Nếu nói khi ở Kim Phong Tế Vũ lâu, Lâm Phi còn không để ý thì sau khi đi vào ngõ nhỏ, tùy ý thử hỏi một câu đã biết được đáp án chân chính.
Về phần tại sao lại nói ra một câu như vậy.
Thật ra rất đơn giản, Lâm Phi nhớ lại một bộ phim điện ảnh, tên là gì thì hắn cũng không nhớ, trong đó có một cảnh như này.
Một câu chẳng ra sao, kết quả người ta thật sự trúng chiêu.
Lâm Phi tùy ý hỏi thử một câu, bởi vì từ khi bắt đầu tới giờ, thấy mọi thứ đều rất quỷ dị, hơn nữa còn quỷ dị một cách không bình thường.
Vì thế, theo bản năng hắn thử một câu, kết quả lại là thật.
......................
“Các ngươi thật là hào phóng, vì đối phó ta đã mất không ít tâm tư đi?”
Lâm Phi không có gì ngạc nhiên khi Trần Huyền đối phó chính mình, dù sao, buổi tối chính mình đã khiến bọn họ tổn thất vô cùng lớn, ngoài tổn thất về Linh Dịch ra, còn đánh chết một con Thổ Long Thú.
Cho dù là Linh Dịch hay Thổ Long Thú, giá trị cộng lại đều không thấp, Trần Huyền thẹn quá thành giận cũng là bình thường.
Điều duy nhất không ngờ tới chính là Trần Huyền sẽ động thủ nhanh như vậy, nếu như thêm một ngày, Lâm Phi sẽ cảnh giác, không bị dụ ra, không thể không thừa nhận rằng tên tiểu tử Trần Huyền này rất biết tính kế.
Bên ngoài đều nói báo thù không cách đêm.
Lâm Phi hiện giờ đã được lĩnh hội sâu sắc, một tên công tử bột lại hiểu được hạ thủ vào nửa đêm, bày ra thế trận lớn như vậy.
Trần Huyền ra tay với chính mình đó cũng là bình thường.
Nhưng không ngờ tới đám người Hạ Xuyên cũng xuống tay với mình, Lâm Phi thật sự vô cùng bất ngờ.
Người khác ra tay có lẽ còn có lý. Nhưng người của Tán Nhân Liên Minh ra tay thì hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới. Vì một lần luận bàn? Liền xuống tay sau lưng?
Lâm Phi cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Tiểu tử thối, ngươi đoạt Linh Dịch của bản thiếu, giết Thổ Ma, món nợ này đêm nay phải tính toán cho tốt. Nơi này đã được bố trí Trận Pháp, mặc kệ chiến đấu kịch liệt đến đâu, mọi người bên ngoài đều không thể cảm ứng. Có di ngôn gì thì nói mau đi!” Trần Huyền cười nói.
Hiện giờ cuối cùng đã dụ được Lâm Phi ra đây. Sau khi bố trí Trận Pháp, Trần Huyền không tin tên này còn có thể sống sót rời đi.
Vì đối phó Lâm Phi, hắn đã sắp xếp hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ, cộng thêm vài kẻ tạp nham. Nếu còn không thể giết chết Lâm Phi, vậy cũng thật kỳ quái.
Lâm Phi nhìn quanh một vòng, trong lòng trầm xuống: “Tình hình không ổn, người vừa rồi hẳn là thực lực Huyền Giả hậu kỳ, còn người ở góc kia nữa cũng là Huyền Giả hậu kỳ, bên của Hạ Xuyên còn có hai vị Huyền Giả Trung Kỳ, ba vị Huyền Giả hậu kỳ. Gộp lại, ở đây có không dưới mười đối thủ!”
Đêm nay là nguy hiểm lớn nhất.
Nếu như chỉ có một hai người, Lâm Phi không đánh lại được còn có thể rời đi, nhưng tình hình trước mắt lại không phải vậy.
Bên ngoài đã bị Trận Pháp che lại, Lâm Phi sẽ không nghi ngờ điều này. Nếu như Trần Huyền còn không làm được điểm này, vậy cũng sẽ không mai phục tại đây.
