Vô Địch Dị Giới

Chương 11 - Chương 10: Kỳ Đại Hội Đầy Bất Ngờ

/31


Lúc ấy, trên đại điện, bỗng nhiên có một bóng xanh xẹt qua, chính là Đạo Huyền Chân Nhân từ bên ngoài băng mình vào, ánh mắt của các trưởng lão Thanh Vân Môn đều hướng về ông ta, Thương Tùng Đạo Nhân đi lên hỏi:

-Chưởng môn sư huynh, linh tôn…

Đạo Huyền giơ tay ngăn lại, đưa mắt ra hiệu, Thương Tùng Đạo Nhân tức khắc hiểu ý, ngậm miệng không nói nữa. Sau đó Đạo Huyền Chân Nhân vẻ như không có chuyện gì bèn xoay mình lại, khuôn mặt hoà nhã tinh anh hướng về mấy chục đệ tử trẻ tuổi đang đứng trên đại điện nói:

-Mọi người đều tới cả rồi à, tốt, tốt.

Bọn đệ tử khom mình hành lễ, đáp:

-Bái kiến chưởng môn chân nhân.

Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, đi về chỗ ngồi, đưa mắt cho Thương Tùng Đạo Nhân, Thương Tùng Đạo Nhân bèn đi lên trước, cất giọng sang sảng nói:

-Chư vị, các vị đều là những người nổi bật trong lớp trẻ của Thanh Vân Môn. Phái chúng ta từ thuở khai lập tới nay, đã trải qua hơn hai ngàn năm, là đạo gia chính thống, lãnh tụ của chính đạo. Nhưng cổ nhân có câu: nghiệp hưng ư cần, hoang ư hỉ. Lại có nói: nghịch thuỷ hành chu, bất tiến tắc thoái. Phái ta tổ sư các đời đều vì khuyến cáo người sau, nhắc nhở đệ tử trẻ, nên đã truyền lại sự kiện lớn Thất Mạch Hội Võ này, đến nay vừa đúng hai mươi kỳ.

“A”, đám đệ tử Thanh Vân Môn kêu lên kinh ngạc, hai mươi kỳ, một giáp mới có một lần, vậy là đã diễn ra được một ngàn hai trăm năm.

Thương Tùng Đạo Nhân hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, lại tiếp:

-Cho đến hôm nay, Thanh Vân Môn dưới sự dẫn dắt của chưởng môn sư huynh Đạo Huyền, hưng vượng phồn vinh vượt xa các đời trước, trong lớp trẻ những người kỳ tài xuất chúng nhiều không đếm được. Vì vậy lần này chưởng môn sư huynh và thủ toạ các phái sau khi thương nghị, đã đặc cách tăng số người tham gia đại thí lên thành sáu mươi tư người, để tránh khỏi tiếc nỗi thương hải di châu.

Nghe tới đây, Trương Tiểu Phàm không nén được nhìn sang Điền Bất Dịch, chỉ thấy Điền Bất Dịch ngồi dưới Đạo Huyền Chân Nhân, mặt mày chẳng lộ vẻ gì, nhưng trong mắt thì có chút cáu kỉnh, việc tăng số người dự thí, nói là đã cùng các thủ toạ thương lượng, thực ra chỉ do Đạo Huyền Chân Nhân và Thương Tùng Chân Nhân quyết định.

Lại nghe Thương Tùng Đạo Nhân tiếp:

-Lần đại thí này, người nhiều gấp đôi, vì vậy việc rút thăm cũng có chút thay đổi. Các vị hãy xem đây,

nói đoạn, ông ta chỉ tay vào chỗ trống bên phải điện, mọi người nhìn sang, thấy nơi đó đặt một cái hòm gỗ tử đàn lớn, bốn bề vuông vức, phía trên có lỗ nhỏ vừa đủ đưa lọt một cánh tay.

