Sát ý của nam tử mặc kim giáp mãnh liệt, một luồng khí tức sắc bén đáng sợ từ trên người hắn tràn ngập, chỉ thấy hắn dạo bước, cây giáo sắt dài lần thứ hai bạo kích ra, ánh chớp kim sắc giết về phía Tần Vấn Thiên, uy lực mạnh không biết bao nhiêu.
Tần Vấn Thiên liên tục bước ra, ánh Thần Văn lóng lánh, một Thanh Long bay lên, lao về phía ánh chớp kim sắc, một tiếng nổ vang ầm ầm, Thần Văn bạo liệt.
- Chín người bọn ta, thủ hộ truyền thừa, thực lực đều là Nguyên Phủ đỉnh phong, trận pháp trong đại điện. Nếu như người tranh đoạt truyền thừa Võ Đạo kiệt xuất, lại có phụ tá Thần Văn thì có thể đánh bại chúng ta, cướp đoạt truyền thừa, nhưng ngươi chỉ có tạo nghệ Thần Văn, không có thực lực Võ Đạo, đâu có thể nào mà không chết?
Nam tử mặc kim giáp nói từng chữ sắc bén, chân đạp một cái, mỗi một bước đi ra đều có một cỗ nhuệ khí hàng lâm lên người Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể sắp bị đâm thủng.
Tần Vấn Thiên lui về phía sau, chỉ thấy thời khắc này, tiếng gió gào thét thổi đến, trong chốc lát, mấy bóng người nhảy vào trong đại điện.
Bất ngờ hơn chính là đám người Trảm Trần, Dương Phàm, Triệu Liệt, Âu Phong, bọn họ liên thủ công kích, lấy sức mạnh mạnh nhất phá tan bích Thần Văn, sau đó lập tức nhắm tới đại điện. Nhìn thấy đám người Tần Vấn Thiên vẫn chưa được truyền thừa, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, đám người Tần Vấn Thiên tựa hồ cũng không dễ vượt qua.
Hai tay Chu Sát có vết máu, thời điểm hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên, sát ý vô cùng ác liệt.
Bây giờ, đã đến nước này, truyền thừa gần ngay trước mắt thì không cần Tần Vấn Thiên nữa.
Tên này có thể giết được rồi.
- Tần đại sư, bây giờ, ngươi muốn chết như thế nào?
Chu Sát lạnh lẽo nói.
Thần sắc của Tần Vấn Thiên lạnh lùng theo dõi hắn, mở miệng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không muốn đi ra nơi thí luyện này?
Thần sắc của Chu Sát biến đổi, chỉ thấy một vị nam tử mặc kim giáp mở miệng nói:
- Các ngươi đã tới, đều có tư cách tranh đoạt truyền thừa, đánh bại chúng ta, liền có thể có được bảo vật của Thiên Tôn. Sau đó, cả nơi thí luyện sẽ tiêu tan, các ngươi có thể đơn giản đi ra ngoài.
Nghe được nam tử mặc kim giáp kia nói, sát khí trong mắt Chu Sát càng mạnh, nhìn Tần Vấn Thiên liên tục cười lạnh.
Nhưng đám người Trảm Trần, Dương Phàm, ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào sách cổ trong tay pho tượng, thậm chí không có tâm tư giết Tần Vấn Thiên.
Thiên Tôn truyền thừa, nếu có thể có được nó, đối với bọn họ mà nói không khác gì như hổ thêm cánh, từ nay về sau, bọn họ sắp trở thành thiên kiêu duy nhất của gia tộc môn phái.
Chư thế lực bá chủ, bất luận là tông môn hay gia tộc, từng đời đều có thiên tài vô số, bây giờ bọn họ đang ở Nguyên Phủ đỉnh phong, ở trên bảng Thiên Mệnh, chính là nhân vật thiên kiêu, nhưng trước bọn họ, cũng có người đã từng là thiên kiêu của gia tộc tông môn, bây giờ bước vào Thiên Cương cảnh, địa vị không kém bọn hắn.
Thậm chí, ở sau bọn họ, như trước còn có thể có thiên kiêu xuất hiện.
