Hạ Vĩ bị chiến đao gác trên cổ, lòng can đảm trỗi dậy:
- Phụ thân, ta không tin tên này dám giết ta. Nơi này là địa bàn của chúng ta trong Thành Đại Viêm, giết ta rồi tiểu tử này cũng không trốn được. Hắn sẽ xuống lỗ chôn cùng ta!
Hạ Luân lộ vẻ mặt giật mình, mắt lóe tia độc ác, gã không ngờ Lâm Tiêu sẽ há miệng lớn như vậy. Một ức lượng không lớn lao gì với Hạ gia nhưng cũng không phải con số tùy tiện đưa ra, rõ ràng Lâm Tiêu đang trấn lột. Khiến Hạ Luân bực mình hơn là thiếu niên làm như vậy tức không thèm để gã vào mắt.
Lâm Tiêu cười nhạt với Hạ Vĩ:
- Ha ha ha, ngươi quá xem trọng mình.
Lâm Tiêu nhìn Hạ Luân:
- Sao, suy nghĩ kỹ chưa? Đưa một ức lượng thì ta trả lại tên này không sứt mẻ một cọng lông cho ngươi. Còn không thì chút nữa ngươi sẽ nhận được cái xác!
Lâm Tiêu cười tủm tỉm nhưng giọng điệu và mắt thì lạnh băng đầy sát khí, không hề có ý cười.
Nam nhân trung niên áo đen biến sắc mặt mấy lần, sau cùng cười to bảo:
- Các hạ rất gan dạ, Hạ Luân ta thích người trẻ tuổi giống như ngươi. Một ức lượng, Hạ Luân ta sẽ đưa, coi như mọi người quen bằng hữu.
Hạ Luân rút xấp kim phiếu ra, mỗi tấm có giá một trăm vạn lượng, tổng cộng mười tấm, tức tiền nóng giá một ức.
Hạ Luân vung tay, mười tấm kim phiếu bị lực lượng vô hình nâng lên nhẹ bay tới trước mặt Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhận lấy kim phiếu kiểm tra kỹ, gật gù nhét vào ngực. Lâm Tiêu đạp mạnh vào thanh niên áo đen, Hạ Vĩ chật vật bay ra. Lâm Tiêu nhanh như chớp vọt lên cao, hóa thành cái bóng biến mất sâu trong sơn mạch Lạc Nhật.
Khi Lâm Tiêu đi tiếng cười sang sảng vang vọng trong rừng núi:
- Ha ha ha! Hạ gia đúng là rộng rãi, cảm ơn!
Hạ Luân đỡ Hạ Vĩ lao tới, cảm nhận Lâm Tiêu đá một cước không có ám chiêu gì thì gã thở phào nhẹ nhõm.
Trong rừng núi, hai nam nhân trung niên áo lam, các võ giả nhìn nam nhân trung niên áo đen Hạ Luân, chờ đợi mệnh lệnh.
- Gia chủ, có đuổi theo không?
Hạ Luân sắc mặt âm trầm nhìn bóng lưng Lâm Tiêu đi xa thật lâu, mãi khi hắn hoàn toàn biến mất mới lắc đầu.
Hạ Vĩ nhìn Lâm Tiêu nhẹ nhàng đi xa, gã lấy lại tinh thần mở miệng hỏi:
- Phụ thân, tại sao thả tiểu tử này đi? Hắn đánh bị thương nhiều người của chúng ta, còn dám trấn lột một ức lượng, đây là không thèm để Hạ gia chúng ta vào mắt!
Vẻ mặt Hạ Vĩ âm trầm vặn vẹo.
Hạ Vĩ là tồn tại trẻ tuổi mà sáng chói nhất Hạ gia, thiên tài nổi tiếng như cồn trong Thành Đại Viêm, đã bao giờ gã bị người dí dao như thế? Hạ Vĩ rất tức giận.
Thiếu nữ áo đen Hạ Luân trừng Hạ Vĩ, răn dạy:
- Hừ! Vậy ngươi muốn làm sao? Nếu đối phương không nương tay thì vừa rồi ngươi đã chết tại đây. Sau này làm việc động não một chút, đừng cứ hành động thiếu suy nghĩ, tùy tiện đắc tội cao thủ.
