Lão giả mình mặc áo trắng, tóc bạc như tuyết, vẻ ngoài tựa tuổi đã xế chiều mà khí thế lại như sắp quân lâm thiên hạ.
Hắn thong thả bước lên chiến đài, vô số ánh mắt tập trung trên người hắn. Không biết lão giả này là ai đây.
- Công Dương Hoằng!
Trên khán đài có không ít người nhận ra Công Dương Hoằng mà chấn động trong lòng. Đây là Công Dương Hoằng, thế nhưng mái tóc đen đã bạc trắng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn?
- Đại sư thần văn Công Dương Hoằng, không ngờ hắn lại ra mặt vì Tần Vấn Thiên.
Rất nhiều người khiếp sợ trong lòng. Tuy Công Dương Hoằng có tạo nghệ cực cao trong lĩnh vực thần văn, thế nhưng thực lực của hắn có thể chống lại được Cửu Huyền cung không ai bì nổi ư?
Còn nữa, hắn ra tay vì Tần Vấn Thiên, chẳng lẽ hai người bọn họ quen biết nhau nhờ bộ họa quyển thần văn xưa kia sao?
Lạc Vân Hải nhìn Công Dương Hoằng, trong mắt toát lên vẻ châm chọc. Ở nước Sở này mà có người dám can đảm lên tiếng trào phúng Cửu Huyền cung, thì kẻ đó không khỏi quá càn rỡ rồi.
Chẳng lẽ ông lão này không biết Cửu Huyền cung là thế lực như thế nào hay sao?
- Cút!
Thanh niên bên cạnh Tần Vấn Thiên tiến lên một bước, sát ý bùng lên nhắm thẳng về phía Công Dương Hoằng.
Ông lão này muốn chết sao?
- Đúng là cuồng vọng. Đã mấy chục năm rồi không có ai dám nói chuyện với ta như thế đâu.
Công Dương Hoằng lạnh lùng nói rồi nhìn đối phương bước tới. Hắn rung tay lên, và trong khoảnh khắc, ánh sao trong hư không bừng lên rực rỡ. Mọi người chỉ thấy dường như có một cánh tay kết từ ánh sao xuất hiện giữa hư không, hệt như từ trên trời giáng xuống.
Cánh tay khổng lồ kia xòe rộng rồi chụp về phía thanh niên nọ chỉ trong chớp mắt hệt như thiên uy, khiến cho người ta không thể chống đỡ nổi.
Thần sắc của thanh niên kia chợt thay đổi hẳn. Hắn vung mạnh quyền mang, thế nhưng cánh tay kia chẳng khác gì cánh tay của trời. Nó bỏ qua công kích mà chộp thẳng xuống, ghìm chặt cả người đối phương.
Ầm!
Cuồng phong bốc lên, thanh niên nọ bị cánh tay khổng lồ túm lấy nhấc bổng hệt như một con kiến hôi.
Công Dương Hoằng vươn tay về phía bầu trời như thể cánh tay ánh sao kia chính là tay hắn, hắn có thể khống chế nó từ xa.
- Người lớn nhà ngươi phải dạy ngươi làm người mới đúng.
Công Dương Hoằng nói với giọng bình tĩnh. Cánh tay ánh sao rung lên, ném thanh niên nọ ra xa.
Chỉ trong nháy mắt, thanh niên đã bị ném bay khỏi Sở Vương đài, không biết rơi ở nơi đâu.
Công Dương Hoằng ném một cường giả Nguyên Phủ cảnh nhẹ nhàng chẳng khác nào ném một mảnh rác.
Cảnh tượng ấy khiến cho mọi người đều phải trợn mắt mà nhìn.
- Thực lực mạnh quá.
Nội tâm của họ chấn động kịch liệt. Thực lực của Công Dương Hoằng sao có thể mạnh mẽ đến như thế?
Thần sắc của Lạc Vân Hải thay đổi, hắn là người có tu vi Nguyên Phủ cảnh đỉnh phong, làm sao có thể không nhận ra thủ đoạn của Công Dương Hoằng.
