Vẻ mặt võ giả kia thật khẩn trương, rút vũ khí hỗn trong đám người, chú ý bốn phía, thời khắc cảnh giác hành động của Đao Tâm Ma.
Đột nhiên, từ dưới lòng đất toát ra một đạo hắc ảnh, võ giả kia chỉ chú ý bốn phía lại không để ý tình huống dưới đất, lập tức bị hắc vụ bao trùm toàn thân.
- A…
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, khí huyết võ giả kia nhanh chóng giảm sút, chỉ thoáng chốc thân hình biến thành thây khô, hai mắt trợn ngược không còn nửa điểm khí tức.
Hắc ảnh chui vào mặt đất, ngay sau đó hắc vụ trên người Đao Tâm Ma càng thêm nồng đậm, lóe ra ánh sáng yêu dị trong đại điện.
- Chậc chậc, thật sự là mỹ vị.
Thanh âm thẩm người vang lên, khiến trong lòng mọi người sợ hãi.
- Tê…
Nhóm võ giả hít sâu một hơi lạnh, đưa mắt nhìn nhau, Đao Tâm Ma thật là đáng sợ, công kích khắp mọi nơi, quả thật làm người ta khó lòng phòng bị, nếu như có thể không ai muốn tiếp tục ở lại trong đại điện này, nhưng Đao Tâm Ma lại ngăn chặn lối ra đại điện, mọi người không cách nào chạy trốn, chỉ sợ gặp phải kết cục như bốn người đầu tiên.
- Thế nào, các ngươi đã suy nghĩ kỹ hay chưa?
Đao Tâm Ma đứng ở cửa vào, ánh mắt xanh mượt nghiền ngẫm nhìn mọi người.
- Chúng ta thật sự không có bảo vật, có tin hay không tùy ngươi.
Tiều phu cuối cùng mở miệng, nhưng không còn bộ dạng uể oải như trước, có chút ngưng trọng cầm chiến phủ trong tay, đồng thời truyền âm cho Lâm Tiêu:
- Tiểu huynh đệ, hiện tại chúng ta gặp phải đại kiếp nạn, Đao Tâm Ma tàn bạo vô cùng, ta dám khẳng định hắn không có dự tính thả chúng ta rời khỏi, muốn sống sót chỉ có thể liên thủ, ta sẽ nói với hai người kia.
- Ta không có ý kiến, chỉ cần bọn hắn đừng động tà tâm, ta tự nhiên sẽ vô tư hợp tác.
Lâm Tiêu hiểu rõ tình thế ác liệt, đồng thời truyền âm cho Lý Dật Phong:
- Sư huynh, qua một lát khi chiến đấu nhớ rõ đừng cách ta quá xa, có cơ hội phải lao ra trước, đến lúc đó ta tự nhiên có biện pháp rời đi.
- Ta nguyện ý giao ra bảo vật.
Đúng lúc này một võ giả rốt cục không áp chế nổi sợ hãi trong lòng, run rẩy giao ra đồ vật, là hai gốc linh dược cùng một quyển bí tịch.
- Chúng ta cũng nguyện ý.
Có người đi đầu, vài võ giả khác lại lấy ra đồ vật của mình, có hơn mười gốc linh dược cùng một ít kim phiếu, đan dược ném tới trước mặt Đao Tâm Ma.
Nhưng vẫn có một nửa võ giả không giao ra bảo vật, tính cả bốn người Lâm Tiêu, họ có thật nhiều vật quý trên thân, hơn nữa chỉ xem chừng biểu hiện của mấy người Cừu Vô Tình, dù sao ngoại trừ Đao Tâm Ma, họ cũng là cường giả.
- Làm không sai.
Đao Tâm Ma cười quái dị, hắc vụ chợt lướt qua, toàn bộ đồ vật trên mặt đất nháy mắt biến mất.
- Là không gian trữ vật giới chỉ.
Có võ giả thoáng động, nhưng ngẫm lại cũng phải, với thực lực của Đao Tâm Ma có được trữ vật giới chỉ thật sự là rất bình thường.
