Đám người Nhiếp Hùng biến sắc mặt, hét to một tiếng:
- Ngăn nó lại!
Đám người Nhiếp Hùng lấy chưởng hóa đao quét mạnh ra, định ngăn lại Khương Nhân Kiệt công kích. Nhưng một chưởng của võ giả Quy Nguyên cảnh làm sao bọn họ đỡ được? Bàn tay màu đen ầm vang dễ dàng đập nát công kích của đám người Nhiếp Hùng, giáng xuống đỉnh đầu mấy người bọn họ.
Các đệ tử Nhiếp gia bi thương gào thét:
- Gia chủ!
- Thiếu gia!
Đám người Nhiếp Hùng trợn to mắt, đôi mắt tuyệt vọng. Khi mấy người cho rằng mình chết chắc thì có một bàn tay che trên đầu bọn họ, nhẹ nâng chưởng ảnh chân nguyên đang giáng xuống. Bàn tay đó nhẹ đẩy, bàn tay chân nguyên màu đen to lớn bị chấn nát.
Người ra tay là Lâm Tiêu, hơi thở chân nguyên phát ra ồ ạt tràn ngập sơn cốc.
- Lâm thiếu hiệp, ngươi . . .!
- Lâm đại ca!
Đám người Nhiếp Hùng lấy lại tinh thần, hóa đá. Những người khá cũng rung động. Khương Nhân Kiệt, Lạc Gia Thành há hốc mồm.
Một chưởng nhẹ nhàng chấn vỡ chưởng của gia chủ Khương Nhân Kiệt cảnh giới Quy Nguyên cảnh sơ kỳ. Tiểu tử này cũng là cường giả Quy Nguyên cảnh sơ kỳ, biến đổi đột ngột làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Lâm Tiêu, Lâm Tiêu lạnh lùng bước chậm vòng ra trước mặt nhóm Nhiếp Hùng, đối diện Khương Nhân Kiệt.
Ánh mắt Lâm Tiêu không chứa tình cảm gì:
- Ba năm trước ta không giết chết ngươi, lần này . . .
- Ta lấy mạng ngươi!
Giọng Lâm Tiêu không lớn nhưng như tiếng sấm vang vọng trong Đao Vương cốc, vang bên tai mọi người, chấn màng tai cả đám ù đặc.
Khương Nhân Kiệt dâng trào sát ý, biểu tình không thay đổi vì thực lực của Lâm Tiêu mạnh mẽ:
- Ha ha ha! Tiểu tử giỏi, cuồng, quá cuồng. Hèn gì ngươi không sợ hãi, hóa ra cũng đến Quy Nguyên cảnh sơ kỳ. Phải nói ngươi làm ta rất bất ngờ, nhưng vậy thì sao? Ngươi phải chết trên Đảo Đao Vương này!
Các võ giả hít sâu, lòng mong chờ.
- Xem ra sắp có cuộc chiến sống chết.
Xem tình hình thì Khương Nhân Kiệt và thiếu niên kia sẽ giằng co không chết không ngừng. Đây là cuộc chiến đỉnh cao giữa cường giả Quy Nguyên cảnh.
- Chết đi!
Chiến đao treo bên hông rút khỏi vỏ, Khương Nhân Kiệt bộc phát chân nguyên. Nhát đao chém về phía Lâm Tiêu cách mấy chục thước, mũi đao chứa chân nguyên chém khí kình sắc bén xé rách hư không.
Lâm Tiêu hét to:
- Trong vòng năm chiêu ta lấy mạng ngươi!
Keng!
Lâm Tiêu mặt không biểu tình, rút chiến đao ra. Đây là thanh chiến đao màu đen, tên Vô Cực, nguyên khí hạ phẩm thất giai. Gần đây Lâm Tiêu mất mười ức trong hội đâu giá quy mô lớn ở Quận thành Hiên Dật được chiến đao này. Sau cuộc chiến với La Thiên Đô thì Thái Huyền đao lục giai đã đầy vết rạn, không chịu nổi chiến đấu đẳng cấp Quy Nguyên cảnh.
Ầm ầm ầm!
Đao Vương cốc như có động đất, vách đá hai bên lăn xuống vô số nham thạch. Xung lực hung mãnh bộc phát tứ tán, mặt đất cứng rắn bị xé rách khe nứt thô mấy thước như mạng nhện lan tràn ra xa.
