Ngay lúc Diệp Thiên Vân đang hứơng nhìn dòng sông cuồn cuồn chảy thì bỗng nhìn thấy phía dưới có một chiếc thuyền từ phía cuối cây cầu chạy tới. Trên thuyền có vài người, nhìn dáng vẻ giống như đang mai phục tứ phía, như đối mặt phía trên. Bất chợt Diệp Thiên Vân nói với Trần Mễ Lap: "Trần Đại Ca, mấy người này là. . ."
Trần Mễ Lap sau khi vừa đứng lên, cơ thể không giống vừa nãy, nhìn mấy người bên dưới rồi vẫy tay với họ, hai cánh tay quơ quơ, rồi bình thản như không có chuyện gì nói : "Không cần lo lắng, mấy người này là người của Bát Cực Môn, Triệu Sư Chiêu đã nhảy từ đây xuống thì sống cấn phải thấy người, chết cần phải thấy xác"
Diệp Thiên Vân có chút ngạc nhiên vì sự cẩn thận của người Bát Cực Môn, mấy người dưới cầu đang chờ mệnh lệnh, vài người của Võ Đang muốn nhảy xuống để khẳng định rằng làm điều đó khó như lên trời, được một lát sau thuyền bắt đầu vớt.
Trần Mễ Lạp nhìn Diệp Thiên Vân cười tủm tỉm nói: "Ngươi yên tâm đi, lần này tuy Võ Đang có chuẩn bị nhưng sẽ không tiên liệu được người của Bát Cực Môn cũng tham gia và tới chỗ này, không cần phải sợ bọn họ"
Diệp Thiên Vân muốn quay lại gấp, toàn bộ người Võ Đang đã đâu mất hết, với Trần Mễ Lạp thì cho rằng đó là điều tốt. Nhưng mặt khác, đối với hắn thì hắn tự thấy rằng điều này tệ nhiều hơn là lợi.
Hơn 20 người này có thể sẽ không trở về Võ Đang được, vậy thì hắn sẽ trở thành một trong những mục tiêu. Đối phương sẽ phái người đến Băng Thành đòi mạng của hắn. Tuy nhiên ai cũng biết rõ ràng tuyệt đối hắn sẽ không thể giết chết hơn 20 tên này, nhưng không có gì chứng minh, chỉ có thể lấy đầu hắn để làm bằng chứng.
Tuy có thể nghi ngờ người Bát Cực Môn nhưng mà những việc như vậy đều không thể xem thường được.
Nghĩ tới đây hắn thở dài, hắn tuy đã giết không ít người nhưng lại gây thù chuốc oán, chắc chắn Võ Đang sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng mà mặt khác, giờ hắn cũng không phải chỉ có một mình, thậm chí còn có Trần Mễ Lạp và Bát Cực Môn đứng đằng sau hắn, nếu chết thì cả đám cùng chết. Bức giết Võ Đang thì cùng lắm cũng giống như cá sa lưới rách.
Đánh nhau một hồi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, hai người nhìn nhìn, đệ tử Võ Đang chết la liệt, toàn bộ bị đánh tơi bời nằm la liệt trên mặt đất, quân pháp bị phá tan tành.
Hà Sơn đánh ngã tên đệ tử Võ Đang cuối cùng, liền nhanh chóng chạy đến cúi xuống trước người Diệp Vô Nhai đang bị thương cần cấp cứu.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Hà Sơn biết hắn bình thường e sợ người sư huynh này như tình cảm của hai huynh đệ rất sâu đậm.
Hà Sơn kêu gọi mấy người đệ tử Bát Cực Môn đưa Diệp Vô Nhai về cứu chữa.
Sau đó xoa xoa đỏ cả vành mắt, nhặt thanh kiếm dưới đất lên, chạy đến bên gần trước mặt Hoa Sư Húc ở bên cạnh, cúi đầu nhe răng cười, dí sát thanh kiếm vô mặt đối phương mà nói: "Đại sư huynh của ta đã trúng chưởng của ngươi. Ngươi có biết tại sao ngươi còn yên thân nằm chỗ này không?"