“Đêm nay phải xuất hết toàn lực rồi, nếu không sẽ phải chết tại đây.”
Sắc mặt Lâm Phi vô cùng thận trọng, đây là nguy cơ lớn nhất cho tới thời điểm hiện tại, hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ, sát khí khóa chặt trên người hắn.
Hắn tin rằng mình vừa động đậy, hai vị Võ Giả đứng hai bên này sẽ xuống tay với mình.
“Ta rất tò mò tại sao ngươi lại xuống tay với ta!”
Lâm Phi nhìn về phía Hạ Xuyên.
Thương thế lúc trước của Hạ Xuyên đã hồi phục khỏe mạnh, lúc này mặt tươi như hoa: “Ta ghét đệ tử môn phái, ghét thiếu gia gia tộc, ngươi vừa xuất hiện ta đã rất ghét ngươi, lý do này đủ rồi đi!”
Lâm Phi sờ sờ mũi, đáp án này hiển nhiên là có chút bất ngờ, nếu là có thù với mình, vì báo thù hắn còn có thể chấp nhận, nhưng cố tình lại là lý do này.
“Người này nhất định là có vấn đề về tâm lý!”
Hạ Xuyên nói: “Hết hy vọng rồi đi.”
Lâm Phi gật đầu:“Cũng tàm tạm.” Chuyển tầm mắt, nhìn về phía Lí Vân: “Ta rất muốn biết ngươi góp bao nhiêu phần trong kế hoạch hôm nay!”
Lí Vân vẫn luôn đứng phía sau Trần Huyền, nghe vậy, có chút bất ngờ: “Ngươi biết ta?” Chợt sắc mặt thay đổi: “Chuyện lúc tối, ngươi đều biết?”
Lâm Phi không ngờ Lí Vân phản ứng nhanh như vậy, lập tức đã liên tưởng tới chuyện lúc tối, cười ha ha nói: “Không hổ là tiểu nhân, chỉ có loại tiểu nhân như ngươi mới có thể thiết kế ra chuyện như vậy.”
“Trần thiếu, chậm trễ sẽ có biến, mau ra tay!”
Lí Vân không biết vì sao, thấy ánh mắt vừa rồi, trong lòng phát lạnh.
Cho tới nay, Lâm Phi đều không biết căn nguyên của mình, dù sao trải qua năm năm, diện mạo thay đổi không ít, hẳn là không nhận ra mình.
Nhưng một câu kia của Lâm Phi khiến Lí Vân lập tức biết được, hóa ra mưu kế mà mình luôn lấy làm tự hào, đối phương đã biết rõ từng chút một, còn mình lại đắc chí.
Trần Huyền nói: “Ra tay đi, làm thịt tiểu tử này!”
Hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ lập tức ra tay, giống như Mãnh Hổ đánh về phía Lâm Phi.
Một luồng áp lực thật lớn đột nhiên đánh úp lại.
Lâm Phi nhanh hơn bọn hắn, tốc độ của Phong Chi Ý Cảnh không hề che dấu.
Giết tiểu nhân vật trước để giải quyết hậu hoạn, sau đó toàn lực đối phó hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ, kế hoạch của Lâm Phi chính là như vậy.
Lỡ như bị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ vây khốn, sẽ là chuyện rất phiền phức, hơn nữa bên ngoài còn có võ giả Huyền Giả sơ kỳ và trung kỳ, càng thêm phiền toái, không cẩn thận sẽ thất bại trong gang tấc.
Cho nên, Lâm Phi dùng tới một trăm hai mươi phần trăm tinh thần.
U Minh Kiếm “vèo” một tiếng bay ra đến, hóa thành một luồng ánh sáng trắng.
Ba vị Huyền Giả sơ kỳ phía sau Hạ Xuyên còn chưa kịp phản ứng, đầu đã rơi trên mặt đất như dưa hấu, đi đời nhà ma, chết nhăn răng.