Đám người Nhiếp Hùng biến sắc mặt.
- Nguy rồi, mau lùi!
Ngay khi hai bên đánh nhau thì nhóm Nhiếp Hùng đã chạy ra xa, luôn núp bên ghềnh đá mới thoát nạn.
Xẹt xẹt xẹt!
Một đao đỡ công kích của Khương Nhân Kiệt, Lâm Tiêu nhảy vọt lên bầu trời. Nơi này có nhiều võ giả, nếu tùy ý đánh nhau sẽ làm nhiều người vô tội gặp nạn.
Khương Nhân Kiệt hét to một tiếng:
- Đi đâu?
Khương Nhân Kiệt phóng lên cao theo Lâm Tiêu, chân nguyên bùng nổ, chiến đao biến thành đao ảnh khổng lồ mông lung ầm ầm chém ra. Đao ảnh dài trăm thước, lướt qua đâu là không khí dao động như sắp chém rách bầu trời.
- Đao ý, đến đây!
Trong đao ảnh chứa đao ý đáng sợ, cao cỡ ngũ phẩm. Lúc xưa sau khi bị Lâm Tiêu đánh tan đao ý, Khương Nhân Kiệt một hơi đột phá Quy Nguyên cảnh, lần thứ hai lĩnh ngộ đao ý, gia cố vào đao ảnh. Bây giờ uy hiếp từ đao ý ngũ phẩm khủng bố kia khuếch tán, khí thế một đao phá trời.
Biểu tình Khương Nhân Kiệt ngông cuồng, khí thế như cầu vồng:
- Xem ngươi làm sao phá được Thông Thiên Trảm của ta?
- Chiêu thứ nhất!
- Lục Đạo Luân Hồi!
Trên bầu trời, ánh mắt Lâm Tiêu lạnh băng, chân nguyên tinh thần rót vào Vô Cực đao, hắn thi triển chiêu mạnh nhất của Luân Hồi Đao quyết.
Ầm ầm ầm!
Đao vừa chém ra, luân hồi biến thiên, hủy diệt hết thảy. Luân hồi đao ảnh rực rỡ chém vào đao ảnh của Khương Nhân Kiệt, trong tiếng nổ thế như chẻ tre đánh nát đao ảnh của Khương Nhân Kiệt.
Trong ánh mắt kinh hoàng của Khương Nhân Kiệt, Vô Cực đao áp sát.
Khương Nhân Kiệt trợn to mắt nói:
- Dễ dàng chém nát đao ảnh của ta?
Khương Nhân Kiệt không dự đoán được thực lực của Lâm Tiêu sẽ đáng sợ thế này. Đối diện đao quang luân hồi chém xuống, Khương Nhân Kiệt vội giơ chiến đao lên chắn.
- Phá!
Khương Nhân Kiệt dốc sức vung đao định chém đứt đao quang của Lâm Tiêu. Chiến đao và đao quang luân hồi đụng mạnh trong không trung.
Ầm!
Trong các cặp mắt theo dõi, hai mắt Khương Nhân Kiệt xoe tròn bay ngược ra, hộc máu đập xuống Đao Vương cốc. Khương Nhân Kiệt chật vật ngã vào trong đám nham thạch.
Lạc Gia Thành Quy Nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong trợn mắt há hốc mồm:
- Cái gì? Tiểu tử này rõ ràng mới Quy Nguyên cảnh sơ kỳ mà sao đáng sợ quá vậy? Một đao hoàn toàn áp chế đao ý ngũ phẩm của Khương Nhân Kiệt, đùa sao?
Tuy Khương Nhân Kiệt chỉ là Quy Nguyên cảnh sơ kỳ nhưng vì gã sinh ra trên Đảo Đao Vương nên lĩnh ngộ đao ý rất đáng sợ. Khương Nhân Kiệt không bằng Lạc Gia Thành nhưng đủ sức đấu với các đao khách Quy Nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong bình thường khác. Tuy nhiên Lâm Tiêu cùng là đao khách một kích đánh bại Khương Nhân Kiệt, khiến Lạc Gia Thành rất giật mình.
Dưới lòng nham thạch, Khương Nhân Kiệt gào thét:
- Chết tiệt!
Khương Nhân Kiệt bay lên cao, mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Tiêu chằm chằm. Nhát đao vừa rồi làm Khương Nhân Kiệt nhớ lại ba năm trước, khiến gã rất khó chịu và tức giận, không chấp nhận được.
