Uất Trì Chiến tu luyện Huyền Phương Bất Diệt Thể là võ học tổ truyền của gia tộc mình, sau khi dung nhập vào huyết mạch thì uy lực vô cùng. Có thể nói lực phòng ngự của Uất Trì Chiến mạnh còn hơn cường giả đỉnh Quy Nguyên cảnh hậu kỳ mặc hộ giáp thượng phẩm. Hiện tại Uất Trì Chiến bị thương trước khí lạnh của Hàn Băng Cổ Giao, nếu đổi lại người khác sẽ càng chật vật hơn, không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Lâm Hiên, Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên giật mình, ánh mắt trầm trọng thầm nghĩ:
- Mộ địa Vương giả này không đơn giản chút nào, còn có cửu tinh yêu thú đáng sợ như thế bảo vệ.
Thấy nhóm Lâm Tiêu, Uất Trì Chiến rống to:
- Ha ha ha ha! Lâm Tiêu, Hiên Viên huynh, ba người đến thật đúng lúc! Hai con yêu thú quá mạnh mẽ, hay chúng ta hợp tác với nhau đi?
Hoàng Phủ Vô Danh mắt xoe tròn, sang sảng nói:
- Nói đúng, mộ địa Vương giả có nhiều báu vật, chắc mỗi người đều có phần. Hay cùng nhau hợp tác càng tốt, khi đó sẽ chia đều báu vật?
Trương Ngạo Thiên lạnh lùng cười:
- Hoàng Phủ Vô Danh, chia đều thì khỏi nói đi. Trong mộ địa Vương giả tuy có nhiều báu vật nhưng thứ quý giá nhất chỉ có một, ta nghĩ chắc mọi người ai cũng biết?
Quận vương Hoàng Phủ Vô Danh cười gượng:
- Khụ khụ, cái này thì . . . Giết hai con súc sinh trước rồi tính.
Như Trương Ngạo Thiên nói, đối với võ giả bình thường thì trong mộ địa Vương giả có hàng tá báu vật, thứ đồ nào Vương giả Sinh Tử cảnh từng trước giờ chưa từng có như vũ khí, hộ giáp đều đủ làm người ta điên cuồng. Nhưng đối với cường giả đỉnh Quy Nguyên cảnh hậu kỳ thì trong mộ địa Vương giả có một báu vật đáng giá bọn họ liều mạng bất chấp tất cả, đó là áo nghĩa mà Vương giả Sinh Tử cảnh lĩnh ngộ. Dù là áo nghĩa sinh tử hay áo nghĩa không gian, chỉ cần có được chút ít là đủ để võ giả đỉnh Quy Nguyên cảnh hậu kỳ tiến bước dài trong cảnh giới hiện có, tiến bộ vượt bậc, thậm chí có hy vọng bước vào Sinh Tử cảnh.
Thấy Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Đông Phương Hiên Viên xuất hiện, mắt ma vượn màu đen, ma giao màu băng lam lóe tia cảnh giác nhưng không kiêng dè. Chúng nó nhìn sâu trong sơn cốc, tỏ vẻ cực kỳ tự tin.
Trong không trung, Lâm Tiêu đột nhiên nhìn sâu trong sơn cốc, lạnh nhạt nói:
- Hợp tác thì thôi khỏi, bởi vì chúng ta cũng có đối thủ.
Lâm Tiêu dứt lời, trong sơn cốc bắn ra một tia chớp màu bạc như sấm sét xẹt qua không trung, chớp mắt đến gần Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Đông Phương Hiên Viên.
- Grao grao!
Đó là một con yêu báo cao trăm thước, người đầy hoa văn bạc, trên đầu có cái sừng nhọn màu bạc. Mũi sừng bắn ra tia điện xèo xèo.
So với ma vượn màu đen cao vài trăm thước, ma giao màu băng lam dài ngàn thước thì thể hình con báo yêu cao trăm thước không to lớn gì, có thể nói là nhỏ xinh, nhưng người nó phát ra khí thế không thua gì hai con yêu thú, thậm chí mạnh hơn. Đôi mắt bạc nhìn chăm chú đằng trước.
