Tương Thiên Thần tháo xuống mặt nạ của nam tử kia.
Khuôn mặt có chút quen thuộc lộ ra trước mặt mọi người.
- Cái gì?
Hoa!
Diễn cảm mọi người thật khiếp sợ.
- Hắn là…Lâm Tiêu, không đúng, người này lớn tuổi hơn Lâm Tiêu không ít, hình dáng chênh lệch, nhưng khuôn mặt thật tương tự, chẳng lẽ là thân nhân của hắn?
Mà khiếp sợ hơn nữa chính là Đông Phương Hiên Viên cùng Đông Phương Nguyệt Minh, ánh mắt hai người kích động, trong lòng không khỏi nghĩ tới một người, đôi tay âm thầm siết chặt.
Đôi mắt Tương Thiên Thần lộ hung quang, lạnh lùng nói:
- Chư vị chắc đang giật mình về khuôn mặt của người này, không sai, khi tại hạ nhìn thấy hắn cũng kinh hãi, sau khi điều tra mới phát hiện hắn chính là ca ca của Lâm Tiêu, Lâm Hiên.
- Đối với Lâm Hiên có lẽ mọi người còn xa lạ, ta giải thích một chút, người này từng là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật, từng có một đoạn tình cảm lưu luyến với con gái Đông Phương Hiên Viên là Đông Phương Nguyệt Linh, hơn mười năm trước mất tích, không nghĩ tới hiện tại hắn lại giết chóc khắp nơi trong Quận Võ Lăng chúng ta, Đông Phương Hiên Viên, ngươi còn có lời gì để nói.
Đông Phương Hiên Viên siết chặt hai tay, nội tâm giằng co kịch liệt, ánh mắt dữ tợn đáng sợ, hắn thật không ngờ nam tử này là ca ca của Lâm Tiêu, hiện tại Lâm Tiêu đã chết, dù là vì Lâm Tiêu hắn cũng nên cứu Lâm Hiên, nhưng mà…
Hắn đưa mắt nhìn qua Đông Phương Nguyệt Minh, hiện lên tia bất đắc dĩ.
- Tương Thiên Thần, người này đích thật là đại ca Lâm Tiêu, nhưng nghe nói năm xưa đã vẫn lạc, không liên quan gì tới quận vương phủ Quận Hiên Dật, vì sao hắn ra tay với quận vương phủ của ngươi, ta nghĩ trong lòng ngươi hẳn rất rõ ràng.
Đông Phương Hiên Viên lộ ra sát khí, lãnh đạm nói.
- Không quan hệ tới Quận Hiên Dật của ngươi? Tốt lắm!
Trong mắt Tương Thiên Thần hiện hàn mang, nhe răng cười, đột nhiên bổ ra một chưởng đánh lên người Lâm Hiên.
- Phanh!
Lâm Hiên miệng phun máu tươi, thân thể nện xuống quảng trường, mặt đất hiện lên khe nứt, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa không dứt, vô cùng thê thảm.
- Ngươi…
Thần sắc Đông Phương Hiên Viên âm tình bất định, trong lòng giằng co kịch liệt, vô cùng phẫn nộ.
- Chậc chậc, Đông Phương Hiên Viên, người này là võ giả Quận Hiên Dật, ngươi lại thờ ơ, thật khiến lòng người lạnh lẽo ah.
Thanh âm Tương Thiên Thần vang vọng, bộ mặt đáng sợ như ma quỷ:
- Nếu không quan hệ tới Quận Hiên Dật các ngươi, như vậy ta sẽ không khách khí, bất luận kẻ nào liệp sát đệ tử Quận Võ Lăng chúng ta, ta phải cho hắn sống không được, chết không thể!
- Người đâu, tế trận!
Tương Thiên Thần vung tay lên, nhất thời có vài cao thủ đi tới bố trí trận văn trên quảng trường, bốn phía xuất hiện bảy trụ đồng màu đen, quanh quẩn hắc mang, mà Lâm Hiên bị trói trên một trụ đồng ở trung ương.
- Đây là…Vạn Ma Phệ Tâm trận!