Hạ Vĩ cãi lại:
- Nhưng thưa phụ thân, tiểu tử này cướp đi Ngũ Sắc Bích Hinh, nó là linh dược lục giai, vô giá. Ngũ Sắc Bích Hinh có tác dụng ôn dưỡng rất mạnh cho tinh thần lực, thân thể của võ giả, vô cùng quý hiếm. Ngũ Sắc Bích Hinh mọc trên vách đá này không biết bao nhiêu năm, mấy gia tộc Thành Đại Viêm chúng ta sớm phát hiện ra nó nhưng không ai giành được. Bây giờ bị tiểu tử từ bên ngoài đến cướp đi, ta chỉ muốn giành lại Ngũ Sắc Bích Hinh.
Giọng điệu Hạ Luân nghiêm khắc nhưng tràn ngập quan tâm:
- Ngươi cũng biết là mấy đại gia tộc Thành Đại Viêm chúng ta không đoạt được Ngũ Sắc Bích Hinh? Ngươi không rõ lý do sao?
- Ngũ tinh kim vũ chu quan điêu bảo vệ Ngũ Sắc Bích Hinh, lại có năng lực thuộc tính lôi đặc biệt. Trên vách đá cao như vậy dù là ta cũng không dám chắc sẽ cướp lấy Ngũ Sắc Bích Hinh từ tay kim vũ chu quan điêu nổi.
- Thiếu niên kia có thể hái Ngũ Sắc Bích Hinh xuống đương nhiên thực lực rất mạnh, sau này làm việc nên thông minh chút!
Hạ Vĩ nghiến răng nói:
- Nhưng chúng ta không nên tha cho tiểu tử này!
- Hắn chẳng những cướp đi Ngũ Sắc Bích Hinh, còn cướp mất một ức lượng của Hạ gia chúng ta, đây không phải con số nhỏ.
- Mặc dù tiểu tử kia khá mạnh nhưng khí thế chỉ cỡ Hóa Phàm cảnh trung kỳ. Mà phụ thân là đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ cộng thêm chúng ta có đông người, bắt lấy tiểu tử này dễ như trở bàn tay.
Hạ Luân im lặng một lúc sau nói:
- Vĩ nhi, đừng xem thường đối phương. Mới rồi vi phụ và hắn có va chạm một lần, thực lực của đối phương đáng sợ hơn vi phụ dự đoán. Tuy vi phụ có đầy đủ tự tin đánh bại được hắn nhưng muốn giết hắn thì vi phụ chỉ nắm chắc ba phần. Nếu hắn trốn thoát sẽ tạo ra kẻ thù đáng sợ cho Hạ gia chúng ta.
Thanh niên áo đen Hạ Vĩ giật mình kêu lên:
- Cái gì? Phụ thân chỉ nắm chắc ba phần giết được hắn? Không thể nào! Thoạt trông tiểu tử này chỉ khoảng hai mươi, phụ thân là luyện dược sư tứ phẩm, chẳng lẽ chiêu kia không giết hắn được?
Trong lòng Hạ Vĩ luôn cho rằng phụ thân là cường giả số một Hạ gia, không gì không làm được. Hạ Luân là một trong mấy cường giả đứng đầu Thành Đại Viêm, bây giờ gã nói không giết nổi thiếu niên còn trẻ tuổi hơn Hạ Vĩ, hỏi sao Hạ Vĩ không hết hồn?
Hạ Luân sắc mặt âm trầm nói:
- Tiểu tử kia cũng là luyện dược sư, tinh thần lực đến đỉnh tam phẩm. Nếu là võ giả bình thường thì chiêu đó của ta sẽ đánh bại họ trong chớp mắt, nhưng tiểu tử này là luyện dược sư, chiêu đó không có tác dụng nhiều với hắn. Cho nên muốn giết hắn rất khó khăn.
Hạ Vĩ ngây người:
- Tiểu tử đó là luyện dược sư?
