Sau khi nắm giữ được Tiềm Hành Thần Thông.
Phong Chi ý cảnh được Lâm Phi sử dụng rất thuận tay, lại thêm một bộ đao pháp bá đạo, thực sự là đã chém chết hai tên thủ hạ của Ngô Thế Hùng thuận lợi hoàn thành kế hoạch như dự tính.
Thực lực của Huyền giả trung cấp không thể so ngang với Huyền giả sơ cấp, năng lực nắm giữ tăng lên đến vô cùng.
Lâm Phi không dám vừa ra tay đã lập tức đánh với Ngô Thế Hùng, một khi phải đối phó với gã thì sẽ không có chuyện gì tốt. Ngược lại, trước hết giết chết thủ hạ của gã khiến gã bị dao động, đánh vào khí thế của gã, đồng thời cũng bớt được mấy tên phiền phức chạy thoát phải báo tin.
Đúng như dự đoán!
Thực lực của Ngô Thế Hùng rất mạnh, sau khi gã nhìn thấy thủ hạ của mình bị giết liền lập tức cho rằng là do Mục Trường Không ra tay. Khí thế của gã đã bị làm cho nhiễu loạn, rơi vào trong sự hoang mang, hoảng sợ.
Kể từ sau đó, Lâm Phi tự nhiên lại nghĩ đến việc lợi dụng điều đó, lại chém chết thêm một tên khác. Dưới Tiềm Hành Thần Thông, thứ nó mang lại là sự thần bí, Lâm Phi lại dọa Ngô Thế Hùng một lần nữa.
Hắn tập trung quan sát, khi mắt thấy Ngô Thế Hùng suy sụp mới xuất ra một đao, một đao vừa nhanh, vừa hung hãn, không cho Ngô Thế Hùng có cơ hội để phản kháng.
Tiếc rằng, không giống như dự đoán, Ngô Thế Hùng lại không chết dưới chiến kĩ trung cấp, chỉ bị thương mà thôi, người này khó đối phó hơn so với tưởng tượng của hắn.
Thừa dịp ngươi đang bệnh, ta phải lấy mạng của ngươi.
Lâm Phi vung lên Đồ Long đao trong tay, sử dụng Tiềm Hành Thần Thông nháy mắt tiến lại gần, chém một đao xuống muốn lấy mạng của Ngô Thế Hùng.
“Đúng vậy! Bọn họ đều là ta giết, hiện tại ngươi cũng có thể chết rồi.”
Dù gì thì Ngô Thế Hùng cũng là Huyền giả trung cấp, dù cho có không đề phòng bị đánh úp một cái vẫn sẽ có một lực chiến đấu nhất định. Trong đầu gã cũng có sự ngạc nhiên: “Người này không thể giữ lại, hắn đã che giấu quá nhiều rồi”.
“Keng keng!”
Hai lưỡi đao đột nhiên phóng ta từ trong tay áo, hóa thành hai tia sáng trắng phóng thẳng về phía Lâm Phi. Lâm Phi nhân cơ hội chạy đi, tránh khỏi sự tấn công, mà chỗ ban đầu hắn đứng bị bổ ra thành một khe vực lớn, tối như mực, tỏa ra một luồng khí lạnh.
Sau khi ra tay với Ngô Thế Hùng, Lâm Phi từng giây từng phút đều phải đề phòng.
Đối phương bị thương, Lâm Phi nhất định sẽ không để Ngô Thế Hùng có cơ hội khôi phục. Lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh, mỗi một chiêu đều là chí mạng, không để cho đối phương có cơ hội để thở.
Nếu là trước kia Lâm Phi cũng không phải đối thủ của gã, ở trong mắt đối phương thì những động tác của bản thân chồng chất sơ hở, có thể dễ dàng bị phá vỡ.
Nhưng hiện tại hắn đã có được Phong Chi ý cảnh, uy lực đã tăng lên rất nhiều. Nắm giữ được tốc độ của thân thể, tiến được vào một trình độ mới, cho dù Ngô Thế Hùng có là Huyền giả trung cấp nhưng để đối phó với một người đã lĩnh ngộ Ý Cảnh như Lâm Phi cũng rất khó khăn. Hơn nữa, đao pháp của đối phương hung mạnh, tốc độ lại nhanh, khiến hắn bị vây đánh không ngừng.