Mọi người kinh hãi, không rét mà run, trận pháp này sẽ làm thân thể người bị ăn mòn từng chút một, mãi tới khi hóa thành xương khô, quá trình duy trì suốt ba ngày, là một trong những trận pháp tàn nhẫn nhất.
Oanh long long…
Sắc mặt Tương Thiên Thần không chút thay đổi, mở ra đại trận, từng luồng sương mù màu đen điên cuồng tràn vào thân thể Lâm Hiên, thân thể hắn bộc phát ra từng trận khói đen, phát ra thanh âm ăn mòn làm lòng người kinh hãi.
- Chư vị, đây là kết cục đắc tội Quận Võ Lăng chúng ta!
Tương Thiên Thần dữ tợn cười to.
- Ha ha ha…
Lâm Hiên đột nhiên cười điên cuồng, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo, ánh mắt tản mát ra cừu hận nhìn chằm chằm Tương Thiên Thần, cười lớn:
- Tương Thiên Thần, đây là thủ đoạn của ngươi sao? Lâm Hiên này là người từ trong địa ngục đi ra, chút năng lực tra tấn này làm gì được ta, ngươi chờ xem, không lâu tương lai ta sẽ cho ngươi thi cốt vô tồn, chết không toàn thây, ha ha…
- Bây giờ nên làm gì?
Lâm Tiêu đứng trên không trung, nhìn chân trời ầm ầm nổ vang phương xa, sắc mặt âm tình bất định.
Cuối cùng, hắn cắn răng hướng chỗ chiến trường bay tới.
Hiện tại nếu hắn muốn rời khỏi nơi này, cơ hội duy nhất chính là đi qua thông đạo lốc xoáy, ngoài ra không còn biện pháp nào khác, mà căn cứ theo lời Uyên Long Vương, thông đạo rất có thể nằm tại chỗ ở của Ma Hồ Vương, hắn chỉ còn cách liều lĩnh đi tới đó tìm kiếm, nếu không cho dù hắn chạy bao xa trong tầng thứ tư này cũng không thoát khỏi sự đuổi giết của vương giả sinh tử cảnh có thể xé rách hư không.
Vài giờ sau, Lâm Tiêu đi tới khu vực trọng yếu nhất trong lãnh địa Ma Hồ Vương, càng đến gần địa phương hai đại vương giả giao chiến ma sát khí càng thêm cuồng bạo, ma sát khí nồng đậm như hóa thành mây đen cuồn cuộn, bao trùm khắp trời đất.
Ở trên bầu trời ngoài ngàn dặm, thân hình Ma Hồ Vương bị ma sát khí bao phủ dày đặc, khuôn mặt dữ tợn, trên người hắn có từng luồng ngọn lửa vô hình bốc cao, ngọn lửa tối đen hơi mờ, không ngừng quấn quýt cùng ma sát khí, từ xa nhìn lại linh hồn Lâm Tiêu có loại cảm giác như muốn đông cứng, vô cùng khó chịu.
Mà đối diện Ma Hồ Vương, Uyên Long Vương đứng thẳng ngạo nghễ, khuôn mặt như cười như không, lân giáp trên người phá nát, máu tươi đầm đìa, gai nhọn trên lưng cũng gãy hơn mười cây, hiển nhiên đã trải qua cuộc đại chiến thảm thiết, đôi mắt huyết sắc âm lãnh lạnh lùng đối kháng cùng ngọn lửa màu đen trên người Ma Hồ Vương, tựa hồ thật có kiên nhẫn muốn ngư ông thủ lợi.
Cẩn thận giấu kín thân hình, Lâm Tiêu thu liễm chân khí đưa mắt tìm kiếm khắp chung quanh, rốt cục ở ngoài mấy trăm dặm trong khu vực núi hoang cách chỗ của Ma Hồ Vương, hắn thấy được thông đạo lốc xoáy tối đen cao vài chục thước.
- Đó là thông đạo lốc xoáy đi, làm sao đi qua?