Mắt Hạ Vĩ tràn ngập ghen tỵ và thù hận. Hạ Vĩ là thiên tài Thành Đại Viêm, gã luôn cao cao tại thượng, giờ đột nhiên xuất hiện một thiếu niên dù là thực lực hay thiên phú đều cao hơn gã. Hạ Vĩ không kiềm được lòng ghen tỵ, xúc động muốn tiêu diệt đối phương.
- Nên ta mới tha cho tiểu tử đó. Còn nhỏ tuổi đã đáng sợ như vậy, ta chưa nghe nói về thiên tài này quanh Thành Đại Viêm, chỉ mấy quận thành lớn và thế lực đỉnh cao xung quanh quận thành mới bồi dưỡng ra thiên tài như vậy được. Ta buộc phải nhẫn nhịn.
Nói đến đây mắt Hạ Luân nghiêm túc nói:
- Mấy hôm nữa Thiên Nguyên Long quả thất giai trong sơn mạch Lạc Nhật sẽ chín, các đại gia tộc Thành Đại Viêm chúng ta đều theo dõi nó. Lúc này mà trêu vào cường địch thì không khôn ngoan, chờ khi ta nắm Thiên Nguyên Long quả trong tay sẽ có cơ hội tiến thêm một bước, dù không đến Quy Nguyên cảnh cũng có thể vô địch trong đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ.
- Khi đó chúng ta lại tìm tiểu tử kia tính sổ. Dám trấn lột đồ của Hạ gia ta, khi đó ta sẽ bắt hắn phun ra cả vốn lẫn lời, bắt hắn quỳ khóc van xin trước mặt ta, cho hắn biết hậu quả của việc đắc tội Hạ gia.
- Trước lúc đó chúng ta nên tập trung vào Thiên Nguyên Long quả? Có Thiên Nguyên Long quả là Hạ gia chúng ta sẽ chính thức thành gia tộc số một Thành Đại Viêm, những thế lực không quy phục Hạ gia đều bị thanh lý hết.
Mắt Hạ Luân lóe sát khí độc ác, mãi đến lúc này gã mới bộc lộ ra sát ý.
- Phụ thân, ta không tin tên này dám giết ta. Nơi này là địa bàn của chúng ta trong Thành Đại Viêm, giết ta rồi tiểu tử này cũng không trốn được. Hắn sẽ xuống lỗ chôn cùng ta!
Hạ Luân lộ vẻ mặt giật mình, mắt lóe tia độc ác, gã không ngờ Lâm Tiêu sẽ há miệng lớn như vậy. Một ức lượng không lớn lao gì với Hạ gia nhưng cũng không phải con số tùy tiện đưa ra, rõ ràng Lâm Tiêu đang trấn lột. Khiến Hạ Luân bực mình hơn là thiếu niên làm như vậy tức không thèm để gã vào mắt.
Lâm Tiêu cười nhạt với Hạ Vĩ:
- Ha ha ha, ngươi quá xem trọng mình.
Lâm Tiêu nhìn Hạ Luân:
- Sao, suy nghĩ kỹ chưa? Đưa một ức lượng thì ta trả lại tên này không sứt mẻ một cọng lông cho ngươi. Còn không thì chút nữa ngươi sẽ nhận được cái xác!
Lâm Tiêu cười tủm tỉm nhưng giọng điệu và mắt thì lạnh băng đầy sát khí, không hề có ý cười.
Nam nhân trung niên áo đen biến sắc mặt mấy lần, sau cùng cười to bảo:
- Các hạ rất gan dạ, Hạ Luân ta thích người trẻ tuổi giống như ngươi. Một ức lượng, Hạ Luân ta sẽ đưa, coi như mọi người quen bằng hữu.
Hạ Luân rút xấp kim phiếu ra, mỗi tấm có giá một trăm vạn lượng, tổng cộng mười tấm, tức tiền nóng giá một ức.