Một lát sau, trên người Ngô Thế Hùng từ trên xuống dưới chằng chịt những miệng vết thương, máu tươi không ngừng nhỏ giọt chảy xuống dưới, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
“Lão cẩu! Ta xem ngươi có bao nhiêu máu có thể chảy được!”
Lâm Phi hừ lạnh một tiếng, ánh đao chợt lóe, hắn lại một lần nữa đánh úp Ngô Thế Hùng. Vốn đao pháp nguyên bản không thể phối hợp với tốc độ, vậy mà hiện tại dưới động tác của Lâm Phi lại có cảm giác hài hoà.
Đây cũng là xui xẻo của Ngô Thế Hùng.
Nếu đụng phải một thiên tài ý cảnh khác hắn tuyệt đối sẽ không rơi vào cục diện này. Ai bảo Lâm Phi đã nắm được Phong Chi ý cảnh, đây chính là một bộ ý cảnh có tốc độ mà người ngoài không thể nào theo kịp.
Gió nhanh đến nhường nào? Dù cho có là Võ giả cũng khó có thể đạt tới trình độ này.
Lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh, vậy cũng tức là người là gió, người của gió. Với tốc độ liên tục tấn công, người bình thường trong một hơi thở có thể đánh ra ba đao, mà một thiên tài lĩnh ngộ được ý cảnh, có thể đánh ra mười đao trong một hơi thở.
Chênh lệch, đây chính là chênh lệch.
Như vậy cũng khó trách Ngô Thế Hùng chật vật không chịu được, tránh được khỏi một đao này lại không ngăn được một đao tiếp theo, mà đao pháp của đối phương cũng rất sắc bén tàn nhẫn đến chí mạng.
“Thằng nhãi ranh đáng chết! Rốt cuộc là hắn đã tu luyện như thế nào mà lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh. Thế cũng thôi đi, lại thêm một bộ đao pháp, quả thực là muốn đòi mạng, hơn nữa Hộ thân cương khí cũng không ngăn cản được thanh đao kia. Hiện tại lực chiến đấu của mình chỉ còn bốn phần mười, nếu không chữa thương thì bản thân có thể sẽ bị giết chết!”
Tâm trạng Ngô Thế Hùng kích động, tính toán định rời khỏi vòng đấu. Có điều Lâm Phi ở phía đối diện lại không cho gã thực hiện ý đồ, không thể tìm thấy cơ hội. Hơn nữa, còn phải phòng thủ không ngừng khỏi các kỳ chiêu của thằng nhãi này.
“Thằng nhãi ranh, ngươi giết chết người của Thiên Hạ bang chúng ta, vừa rồi lại còn phục kích ta. Đợi khi ta trở về được rồi, tất nhiên sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Sau khi Ngô Thế Hùng lại tránh khỏi một chưởng, sắc mặt hắn dữ tợn nhưng trong ánh mắt lại để lộ một sự đắc ý.
“Phân Thân Chiến Kĩ, Nhị Chuyển Phân Thân!”
Ngô Thế Hùng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch như người chết. Mà ở hai bên người hắn, bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người quỷ quái, giống y như Ngô Thế Hùng.
“Lầm sau, ta sẽ giết hết Lâm gia các người!”
Ba bóng người chia thành ba hướng, đánh về các phía khác nhau.
“Hỏng rồi!”
Sắc mặt Lâm Phi trầm xuống, bản thân mình phải vất vả lắm mới chờ được cơ hội, kiên trì tấn công, đến lúc này mới có được cục diện vừa rồi. Không ngờ rằng Ngô Thế Hùng lại thi triển một bộ chiến kĩ phụ trợ.
Để Ngô Thế Hùng chạy thoát được, bản thân mình nhất định sẽ gặp phải phiền phức, cho nên tuyệt đối không được để hắn chạy mất.
Trong lòng Lâm Phi lập tức bắt đầu tính kế.
Nhưng có đến ba hướng đang tấn công hắn, Lâm Phi lại bắt đầu đau đầu. Bản thân mình lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh, tất nhiên là tốc độ sẽ tăng lên, có điều liên tục di chuyên có khả năng sẽ để lão cẩu kia thực hiện được mục đích, thoát ra khỏi khu rừng này, như vậy thì được không bằng mất.