Chư thiên kiêu đều là người được đề cử làm lãnh tụ gia tộc tông môn, bọn họ chỉ có ở trong cạnh tranh tàn khốc đạp tất cả những người khác, mới có thể trổ hết tài năng, trở thành duy nhất, thành lãnh tụ tương lai.
Bây giờ, Thiên Tôn truyền thừa, không thể phủ nhận đó là cơ hội to lớn.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay Trảm Trần, xuất hiện một thanh kiếm vô cùng sắc bén, ánh sáng lóng lánh, thứ này chính là một thanh Thần binh cấp ba đỉnh cấp.
Trong tay Dương Phàm, xuất hiện một đôi giáp tay, bao trùm song chưởng, giống như là Thần binh cấp ba đỉnh cấp.
Trên người Chư thiên kiêu cũng không có Thần binh cấp bốn, cũng không phải tông môn không có.
Chỉ có điều, bọn họ là nhân vật thiên kiêu, người được đề cử thành lãnh tụ tương lai của tông môn cùng với gia tộc. Yêu cầu của tông môn gia tộc đối với bọn họ là nghiêm khắc nhất, sẽ không để cho bọn họ nương tựa Thần binh mạnh mẽ. Mặc dù có, cũng là dùng bảo mệnh hoặc chạy trối chết, mà không phải Thần binh lợi khí tính công kích.
Như vậy, có lẽ bọn họ ở bên ngoài tu luyện sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng chỉ có như vậy, mới có thể áp bách tiềm lực của bọn họ, bức ra tương lai của bọn họ, mặc dù thật không địch lại, vẫn có thủ đoạn bảo toàn tính mạng.
Bởi vì, bọn họ là thiên kiêu.
Nếu có một ngày, bọn họ ở trong cuộc cạnh tranh hơn thiên kiêu của tông môn khác, như vậy gia tộc hoặc tông môn sẽ không còn hạn chế bọn họ nữa.
Cây giáo dài của nam tử mặc kim giáp phát ra âm thanh thanh thúy, tất cả đều làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Truyền thừa ở ngay phía sau bọn nó, có năng lực thì đi lấy.
Thân ảnh của Trảm Trần nháy mắt đánh tới một nam tử mặc kim giáp, kiếm trong tay trảm ra, trong tích tắc, hư không xuất hiện kiếm vũ rực rỡ, kiếm vũ này lại ngưng tụ ở không trung, hóa thành lưỡi kiếm kiên cố không có gì mà không phá nổi, đâm thẳng đầu của nam tử mặc kim giáp.
Trong thần sắc của nam tử mặc kim giáp chất chứa nhuệ khí, cây giáo dài trong tay liên tục rung động. Trong khoảng thời gian ngắn này, kim quang hiện đầy trời, chỉ thấy bàn tay hắn liên tục run rẩy, kim quang hóa thành một màn trời kim sắc, bao phủ hết thảy.
Thương ra, phá kiếm vũ.
Đám người Dương Phàm tiến lên đánh giết cùng một lúc, chỉ thấy chưởng pháp Trích Tinh của hắn uy lực vô cùng mạnh bạo, như có thể tháo xuống Thần Văn trên bầu trời, cộng thêm Thần binh khủng bố trong tay, lòng bàn tay tràn ngập lực bố hủy diệt, trực tiếp va chạm với cây giáo dài của nam tử mặc kim giáp, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thời khắc này Tần Vấn Thiên cũng không khá hơn, nam tử mặc kim giáp kia như nhận định hắn, muốn tru diệt hắn mới bỏ qua, Chu Sát thấy Dương Phàm đã qua cướp đoạt sách cổ, hắn lại quét về phía Tần Vấn Thiên, người này đáng chém.
Bàn tay của Chu Sát xuất hiện tinh quang cường liệt, giống như bị Thần Văn tẩy luyện, thân thể hắn đột nhiên xung kích, bàn tay oanh ra, trong giây lát, một chưởng ấn Thần Văn rực rỡ bạo kích về phía Tần Vấn Thiên, thần sắc của Tần Vấn Thiên xanh mét, phía trước còn có một nam tử mặc kim giáp tiến hành công kích hắn.
- Tần Vấn Thiên.
