Lăng Thiên Hậu hưng phấn không rảnh chữa trị vết thương, thần thức tiến vào không gian giới chỉ ngay. Lăng Thiên Hậu xoe tròn mắt, mặt nhăn nhó. Trong không gian giới chỉ trống rỗng, chỉ có một khối nguyên thạch sáng chói đập vào cặp mắt Lăng Thiên Hậu.
Lăng Thiên Hậu trợn tròn mắt, giận dữ rít gào:
- Không thể nào! Sao có thể như vậy? Sinh mệnh chi tinh của ta đâu? Báu vật của ta đâu? Vì sao trong không gian giới chỉ của Lâm Tiêu không có gì hết?
Lăng Thiên Hậu ném mạnh nguyên thạch đi xa.
Lăng Thiên Hậu tức xì khói, lại hộc ra một ngụm máu:
- A . . . Phụt.
Lăng Thiên Hậu không ngờ gã vất vả cực khổ, không tiếc đắc tội nguyên thú vương giai, ôm thân thể bị thương nặng, tổn thất một đào sinh phù mới chiếm được không gian giới chỉ thế nhưng chỉ là một cái giới chỉ trống rỗng. A không, còn có một khối nguyên thạch, chết tiệt là đó còn là một khối nguyên thạch hạ phẩm là võ giả Hóa Phàm Cảnh còn không thèm để vào mắt. Giờ phút này, cảm giác trong lòng Lăng Thiên Hậu như có một vạn con cửu tinh yêu thú chạy loạn, vết thương tâm hồn nặng hơn thể xác.
Lăng Thiên Hậu điên cuồng rít gào:
- A a a!!!
Lăng Thiên Hậu nổi khùng đập nát mấy ngọn núi mới bình tĩnh lại, đôi mắt lạnh lẽo toát ra âm trầm, giận dữ đến tột đỉnh.
Lăng Thiên Hậu tức giận quát lớn:
- Lâm Tiêu, đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ bầm thây ngươi ra, bằm nát như tương, thế mới giải mối hận trong lòng ta, a a a....!
Giọng Lăng Thiên Hậu ồm ồm văng vẳng trong thiên địa.
Lăng Thiên Hậu chưa nói xong thì hư không gần đó vang lên tiếng cười lạnh lùng nói:
- Ha ha ha, vậy sao? Ta đang ở đây, thật muốn xem ngươi làm các nào bằm thây ta ra, nát như tương tàu thế nào. Ta đang rất mong chờ đây.
Lâm Tiêu chậm rãi bước ra từ hư không, khóe môi cong lên.
Lăng Thiên Hậu giật mình kêu lên:
- Ngươi . . . Không chết? Còn nhanh chóng tìm ra ta? Không thể nào!
Đôi mắt trước đó còn càn rỡ giờ lộ tia hoảng loạn, Lăng Thiên Hậu không dám tin vào mắt mình. Trong khoảng thời gian ngắn Lăng Thiên Hậu sử dụng đào sinh phù bay xa vạn dặm, khoảng cách này chỉ khi Lâm Tiêu dốc sức đuổi theo ngay khi gã chạy trốn mới tìm ra được. Nhưng Lâm Tiêu làm sao biết vị trí của gã?
Lăng Thiên Hậu ngẫm nghĩ, chợt nhìn không gian giới chỉ trong tay. Lăng Thiên Hậu quan sát kỹ, quả nhiên tìm thấy một tia dao động chân nguyên rất mỏng mảnh trên không gian giới chỉ, nếu không xem xét cẩn thận sẽ không phát hiện ra.
Lăng Thiên Hậu rủa thầm:
- Bà nội nó, tiểu tử này luôn bám theo ta!
Mặt Lăng Thiên Hậu xanh mét, lòng nặng chĩu. Lâm Tiêu tính toán tỉ mỉ như thế chắc chắn không chỉ vì bám theo gã.
Lúc trước Lăng Thiên Hậu vội vàng chạy trốn, sau đó phát hiện không gian giới chỉ trống rỗng, gã tức xì khói, mãi không kịp chữa vết thương trên người. Lăng Thiên Hậu luống cuống tay chân.