Lâm Tiêu ẩn sau khối nham thạch cau mày, sở dĩ hắn thay đổi bản thể đi tới là vì muốn dễ che giấu, tuy vương giả sinh tử cảnh mạnh mẽ, nhưng cảm giác cũng không phải vô hạn, nhưng thông đạo lốc xoáy ở gần chỗ đối phương mấy trăm dặm, nếu có động tĩnh gì nhất định sẽ bị phát hiện.
- Đợi, phải kiên nhẫn chờ tại chỗ này, chỉ cần hai người kia tiếp tục giao thủ bọn hắn sẽ không rảnh bận tâm chuyện khác, tới lúc đó là cơ hội ta rời đi tốt nhất.
Lâm Tiêu ẩn kín thân hình, ánh mắt bình tĩnh, đầy kiên nhẫn.
Trên người Ma Hồ Vương, ngọn lửa màu đen không ngừng vặn vẹo bốc lên, tản ra khí tức làm người sợ hãi, mà sắc mặt Ma Hồ Vương thật khó xem, trong hơi thở khủng bố không ngừng phóng xuất ra ma sát khí nồng đậm, gắt gao bao trùm ngọn lửa, song phương dây dưa, điên cuồng tranh đấu.
Dần dần, ngọn lửa màu đen bị Ma Hồ Vương trấn áp, chậm rãi luyện hóa dung nhập vào cơ thể hắn.
- Đó là Thiên Ma Phệ Hồn Diễm mà Uyên Long Vương nói sao? Xem ra sắp bị Ma Hồ Vương luyện hóa, mà Uyên Long Vương tuyệt đối sẽ không để Ma Hồ Vương thành công.
Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn Uyên Long Vương.
Nhưng bất ngờ chính là Uyên Long Vương tựa hồ không có dự định động thủ, vẫn giữ biểu tình bình tĩnh như trước.
Phốc xuy…
Ngay lúc ngọn lửa sắp sửa dung nhập vào trong thân thể Ma Hồ Vương hoàn toàn, đột nhiên thân hình hắn chấn động, trong miệng phun ra ngụm máu tươi màu đen, thân thể đột nhiên run rẩy lên, như bị trọng kích, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ.
Khuôn mặt có chút quen thuộc lộ ra trước mặt mọi người.
- Cái gì?
Hoa!
Diễn cảm mọi người thật khiếp sợ.
- Hắn là…Lâm Tiêu, không đúng, người này lớn tuổi hơn Lâm Tiêu không ít, hình dáng chênh lệch, nhưng khuôn mặt thật tương tự, chẳng lẽ là thân nhân của hắn?
Mà khiếp sợ hơn nữa chính là Đông Phương Hiên Viên cùng Đông Phương Nguyệt Minh, ánh mắt hai người kích động, trong lòng không khỏi nghĩ tới một người, đôi tay âm thầm siết chặt.
Đôi mắt Tương Thiên Thần lộ hung quang, lạnh lùng nói:
- Chư vị chắc đang giật mình về khuôn mặt của người này, không sai, khi tại hạ nhìn thấy hắn cũng kinh hãi, sau khi điều tra mới phát hiện hắn chính là ca ca của Lâm Tiêu, Lâm Hiên.
- Đối với Lâm Hiên có lẽ mọi người còn xa lạ, ta giải thích một chút, người này từng là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật, từng có một đoạn tình cảm lưu luyến với con gái Đông Phương Hiên Viên là Đông Phương Nguyệt Linh, hơn mười năm trước mất tích, không nghĩ tới hiện tại hắn lại giết chóc khắp nơi trong Quận Võ Lăng chúng ta, Đông Phương Hiên Viên, ngươi còn có lời gì để nói.
Đông Phương Hiên Viên siết chặt hai tay, nội tâm giằng co kịch liệt, ánh mắt dữ tợn đáng sợ, hắn thật không ngờ nam tử này là ca ca của Lâm Tiêu, hiện tại Lâm Tiêu đã chết, dù là vì Lâm Tiêu hắn cũng nên cứu Lâm Hiên, nhưng mà…
Hắn đưa mắt nhìn qua Đông Phương Nguyệt Minh, hiện lên tia bất đắc dĩ.