Võ Mệnh Thiên Cương, đây là biểu trưng của Thiên Cương cảnh.
Người trong hoàng thất, người của học viện Đế Tinh và tất cả các cường giả ở đây đều cảm thấy lòng mình dậy sóng.
Công Dương Hoằng đứng đầu Quân Lâm yến nhiều năm về trước, sau khi trở lại nước Sở, hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu thần văn. Hóa ra hắn là cường giả Thiên Cương cảnh, thế mà không một ai hay biết.
- Cút xuống đi.
Công Dương Hoằng nói với Lạc Vân Hải một câu bá đạo đến khôn cùng.
Vẻ mặt Lạc Vân Hải sầm xuống, cơ mặt run rẩy liên hồi, thế nhưng hắn vẫn chậm rãi hạ mình đáp xuống mặt đất.
Một kẻ không ai bì nổi như Lạc Vân Hải hắn, bị Công Dương Hoằng quát một tiếng mà rơi thẳng xuống khỏi không trung hệt như ngã khỏi thần đàn.
- Các hạ là người phương nào? Chuyện của Cửu Huyền cung chúng ta, vẫn mong các hạ đừng nên nhúng tay vào mới phải.
Khí thế của Lạc Vân Hải rõ ràng là yếu đi nhiều. Nơi đây không phải là Cửu Huyền cung. Nếu đang ở Cửu Huyền cung thì hắn chẳng sợ gì Công Dương Hoằng, thế nhưng đây lại là nước Sở.
Ở nơi này, một cường giả Thiên Cương cảnh có thể diệt sạch tất cả đám người Cửu Huyền cung bọn họ.
- Câm miệng.
Công Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng:
- Cửu Huyền cung mà suy đồi đến mức đi giễu võ dương oai ở một nơi như nước Sở này ư?
Công Dương Hoằng vừa nói vừa bước tới bên cạnh Tần Vấn Thiên.
Hắn nở một nụ cười nhẹ với Tần Vấn Thiên rồi nói:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại giành được vị trí hạng nhất trong Quân Lâm yến, đúng là khiến ta kinh hỉ đấy.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy Công Dương Hoằng tươi cười thì cũng rất vui vẻ. Lúc trước hắn gặp Công Dương Hoằng, người này tâm như tro tàn, sa sút đến mức cứ như sắp chết đi được vậy.
Mà hôm nay, Công Dương Hoằng bước lên chiến đài, muốn cùng hắn quân lâm thiên hạ. Khí khái này mới đúng là khí thế thuộc về riêng Công Dương Hoằng.
- Trước kia tiền bối cũng giành được mà, ta có gì đáng để mà kiêu ngạo đâu.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười.
- Nào có giống nhau. Năm đó ta giành lấy hạng nhất khi tu vi đang ở Luân Mạch cảnh thời kì toàn thịnh, mà ngươi tham gia Quân Lâm yến lúc mới chỉ có tu vi Luân Mạch cảnh tầng bảy mà thôi. Ngươi còn mạnh hơn ta nhiều.
Công Dương Hoằng vẫn cười, từ ngày Tần Vấn Thiên nói với hắn “quá khứ đã qua, tương lai còn dài, sống vì hôm nay”, hắn đã cho rằng hắn không bằng thiếu niên trước mắt này rồi.
- Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Sở Trần, Âu Thần, tuy bọn họ đều rất khá, thế nhưng đều không bì nổi với ngươi. Nực cười thay Cửu Huyền cung luôn tự xưng là cao ngạo lại thu họ về dưới trướng mà bài xích ngươi không nhận. Lần này chúng làm nhục ngươi không chỉ đáng cười, mà còn thật đáng buồn, đáng tiếc.
Nói đoạn, Công Dương Hoằng chậm rãi xoay người nhìn thẳng vào đám người Lạc Vân Hải.
- Cửu Huyền cung dùng thủ đoạn này để thể hiện mình, nếu để các thế lực bên ngoài biết được thì chỉ sợ sẽ bêu tiếng xấu muôn đời.