Ngân Văn Điện Báo vừa xuất hiện liền gầm gừ với ba người Lâm Tiêu:
- Grao grao!
Ý nghĩa tiếng gầm không cần nói cũng biết, đó là kêu đám người Lâm Tiêu cút khỏi mộ địa Vương giả.
Lâm Tiêu mỉm cười nói:
- Xem ra chúng ta là khách không mời.
Lâm Tiêu âm thầm siết chặt Lôi Đình đao.
Ngân Văn Điện Báo mắt bạc co rút, cái đầu khổng lồ cúi xuống, nó tấn công trước.
Răng rắc!
Một tia chớp bạc xẹt qua không gian, tia chớp dài cỡ trăm trượng, chứa lực lượng hủy thiên diệt địa trong phút chốc đến trước mặt Lâm Tiêu.
- Phá!
Lâm Tiêu chém nhát đao, mắt lóe tia sáng, vận chuyển tinh thần chân nguyên. Lôi Đình đao đeo bên hông hóa thành tia chớp lam va chạm với tia chớp bạc.
Xèo xèo xèo!
Trong khoảnh khắc phạm vi trăm trượng thành biển sét, tia chớp lam và bạc đan xen, va chạm, bộc phát tia điện không gì sánh bằng. Trung tâm biển sét, Lâm Tiêu bay ngược ra trăm thước, võ phục mới thay lại rách mướp lộ ra Thiên Nguyên Long Lân giáp bên trong. Các tia điện màu bạc chạy dọc hộ giáp, cuối cùng tắt ngấm.
Lâm Tiêu hất cổ tay hơi tê, hắn nhếch môi cười với Ngân Văn Điện Báo:
- Uy lực không tệ.
Vèo vèo!
Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên bay tới cùng Lâm Tiêu thành thế tam giác bao vây Ngân Văn Điện Báo vào giữa.
Không cần nói nhiều, hai bên xáp lá cà:
- Giết!!!
- Grao grao!
Bên kia, ma vượn màu đen, ma giao màu băng lam cũng gầm rống đánh với nhóm Tinh Băng Vân, Hoàng Phủ Vô Danh.
Ầm ầm ầm!
Dao động chân nguyên cuồng bạo ầm ầm thổi quét, cát bay đá chạy. Cảnh tượng này làm người ta sợ hãi. Hai bên đánh đấm túi bụi, trong sơn cốc khắp nơi là bão chân nguyên khủng bố, mỗi kích qua đi sẽ tạo thành cảnh tượng kinh khủng.
Xoẹt!
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, bắn nổ ngọn núi cao cách mấy chục dặm.
Ầm!
Bên kia, bàn tay to màu vàng vỗ xuống đập mặt đất thủng một cái hố sâu trăm thước. Cổ thụ chọc trời trong phạm vi trăm thước vỡ nát thành bột phấn.
Chỗ ma giao màu băng lam càng thảm khốc, khắp nơi bị san bằng, tan vỡ thành băng vụn.
Trong phút chốc mọi người đánh nhau dữ dội, biến dãy núi trong sơn cốc thành biển chân nguyên cuồng bạo. Đất đai nứt nẻ, cổ thụ sụp xuống, khắp nơi là một mảnh hỗn độn ghê người.
Bên ngoài Quận thành Võ Uy, thú triều tấn công đã đến trạng thái gay cấn, mỗi giây có hàng tá dân chúng, yêu thú chết đi. Trên đất trống ngoài Quận Võ Uy máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi.
Lâm Tiêu cầm Lôi Đình đao, mỗi đao chém xuống có tia chớp bắn lên. Các tia chớp phô thiên cái địa, thiên lôi ầm ầm nổ đì đùng, kết hợp sự đáng sợ của Ngũ Ngục Pháp Vương Đao, liên tục đẩy lùi Ngân Văn Điện Báo. Tia chớp kinh người dâng lên, mặt đất cháy khét, hàng đống cây cối bị đánh vỡ vụn thành tro bụi.