Chỉ một kiếm đã giết chết ba vị võ giả Huyền Giả sơ kỳ, Hạ Xuyên theo bản năng ngẩn ra, chết cũng quá nhanh đi.
Lại thêm một tia hàn quang đâm tới, Hạ Xuyên mới hồi hồn. Trên cánh tay lưu lại một vết thương, nếu không phải hắn tránh nhanh, chỗ bị thương sẽ không phải cánh tay mà là đầu.
Vài vị trợ thủ phía sau lại không được may mắn như vậy.
U Minh Kiếm nằm trong tay Tần Thiên đều không thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất, nếu như Tần Thiên có thể nhìn thấy cảnh này, phỏng chừng sẽ sợ toát mồ hôi, đồng thời nhớ tới một từ.
Vật tẫn kỳ dụng*. (Mọi thứ đều có chỗ hữu dụng, nên cố gắng lợi dụng, phát huy)
U Minh Kiếm hóa thân thành lưỡi hái thần chết thu hái sinh mệnh.
Hai vị Huyền Giả hậu kỳ ra tay thất bại, không khỏi giật mình, cho dù khi ra tay đã phỏng đoán thực lực của Lâm Phi, nhưng sau khi ra tay vẫn cảm thấy đã xem thường thực lực của Lâm Phi.
“Cẩn thận, tiểu tử này đã lĩnh ngộ Ý Cảnh, còn là Phong Chi Ý Cảnh am hiểu về tốc độ!”
Có thể trở thành võ giả Huyền Giả hậu kỳ, Thành Ba cũng không phải người không có kiến thức. Vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nếu lúc trước bọn họ còn không xem trọng hắn, thì sau khi thấy hắn có Phong Chi Ý Cảnh, đã thay đổi cách nghĩ, nhất định phải liên thủ đối phó Lâm Phi.
“Phong Chi Ý Cảnh?”
Hạ Xuyên theo bản năng nói một câu.
Phong Chi Ý Cảnh trong truyền thuyết? Hạ Xuyên bị dọa đến sợ toát mồ hôi.
“Bát Hoang Quyền!”
Một quyền nện xuống trước mặt. Hạ Xuyên giơ tay ra chắn, chân đá về phía trước, Huyền Công hạ phẩm hoàng cấp.
“Xuyên Tâm Thối!”
Bịch.
Một luồng thần lực áp xuống, chân sau của Hạ Xuyên đá một cước thất bại, hai tay đau đớn.
“Mẹ kiếp, khí lực thật lớn!”
Quyền thứ hai lập tức rơi xuống.
“Kiên trì thêm một lát, đợi hai vị cao thủ ra tay, tiểu tử này ắt phải thua không thể nghi ngờ.”
Hạ Xuyên cũng không phải kẻ ngốc, ra sức đánh một quyền, biết không phải đối thủ của Lâm Phi, cũng biết hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ phía sau đang tranh thủ thời gian, một khi chính mình giữ được chân Lâm Phi, hai vị cao thủ Huyền Giả đối diện ra tay, vậy hắn không muốn chết cũng không được.
Bỗng nhiên, Lâm Phi nhếch miệng cười.
“Muốn giữ chân ta, nằm mơ!”
Hạ Xuyên theo bản năng hai tay đan vào nhau, hoàn toàn không thèm để ý đến lời này của Lâm Phi. Nhưng giây tiếp theo, một thanh đoản kiếm đâm qua ngực hắn.
Nắm đấm của Lâm Phi rơi xuống trên ngực Hạ Xuyên, Hạ Xuyên bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, ngực lõm xuống, e là Đại La Thần Tiên hạ phàm cũng không cứu được hẳn.
Vù vù.
Lần đầu tiên sử dụng Quyền Pháp và Thần Hồn Ngự Kiếm, tiêu hao không ít tinh lực của Lâm Phi.
Nếu ở nơi khác, Lâm Phi căn bản không cần tính toán như vậy.
“Giải quyết xong đám người Hạ Xuyên, còn lại chính là đám người Trần Huyền mang đến.”