Lăng Thiên Hậu vừa lặng lẽ vận chuyển lực lượng sinh mệnh trị vết thương trên người vừa cố tỏ ra bình tĩnh nói:
- Lâm Tiêu, ngươi luôn theo ta đến chỗ này là muốn làm gì?
Lâm Tiêu lạnh lùng cười:
- Ngươi đoán thử xem.
Lâm Tiêu biết Lăng Thiên Hậu muốn câu giờ, hắn rút Lôi Đình đao đeo bên hông ra khỏi vỏ. Lôi Đình đao hóa thành lôi trì nhấn chìm Lăng Thiên Hậu.
Xẹt xẹt đì đùng!
Lôi quang rậm rạp dâng lên trong không trung, Lăng Thiên Hậu gào rú thê thảm. Lăng Thiên Hậu không ngờ Lâm Tiêu nói đánh là đánh, gã dốc hết sức ngăn cản. Trong trạng thái đỉnh cao thì Lăng Thiên Hậu đã chẳng đánh lại Lâm Tiêu, bây giờ gã bị thương nặng, chân nguyên không thể phòng ngự được lực công kích dồn dập của Lâm Tiêu. Lôi quang, đao quang chém xuống, vết thương trên người Lăng Thiên Hậu khét lẹt đen xì, máu phun ra, vô cùng chật vật.
Lăng Thiên Hậu luống cuống, gã vừa ngăn cản vừa ngoài mạnh trong yếu hét lớn:
- Lâm Tiêu, ta cảnh cáo ngươi, ta chính là người của Lăng gia Đế quốc Thần Võ. Nếu ngươi dám giết ta thì Lăng gia chúng ta tuyệt đối không tha cho ngươi, dù là Đế quốc Võ Linh cũng không thể che chở ngươi!
- Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.
Nếu Lâm Tiêu sợ Lăng Thiên Hậu hù thì đã không làm thịt gã. Chân nguyên tinh thần cường đại và đao quang sắc bén không ngừng để lại vết thương trên người Lăng Thiên Hậu.
Lăng Thiên Hậu dù gì chỉ mới bước vào cảnh giới Nửa Bước Vương giả, lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử kém xa Lâm Tiêu tu luyện Tinh Thần Tôi Thể quyết, vết thương trên người càng lúc càng nghiêm trọng.
Mắt thấy sắp chết, Lăng Thiên Hậu gầm lên:
- Chết tiệt, ngươi nghĩ làm vậy có thể giết ta sao?
Người Lăng Thiên Hậu bốc cháy ngọn lửa đen, lửa cháy hừng hực hình thành đôi cánh ma diễm khổng lồ sau lưng gã. Khí thế trên người Lăng Thiên Hậu tăng vọt gấp mấy lần, khí tức đáng sợ làm hư không vặn vẹo.
Khí tức của ngọn lửa thật kinh khủng. Con ngươi Lâm Tiêu co rút.
Đám lửa đen này không biết hình thành như thế nào, toát ra khí tức cực kỳ khủng khiếp, làm Lâm Tiêu có cảm giác như đối diện với một loại tâm hỏa nào đó.
Lăng Thiên Hậu gào thét:
- Lăng gia ta là nhất mạch Ma Diễm gia tộc, trong người chứa huyết mạch Ma Diễm, muốn giết ta? Hôm nay cho ngươi chôn chung với ta!
Hai tay Lăng Thiên Hậu cũng lan tràn lửa đen. Ngọn lửa cháy hừng hực đốt tan nát lôi hải, đao quang của Lâm Tiêu. Lửa hóa thành hai con hỏa long màu đen bay hướng Lâm Tiêu, nuốt luôn cả người hắn.
Lăng Thiên Hậu điên cuồng cười to bảo:
- Ha ha ha! Chết đi!
Lăng Thiên Hậu ho ra màu, nhưng gã kiên quyết để Ma Diễm cháy mãi không tắt. Lúc khởi động Ma Diễm tiêu hao nhiều chân nguyên, tinh huyết của Lăng Thiên Hậu, thi triển thời gian dài thì gã sẽ chết ngay vì tinh huyết cạn kiệt. Nhưng Lăng Thiên Hậu không tính toán nữa, dù sao không giết được Lâm Tiêu thì gã không còn hy vọng sống, chẳng bằng kéo hắn chết chung.