Sắc mặt của Bạch Lộc Di trắng bệch, cước bộ đi phía trước, chỉ thấy Chu Sát giơ tay lên oanh ra một chưởng, Bạch Lộc Di kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra máu tươi, ngã ở ngoài đại điện.
Lấy thực lực của nàng vốn dĩ không có cách tham dự vào thí luyện lần này.
Tần Vấn Thiên triệu tập lực Thần Văn, ngăn chặn chưởng ấn Trích Tinh của Chu Sát, nhưng chưởng ấn khủng bố như trước thẩm thấu vào chấn cho hắn khí huyết quay cuồng. Cũng cùng lúc ấy, cây giáo dài của nam tử mặc kim giáp nhanh như ánh chớp ám sát đến, con ngươi của Tần Vấn Thiên trợn to.
Một thương này nhanh đến cực hạn, uy lực vô tận, hắn vốn dĩ không có khả năng ngăn trở.
- Không...
Bạch Lộc Di thấy cảnh tượng như vậy sắc mặt trắng bệch như giấy, Bạch Lộc Cảnh cũng bị một nam tử mặc kim giáp ngăn chặn, vốn dĩ không có biện pháp trợ giúp Tần Vấn Thiên.
- Phù phù!
Một tiếng nhẹ vang lên, cây giáo dài phá thể, đâm vào trên người Tần Vấn Thiên, trực tiếp đâm thủng thân thể hắn, nhưng trong giây lát lại rút ra, có thể thấy được độ sắc bén. Thân thể Tần Vấn Thiên bị chấn đến trên vách tường đại điện, một tiếng nổ vang ầm ầm, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, lòng như tro nguội.
- Đáng chết!
Chu Sát hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai đánh về phía Tần Vấn Thiên một chưởng, Bạch Lộc Di vọt tới, cản một kích, một tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể nàng hung hăng đụng vào trên người Tần Vấn Thiên, phun ra máu tươi.
- Tiểu Di.
Sắc mặt của Bạch Lộc Cảnh trắng bệch, nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng nam tử mặc kim giáp ở phía trước thực lực quá mức đáng sợ, ngăn chặn hắn, vốn không để hắn phân tâm, một thanh cây giáo dài kim sắc suýt nữa đâm vào trái tim hắn.
Chín nam tử mặc kim giáp, đều là Nguyên Phủ đỉnh phong.
Muốn được truyền thừa, khó khăn biết bao.
- Hừ.
Chu Sát thấy cảnh tượng như vậy cười lạnh, đi về phía trước, muốn làm cho Bạch Lộc Di và Tần Vấn Thiên chết thấu chết tuyệt, nhưng đúng lúc này cước bộ của hắn cứng lại, chỉ thấy nam tử mặc kim giáp ở bên cạnh lạnh như băng nhìn hắn, làm cho Chu Sát rùng mình một cái.
Những nam tử mặc kim giáp thủ hộ truyền thừa này, không chỉ muốn giết Tần Vấn Thiên, mà ai cũng muốn giết, giữ lại người sau cùng có tư cách được truyền thừa, không có tư cách thì phải chết.
Nam tử mặc kim giáp phát động công kích về phía Chu Sát, Chu Sát chỉ có thể ứng phó, không kịp nhìn Tần Vấn Thiên như thế nào.
Chỉ thấy sắc mặt của Bạch Lộc Di trắng bệch như giấy, đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn vết thương không ngừng chảy máu, Bạch Lộc Di xé một góc áo của mình, sau đó che vết thương của Tần Vấn Thiên lại.
- Tần Vấn Thiên, ngươi tỉnh lại đi.
Bạch Lộc Di vỗ vỗ mặt Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi không thể ngủ được.
Thời khắc này ý thức của Tần Vấn Thiên mơ hồ, bị Chu Sát công kích, lại bị nam tử mặc kim giáp đâm một thương, sinh cơ trong cơ thể như bị tàn phá hủy diệt, thương thế của hắn nghiêm trọng có thể nghĩ, chỉ cảm thấy hỗn loạn, muốn ngủ vĩnh viễn.
Trong ý thức mơ hồ, hắn lại cảm thấy có người hô hoán hắn.