Đám người Hạ Xuyên vừa chết, áp lực của Lâm Phi lập tức giảm đi rất nhiều, ba vị Huyền Giả sơ kỳ, một vị Huyền Giả trung kỳ, trong nháy mắt trên mặt đất đã có bảy người chết, mùi máu tươi tràn ngập.
“Thành Ba, Hàn Thiên, mau giết tiểu tử kia!”
Ngửi thấy mùi máu tươi, Trần Huyền giận dữ nói, nhìn những thi thể trên mặt đất, và Hạ Xuyên đang hấp hối: “Phế vật, giết một người cũng làm không xong!”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một chút ghen ghét và hâm mộ.
Phong Chi Ý Cảnh.
Đây cần thiên phú cỡ nào a, Sơn Hà Quận lĩnh ngộ Ý Cảnh, đều phải ngoài ba bốn mươi tuổi, hắn chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi a.
“Giết, nhất định phải giết.”
Trong lòng Trần Huyền gào thét.
Cũng như vậy, tâm trạng của Lí Vân lúc này cũng hoàn toàn khác, giống như Trần Huyền.
Hai vị Huyền Giả hậu kỳ, cùng với một đám võ giả ra tay, nháy mắt đã chết bảy người, trong đó còn có Hạ Xuyên Huyền Giả trung kỳ, quả là tốc độ khủng bố, sức chiến đấu đáng sợ.
Trong lòng Lí Vân dâng lên cảm giác sợ hãi.
“Lâm Phi nhất định phải chết, ta không tin khi đối mặt với hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ, hắn còn có thể sống sót?”
...........................
“Thủy Hỏa Liên Hoa!”
Từng đóa hoa sen đánh úp về phía đám người Trần Huyền mang đến, trong đó có vài đóa bay về phía Trần Huyền.
Hai người Thành Ba và Hàn Thiên đều là thực lực Huyền Giả hậu kỳ, luận sức chiến đấu, không hề thua kém Lâm Phi. Nhưng về tốc độ, rõ ràng kém hơn một khoảng lớn, nên luôn bị Lâm Phi chiếm thế thượng phong.
Thủy Hỏa Liên Hoa có thể vây khốn Thổ Long Thú, phá vỡ phòng ngự.
Đối với mấy người bọn họ đương nhiên càng không cần phải nói.
Một lát sau, trên mặt đất lại có thêm vài bộ thi thể, tất cả đều là bị Liên Hoa giết chết, thực lực của bọn họ mới là Huyền Giả sơ kỳ, thậm chí còn thấp hơn, dưới công kích của Thủy Hỏa Liên Hoa, căn bản không thể giữ được tính mạng.
Đám người Trần Huyền lui đến một góc, Hàn Thiên đứng phía trước bảo vệ.
Một chiêu dương đông kích tây vừa rồi của Lâm Phi khiến cho Trần Huyền sợ tới mức vội vàng gọi Hàn Thiên qua, sợ Lâm Phi đột nhiên giết đến chỗ hắn.
Bên trong ngõ nhỏ tối tăm.
Thi thể ngang dọc, máu tươi chảy thành dòng suối nhỏ, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
“Không thể không thừa nhận rằng ngươi rất lợi hại!”
Thành Ba là một gã trung niên, đứng đối diện Lâm Phi, mặt sắc thận trọng: “Hiện giờ mọi người đều chết hết, tính toán của ngươi cũng không dùng được.”
Vừa rồi đuổi theo ở phía sau, trơ mắt nhìn nhiều người bị giết như vậy, trong lòng hai người đều vô cùng tức giận.
Trước mắt, người đều đã chết hết.
Hai người bọn họ liên thủ cũng bị tách ra.
Lâm Phi còn muốn sử dụng kế sách là chuyện không thể, Trần thiếu đã có Hàn Thiên bảo vệ, trong thời gian ngắn Lâm Phi tuyệt đối không thể công phá tầng phòng ngự của mình.
Trận chiến đấu vừa rồi, Thành Ba không tin Lâm Phi không tiêu hao Chân nguyên.
Cho dù là dốc hết Chân nguyên, Thành Ba cũng có thể khiến cho Lâm Phi tiêu hao hết.