Lăng Thiên Hậu vận chuyển Ma Diễm, điên cuồng cười:
- Chết, chết đi!
Nhưng rồi tiếng cười ngừng bặt, Lăng Thiên Hậu xoe tròn mắt khó tin nhìn đằng trước. Trong Ma Diễm đen kịt, Lâm Tiêu lạnh lùng đi ra. Ma Diễm màu đen như làn gió dịu dàng bao ngoài người Lâm Tiêu, không thể gây chút tổn thương nào cho hắn.
Lăng Thiên Hậu vừa kinh vừa giận. Sao có thể như thế? Tuy huyết mạch Ma Diễm của gã không mạnh nhưng võ giả Nửa Bước Vương giả không đủ sức ngăn cản. Nếu huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh, Ma Diễm của Lăng Thiên Hậu không kém gì thiên hỏa trong truyền thuyết. Tiểu tử kia sao có thể không bị thương chút nào, còn nhẹ nhàng ung dung vậy. Dù là cường giả Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng cũng không làm được điều này.
Mắt Lâm Tiêu lóe tia sáng:
- Chơi lửa trước mặt ta?
Lâm Tiêu tu luyện Phần Viêm Quyết làm sao phải sợ huyết mạch Ma Diễm chưa thức tỉnh. Lâm Tiêu cười khẩy, ngón tay chỉ ra. Nhị muội chân hỏa chứa Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, Cửu U Huyền Tâm Diễm bay ra. Ma Diễm của Lăng Thiên Hậu gặp nhị muội chân hỏa như như mèo thấy cọp, Ma Diễm bị phá vỡ.
Phập phụt!
Ngực Lăng Thiên Hậu thủng một lỗ đen bốc khói khét lẹt, gã ngơ ngác cúi đầu khó tin nhìn lỗ thủng, chân nguyên nhanh chóng xói mòn.
Ầm!
Nhị muội chân hỏa màu đen âm u đốt cháy Lăng Thiên Hậu ra tro, chỉ để lại không gian giới chỉ bị Lâm Tiêu cất vào không gian Thương Long Tí.
Lăng Thiên Hậu trợn tròn mắt, giận dữ rít gào:
- Không thể nào! Sao có thể như vậy? Sinh mệnh chi tinh của ta đâu? Báu vật của ta đâu? Vì sao trong không gian giới chỉ của Lâm Tiêu không có gì hết?
Lăng Thiên Hậu ném mạnh nguyên thạch đi xa.
Lăng Thiên Hậu tức xì khói, lại hộc ra một ngụm máu:
- A . . . Phụt.
Lăng Thiên Hậu không ngờ gã vất vả cực khổ, không tiếc đắc tội nguyên thú vương giai, ôm thân thể bị thương nặng, tổn thất một đào sinh phù mới chiếm được không gian giới chỉ thế nhưng chỉ là một cái giới chỉ trống rỗng. A không, còn có một khối nguyên thạch, chết tiệt là đó còn là một khối nguyên thạch hạ phẩm là võ giả Hóa Phàm Cảnh còn không thèm để vào mắt. Giờ phút này, cảm giác trong lòng Lăng Thiên Hậu như có một vạn con cửu tinh yêu thú chạy loạn, vết thương tâm hồn nặng hơn thể xác.
Lăng Thiên Hậu điên cuồng rít gào:
- A a a!!!
Lăng Thiên Hậu nổi khùng đập nát mấy ngọn núi mới bình tĩnh lại, đôi mắt lạnh lẽo toát ra âm trầm, giận dữ đến tột đỉnh.
Lăng Thiên Hậu tức giận quát lớn:
- Lâm Tiêu, đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ bầm thây ngươi ra, bằm nát như tương, thế mới giải mối hận trong lòng ta, a a a....!
Giọng Lăng Thiên Hậu ồm ồm văng vẳng trong thiên địa.