Hoa Sư Húc bị sắc lạnh của thanh kiếm thức tỉnh, trong mắt thoạt hiện lên thần sắc kiếp sợ, hắn bị Diệp Thiên Vân đã xuất một chiêu bẻ gãy chân. Giờ tỉnh lại thấy có người đợi hắn như thế hắn càng sợ chết hơn, lập tức mất hết dũng khí sống còn.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy Hà Sơn định báo thù, chạy lại gần, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không nhẫn tâm để một tay cao thủ chết, nhưng cũng không thể tự thú, thực ra Hoa Sư Húc cũng không hề sử dụng thủ đoạn nham hiểm nào. Hắn lúc đó chỉ cho Diệp Vô Nhai một chưởng, cách ra đòn này cũng là để người ta kính phục. Diệp Thiên Vân liền nói Hà Sơn: "Cho hắn một cơ hội sống, hắn cũng đáng được vậy."
Hoa Sư Húc mặt lộ vẻ cảm kích, đối với hắn mà nói, thì như vậy coi như là được sống rồi, sau này hắn cũng không thể tồn tại trên chốn võ lâm nữa rồi. Vì chân hắn đã bị tàn phế, di chuyển chỉ có nước ngồi xe lăn. Hắn tự biết chấn thương không thể hồi phục được, liền mắt nhắm cầu tha mạng.
Hà Sơn có chút không cam tâm, nhưng mạng sống của tên này là do Diệp Thiên Vân tha mạng, cũng không có ý làm trái ý của hắn, nên nhắm ngay vào cho Hoa Sư Húc một nhát vào yết hầu.
Hoa Sư Húc bị xẹt một nhát tại chỗ, kêu rên vài tiếng, sau đó miệng và cổ tiết ra máu đỏ tươi, hực lên hai cái rồi đi đời nhà mà.
Trần Mễ Lạp đỡ Hà Sơn dậy, nhìn hắn cười: "Yên tâm đi, Vô Nhai không hề hấn gì cả, quay về chăm sóc ông ta một thời gian thì sẽ hồi phục như trước thôi"
Diệp Thiên Vân biết rằng nói như vậy chỉ là an ủi Hà Sơn thôi, Diệp Vô Nhai đã trúng chưởng mà Hoa Sư Húc đã dùng hơn gấp đôi công lực, lúc đó mà không chết là may rồi. Nếu nói quay về tin sẽ hồi phục như trước thì như nói người khờ nằm mộng thôi. Võ công người cao thủ rất quan trọng, tuy có thể nhìn khỏe mạnh như người bình thường nhưng thực tế đã yếu đi rất nhiều so với người đã luyện võ qua.
Nghĩ tới đây cũng không ngờ rằng bản thân mình có được khả năng hồi phục công lực mạnh mẽ thì cảm thấy rất may mắn, hắn đã bị trọng thương nhiều lần, nhưng chỉ cần không chết, thì Kim Chung Tráo sẽ giúp hồi phục nhanh chóng, điều này cũng giống như hắn có vô số mạng sống.
Trần Mễ Lạp nhìn thấy Diệp Thiên Vân sững sờ, liền cười nói: "Vô Vi Đạo Nhân tới rồi, ta vẫn chưa gặp qua, lát nữa chúng ta cùng đi đến Bát Cực Môn"
Diệp Thiên Vân muốn từ chối, nhưng hắn nghĩ đến thân phận của Vô Vi Đạo Nhân cũng biết rằng chuyến này bắt buộc phải đi. Ở Băng Thành thì Vô Vi Đạo Nhân là khách, nhưng dựa vào lễ nghi mà nói, thì cần phải đến thăm viếng, không thì bị Bát Cực Môn để ý, nên hắn liền gặt đầu: "Được"
Để lại vài tên Bát Cực Môn dọn dẹp chiến trường, còn lại đều rời khỏi chỗ này. Sau khi xuống cầu, Diệp Thiên Vân cùng Vô Vi Đạo Nhân cùng ngồi cổ xe theo bọn họ đi về Bát Cực Môn.
Cổ xe chạy như bay trên đường lớn khoảng 2 tiếng đồng hồ cuối cùng tới một nơi như một thị trấn nhỏ, thì dừng lại, mọi người trong xe đều di xuống. Có vài tên đệ tử Bát Cực Môn tự nhiên cảm thấy lưng mỏi nhừ, có thể nhận ra được nơi đây họ rất quen thuộc.