Ầm!
Khương Nhân Kiệt đốt cháy chân nguyên trong người, tiến vào trạng thái thiêu đốt chân nguyên. Lửa chân nguyên bốc cháy quanh thân Khương Nhân Kiệt, gã rống to lại chém nhát đao.
Khương Nhân Kiệt tức giận quát:
- Tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc! Kim Quang Huyền Nguyệt Trảm!
Nhát đao chém ra, đao quang vàng bắn ra như vầng trăng khuyết màu vàng chứa khí thế không gì phá nổi. Chân nguyên ngưng tụ mạnh hơn đao trước gấp hai, tốc độ nhanh như tia chớp. Huyễn đao quang xẹt qua.
Lâm Tiêu cười khẩy nói:
- A? Vỡ cho ta!
Lâm Tiêu giơ cao Vô Cực đao chém xuống.
Đối phó võ giả Quy Nguyên cảnh sơ kỳ cỡ như Khương Nhân Kiệt không cần Lâm Tiêu thiêu đốt chân nguyên. Không nói thứ khác, chỉ tính chân nguyên tinh thần của Lâm Tiêu đã có uy lực không thua gì Khương Nhân Kiệt thiêu đốt chân nguyên, giết gà không cần dùng dao mổ trâu.
Răng rắc!
Đao quang đen xẹt qua, bình thường không có gì lạ nhưng dễ dàng đánh nát đao quang màu vàng mà Khương Nhân Kiệt dốc sức chém ra. Đao quang màu đen chợt lóe, nhanh đến mắt thường khó thấy ập vào mặt Khương Nhân Kiệt. Vẻ mặt Khương Nhân Kiệt tràn ngập ngạc nhiên bị đao chém trúng ngực.
Phập phụt!
Khương Nhân Kiệt thiêu đốt chân nguyên, sức phòng ngự là gấp đôi ban đầu nhưng vẫn không đỡ nổi đòn công kích của Lâm Tiêu. Đao quang màu đen dễ dàng xé tan chân nguyên hộ thể của Khương Nhân Kiệt, để lại vết thương dài gần thước trên ngực gã. Máu phun ra, tiếng xương ngực gãy vang lên.
- Ngăn nó lại!
Đám người Nhiếp Hùng lấy chưởng hóa đao quét mạnh ra, định ngăn lại Khương Nhân Kiệt công kích. Nhưng một chưởng của võ giả Quy Nguyên cảnh làm sao bọn họ đỡ được? Bàn tay màu đen ầm vang dễ dàng đập nát công kích của đám người Nhiếp Hùng, giáng xuống đỉnh đầu mấy người bọn họ.
Các đệ tử Nhiếp gia bi thương gào thét:
- Gia chủ!
- Thiếu gia!
Đám người Nhiếp Hùng trợn to mắt, đôi mắt tuyệt vọng. Khi mấy người cho rằng mình chết chắc thì có một bàn tay che trên đầu bọn họ, nhẹ nâng chưởng ảnh chân nguyên đang giáng xuống. Bàn tay đó nhẹ đẩy, bàn tay chân nguyên màu đen to lớn bị chấn nát.
Người ra tay là Lâm Tiêu, hơi thở chân nguyên phát ra ồ ạt tràn ngập sơn cốc.
- Lâm thiếu hiệp, ngươi . . .!
- Lâm đại ca!
Đám người Nhiếp Hùng lấy lại tinh thần, hóa đá. Những người khá cũng rung động. Khương Nhân Kiệt, Lạc Gia Thành há hốc mồm.
Một chưởng nhẹ nhàng chấn vỡ chưởng của gia chủ Khương Nhân Kiệt cảnh giới Quy Nguyên cảnh sơ kỳ. Tiểu tử này cũng là cường giả Quy Nguyên cảnh sơ kỳ, biến đổi đột ngột làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Lâm Tiêu, Lâm Tiêu lạnh lùng bước chậm vòng ra trước mặt nhóm Nhiếp Hùng, đối diện Khương Nhân Kiệt.
Ánh mắt Lâm Tiêu không chứa tình cảm gì:
- Ba năm trước ta không giết chết ngươi, lần này . . .
- Ta lấy mạng ngươi!
Giọng Lâm Tiêu không lớn nhưng như tiếng sấm vang vọng trong Đao Vương cốc, vang bên tai mọi người, chấn màng tai cả đám ù đặc.