- Tiền bối, ta có thể rời đi sao?
Võ giả dẫn đầu giao ra bảo vật run giọng mở miệng, ánh mắt chợt xoay chuyển, nói:
- Nếu tiền bối nguyện ý thả ta rời đi, ta có thể nói cho tiền bối một tin tức.
- Nga? Tin tức gì, nói nghe một chút.
- Trên thân hai người này có bản đồ Cổ địa Thái Thần.
Võ giả kia chỉ vào Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong.
- Tin tức này thật không tệ.
Ánh mắt Đao Tâm Ma dừng trên người Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong, trong mắt tản ra vẻ sâu kín:
- Ta biết bản đồ Cổ địa Thái Thần, nghe nói nằm trên người một tiểu tử tên Lý Dật Phong, hẳn là một trong hai người các ngươi đi? Sao hai ngươi không giao ra bảo vật, chỉ cần giao bản đồ ra đây, ta cũng có thể tha các ngươi con đường sống.
Đao Tâm Ma hài hước cười nói.
Lâm Tiêu lạnh lùng:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời của ngươi sao?
- Kiệt kiệt khặc, tiểu tử, ngươi tựa hồ thật hung hăng càn quấy, nhưng những kẻ như vậy thường hay chết sớm, ta sẽ bắt ngươi khai đao đầu tiên!
Đao Tâm Ma ngẩn ra, chợt âm lãnh cười lên quái dị, trong những người ở đây chỉ có Lâm Tiêu bình tĩnh, ánh mắt nhìn hắn không chút sợ hãi, điều này làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Lúc này võ giả vừa cung khai Lâm Tiêu cố nén vẻ sợ hãi, run giọng hỏi:
- Tiền bối, ta có thể rời đi sao?
- Đương nhiên, ngươi, ngươi còn ngươi nữa, ba ngươi là người đầu tiên giao bảo vật, hiện tại có thể đi rồi.
Đao Tâm Ma chỉ ra ba người giao ra đồ vật đầu tiên.
- Vì cái gì chúng ta không được!
Hai võ giả cũng giao ra đồ vật lập tức nóng nảy.
- Đa tạ tiền bối!
Ba võ giả thấy thế trong lòng mừng như điên, không còn lo lắng tới hai người khác, hóa thành lưu quang bay ra cửa đại điện.
Ngay lúc ba người lướt qua chỗ Đao Tâm Ma, sắp lao ra khỏi cửa điện, Đao Tâm Ma đột nhiên cười âm hiểm, trở tay đánh ra ba chưởng.
Hắc vụ khôn cùng như mây đen ngập trời cuồn cuộn tràn ra, lập tức bao phủ cả ba võ giả.
- Tiền bối, ngươi…
Võ giả đầu tiên giao ra bảo vật trừng lớn hai mắt hoảng sợ không dám tin, da thịt bị hắc vụ ăn mòn hòa tan, toàn thân thống khổ vặn vẹo.
- Kiệt kiệt khặc khặc…
Đao Tâm Ma hưng phấn cười to, mãi tới khi đối phương hoàn toàn biến thành bãi nước vàng mới nhe răng cười nói:
- Lời của Đao Tâm Ma này mà ngươi cũng tin, quả nhiên là ngu xuẩn, ngu xuẩn đương nhiên không cần sống trên thế giới này!
- Còn có mấy người các ngươi, tất cả đều chết cho ta!
Xuy xuy xuy…
Đao Tâm Ma xoay người nhắm ngay nhóm người Lâm Tiêu liên tục đánh ra vài chưởng, hắc vụ bao trùm tới trước, thanh thế kinh người, muốn một lưới bắt hết toàn bộ mọi người đang có mặt.
Âm phong đánh úp tới, hắc vụ bao trùm trời đất như lệ quỷ kêu khóc hung hăng bao quanh đỉnh đầu nhóm người Lâm Tiêu.
- Sinh Tử Luân Hồi đao!