Công Dương Hoằng cất giọng bình thản:
- Với thiên phú mà Tần Vấn Thiên thể hiện hôm nay, hắn muốn đi đâu trong các thế lực Phiêu Miểu phong, Lạc Nhật sơn hay Phượng Minh cốc mà chẳng được? Đâu đến lượt Cửu Huyền cung các người kén cá chọn canh. Các người chê nước Sở ta nhỏ bé, ngăn cách với thế giới bên ngoài sao?
- Có điều cũng được thôi, theo ý ta thì Cửu Huyền cung không xứng với thiên phú của Tần Vấn Thiên đâu.
Công Dương Hoằng nói bình thản mà khiến đám người phải hít sâu một hơi.
Không hổ là Công Dương Hoằng, đệ nhất Quân Lâm yến nhiều năm về trước. Hắn đi ra bên ngoài nước Sở, tầm nhìn rộng mở thênh thang, không chỉ bị giới hạn bởi Cửu Huyền cung.
Ban nãy Lạc Vân Hải dùng tư thái vương giả cao ngạo trịch thượng bắt nước Sở thần phục, mời đám người Tư Không Minh Nguyệt vào Cửu Huyền cung, khiến cho mọi người rung động sâu sắc. Họ đều coi Cửu Huyền cung là một nơi xa không thể với, không thể trèo cao.
Thế mà chỉ một câu nói của Công Dương Hoằng đã chọc thủng sự cao ngạo giả dối ấy.
Tần Vấn Thiên giành vị trí đệ nhất trong Quân Lâm yến lần này, Cửu Huyền cung có tư cách gì mà chọn lựa hắn? Vì sao không phải là Tần Vấn Thiên chọn Cửu Huyền cung?
Trước kia, Công Dương Hoằng cũng giành ngôi đầu bảng trong Quân Lâm yến, hắn đâu có vào Cửu Huyền cung mà khi trở lại nước Sở vẫn mạnh đến bậc ấy. Nếu Tần Vấn Thiên ra ngoài trải nghiệm, thì nhiều năm sau khi hắn trở về, sao lại không thể trở thành một Công Dương Hoằng thứ hai, hoặc thậm chí còn cường đại hơn cả Công Dương Hoằng?
- Nếu ngươi muốn đi ra bên ngoài, thì ngay bây giờ ta có thể đưa ngươi rời khỏi nước Sở để gia nhập một tông môn cường đại.
Công Dương Hoằng quay đầu lại rồi mỉm cười nói với Tần Vấn Thiên, hiển nhiên không phải là hắn đang nói đùa.
Chỉ cần Tần Vấn Thiên gật đầu một cái thì hắn có thể đưa Tần Vấn Thiên rời khỏi nước Sở ngay lập tức. Với thiên phú của Tần Vấn Thiên, phải ra bên ngoài mới có bầu trời cao rộng hơn.
Tần Vấn Thiên biết Công Dương Hoằng không lừa mình. Cửu Huyền cung muốn sỉ nhục hắn, Công Dương Hoằng nói như thế vừa để tuyên bố cho người nước Sở, vừa là để giúp Tần Vấn Thiên hắn không bị những lời nói của Lạc Vân Hải đả kích. Công Dương Hoằng muốn mở mang tầm mắt cho hắn, không để hắn bị giới hạn ở Cửu Huyền cung.
Điều khiển mười nước thì đã làm sao? Thế gian này lớn lắm.
Nếu so sánh thế giới này với chín tầng ngân hà, thì nước Sở chẳng qua chỉ nằm ở tầng trời dưới chót mà thôi. Đứng ở nơi đó vĩnh viễn không thể ngắm nhìn phong cảnh ở các tầng trời cao hơn được.
Thế nhưng mà bây giờ Tần Vấn Thiên vẫn còn việc ở nước Sở chưa xong, hắn còn người thân và bạn bè ở nơi này, nếu cứ thế mà đi thì không thể được.
