Sau khi đột phá cửu tinh, thực lực của Phân thân Toản Địa Giáp trên cả Lâm Tiêu, hiện tại hấp thu Hư ảnh Thiên Mãn Vương thì càng tiến bộ, thể hiện ra thực lực làm Lâm Tiêu rung động.
Phân thân Toản Địa Giáp mồm to nuốt sạch cả thân người Ngân Văn Điện Báo. Sau đó cả hai rời đi, Lâm Tiêu và phân thân Toản Địa Giáp bay hướng khác nhau. Bản tôn đi hướng đại ca Lâm Hiên, phân thân Toản Địa Giáp thì quay người vào sơn cốc, định tìm hang động của Thiên Mãn Vương.
Thiên Mãn Vương là cường giả đẳng cấp yêu vương, giá trị báu vật trong hang động của nó rất đáng giá chờ mong.
Bên ngoài Sơn mạch Đoạn Nha, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên hội hợp với nhóm Đông Phương Nguyệt Linh.
Đông Phương Nguyệt Mính không thấy Lâm Tiêu ngay, căng thẳng hỏi:
- Phụ vương, sao chỉ có hai người ? Lâm Tiêu đâu ?
- Khoan nói nhiều, chúng ta rời khỏi Sơn mạch Đoạn Nha đã!
Một bầy thú triều ập hướng Quận Võ Uy lại trở về sơn mạch, nhóm Đông Phương Hiên Viên đổi hướng bay ra Sơn mạch Đoạn Nha.
Vừa ra khỏi Sơn mạch Đoạn Nha, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên khoanh chân ngồi, nuốt đan dược, vội chữa lành vết thương. Hai tỷ muội Đông Phương Nguyệt Linh nóng ruột nóng gan nhưng chỉ có thể chờ đợi.
Một lát sau, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên hơi khỏe lại. Hai người thở hắt ra, đứng bật dậy.
Đông Phương Nguyệt Mính, Đông Phương Nguyệt Linh sốt ruột hỏi:
- Phụ vương, xảy ra chuyện gì ? Uy hiếp kinh khủng từ sâu trong Sơn mạch Đoạn Nha tuôn ra có lai lịch gì ? Tại sao tất cả thú triều tấn công Quận Võ Uy đều rút về ?
- Lâm Tiêu đâu ? Lâm Tiêu có bị gì không ? Hắn ở đâu ?
Đông Phương Hiên Viên phất tay, biểu tình nghiêm túc nói:
- Linh nhi, Mính nhi, tạm thời không có thời gian giải thích nhiều với các ngươi, chúng ta cần trở lại Sơn mạch Đoạn Nha một chuyến. Hai ngươi chờ ở đây, nếu có gì ngoài ý muốn thì nhớ đừng ở lại, phải quay về Quận Hiên Dật ngay.
Đông Phương Nguyệt Mính, Đông Phương Nguyệt Linh kêu lên:
- Phụ vương!
- Được rồi, đừng nói nhiều, đây là mệnh lệnh!
Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên vọt lên cao, định lao vào Sơn mạch Đoạn Nha lần thứ hai. Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên mới rồi bị thương, có ở lại cũng chỉ thêm phiền. Giờ vết thương của hai người đã khỏe, bọn họ sốt ruột muốn vào Sơn mạch Đoạn Nha cứu Lâm Tiêu.
Một bóng sáng từ xa bay tới, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên mừng rỡ kêu lên:
- Lâm Tiêu, rốt cuộc ngươi đi ra!
Lâm Tiêu cười to bảo:
- Ha ha ha! Một yêu vương đã chết sao có thể ngăn cản được Lâm Tiêu ta ?
Hiếm khi Lâm Tiêu nói đùa.
- Không bị gì thì tốt.
Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên thấy trên người Lâm Tiêu không có vết thương nặng, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm kết thúc, tuy lúc trước nhiều gian nguy nhưng mọi người bình yên vô sự. Nhớ lại cảnh tượng lúc trước, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Tiêu, Lâm Hiên lòng còn sợ hãi. Bọn họ cùng nhìn hướng tháp nhỏ cổ kính trong tay Lâm Hiên.
