“Đậu! Tiễn pháp sắc bén thật!”
Lâm Phi nhướng mày, những người này rốt cuộc là ai mà vừa ra tay đã hung tàn như vậy, muốn dồn mình vào chỗ chết sao.
Chẳng lẽ là người của Lý gia?
Trong đầu bỗng lóe lên cái tên Lý gia, trừ bọn họ ra thì không còn ai dám ra tay với Lâm gia. Mình mới vừa đi ra bọn họ đã lập tức động thủ, mục tiêu quá rõ ràng, không thể nào xem là đánh loạn được.
Ba mũi tên bay đến theo hình tam giác.
Nếu lúc này Lâm Phi né nhanh thì người phía sau chắc chắn sẽ dính mũi tên, lực công kích của chiêu này quá lợi hại, buộc Lâm Phi phải ứng chiến.
“Thiếu gia, nguy hiểm!”
Đám thị vệ muốn lao dến trước mặt hắn cản mũi tên.
“Lui ra!”
Lâm Phi quát, hắn vừa sải bước, khoảng cách giữa hắn và mọi người lập tức được kéo ra xa mấy trượng, che chắn trước mặt mọi người.
“Chém!”
Nếu là trước đây, đối mặt với đợt tấn công này Lâm Phi chắc chắn sẽ không tránh được, chỉ bằng uy lực tấn công của người trước mặt thôi cũng có thể biết được trừ mình ra, bất kỳ người nào đi lên chắc chắn đều sẽ phải chết.
Đây là công kích của Võ đạo cửu trọng thiên, tiễn pháp còn là tiễn pháp Hoàng cấp trung phẩm, lực sát thương rất kinh khủng, bất kỳ người nào chỉ cần trúng một mũi cũng có thể chết ngay tại chỗ.
Trình độ công kích xa đến vậy, chắc chắn đã ra hết sức lực, nếu bị khóa định nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.
Lâm Phi bước đi, vung tay rút ra ba lưỡi dao thật dài, hùng hổ tiến lên đón, thanh thế cũng không hề yếu hơn đối phương chút nào.
Xem thử tiễn pháp của ngươi lợi hại hay lưỡi đao của ta lợi hại.
Sau khi thăng lên Võ đạo cửu trong thiên, lưỡi đao của Huyền khí khi thi triển ra luôn đạt đến cự ly mười trượng, nếu thi triển chiến kỹ thì càng không kể đến.
Ầm ầm.
Ba mũi Truy Hồn tiễn bay đã nhanh thì lưỡi đao của Lâm Phi càng nhanh hơn.
Không khí trong lúc này dường như đang nổ tung lên. Sóng khí mạnh mẽ như gió phóng đến bốn phương tám hướng.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Người đối diện không dừng tay, rõ ràng là muốn bắn chết Lâm Phi ngay trước mặt mình, nhất là ngay trước mặt mọi người.
“Để xem ngươi còn có thể cản được bao nhiêu mũi nữa!”
Vương Khai không ngừng kéo cung, Truy Hồn tiễn tập trung bay đến người đối phương. Ngay từ lúc bắt đầu gã đã nhận ra thân phận của người này, nghe nói hắn đã dẫn người đi giết ba vị cao thủ cửu trọng thiên của Lý gia.
Cho nên, Vương Khai muốn bắn chết đối phương ngay trước mặt mình và hơn hết là ngay trước mặt mọi người, một tên nhóc chỉ vừa mới thăng lên cửu trọng thiên mà thôi. Chắc chắn nó sẽ trở thành vong hồn dưới tay mình.
“Tam đệ, ta đến giúp đệ!”
Đại ca Lâm Tiêu gào lên.
Lâm Phi cản lại: Quay trở lại! Hắn ta không phải là người các ngươi có thể đối phó được đâu.
Tiễn Pháp của người phía trước mắt rất cao cường, Lâm Phi nhờ có thân pháp nên mới có thể tránh được, còn như đại ca một khi lên đối mặt với tiễn pháp nguy hiểm như thế thì chỉ còn đường bị giết chết ngay tại chỗ, thế nên lúc này hắn phải lập tức ngăn cản.
Lâm Tiêu không phải là người thích khoe khoang, nhìn thấy tiễn pháp đánh tới một lần nữa thì trong lòng căng thẳng: Tam đệ cẩn thận!