- Xem ra ngươi còn có việc chưa xong. Sau hôm nay ta sẽ đi khỏi nước Sở, ta sẽ dẫn tiến ngươi với một vài thế lực lớn ở bên ngoài xem họ có nguyện đến đón ngươi không. Hoặc là sau khi ta làm xong chuyện mình thì lại về nước Sở một chuyến cũng được.
Công Dương Hoằng mỉm cười nói, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía Sở Thiên Kiêu:
- Bây giờ chắc ngươi đã trở thành thái tử nước Sở rồi đúng không? Người đứng đầu Quân Lâm yến đều có phần thưởng, năm nay ngươi đã chuẩn bị cho người đứng đầu phần thưởng gì vậy?
Sở Thiên Kiêu nhìn Công Dương Hoằng mà không biết hình dung cảm giác trong lòng ra sao. Công Dương Hoằng cường đại như thế căn bản không cần phải để ý đến thân phận của hắn. Công Dương Hoằng có thể dùng tư thái cao ngạo như vậy để đối mặt hắn chính là dựa vào thực lực.
Sở Thiên Kiêu còn chưa nói gì thì Công Dương Hoằng đã nói tiếp:
- Thôi, nếu đã là phần thưởng thì cứ để cho Tần Vấn Thiên tự chọn lấy đi. Tần Vấn Thiên, năm nay ngươi đứng đầu Quân Lâm yến của nước Sở rồi, ngươi muốn cái gì nào?
- Ta muốn nước Sở thả gia gia và cha của ta ra.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Sở Thiên Kiêu với thần thái vô cùng sắc bén.
Hắn đến hoàng thành nước Sở, hắn từng bước mạnh lên, hắn tham gia Quân Lâm yến, hết thảy những gì hắn làm chỉ vì một mục đích duy nhất.
Phụ thân Tần Xuyên và gia gia Tần Hạo của hắn vẫn bị nước Sở giam trong hắc bảo.
- Không được, làm sao ta có thể phóng thích kẻ đứng đầu quân phản loạn!
Sở Thiên Kiêu quát một tiếng lạnh lùng.
- Ta muốn ngươi thả.
Công Dương Hoằng nhìn Sở Thiên Kiêu với tư thái cực kì bá đạo.
Thần sắc của Sở Thiên Kiêu cực kì khó coi. Sau đó hắn nói như chém đinh chặt sắt:
- Dù muốn thả thì ta cũng chỉ có thể thả một mình Tần Xuyên. Tần Hạo không thể thả được, đây là giới hạn của ta.
Công Dương Hoằng nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn Sở Thiên Kiêu cứng cỏi kiên cường, không thể dao động.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu. Tham gia Quân Lâm yến lần này có thể cứu được cha ra cũng là một niềm vui ngoài ý muốn rồi.
- Công Dương Hoằng, ngươi nhúng tay vào nhiều việc quá đó.
Đúng lúc ấy, có một giọng nói hùng hồn ập đến như cuồng phong cuồn cuộn nổi lên.
Công Dương Hoằng nhíu mày nhìn về phương xa, thì thấy một chưởng ấn lôi tôn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng về phía hắn và Tần Vấn Thiên. Lôi quang khủng bố như thể phủ kín đất trời và hủy diệt hết thảy.
- Hừ.
Công Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng, cánh tay ánh sao phóng ra, hai chưởng chạm nhau giữa không trung bùng lên tiếng nổ, sóng khí cuộn trào, đông thời vỡ nát.
Đúng vào lúc ấy, có một người hạ xuống tầng không trên Sở Vương đài. Người này mình mặc áo lam, không giận tự uy, diện mạo có vài phần tương tự với Lạc Thiên Thu và Lạc Vân Hải.
Nhìn thấy người nọ, sắc mặt của mọi người trong học viện Đế Tinh, bao gồm cả Nhậm Thiên Hành đều cực kì khó coi.
Lạc Thiên Nhai của Cửu Huyền cung, đồng thời cũng là học viên của học viện Đế Tinh trong quá khứ!
