Ước chừng hai canh giờ sau, Lâm Tiêu đã hoàn toàn nắm giữ được lộ tuyến vận hành của thức thứ nhất Tà Nguyệt Trảm.
- Thí nghiệm xem thử kết hợp nguyên lực với đao pháp sẽ có hiệu quả gì.
Lâm Tiêu cất kỹ bí tịch đi vào trong đình viện, cây chiến đao này cũng không biết làm bằng chất liệu gì, cầm lên nặng khoảng chừng gần trăm cân, bất quá đối với Lâm Tiêu hiện giờ mà nói lại không coi vào đâu cả.
- Tà Nguyệt Trảm!
Hô!
Trong đình viện Lâm Tiêu bổ ra một đao, chiến đao sắc bén ở trong hư không xé ra một đạo hàn mang, đồng thời nguyên lực trong cơ thể Lâm Tiêu trong cơ thể cũng lập tức dựa theo tâm pháp thức thứ nhất cấp tốc vạn chuyển, nhưng không đợi nguyên khí trong cơ thể hắn vận hành được một nửa, đao thức dĩ nhiên đã được thi triển ra, nguyên lực vận chuyển cũng bị cắt ngang.
- Lại đến. . .
Lâm Tiêu cũng không nhụt chí, lại lần nữa ra chiêu.
Hô! Hô!
Chỉ thấy Lâm Tiêu đứng trong đình viện, chiến đao trong tay cứ lần lượt vung bổ ra.
Lúc đầu trên mặt Lâm Tiêu còn chút nhẹ nhõm, nhưng thời gian dần trôi qua, ánh mắt của hắn lại trở nên ngưng trọng.
- Thật là khó, Nghênh Phong Nhất Đao Trảm này nhìn như đơn giản, không nghĩ tới tu luyện lại khó như vậy, khó trách lúc trước không thấy Ngụy Tả thi triển một chiêu này.
Lâm Tiêu liên tục vung trảm mấy trăm đao, lần lượt nếm thử nguyên lực kết hợp với đao chiêu, nhưng hắn căn bản không cách nào làm được.
Quá khó khăn!
Phải biết rằng, Nghênh Phong Nhất Đao Trảm xuất đao chú ý chính là nhanh, nhanh như tia chớp, nhanh đến mức tận cùng, một đao chém xuống trong chớp mắt đã xong. Có thể ngay trong nháy mắt này, đồng thời khi đao chiêu ra tay còn phải vận hành nguyên lực qua kinh mạch, hơn nữa ngay thời gian mấu chốt đao chiêu chém xuống bạo phát ra, quả thực hoàn toàn không cách nào làm được.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm này chính là Nhân cấp trung giai võ kỹ, hơn nữa chỉ có ba chiêu, ta không thể thật sự theo đuổi qua xa, mỗi ngày siêng năng luyện tập, chung quy sẽ có ngày thi triển thành công.
Lâm Tiêu âm thầm nói.
Hắn đối với chính mình rất có lòng tin, hắn hiện giờ đối với Tà Nguyệt Trảm còn chưa quen thuộc, mỗi lần xuất đao đại bộ phận lực chú ý đều đặt ở vận hành nguyên lực trong người, nhưng theo mình không ngừng luyện tập, quen tay hay việc, sớm muộn gì cũng sẽ triệt để khống chế được Tà Nguyệt Trảm.
Lâm Tiêu không kiêu không ngạo, thu liễm tâm tình, lại lần lượt vung đao tu luyện trong đình viện.
. . .
Thời gian trôi qua, liên tiếp mười ngày Lâm Tiêu đều không bước chân ra khỏi nhà, chỉ ở trong đình viện tu luyện đao pháp.
Không ngừng vung trảm, tu luyện, tiêu hao nguyên lực cũng khiến cho cường độ thân thể Lâm Tiêu đang chậm chạp gia tăng, so sánh với ngay từ đầu, Lâm Tiêu ở mặt lực lượng thân thể và tốc độ lại có tăng lên ở trình độ nhất định, chỉ có điều trước mắt vẫn còn chưa rõ ràng.