Khương Nhân Kiệt dâng trào sát ý, biểu tình không thay đổi vì thực lực của Lâm Tiêu mạnh mẽ:
- Ha ha ha! Tiểu tử giỏi, cuồng, quá cuồng. Hèn gì ngươi không sợ hãi, hóa ra cũng đến Quy Nguyên cảnh sơ kỳ. Phải nói ngươi làm ta rất bất ngờ, nhưng vậy thì sao? Ngươi phải chết trên Đảo Đao Vương này!
Các võ giả hít sâu, lòng mong chờ.
- Xem ra sắp có cuộc chiến sống chết.
Xem tình hình thì Khương Nhân Kiệt và thiếu niên kia sẽ giằng co không chết không ngừng. Đây là cuộc chiến đỉnh cao giữa cường giả Quy Nguyên cảnh.
- Chết đi!
Chiến đao treo bên hông rút khỏi vỏ, Khương Nhân Kiệt bộc phát chân nguyên. Nhát đao chém về phía Lâm Tiêu cách mấy chục thước, mũi đao chứa chân nguyên chém khí kình sắc bén xé rách hư không.
Lâm Tiêu hét to:
- Trong vòng năm chiêu ta lấy mạng ngươi!
Keng!
Lâm Tiêu mặt không biểu tình, rút chiến đao ra. Đây là thanh chiến đao màu đen, tên Vô Cực, nguyên khí hạ phẩm thất giai. Gần đây Lâm Tiêu mất mười ức trong hội đâu giá quy mô lớn ở Quận thành Hiên Dật được chiến đao này. Sau cuộc chiến với La Thiên Đô thì Thái Huyền đao lục giai đã đầy vết rạn, không chịu nổi chiến đấu đẳng cấp Quy Nguyên cảnh.
Ầm ầm ầm!
Đao Vương cốc như có động đất, vách đá hai bên lăn xuống vô số nham thạch. Xung lực hung mãnh bộc phát tứ tán, mặt đất cứng rắn bị xé rách khe nứt thô mấy thước như mạng nhện lan tràn ra xa.
Đám người Nhiếp Hùng biến sắc mặt.
- Nguy rồi, mau lùi!
Ngay khi hai bên đánh nhau thì nhóm Nhiếp Hùng đã chạy ra xa, luôn núp bên ghềnh đá mới thoát nạn.
Xẹt xẹt xẹt!
Một đao đỡ công kích của Khương Nhân Kiệt, Lâm Tiêu nhảy vọt lên bầu trời. Nơi này có nhiều võ giả, nếu tùy ý đánh nhau sẽ làm nhiều người vô tội gặp nạn.
Khương Nhân Kiệt hét to một tiếng:
- Đi đâu?
Khương Nhân Kiệt phóng lên cao theo Lâm Tiêu, chân nguyên bùng nổ, chiến đao biến thành đao ảnh khổng lồ mông lung ầm ầm chém ra. Đao ảnh dài trăm thước, lướt qua đâu là không khí dao động như sắp chém rách bầu trời.
- Đao ý, đến đây!
Trong đao ảnh chứa đao ý đáng sợ, cao cỡ ngũ phẩm. Lúc xưa sau khi bị Lâm Tiêu đánh tan đao ý, Khương Nhân Kiệt một hơi đột phá Quy Nguyên cảnh, lần thứ hai lĩnh ngộ đao ý, gia cố vào đao ảnh. Bây giờ uy hiếp từ đao ý ngũ phẩm khủng bố kia khuếch tán, khí thế một đao phá trời.
Biểu tình Khương Nhân Kiệt ngông cuồng, khí thế như cầu vồng:
- Xem ngươi làm sao phá được Thông Thiên Trảm của ta?
- Chiêu thứ nhất!
- Lục Đạo Luân Hồi!
Trên bầu trời, ánh mắt Lâm Tiêu lạnh băng, chân nguyên tinh thần rót vào Vô Cực đao, hắn thi triển chiêu mạnh nhất của Luân Hồi Đao quyết.
Ầm ầm ầm!
Đao vừa chém ra, luân hồi biến thiên, hủy diệt hết thảy. Luân hồi đao ảnh rực rỡ chém vào đao ảnh của Khương Nhân Kiệt, trong tiếng nổ thế như chẻ tre đánh nát đao ảnh của Khương Nhân Kiệt.