Bản thân làm đại ca lại không biết rõ thực lực của tam đệ. Thế nhưng hắn cũng có thể biết được một điều, đó là nếu mình đi lên thì chắc chắc sẽ thêm trở ngại chứ không giúp được gì, nói không chừng có khi tam đệ còn bị mình làm liên lụy thêm.
Cổng lớn đã trở thành đống đổ nát, một đống đổ nát chắn giữa hai bên, tuy vậy nhưng có thể cảm thấy sát khí ở đó vẫn nồng đậm như cũ.
Tiễn pháp lợi hại thật. Tầm bắn xa cũng thật phi thường, may mà ta có thân pháp Tùy Phong, nếu không đối phó cũng sẽ khó vô cùng!
Trong lòng Lâm Phi hiểu rõ, nhất định phải giải quyết tên bắn cung tâm xa này trước.
Hiện tại càng lúc càng có thể thấy được, những người này là do Lý gia sắp xếp đến, nếu không thì cũng là người của Huyền Vũ môn. Thế nhưng sát khí trên người bọn họ rất kinh khủng nên chắc hẳn không phải là người của Huyền Vũ môn.
Tạm thời Lâm Phi không suy nghĩ đến việc này nữa, đối mặt với một cung tiễn thủ lợi hại như thế hắn không dám lơ là.
...
To gan thật, hắn còn dám xông lại đây, đúng là chán sống mà.
Từ khi Vương Khai bắt đầu tu luyện cung tiễn đến giờ, tiễn pháp vẫn luôn tăng lên, cửu trọng thiên trở xuống chỉ có thể nhiều nhất ngăn được ba mũi tên, gã cũng đã giết không ít cao thủ Cửu trọng thiên.
Thế nhưng bây giờ gã đã bắn ra mười mấy mũi tên đối phương đều có thể né được, gã không khỏi có hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ là hơi bất ngờ, không hề xem đối phương là một mối nguy hiểm, bởi vì trong lòng Vương Khai đã nắm chắc phần thắng.
Nếu như đối phương không xông đến có lẽ cơ hội của Vương Khai cũng sẽ không nhiều nhưng một khi đã tiến vào cự ly nhất định thì chắc chắn có là người bất tử cũng khó mà qua được.
Vương Khai tiếp tục rút ra ba mũi tên khác, cùng phóng lên một lượt theo hình tam giác, ánh mắt gã đột ngột lạnh lẽo, dây cung trống rỗng bỗng nhiên bị kéo ra vang lên tiếng tinh tinh, một mũi tên vô hình phóng ra.
Vô Hình tiễn, tên họ Lâm này chết chắc rồi.
Có thể thấy Độc Nhãn Long rất quen thuộc với việc này, gã cười lên một tiếng thâm độc: Tiếc thật, nếu để lão phu ra tay thì chắc chắn sẽ là một màn hành hạ cho đến chết, thế mới có cảm giác chứ.
Mấy người còn lại đã định liệu trước tiễn pháp của Vương Khai.
Chiễn kỹ sơ cấp, Vô Hình tiễn.
Nếu không biết được lai lịch của đối phương, đối đầu với tiễn pháp của Vương Khai chắc chắn sẽ phải chết, không một ai có thể ngăn cản được một mũi tên này.
Vương Khai càng lúc càng cười tươi: Có thể được chết dưới Vô Hình tiễn của ta cũng xem như ngươi có phúc!
Trước đây gã rất ít khi dùng đến chiêu này, ban đầu định dùng Truy Hồn tiễn bắn chết đối phương nhưng không ngờ thực lực của hắn ta cũng không tồi, cứ thế mà phá tan Truy Hồn tiễn, cho nên mới thi triển ra chiến kỹ này.
...
Thi triển thân pháp Tùy Phong.
Hệt như một chú chim đang bay trong rừng, Lâm Phi phóng người đến, đối mặt với ba mũi tên thì không khỏi cười khẩy, vừa vung tay lưỡi đao đã xuất hiện, hóa thành ba tia sáng phóng đi, chém đứt Truy Hồn tiễn.
Khoảng cách lập tức gần hơn.
Xoẹt.
Sau khi ba lưỡi đao phá tan tiễn pháp, Lâm Phi bỗng cảm giác đuợc một sự nguy hiểm vô hình.
Ầm!
Toàn bộ cơ thể Lâm Phi như cánh diều đứt dây, thoáng cái đã đâm sầm vào một khu kiến trúc gần đó, vang ra tiếng ầm vang dữ dội.