Hà Sơn sau khi nhìn thấy thần sắc của Diệp Thiên Vân thì cười nói: " Bát Cực Môn có những hình thái không giống nhau, chúng tôi có sắc thái riêng của chung tôi"
Diệp Thiên Vân nhìn từ trên cao nhìn xuống hướng xa xa, đây chính là một thị trấn nhỏ, sơn thôn của một thị trấn nhỏ, hắn nhìn xem địa thế, núi cao, cây xanhh, ngói hồng ngói đỏ, nhà cửa cao thấp san sát, và dưới chân cầu nước chảy.
Phía trước là con đường mòn duy nhất của thị trấn nhỏ, tất cả giống như ở khoảng mấy chục năm trước. Là người lạ, lại có cảm giác quen thuộc, nhà cửa, đường phố, đều có cái không khí đậm đà chất quê. Nếu như không có vài cây cột điện, nhất định người tuyệt đối sẽ không ngờ rằng đây là nơi của thế kỷ mới.
Vô Vi Đạo Nhân đứng cạnh Diệp Vân Thiên, cười nói: "Đây là một nơi tốt"
Lần này đến đây, Hà Sơn dẫn theo 2 người bọn họ đi đến cuối con đường mòn, giới thiệu rất tỉ mỉ, rồi lại dẫn về dừng tại một căn nhà 3 tầng cao nhất của thị trấn này nói: "Thời Dân quốc tổ tiên chúng tôi tự thiết kế võ quán, thụ nhận bách dân, đặt tên "Bát Cực Tổ"
Diệp Thiên Vân nghiên cứu Bát Cực Quyền, nhưng không biết rõ lai lịch lắm, lần đầu nghe thấy cũng thấy hơi chút lạ lẫm, ở Băng Thành lâu vậy rồi mà từ trước giờ vẫn chưa tới Bát Cực Môn. Giờ nhìn thấy thật không khỏi hứng thú, những sầu lo đều tan biết hết.
Hà Sơn rất hiếu khách, nói: "Đi, chúng ta đi vào trong nói chuyện, không nên để họ chờ lâu quá", nói xong đưa tay mời Vô Vi Nhân Đạo và Diệp Thiên Vân.
Mấy người vừa bước vào, thấy trong đại phòng rất náo nhiệt. Trần Mễ Lạp ngồi trên ghế, vừa thấy bọn họ liền đứng dậy nói: "Đi đường chắc mệt, mời ngồi xuống tách nuớc trứơc đã", hắn ra dáng vẻ của chủ nhà ở đây, nhiệt tình để đệ tử Bát Cực Môn châm trà.
Diệp Thiên Vân và Vô Vi Đạo Nhân ngồi đối diện với Lục Vệ Minh và Lôi Minh Các, hai người cũng đứng dậy bá vai nhau.
Trận chiến hôm nay làm cho tất cả mọi người gần nhau thêm, từ ngày hôm nay những ngừơi này cùng phấn đấu vì một mục tiêu chung, cho nên cũng khách khí cùng làm tăng thêm tình cảm sâu đậm.
Diệp Thiên Vân hàn thuyên vài câu, bèn trực tiếp nói với Trần Mễ Lạp: "Trần Đại ca, đã tìm thấy Triệu Sư Chiêu chưa?"
Trần Mễ Lạp tỏ ra không bận tâm, cười cừoi nói: "Lão đệ yên tâm đi, ta biết hắn không thể chạy thoát, chỗ địa giới của Bát Cực Môn này, chúng ta có chuẩn bị vạn điều thì cũng như là ruồi bọ không thoát khỏi lòng bàn tay của họ."