-Trong hòm này, có tất thảy sáu mươi ba hạt sáp tròn, mỗi hạt bọc một mảnh giấy, trên đánh số từ 1 đến 63,

bọn đệ tử bỗng ồn ào cả lên, Thương Tùng Đạo Nhân chẳng để ý, lại tiếp:

-Sau khi rút thăm xong, căn cứ vào số thứ tự đó tiến hành tỷ thí, số 1 đấu với số 64, số 2 đấu với số 63, số 3 đấu với số 62, cứ như thế, vào tới vòng hai, thì người thắng trong cặp 1 và 64 sẽ gặp người thắng trong cặp 2 và 63, cứ như thế, mãi cho tới trận quyết chiến cuối cùng. Các vị đã hiểu cả chưa nào?

Bọn đệ tử lặng lẽ một lúc, chợt có người hỏi to:

-Xin hỏi Thương Tùng sư thúc, rõ ràng là có sáu mươi tư người, tại sao lại chỉ có sáu mươi ba hạt sáp?

Thương Tùng Đạo Nhân dường như đã có chuẩn bị trước cho câu hỏi này, bèn ho khan một tiếng, đáp:

-Quy tắc của lần tỷ thí này là mỗi chi phái đưa ra chín người, riêng chi phái chính đưa thêm một người, nhưng mà, e hèm, có một chi phái chỉ đưa ra cả thảy tám đệ tử, vì vậy lại thiếu đi một người nữa, nên tổng cộng chỉ có sáu mươi ba người thôi.

Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về Điền Bất Dịch thủ toạ Đại Trúc Phong, nét mặt lão thoáng qua một tia giận dữ, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, không mảy may động đậy. Phía dưới đệ tử Thanh Vân Môn nhao nhao hết cả lên, bàn tán xôn xao.

Đợi mọi người yên lặng đi một chút, Thương Tùng Chân Nhân mới nghiêm nghị bảo:

Có điều đây cũng chẳng phải là chuyện gì khó, trong sáu mươi ba hạt sáp, chỉ cần có vị nào rút được số 1, thì rất là may mắn rồi, vì không hề có đối thủ số 64, nên sẽ qua luôn vòng đầu mà không cần đấu.

Lời vừa nói ra, bọn đệ tử lại thêm một phen nhao nhao bàn tán, nhưng Thanh Vân Môn rốt cục vẫn là một danh môn đại phái, gia giáo nghiêm minh, cách này xem ra tuy hơi có vẻ buồn cười, nhưng cũng không ai dám phản đối.

Đạo Huyền Chân Nhân đứng dậy, ngoảnh nhìn bốn phía, dưới cái uy chưởng môn của ông ta, tức thời bốn bề lặng ngắt. Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, nói:

Đã như vậy rồi, mọi người hãy rút thăm đi.

Trong đại điện, ánh mắt tất thảy mọi người đều đổ dồn về hòm gỗ tử đàn. Đầu tiên là mười đệ tử của chi phái chính bước ra, theo thứ tự đi đến bên cái hòm, mỗi người rút một hạt sáp, sau đó đến lượt các đệ tử của Long Thủ Phong.

Lâm Kinh Vũ chào Trương Tiểu Phàm, rồi cũng bước ra, Trương Tiểu Phàm dõi theo bóng gã, sau lại đưa mắt nhìn bảy vị thủ toạ và các trưởng lão đang ngồi phía trên. Trong những người này, từ Đạo Huyền Chân Nhân trở xuống, Thương Tùng Đạo Nhân, Thiên Vân Đạo Nhân, cả Thương Chính Lương, Tăng Thúc Thường thủ toạ các chi phái hắn đều đã gặp năm năm về trước, chỉ có nữ đạo cô ngồi trên cái ghế tận cùng bên phải thì chưa từng nhìn thấy, chắc là thủ toạ Tiểu Trúc Phong đại danh đỉnh đỉnh, Thủy Nguyệt Đại Sư.