…
Trong rừng cây.
Khuôn mặt Ngô Thế Hùng trắng bệch, nếu như gã đột nhiên chạy ra ngoài phỏng chừng sẽ dọa chết không ít người, bởi vì khuôn mặt hắn rất trắng, không mang theo một chút huyết sắc nào.
Một con yêu thú cấp bảy lao ra từ trong bóng tối, mùi máu tanh lập tức ập tới, nó cắn thẳng vào cổ Ngô Thế Hùng, dường như muốn lấy mạng gã trong một chiêu. Không ngờ rằng kẻ trắng toát kia chỉ cần giơ ra một ngón tay, đầu của con yêu thú kia đã đột nhiên xuất hiện một lỗ máu. Con yêu thú ngã xuống một cái “Rầm!”, làm gãy không ít cây trong rừng.
Khụ khụ khụ.
Ngô Thế Hùng lại lần nữa phun ra một đống máu tươi, gã tựa vào một thân cây há miệng thở dốc. Quay đầu nhìn lại phía sau, không còn thấy tên nhãi ranh kia đuổi theo nữa, không khỏi buông xuống gánh nặng trong lòng.
“Con thỏ con kia, cho dù thủ đoạn của ngươi rất cao tay những vẫn bị ta hành như thường, phỏng chừng lúc này ngươi đánh chết được một khối phân thân, biểu tình sẽ thú vị lắm cho xem.”
Để có thể thoát khỏi tay đối phương, Ngô Thế Hùng bất đắc dĩ phải thi triển chiến kỹ phụ trợ, sử dụng khí huyết toàn thân, chuyển hóa thành hai khối phân thân một trái một phải, cộng với bản gốc, biến thành ba người.
Chiến kĩ phụ trợ này vô cùng hao tổn khí huyết, mỗi một lần thi triển phải an dưỡng ba tháng mới có thể khôi phụ như cũ, mà trong ba tháng đấy không được phép động võ.
Ngô Thế Hùng hận bản thân mình, chỉ không cận thận một chút liền rơi vào trong mưu kế của Lâm Phi. Nếu không, khi bị đánh lén, lúc này gã sẽ không nơi nương tựa, sau đó thi triển chiến kĩ phân thân rồi mới đắc ý rời đi.
“Tiểu tử thối, ngươi biểu lộ năng lực thiên phú mạnh như vậy, lại còn là kẻ thù của bang Thiên Hạ, bang Thiên Hạ nhất định sẽ giết ngươi, biểu hiện của ngươi càng tốt thì sẽ càng nhanh chết!”
Sau khi thầm oán trong lòng, Ngô Thế Hùng vẫn không dám dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi Lâm Phi lĩnh ngộ Phong Chi ý cảnh, Ngô Thế Hùng không dám khinh thường, hơn nữa dưới tình huống bản thân mình đang bị thương, không chừng hắn có thể đuổi kịp mình, nhân lúc hắn bị phân thân thu hút sự chú ý, trước hết phải kéo dài khoảng cách với hắn.
………..
“Lão cẩu, ngươi chạy thật xa, có thể nghỉ ngơi một lúc rồi!”
Ngô Thế Hùng lúc chạy trốn, tinh thần tập trung lại một chỗ, có vẻ vô cùng mệt mỏi, trả lời theo bản năng: “Đúng vậy, quả thật phải nghỉ ngơi một lúc, phỏng chừng con thỏ con kia vẫn đang bận truy sát phân thân kia!”
Nhưng vừa mới nói xong, Ngô Thế Hùng chợt dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn Lâm Phi đứng cách đó không xa: “Ngươi…. Sao ngươi lại có thể đuổi được tới đây?”
Người chặn ở phía trước chính xác là Lâm Phi.
Bản tính kiêu ngạo của Ngô Thế Hùng lọt vào đả kích, thì thào nói: “Chiến kĩ phân thân của ta là độc nhất vô nhị, sao ngươi lại có thể phá được chúng! Chuyện gì thế này?”
Chiến kĩ phân thân của mình có khả năng lừa gạt người khác rất cao, bởi vì trên phân thân hòa lẫn cả khí tức của mình, nhìn qua vô cùng giống người thật, đấy là chiến kĩ được bang Thiên Hạ thưởng cho năm xưa.