Tam đệ!
Không ai có thể biết được Lâm Phi tại sao lại bị thương, sao có thể thua nhanh đến vậy.
Không được qua đây!
Lâm Tiêu hết sức kinh hãi, ngay lúc đó muốn đi qua thì chợt nghe thấy tiếng Lâm Phi, sau đó mới thở phào một hơi.
Chưa chết được!
Vương Khai không ngờ lại có người không chết được dưới chiến kỹ Vô Hình tiễn của gã.
Giết!
Giết!
Giết!
Vương Khai không tin dưới chiêu Vô Hình tiễn mà đối phương còn có thể tránh được, một công kích vừa rồi, nếu không chết thì cũng bị thương nặng.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Trong đống đổ nát, Lâm Phi vỗ vỗ lên mặt đất, sau đó cả người lại lao ra một lần nữa.
May mà có hộ thân cương khí và Kim Cương hộ thân, nếu không vừa rồi không chết cũng bị thương nặng!
Đây là lần đầu tiên Lâm Phi bị tổn hại trên tay đối thủ, nếu không phải có hai tầng bảo vệ thì hôm nay đã mất hết thể diện rồi. Trong lòng không dám xem nhẹ, bây giờ mới một người, vậy đến lượt bốn người còn lại thì ra sao nữa?
Lâm Phi biết rõ, tạm thời muốn thay cha chống đỡ một thời gian, đến khi cha hắn luyện được đan dược chắc chắn chiến cuộc sẽ thay đổi, chỉ là thời gian. Cần thời gian!
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Lâm Phi bay lên trời, không thi triển Phong Chi Dực mà là thi triển ra thân pháp Tùy Phong.
Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Lâm Phi mới nếm mùi ba mũi tên này xong, nên cũng không dám xem thường dù chỉ là một chút, lưỡi đao như hóa thành từng tia sáng trắng phóng đi. Trước mắt thoáng cái đã lóe lên một mảnh trắng xóa, che khuất tầm mắt mọi người.
Nhóc con được lắm, muốn qua mắtta, nằm mơ đi!
Vương Khai vỗ tay, từ trên lưng vật cưỡi phóng lên trời. Gã từ trên cao nhìn xuống, kéo trường cung ra, muốn bắn chết đối phương. Thế nhưng không ngờ phía sau mảng trắng xóa kia lại không có ai, mục tiêu cũng lập tức bị mất đi.
Sao lại có thể như vậy, hắn rốt cuộc đi đâu rồi!
Ngay lúc Vương Khai bàng hoàng thì có một tia sáng đánh tới, trường cung vẫn còn đang kéo ba mũi Truy Hồn tiễn.
Ngươi bị lừa rồi!
Một giọng cười âm trầm bỗng nhiên vang lên sau lưng.
Ngươi... ngươi sao có thể xuất hiện sau lưng ta!!!!
Sau lưng là lưỡi đao dài đang ầm ầm chém tới, thân thể Vương Khai thoáng cái đã tách thành hai, rơi từ trên không trung xuống con đường, máu bắn ra tung tóe.
Tiểu Khai!
Bọn Ngô Thế Hùng ngẩn người. Chợt cảm thấy rất tức giận, ấy vậy mà Vương Khai lại chết trong tay người khác.
Cuối cùng, bọn hắn cũng biết được, dưới mảnh trắng xóa dày đặc kia, tên nhóc họ Lâm lại lấy tốc độ để qua mắt bọn hắn, lợi dụng sự sai sót của Vương Khai để chém gã, thủ đoạn tinh vi thật.
...
Những người vây xem thấy Lâm Tam Thiếu bị đánh bay đi còn tưởng Lâm gia lần này sẽ lành ít dữ nhiều, thế nhưng qua mấy trận, cung thủ lợi hại cũng bị Lâm Phi chém chết, như thể đang vả vào mặt bọn họ một cú thật mạnh.
Mà lại còn là một cao thủ Võ đạo cửu trọng thiên.
Lâm Phi bị đánh bay vào đống đổ nát ngoại trừ quần áo có hơi xốc xếch thì hình như không bị thương chút nào.
Các ngươi là ai, ai đã sắp xếp các ngươi đến đây, lại còn dám động thủ với đệ tử nội môn Thần Vũ môn!