Trương Tiểu Phàm bình thường cũng nghe các sư huynh nhắc tới vị sư thúc này, Tiểu Trúc Phong là chi phái duy nhất trong Thanh Vân Môn thu nạp nữ đệ tử, Thuỷ Nguyệt Đại Sư đạo hạnh cao thâm, rất có danh tiếng. Đệ tử của Tiểu Trúc Phong trải qua các kỳ Thất Mạch Hội Võ cũng có những biểu hiện xuất sắc.

Trương Tiểu Phàm quan sát Thuỷ Nguyệt Đại Sư, thấy dung mạo chỉ ước trên dưới ba mươi, xấp xỉ sư nương Tô Như, mặt trái xoan, mày nhỏ mũi thanh, cặp mắt hạnh long lanh có thần, mình khoác tấm đạo bào xanh lơ, phong tư tha thướt. Sau lưng bà chẳng có một vị trưởng lão nào, chỉ có một nữ đệ tử đứng thị hầu, y phục trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, lưng đeo một thanh trường kiếm, vỏ và chuôi lồ lộ màu da trời, rực rỡ lấp lánh, lờ mờ còn có ánh sóng tản mát, nhìn là biết ngay bảo vật của tiên gia.

Hắn cứ nhìn đến xuất thần, nữ tử trẻ trung kia dường như cảm thấy ánh mắt hắn, bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, mục quang như chớp loé, lạnh lẽo rọi vào Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm giật thót tựa hồ bị sét đánh, hai mắt đau nhói như bị đâm. Hắn thảng thốt, hơi nóng mặt, thấy nữ tử đó chẳng lộ vẻ gì, nhưng mắt thì loé lên khinh miệt, hắn vội cúi đầu xuống. Còn đang lúng túng, bên cạnh bỗng có người nào thò tay kéo một cái, rồi giọng Điền Linh Nhi vang lên:

-Tiểu Phàm, sao đờ đẫn ra đấy, đến lượt chúng ta rút thăm rồi.

Trương Tiểu Phàm vội vàng nói:

-Vâng vâng.

Đoạn không dám liếc về phía Thuỷ Nguyệt Đại Sư nữa, quay mình theo Điền Linh Nhi đi đến hòm gỗ tử đàn. Lúc ấy trên đại điện chỉ còn hai chi phái Đại Trúc Phong và Tiểu Trúc Phong là chưa rút thăm, đệ tử Đại Trúc Phong do Tống Đại Nhân dẫn đầu theo thứ tự đến bên cái hòm, mỗi người rút một viên sáp, rồi lại trở về dưới sảnh. Lát sau, khi họ đang xôn xao xem mình bắt được thăm số mấy, bên Tiểu Trúc Phong bước ra tám người, bao gồm cả Văn Mẫn. Bạch y nữ tử đang đứng sau lưng Thủy Nguyệt Đại Sư cúi đầu nói gì đó, Thủy Nguyệt gật đầu bảo:

-Con cũng đi đi.

Bạch y nữ tử ứng tiếng, bước vào hàng Tiểu Trúc Phong, cười với bọn Văn Mẫn, rồi cùng đi đến bên hòm gỗ tử đàn, rút ra chín viên sáp cuối cùng.

Lúc này trên đại điện, chúng đệ tử đang nhao nhao xem viên sáp, các vị trưởng lão thủ toạ ngồi ghế trên cũng bất giác căng thẳng, ánh mắt chằm chằm nhìn đệ tử của mình, mong chúng rút được cái thăm tốt, nếu rơi vào thăm số 1, tất nhiên lại càng tốt nữa.

Dường như cảm ứng được tâm trạng của các vị sư trưởng, bọn đệ tử dưới sảnh cũng nhao nhao xướng lên:

-A, ta là 26

-Ta số 33, í, ngươi số bao nhiêu?