Sau khi tu luyện chúng, dù chỉ mới tu luyện đến hai khối phân thân nhưng cũng đã giúp hắn tránh thoát được nhiều lần bị vây giết, sống được đến bây giờ.
Nhưng mà hiện tại…. Chiến kĩ phân thân mà mình vẫn luôn cho là lợi hại lại bị một tên nhóc con chưa dứt sữa phá mất, xem tình trạng của đối phương, có vẻ như vẫn đang đuổi ở phía sau mà chính mình lại chẳng biết gì cả, ngược lại còn vô cùng đắc chí.
Một chưởng không tiếng động không ngừng đánh lên mặt hắn.
“Ha ha, chiến kĩ này của ngươi cũng chỉ là lừa người mà thôi, đối với ta chả có chút giá trị nào, ngươi thực sự nghĩ rằng hai khối phân thân kia của ngươi cũng có thể lừa gạt ta sao?”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Lâm Phi vẫn rất hoảng hốt, nếu không nhờ có hệ thống, có khi lần này mình đã mắc mưu rồi.
Mấy phân thân kia đều có hơi thở, thậm nhí nhất định còn có cả thực lực, giỏi nhất là lừa bịp người khác, đáng tiếc là trước mặt hệ thống, chúng chỉ như nữ nhân bị lột sạch quần áo, không còn chỗ ẩn thân.
Phân thân có chứa hơi thở và thực lực nhưng đáng tiếc chúng lại thiếu đi một thứ, giá trị tội ác.
Đúng vậy, đúng là giá trị tội ác.
Trong cả khu vực này, một người mang theo nhiều giá trị tội ác như Ngô Thế Hùng, giống hệt như một con quái vật di động, nếu Lâm Phi ngốc đến mức đến thế mà vẫn không nhận ra thì có thể đập đầu vào tường được rồi.
Có đánh chết Ngô Thế Hùng cũng không biết được, thứ làm bản thân bị bại lộ chính là giá trị tội ác chứ không phải điều gì khác.
Đoán chừng Ngô Thế Hùng cũng không biết, giết người sẽ mang lại giá trị tội ác.
Nghe Lâm Phi nói như vậy, trong lòng Ngô Thế Hùng càng sợ hãi, chiến kĩ phân thân xuất chúng đến vậy cũng không có hiệu quả, như vậy không phải có nghĩa là bản thân… bản thân sẽ chết sao?
Phốc!
Hai gối Ngô Thế Hùng khuỵu xuống, quỳ xuống dưới đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
“Lâm đại gia! Đừng giết ta, đừng giết ta. Chẳng qua ta chỉ là một tên chạy vặt thôi, tất cả là người của Lý gia sai ta làm.”
Lâm Phi đáp xuống, đứng cách xa vài trượng.
Ngô Thế Hùng cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.
“Lâm đại gia, ngươi chỉ cần thả ta ra, ta đảm bảo không biết không nói gì hết, cam đoan sẽ không có ai đến quấy rầy ngươi, ta còn có thể giúp ngươi bắt tàn dư của Lý gia nữa!”
Lâm Phi nhíu mày, dường như đang tự hỏi.
Ngô Thế Hùng vốn đang quỳ xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Nhóc con, ngươi chết đi cho ta!”
Hồng hộc hồng hộc.
Ba đường ánh sáng trắng biến thành chữ “Phẩm”, một đường xông đến, muốn dồn Lâm Phi vào chỗ chết.
Tuy nhiên, ba đường ánh sáng này lại rơi vào khoảng không, còn bóng người kia lại chỉ còn là tàn ảnh, lập tức, nụ cười dữ tợn của Ngô Thế Hùng trở nên cứng nhắc.
“Nếu sớm biết ngươi là loại người như vậy ta đã không nảy sinh lòng tốt, dù ta đã đoán trước ngươi sẽ ra tay.”
Bỗng một mũi đao lóe lên trong mắt Ngô Thế Hùng, chợt gã nhìn thấy, khối thi thể không đầu của mình ngã xuống đất ầm ầm.
“Ting! Chúc mừng người chơi Lâm Phi hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một ngàn điểm, ngoài ra thưởng thêm một triệu kinh nghiệm, người chơi có thể mở hệ thống điểm để lựa chọn nhiệm vụ!”