Góc bên kia, Quận vương Đông Phương Hiên Viên ánh mắt sắc lạnh, tay cầm Tử Điện Lôi thương đâm ra. Tử quang dâng lên đằng trước, sấm sét ầm vang. Thoáng chốc khu vực hai he chiến đấu đan xen tia chớp màu tím, màu lam, màu bạc, như vì sao nổ tỏa ánh sáng chói lòa. Ánh sáng chói mắt đáng sợ làm người ta không thể nhìn thẳng.
Một góc khác bên Ngân Văn Điện Báo, Lâm Hiên không có thuộc tính lôi nhưng gã mặc Thánh Nguyên Huyết Khải, bước chân quỷ mị, vô tung vô ảnh, xuất chiêu dứt khoát lặng lẽ. Nhờ Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên yểm hộ, mỗi đòn công kích của Lâm Hiên quái dị khó đoán, gây rắc rối lớn cho Ngân Văn Điện Báo.
Ngân Văn Điện Báo mạnh thật nhưng bị ba người hợp tác đánh cho liên tục thụt lùi. Đặc biệt là Lâm Tiêu, mỗi nhát đao chém xuống buộc Ngân Văn Điện Báo dốc hết sức chống trả, không dám khinh thường. Áp lực bên Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên nhỏ hơn nhiều, hai người dốc sức gây rắc rối lớn cho Ngân Văn Điện Báo.
Lâm Tiêu một đao đẩy lùi Ngân Văn Điện Báo, hắn thiêu đốt chân nguyên tinh thần, đột nhiên thi triển thức thứ bốn của Ngũ Ngục Pháp Vương Đao:
- Ma Ngục Đao!
Ầm ầm ầm!
Nhát đao của Lâm Tiêu xé rách khung trời. Đao quang chưa tới mà mặt đất đã nứt một cái khe to dài trăm trượng, khí thế khủng bố đè xuống. Con ngươi Ngân Văn Điện Báo co rút, các tia chớp dâng lên ngoài người nó tụ tập vào mũi sừng sét bắn ra tia sáng bạc chói lóa.
Lâm Hiên, Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên giật mình, ánh mắt trầm trọng thầm nghĩ:
- Mộ địa Vương giả này không đơn giản chút nào, còn có cửu tinh yêu thú đáng sợ như thế bảo vệ.
Thấy nhóm Lâm Tiêu, Uất Trì Chiến rống to:
- Ha ha ha ha! Lâm Tiêu, Hiên Viên huynh, ba người đến thật đúng lúc! Hai con yêu thú quá mạnh mẽ, hay chúng ta hợp tác với nhau đi?
Hoàng Phủ Vô Danh mắt xoe tròn, sang sảng nói:
- Nói đúng, mộ địa Vương giả có nhiều báu vật, chắc mỗi người đều có phần. Hay cùng nhau hợp tác càng tốt, khi đó sẽ chia đều báu vật?
Trương Ngạo Thiên lạnh lùng cười:
- Hoàng Phủ Vô Danh, chia đều thì khỏi nói đi. Trong mộ địa Vương giả tuy có nhiều báu vật nhưng thứ quý giá nhất chỉ có một, ta nghĩ chắc mọi người ai cũng biết?
Quận vương Hoàng Phủ Vô Danh cười gượng:
- Khụ khụ, cái này thì . . . Giết hai con súc sinh trước rồi tính.