-Ồ, ta số 47, không biết đối thủ là số mấy đây, để tính xem…



Bọn đệ tử ríu ran rất lâu, nhưng chẳng có ai nói mình rút được cái thăm quý báu số 1 cả.

Thương Tùng Đạo Nhân chau mày, ho lên hai tiếng, rồi cất giọng sang sảng hỏi:

-Là ai bắt được thăm số 1 đấy?

Tiếng ông ta vang vọng, nhất thời đã át đi mọi âm thanh khác, đại điện tức khắc lặng thinh. Giữa đám đông, chợt có một tiếng nói cất lên:

-Hồi, hồi bẩm Thương Tùng sư bá, là con.

Mọi người nhất tề ngó nhìn, bất giác ngạc nhiên, chỉ thấy giữa đám đông, tay thì đang giơ một mảnh giấy, người thì đờ đẫn đứng tại chỗ, ánh mắt thì liếc về phía Điền Bất Dịch, miệng vừa nhút nhát cất lời, đó là: Trương Tiểu Phàm.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào gã đệ tử Đại Trúc Phong vốn rất mờ nhạt, Điền Bất Dịch và Tô Như nhìn nhau, Tô Như mỉm cười, khẽ gật đầu.

Đám đệ tử Đại Trúc Phong đều vui mừng hớn hở, xúm xít cả lại, Lữ Đại Tín vỗ mạnh lên vai Trương Tiểu Phàm, cười bảo:

xú tiểu tử, chẳng ngờ số đệ may như vậy!

Trương Tiểu Phàm gãi đầu, thè lưỡi, trong lòng sự kinh ngạc ban đầu đã trở thành nỗi vui mừng. Đỗ Tất Thư ở một bên đột nhiên tấm tức vỗ vỗ đầu, nói:

Sớm biết ban nãy ai là người rút trúng thăm số 1 thì đã đánh cược rồi, hầy, đúng là sơ suất quá, đáng chết!

“Thôi thôi thôi,” Điền Linh Nhi gắt lên với y, rồi ngoảnh đầu bảo Trương Tiểu Phàm:

-Tiểu Phàm, đằng nào đệ cũng vào vòng hai, hay là cho ta cái thăm này đi!

Trương Tiểu Phàm chẳng ngờ sư tỷ lại nói như vậy, hắn đờ ra một lát, rồi bảo Ừ, và đưa mảnh giấy có ghi số 1 ra.

Tống Đại Nhân hơi biến sắc, nhìn xung quanh rồi thấp giọng bảo:

Tiểu sư muội, đừng làm bậy.

Điền Linh Nhi cười phì, tươi như hoa đào, khuôn mặt ngọc hồng hồng, cô ta thò ngón tay trắng như ngó cần di nhẹ lên trán Trương Tiểu Phàm, bảo:

-Ngốc ạ, ta đùa với đệ thôi.

Trương Tiểu Phàm chớp chớp mắt, rồi cũng bật cười.

Ở chỗ các trưởng lão, Thương Tùng Đạo Nhân cau mày, lát sau cất tiếng sang sảng nói:

Được rồi, đã rút thăm xong, chút nữa các đệ tử hãy đến chỗ ta báo danh theo số thăm, khi kết quả dán lên bảng, mọi người sẽ biết ai là đối thủ của mình. Bây giờ mời chưởng môn sư huynh có lời.

Đám đệ tử vốn đang huyên náo, vừa nghe nói Đạo Huyền Chân Nhân sẽ có lời, đều yên tĩnh lại. Đạo Huyền Chân Nhân đứng lên khỏi chỗ ngồi, chậm rãi bước đến trước mặt mọi người, ánh mắt đưa khắp lượt các đệ tử, rồi cất tiếng:

-Các con đều là tinh hoa trong thế hệ trẻ của Thanh Vân Môn, có tư chất, có tài năng. Trong tương lai, thủ toạ, trưởng lão của các chi phái, kể cả vị trí chưởng môn ta đang nắm đây, đều có khả năng là sẽ do những người xuất sắc trong các con đảm nhận.