Phong Chi ý cảnh được Lâm Phi sử dụng rất thuận tay, lại thêm một bộ đao pháp bá đạo, thực sự là đã chém chết hai tên thủ hạ của Ngô Thế Hùng thuận lợi hoàn thành kế hoạch như dự tính.
Thực lực của Huyền giả trung cấp không thể so ngang với Huyền giả sơ cấp, năng lực nắm giữ tăng lên đến vô cùng.
Lâm Phi không dám vừa ra tay đã lập tức đánh với Ngô Thế Hùng, một khi phải đối phó với gã thì sẽ không có chuyện gì tốt. Ngược lại, trước hết giết chết thủ hạ của gã khiến gã bị dao động, đánh vào khí thế của gã, đồng thời cũng bớt được mấy tên phiền phức chạy thoát phải báo tin.
Đúng như dự đoán!
Thực lực của Ngô Thế Hùng rất mạnh, sau khi gã nhìn thấy thủ hạ của mình bị giết liền lập tức cho rằng là do Mục Trường Không ra tay. Khí thế của gã đã bị làm cho nhiễu loạn, rơi vào trong sự hoang mang, hoảng sợ.
Kể từ sau đó, Lâm Phi tự nhiên lại nghĩ đến việc lợi dụng điều đó, lại chém chết thêm một tên khác. Dưới Tiềm Hành Thần Thông, thứ nó mang lại là sự thần bí, Lâm Phi lại dọa Ngô Thế Hùng một lần nữa.
Hắn tập trung quan sát, khi mắt thấy Ngô Thế Hùng suy sụp mới xuất ra một đao, một đao vừa nhanh, vừa hung hãn, không cho Ngô Thế Hùng có cơ hội để phản kháng.
Tiếc rằng, không giống như dự đoán, Ngô Thế Hùng lại không chết dưới chiến kĩ trung cấp, chỉ bị thương mà thôi, người này khó đối phó hơn so với tưởng tượng của hắn.
Thừa dịp ngươi đang bệnh, ta phải lấy mạng của ngươi.
Lâm Phi vung lên Đồ Long đao trong tay, sử dụng Tiềm Hành Thần Thông nháy mắt tiến lại gần, chém một đao xuống muốn lấy mạng của Ngô Thế Hùng.
“Đúng vậy! Bọn họ đều là ta giết, hiện tại ngươi cũng có thể chết rồi.”
Dù gì thì Ngô Thế Hùng cũng là Huyền giả trung cấp, dù cho có không đề phòng bị đánh úp một cái vẫn sẽ có một lực chiến đấu nhất định. Trong đầu gã cũng có sự ngạc nhiên: “Người này không thể giữ lại, hắn đã che giấu quá nhiều rồi”.
“Keng keng!”
Hai lưỡi đao đột nhiên phóng ta từ trong tay áo, hóa thành hai tia sáng trắng phóng thẳng về phía Lâm Phi. Lâm Phi nhân cơ hội chạy đi, tránh khỏi sự tấn công, mà chỗ ban đầu hắn đứng bị bổ ra thành một khe vực lớn, tối như mực, tỏa ra một luồng khí lạnh.
Sau khi ra tay với Ngô Thế Hùng, Lâm Phi từng giây từng phút đều phải đề phòng.
Đối phương bị thương, Lâm Phi nhất định sẽ không để Ngô Thế Hùng có cơ hội khôi phục. Lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh, mỗi một chiêu đều là chí mạng, không để cho đối phương có cơ hội để thở.
Nếu là trước kia Lâm Phi cũng không phải đối thủ của gã, ở trong mắt đối phương thì những động tác của bản thân chồng chất sơ hở, có thể dễ dàng bị phá vỡ.
Nhưng hiện tại hắn đã có được Phong Chi ý cảnh, uy lực đã tăng lên rất nhiều. Nắm giữ được tốc độ của thân thể, tiến được vào một trình độ mới, cho dù Ngô Thế Hùng có là Huyền giả trung cấp nhưng để đối phó với một người đã lĩnh ngộ Ý Cảnh như Lâm Phi cũng rất khó khăn. Hơn nữa, đao pháp của đối phương hung mạnh, tốc độ lại nhanh, khiến hắn bị vây đánh không ngừng.