Không ngờ hắn lại tới nước Sở!
Hắn thong thả bước lên chiến đài, vô số ánh mắt tập trung trên người hắn. Không biết lão giả này là ai đây.
- Công Dương Hoằng!
Trên khán đài có không ít người nhận ra Công Dương Hoằng mà chấn động trong lòng. Đây là Công Dương Hoằng, thế nhưng mái tóc đen đã bạc trắng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn?
- Đại sư thần văn Công Dương Hoằng, không ngờ hắn lại ra mặt vì Tần Vấn Thiên.
Rất nhiều người khiếp sợ trong lòng. Tuy Công Dương Hoằng có tạo nghệ cực cao trong lĩnh vực thần văn, thế nhưng thực lực của hắn có thể chống lại được Cửu Huyền cung không ai bì nổi ư?
Còn nữa, hắn ra tay vì Tần Vấn Thiên, chẳng lẽ hai người bọn họ quen biết nhau nhờ bộ họa quyển thần văn xưa kia sao?
Lạc Vân Hải nhìn Công Dương Hoằng, trong mắt toát lên vẻ châm chọc. Ở nước Sở này mà có người dám can đảm lên tiếng trào phúng Cửu Huyền cung, thì kẻ đó không khỏi quá càn rỡ rồi.
Chẳng lẽ ông lão này không biết Cửu Huyền cung là thế lực như thế nào hay sao?
- Cút!
Thanh niên bên cạnh Tần Vấn Thiên tiến lên một bước, sát ý bùng lên nhắm thẳng về phía Công Dương Hoằng.
Ông lão này muốn chết sao?
- Đúng là cuồng vọng. Đã mấy chục năm rồi không có ai dám nói chuyện với ta như thế đâu.
Công Dương Hoằng lạnh lùng nói rồi nhìn đối phương bước tới. Hắn rung tay lên, và trong khoảnh khắc, ánh sao trong hư không bừng lên rực rỡ. Mọi người chỉ thấy dường như có một cánh tay kết từ ánh sao xuất hiện giữa hư không, hệt như từ trên trời giáng xuống.
Cánh tay khổng lồ kia xòe rộng rồi chụp về phía thanh niên nọ chỉ trong chớp mắt hệt như thiên uy, khiến cho người ta không thể chống đỡ nổi.
Thần sắc của thanh niên kia chợt thay đổi hẳn. Hắn vung mạnh quyền mang, thế nhưng cánh tay kia chẳng khác gì cánh tay của trời. Nó bỏ qua công kích mà chộp thẳng xuống, ghìm chặt cả người đối phương.
Ầm!
Cuồng phong bốc lên, thanh niên nọ bị cánh tay khổng lồ túm lấy nhấc bổng hệt như một con kiến hôi.
Công Dương Hoằng vươn tay về phía bầu trời như thể cánh tay ánh sao kia chính là tay hắn, hắn có thể khống chế nó từ xa.
- Người lớn nhà ngươi phải dạy ngươi làm người mới đúng.
Công Dương Hoằng nói với giọng bình tĩnh. Cánh tay ánh sao rung lên, ném thanh niên nọ ra xa.
Chỉ trong nháy mắt, thanh niên đã bị ném bay khỏi Sở Vương đài, không biết rơi ở nơi đâu.
Công Dương Hoằng ném một cường giả Nguyên Phủ cảnh nhẹ nhàng chẳng khác nào ném một mảnh rác.
Cảnh tượng ấy khiến cho mọi người đều phải trợn mắt mà nhìn.
- Thực lực mạnh quá.
Nội tâm của họ chấn động kịch liệt. Thực lực của Công Dương Hoằng sao có thể mạnh mẽ đến như thế?
Thần sắc của Lạc Vân Hải thay đổi, hắn là người có tu vi Nguyên Phủ cảnh đỉnh phong, làm sao có thể không nhận ra thủ đoạn của Công Dương Hoằng.
Võ Mệnh Thiên Cương, đây là biểu trưng của Thiên Cương cảnh.