Hiện giờ tháp nhỏ chỉ cao vài tấc, nhỏ xíu trong tay Lâm Hiên, chứa hơi thở cổ kính, không thấy có gì kỳ lạ. Không ngờ Thiên Mãn Vương xem trọng Thái Thần Tháp như thế, còn bảo là thánh khí của yêu tộc.
Đông Phương Hiên Viên làm quận vương của một quận, gã hiểu biết rất nhiều nhưng chỉ nghe nói về nguyên khí, binh khí vương giả, chưa từng nghe nói về thánh khí. Có lẽ đó không phải phân chia đẳng cấp vũ khí mà là xưng hô.
Lâm Hiên ngần ngừ nói:
- Ngày xưa ta bị nhốt ở cổ địa Thái Thần đã lấy được Thái Thần Tháp này, hợp ý với ta, uy năng vô cùng nhưng không thấy nó có gì đặc biệt, giờ xem ra chắc liên quan đến yêu tộc.
Lâm Tiêu nghĩ đến tình huống trong cổ địa Thái Thần, hắn gật gù. Cổ địa Thái Thần là cấm địa viễn cổ, trong đó hơi kỳ lạ. Không nói thứ khác, chỉ tính người thủ hộ cổng cung điện núi báu là man thú hoàng kim lục tinh đã khiến người bất ngờ.
Dựa theo sách sử ghi chép thì man thú hoàng kim là vương giả trong yêu thú viễn cổ, có huyết mạch vương giả. Man thú hoàng kim còn nhỏ khi lột xác trưởng thành sẽ tự nhiên thăng cấp làm yêu thú vương giai, một loại rất đáng sợ trong số yêu thú vương giai.
Lâm Tiêu xâm nhập đến tận cùng cung điện càng biết rõ Phân thân Toản Địa Giáp thay đổi lớn như vậy, mạnh hơn xa cửu tinh yêu thú bình thường vì nhờ nó nuốt trái tim yêu vương màu vàng. Ít nhất trong tầng thứ bốn chiến trường ma uyên và vưa rồi là năng lượng chứa trong trái tim yêu vương đã bị luyện hóa cứu nó.
Từ các loại dấu hiệu xem ra cổ địa Thái Thần có liên quan sâu xa với yêu tộc chứ không như cấm địa bình thường, tiếc rằng Lâm Tiêu đột phá Quy Nguyên cảnh không còn cơ hội vào cổ địa Thái Thần thám hiểm.
Lâm Tiêu nhắc nhở:
- Đại ca, sau này ít dùng Thái Thần Tháp chút, đặc biệt cẩn thận trước mặt yêu vương.
Lâm Hiên gật gù, cất Thái Thần Tháp vào. Đám người Đông Phương Nguyệt Linh ù ù cạc cạc nhìn.
- Giờ chúng ta về đi, lần này chúng ta đánh chết Quận Võ Uy vương, tiêu diệt nhiều cường giả Quận Võ Uy, sau đó có thú triều tấn công thành trì. Quận Võ Uy suýt thì thành phá quận diệt, các quận vương bị thương nặng, không biết có ai chết chưa. Chắc hẳn không lâu sau tin tức sẽ truyền về đế đô, khi ấy Bách Lý Tỉ bệ hạ sẽ có hành động, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.
Lâm Tiêu, Lâm Hiên liếc nhau, gật gù. Một quận vương chết là chuyện lớn như sóng thần cho Đế quốc Võ Linh, thậm chí khiến đế quốc náo động, hoàng thất bất mãn vô cùng, không chừng sẽ bị nguy hiểm mạng sống. Nhưng Lâm Tiêu không hối hận, nếu lặp lại lần nữa thì hắn vẫn giết Tương Thiên Thần. Lâm Tiêu đã sẵn sàng cho tình huống tệ nhất, chờ xem Đế quốc Võ Linh giải quyết thế nào.
Tiếng xé gió vù vù vang lên, mọi người lên đường bay về hướng Quận Hiên Dật.