Bên tai thanh âm càng ngày càng nhỏ, giờ khắc này, hắn như lâm vào trong trạng thái an tĩnh tuyệt đối.
- Muốn chết sao? Ta không cam lòng!
Lòng Tần Vấn Thiên đau nhói, hắn còn có quá nhiều việc chưa làm, làm sao hắn có thể chết được.
Nhưng hắn giờ phút này, thật giống như ngủ, hắn rất thống khổ, rất muốn không thèm nghĩ gì hết thảy nữa.
Trong cơ thể Tần Vấn Thiên, ánh nến thiêu đốt, một đám sợi tơ màu vàng rực quấn quanh ở xung quanh ánh nến.
Ánh nến này như là Tâm hỏa, Tâm thức của hắn, như ở trong ánh nến.
Ánh nến này, tựa hồ muốn ảm đạm, ngoại giới hô hoán, tựa hồ càng ngày càng yếu ớt, những thân ảnh kia, càng ngày càng mơ hồ.
Thật muốn chết sao?
Con đường Võ Đạo tàn khốc, tràn ngập nguy cơ, hắn một đường gian nguy đi tới, lại bị nam tử mặc kim giáp chỉ trích không xứng tiếp thu truyền thừa, không có tư cách, hắn rất không cam tâm.
Vì sao không có tư cách, chỉ đơn giản là cảnh giới của hắn thấp thôi sao?
Ánh nến như trước thiêu đốt, sức mạnh huyết mạch vây quanh ánh nến, khí tức kinh khủng kia như muốn suy yếu từ từ.
Mà giờ khắc này, trong ánh lửa, Tần Vấn Thiên như thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Thân ảnh kia càng đi càng gần, từ từ trở nên rõ ràng lên.
- Hắc bá.
Tâm của Tần Vấn Thiên, như còn có thể run rẩy.
- Vấn Thiên.
Dường như có một thanh âm, ở trong tim vang lên.
- Ngươi không thể chết được.
Lại có thanh âm quanh quẩn ở trong tim.
- Ta không thể chết được.
Trong lòng Tần Vấn Thiên xuất hiện chấp niệm cường liệt, hắn làm sao có thể chết?
Hắc bá đi nơi nào, Khuynh Thành ở điện Đan Vương, Đế Nghĩa còn ở Cửu Huyền cung, Thương Vương nhất mạch chưa quật khởi, hắn có thể nào chết?
Ánh nến dường như sáng lên, sợi tơ màu vàng rực từ từ dung nhập vào trong ánh nến, càng ngày càng sáng, trong chốc lát, tâm của Tần Vấn Thiên như bị điểm sáng.
- Hống!
Một luồng huyết mạch khác gầm thét, tràn đầy khí tức đáng sợ, luồng sức mạnh huyết mạch này như tới từ Thái Cổ, phát ra tiếng hô phẫn nộ.
Điều càng làm cho Tần Vấn Thiên rung động chính là trong cơ thể hội tụ thành huyết mạch, dường như hóa thành một Thái Cổ Cự Thú, quan sát Thiên Địa.
Trong ánh nến, như có bóng dáng của Tần Vấn Thiên, hắn ngẩng đầu, nhìn thân ảnh Thái Cổ, chỉ cảm thấy cực kỳ chấn động.
Huyết mạch trong cơ thể hắn, vì sao mạnh mẽ như vậy?
Hơn nữa, Thái Cổ huyết mạch này, như sợ hãi trước ánh nến sinh ra kia.
- Ngươi có biết mình là ai không?
Trong lòng nhớ lại một thanh âm, Tần Vấn Thiên hắn, có huyết mạch này, hắn là ai?
Nam tử mặc kim giáp nói, hắn không xứng truyền thừa?
Như vậy, hắn càng muốn nhìn, Thiên Tôn truyền thừa này, có tư cách gì xứng với hắn, truyền thừa không xứng.
Ánh nến càng sáng, huyết mạch rít gào, thương thế của hắn đang khép lại.
Tâm hỏa bất diệt, người vĩnh sinh!