Lăng Thiên Hậu chưa nói xong thì hư không gần đó vang lên tiếng cười lạnh lùng nói:
- Ha ha ha, vậy sao? Ta đang ở đây, thật muốn xem ngươi làm các nào bằm thây ta ra, nát như tương tàu thế nào. Ta đang rất mong chờ đây.
Lâm Tiêu chậm rãi bước ra từ hư không, khóe môi cong lên.
Lăng Thiên Hậu giật mình kêu lên:
- Ngươi . . . Không chết? Còn nhanh chóng tìm ra ta? Không thể nào!
Đôi mắt trước đó còn càn rỡ giờ lộ tia hoảng loạn, Lăng Thiên Hậu không dám tin vào mắt mình. Trong khoảng thời gian ngắn Lăng Thiên Hậu sử dụng đào sinh phù bay xa vạn dặm, khoảng cách này chỉ khi Lâm Tiêu dốc sức đuổi theo ngay khi gã chạy trốn mới tìm ra được. Nhưng Lâm Tiêu làm sao biết vị trí của gã?
Lăng Thiên Hậu ngẫm nghĩ, chợt nhìn không gian giới chỉ trong tay. Lăng Thiên Hậu quan sát kỹ, quả nhiên tìm thấy một tia dao động chân nguyên rất mỏng mảnh trên không gian giới chỉ, nếu không xem xét cẩn thận sẽ không phát hiện ra.
Lăng Thiên Hậu rủa thầm:
- Bà nội nó, tiểu tử này luôn bám theo ta!
Mặt Lăng Thiên Hậu xanh mét, lòng nặng chĩu. Lâm Tiêu tính toán tỉ mỉ như thế chắc chắn không chỉ vì bám theo gã.
Lúc trước Lăng Thiên Hậu vội vàng chạy trốn, sau đó phát hiện không gian giới chỉ trống rỗng, gã tức xì khói, mãi không kịp chữa vết thương trên người. Lăng Thiên Hậu luống cuống tay chân.
Lăng Thiên Hậu vừa lặng lẽ vận chuyển lực lượng sinh mệnh trị vết thương trên người vừa cố tỏ ra bình tĩnh nói:
- Lâm Tiêu, ngươi luôn theo ta đến chỗ này là muốn làm gì?
Lâm Tiêu lạnh lùng cười:
- Ngươi đoán thử xem.
Lâm Tiêu biết Lăng Thiên Hậu muốn câu giờ, hắn rút Lôi Đình đao đeo bên hông ra khỏi vỏ. Lôi Đình đao hóa thành lôi trì nhấn chìm Lăng Thiên Hậu.
Xẹt xẹt đì đùng!
Lôi quang rậm rạp dâng lên trong không trung, Lăng Thiên Hậu gào rú thê thảm. Lăng Thiên Hậu không ngờ Lâm Tiêu nói đánh là đánh, gã dốc hết sức ngăn cản. Trong trạng thái đỉnh cao thì Lăng Thiên Hậu đã chẳng đánh lại Lâm Tiêu, bây giờ gã bị thương nặng, chân nguyên không thể phòng ngự được lực công kích dồn dập của Lâm Tiêu. Lôi quang, đao quang chém xuống, vết thương trên người Lăng Thiên Hậu khét lẹt đen xì, máu phun ra, vô cùng chật vật.
Lăng Thiên Hậu luống cuống, gã vừa ngăn cản vừa ngoài mạnh trong yếu hét lớn:
- Lâm Tiêu, ta cảnh cáo ngươi, ta chính là người của Lăng gia Đế quốc Thần Võ. Nếu ngươi dám giết ta thì Lăng gia chúng ta tuyệt đối không tha cho ngươi, dù là Đế quốc Võ Linh cũng không thể che chở ngươi!
- Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.
Nếu Lâm Tiêu sợ Lăng Thiên Hậu hù thì đã không làm thịt gã. Chân nguyên tinh thần cường đại và đao quang sắc bén không ngừng để lại vết thương trên người Lăng Thiên Hậu.
Lăng Thiên Hậu dù gì chỉ mới bước vào cảnh giới Nửa Bước Vương giả, lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử kém xa Lâm Tiêu tu luyện Tinh Thần Tôi Thể quyết, vết thương trên người càng lúc càng nghiêm trọng.