Lâm Phi quát to, chỉ với một câu đã chụp mũ bọn hắn.
Trong lòng Lâm Phi không ngờ, trên người tên cũng tiễn thủ lợi hại này lại có đến tám ngàn điểm PK.
Một tên cung tiễn thủ đã tám ngàn điểm PK, vậy mấy tên còn lại thì sao? Lâm Phi ngay lập tức dùng hệ thống PK thăm dò, lúc thấy được thì thầm giật mình, có người nào đó điểm PK đạt đến hai vạn mốt.
Huyền giả mới đạt đến một vạn ba, vạn bốn mà tên đó lại đạt đến hai vạn mốt điểm PK. Lúc nãy Lâm Phi bất chấp tất cả mà chụp mũ bọn hắn trước, nếu những người này ra tay cùng một lúc chắc chắn không phải là chuyện gì tốt, trước tiên phải làm đối phương bình tĩnh mới được.
Ta giết ngươi!
Độc Nhãn Long cười khẩy một cái rồi bắt đầu ra tay.
Không ngờ lại bị Ngô Thế Hùng cản lại, lông mày hắn nhíu lại, có vẻ hơi kiêng kị.
Đệ tử nội môn Thần Vũ Môn, bảy chữ này không khác nào một thanh kiếm sắc bén trên trên đỉnh đầu.
Bây giờ bọn hắn đang sống vui vẻ sung sướng ở quận Sơn Hà, thế nhưng chỉ cần ra tay với đệ tử nội môn Thần Vũ Môn, tội danh này sẽ rất lớn, chắc chắn một khi Thần Vũ Môn biết được sẽ phái đệ tử nội môn đến giết bọn hắn, cho dù sau lưng có bang phái cao cấp đi nữa cũng chưa chắc có thể bảo vệ được bản thân.
Ngô Thế Hùng nổi giận bừng bừng, chỉ hận không thể trở về đánh chết tên nghiệt chủng Lý Vân kia, nếu như sớm biết người kia là đệ tử nội môn Thần Vũ Môn chắc chắn lúc nãy sẽ liên hợp lại mà ra tay giết chết đối phương, đến lúc đó dù biết thân phận rồi thì chuyện cũng đã lỡ, dù sao người cũng chết rồi, xử lý cũng dễ hơn nhiều.
Một câu nói đó của Lâm Phi, mọi người trên đường cái đều nghe thấy, Ngô Thế Hùng cũng không thể giết sạch bọn họ, như vậy không chỉ xong đời mình mà các bang phái ở quận Sơn Hà cũng đi tong.
Ngô Thế Hùng rất hối hận, Vương Khai đã chết thì không nói đi, lại còn bị treo thêm một thanh kiếm sắc trên đầu, bực bội thật. Sau khi đối phương mở miệng thì gã đã mất đi cơ hội tốt nhất để giết hắn ta.
Đối với tiễn Pháp của Vương Khai, Ngô Thế Hùng đã tính trước là dù có hộ thân cương khí cùng không thể nào đỡ được một công kích này. Một khi giết được Tam Thiếu của Lâm gia sẽ làm kích động đến vị Huyền giả trung kỳ Lâm Chấn Thiên kia là điều không thể nghi ngờ, đến lúc đó có thể xem là một mũi tên trúng hai con chim.
Tên nhóc này thật gian xảo, không lẽ ngươi tưởng như vậy thì chúng ta sẽ không giết ngươi? Ngô Thế Hùng nổi nóng, tiễn pháp của Vương Khai rất cao cường, chưa bao giờ khiêu chiến mà xảy ra chuyện như vậy, thù này nhất định phải báo cho bằng được.
Cho dù có mang ra cái danh đệ tử nội môn Thần Vũ Môn thì thế nào chứ, cứ việc đánh chết ngươi trước, đánh cho trọng thương rồi phế đi sức mạnh của ngươi. Đến lúc đó chắc Thần Vũ Môn cũng không dám làm gì, dù sao trong Thần Vũ Môn cũng nhiều đệ tử như vậy, chúng quy lại cũng không thể nào chỉ vì một tên nhóc mà ra mặt được.
Bên trên đống đổ nát, Lâm Phi thầm thở dài một hơi, quả nhiên người này có lai lịch, lại còn là cao thủ Huyền giả, không lẽ là người của Huyền Vũ Môn thật?
Lẽ nào bọn hắn muốn làm trái quy ước giữa các môn phái?