Đám đệ tử Thanh Vân khẽ so mình, nhiều người lắng nghe rất chăm chú.

Đạo Huyền Chân Nhân mỉm một nụ cười ôn hoà, nói:

-Đương nhiên, để đến mức đó, để ngồi vào chỗ các thủ toạ, trưởng lão sau lưng ta đây, các con còn phải ra sức cố gắng

Đạo Huyền Chân Nhân vuốt chòm râu dài, khẽ gật đầu, nghiêm trang nói:

-Thanh Vân Môn chúng ta, từ khi Thanh Vân Tử tổ sư bắt đầu lập phái, luôn luôn là một danh môn chính đạo, hiện tại đã trở thành lãnh tụ chính đạo tu chân trên thế gian. Thiên hạ ngày nay, chính đạo hưng thịnh, tà ma tránh lui, thế nhân an hưởng thái bình. Nhưng những dư nghiệt của ma đạo gian hiểm tàn độc, không nguôi dã tâm, mấy năm gần đây lại ngo ngoe ngóc đầu dậy, giữa lúc như thế, càng cần chúng ta giữ đạo trừ gian. Vì vậy các con phải chuyên chú tu đạo, kiên định tâm chí, chỉ cần chúng ta kiên cường đứng vững, thì tà ma ngoại đạo không còn chỗ để ẩn náu!

Chúng đệ tử đáp lớn: -Xin tuân lời chưởng môn giáo hối!

Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cuời bảo:

-Tốt, tốt. Còn một việc nữa, ta nay tuyên bố: để cổ vũ đệ tử Thanh Vân Môn ra sức hướng về đạo, kiên chí tu hành, ta cùng các vị thủ toạ, trưởng lão thương nghị, đã quyết định là từ kỳ Thất Mạch Hội Võ này trở đi, sau mỗi lần đại thí kết thúc, sẽ tặng cho người thắng cuộc cuối cùng một giải thưởng.

“Ồ!” đệ tử Thanh Vân Môn lại một phen xôn xao.

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn các đệ tử trẻ trung, mỉm cười nói:

Giải thưởng lần này, chính là Lục Hợp Kính.

Bọn Tề Hạo, Tống Đại Nhân, Văn Mẫn thì biến sắc, trên mặt lộ vẻ kích động và chăm chú ít thấy.

Bọn Điền Linh Nhi lúc này cũng để ý đến mấy người giống như đại sư huynh, hình như có biết chút gì đó, bèn nhoài sang khe khẽ hỏi:

-Đại sư huynh, Lục Hợp Kính là cái gì vậy?

Tống Đại Nhân thấp giọng đáp:

-Lục Hợp Kính là pháp bảo truyền từ tổ sư đời thứ mười Vô Phương Tử Chân Nhân, hình dáng cụ thể của nó ta cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng trước đây đã nghe sư phụ nói đến, đó là một trong các kỳ trân của bản môn, uy lực cực lớn, điều kỳ diệu là, chỉ cần người khu dụng nó linh lực đủ mạnh, Lục Hợp Kính có thể dội ngược lại tất cả mọi sự công kích, đưa chủ nhân nó đứng vào cái thế bất bại.

Mọi người nghe mà há hốc miệng, Đỗ Tất Thư lắp bắp nói:

-Vậy, vậy chẳng phải là sẽ trở thành thiên hạ vô địch sao?

Tống Đại Nhân nhún vai, đáp:

-Ta nào đã thấy cụ thể nó ra làm sao, có điều sư phụ nói tất không thể sai được, lần này…

Y liếc nhìn Đạo Huyền Chân Nhân, hạ thấp giọng:

-Xem ra lần này chưởng môn và các sư trưởng đã bỏ vốn lớn đấy!

/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status