Sơn mạch Đoạn Nha, trong sơn cốc trung tâm nhất, xác mấy cửu tinh yêu thú khổng lồ gục ngã. Hoặc đầu nát, hoặc bụng trống trơn, máu chảy lai láng. Trong đó có ma vượn màu đen, ma giao màu băng lam cũng chết. Ma vượn màu đen bị xé sống thành nhiều mảnh. Ma giao màu băng lam thì đầu khét đen, cơ thể dài ngàn thước bị chặt làm hai, máu đông cứng mảng lớn tảng đá.
Trước hang động Thiên Mãn Vương cư ngụ, Lâm Tiêu khống chế Phân thân Toản Địa Giáp đứng ngạo nghễ, toàn thân đẫm máu, đôi mắt vàng sậm lóe tia sáng lạnh, toát ra uy hiếp đặc biệt của vương giả. Mấy cửu tinh yêu thú, một đống bát tinh yêu thú phập phồng lo sợ quỳ trước mặt Phân thân Toản Địa Giáp, không dám rục rịch.
Đẳng cấp yêu thú khi ra tay đến bát tinh thì trí tuệ đã ngang ngửa trẻ em người bình thường, đến cửu tinh thì sánh bằng người trưởng thành trong nhân loại. Lúc trước Thiên Mãn Vương tồn tại, đám yêu thú cường đại trong Sơn mạch Đoạn Nha sợ uy thế của Thiên Mãn Vương, không dám đến gần hang động. Sau khi Thiên Mãn Vương chết, bản năng yêu thú mạnh ăn thịt yếu bùng nổ, chúng nó chen lấn muốn lao vào trong hang động cướp đi báu vật Thiên Mãn Vương để lại.
Tiếc rằng chúng nó gặp Phân thân Toản Địa Giáp càng đáng sợ hơn.
Vừa nãy Phân thân Toản Địa Giáp đại phát thần uy chiến đấu kịch liệt với mấy cửu tinh yêu thú còn lại trong sơn cốc, giết vài cửu tinh yêu thú đứng đầu mạnh nhất. Phân thân Toản Địa Giáp với thủ đoạn sấm sét, máu me đàn áp bạo động, nói cho tất cả yêu thú Sơn mạch Đoạn Nha biết ai là vua nơi này.
Phân thân Toản Địa Giáp mồm to nuốt sạch cả thân người Ngân Văn Điện Báo. Sau đó cả hai rời đi, Lâm Tiêu và phân thân Toản Địa Giáp bay hướng khác nhau. Bản tôn đi hướng đại ca Lâm Hiên, phân thân Toản Địa Giáp thì quay người vào sơn cốc, định tìm hang động của Thiên Mãn Vương.
Thiên Mãn Vương là cường giả đẳng cấp yêu vương, giá trị báu vật trong hang động của nó rất đáng giá chờ mong.
Bên ngoài Sơn mạch Đoạn Nha, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên hội hợp với nhóm Đông Phương Nguyệt Linh.
Đông Phương Nguyệt Mính không thấy Lâm Tiêu ngay, căng thẳng hỏi:
- Phụ vương, sao chỉ có hai người ? Lâm Tiêu đâu ?
- Khoan nói nhiều, chúng ta rời khỏi Sơn mạch Đoạn Nha đã!
Một bầy thú triều ập hướng Quận Võ Uy lại trở về sơn mạch, nhóm Đông Phương Hiên Viên đổi hướng bay ra Sơn mạch Đoạn Nha.
Vừa ra khỏi Sơn mạch Đoạn Nha, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên khoanh chân ngồi, nuốt đan dược, vội chữa lành vết thương. Hai tỷ muội Đông Phương Nguyệt Linh nóng ruột nóng gan nhưng chỉ có thể chờ đợi.
Một lát sau, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên hơi khỏe lại. Hai người thở hắt ra, đứng bật dậy.
Đông Phương Nguyệt Mính, Đông Phương Nguyệt Linh sốt ruột hỏi:
- Phụ vương, xảy ra chuyện gì ? Uy hiếp kinh khủng từ sâu trong Sơn mạch Đoạn Nha tuôn ra có lai lịch gì ? Tại sao tất cả thú triều tấn công Quận Võ Uy đều rút về ?