Một lát sau, trên người Ngô Thế Hùng từ trên xuống dưới chằng chịt những miệng vết thương, máu tươi không ngừng nhỏ giọt chảy xuống dưới, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
“Lão cẩu! Ta xem ngươi có bao nhiêu máu có thể chảy được!”
Lâm Phi hừ lạnh một tiếng, ánh đao chợt lóe, hắn lại một lần nữa đánh úp Ngô Thế Hùng. Vốn đao pháp nguyên bản không thể phối hợp với tốc độ, vậy mà hiện tại dưới động tác của Lâm Phi lại có cảm giác hài hoà.
Đây cũng là xui xẻo của Ngô Thế Hùng.
Nếu đụng phải một thiên tài ý cảnh khác hắn tuyệt đối sẽ không rơi vào cục diện này. Ai bảo Lâm Phi đã nắm được Phong Chi ý cảnh, đây chính là một bộ ý cảnh có tốc độ mà người ngoài không thể nào theo kịp.
Gió nhanh đến nhường nào? Dù cho có là Võ giả cũng khó có thể đạt tới trình độ này.
Lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh, vậy cũng tức là người là gió, người của gió. Với tốc độ liên tục tấn công, người bình thường trong một hơi thở có thể đánh ra ba đao, mà một thiên tài lĩnh ngộ được ý cảnh, có thể đánh ra mười đao trong một hơi thở.
Chênh lệch, đây chính là chênh lệch.
Như vậy cũng khó trách Ngô Thế Hùng chật vật không chịu được, tránh được khỏi một đao này lại không ngăn được một đao tiếp theo, mà đao pháp của đối phương cũng rất sắc bén tàn nhẫn đến chí mạng.
“Thằng nhãi ranh đáng chết! Rốt cuộc là hắn đã tu luyện như thế nào mà lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh. Thế cũng thôi đi, lại thêm một bộ đao pháp, quả thực là muốn đòi mạng, hơn nữa Hộ thân cương khí cũng không ngăn cản được thanh đao kia. Hiện tại lực chiến đấu của mình chỉ còn bốn phần mười, nếu không chữa thương thì bản thân có thể sẽ bị giết chết!”
Tâm trạng Ngô Thế Hùng kích động, tính toán định rời khỏi vòng đấu. Có điều Lâm Phi ở phía đối diện lại không cho gã thực hiện ý đồ, không thể tìm thấy cơ hội. Hơn nữa, còn phải phòng thủ không ngừng khỏi các kỳ chiêu của thằng nhãi này.
“Thằng nhãi ranh, ngươi giết chết người của Thiên Hạ bang chúng ta, vừa rồi lại còn phục kích ta. Đợi khi ta trở về được rồi, tất nhiên sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Sau khi Ngô Thế Hùng lại tránh khỏi một chưởng, sắc mặt hắn dữ tợn nhưng trong ánh mắt lại để lộ một sự đắc ý.
“Phân Thân Chiến Kĩ, Nhị Chuyển Phân Thân!”
Ngô Thế Hùng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch như người chết. Mà ở hai bên người hắn, bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người quỷ quái, giống y như Ngô Thế Hùng.
“Lầm sau, ta sẽ giết hết Lâm gia các người!”
Ba bóng người chia thành ba hướng, đánh về các phía khác nhau.
“Hỏng rồi!”
Sắc mặt Lâm Phi trầm xuống, bản thân mình phải vất vả lắm mới chờ được cơ hội, kiên trì tấn công, đến lúc này mới có được cục diện vừa rồi. Không ngờ rằng Ngô Thế Hùng lại thi triển một bộ chiến kĩ phụ trợ.
Để Ngô Thế Hùng chạy thoát được, bản thân mình nhất định sẽ gặp phải phiền phức, cho nên tuyệt đối không được để hắn chạy mất.
Trong lòng Lâm Phi lập tức bắt đầu tính kế.
Nhưng có đến ba hướng đang tấn công hắn, Lâm Phi lại bắt đầu đau đầu. Bản thân mình lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh, tất nhiên là tốc độ sẽ tăng lên, có điều liên tục di chuyên có khả năng sẽ để lão cẩu kia thực hiện được mục đích, thoát ra khỏi khu rừng này, như vậy thì được không bằng mất.