Hạ Luân vung tay, mười tấm kim phiếu bị lực lượng vô hình nâng lên nhẹ bay tới trước mặt Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhận lấy kim phiếu kiểm tra kỹ, gật gù nhét vào ngực. Lâm Tiêu đạp mạnh vào thanh niên áo đen, Hạ Vĩ chật vật bay ra. Lâm Tiêu nhanh như chớp vọt lên cao, hóa thành cái bóng biến mất sâu trong sơn mạch Lạc Nhật.
Khi Lâm Tiêu đi tiếng cười sang sảng vang vọng trong rừng núi:
- Ha ha ha! Hạ gia đúng là rộng rãi, cảm ơn!
Hạ Luân đỡ Hạ Vĩ lao tới, cảm nhận Lâm Tiêu đá một cước không có ám chiêu gì thì gã thở phào nhẹ nhõm.
Trong rừng núi, hai nam nhân trung niên áo lam, các võ giả nhìn nam nhân trung niên áo đen Hạ Luân, chờ đợi mệnh lệnh.
- Gia chủ, có đuổi theo không?
Hạ Luân sắc mặt âm trầm nhìn bóng lưng Lâm Tiêu đi xa thật lâu, mãi khi hắn hoàn toàn biến mất mới lắc đầu.
Hạ Vĩ nhìn Lâm Tiêu nhẹ nhàng đi xa, gã lấy lại tinh thần mở miệng hỏi:
- Phụ thân, tại sao thả tiểu tử này đi? Hắn đánh bị thương nhiều người của chúng ta, còn dám trấn lột một ức lượng, đây là không thèm để Hạ gia chúng ta vào mắt!
Vẻ mặt Hạ Vĩ âm trầm vặn vẹo.
Hạ Vĩ là tồn tại trẻ tuổi mà sáng chói nhất Hạ gia, thiên tài nổi tiếng như cồn trong Thành Đại Viêm, đã bao giờ gã bị người dí dao như thế? Hạ Vĩ rất tức giận.
Thiếu nữ áo đen Hạ Luân trừng Hạ Vĩ, răn dạy:
- Hừ! Vậy ngươi muốn làm sao? Nếu đối phương không nương tay thì vừa rồi ngươi đã chết tại đây. Sau này làm việc động não một chút, đừng cứ hành động thiếu suy nghĩ, tùy tiện đắc tội cao thủ.
Hạ Vĩ cãi lại:
- Nhưng thưa phụ thân, tiểu tử này cướp đi Ngũ Sắc Bích Hinh, nó là linh dược lục giai, vô giá. Ngũ Sắc Bích Hinh có tác dụng ôn dưỡng rất mạnh cho tinh thần lực, thân thể của võ giả, vô cùng quý hiếm. Ngũ Sắc Bích Hinh mọc trên vách đá này không biết bao nhiêu năm, mấy gia tộc Thành Đại Viêm chúng ta sớm phát hiện ra nó nhưng không ai giành được. Bây giờ bị tiểu tử từ bên ngoài đến cướp đi, ta chỉ muốn giành lại Ngũ Sắc Bích Hinh.
Giọng điệu Hạ Luân nghiêm khắc nhưng tràn ngập quan tâm:
- Ngươi cũng biết là mấy đại gia tộc Thành Đại Viêm chúng ta không đoạt được Ngũ Sắc Bích Hinh? Ngươi không rõ lý do sao?
- Ngũ tinh kim vũ chu quan điêu bảo vệ Ngũ Sắc Bích Hinh, lại có năng lực thuộc tính lôi đặc biệt. Trên vách đá cao như vậy dù là ta cũng không dám chắc sẽ cướp lấy Ngũ Sắc Bích Hinh từ tay kim vũ chu quan điêu nổi.
- Thiếu niên kia có thể hái Ngũ Sắc Bích Hinh xuống đương nhiên thực lực rất mạnh, sau này làm việc nên thông minh chút!
Hạ Vĩ nghiến răng nói:
- Nhưng chúng ta không nên tha cho tiểu tử này!
- Hắn chẳng những cướp đi Ngũ Sắc Bích Hinh, còn cướp mất một ức lượng của Hạ gia chúng ta, đây không phải con số nhỏ.