Sáng sớm, ánh mặt trời sáng rọi xua tán đi màn đêm u tối, mang đến cho đại địa sức sống căng tràn.
- Tà Nguyệt Trảm!
Xùy~~!
Trong đình viện, Lâm Tiêu hét lớn một tiếng, chiến đao trong tay ra khỏi vỏ như thiểm điện, ở trong hư không xé rách ra một đạo thất luyện, lưỡi đao mổ ra hư không, phát ra tiếng thét kịch liệt, một đạo đao mang vô hình chém lên trên mặt ghế đá trước mặt Lâm Tiêu.
PHỐC!
Mảnh đá bay tán loạn, mặt ngoài ghế đá xuất hiện một vết ngấn dài một thước, rồi sau đó răng rắc một tiếng phân thành hai nửa, chỗ biên giới sắc bén như đao gọt, bóng loáng như mặt ngoài tấm gương vậy.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm thức thứ nhất Tà Nguyệt Trảm rốt cục đã luyện thành bảy tám phần rồi!
Lâm Tiêu âm thầm gật đầu, trải qua mười ngày khổ luyện, hắn hiện giờ đã có thể trong lúc xuất đao đồng thời hoàn toàn vận hành nguyên vẹn trong kinh mạch, chỉ có điều thời điểm bộc phát còn không cách nào nắm giữ, dù là như thế nhưng cũng đã có thể phát huy ra lực lượng gấp 1, 5 lần bản thân, lực lượng lập tức bộc phát vượt ra khỏi 2000 kg, nếu như vận khí tốt, thì chấn phúc lực lượng có thể đạt đến chừng gấp hai lần.
Đáng thương mấy cái ghế đá trong Lâm gia đình viện mấy ngày này mỗi cái đều gồ ghề, dưới sự khổ luyện của Lâm Tiêu không có một cái nào được nguyên vẹn cả.
Ngoài ra, mười ngày khổ luyện cũng khiến thân pháp Lâm Tiêu linh hoạt hơn, ở phương diện khống chế lực lượng cũng tinh tế hơn không ít.
- Nhị ca, ăn điểm tâm thôi.
Bên trong tiền viện, tiếng thúc dục thanh thúy của Lâm Nhu vang lên.
- Hôm nay là thời gian người tham gia dã ngoại khảo thí, không xuất phát thì sẽ muộn đấy.
- Đến đây/
Lâm Tiêu đặt chiến đao lại trong phòng, mỉm cười hô.
. . .
Nếm qua điểm tâm, Lâm Tiêu đi vào Võ Giả Liên Minh.
Hai mươi bảy tên Chuẩn Võ giả thông qua khảo hạch trong phòng cũng đã lục tục ngo ngoe đến đủ.
Trải qua mười ngày tu dưỡng, mỗi người đều dưỡng túc tinh thần, đôi mắt sáng ngời, mang đến cho người một loại cảm giác tinh khí thần đềux vô cùng trong phòng. Ngoài ra, lại có cả mười bảy Chuẩn Võ giả trước đó không thấy ở khảo hạch trong phòng cũng tụ tập tại đại sảnh
Mười bảy người này đều là người lần trước không thông qua được dã ngoại khảo thí, tháng này lại tiếp tục tham gia khảo hạch Chuẩn Võ giả.
- Tốt rồi, xuất phát!
Dã ngoại khảo thí khảo hạch tổng giám khảo vẫn là Chúc Sơn, dưới sự dẫn dắt của hắn, mười tên chấp sự Võ Giả Liên Minh và bốn mươi bốn tên Chuẩn Võ giả lên năm cỗ xe ngựa, mau chóng chạy về phía Nam Thành môn .
Cổ xe ngựa này tương đối rộng rãi, ngoại trừ Chúc Sơn và hai gã chấp sự địa vị tương đối cao hơn ngồi trên một cổ xe ngựa nhỏ ra, tám gã chấp sự còn lại và bốn mươi bốn tên Chuẩn Võ giả ngồi trên bốn chiếc xe ngựa cỡ lớn, trên mỗi chiếc xe ngựa có hai gã chấp sự và mười một gã Chuẩn Võ giả.