…
Trong rừng cây.
Khuôn mặt Ngô Thế Hùng trắng bệch, nếu như gã đột nhiên chạy ra ngoài phỏng chừng sẽ dọa chết không ít người, bởi vì khuôn mặt hắn rất trắng, không mang theo một chút huyết sắc nào.
Một con yêu thú cấp bảy lao ra từ trong bóng tối, mùi máu tanh lập tức ập tới, nó cắn thẳng vào cổ Ngô Thế Hùng, dường như muốn lấy mạng gã trong một chiêu. Không ngờ rằng kẻ trắng toát kia chỉ cần giơ ra một ngón tay, đầu của con yêu thú kia đã đột nhiên xuất hiện một lỗ máu. Con yêu thú ngã xuống một cái “Rầm!”, làm gãy không ít cây trong rừng.
Khụ khụ khụ.
Ngô Thế Hùng lại lần nữa phun ra một đống máu tươi, gã tựa vào một thân cây há miệng thở dốc. Quay đầu nhìn lại phía sau, không còn thấy tên nhãi ranh kia đuổi theo nữa, không khỏi buông xuống gánh nặng trong lòng.
“Con thỏ con kia, cho dù thủ đoạn của ngươi rất cao tay những vẫn bị ta hành như thường, phỏng chừng lúc này ngươi đánh chết được một khối phân thân, biểu tình sẽ thú vị lắm cho xem.”
Để có thể thoát khỏi tay đối phương, Ngô Thế Hùng bất đắc dĩ phải thi triển chiến kỹ phụ trợ, sử dụng khí huyết toàn thân, chuyển hóa thành hai khối phân thân một trái một phải, cộng với bản gốc, biến thành ba người.
Chiến kĩ phụ trợ này vô cùng hao tổn khí huyết, mỗi một lần thi triển phải an dưỡng ba tháng mới có thể khôi phụ như cũ, mà trong ba tháng đấy không được phép động võ.
Ngô Thế Hùng hận bản thân mình, chỉ không cận thận một chút liền rơi vào trong mưu kế của Lâm Phi. Nếu không, khi bị đánh lén, lúc này gã sẽ không nơi nương tựa, sau đó thi triển chiến kĩ phân thân rồi mới đắc ý rời đi.
“Tiểu tử thối, ngươi biểu lộ năng lực thiên phú mạnh như vậy, lại còn là kẻ thù của bang Thiên Hạ, bang Thiên Hạ nhất định sẽ giết ngươi, biểu hiện của ngươi càng tốt thì sẽ càng nhanh chết!”
Sau khi thầm oán trong lòng, Ngô Thế Hùng vẫn không dám dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi Lâm Phi lĩnh ngộ Phong Chi ý cảnh, Ngô Thế Hùng không dám khinh thường, hơn nữa dưới tình huống bản thân mình đang bị thương, không chừng hắn có thể đuổi kịp mình, nhân lúc hắn bị phân thân thu hút sự chú ý, trước hết phải kéo dài khoảng cách với hắn.
………..
“Lão cẩu, ngươi chạy thật xa, có thể nghỉ ngơi một lúc rồi!”
Ngô Thế Hùng lúc chạy trốn, tinh thần tập trung lại một chỗ, có vẻ vô cùng mệt mỏi, trả lời theo bản năng: “Đúng vậy, quả thật phải nghỉ ngơi một lúc, phỏng chừng con thỏ con kia vẫn đang bận truy sát phân thân kia!”
Nhưng vừa mới nói xong, Ngô Thế Hùng chợt dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn Lâm Phi đứng cách đó không xa: “Ngươi…. Sao ngươi lại có thể đuổi được tới đây?”
Người chặn ở phía trước chính xác là Lâm Phi.
Bản tính kiêu ngạo của Ngô Thế Hùng lọt vào đả kích, thì thào nói: “Chiến kĩ phân thân của ta là độc nhất vô nhị, sao ngươi lại có thể phá được chúng! Chuyện gì thế này?”
Chiến kĩ phân thân của mình có khả năng lừa gạt người khác rất cao, bởi vì trên phân thân hòa lẫn cả khí tức của mình, nhìn qua vô cùng giống người thật, đấy là chiến kĩ được bang Thiên Hạ thưởng cho năm xưa.