Không dám khinh thường, hai mắt Lâm Tiêu lóe tinh mang, nháy mắt thi triển một thức mạnh nhất của mình.
Oanh long…
Đao khí lưu chuyển hung hăng bổ vào trong hắc vụ kia.
Xuy xuy xuy…
Trong cảm giác của Lâm Tiêu, chiến đao giống như chém vào một đoàn bùn nhão màu đen, gian nan tiến tới, không biết hắc vụ là thứ gì hình thành, uy lực lớn kinh người, Thái Huyền đao sắc bén vẫn khó thể phá vỡ, cũng may đao ý của Lâm Tiêu đã đạt tới ngũ phẩm, có được hiệu quả xua tan hết thảy tà mị, đem phiến hắc vụ thật lớn bao trùm về phía hắn thong thả chém thành hai khúc, đao khí cùng hắc vụ không ngừng tan rã trung hòa lẫn nhau.
- Di, không ngờ là ngũ phẩm đao ý, tiểu tử thực lực không tệ, cắn nuốt khí huyết của ngươi thực lực của ta sẽ càng mạnh, ta đã nói sẽ bắt ngươi khai đao đầu tiên, tất nhiên sẽ phải giữ lời!
Đao Tâm Ma đột nhiên cười quái dị, hắc vụ trên người lập tức biến mất một phần năm.
- Không tốt!
Ngay sau đó cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên, không chút do dự, Lâm Tiêu lập tức thi triển Phân Thân Hóa Ảnh quyết.
- Bạo!
Xuy xuy xuy…
Thân ảnh Lâm Tiêu nháy mắt bạo thành trên trăm ảnh tử rậm rạp bay tán ra bốn phương tám hướng, ngay lúc thân hình hắn nổ tung, một đoàn hắc ảnh dưới lòng đất lao ra, nhanh chóng khuếch tán bao phủ hơn mười ảnh tử của Lâm Tiêu, mà tàn ảnh của Lâm Tiêu va chạm vào hắc vụ trong đại sảnh cũng nháy mắt tan rã, hóa thành nguyên lực chân khí thuần túy nhất, chỉ lưu lại bản tôn không bị ăn mòn.
Đột nhiên, từ dưới lòng đất toát ra một đạo hắc ảnh, võ giả kia chỉ chú ý bốn phía lại không để ý tình huống dưới đất, lập tức bị hắc vụ bao trùm toàn thân.
- A…
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, khí huyết võ giả kia nhanh chóng giảm sút, chỉ thoáng chốc thân hình biến thành thây khô, hai mắt trợn ngược không còn nửa điểm khí tức.
Hắc ảnh chui vào mặt đất, ngay sau đó hắc vụ trên người Đao Tâm Ma càng thêm nồng đậm, lóe ra ánh sáng yêu dị trong đại điện.
- Chậc chậc, thật sự là mỹ vị.
Thanh âm thẩm người vang lên, khiến trong lòng mọi người sợ hãi.
- Tê…
Nhóm võ giả hít sâu một hơi lạnh, đưa mắt nhìn nhau, Đao Tâm Ma thật là đáng sợ, công kích khắp mọi nơi, quả thật làm người ta khó lòng phòng bị, nếu như có thể không ai muốn tiếp tục ở lại trong đại điện này, nhưng Đao Tâm Ma lại ngăn chặn lối ra đại điện, mọi người không cách nào chạy trốn, chỉ sợ gặp phải kết cục như bốn người đầu tiên.
- Thế nào, các ngươi đã suy nghĩ kỹ hay chưa?
Đao Tâm Ma đứng ở cửa vào, ánh mắt xanh mượt nghiền ngẫm nhìn mọi người.
- Chúng ta thật sự không có bảo vật, có tin hay không tùy ngươi.
Tiều phu cuối cùng mở miệng, nhưng không còn bộ dạng uể oải như trước, có chút ngưng trọng cầm chiến phủ trong tay, đồng thời truyền âm cho Lâm Tiêu:
- Tiểu huynh đệ, hiện tại chúng ta gặp phải đại kiếp nạn, Đao Tâm Ma tàn bạo vô cùng, ta dám khẳng định hắn không có dự tính thả chúng ta rời khỏi, muốn sống sót chỉ có thể liên thủ, ta sẽ nói với hai người kia.