Sợi tơ kim sắc quấn quanh ánh nến, đột nhiên hóa thành một tia ánh chớp, xông thẳng về phía giữa hai chân mày của Tần Vấn Thiên, trong khoảnh khắc, ấn đường của Tần Vấn Thiên chuyển động, ở nơi này, như có con mắt thứ ba sắp mở ra!
Tần Vấn Thiên liên tục bước ra, ánh Thần Văn lóng lánh, một Thanh Long bay lên, lao về phía ánh chớp kim sắc, một tiếng nổ vang ầm ầm, Thần Văn bạo liệt.
- Chín người bọn ta, thủ hộ truyền thừa, thực lực đều là Nguyên Phủ đỉnh phong, trận pháp trong đại điện. Nếu như người tranh đoạt truyền thừa Võ Đạo kiệt xuất, lại có phụ tá Thần Văn thì có thể đánh bại chúng ta, cướp đoạt truyền thừa, nhưng ngươi chỉ có tạo nghệ Thần Văn, không có thực lực Võ Đạo, đâu có thể nào mà không chết?
Nam tử mặc kim giáp nói từng chữ sắc bén, chân đạp một cái, mỗi một bước đi ra đều có một cỗ nhuệ khí hàng lâm lên người Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể sắp bị đâm thủng.
Tần Vấn Thiên lui về phía sau, chỉ thấy thời khắc này, tiếng gió gào thét thổi đến, trong chốc lát, mấy bóng người nhảy vào trong đại điện.
Bất ngờ hơn chính là đám người Trảm Trần, Dương Phàm, Triệu Liệt, Âu Phong, bọn họ liên thủ công kích, lấy sức mạnh mạnh nhất phá tan bích Thần Văn, sau đó lập tức nhắm tới đại điện. Nhìn thấy đám người Tần Vấn Thiên vẫn chưa được truyền thừa, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, đám người Tần Vấn Thiên tựa hồ cũng không dễ vượt qua.
Hai tay Chu Sát có vết máu, thời điểm hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên, sát ý vô cùng ác liệt.
Bây giờ, đã đến nước này, truyền thừa gần ngay trước mắt thì không cần Tần Vấn Thiên nữa.
Tên này có thể giết được rồi.
- Tần đại sư, bây giờ, ngươi muốn chết như thế nào?
Chu Sát lạnh lẽo nói.
Thần sắc của Tần Vấn Thiên lạnh lùng theo dõi hắn, mở miệng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không muốn đi ra nơi thí luyện này?
Thần sắc của Chu Sát biến đổi, chỉ thấy một vị nam tử mặc kim giáp mở miệng nói:
- Các ngươi đã tới, đều có tư cách tranh đoạt truyền thừa, đánh bại chúng ta, liền có thể có được bảo vật của Thiên Tôn. Sau đó, cả nơi thí luyện sẽ tiêu tan, các ngươi có thể đơn giản đi ra ngoài.
Nghe được nam tử mặc kim giáp kia nói, sát khí trong mắt Chu Sát càng mạnh, nhìn Tần Vấn Thiên liên tục cười lạnh.
Nhưng đám người Trảm Trần, Dương Phàm, ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào sách cổ trong tay pho tượng, thậm chí không có tâm tư giết Tần Vấn Thiên.
Thiên Tôn truyền thừa, nếu có thể có được nó, đối với bọn họ mà nói không khác gì như hổ thêm cánh, từ nay về sau, bọn họ sắp trở thành thiên kiêu duy nhất của gia tộc môn phái.
Chư thế lực bá chủ, bất luận là tông môn hay gia tộc, từng đời đều có thiên tài vô số, bây giờ bọn họ đang ở Nguyên Phủ đỉnh phong, ở trên bảng Thiên Mệnh, chính là nhân vật thiên kiêu, nhưng trước bọn họ, cũng có người đã từng là thiên kiêu của gia tộc tông môn, bây giờ bước vào Thiên Cương cảnh, địa vị không kém bọn hắn.
Thậm chí, ở sau bọn họ, như trước còn có thể có thiên kiêu xuất hiện.
Chư thiên kiêu đều là người được đề cử làm lãnh tụ gia tộc tông môn, bọn họ chỉ có ở trong cạnh tranh tàn khốc đạp tất cả những người khác, mới có thể trổ hết tài năng, trở thành duy nhất, thành lãnh tụ tương lai.