Lâm Phi nhướng mày, những người này rốt cuộc là ai mà vừa ra tay đã hung tàn như vậy, muốn dồn mình vào chỗ chết sao.
Chẳng lẽ là người của Lý gia?
Trong đầu bỗng lóe lên cái tên Lý gia, trừ bọn họ ra thì không còn ai dám ra tay với Lâm gia. Mình mới vừa đi ra bọn họ đã lập tức động thủ, mục tiêu quá rõ ràng, không thể nào xem là đánh loạn được.
Ba mũi tên bay đến theo hình tam giác.
Nếu lúc này Lâm Phi né nhanh thì người phía sau chắc chắn sẽ dính mũi tên, lực công kích của chiêu này quá lợi hại, buộc Lâm Phi phải ứng chiến.
“Thiếu gia, nguy hiểm!”
Đám thị vệ muốn lao dến trước mặt hắn cản mũi tên.
“Lui ra!”
Lâm Phi quát, hắn vừa sải bước, khoảng cách giữa hắn và mọi người lập tức được kéo ra xa mấy trượng, che chắn trước mặt mọi người.
“Chém!”
Nếu là trước đây, đối mặt với đợt tấn công này Lâm Phi chắc chắn sẽ không tránh được, chỉ bằng uy lực tấn công của người trước mặt thôi cũng có thể biết được trừ mình ra, bất kỳ người nào đi lên chắc chắn đều sẽ phải chết.
Đây là công kích của Võ đạo cửu trọng thiên, tiễn pháp còn là tiễn pháp Hoàng cấp trung phẩm, lực sát thương rất kinh khủng, bất kỳ người nào chỉ cần trúng một mũi cũng có thể chết ngay tại chỗ.
Trình độ công kích xa đến vậy, chắc chắn đã ra hết sức lực, nếu bị khóa định nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.
Lâm Phi bước đi, vung tay rút ra ba lưỡi dao thật dài, hùng hổ tiến lên đón, thanh thế cũng không hề yếu hơn đối phương chút nào.
Xem thử tiễn pháp của ngươi lợi hại hay lưỡi đao của ta lợi hại.
Sau khi thăng lên Võ đạo cửu trong thiên, lưỡi đao của Huyền khí khi thi triển ra luôn đạt đến cự ly mười trượng, nếu thi triển chiến kỹ thì càng không kể đến.
Ầm ầm.
Ba mũi Truy Hồn tiễn bay đã nhanh thì lưỡi đao của Lâm Phi càng nhanh hơn.
Không khí trong lúc này dường như đang nổ tung lên. Sóng khí mạnh mẽ như gió phóng đến bốn phương tám hướng.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Người đối diện không dừng tay, rõ ràng là muốn bắn chết Lâm Phi ngay trước mặt mình, nhất là ngay trước mặt mọi người.
“Để xem ngươi còn có thể cản được bao nhiêu mũi nữa!”
Vương Khai không ngừng kéo cung, Truy Hồn tiễn tập trung bay đến người đối phương. Ngay từ lúc bắt đầu gã đã nhận ra thân phận của người này, nghe nói hắn đã dẫn người đi giết ba vị cao thủ cửu trọng thiên của Lý gia.
Cho nên, Vương Khai muốn bắn chết đối phương ngay trước mặt mình và hơn hết là ngay trước mặt mọi người, một tên nhóc chỉ vừa mới thăng lên cửu trọng thiên mà thôi. Chắc chắn nó sẽ trở thành vong hồn dưới tay mình.
“Tam đệ, ta đến giúp đệ!”
Đại ca Lâm Tiêu gào lên.
Lâm Phi cản lại: Quay trở lại! Hắn ta không phải là người các ngươi có thể đối phó được đâu.
Tiễn Pháp của người phía trước mắt rất cao cường, Lâm Phi nhờ có thân pháp nên mới có thể tránh được, còn như đại ca một khi lên đối mặt với tiễn pháp nguy hiểm như thế thì chỉ còn đường bị giết chết ngay tại chỗ, thế nên lúc này hắn phải lập tức ngăn cản.
Lâm Tiêu không phải là người thích khoe khoang, nhìn thấy tiễn pháp đánh tới một lần nữa thì trong lòng căng thẳng: Tam đệ cẩn thận!