- Lâm Tiêu đâu ? Lâm Tiêu có bị gì không ? Hắn ở đâu ?
Đông Phương Hiên Viên phất tay, biểu tình nghiêm túc nói:
- Linh nhi, Mính nhi, tạm thời không có thời gian giải thích nhiều với các ngươi, chúng ta cần trở lại Sơn mạch Đoạn Nha một chuyến. Hai ngươi chờ ở đây, nếu có gì ngoài ý muốn thì nhớ đừng ở lại, phải quay về Quận Hiên Dật ngay.
Đông Phương Nguyệt Mính, Đông Phương Nguyệt Linh kêu lên:
- Phụ vương!
- Được rồi, đừng nói nhiều, đây là mệnh lệnh!
Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên vọt lên cao, định lao vào Sơn mạch Đoạn Nha lần thứ hai. Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên mới rồi bị thương, có ở lại cũng chỉ thêm phiền. Giờ vết thương của hai người đã khỏe, bọn họ sốt ruột muốn vào Sơn mạch Đoạn Nha cứu Lâm Tiêu.
Một bóng sáng từ xa bay tới, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên mừng rỡ kêu lên:
- Lâm Tiêu, rốt cuộc ngươi đi ra!
Lâm Tiêu cười to bảo:
- Ha ha ha! Một yêu vương đã chết sao có thể ngăn cản được Lâm Tiêu ta ?
Hiếm khi Lâm Tiêu nói đùa.
- Không bị gì thì tốt.
Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên thấy trên người Lâm Tiêu không có vết thương nặng, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm kết thúc, tuy lúc trước nhiều gian nguy nhưng mọi người bình yên vô sự. Nhớ lại cảnh tượng lúc trước, Đông Phương Hiên Viên, Lâm Tiêu, Lâm Hiên lòng còn sợ hãi. Bọn họ cùng nhìn hướng tháp nhỏ cổ kính trong tay Lâm Hiên.
Hiện giờ tháp nhỏ chỉ cao vài tấc, nhỏ xíu trong tay Lâm Hiên, chứa hơi thở cổ kính, không thấy có gì kỳ lạ. Không ngờ Thiên Mãn Vương xem trọng Thái Thần Tháp như thế, còn bảo là thánh khí của yêu tộc.
Đông Phương Hiên Viên làm quận vương của một quận, gã hiểu biết rất nhiều nhưng chỉ nghe nói về nguyên khí, binh khí vương giả, chưa từng nghe nói về thánh khí. Có lẽ đó không phải phân chia đẳng cấp vũ khí mà là xưng hô.
Lâm Hiên ngần ngừ nói:
- Ngày xưa ta bị nhốt ở cổ địa Thái Thần đã lấy được Thái Thần Tháp này, hợp ý với ta, uy năng vô cùng nhưng không thấy nó có gì đặc biệt, giờ xem ra chắc liên quan đến yêu tộc.
Lâm Tiêu nghĩ đến tình huống trong cổ địa Thái Thần, hắn gật gù. Cổ địa Thái Thần là cấm địa viễn cổ, trong đó hơi kỳ lạ. Không nói thứ khác, chỉ tính người thủ hộ cổng cung điện núi báu là man thú hoàng kim lục tinh đã khiến người bất ngờ.
Dựa theo sách sử ghi chép thì man thú hoàng kim là vương giả trong yêu thú viễn cổ, có huyết mạch vương giả. Man thú hoàng kim còn nhỏ khi lột xác trưởng thành sẽ tự nhiên thăng cấp làm yêu thú vương giai, một loại rất đáng sợ trong số yêu thú vương giai.
Lâm Tiêu xâm nhập đến tận cùng cung điện càng biết rõ Phân thân Toản Địa Giáp thay đổi lớn như vậy, mạnh hơn xa cửu tinh yêu thú bình thường vì nhờ nó nuốt trái tim yêu vương màu vàng. Ít nhất trong tầng thứ bốn chiến trường ma uyên và vưa rồi là năng lượng chứa trong trái tim yêu vương đã bị luyện hóa cứu nó.