Sau khi tu luyện chúng, dù chỉ mới tu luyện đến hai khối phân thân nhưng cũng đã giúp hắn tránh thoát được nhiều lần bị vây giết, sống được đến bây giờ.
Nhưng mà hiện tại…. Chiến kĩ phân thân mà mình vẫn luôn cho là lợi hại lại bị một tên nhóc con chưa dứt sữa phá mất, xem tình trạng của đối phương, có vẻ như vẫn đang đuổi ở phía sau mà chính mình lại chẳng biết gì cả, ngược lại còn vô cùng đắc chí.
Một chưởng không tiếng động không ngừng đánh lên mặt hắn.
“Ha ha, chiến kĩ này của ngươi cũng chỉ là lừa người mà thôi, đối với ta chả có chút giá trị nào, ngươi thực sự nghĩ rằng hai khối phân thân kia của ngươi cũng có thể lừa gạt ta sao?”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Lâm Phi vẫn rất hoảng hốt, nếu không nhờ có hệ thống, có khi lần này mình đã mắc mưu rồi.
Mấy phân thân kia đều có hơi thở, thậm nhí nhất định còn có cả thực lực, giỏi nhất là lừa bịp người khác, đáng tiếc là trước mặt hệ thống, chúng chỉ như nữ nhân bị lột sạch quần áo, không còn chỗ ẩn thân.
Phân thân có chứa hơi thở và thực lực nhưng đáng tiếc chúng lại thiếu đi một thứ, giá trị tội ác.
Đúng vậy, đúng là giá trị tội ác.
Trong cả khu vực này, một người mang theo nhiều giá trị tội ác như Ngô Thế Hùng, giống hệt như một con quái vật di động, nếu Lâm Phi ngốc đến mức đến thế mà vẫn không nhận ra thì có thể đập đầu vào tường được rồi.
Có đánh chết Ngô Thế Hùng cũng không biết được, thứ làm bản thân bị bại lộ chính là giá trị tội ác chứ không phải điều gì khác.
Đoán chừng Ngô Thế Hùng cũng không biết, giết người sẽ mang lại giá trị tội ác.
Nghe Lâm Phi nói như vậy, trong lòng Ngô Thế Hùng càng sợ hãi, chiến kĩ phân thân xuất chúng đến vậy cũng không có hiệu quả, như vậy không phải có nghĩa là bản thân… bản thân sẽ chết sao?
Phốc!
Hai gối Ngô Thế Hùng khuỵu xuống, quỳ xuống dưới đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
“Lâm đại gia! Đừng giết ta, đừng giết ta. Chẳng qua ta chỉ là một tên chạy vặt thôi, tất cả là người của Lý gia sai ta làm.”
Lâm Phi đáp xuống, đứng cách xa vài trượng.
Ngô Thế Hùng cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.
“Lâm đại gia, ngươi chỉ cần thả ta ra, ta đảm bảo không biết không nói gì hết, cam đoan sẽ không có ai đến quấy rầy ngươi, ta còn có thể giúp ngươi bắt tàn dư của Lý gia nữa!”
Lâm Phi nhíu mày, dường như đang tự hỏi.
Ngô Thế Hùng vốn đang quỳ xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Nhóc con, ngươi chết đi cho ta!”
Hồng hộc hồng hộc.
Ba đường ánh sáng trắng biến thành chữ “Phẩm”, một đường xông đến, muốn dồn Lâm Phi vào chỗ chết.
Tuy nhiên, ba đường ánh sáng này lại rơi vào khoảng không, còn bóng người kia lại chỉ còn là tàn ảnh, lập tức, nụ cười dữ tợn của Ngô Thế Hùng trở nên cứng nhắc.
“Nếu sớm biết ngươi là loại người như vậy ta đã không nảy sinh lòng tốt, dù ta đã đoán trước ngươi sẽ ra tay.”
Bỗng một mũi đao lóe lên trong mắt Ngô Thế Hùng, chợt gã nhìn thấy, khối thi thể không đầu của mình ngã xuống đất ầm ầm.
“Ting! Chúc mừng người chơi Lâm Phi hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một ngàn điểm, ngoài ra thưởng thêm một triệu kinh nghiệm, người chơi có thể mở hệ thống điểm để lựa chọn nhiệm vụ!”
/225
|