Bản thân làm đại ca lại không biết rõ thực lực của tam đệ. Thế nhưng hắn cũng có thể biết được một điều, đó là nếu mình đi lên thì chắc chắc sẽ thêm trở ngại chứ không giúp được gì, nói không chừng có khi tam đệ còn bị mình làm liên lụy thêm.
Cổng lớn đã trở thành đống đổ nát, một đống đổ nát chắn giữa hai bên, tuy vậy nhưng có thể cảm thấy sát khí ở đó vẫn nồng đậm như cũ.
Tiễn pháp lợi hại thật. Tầm bắn xa cũng thật phi thường, may mà ta có thân pháp Tùy Phong, nếu không đối phó cũng sẽ khó vô cùng!
Trong lòng Lâm Phi hiểu rõ, nhất định phải giải quyết tên bắn cung tâm xa này trước.
Hiện tại càng lúc càng có thể thấy được, những người này là do Lý gia sắp xếp đến, nếu không thì cũng là người của Huyền Vũ môn. Thế nhưng sát khí trên người bọn họ rất kinh khủng nên chắc hẳn không phải là người của Huyền Vũ môn.
Tạm thời Lâm Phi không suy nghĩ đến việc này nữa, đối mặt với một cung tiễn thủ lợi hại như thế hắn không dám lơ là.
...
To gan thật, hắn còn dám xông lại đây, đúng là chán sống mà.
Từ khi Vương Khai bắt đầu tu luyện cung tiễn đến giờ, tiễn pháp vẫn luôn tăng lên, cửu trọng thiên trở xuống chỉ có thể nhiều nhất ngăn được ba mũi tên, gã cũng đã giết không ít cao thủ Cửu trọng thiên.
Thế nhưng bây giờ gã đã bắn ra mười mấy mũi tên đối phương đều có thể né được, gã không khỏi có hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ là hơi bất ngờ, không hề xem đối phương là một mối nguy hiểm, bởi vì trong lòng Vương Khai đã nắm chắc phần thắng.
Nếu như đối phương không xông đến có lẽ cơ hội của Vương Khai cũng sẽ không nhiều nhưng một khi đã tiến vào cự ly nhất định thì chắc chắn có là người bất tử cũng khó mà qua được.
Vương Khai tiếp tục rút ra ba mũi tên khác, cùng phóng lên một lượt theo hình tam giác, ánh mắt gã đột ngột lạnh lẽo, dây cung trống rỗng bỗng nhiên bị kéo ra vang lên tiếng tinh tinh, một mũi tên vô hình phóng ra.
Vô Hình tiễn, tên họ Lâm này chết chắc rồi.
Có thể thấy Độc Nhãn Long rất quen thuộc với việc này, gã cười lên một tiếng thâm độc: Tiếc thật, nếu để lão phu ra tay thì chắc chắn sẽ là một màn hành hạ cho đến chết, thế mới có cảm giác chứ.
Mấy người còn lại đã định liệu trước tiễn pháp của Vương Khai.
Chiễn kỹ sơ cấp, Vô Hình tiễn.
Nếu không biết được lai lịch của đối phương, đối đầu với tiễn pháp của Vương Khai chắc chắn sẽ phải chết, không một ai có thể ngăn cản được một mũi tên này.
Vương Khai càng lúc càng cười tươi: Có thể được chết dưới Vô Hình tiễn của ta cũng xem như ngươi có phúc!
Trước đây gã rất ít khi dùng đến chiêu này, ban đầu định dùng Truy Hồn tiễn bắn chết đối phương nhưng không ngờ thực lực của hắn ta cũng không tồi, cứ thế mà phá tan Truy Hồn tiễn, cho nên mới thi triển ra chiến kỹ này.
...
Thi triển thân pháp Tùy Phong.
Hệt như một chú chim đang bay trong rừng, Lâm Phi phóng người đến, đối mặt với ba mũi tên thì không khỏi cười khẩy, vừa vung tay lưỡi đao đã xuất hiện, hóa thành ba tia sáng phóng đi, chém đứt Truy Hồn tiễn.
Khoảng cách lập tức gần hơn.
Xoẹt.
Sau khi ba lưỡi đao phá tan tiễn pháp, Lâm Phi bỗng cảm giác đuợc một sự nguy hiểm vô hình.
Ầm!
Toàn bộ cơ thể Lâm Phi như cánh diều đứt dây, thoáng cái đã đâm sầm vào một khu kiến trúc gần đó, vang ra tiếng ầm vang dữ dội.