Trong ánh mắt kinh hoàng của Khương Nhân Kiệt, Vô Cực đao áp sát.
Khương Nhân Kiệt trợn to mắt nói:
- Dễ dàng chém nát đao ảnh của ta?
Khương Nhân Kiệt không dự đoán được thực lực của Lâm Tiêu sẽ đáng sợ thế này. Đối diện đao quang luân hồi chém xuống, Khương Nhân Kiệt vội giơ chiến đao lên chắn.
- Phá!
Khương Nhân Kiệt dốc sức vung đao định chém đứt đao quang của Lâm Tiêu. Chiến đao và đao quang luân hồi đụng mạnh trong không trung.
Ầm!
Trong các cặp mắt theo dõi, hai mắt Khương Nhân Kiệt xoe tròn bay ngược ra, hộc máu đập xuống Đao Vương cốc. Khương Nhân Kiệt chật vật ngã vào trong đám nham thạch.
Lạc Gia Thành Quy Nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong trợn mắt há hốc mồm:
- Cái gì? Tiểu tử này rõ ràng mới Quy Nguyên cảnh sơ kỳ mà sao đáng sợ quá vậy? Một đao hoàn toàn áp chế đao ý ngũ phẩm của Khương Nhân Kiệt, đùa sao?
Tuy Khương Nhân Kiệt chỉ là Quy Nguyên cảnh sơ kỳ nhưng vì gã sinh ra trên Đảo Đao Vương nên lĩnh ngộ đao ý rất đáng sợ. Khương Nhân Kiệt không bằng Lạc Gia Thành nhưng đủ sức đấu với các đao khách Quy Nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong bình thường khác. Tuy nhiên Lâm Tiêu cùng là đao khách một kích đánh bại Khương Nhân Kiệt, khiến Lạc Gia Thành rất giật mình.
Dưới lòng nham thạch, Khương Nhân Kiệt gào thét:
- Chết tiệt!
Khương Nhân Kiệt bay lên cao, mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Tiêu chằm chằm. Nhát đao vừa rồi làm Khương Nhân Kiệt nhớ lại ba năm trước, khiến gã rất khó chịu và tức giận, không chấp nhận được.
Ầm!
Khương Nhân Kiệt đốt cháy chân nguyên trong người, tiến vào trạng thái thiêu đốt chân nguyên. Lửa chân nguyên bốc cháy quanh thân Khương Nhân Kiệt, gã rống to lại chém nhát đao.
Khương Nhân Kiệt tức giận quát:
- Tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc! Kim Quang Huyền Nguyệt Trảm!
Nhát đao chém ra, đao quang vàng bắn ra như vầng trăng khuyết màu vàng chứa khí thế không gì phá nổi. Chân nguyên ngưng tụ mạnh hơn đao trước gấp hai, tốc độ nhanh như tia chớp. Huyễn đao quang xẹt qua.
Lâm Tiêu cười khẩy nói:
- A? Vỡ cho ta!
Lâm Tiêu giơ cao Vô Cực đao chém xuống.
Đối phó võ giả Quy Nguyên cảnh sơ kỳ cỡ như Khương Nhân Kiệt không cần Lâm Tiêu thiêu đốt chân nguyên. Không nói thứ khác, chỉ tính chân nguyên tinh thần của Lâm Tiêu đã có uy lực không thua gì Khương Nhân Kiệt thiêu đốt chân nguyên, giết gà không cần dùng dao mổ trâu.
Răng rắc!
Đao quang đen xẹt qua, bình thường không có gì lạ nhưng dễ dàng đánh nát đao quang màu vàng mà Khương Nhân Kiệt dốc sức chém ra. Đao quang màu đen chợt lóe, nhanh đến mắt thường khó thấy ập vào mặt Khương Nhân Kiệt. Vẻ mặt Khương Nhân Kiệt tràn ngập ngạc nhiên bị đao chém trúng ngực.
Phập phụt!
Khương Nhân Kiệt thiêu đốt chân nguyên, sức phòng ngự là gấp đôi ban đầu nhưng vẫn không đỡ nổi đòn công kích của Lâm Tiêu. Đao quang màu đen dễ dàng xé tan chân nguyên hộ thể của Khương Nhân Kiệt, để lại vết thương dài gần thước trên ngực gã. Máu phun ra, tiếng xương ngực gãy vang lên.
/1338
|