Như Trương Ngạo Thiên nói, đối với võ giả bình thường thì trong mộ địa Vương giả có hàng tá báu vật, thứ đồ nào Vương giả Sinh Tử cảnh từng trước giờ chưa từng có như vũ khí, hộ giáp đều đủ làm người ta điên cuồng. Nhưng đối với cường giả đỉnh Quy Nguyên cảnh hậu kỳ thì trong mộ địa Vương giả có một báu vật đáng giá bọn họ liều mạng bất chấp tất cả, đó là áo nghĩa mà Vương giả Sinh Tử cảnh lĩnh ngộ. Dù là áo nghĩa sinh tử hay áo nghĩa không gian, chỉ cần có được chút ít là đủ để võ giả đỉnh Quy Nguyên cảnh hậu kỳ tiến bước dài trong cảnh giới hiện có, tiến bộ vượt bậc, thậm chí có hy vọng bước vào Sinh Tử cảnh.
Thấy Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Đông Phương Hiên Viên xuất hiện, mắt ma vượn màu đen, ma giao màu băng lam lóe tia cảnh giác nhưng không kiêng dè. Chúng nó nhìn sâu trong sơn cốc, tỏ vẻ cực kỳ tự tin.
Trong không trung, Lâm Tiêu đột nhiên nhìn sâu trong sơn cốc, lạnh nhạt nói:
- Hợp tác thì thôi khỏi, bởi vì chúng ta cũng có đối thủ.
Lâm Tiêu dứt lời, trong sơn cốc bắn ra một tia chớp màu bạc như sấm sét xẹt qua không trung, chớp mắt đến gần Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Đông Phương Hiên Viên.
- Grao grao!
Đó là một con yêu báo cao trăm thước, người đầy hoa văn bạc, trên đầu có cái sừng nhọn màu bạc. Mũi sừng bắn ra tia điện xèo xèo.
So với ma vượn màu đen cao vài trăm thước, ma giao màu băng lam dài ngàn thước thì thể hình con báo yêu cao trăm thước không to lớn gì, có thể nói là nhỏ xinh, nhưng người nó phát ra khí thế không thua gì hai con yêu thú, thậm chí mạnh hơn. Đôi mắt bạc nhìn chăm chú đằng trước.
Ngân Văn Điện Báo vừa xuất hiện liền gầm gừ với ba người Lâm Tiêu:
- Grao grao!
Ý nghĩa tiếng gầm không cần nói cũng biết, đó là kêu đám người Lâm Tiêu cút khỏi mộ địa Vương giả.
Lâm Tiêu mỉm cười nói:
- Xem ra chúng ta là khách không mời.
Lâm Tiêu âm thầm siết chặt Lôi Đình đao.
Ngân Văn Điện Báo mắt bạc co rút, cái đầu khổng lồ cúi xuống, nó tấn công trước.
Răng rắc!
Một tia chớp bạc xẹt qua không gian, tia chớp dài cỡ trăm trượng, chứa lực lượng hủy thiên diệt địa trong phút chốc đến trước mặt Lâm Tiêu.
- Phá!
Lâm Tiêu chém nhát đao, mắt lóe tia sáng, vận chuyển tinh thần chân nguyên. Lôi Đình đao đeo bên hông hóa thành tia chớp lam va chạm với tia chớp bạc.
Xèo xèo xèo!
Trong khoảnh khắc phạm vi trăm trượng thành biển sét, tia chớp lam và bạc đan xen, va chạm, bộc phát tia điện không gì sánh bằng. Trung tâm biển sét, Lâm Tiêu bay ngược ra trăm thước, võ phục mới thay lại rách mướp lộ ra Thiên Nguyên Long Lân giáp bên trong. Các tia điện màu bạc chạy dọc hộ giáp, cuối cùng tắt ngấm.
Lâm Tiêu hất cổ tay hơi tê, hắn nhếch môi cười với Ngân Văn Điện Báo:
- Uy lực không tệ.
Vèo vèo!
Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên bay tới cùng Lâm Tiêu thành thế tam giác bao vây Ngân Văn Điện Báo vào giữa.
Không cần nói nhiều, hai bên xáp lá cà:
- Giết!!!
- Grao grao!
Bên kia, ma vượn màu đen, ma giao màu băng lam cũng gầm rống đánh với nhóm Tinh Băng Vân, Hoàng Phủ Vô Danh.