Bây giờ, Thiên Tôn truyền thừa, không thể phủ nhận đó là cơ hội to lớn.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay Trảm Trần, xuất hiện một thanh kiếm vô cùng sắc bén, ánh sáng lóng lánh, thứ này chính là một thanh Thần binh cấp ba đỉnh cấp.
Trong tay Dương Phàm, xuất hiện một đôi giáp tay, bao trùm song chưởng, giống như là Thần binh cấp ba đỉnh cấp.
Trên người Chư thiên kiêu cũng không có Thần binh cấp bốn, cũng không phải tông môn không có.
Chỉ có điều, bọn họ là nhân vật thiên kiêu, người được đề cử thành lãnh tụ tương lai của tông môn cùng với gia tộc. Yêu cầu của tông môn gia tộc đối với bọn họ là nghiêm khắc nhất, sẽ không để cho bọn họ nương tựa Thần binh mạnh mẽ. Mặc dù có, cũng là dùng bảo mệnh hoặc chạy trối chết, mà không phải Thần binh lợi khí tính công kích.
Như vậy, có lẽ bọn họ ở bên ngoài tu luyện sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng chỉ có như vậy, mới có thể áp bách tiềm lực của bọn họ, bức ra tương lai của bọn họ, mặc dù thật không địch lại, vẫn có thủ đoạn bảo toàn tính mạng.
Bởi vì, bọn họ là thiên kiêu.
Nếu có một ngày, bọn họ ở trong cuộc cạnh tranh hơn thiên kiêu của tông môn khác, như vậy gia tộc hoặc tông môn sẽ không còn hạn chế bọn họ nữa.
Cây giáo dài của nam tử mặc kim giáp phát ra âm thanh thanh thúy, tất cả đều làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Truyền thừa ở ngay phía sau bọn nó, có năng lực thì đi lấy.
Thân ảnh của Trảm Trần nháy mắt đánh tới một nam tử mặc kim giáp, kiếm trong tay trảm ra, trong tích tắc, hư không xuất hiện kiếm vũ rực rỡ, kiếm vũ này lại ngưng tụ ở không trung, hóa thành lưỡi kiếm kiên cố không có gì mà không phá nổi, đâm thẳng đầu của nam tử mặc kim giáp.
Trong thần sắc của nam tử mặc kim giáp chất chứa nhuệ khí, cây giáo dài trong tay liên tục rung động. Trong khoảng thời gian ngắn này, kim quang hiện đầy trời, chỉ thấy bàn tay hắn liên tục run rẩy, kim quang hóa thành một màn trời kim sắc, bao phủ hết thảy.
Thương ra, phá kiếm vũ.
Đám người Dương Phàm tiến lên đánh giết cùng một lúc, chỉ thấy chưởng pháp Trích Tinh của hắn uy lực vô cùng mạnh bạo, như có thể tháo xuống Thần Văn trên bầu trời, cộng thêm Thần binh khủng bố trong tay, lòng bàn tay tràn ngập lực bố hủy diệt, trực tiếp va chạm với cây giáo dài của nam tử mặc kim giáp, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thời khắc này Tần Vấn Thiên cũng không khá hơn, nam tử mặc kim giáp kia như nhận định hắn, muốn tru diệt hắn mới bỏ qua, Chu Sát thấy Dương Phàm đã qua cướp đoạt sách cổ, hắn lại quét về phía Tần Vấn Thiên, người này đáng chém.
Bàn tay của Chu Sát xuất hiện tinh quang cường liệt, giống như bị Thần Văn tẩy luyện, thân thể hắn đột nhiên xung kích, bàn tay oanh ra, trong giây lát, một chưởng ấn Thần Văn rực rỡ bạo kích về phía Tần Vấn Thiên, thần sắc của Tần Vấn Thiên xanh mét, phía trước còn có một nam tử mặc kim giáp tiến hành công kích hắn.
- Tần Vấn Thiên.
Sắc mặt của Bạch Lộc Di trắng bệch, cước bộ đi phía trước, chỉ thấy Chu Sát giơ tay lên oanh ra một chưởng, Bạch Lộc Di kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra máu tươi, ngã ở ngoài đại điện.