Người trong hoàng thất, người của học viện Đế Tinh và tất cả các cường giả ở đây đều cảm thấy lòng mình dậy sóng.
Công Dương Hoằng đứng đầu Quân Lâm yến nhiều năm về trước, sau khi trở lại nước Sở, hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu thần văn. Hóa ra hắn là cường giả Thiên Cương cảnh, thế mà không một ai hay biết.
- Cút xuống đi.
Công Dương Hoằng nói với Lạc Vân Hải một câu bá đạo đến khôn cùng.
Vẻ mặt Lạc Vân Hải sầm xuống, cơ mặt run rẩy liên hồi, thế nhưng hắn vẫn chậm rãi hạ mình đáp xuống mặt đất.
Một kẻ không ai bì nổi như Lạc Vân Hải hắn, bị Công Dương Hoằng quát một tiếng mà rơi thẳng xuống khỏi không trung hệt như ngã khỏi thần đàn.
- Các hạ là người phương nào? Chuyện của Cửu Huyền cung chúng ta, vẫn mong các hạ đừng nên nhúng tay vào mới phải.
Khí thế của Lạc Vân Hải rõ ràng là yếu đi nhiều. Nơi đây không phải là Cửu Huyền cung. Nếu đang ở Cửu Huyền cung thì hắn chẳng sợ gì Công Dương Hoằng, thế nhưng đây lại là nước Sở.
Ở nơi này, một cường giả Thiên Cương cảnh có thể diệt sạch tất cả đám người Cửu Huyền cung bọn họ.
- Câm miệng.
Công Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng:
- Cửu Huyền cung mà suy đồi đến mức đi giễu võ dương oai ở một nơi như nước Sở này ư?
Công Dương Hoằng vừa nói vừa bước tới bên cạnh Tần Vấn Thiên.
Hắn nở một nụ cười nhẹ với Tần Vấn Thiên rồi nói:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại giành được vị trí hạng nhất trong Quân Lâm yến, đúng là khiến ta kinh hỉ đấy.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy Công Dương Hoằng tươi cười thì cũng rất vui vẻ. Lúc trước hắn gặp Công Dương Hoằng, người này tâm như tro tàn, sa sút đến mức cứ như sắp chết đi được vậy.
Mà hôm nay, Công Dương Hoằng bước lên chiến đài, muốn cùng hắn quân lâm thiên hạ. Khí khái này mới đúng là khí thế thuộc về riêng Công Dương Hoằng.
- Trước kia tiền bối cũng giành được mà, ta có gì đáng để mà kiêu ngạo đâu.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười.
- Nào có giống nhau. Năm đó ta giành lấy hạng nhất khi tu vi đang ở Luân Mạch cảnh thời kì toàn thịnh, mà ngươi tham gia Quân Lâm yến lúc mới chỉ có tu vi Luân Mạch cảnh tầng bảy mà thôi. Ngươi còn mạnh hơn ta nhiều.
Công Dương Hoằng vẫn cười, từ ngày Tần Vấn Thiên nói với hắn “quá khứ đã qua, tương lai còn dài, sống vì hôm nay”, hắn đã cho rằng hắn không bằng thiếu niên trước mắt này rồi.
- Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Sở Trần, Âu Thần, tuy bọn họ đều rất khá, thế nhưng đều không bì nổi với ngươi. Nực cười thay Cửu Huyền cung luôn tự xưng là cao ngạo lại thu họ về dưới trướng mà bài xích ngươi không nhận. Lần này chúng làm nhục ngươi không chỉ đáng cười, mà còn thật đáng buồn, đáng tiếc.
Nói đoạn, Công Dương Hoằng chậm rãi xoay người nhìn thẳng vào đám người Lạc Vân Hải.
- Cửu Huyền cung dùng thủ đoạn này để thể hiện mình, nếu để các thế lực bên ngoài biết được thì chỉ sợ sẽ bêu tiếng xấu muôn đời.