Diệp Thiên Vân mong rằng Triệu Sư chạy thoát, tên này mà trở về Võ Đang đựơc thì đối với Diệp Thiên Vân mà nói chẳng có hại gì cho hắn, nên khẽ gật đầu không nói"
Trần Mễ Lạp có chút khách khí với Vô Vi Đạo Nhân, mìm cười nói : "Vô huynh, đã nhiều năm chúng ta không gặp rồi, phong thái của huynh vẫn như xưa, nếu như không có chuyện này thì không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau"
Vô Vi Đạo Nhân gật gù, chậm rãi nói: "Khách khí rồi, lần này nếu như không phải Thiên Vân gặp chuyện, thì có thể ta cũng không từ Hình Ý Môn đến nới đây"
Trần Mễ Lạp rất coi trọng thực lực của Diệp Thiên vân, hắn biết rõ ràng Thập Nhị Hình chính là kế thừa của Hình Ý Môn, nhưng mà Diệp Thiên Vân chính mình đã luyện duoc Tam Hình, đó là Long, Hổ, Ưng. Điều này chứng tỏ hắn đã phải học qua 3 vị tôn sư, quan trọng hơn là thực lực của Diệp Thiên Vân cũng sẽ nhanh chóng gia nhập trình độ của bậc tôn sư, vậy thì với lực lực như vầy dù ở bất cứ nơi nào cũng không thể xem thường được.
Lặng một lúc sau, một tên đồ đệ của Bát Cực Môn chạy vào giữa mấy ngừơi này, khách khí nói: "Chư vi, Trưởng môn tới!"
Vừa dứt lời, từ đằng sau xuất hiện một đại hán khoảng hơn 50 tuổi, diện mạo xem nhìn rất nhân hậu, rất có khí phách của một đại giam có thể là Trường môn của Bát Cực Môn, đằng sau còn có một thanh niên khoảng 24, 25 tuổi.
Tất cả mọi ngừơi đều đứng dậy thi lễ với bậc tôn kính của môn phái, phép lễ nghi này tuyệt nhiên không thể thiếu sót đựơc.
Ông ta chậm rãi đi về phía chỗ chính giữa, nhìn quanh một lựơt, hướng xuống phía dưới nói: "Hôm nay chư vị đến đây tôi thay mặt cho Bát Cực Môn rất hoan nghênh, nếu có điều chi không đựơc chu toàn xin lượng thứ"
Diệp Thiên vân nhớ lúc mà truy sát Thường Đại Hải có nghe nói đến Trưởng môn Bát Cực Môn, nhưng tên Thường Đại Hải rất coi thường vị Trưởng môn này, hôm nay gặp người này, nên cẩn thận xem lại.
Trần Mễ Lap sau khi vừa đứng lên, cơ thể không giống vừa nãy, nhìn mấy người bên dưới rồi vẫy tay với họ, hai cánh tay quơ quơ, rồi bình thản như không có chuyện gì nói : "Không cần lo lắng, mấy người này là người của Bát Cực Môn, Triệu Sư Chiêu đã nhảy từ đây xuống thì sống cấn phải thấy người, chết cần phải thấy xác"
Diệp Thiên Vân có chút ngạc nhiên vì sự cẩn thận của người Bát Cực Môn, mấy người dưới cầu đang chờ mệnh lệnh, vài người của Võ Đang muốn nhảy xuống để khẳng định rằng làm điều đó khó như lên trời, được một lát sau thuyền bắt đầu vớt.
Trần Mễ Lạp nhìn Diệp Thiên Vân cười tủm tỉm nói: "Ngươi yên tâm đi, lần này tuy Võ Đang có chuẩn bị nhưng sẽ không tiên liệu được người của Bát Cực Môn cũng tham gia và tới chỗ này, không cần phải sợ bọn họ"
Diệp Thiên Vân muốn quay lại gấp, toàn bộ người Võ Đang đã đâu mất hết, với Trần Mễ Lạp thì cho rằng đó là điều tốt. Nhưng mặt khác, đối với hắn thì hắn tự thấy rằng điều này tệ nhiều hơn là lợi.
Hơn 20 người này có thể sẽ không trở về Võ Đang được, vậy thì hắn sẽ trở thành một trong những mục tiêu. Đối phương sẽ phái người đến Băng Thành đòi mạng của hắn. Tuy nhiên ai cũng biết rõ ràng tuyệt đối hắn sẽ không thể giết chết hơn 20 tên này, nhưng không có gì chứng minh, chỉ có thể lấy đầu hắn để làm bằng chứng.