- Tương Thiên Thần, người này đích thật là đại ca Lâm Tiêu, nhưng nghe nói năm xưa đã vẫn lạc, không liên quan gì tới quận vương phủ Quận Hiên Dật, vì sao hắn ra tay với quận vương phủ của ngươi, ta nghĩ trong lòng ngươi hẳn rất rõ ràng.
Đông Phương Hiên Viên lộ ra sát khí, lãnh đạm nói.
- Không quan hệ tới Quận Hiên Dật của ngươi? Tốt lắm!
Trong mắt Tương Thiên Thần hiện hàn mang, nhe răng cười, đột nhiên bổ ra một chưởng đánh lên người Lâm Hiên.
- Phanh!
Lâm Hiên miệng phun máu tươi, thân thể nện xuống quảng trường, mặt đất hiện lên khe nứt, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa không dứt, vô cùng thê thảm.
- Ngươi…
Thần sắc Đông Phương Hiên Viên âm tình bất định, trong lòng giằng co kịch liệt, vô cùng phẫn nộ.
- Chậc chậc, Đông Phương Hiên Viên, người này là võ giả Quận Hiên Dật, ngươi lại thờ ơ, thật khiến lòng người lạnh lẽo ah.
Thanh âm Tương Thiên Thần vang vọng, bộ mặt đáng sợ như ma quỷ:
- Nếu không quan hệ tới Quận Hiên Dật các ngươi, như vậy ta sẽ không khách khí, bất luận kẻ nào liệp sát đệ tử Quận Võ Lăng chúng ta, ta phải cho hắn sống không được, chết không thể!
- Người đâu, tế trận!
Tương Thiên Thần vung tay lên, nhất thời có vài cao thủ đi tới bố trí trận văn trên quảng trường, bốn phía xuất hiện bảy trụ đồng màu đen, quanh quẩn hắc mang, mà Lâm Hiên bị trói trên một trụ đồng ở trung ương.
- Đây là…Vạn Ma Phệ Tâm trận!
Mọi người kinh hãi, không rét mà run, trận pháp này sẽ làm thân thể người bị ăn mòn từng chút một, mãi tới khi hóa thành xương khô, quá trình duy trì suốt ba ngày, là một trong những trận pháp tàn nhẫn nhất.
Oanh long long…
Sắc mặt Tương Thiên Thần không chút thay đổi, mở ra đại trận, từng luồng sương mù màu đen điên cuồng tràn vào thân thể Lâm Hiên, thân thể hắn bộc phát ra từng trận khói đen, phát ra thanh âm ăn mòn làm lòng người kinh hãi.
- Chư vị, đây là kết cục đắc tội Quận Võ Lăng chúng ta!
Tương Thiên Thần dữ tợn cười to.
- Ha ha ha…
Lâm Hiên đột nhiên cười điên cuồng, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo, ánh mắt tản mát ra cừu hận nhìn chằm chằm Tương Thiên Thần, cười lớn:
- Tương Thiên Thần, đây là thủ đoạn của ngươi sao? Lâm Hiên này là người từ trong địa ngục đi ra, chút năng lực tra tấn này làm gì được ta, ngươi chờ xem, không lâu tương lai ta sẽ cho ngươi thi cốt vô tồn, chết không toàn thây, ha ha…
- Bây giờ nên làm gì?
Lâm Tiêu đứng trên không trung, nhìn chân trời ầm ầm nổ vang phương xa, sắc mặt âm tình bất định.
Cuối cùng, hắn cắn răng hướng chỗ chiến trường bay tới.
Hiện tại nếu hắn muốn rời khỏi nơi này, cơ hội duy nhất chính là đi qua thông đạo lốc xoáy, ngoài ra không còn biện pháp nào khác, mà căn cứ theo lời Uyên Long Vương, thông đạo rất có thể nằm tại chỗ ở của Ma Hồ Vương, hắn chỉ còn cách liều lĩnh đi tới đó tìm kiếm, nếu không cho dù hắn chạy bao xa trong tầng thứ tư này cũng không thoát khỏi sự đuổi giết của vương giả sinh tử cảnh có thể xé rách hư không.