Ầm ầm ầm!
Dao động chân nguyên cuồng bạo ầm ầm thổi quét, cát bay đá chạy. Cảnh tượng này làm người ta sợ hãi. Hai bên đánh đấm túi bụi, trong sơn cốc khắp nơi là bão chân nguyên khủng bố, mỗi kích qua đi sẽ tạo thành cảnh tượng kinh khủng.
Xoẹt!
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, bắn nổ ngọn núi cao cách mấy chục dặm.
Ầm!
Bên kia, bàn tay to màu vàng vỗ xuống đập mặt đất thủng một cái hố sâu trăm thước. Cổ thụ chọc trời trong phạm vi trăm thước vỡ nát thành bột phấn.
Chỗ ma giao màu băng lam càng thảm khốc, khắp nơi bị san bằng, tan vỡ thành băng vụn.
Trong phút chốc mọi người đánh nhau dữ dội, biến dãy núi trong sơn cốc thành biển chân nguyên cuồng bạo. Đất đai nứt nẻ, cổ thụ sụp xuống, khắp nơi là một mảnh hỗn độn ghê người.
Bên ngoài Quận thành Võ Uy, thú triều tấn công đã đến trạng thái gay cấn, mỗi giây có hàng tá dân chúng, yêu thú chết đi. Trên đất trống ngoài Quận Võ Uy máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi.
Lâm Tiêu cầm Lôi Đình đao, mỗi đao chém xuống có tia chớp bắn lên. Các tia chớp phô thiên cái địa, thiên lôi ầm ầm nổ đì đùng, kết hợp sự đáng sợ của Ngũ Ngục Pháp Vương Đao, liên tục đẩy lùi Ngân Văn Điện Báo. Tia chớp kinh người dâng lên, mặt đất cháy khét, hàng đống cây cối bị đánh vỡ vụn thành tro bụi.
Góc bên kia, Quận vương Đông Phương Hiên Viên ánh mắt sắc lạnh, tay cầm Tử Điện Lôi thương đâm ra. Tử quang dâng lên đằng trước, sấm sét ầm vang. Thoáng chốc khu vực hai he chiến đấu đan xen tia chớp màu tím, màu lam, màu bạc, như vì sao nổ tỏa ánh sáng chói lòa. Ánh sáng chói mắt đáng sợ làm người ta không thể nhìn thẳng.
Một góc khác bên Ngân Văn Điện Báo, Lâm Hiên không có thuộc tính lôi nhưng gã mặc Thánh Nguyên Huyết Khải, bước chân quỷ mị, vô tung vô ảnh, xuất chiêu dứt khoát lặng lẽ. Nhờ Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên yểm hộ, mỗi đòn công kích của Lâm Hiên quái dị khó đoán, gây rắc rối lớn cho Ngân Văn Điện Báo.
Ngân Văn Điện Báo mạnh thật nhưng bị ba người hợp tác đánh cho liên tục thụt lùi. Đặc biệt là Lâm Tiêu, mỗi nhát đao chém xuống buộc Ngân Văn Điện Báo dốc hết sức chống trả, không dám khinh thường. Áp lực bên Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên nhỏ hơn nhiều, hai người dốc sức gây rắc rối lớn cho Ngân Văn Điện Báo.
Lâm Tiêu một đao đẩy lùi Ngân Văn Điện Báo, hắn thiêu đốt chân nguyên tinh thần, đột nhiên thi triển thức thứ bốn của Ngũ Ngục Pháp Vương Đao:
- Ma Ngục Đao!
Ầm ầm ầm!
Nhát đao của Lâm Tiêu xé rách khung trời. Đao quang chưa tới mà mặt đất đã nứt một cái khe to dài trăm trượng, khí thế khủng bố đè xuống. Con ngươi Ngân Văn Điện Báo co rút, các tia chớp dâng lên ngoài người nó tụ tập vào mũi sừng sét bắn ra tia sáng bạc chói lóa.
/1338
|