Tuy có thể nghi ngờ người Bát Cực Môn nhưng mà những việc như vậy đều không thể xem thường được.
Nghĩ tới đây hắn thở dài, hắn tuy đã giết không ít người nhưng lại gây thù chuốc oán, chắc chắn Võ Đang sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng mà mặt khác, giờ hắn cũng không phải chỉ có một mình, thậm chí còn có Trần Mễ Lạp và Bát Cực Môn đứng đằng sau hắn, nếu chết thì cả đám cùng chết. Bức giết Võ Đang thì cùng lắm cũng giống như cá sa lưới rách.
Đánh nhau một hồi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, hai người nhìn nhìn, đệ tử Võ Đang chết la liệt, toàn bộ bị đánh tơi bời nằm la liệt trên mặt đất, quân pháp bị phá tan tành.
Hà Sơn đánh ngã tên đệ tử Võ Đang cuối cùng, liền nhanh chóng chạy đến cúi xuống trước người Diệp Vô Nhai đang bị thương cần cấp cứu.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Hà Sơn biết hắn bình thường e sợ người sư huynh này như tình cảm của hai huynh đệ rất sâu đậm.
Hà Sơn kêu gọi mấy người đệ tử Bát Cực Môn đưa Diệp Vô Nhai về cứu chữa.
Sau đó xoa xoa đỏ cả vành mắt, nhặt thanh kiếm dưới đất lên, chạy đến bên gần trước mặt Hoa Sư Húc ở bên cạnh, cúi đầu nhe răng cười, dí sát thanh kiếm vô mặt đối phương mà nói: "Đại sư huynh của ta đã trúng chưởng của ngươi. Ngươi có biết tại sao ngươi còn yên thân nằm chỗ này không?"
Hoa Sư Húc bị sắc lạnh của thanh kiếm thức tỉnh, trong mắt thoạt hiện lên thần sắc kiếp sợ, hắn bị Diệp Thiên Vân đã xuất một chiêu bẻ gãy chân. Giờ tỉnh lại thấy có người đợi hắn như thế hắn càng sợ chết hơn, lập tức mất hết dũng khí sống còn.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy Hà Sơn định báo thù, chạy lại gần, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không nhẫn tâm để một tay cao thủ chết, nhưng cũng không thể tự thú, thực ra Hoa Sư Húc cũng không hề sử dụng thủ đoạn nham hiểm nào. Hắn lúc đó chỉ cho Diệp Vô Nhai một chưởng, cách ra đòn này cũng là để người ta kính phục. Diệp Thiên Vân liền nói Hà Sơn: "Cho hắn một cơ hội sống, hắn cũng đáng được vậy."
Hoa Sư Húc mặt lộ vẻ cảm kích, đối với hắn mà nói, thì như vậy coi như là được sống rồi, sau này hắn cũng không thể tồn tại trên chốn võ lâm nữa rồi. Vì chân hắn đã bị tàn phế, di chuyển chỉ có nước ngồi xe lăn. Hắn tự biết chấn thương không thể hồi phục được, liền mắt nhắm cầu tha mạng.
Hà Sơn có chút không cam tâm, nhưng mạng sống của tên này là do Diệp Thiên Vân tha mạng, cũng không có ý làm trái ý của hắn, nên nhắm ngay vào cho Hoa Sư Húc một nhát vào yết hầu.
Hoa Sư Húc bị xẹt một nhát tại chỗ, kêu rên vài tiếng, sau đó miệng và cổ tiết ra máu đỏ tươi, hực lên hai cái rồi đi đời nhà mà.
Trần Mễ Lạp đỡ Hà Sơn dậy, nhìn hắn cười: "Yên tâm đi, Vô Nhai không hề hấn gì cả, quay về chăm sóc ông ta một thời gian thì sẽ hồi phục như trước thôi"
Diệp Thiên Vân biết rằng nói như vậy chỉ là an ủi Hà Sơn thôi, Diệp Vô Nhai đã trúng chưởng mà Hoa Sư Húc đã dùng hơn gấp đôi công lực, lúc đó mà không chết là may rồi. Nếu nói quay về tin sẽ hồi phục như trước thì như nói người khờ nằm mộng thôi. Võ công người cao thủ rất quan trọng, tuy có thể nhìn khỏe mạnh như người bình thường nhưng thực tế đã yếu đi rất nhiều so với người đã luyện võ qua.