Lấy thực lực của nàng vốn dĩ không có cách tham dự vào thí luyện lần này.
Tần Vấn Thiên triệu tập lực Thần Văn, ngăn chặn chưởng ấn Trích Tinh của Chu Sát, nhưng chưởng ấn khủng bố như trước thẩm thấu vào chấn cho hắn khí huyết quay cuồng. Cũng cùng lúc ấy, cây giáo dài của nam tử mặc kim giáp nhanh như ánh chớp ám sát đến, con ngươi của Tần Vấn Thiên trợn to.
Một thương này nhanh đến cực hạn, uy lực vô tận, hắn vốn dĩ không có khả năng ngăn trở.
- Không...
Bạch Lộc Di thấy cảnh tượng như vậy sắc mặt trắng bệch như giấy, Bạch Lộc Cảnh cũng bị một nam tử mặc kim giáp ngăn chặn, vốn dĩ không có biện pháp trợ giúp Tần Vấn Thiên.
- Phù phù!
Một tiếng nhẹ vang lên, cây giáo dài phá thể, đâm vào trên người Tần Vấn Thiên, trực tiếp đâm thủng thân thể hắn, nhưng trong giây lát lại rút ra, có thể thấy được độ sắc bén. Thân thể Tần Vấn Thiên bị chấn đến trên vách tường đại điện, một tiếng nổ vang ầm ầm, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, lòng như tro nguội.
- Đáng chết!
Chu Sát hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai đánh về phía Tần Vấn Thiên một chưởng, Bạch Lộc Di vọt tới, cản một kích, một tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể nàng hung hăng đụng vào trên người Tần Vấn Thiên, phun ra máu tươi.
- Tiểu Di.
Sắc mặt của Bạch Lộc Cảnh trắng bệch, nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng nam tử mặc kim giáp ở phía trước thực lực quá mức đáng sợ, ngăn chặn hắn, vốn không để hắn phân tâm, một thanh cây giáo dài kim sắc suýt nữa đâm vào trái tim hắn.
Chín nam tử mặc kim giáp, đều là Nguyên Phủ đỉnh phong.
Muốn được truyền thừa, khó khăn biết bao.
- Hừ.
Chu Sát thấy cảnh tượng như vậy cười lạnh, đi về phía trước, muốn làm cho Bạch Lộc Di và Tần Vấn Thiên chết thấu chết tuyệt, nhưng đúng lúc này cước bộ của hắn cứng lại, chỉ thấy nam tử mặc kim giáp ở bên cạnh lạnh như băng nhìn hắn, làm cho Chu Sát rùng mình một cái.
Những nam tử mặc kim giáp thủ hộ truyền thừa này, không chỉ muốn giết Tần Vấn Thiên, mà ai cũng muốn giết, giữ lại người sau cùng có tư cách được truyền thừa, không có tư cách thì phải chết.
Nam tử mặc kim giáp phát động công kích về phía Chu Sát, Chu Sát chỉ có thể ứng phó, không kịp nhìn Tần Vấn Thiên như thế nào.
Chỉ thấy sắc mặt của Bạch Lộc Di trắng bệch như giấy, đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn vết thương không ngừng chảy máu, Bạch Lộc Di xé một góc áo của mình, sau đó che vết thương của Tần Vấn Thiên lại.
- Tần Vấn Thiên, ngươi tỉnh lại đi.
Bạch Lộc Di vỗ vỗ mặt Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi không thể ngủ được.
Thời khắc này ý thức của Tần Vấn Thiên mơ hồ, bị Chu Sát công kích, lại bị nam tử mặc kim giáp đâm một thương, sinh cơ trong cơ thể như bị tàn phá hủy diệt, thương thế của hắn nghiêm trọng có thể nghĩ, chỉ cảm thấy hỗn loạn, muốn ngủ vĩnh viễn.
Trong ý thức mơ hồ, hắn lại cảm thấy có người hô hoán hắn.
Bên tai thanh âm càng ngày càng nhỏ, giờ khắc này, hắn như lâm vào trong trạng thái an tĩnh tuyệt đối.
- Muốn chết sao? Ta không cam lòng!