- Mặc dù tiểu tử kia khá mạnh nhưng khí thế chỉ cỡ Hóa Phàm cảnh trung kỳ. Mà phụ thân là đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ cộng thêm chúng ta có đông người, bắt lấy tiểu tử này dễ như trở bàn tay.
Hạ Luân im lặng một lúc sau nói:
- Vĩ nhi, đừng xem thường đối phương. Mới rồi vi phụ và hắn có va chạm một lần, thực lực của đối phương đáng sợ hơn vi phụ dự đoán. Tuy vi phụ có đầy đủ tự tin đánh bại được hắn nhưng muốn giết hắn thì vi phụ chỉ nắm chắc ba phần. Nếu hắn trốn thoát sẽ tạo ra kẻ thù đáng sợ cho Hạ gia chúng ta.
Thanh niên áo đen Hạ Vĩ giật mình kêu lên:
- Cái gì? Phụ thân chỉ nắm chắc ba phần giết được hắn? Không thể nào! Thoạt trông tiểu tử này chỉ khoảng hai mươi, phụ thân là luyện dược sư tứ phẩm, chẳng lẽ chiêu kia không giết hắn được?
Trong lòng Hạ Vĩ luôn cho rằng phụ thân là cường giả số một Hạ gia, không gì không làm được. Hạ Luân là một trong mấy cường giả đứng đầu Thành Đại Viêm, bây giờ gã nói không giết nổi thiếu niên còn trẻ tuổi hơn Hạ Vĩ, hỏi sao Hạ Vĩ không hết hồn?
Hạ Luân sắc mặt âm trầm nói:
- Tiểu tử kia cũng là luyện dược sư, tinh thần lực đến đỉnh tam phẩm. Nếu là võ giả bình thường thì chiêu đó của ta sẽ đánh bại họ trong chớp mắt, nhưng tiểu tử này là luyện dược sư, chiêu đó không có tác dụng nhiều với hắn. Cho nên muốn giết hắn rất khó khăn.
Hạ Vĩ ngây người:
- Tiểu tử đó là luyện dược sư?
Mắt Hạ Vĩ tràn ngập ghen tỵ và thù hận. Hạ Vĩ là thiên tài Thành Đại Viêm, gã luôn cao cao tại thượng, giờ đột nhiên xuất hiện một thiếu niên dù là thực lực hay thiên phú đều cao hơn gã. Hạ Vĩ không kiềm được lòng ghen tỵ, xúc động muốn tiêu diệt đối phương.
- Nên ta mới tha cho tiểu tử đó. Còn nhỏ tuổi đã đáng sợ như vậy, ta chưa nghe nói về thiên tài này quanh Thành Đại Viêm, chỉ mấy quận thành lớn và thế lực đỉnh cao xung quanh quận thành mới bồi dưỡng ra thiên tài như vậy được. Ta buộc phải nhẫn nhịn.
Nói đến đây mắt Hạ Luân nghiêm túc nói:
- Mấy hôm nữa Thiên Nguyên Long quả thất giai trong sơn mạch Lạc Nhật sẽ chín, các đại gia tộc Thành Đại Viêm chúng ta đều theo dõi nó. Lúc này mà trêu vào cường địch thì không khôn ngoan, chờ khi ta nắm Thiên Nguyên Long quả trong tay sẽ có cơ hội tiến thêm một bước, dù không đến Quy Nguyên cảnh cũng có thể vô địch trong đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ.
- Khi đó chúng ta lại tìm tiểu tử kia tính sổ. Dám trấn lột đồ của Hạ gia ta, khi đó ta sẽ bắt hắn phun ra cả vốn lẫn lời, bắt hắn quỳ khóc van xin trước mặt ta, cho hắn biết hậu quả của việc đắc tội Hạ gia.
- Trước lúc đó chúng ta nên tập trung vào Thiên Nguyên Long quả? Có Thiên Nguyên Long quả là Hạ gia chúng ta sẽ chính thức thành gia tộc số một Thành Đại Viêm, những thế lực không quy phục Hạ gia đều bị thanh lý hết.
Mắt Hạ Luân lóe sát khí độc ác, mãi đến lúc này gã mới bộc lộ ra sát ý.
/1338
|