Mắt thấy sắp chết, Lăng Thiên Hậu gầm lên:
- Chết tiệt, ngươi nghĩ làm vậy có thể giết ta sao?
Người Lăng Thiên Hậu bốc cháy ngọn lửa đen, lửa cháy hừng hực hình thành đôi cánh ma diễm khổng lồ sau lưng gã. Khí thế trên người Lăng Thiên Hậu tăng vọt gấp mấy lần, khí tức đáng sợ làm hư không vặn vẹo.
Khí tức của ngọn lửa thật kinh khủng. Con ngươi Lâm Tiêu co rút.
Đám lửa đen này không biết hình thành như thế nào, toát ra khí tức cực kỳ khủng khiếp, làm Lâm Tiêu có cảm giác như đối diện với một loại tâm hỏa nào đó.
Lăng Thiên Hậu gào thét:
- Lăng gia ta là nhất mạch Ma Diễm gia tộc, trong người chứa huyết mạch Ma Diễm, muốn giết ta? Hôm nay cho ngươi chôn chung với ta!
Hai tay Lăng Thiên Hậu cũng lan tràn lửa đen. Ngọn lửa cháy hừng hực đốt tan nát lôi hải, đao quang của Lâm Tiêu. Lửa hóa thành hai con hỏa long màu đen bay hướng Lâm Tiêu, nuốt luôn cả người hắn.
Lăng Thiên Hậu điên cuồng cười to bảo:
- Ha ha ha! Chết đi!
Lăng Thiên Hậu ho ra màu, nhưng gã kiên quyết để Ma Diễm cháy mãi không tắt. Lúc khởi động Ma Diễm tiêu hao nhiều chân nguyên, tinh huyết của Lăng Thiên Hậu, thi triển thời gian dài thì gã sẽ chết ngay vì tinh huyết cạn kiệt. Nhưng Lăng Thiên Hậu không tính toán nữa, dù sao không giết được Lâm Tiêu thì gã không còn hy vọng sống, chẳng bằng kéo hắn chết chung.
Lăng Thiên Hậu vận chuyển Ma Diễm, điên cuồng cười:
- Chết, chết đi!
Nhưng rồi tiếng cười ngừng bặt, Lăng Thiên Hậu xoe tròn mắt khó tin nhìn đằng trước. Trong Ma Diễm đen kịt, Lâm Tiêu lạnh lùng đi ra. Ma Diễm màu đen như làn gió dịu dàng bao ngoài người Lâm Tiêu, không thể gây chút tổn thương nào cho hắn.
Lăng Thiên Hậu vừa kinh vừa giận. Sao có thể như thế? Tuy huyết mạch Ma Diễm của gã không mạnh nhưng võ giả Nửa Bước Vương giả không đủ sức ngăn cản. Nếu huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh, Ma Diễm của Lăng Thiên Hậu không kém gì thiên hỏa trong truyền thuyết. Tiểu tử kia sao có thể không bị thương chút nào, còn nhẹ nhàng ung dung vậy. Dù là cường giả Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng cũng không làm được điều này.
Mắt Lâm Tiêu lóe tia sáng:
- Chơi lửa trước mặt ta?
Lâm Tiêu tu luyện Phần Viêm Quyết làm sao phải sợ huyết mạch Ma Diễm chưa thức tỉnh. Lâm Tiêu cười khẩy, ngón tay chỉ ra. Nhị muội chân hỏa chứa Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, Cửu U Huyền Tâm Diễm bay ra. Ma Diễm của Lăng Thiên Hậu gặp nhị muội chân hỏa như như mèo thấy cọp, Ma Diễm bị phá vỡ.
Phập phụt!
Ngực Lăng Thiên Hậu thủng một lỗ đen bốc khói khét lẹt, gã ngơ ngác cúi đầu khó tin nhìn lỗ thủng, chân nguyên nhanh chóng xói mòn.
Ầm!
Nhị muội chân hỏa màu đen âm u đốt cháy Lăng Thiên Hậu ra tro, chỉ để lại không gian giới chỉ bị Lâm Tiêu cất vào không gian Thương Long Tí.
/1338
|