Lòng Tần Vấn Thiên đau nhói, hắn còn có quá nhiều việc chưa làm, làm sao hắn có thể chết được.
Nhưng hắn giờ phút này, thật giống như ngủ, hắn rất thống khổ, rất muốn không thèm nghĩ gì hết thảy nữa.
Trong cơ thể Tần Vấn Thiên, ánh nến thiêu đốt, một đám sợi tơ màu vàng rực quấn quanh ở xung quanh ánh nến.
Ánh nến này như là Tâm hỏa, Tâm thức của hắn, như ở trong ánh nến.
Ánh nến này, tựa hồ muốn ảm đạm, ngoại giới hô hoán, tựa hồ càng ngày càng yếu ớt, những thân ảnh kia, càng ngày càng mơ hồ.
Thật muốn chết sao?
Con đường Võ Đạo tàn khốc, tràn ngập nguy cơ, hắn một đường gian nguy đi tới, lại bị nam tử mặc kim giáp chỉ trích không xứng tiếp thu truyền thừa, không có tư cách, hắn rất không cam tâm.
Vì sao không có tư cách, chỉ đơn giản là cảnh giới của hắn thấp thôi sao?
Ánh nến như trước thiêu đốt, sức mạnh huyết mạch vây quanh ánh nến, khí tức kinh khủng kia như muốn suy yếu từ từ.
Mà giờ khắc này, trong ánh lửa, Tần Vấn Thiên như thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Thân ảnh kia càng đi càng gần, từ từ trở nên rõ ràng lên.
- Hắc bá.
Tâm của Tần Vấn Thiên, như còn có thể run rẩy.
- Vấn Thiên.
Dường như có một thanh âm, ở trong tim vang lên.
- Ngươi không thể chết được.
Lại có thanh âm quanh quẩn ở trong tim.
- Ta không thể chết được.
Trong lòng Tần Vấn Thiên xuất hiện chấp niệm cường liệt, hắn làm sao có thể chết?
Hắc bá đi nơi nào, Khuynh Thành ở điện Đan Vương, Đế Nghĩa còn ở Cửu Huyền cung, Thương Vương nhất mạch chưa quật khởi, hắn có thể nào chết?
Ánh nến dường như sáng lên, sợi tơ màu vàng rực từ từ dung nhập vào trong ánh nến, càng ngày càng sáng, trong chốc lát, tâm của Tần Vấn Thiên như bị điểm sáng.
- Hống!
Một luồng huyết mạch khác gầm thét, tràn đầy khí tức đáng sợ, luồng sức mạnh huyết mạch này như tới từ Thái Cổ, phát ra tiếng hô phẫn nộ.
Điều càng làm cho Tần Vấn Thiên rung động chính là trong cơ thể hội tụ thành huyết mạch, dường như hóa thành một Thái Cổ Cự Thú, quan sát Thiên Địa.
Trong ánh nến, như có bóng dáng của Tần Vấn Thiên, hắn ngẩng đầu, nhìn thân ảnh Thái Cổ, chỉ cảm thấy cực kỳ chấn động.
Huyết mạch trong cơ thể hắn, vì sao mạnh mẽ như vậy?
Hơn nữa, Thái Cổ huyết mạch này, như sợ hãi trước ánh nến sinh ra kia.
- Ngươi có biết mình là ai không?
Trong lòng nhớ lại một thanh âm, Tần Vấn Thiên hắn, có huyết mạch này, hắn là ai?
Nam tử mặc kim giáp nói, hắn không xứng truyền thừa?
Như vậy, hắn càng muốn nhìn, Thiên Tôn truyền thừa này, có tư cách gì xứng với hắn, truyền thừa không xứng.
Ánh nến càng sáng, huyết mạch rít gào, thương thế của hắn đang khép lại.
Tâm hỏa bất diệt, người vĩnh sinh!
Sợi tơ kim sắc quấn quanh ánh nến, đột nhiên hóa thành một tia ánh chớp, xông thẳng về phía giữa hai chân mày của Tần Vấn Thiên, trong khoảnh khắc, ấn đường của Tần Vấn Thiên chuyển động, ở nơi này, như có con mắt thứ ba sắp mở ra!
/460
|