Tam đệ!
Không ai có thể biết được Lâm Phi tại sao lại bị thương, sao có thể thua nhanh đến vậy.
Không được qua đây!
Lâm Tiêu hết sức kinh hãi, ngay lúc đó muốn đi qua thì chợt nghe thấy tiếng Lâm Phi, sau đó mới thở phào một hơi.
Chưa chết được!
Vương Khai không ngờ lại có người không chết được dưới chiến kỹ Vô Hình tiễn của gã.
Giết!
Giết!
Giết!
Vương Khai không tin dưới chiêu Vô Hình tiễn mà đối phương còn có thể tránh được, một công kích vừa rồi, nếu không chết thì cũng bị thương nặng.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Trong đống đổ nát, Lâm Phi vỗ vỗ lên mặt đất, sau đó cả người lại lao ra một lần nữa.
May mà có hộ thân cương khí và Kim Cương hộ thân, nếu không vừa rồi không chết cũng bị thương nặng!
Đây là lần đầu tiên Lâm Phi bị tổn hại trên tay đối thủ, nếu không phải có hai tầng bảo vệ thì hôm nay đã mất hết thể diện rồi. Trong lòng không dám xem nhẹ, bây giờ mới một người, vậy đến lượt bốn người còn lại thì ra sao nữa?
Lâm Phi biết rõ, tạm thời muốn thay cha chống đỡ một thời gian, đến khi cha hắn luyện được đan dược chắc chắn chiến cuộc sẽ thay đổi, chỉ là thời gian. Cần thời gian!
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Lâm Phi bay lên trời, không thi triển Phong Chi Dực mà là thi triển ra thân pháp Tùy Phong.
Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Lâm Phi mới nếm mùi ba mũi tên này xong, nên cũng không dám xem thường dù chỉ là một chút, lưỡi đao như hóa thành từng tia sáng trắng phóng đi. Trước mắt thoáng cái đã lóe lên một mảnh trắng xóa, che khuất tầm mắt mọi người.
Nhóc con được lắm, muốn qua mắtta, nằm mơ đi!
Vương Khai vỗ tay, từ trên lưng vật cưỡi phóng lên trời. Gã từ trên cao nhìn xuống, kéo trường cung ra, muốn bắn chết đối phương. Thế nhưng không ngờ phía sau mảng trắng xóa kia lại không có ai, mục tiêu cũng lập tức bị mất đi.
Sao lại có thể như vậy, hắn rốt cuộc đi đâu rồi!
Ngay lúc Vương Khai bàng hoàng thì có một tia sáng đánh tới, trường cung vẫn còn đang kéo ba mũi Truy Hồn tiễn.
Ngươi bị lừa rồi!
Một giọng cười âm trầm bỗng nhiên vang lên sau lưng.
Ngươi... ngươi sao có thể xuất hiện sau lưng ta!!!!
Sau lưng là lưỡi đao dài đang ầm ầm chém tới, thân thể Vương Khai thoáng cái đã tách thành hai, rơi từ trên không trung xuống con đường, máu bắn ra tung tóe.
Tiểu Khai!
Bọn Ngô Thế Hùng ngẩn người. Chợt cảm thấy rất tức giận, ấy vậy mà Vương Khai lại chết trong tay người khác.
Cuối cùng, bọn hắn cũng biết được, dưới mảnh trắng xóa dày đặc kia, tên nhóc họ Lâm lại lấy tốc độ để qua mắt bọn hắn, lợi dụng sự sai sót của Vương Khai để chém gã, thủ đoạn tinh vi thật.
...
Những người vây xem thấy Lâm Tam Thiếu bị đánh bay đi còn tưởng Lâm gia lần này sẽ lành ít dữ nhiều, thế nhưng qua mấy trận, cung thủ lợi hại cũng bị Lâm Phi chém chết, như thể đang vả vào mặt bọn họ một cú thật mạnh.
Mà lại còn là một cao thủ Võ đạo cửu trọng thiên.
Lâm Phi bị đánh bay vào đống đổ nát ngoại trừ quần áo có hơi xốc xếch thì hình như không bị thương chút nào.
Các ngươi là ai, ai đã sắp xếp các ngươi đến đây, lại còn dám động thủ với đệ tử nội môn Thần Vũ môn!
Lâm Phi quát to, chỉ với một câu đã chụp mũ bọn hắn.