Từ các loại dấu hiệu xem ra cổ địa Thái Thần có liên quan sâu xa với yêu tộc chứ không như cấm địa bình thường, tiếc rằng Lâm Tiêu đột phá Quy Nguyên cảnh không còn cơ hội vào cổ địa Thái Thần thám hiểm.
Lâm Tiêu nhắc nhở:
- Đại ca, sau này ít dùng Thái Thần Tháp chút, đặc biệt cẩn thận trước mặt yêu vương.
Lâm Hiên gật gù, cất Thái Thần Tháp vào. Đám người Đông Phương Nguyệt Linh ù ù cạc cạc nhìn.
- Giờ chúng ta về đi, lần này chúng ta đánh chết Quận Võ Uy vương, tiêu diệt nhiều cường giả Quận Võ Uy, sau đó có thú triều tấn công thành trì. Quận Võ Uy suýt thì thành phá quận diệt, các quận vương bị thương nặng, không biết có ai chết chưa. Chắc hẳn không lâu sau tin tức sẽ truyền về đế đô, khi ấy Bách Lý Tỉ bệ hạ sẽ có hành động, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.
Lâm Tiêu, Lâm Hiên liếc nhau, gật gù. Một quận vương chết là chuyện lớn như sóng thần cho Đế quốc Võ Linh, thậm chí khiến đế quốc náo động, hoàng thất bất mãn vô cùng, không chừng sẽ bị nguy hiểm mạng sống. Nhưng Lâm Tiêu không hối hận, nếu lặp lại lần nữa thì hắn vẫn giết Tương Thiên Thần. Lâm Tiêu đã sẵn sàng cho tình huống tệ nhất, chờ xem Đế quốc Võ Linh giải quyết thế nào.
Tiếng xé gió vù vù vang lên, mọi người lên đường bay về hướng Quận Hiên Dật.
Sơn mạch Đoạn Nha, trong sơn cốc trung tâm nhất, xác mấy cửu tinh yêu thú khổng lồ gục ngã. Hoặc đầu nát, hoặc bụng trống trơn, máu chảy lai láng. Trong đó có ma vượn màu đen, ma giao màu băng lam cũng chết. Ma vượn màu đen bị xé sống thành nhiều mảnh. Ma giao màu băng lam thì đầu khét đen, cơ thể dài ngàn thước bị chặt làm hai, máu đông cứng mảng lớn tảng đá.
Trước hang động Thiên Mãn Vương cư ngụ, Lâm Tiêu khống chế Phân thân Toản Địa Giáp đứng ngạo nghễ, toàn thân đẫm máu, đôi mắt vàng sậm lóe tia sáng lạnh, toát ra uy hiếp đặc biệt của vương giả. Mấy cửu tinh yêu thú, một đống bát tinh yêu thú phập phồng lo sợ quỳ trước mặt Phân thân Toản Địa Giáp, không dám rục rịch.
Đẳng cấp yêu thú khi ra tay đến bát tinh thì trí tuệ đã ngang ngửa trẻ em người bình thường, đến cửu tinh thì sánh bằng người trưởng thành trong nhân loại. Lúc trước Thiên Mãn Vương tồn tại, đám yêu thú cường đại trong Sơn mạch Đoạn Nha sợ uy thế của Thiên Mãn Vương, không dám đến gần hang động. Sau khi Thiên Mãn Vương chết, bản năng yêu thú mạnh ăn thịt yếu bùng nổ, chúng nó chen lấn muốn lao vào trong hang động cướp đi báu vật Thiên Mãn Vương để lại.
Tiếc rằng chúng nó gặp Phân thân Toản Địa Giáp càng đáng sợ hơn.
Vừa nãy Phân thân Toản Địa Giáp đại phát thần uy chiến đấu kịch liệt với mấy cửu tinh yêu thú còn lại trong sơn cốc, giết vài cửu tinh yêu thú đứng đầu mạnh nhất. Phân thân Toản Địa Giáp với thủ đoạn sấm sét, máu me đàn áp bạo động, nói cho tất cả yêu thú Sơn mạch Đoạn Nha biết ai là vua nơi này.
/1338
|