Vài giờ sau, Lâm Tiêu đi tới khu vực trọng yếu nhất trong lãnh địa Ma Hồ Vương, càng đến gần địa phương hai đại vương giả giao chiến ma sát khí càng thêm cuồng bạo, ma sát khí nồng đậm như hóa thành mây đen cuồn cuộn, bao trùm khắp trời đất.
Ở trên bầu trời ngoài ngàn dặm, thân hình Ma Hồ Vương bị ma sát khí bao phủ dày đặc, khuôn mặt dữ tợn, trên người hắn có từng luồng ngọn lửa vô hình bốc cao, ngọn lửa tối đen hơi mờ, không ngừng quấn quýt cùng ma sát khí, từ xa nhìn lại linh hồn Lâm Tiêu có loại cảm giác như muốn đông cứng, vô cùng khó chịu.
Mà đối diện Ma Hồ Vương, Uyên Long Vương đứng thẳng ngạo nghễ, khuôn mặt như cười như không, lân giáp trên người phá nát, máu tươi đầm đìa, gai nhọn trên lưng cũng gãy hơn mười cây, hiển nhiên đã trải qua cuộc đại chiến thảm thiết, đôi mắt huyết sắc âm lãnh lạnh lùng đối kháng cùng ngọn lửa màu đen trên người Ma Hồ Vương, tựa hồ thật có kiên nhẫn muốn ngư ông thủ lợi.
Cẩn thận giấu kín thân hình, Lâm Tiêu thu liễm chân khí đưa mắt tìm kiếm khắp chung quanh, rốt cục ở ngoài mấy trăm dặm trong khu vực núi hoang cách chỗ của Ma Hồ Vương, hắn thấy được thông đạo lốc xoáy tối đen cao vài chục thước.
- Đó là thông đạo lốc xoáy đi, làm sao đi qua?
Lâm Tiêu ẩn sau khối nham thạch cau mày, sở dĩ hắn thay đổi bản thể đi tới là vì muốn dễ che giấu, tuy vương giả sinh tử cảnh mạnh mẽ, nhưng cảm giác cũng không phải vô hạn, nhưng thông đạo lốc xoáy ở gần chỗ đối phương mấy trăm dặm, nếu có động tĩnh gì nhất định sẽ bị phát hiện.
- Đợi, phải kiên nhẫn chờ tại chỗ này, chỉ cần hai người kia tiếp tục giao thủ bọn hắn sẽ không rảnh bận tâm chuyện khác, tới lúc đó là cơ hội ta rời đi tốt nhất.
Lâm Tiêu ẩn kín thân hình, ánh mắt bình tĩnh, đầy kiên nhẫn.
Trên người Ma Hồ Vương, ngọn lửa màu đen không ngừng vặn vẹo bốc lên, tản ra khí tức làm người sợ hãi, mà sắc mặt Ma Hồ Vương thật khó xem, trong hơi thở khủng bố không ngừng phóng xuất ra ma sát khí nồng đậm, gắt gao bao trùm ngọn lửa, song phương dây dưa, điên cuồng tranh đấu.
Dần dần, ngọn lửa màu đen bị Ma Hồ Vương trấn áp, chậm rãi luyện hóa dung nhập vào cơ thể hắn.
- Đó là Thiên Ma Phệ Hồn Diễm mà Uyên Long Vương nói sao? Xem ra sắp bị Ma Hồ Vương luyện hóa, mà Uyên Long Vương tuyệt đối sẽ không để Ma Hồ Vương thành công.
Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn Uyên Long Vương.
Nhưng bất ngờ chính là Uyên Long Vương tựa hồ không có dự định động thủ, vẫn giữ biểu tình bình tĩnh như trước.
Phốc xuy…
Ngay lúc ngọn lửa sắp sửa dung nhập vào trong thân thể Ma Hồ Vương hoàn toàn, đột nhiên thân hình hắn chấn động, trong miệng phun ra ngụm máu tươi màu đen, thân thể đột nhiên run rẩy lên, như bị trọng kích, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ.
/1338
|