Công Dương Hoằng cất giọng bình thản:
- Với thiên phú mà Tần Vấn Thiên thể hiện hôm nay, hắn muốn đi đâu trong các thế lực Phiêu Miểu phong, Lạc Nhật sơn hay Phượng Minh cốc mà chẳng được? Đâu đến lượt Cửu Huyền cung các người kén cá chọn canh. Các người chê nước Sở ta nhỏ bé, ngăn cách với thế giới bên ngoài sao?
- Có điều cũng được thôi, theo ý ta thì Cửu Huyền cung không xứng với thiên phú của Tần Vấn Thiên đâu.
Công Dương Hoằng nói bình thản mà khiến đám người phải hít sâu một hơi.
Không hổ là Công Dương Hoằng, đệ nhất Quân Lâm yến nhiều năm về trước. Hắn đi ra bên ngoài nước Sở, tầm nhìn rộng mở thênh thang, không chỉ bị giới hạn bởi Cửu Huyền cung.
Ban nãy Lạc Vân Hải dùng tư thái vương giả cao ngạo trịch thượng bắt nước Sở thần phục, mời đám người Tư Không Minh Nguyệt vào Cửu Huyền cung, khiến cho mọi người rung động sâu sắc. Họ đều coi Cửu Huyền cung là một nơi xa không thể với, không thể trèo cao.
Thế mà chỉ một câu nói của Công Dương Hoằng đã chọc thủng sự cao ngạo giả dối ấy.
Tần Vấn Thiên giành vị trí đệ nhất trong Quân Lâm yến lần này, Cửu Huyền cung có tư cách gì mà chọn lựa hắn? Vì sao không phải là Tần Vấn Thiên chọn Cửu Huyền cung?
Trước kia, Công Dương Hoằng cũng giành ngôi đầu bảng trong Quân Lâm yến, hắn đâu có vào Cửu Huyền cung mà khi trở lại nước Sở vẫn mạnh đến bậc ấy. Nếu Tần Vấn Thiên ra ngoài trải nghiệm, thì nhiều năm sau khi hắn trở về, sao lại không thể trở thành một Công Dương Hoằng thứ hai, hoặc thậm chí còn cường đại hơn cả Công Dương Hoằng?
- Nếu ngươi muốn đi ra bên ngoài, thì ngay bây giờ ta có thể đưa ngươi rời khỏi nước Sở để gia nhập một tông môn cường đại.
Công Dương Hoằng quay đầu lại rồi mỉm cười nói với Tần Vấn Thiên, hiển nhiên không phải là hắn đang nói đùa.
Chỉ cần Tần Vấn Thiên gật đầu một cái thì hắn có thể đưa Tần Vấn Thiên rời khỏi nước Sở ngay lập tức. Với thiên phú của Tần Vấn Thiên, phải ra bên ngoài mới có bầu trời cao rộng hơn.
Tần Vấn Thiên biết Công Dương Hoằng không lừa mình. Cửu Huyền cung muốn sỉ nhục hắn, Công Dương Hoằng nói như thế vừa để tuyên bố cho người nước Sở, vừa là để giúp Tần Vấn Thiên hắn không bị những lời nói của Lạc Vân Hải đả kích. Công Dương Hoằng muốn mở mang tầm mắt cho hắn, không để hắn bị giới hạn ở Cửu Huyền cung.
Điều khiển mười nước thì đã làm sao? Thế gian này lớn lắm.
Nếu so sánh thế giới này với chín tầng ngân hà, thì nước Sở chẳng qua chỉ nằm ở tầng trời dưới chót mà thôi. Đứng ở nơi đó vĩnh viễn không thể ngắm nhìn phong cảnh ở các tầng trời cao hơn được.
Thế nhưng mà bây giờ Tần Vấn Thiên vẫn còn việc ở nước Sở chưa xong, hắn còn người thân và bạn bè ở nơi này, nếu cứ thế mà đi thì không thể được.