- Ta không có ý kiến, chỉ cần bọn hắn đừng động tà tâm, ta tự nhiên sẽ vô tư hợp tác.
Lâm Tiêu hiểu rõ tình thế ác liệt, đồng thời truyền âm cho Lý Dật Phong:
- Sư huynh, qua một lát khi chiến đấu nhớ rõ đừng cách ta quá xa, có cơ hội phải lao ra trước, đến lúc đó ta tự nhiên có biện pháp rời đi.
- Ta nguyện ý giao ra bảo vật.
Đúng lúc này một võ giả rốt cục không áp chế nổi sợ hãi trong lòng, run rẩy giao ra đồ vật, là hai gốc linh dược cùng một quyển bí tịch.
- Chúng ta cũng nguyện ý.
Có người đi đầu, vài võ giả khác lại lấy ra đồ vật của mình, có hơn mười gốc linh dược cùng một ít kim phiếu, đan dược ném tới trước mặt Đao Tâm Ma.
Nhưng vẫn có một nửa võ giả không giao ra bảo vật, tính cả bốn người Lâm Tiêu, họ có thật nhiều vật quý trên thân, hơn nữa chỉ xem chừng biểu hiện của mấy người Cừu Vô Tình, dù sao ngoại trừ Đao Tâm Ma, họ cũng là cường giả.
- Làm không sai.
Đao Tâm Ma cười quái dị, hắc vụ chợt lướt qua, toàn bộ đồ vật trên mặt đất nháy mắt biến mất.
- Là không gian trữ vật giới chỉ.
Có võ giả thoáng động, nhưng ngẫm lại cũng phải, với thực lực của Đao Tâm Ma có được trữ vật giới chỉ thật sự là rất bình thường.
- Tiền bối, ta có thể rời đi sao?
Võ giả dẫn đầu giao ra bảo vật run giọng mở miệng, ánh mắt chợt xoay chuyển, nói:
- Nếu tiền bối nguyện ý thả ta rời đi, ta có thể nói cho tiền bối một tin tức.
- Nga? Tin tức gì, nói nghe một chút.
- Trên thân hai người này có bản đồ Cổ địa Thái Thần.
Võ giả kia chỉ vào Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong.
- Tin tức này thật không tệ.
Ánh mắt Đao Tâm Ma dừng trên người Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong, trong mắt tản ra vẻ sâu kín:
- Ta biết bản đồ Cổ địa Thái Thần, nghe nói nằm trên người một tiểu tử tên Lý Dật Phong, hẳn là một trong hai người các ngươi đi? Sao hai ngươi không giao ra bảo vật, chỉ cần giao bản đồ ra đây, ta cũng có thể tha các ngươi con đường sống.
Đao Tâm Ma hài hước cười nói.
Lâm Tiêu lạnh lùng:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời của ngươi sao?
- Kiệt kiệt khặc, tiểu tử, ngươi tựa hồ thật hung hăng càn quấy, nhưng những kẻ như vậy thường hay chết sớm, ta sẽ bắt ngươi khai đao đầu tiên!
Đao Tâm Ma ngẩn ra, chợt âm lãnh cười lên quái dị, trong những người ở đây chỉ có Lâm Tiêu bình tĩnh, ánh mắt nhìn hắn không chút sợ hãi, điều này làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Lúc này võ giả vừa cung khai Lâm Tiêu cố nén vẻ sợ hãi, run giọng hỏi:
- Tiền bối, ta có thể rời đi sao?
- Đương nhiên, ngươi, ngươi còn ngươi nữa, ba ngươi là người đầu tiên giao bảo vật, hiện tại có thể đi rồi.
Đao Tâm Ma chỉ ra ba người giao ra đồ vật đầu tiên.
- Vì cái gì chúng ta không được!
Hai võ giả cũng giao ra đồ vật lập tức nóng nảy.
