhỏ, hai mắt màu đỏ thẫm ở trong đêm tối phảng phất như đèn lồng, âm u thâm trầm, dần dần tới gần chỗ Lâm Tiêu.
Mượn ánh sáng ảm đạm từ đám tàn lửa, có thể thấy được rõ ràng đây là một đầu Cự Mãng màu đen dài đến trăm mét, phần bụng dán chặt mặt đất, trượt đi một cách lặng yên không một tiếng động, phảng phất như phi hành trên mặt đất vậy, tựa như quỷ mị, đầu Cự Mãng này từ trên một ngọn núi cách đó vài trăm mét bò xuống, khí tức tập trung vào Lâm Tiêu hai mắt nhắm nghiền khoanh chân tu luyện cách đó không xa.
Ngũ tinh yêu thú, Ám Ảnh Hỏa Mãng.
Đầu Ám Ảnh Hỏa Mãng này lặng yên ẩn núp trong đêm tối, yêu khí nội liễm, đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ sậm gắt gao tập trung Lâm Tiêu trong đêm tối, phảng phất như sát thủ trong đêm tối.
Nó cực kỳ kiên nhẫn, lặng yên chờ đợi thời cơ.
Thời gian trôi qua từng chút, trong núi rừng yên tĩnh đột nhiên thổi nổi lên một hồi gió nhẹ, lá cây chung quanh rầm rầm rung động.
Ám Ảnh Hỏa Mãng đột nhiên động, thân hình khổng lồ dài đến trăm mét lao vụt tới, phảng phất như cưỡi gió, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen như thiểm điện đi vào trước mặt Lâm Tiêu, sau một khắc miệng lớn dữ tợn đỏ lòm như máu của nó mở ra, chỉ cần qua tiếp một phần ba giây nữa là nó có thể nuốt vào nhân loại trước mặt này, hưởng thụ một chầu mỹ thực.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, thời gian đã đến buổi chiều.
Rời khỏi Trại Huấn Luyện Thiên Tài, Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn danh tự ở vị trí số một trên bài danh ngọc bích của mình, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Hắn hiện giờ thực lực đạt đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ, mà thí luyện thất đã xông đến đệ thất quan, coi như là so với Đông Phương Nguyệt Mính năm đó Lâm Tiêu cũng chắc chắn mười phần vượt qua đối phương, cho dù hắn rời đi, hai năm nữa cũng rất khó có đệ tử nào ở trên bài danh vượt qua hắn.
Trong Quận Thành Hiên Dật thay đổi một thân áo choàng bên ngoài, Lâm Tiêu lặng yên ra khỏi Quận Hiên Dật, thân hình biến mất trên bình nguyên mênh mông.
Lâm Tiêu rời đi không làm kinh động nhiều lắm, ngoại trừ năm phó doanh chủ huấn luyện doanh biết ra, ngay cả mấy người Kỷ Hồng, Lâm Tiêu cũng không thông báo, rời đi lặng yên không một tiếng động.
Sau khi rời khỏi Quận Thành Hiên Dật, Lâm Tiêu một đường hướng về hướng đông nam, mục tiêu đầu tiên hắn lịch lãm rèn luyện chính là Yêu Ma Lĩnh.
Yêu Ma Lĩnh, ở vào nơi giáp giới giữa Quận Hiên Dật và Quận Định An, ở phía nam Quận Hiên Dật và Thành Tân Vệ, là một nơi cực kỳ hiểm ác, tuy rằng không khủng bố bằng sâu trong Liên Vân sơn mạch, nhưng cũng là nơi yêu thú hoành hành, cấm địa trải rộng, bất quá Yêu Ma Lĩnh cũng là nơi đám võ giả nhân loại rất thích mạo hiểm.
Năm đó tiểu đội Lang Đao của đại ca Lâm Tiêu là Lâm Hiên chính là tiến đến Yêu Ma Lĩnh chấp hành nhiệm vụ, cuối cùng bị cường giả Hắc Long trại phục giết ở trong đó, mà Lý Dật Phong sư huynh cũng vào một năm trước sau khi tốt nghiệp ở huấn luyện doanh liền tiến vào Yêu Ma Lĩnh lịch lãm rèn luyện.
Đối với nơi đại ca vẫn lạc năm đó, trong lòng Lâm Tiêu vẫn mang theo một chút cảm xúc không hiểu, cho nên mới định mục tiêu đầu tiên lịch lãm rèn luyện ở Yêu Ma Lĩnh.
Từ Quận Hiên Dật tiến đến Yêu Ma Lĩnh khoảng chừng mấy vạn dặm, trên đường cần phải đi qua vài thành trì và sông núi, không giống giữa Thành Tân Vệ và Quận Thành Hiên Dật vì có thương đội đi lại nhiều nên đã hình thành một con đường tương đối an toàn, Quận Hiên Dật đến Yêu Ma Lĩnh cũng không có lộ tuyến cố định, bởi vậy tăng thêm vài phần nguy cơ, thời gian hao phí cũng phải nhiều hơn mấy lần.
Trong núi rừng tràn ngập một màu đen âm u, gió đêm thổi nhẹ, mang đến chút cảm giác mát, rừng rậm sâu hun hút, mơ hồ truyền đến những tiếng yêu thú gầm rú, khiến người nghe sởn hết cả gai ốc.
Nơi đây là một mảnh sơn mạch bình thường tiến đến Yêu Ma Lĩnh, tên là sơn mạch Lạc Nhật, cách Quận Thành Hiên Dật ước chừng hơn vạn dặm, Lạc Nhật sơn mạch dài mấy vạn dặm, rộng chừng vạn dặm, mặc dù không đáng sợ bằng sơn mạch Liên Vân, nhưng cũng là nơi yêu thú hoành hành, đầy ắp những nguy cơ.