Lâm Tiêu và hai người Vu Dịch Văn, Lữ Tuyết ngồi cùng một xe, ngoài ra còn có bốn gã Chuẩn Võ giả trước kia cùng tham gia khảo hạch trong phòng và bốn gã Chuẩn Võ giả đã từng tham gia dã ngoại kháo thí lần trước.
Ngoại trừ bốn gã Chuẩn Võ giả đã có kinh nghiệm ra, trong mắt mấy người còn lại đều ẩn dấu một tia kích động, dù sao mọi người đã lớn vậy rồi nhưng đây lần đầu rời khỏi thành tiến vào dã ngoại, đối với thế giới yêu thú có hiếu kỳ và sợ hãi.
Xe ngựa chạy đến nửa đường, một người trong hai gã chấp sự chậm rãi đứng lên.
- Chư vị Chuẩn Võ giả, chắc hẳn mọi người đối với nội dung dã ngoại khảo hạch đều rất lạ lẫm, giờ ta sẽ nói sơ qua một chút.
Ánh mắt trung niên chấp sự nhìn quét mọi người:
- Khảo hạch dã ngoại khảo thí rất đơn giản, địa điểm khảo thí ngay trong một mảnh núi rừng bên ngoài nam thành Tân Vệ Thành, bên trong có đại lượng nhất tinh yêu thú các loại hình bất đồng, nhiệm vụ khảo hạch của các ngươi chính là tiến vào trong đó, trong một ngày chỉ cần có thể đánh chết một đầu nhất tinh yêu thú, hơn nữa cắt lấy cái mũi của nó mang về thì sẽ thông qua được khảo hạch, thành tích khảo hạch sẽ căn cứ vào mũi của yêu thú các ngươi mang về làm chuẩn, không có bất kỳ quy tắc nào cả, nếu như trong thời gian quy định còn không thể đánh chết bất kỳ một đầu nhất tinh yêu thú nào vậy thì khảo hạch thất bại.
- Thí nghiệm xem thử kết hợp nguyên lực với đao pháp sẽ có hiệu quả gì.
Lâm Tiêu cất kỹ bí tịch đi vào trong đình viện, cây chiến đao này cũng không biết làm bằng chất liệu gì, cầm lên nặng khoảng chừng gần trăm cân, bất quá đối với Lâm Tiêu hiện giờ mà nói lại không coi vào đâu cả.
- Tà Nguyệt Trảm!
Hô!
Trong đình viện Lâm Tiêu bổ ra một đao, chiến đao sắc bén ở trong hư không xé ra một đạo hàn mang, đồng thời nguyên lực trong cơ thể Lâm Tiêu trong cơ thể cũng lập tức dựa theo tâm pháp thức thứ nhất cấp tốc vạn chuyển, nhưng không đợi nguyên khí trong cơ thể hắn vận hành được một nửa, đao thức dĩ nhiên đã được thi triển ra, nguyên lực vận chuyển cũng bị cắt ngang.
- Lại đến. . .
Lâm Tiêu cũng không nhụt chí, lại lần nữa ra chiêu.
Hô! Hô!
Chỉ thấy Lâm Tiêu đứng trong đình viện, chiến đao trong tay cứ lần lượt vung bổ ra.
Lúc đầu trên mặt Lâm Tiêu còn chút nhẹ nhõm, nhưng thời gian dần trôi qua, ánh mắt của hắn lại trở nên ngưng trọng.
- Thật là khó, Nghênh Phong Nhất Đao Trảm này nhìn như đơn giản, không nghĩ tới tu luyện lại khó như vậy, khó trách lúc trước không thấy Ngụy Tả thi triển một chiêu này.
Lâm Tiêu liên tục vung trảm mấy trăm đao, lần lượt nếm thử nguyên lực kết hợp với đao chiêu, nhưng hắn căn bản không cách nào làm được.
Quá khó khăn!