Lồng ngực Lâm Phi phập phồng, vừa rồi ra tay vài lần liên tiếp, quả thực đã tiêu hao không ít Chân nguyên, dù sao bọn hắn đều là võ giả Huyền Giả cảnh, nhất là Hạ Xuyên Huyền Giả trung kỳ.
Nếu không phải dương đông kích tây, e là cũng không thể giết chết nhanh như vậy.
“Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai cao thủ cuối cùng rồi.”
Vẻ mặt Lâm Phi vẫn thận trọng như cũ, một thanh đoản kiếm vờn quanh bên người, trên thân kiếm màu đen hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Đi!”
U Minh Kiếm hóa thành U Linh.
Trên tay Lâm Phi lập tức có thêm một thanh trường đao, đúng là Đồ Long Đao phàm cấp trung kỳ, phất tay một cái liền có vài cơn lốc xoáy đánh ra ngoài.
Răng rắc, răng rắc.
Vừa ra tay, Lâm Phi đã thi triển lực công kích mạnh nhất của mình.
Thi thể trên mặt đất bị lốc xoáy cắt thành mảnh nhỏ, hóa thành mưa bụi đầy trời, giống như trời mưa, âm thanh vang lên bên tai không dứt.
Sắc mặt Thành Ba ngưng trọng: “Hay cho một công kích Kim hệ, đó là công kích mà Huyền Giả sơ kỳ mới có thể thi triển, không giết tiểu tử này tuyệt đối sẽ là một cơn ác mộng!”
Đối mặt với chiêu này, Thành Ba không thể lui, hắn đột nhiên dậm chân, trong hai tay lập tức xuất hiện hai thanh trường kiếm.
“Phong Quyển Vân Tàn!”
Hóa ra Thành Ba sử dụng hai tay hai kiếm.
Môn Kiếm Pháp này, mang theo vẻ dẻo dai, cũng không phải võ học thông thường.
Keng keng keng keng.
Mỗi một đường kiếm khí đánh vào lốc xoáy, công kích mang theo uy lực cực lớn bị kéo dài, dần dần mất đi một đường, một kiếm của Thành Ba kia chém xuống khiến cho công kích của Lâm Phi bị phá.
“Vân Hải Thâm Sở.”
“Mây mù lượn lờ!”
Sau khi đột phá công kích của Lâm Phi, chiêu thức huyền diệu lao thẳng tới Lâm Phi.
Hàn Thiên đang bảo vệ Trần Huyền, thấy Thành Ba phá được công kích, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trần thiếu, tiểu tặc kia chết chắc, kiếm pháp của Thành huynh chính là “Phong Vân Kiếm Pháp” Hoàng giai thượng phẩm, Kiếm pháp mơ hồ vô hình, tiểu tử Lâm Phi kia không biết đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh như thế nào, nhưng về vận dụng thì còn kém xa Thành Ba huynh!”
Hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ này đã đi theo bên người Trần Huyền từ rất lâu rồi.
Đối với thực lực của bọn họ, hắn vô cùng tự tin, nhưng sau khi thấy Lâm Phi lợi hại như vậy, không biết tại sao trong lòng hắn lại không chắc chắn.
Dù sao, hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ ra tay còn không thể chiến thắng, vậy truyền ra ngoài cũng chưa chắc đã có người tin.
“Ta biết Phong Vân Kiếm Pháp này, nghe nói tu luyện đến cực hạn sẽ có cơ hội lĩnh ngộ ra Phong Chi Ý Cảnh.” Trần Huyền nghĩ đến điều gì, không khỏi cười ha ha: “Không tồi, không tồi, tiểu tử kia thật không biết gặp được vận may gì, đáng tiếc lại không biết vận dụng!”
Hàn Thiên nói: “Thành Ba huynh tuy rằng còn chưa lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, nhưng về vận dụng Kiếm Pháp đã lĩnh ngộ được vài Ý Cảnh, may mà Phong Chi Ý Cảnh của Lâm Phi còn chưa đạt tới tầng một, nếu không, chúng ta sẽ nguy hiểm.”