Trên một mảnh đất trống trải trong núi rừng, một đống lửa đang bừng cháy, mang đến cho đêm tối đen kịt một chút ánh sáng và ấm áp, ở trên đống lửa đặt một nửa thân hình Độc Giác Hào Trư, dưới ánh lửa thiêu đốt nhỏ ra từng giọt mỡ béo ngậy màu vàng kim óng ánh, mùi thơm ngây ngất lòng người.
Độc Giác Hào Trư dù chỉ là yêu thú nhất tinh, nhưng thịt rất ngon, là yêu thú võ giả thích săn giết để ăn nhất ở dã ngoại, Lâm Tiêu từng làm việc ở sát thú tràng của thành Tân Vệ Thành nên biết rõ phần nào là ngon nhất.
Sau khi cho thêm ít gia vị đặt trong không gian giới chỉ, Lâm Tiêu di chuyển cả ngày giờ đã đói bụng liền cắn từng miếng, ngấu nghiến ăn, miệng đầy dầu mỡ.
Hiện giờ cách thời điểm Lâm Tiêu rời khỏi Quận Hiên Dật đã trọn vẹn một tháng, trong một tháng này, Lâm Tiêu cũng không tỏ ra vội vã, mà một bên lịch lãm rèn luyện một bên tu hành, trong đó nửa tháng đều là lịch lãm rèn luyện trong sơn mạch Lạc Nhật, lúc này mới xuyên qua một nửa sơn mạch Lạc Nhật, muốn triệt để xuyên qua sơn mạch Lạc Nhật này Lâm Tiêu đoán chừng còn cần ít nhất nửa tháng.
- Cuối cùng ăn no rồi.
Sau nửa canh giờ, hơn phân nửa con Độc Giác Hào Trư đều đã vào trong bụng Lâm Tiêu, thoả mãn lau đi chất dầu mỡ nơi khóe miệng, Lâm Tiêu nấc một cái, để Thái Huyền Đao ngang trên đùi, khoanh chân bắt đầu tu luyện.
Trong cơ thể, nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công đệ thất chuyển chậm rãi lưu chuyển, vận chuyển một Chu Thiên, cuối cùng tiến vào trong Nguyên Trì ở vùng đan điền trong cơ thể, mang đến một tia lực lượng cường đại.
Trải qua những ngày tu luyện này, Lâm Tiêu cách Hóa Phàm cảnh trung kỳ đại thành càng ngày càng gần rồi, chỉ có điều bởi vì Cửu Chuyển Huyền Công của Lâm Tiêu tu luyện cần quá nhiều nguyên lực, bởi vậy muốn chính thức tấn cấp đệ thất chuyển Lâm Tiêu còn cần một đoạn thời gian.
Hơn một tháng lịch lãm rèn luyện, Lâm Tiêu trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu, đối với vận dụng thực lực cũng càng ngày càng tự nhiên.
Trời dần tối lại, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có sâu trong núi rừng mơ hồ có trận trận tiếng thú rống trầm thấp vang lên, trên mặt đất, đống lửa vốn trước đó đang cháy to bây giờ cũng chỉ còn lại một đám lửa nhỏ màu đỏ sậm.
Trong đêm tối yên tĩnh, một cái bóng đen khổng lồ đang chậm rãi tới gần Lâm Tiêu, lặng yên không một tiếng động. Đây là một cái bóng đen cao tới mấy mét, dài đến hơn trăm mét, hình thể phảng phất như núi nhỏ, hai mắt màu đỏ thẫm ở trong đêm tối phảng phất như đèn lồng, âm u thâm trầm, dần dần tới gần chỗ Lâm Tiêu.
Mượn ánh sáng ảm đạm từ đám tàn lửa, có thể thấy được rõ ràng đây là một đầu Cự Mãng màu đen dài đến trăm mét, phần bụng dán chặt mặt đất, trượt đi một cách lặng yên không một tiếng động, phảng phất như phi hành trên mặt đất vậy, tựa như quỷ mị, đầu Cự Mãng này từ trên một ngọn núi cách đó vài trăm mét bò xuống, khí tức tập trung vào Lâm Tiêu hai mắt nhắm nghiền khoanh chân tu luyện cách đó không xa.
Ngũ tinh yêu thú, Ám Ảnh Hỏa Mãng.
Đầu Ám Ảnh Hỏa Mãng này lặng yên ẩn núp trong đêm tối, yêu khí nội liễm, đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ sậm gắt gao tập trung Lâm Tiêu trong đêm tối, phảng phất như sát thủ trong đêm tối.
Nó cực kỳ kiên nhẫn, lặng yên chờ đợi thời cơ.
Thời gian trôi qua từng chút, trong núi rừng yên tĩnh đột nhiên thổi nổi lên một hồi gió nhẹ, lá cây chung quanh rầm rầm rung động.
Ám Ảnh Hỏa Mãng đột nhiên động, thân hình khổng lồ dài đến trăm mét lao vụt tới, phảng phất như cưỡi gió, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen như thiểm điện đi vào trước mặt Lâm Tiêu, sau một khắc miệng lớn dữ tợn đỏ lòm như máu của nó mở ra, chỉ cần qua tiếp một phần ba giây nữa là nó có thể nuốt vào nhân loại trước mặt này, hưởng thụ một chầu mỹ thực.
/1338
|