- Xem ra ngươi còn có việc chưa xong. Sau hôm nay ta sẽ đi khỏi nước Sở, ta sẽ dẫn tiến ngươi với một vài thế lực lớn ở bên ngoài xem họ có nguyện đến đón ngươi không. Hoặc là sau khi ta làm xong chuyện mình thì lại về nước Sở một chuyến cũng được.
Công Dương Hoằng mỉm cười nói, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía Sở Thiên Kiêu:
- Bây giờ chắc ngươi đã trở thành thái tử nước Sở rồi đúng không? Người đứng đầu Quân Lâm yến đều có phần thưởng, năm nay ngươi đã chuẩn bị cho người đứng đầu phần thưởng gì vậy?
Sở Thiên Kiêu nhìn Công Dương Hoằng mà không biết hình dung cảm giác trong lòng ra sao. Công Dương Hoằng cường đại như thế căn bản không cần phải để ý đến thân phận của hắn. Công Dương Hoằng có thể dùng tư thái cao ngạo như vậy để đối mặt hắn chính là dựa vào thực lực.
Sở Thiên Kiêu còn chưa nói gì thì Công Dương Hoằng đã nói tiếp:
- Thôi, nếu đã là phần thưởng thì cứ để cho Tần Vấn Thiên tự chọn lấy đi. Tần Vấn Thiên, năm nay ngươi đứng đầu Quân Lâm yến của nước Sở rồi, ngươi muốn cái gì nào?
- Ta muốn nước Sở thả gia gia và cha của ta ra.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Sở Thiên Kiêu với thần thái vô cùng sắc bén.
Hắn đến hoàng thành nước Sở, hắn từng bước mạnh lên, hắn tham gia Quân Lâm yến, hết thảy những gì hắn làm chỉ vì một mục đích duy nhất.
Phụ thân Tần Xuyên và gia gia Tần Hạo của hắn vẫn bị nước Sở giam trong hắc bảo.
- Không được, làm sao ta có thể phóng thích kẻ đứng đầu quân phản loạn!
Sở Thiên Kiêu quát một tiếng lạnh lùng.
- Ta muốn ngươi thả.
Công Dương Hoằng nhìn Sở Thiên Kiêu với tư thái cực kì bá đạo.
Thần sắc của Sở Thiên Kiêu cực kì khó coi. Sau đó hắn nói như chém đinh chặt sắt:
- Dù muốn thả thì ta cũng chỉ có thể thả một mình Tần Xuyên. Tần Hạo không thể thả được, đây là giới hạn của ta.
Công Dương Hoằng nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn Sở Thiên Kiêu cứng cỏi kiên cường, không thể dao động.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu. Tham gia Quân Lâm yến lần này có thể cứu được cha ra cũng là một niềm vui ngoài ý muốn rồi.
- Công Dương Hoằng, ngươi nhúng tay vào nhiều việc quá đó.
Đúng lúc ấy, có một giọng nói hùng hồn ập đến như cuồng phong cuồn cuộn nổi lên.
Công Dương Hoằng nhíu mày nhìn về phương xa, thì thấy một chưởng ấn lôi tôn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng về phía hắn và Tần Vấn Thiên. Lôi quang khủng bố như thể phủ kín đất trời và hủy diệt hết thảy.
- Hừ.
Công Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng, cánh tay ánh sao phóng ra, hai chưởng chạm nhau giữa không trung bùng lên tiếng nổ, sóng khí cuộn trào, đông thời vỡ nát.
Đúng vào lúc ấy, có một người hạ xuống tầng không trên Sở Vương đài. Người này mình mặc áo lam, không giận tự uy, diện mạo có vài phần tương tự với Lạc Thiên Thu và Lạc Vân Hải.
Nhìn thấy người nọ, sắc mặt của mọi người trong học viện Đế Tinh, bao gồm cả Nhậm Thiên Hành đều cực kì khó coi.
Lạc Thiên Nhai của Cửu Huyền cung, đồng thời cũng là học viên của học viện Đế Tinh trong quá khứ!
Không ngờ hắn lại tới nước Sở!
/460
|