“Tầng một, chẳng lẽ là Phàm cảnh trong Ý Cảnh?”
Lí Vân ngắt lời, nói.
“Phàm cảnh chính là tầng một trong đó, một khi lĩnh ngộ thì gió sẽ trở thành công kích mạnh nhất trên tay người này, đáng tiếc muốn lĩnh ngộ tầng này cũng vô cùng khó, không biết bao nhiêu người đều bị mắc kẹt tại đó!”
Tình cảnh cuả Lâm Phi lúc này quả thật không ổn.
Thủy Hỏa Liên Hoa hộ thân, Kiếm Pháp của đối phương xâm nhập mọi chỗ, không ngừng đánh vào phía trên Thủy Hỏa Liên Hoa, Chân nguyên không ngừng giảm xuống, dù sao, muốn tiếp tục chống đỡ cần có Thủy Hỏa Liên Hoa.
“Người này Tu Luyện võ học Phong hệ, chưa lĩnh ngộ Ý Cảnh, trong Kiếm Pháp có được lý giải nhất định, đang không ngừng áp chế Thủy Hỏa Liên Hoa của ta, giành được cơ hội công kích!”
“Còn tiếp tục như vậy, tình hình sẽ không ổn, cho dù thế nào đều phải đánh chết người này trước rồi tính sau.”
Về phần tại sao lại nói ra một câu như vậy.
Thật ra rất đơn giản, Lâm Phi nhớ lại một bộ phim điện ảnh, tên là gì thì hắn cũng không nhớ, trong đó có một cảnh như này.
Một câu chẳng ra sao, kết quả người ta thật sự trúng chiêu.
Lâm Phi tùy ý hỏi thử một câu, bởi vì từ khi bắt đầu tới giờ, thấy mọi thứ đều rất quỷ dị, hơn nữa còn quỷ dị một cách không bình thường.
Vì thế, theo bản năng hắn thử một câu, kết quả lại là thật.
......................
“Các ngươi thật là hào phóng, vì đối phó ta đã mất không ít tâm tư đi?”
Lâm Phi không có gì ngạc nhiên khi Trần Huyền đối phó chính mình, dù sao, buổi tối chính mình đã khiến bọn họ tổn thất vô cùng lớn, ngoài tổn thất về Linh Dịch ra, còn đánh chết một con Thổ Long Thú.
Cho dù là Linh Dịch hay Thổ Long Thú, giá trị cộng lại đều không thấp, Trần Huyền thẹn quá thành giận cũng là bình thường.
Điều duy nhất không ngờ tới chính là Trần Huyền sẽ động thủ nhanh như vậy, nếu như thêm một ngày, Lâm Phi sẽ cảnh giác, không bị dụ ra, không thể không thừa nhận rằng tên tiểu tử Trần Huyền này rất biết tính kế.
Bên ngoài đều nói báo thù không cách đêm.
Lâm Phi hiện giờ đã được lĩnh hội sâu sắc, một tên công tử bột lại hiểu được hạ thủ vào nửa đêm, bày ra thế trận lớn như vậy.
Trần Huyền ra tay với chính mình đó cũng là bình thường.
Nhưng không ngờ tới đám người Hạ Xuyên cũng xuống tay với mình, Lâm Phi thật sự vô cùng bất ngờ.
Người khác ra tay có lẽ còn có lý. Nhưng người của Tán Nhân Liên Minh ra tay thì hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới. Vì một lần luận bàn? Liền xuống tay sau lưng?
Lâm Phi cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Tiểu tử thối, ngươi đoạt Linh Dịch của bản thiếu, giết Thổ Ma, món nợ này đêm nay phải tính toán cho tốt. Nơi này đã được bố trí Trận Pháp, mặc kệ chiến đấu kịch liệt đến đâu, mọi người bên ngoài đều không thể cảm ứng. Có di ngôn gì thì nói mau đi!” Trần Huyền cười nói.