Trong lòng Lâm Phi không ngờ, trên người tên cũng tiễn thủ lợi hại này lại có đến tám ngàn điểm PK.
Một tên cung tiễn thủ đã tám ngàn điểm PK, vậy mấy tên còn lại thì sao? Lâm Phi ngay lập tức dùng hệ thống PK thăm dò, lúc thấy được thì thầm giật mình, có người nào đó điểm PK đạt đến hai vạn mốt.
Huyền giả mới đạt đến một vạn ba, vạn bốn mà tên đó lại đạt đến hai vạn mốt điểm PK. Lúc nãy Lâm Phi bất chấp tất cả mà chụp mũ bọn hắn trước, nếu những người này ra tay cùng một lúc chắc chắn không phải là chuyện gì tốt, trước tiên phải làm đối phương bình tĩnh mới được.
Ta giết ngươi!
Độc Nhãn Long cười khẩy một cái rồi bắt đầu ra tay.
Không ngờ lại bị Ngô Thế Hùng cản lại, lông mày hắn nhíu lại, có vẻ hơi kiêng kị.
Đệ tử nội môn Thần Vũ Môn, bảy chữ này không khác nào một thanh kiếm sắc bén trên trên đỉnh đầu.
Bây giờ bọn hắn đang sống vui vẻ sung sướng ở quận Sơn Hà, thế nhưng chỉ cần ra tay với đệ tử nội môn Thần Vũ Môn, tội danh này sẽ rất lớn, chắc chắn một khi Thần Vũ Môn biết được sẽ phái đệ tử nội môn đến giết bọn hắn, cho dù sau lưng có bang phái cao cấp đi nữa cũng chưa chắc có thể bảo vệ được bản thân.
Ngô Thế Hùng nổi giận bừng bừng, chỉ hận không thể trở về đánh chết tên nghiệt chủng Lý Vân kia, nếu như sớm biết người kia là đệ tử nội môn Thần Vũ Môn chắc chắn lúc nãy sẽ liên hợp lại mà ra tay giết chết đối phương, đến lúc đó dù biết thân phận rồi thì chuyện cũng đã lỡ, dù sao người cũng chết rồi, xử lý cũng dễ hơn nhiều.
Một câu nói đó của Lâm Phi, mọi người trên đường cái đều nghe thấy, Ngô Thế Hùng cũng không thể giết sạch bọn họ, như vậy không chỉ xong đời mình mà các bang phái ở quận Sơn Hà cũng đi tong.
Ngô Thế Hùng rất hối hận, Vương Khai đã chết thì không nói đi, lại còn bị treo thêm một thanh kiếm sắc trên đầu, bực bội thật. Sau khi đối phương mở miệng thì gã đã mất đi cơ hội tốt nhất để giết hắn ta.
Đối với tiễn Pháp của Vương Khai, Ngô Thế Hùng đã tính trước là dù có hộ thân cương khí cùng không thể nào đỡ được một công kích này. Một khi giết được Tam Thiếu của Lâm gia sẽ làm kích động đến vị Huyền giả trung kỳ Lâm Chấn Thiên kia là điều không thể nghi ngờ, đến lúc đó có thể xem là một mũi tên trúng hai con chim.
Tên nhóc này thật gian xảo, không lẽ ngươi tưởng như vậy thì chúng ta sẽ không giết ngươi? Ngô Thế Hùng nổi nóng, tiễn pháp của Vương Khai rất cao cường, chưa bao giờ khiêu chiến mà xảy ra chuyện như vậy, thù này nhất định phải báo cho bằng được.
Cho dù có mang ra cái danh đệ tử nội môn Thần Vũ Môn thì thế nào chứ, cứ việc đánh chết ngươi trước, đánh cho trọng thương rồi phế đi sức mạnh của ngươi. Đến lúc đó chắc Thần Vũ Môn cũng không dám làm gì, dù sao trong Thần Vũ Môn cũng nhiều đệ tử như vậy, chúng quy lại cũng không thể nào chỉ vì một tên nhóc mà ra mặt được.
Bên trên đống đổ nát, Lâm Phi thầm thở dài một hơi, quả nhiên người này có lai lịch, lại còn là cao thủ Huyền giả, không lẽ là người của Huyền Vũ Môn thật?
Lẽ nào bọn hắn muốn làm trái quy ước giữa các môn phái?
/225
|