Nghĩ tới đây cũng không ngờ rằng bản thân mình có được khả năng hồi phục công lực mạnh mẽ thì cảm thấy rất may mắn, hắn đã bị trọng thương nhiều lần, nhưng chỉ cần không chết, thì Kim Chung Tráo sẽ giúp hồi phục nhanh chóng, điều này cũng giống như hắn có vô số mạng sống.
Trần Mễ Lạp nhìn thấy Diệp Thiên Vân sững sờ, liền cười nói: "Vô Vi Đạo Nhân tới rồi, ta vẫn chưa gặp qua, lát nữa chúng ta cùng đi đến Bát Cực Môn"
Diệp Thiên Vân muốn từ chối, nhưng hắn nghĩ đến thân phận của Vô Vi Đạo Nhân cũng biết rằng chuyến này bắt buộc phải đi. Ở Băng Thành thì Vô Vi Đạo Nhân là khách, nhưng dựa vào lễ nghi mà nói, thì cần phải đến thăm viếng, không thì bị Bát Cực Môn để ý, nên hắn liền gặt đầu: "Được"
Để lại vài tên Bát Cực Môn dọn dẹp chiến trường, còn lại đều rời khỏi chỗ này. Sau khi xuống cầu, Diệp Thiên Vân cùng Vô Vi Đạo Nhân cùng ngồi cổ xe theo bọn họ đi về Bát Cực Môn.
Cổ xe chạy như bay trên đường lớn khoảng 2 tiếng đồng hồ cuối cùng tới một nơi như một thị trấn nhỏ, thì dừng lại, mọi người trong xe đều di xuống. Có vài tên đệ tử Bát Cực Môn tự nhiên cảm thấy lưng mỏi nhừ, có thể nhận ra được nơi đây họ rất quen thuộc.
Hà Sơn sau khi nhìn thấy thần sắc của Diệp Thiên Vân thì cười nói: " Bát Cực Môn có những hình thái không giống nhau, chúng tôi có sắc thái riêng của chung tôi"
Diệp Thiên Vân nhìn từ trên cao nhìn xuống hướng xa xa, đây chính là một thị trấn nhỏ, sơn thôn của một thị trấn nhỏ, hắn nhìn xem địa thế, núi cao, cây xanhh, ngói hồng ngói đỏ, nhà cửa cao thấp san sát, và dưới chân cầu nước chảy.
Phía trước là con đường mòn duy nhất của thị trấn nhỏ, tất cả giống như ở khoảng mấy chục năm trước. Là người lạ, lại có cảm giác quen thuộc, nhà cửa, đường phố, đều có cái không khí đậm đà chất quê. Nếu như không có vài cây cột điện, nhất định người tuyệt đối sẽ không ngờ rằng đây là nơi của thế kỷ mới.
Vô Vi Đạo Nhân đứng cạnh Diệp Vân Thiên, cười nói: "Đây là một nơi tốt"
Lần này đến đây, Hà Sơn dẫn theo 2 người bọn họ đi đến cuối con đường mòn, giới thiệu rất tỉ mỉ, rồi lại dẫn về dừng tại một căn nhà 3 tầng cao nhất của thị trấn này nói: "Thời Dân quốc tổ tiên chúng tôi tự thiết kế võ quán, thụ nhận bách dân, đặt tên "Bát Cực Tổ"
Diệp Thiên Vân nghiên cứu Bát Cực Quyền, nhưng không biết rõ lai lịch lắm, lần đầu nghe thấy cũng thấy hơi chút lạ lẫm, ở Băng Thành lâu vậy rồi mà từ trước giờ vẫn chưa tới Bát Cực Môn. Giờ nhìn thấy thật không khỏi hứng thú, những sầu lo đều tan biết hết.
Hà Sơn rất hiếu khách, nói: "Đi, chúng ta đi vào trong nói chuyện, không nên để họ chờ lâu quá", nói xong đưa tay mời Vô Vi Nhân Đạo và Diệp Thiên Vân.