Phải biết rằng, Nghênh Phong Nhất Đao Trảm xuất đao chú ý chính là nhanh, nhanh như tia chớp, nhanh đến mức tận cùng, một đao chém xuống trong chớp mắt đã xong. Có thể ngay trong nháy mắt này, đồng thời khi đao chiêu ra tay còn phải vận hành nguyên lực qua kinh mạch, hơn nữa ngay thời gian mấu chốt đao chiêu chém xuống bạo phát ra, quả thực hoàn toàn không cách nào làm được.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm này chính là Nhân cấp trung giai võ kỹ, hơn nữa chỉ có ba chiêu, ta không thể thật sự theo đuổi qua xa, mỗi ngày siêng năng luyện tập, chung quy sẽ có ngày thi triển thành công.
Lâm Tiêu âm thầm nói.
Hắn đối với chính mình rất có lòng tin, hắn hiện giờ đối với Tà Nguyệt Trảm còn chưa quen thuộc, mỗi lần xuất đao đại bộ phận lực chú ý đều đặt ở vận hành nguyên lực trong người, nhưng theo mình không ngừng luyện tập, quen tay hay việc, sớm muộn gì cũng sẽ triệt để khống chế được Tà Nguyệt Trảm.
Lâm Tiêu không kiêu không ngạo, thu liễm tâm tình, lại lần lượt vung đao tu luyện trong đình viện.
. . .
Thời gian trôi qua, liên tiếp mười ngày Lâm Tiêu đều không bước chân ra khỏi nhà, chỉ ở trong đình viện tu luyện đao pháp.
Không ngừng vung trảm, tu luyện, tiêu hao nguyên lực cũng khiến cho cường độ thân thể Lâm Tiêu đang chậm chạp gia tăng, so sánh với ngay từ đầu, Lâm Tiêu ở mặt lực lượng thân thể và tốc độ lại có tăng lên ở trình độ nhất định, chỉ có điều trước mắt vẫn còn chưa rõ ràng.
Sáng sớm, ánh mặt trời sáng rọi xua tán đi màn đêm u tối, mang đến cho đại địa sức sống căng tràn.
- Tà Nguyệt Trảm!
Xùy~~!
Trong đình viện, Lâm Tiêu hét lớn một tiếng, chiến đao trong tay ra khỏi vỏ như thiểm điện, ở trong hư không xé rách ra một đạo thất luyện, lưỡi đao mổ ra hư không, phát ra tiếng thét kịch liệt, một đạo đao mang vô hình chém lên trên mặt ghế đá trước mặt Lâm Tiêu.
PHỐC!
Mảnh đá bay tán loạn, mặt ngoài ghế đá xuất hiện một vết ngấn dài một thước, rồi sau đó răng rắc một tiếng phân thành hai nửa, chỗ biên giới sắc bén như đao gọt, bóng loáng như mặt ngoài tấm gương vậy.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm thức thứ nhất Tà Nguyệt Trảm rốt cục đã luyện thành bảy tám phần rồi!
Lâm Tiêu âm thầm gật đầu, trải qua mười ngày khổ luyện, hắn hiện giờ đã có thể trong lúc xuất đao đồng thời hoàn toàn vận hành nguyên vẹn trong kinh mạch, chỉ có điều thời điểm bộc phát còn không cách nào nắm giữ, dù là như thế nhưng cũng đã có thể phát huy ra lực lượng gấp 1, 5 lần bản thân, lực lượng lập tức bộc phát vượt ra khỏi 2000 kg, nếu như vận khí tốt, thì chấn phúc lực lượng có thể đạt đến chừng gấp hai lần.
Đáng thương mấy cái ghế đá trong Lâm gia đình viện mấy ngày này mỗi cái đều gồ ghề, dưới sự khổ luyện của Lâm Tiêu không có một cái nào được nguyên vẹn cả.
Ngoài ra, mười ngày khổ luyện cũng khiến thân pháp Lâm Tiêu linh hoạt hơn, ở phương diện khống chế lực lượng cũng tinh tế hơn không ít.