- Đa tạ tiền bối!
Ba võ giả thấy thế trong lòng mừng như điên, không còn lo lắng tới hai người khác, hóa thành lưu quang bay ra cửa đại điện.
Ngay lúc ba người lướt qua chỗ Đao Tâm Ma, sắp lao ra khỏi cửa điện, Đao Tâm Ma đột nhiên cười âm hiểm, trở tay đánh ra ba chưởng.
Hắc vụ khôn cùng như mây đen ngập trời cuồn cuộn tràn ra, lập tức bao phủ cả ba võ giả.
- Tiền bối, ngươi…
Võ giả đầu tiên giao ra bảo vật trừng lớn hai mắt hoảng sợ không dám tin, da thịt bị hắc vụ ăn mòn hòa tan, toàn thân thống khổ vặn vẹo.
- Kiệt kiệt khặc khặc…
Đao Tâm Ma hưng phấn cười to, mãi tới khi đối phương hoàn toàn biến thành bãi nước vàng mới nhe răng cười nói:
- Lời của Đao Tâm Ma này mà ngươi cũng tin, quả nhiên là ngu xuẩn, ngu xuẩn đương nhiên không cần sống trên thế giới này!
- Còn có mấy người các ngươi, tất cả đều chết cho ta!
Xuy xuy xuy…
Đao Tâm Ma xoay người nhắm ngay nhóm người Lâm Tiêu liên tục đánh ra vài chưởng, hắc vụ bao trùm tới trước, thanh thế kinh người, muốn một lưới bắt hết toàn bộ mọi người đang có mặt.
Âm phong đánh úp tới, hắc vụ bao trùm trời đất như lệ quỷ kêu khóc hung hăng bao quanh đỉnh đầu nhóm người Lâm Tiêu.
- Sinh Tử Luân Hồi đao!
Không dám khinh thường, hai mắt Lâm Tiêu lóe tinh mang, nháy mắt thi triển một thức mạnh nhất của mình.
Oanh long…
Đao khí lưu chuyển hung hăng bổ vào trong hắc vụ kia.
Xuy xuy xuy…
Trong cảm giác của Lâm Tiêu, chiến đao giống như chém vào một đoàn bùn nhão màu đen, gian nan tiến tới, không biết hắc vụ là thứ gì hình thành, uy lực lớn kinh người, Thái Huyền đao sắc bén vẫn khó thể phá vỡ, cũng may đao ý của Lâm Tiêu đã đạt tới ngũ phẩm, có được hiệu quả xua tan hết thảy tà mị, đem phiến hắc vụ thật lớn bao trùm về phía hắn thong thả chém thành hai khúc, đao khí cùng hắc vụ không ngừng tan rã trung hòa lẫn nhau.
- Di, không ngờ là ngũ phẩm đao ý, tiểu tử thực lực không tệ, cắn nuốt khí huyết của ngươi thực lực của ta sẽ càng mạnh, ta đã nói sẽ bắt ngươi khai đao đầu tiên, tất nhiên sẽ phải giữ lời!
Đao Tâm Ma đột nhiên cười quái dị, hắc vụ trên người lập tức biến mất một phần năm.
- Không tốt!
Ngay sau đó cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên, không chút do dự, Lâm Tiêu lập tức thi triển Phân Thân Hóa Ảnh quyết.
- Bạo!
Xuy xuy xuy…
Thân ảnh Lâm Tiêu nháy mắt bạo thành trên trăm ảnh tử rậm rạp bay tán ra bốn phương tám hướng, ngay lúc thân hình hắn nổ tung, một đoàn hắc ảnh dưới lòng đất lao ra, nhanh chóng khuếch tán bao phủ hơn mười ảnh tử của Lâm Tiêu, mà tàn ảnh của Lâm Tiêu va chạm vào hắc vụ trong đại sảnh cũng nháy mắt tan rã, hóa thành nguyên lực chân khí thuần túy nhất, chỉ lưu lại bản tôn không bị ăn mòn.
/1338
|