Mấy người vừa bước vào, thấy trong đại phòng rất náo nhiệt. Trần Mễ Lạp ngồi trên ghế, vừa thấy bọn họ liền đứng dậy nói: "Đi đường chắc mệt, mời ngồi xuống tách nuớc trứơc đã", hắn ra dáng vẻ của chủ nhà ở đây, nhiệt tình để đệ tử Bát Cực Môn châm trà.
Diệp Thiên Vân và Vô Vi Đạo Nhân ngồi đối diện với Lục Vệ Minh và Lôi Minh Các, hai người cũng đứng dậy bá vai nhau.
Trận chiến hôm nay làm cho tất cả mọi người gần nhau thêm, từ ngày hôm nay những ngừơi này cùng phấn đấu vì một mục tiêu chung, cho nên cũng khách khí cùng làm tăng thêm tình cảm sâu đậm.
Diệp Thiên Vân hàn thuyên vài câu, bèn trực tiếp nói với Trần Mễ Lạp: "Trần Đại ca, đã tìm thấy Triệu Sư Chiêu chưa?"
Trần Mễ Lạp tỏ ra không bận tâm, cười cừoi nói: "Lão đệ yên tâm đi, ta biết hắn không thể chạy thoát, chỗ địa giới của Bát Cực Môn này, chúng ta có chuẩn bị vạn điều thì cũng như là ruồi bọ không thoát khỏi lòng bàn tay của họ."
Diệp Thiên Vân mong rằng Triệu Sư chạy thoát, tên này mà trở về Võ Đang đựơc thì đối với Diệp Thiên Vân mà nói chẳng có hại gì cho hắn, nên khẽ gật đầu không nói"
Trần Mễ Lạp có chút khách khí với Vô Vi Đạo Nhân, mìm cười nói : "Vô huynh, đã nhiều năm chúng ta không gặp rồi, phong thái của huynh vẫn như xưa, nếu như không có chuyện này thì không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau"
Vô Vi Đạo Nhân gật gù, chậm rãi nói: "Khách khí rồi, lần này nếu như không phải Thiên Vân gặp chuyện, thì có thể ta cũng không từ Hình Ý Môn đến nới đây"
Trần Mễ Lạp rất coi trọng thực lực của Diệp Thiên vân, hắn biết rõ ràng Thập Nhị Hình chính là kế thừa của Hình Ý Môn, nhưng mà Diệp Thiên Vân chính mình đã luyện duoc Tam Hình, đó là Long, Hổ, Ưng. Điều này chứng tỏ hắn đã phải học qua 3 vị tôn sư, quan trọng hơn là thực lực của Diệp Thiên Vân cũng sẽ nhanh chóng gia nhập trình độ của bậc tôn sư, vậy thì với lực lực như vầy dù ở bất cứ nơi nào cũng không thể xem thường được.
Lặng một lúc sau, một tên đồ đệ của Bát Cực Môn chạy vào giữa mấy ngừơi này, khách khí nói: "Chư vi, Trưởng môn tới!"
Vừa dứt lời, từ đằng sau xuất hiện một đại hán khoảng hơn 50 tuổi, diện mạo xem nhìn rất nhân hậu, rất có khí phách của một đại giam có thể là Trường môn của Bát Cực Môn, đằng sau còn có một thanh niên khoảng 24, 25 tuổi.
Tất cả mọi ngừơi đều đứng dậy thi lễ với bậc tôn kính của môn phái, phép lễ nghi này tuyệt nhiên không thể thiếu sót đựơc.
Ông ta chậm rãi đi về phía chỗ chính giữa, nhìn quanh một lựơt, hướng xuống phía dưới nói: "Hôm nay chư vị đến đây tôi thay mặt cho Bát Cực Môn rất hoan nghênh, nếu có điều chi không đựơc chu toàn xin lượng thứ"
Diệp Thiên vân nhớ lúc mà truy sát Thường Đại Hải có nghe nói đến Trưởng môn Bát Cực Môn, nhưng tên Thường Đại Hải rất coi thường vị Trưởng môn này, hôm nay gặp người này, nên cẩn thận xem lại.
/662
|