- Nhị ca, ăn điểm tâm thôi.
Bên trong tiền viện, tiếng thúc dục thanh thúy của Lâm Nhu vang lên.
- Hôm nay là thời gian người tham gia dã ngoại khảo thí, không xuất phát thì sẽ muộn đấy.
- Đến đây/
Lâm Tiêu đặt chiến đao lại trong phòng, mỉm cười hô.
. . .
Nếm qua điểm tâm, Lâm Tiêu đi vào Võ Giả Liên Minh.
Hai mươi bảy tên Chuẩn Võ giả thông qua khảo hạch trong phòng cũng đã lục tục ngo ngoe đến đủ.
Trải qua mười ngày tu dưỡng, mỗi người đều dưỡng túc tinh thần, đôi mắt sáng ngời, mang đến cho người một loại cảm giác tinh khí thần đềux vô cùng trong phòng. Ngoài ra, lại có cả mười bảy Chuẩn Võ giả trước đó không thấy ở khảo hạch trong phòng cũng tụ tập tại đại sảnh
Mười bảy người này đều là người lần trước không thông qua được dã ngoại khảo thí, tháng này lại tiếp tục tham gia khảo hạch Chuẩn Võ giả.
- Tốt rồi, xuất phát!
Dã ngoại khảo thí khảo hạch tổng giám khảo vẫn là Chúc Sơn, dưới sự dẫn dắt của hắn, mười tên chấp sự Võ Giả Liên Minh và bốn mươi bốn tên Chuẩn Võ giả lên năm cỗ xe ngựa, mau chóng chạy về phía Nam Thành môn .
Cổ xe ngựa này tương đối rộng rãi, ngoại trừ Chúc Sơn và hai gã chấp sự địa vị tương đối cao hơn ngồi trên một cổ xe ngựa nhỏ ra, tám gã chấp sự còn lại và bốn mươi bốn tên Chuẩn Võ giả ngồi trên bốn chiếc xe ngựa cỡ lớn, trên mỗi chiếc xe ngựa có hai gã chấp sự và mười một gã Chuẩn Võ giả.
Lâm Tiêu và hai người Vu Dịch Văn, Lữ Tuyết ngồi cùng một xe, ngoài ra còn có bốn gã Chuẩn Võ giả trước kia cùng tham gia khảo hạch trong phòng và bốn gã Chuẩn Võ giả đã từng tham gia dã ngoại kháo thí lần trước.
Ngoại trừ bốn gã Chuẩn Võ giả đã có kinh nghiệm ra, trong mắt mấy người còn lại đều ẩn dấu một tia kích động, dù sao mọi người đã lớn vậy rồi nhưng đây lần đầu rời khỏi thành tiến vào dã ngoại, đối với thế giới yêu thú có hiếu kỳ và sợ hãi.
Xe ngựa chạy đến nửa đường, một người trong hai gã chấp sự chậm rãi đứng lên.
- Chư vị Chuẩn Võ giả, chắc hẳn mọi người đối với nội dung dã ngoại khảo hạch đều rất lạ lẫm, giờ ta sẽ nói sơ qua một chút.
Ánh mắt trung niên chấp sự nhìn quét mọi người:
- Khảo hạch dã ngoại khảo thí rất đơn giản, địa điểm khảo thí ngay trong một mảnh núi rừng bên ngoài nam thành Tân Vệ Thành, bên trong có đại lượng nhất tinh yêu thú các loại hình bất đồng, nhiệm vụ khảo hạch của các ngươi chính là tiến vào trong đó, trong một ngày chỉ cần có thể đánh chết một đầu nhất tinh yêu thú, hơn nữa cắt lấy cái mũi của nó mang về thì sẽ thông qua được khảo hạch, thành tích khảo hạch sẽ căn cứ vào mũi của yêu thú các ngươi mang về làm chuẩn, không có bất kỳ quy tắc nào cả, nếu như trong thời gian quy định còn không thể đánh chết bất kỳ một đầu nhất tinh yêu thú nào vậy thì khảo hạch thất bại.
/1338
|