Hiện giờ cuối cùng đã dụ được Lâm Phi ra đây. Sau khi bố trí Trận Pháp, Trần Huyền không tin tên này còn có thể sống sót rời đi.
Vì đối phó Lâm Phi, hắn đã sắp xếp hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ, cộng thêm vài kẻ tạp nham. Nếu còn không thể giết chết Lâm Phi, vậy cũng thật kỳ quái.
Lâm Phi nhìn quanh một vòng, trong lòng trầm xuống: “Tình hình không ổn, người vừa rồi hẳn là thực lực Huyền Giả hậu kỳ, còn người ở góc kia nữa cũng là Huyền Giả hậu kỳ, bên của Hạ Xuyên còn có hai vị Huyền Giả Trung Kỳ, ba vị Huyền Giả hậu kỳ. Gộp lại, ở đây có không dưới mười đối thủ!”
Đêm nay là nguy hiểm lớn nhất.
Nếu như chỉ có một hai người, Lâm Phi không đánh lại được còn có thể rời đi, nhưng tình hình trước mắt lại không phải vậy.
Bên ngoài đã bị Trận Pháp che lại, Lâm Phi sẽ không nghi ngờ điều này. Nếu như Trần Huyền còn không làm được điểm này, vậy cũng sẽ không mai phục tại đây.
“Đêm nay phải xuất hết toàn lực rồi, nếu không sẽ phải chết tại đây.”
Sắc mặt Lâm Phi vô cùng thận trọng, đây là nguy cơ lớn nhất cho tới thời điểm hiện tại, hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ, sát khí khóa chặt trên người hắn.
Hắn tin rằng mình vừa động đậy, hai vị Võ Giả đứng hai bên này sẽ xuống tay với mình.
“Ta rất tò mò tại sao ngươi lại xuống tay với ta!”
Lâm Phi nhìn về phía Hạ Xuyên.
Thương thế lúc trước của Hạ Xuyên đã hồi phục khỏe mạnh, lúc này mặt tươi như hoa: “Ta ghét đệ tử môn phái, ghét thiếu gia gia tộc, ngươi vừa xuất hiện ta đã rất ghét ngươi, lý do này đủ rồi đi!”
Lâm Phi sờ sờ mũi, đáp án này hiển nhiên là có chút bất ngờ, nếu là có thù với mình, vì báo thù hắn còn có thể chấp nhận, nhưng cố tình lại là lý do này.
“Người này nhất định là có vấn đề về tâm lý!”
Hạ Xuyên nói: “Hết hy vọng rồi đi.”
Lâm Phi gật đầu:“Cũng tàm tạm.” Chuyển tầm mắt, nhìn về phía Lí Vân: “Ta rất muốn biết ngươi góp bao nhiêu phần trong kế hoạch hôm nay!”
Lí Vân vẫn luôn đứng phía sau Trần Huyền, nghe vậy, có chút bất ngờ: “Ngươi biết ta?” Chợt sắc mặt thay đổi: “Chuyện lúc tối, ngươi đều biết?”
Lâm Phi không ngờ Lí Vân phản ứng nhanh như vậy, lập tức đã liên tưởng tới chuyện lúc tối, cười ha ha nói: “Không hổ là tiểu nhân, chỉ có loại tiểu nhân như ngươi mới có thể thiết kế ra chuyện như vậy.”
“Trần thiếu, chậm trễ sẽ có biến, mau ra tay!”
Lí Vân không biết vì sao, thấy ánh mắt vừa rồi, trong lòng phát lạnh.
Cho tới nay, Lâm Phi đều không biết căn nguyên của mình, dù sao trải qua năm năm, diện mạo thay đổi không ít, hẳn là không nhận ra mình.
Nhưng một câu kia của Lâm Phi khiến Lí Vân lập tức biết được, hóa ra mưu kế mà mình luôn lấy làm tự hào, đối phương đã biết rõ từng chút một, còn mình lại đắc chí.
Trần Huyền nói: “Ra tay đi, làm thịt tiểu tử này!”
Hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ lập tức ra tay, giống như Mãnh Hổ đánh về phía Lâm Phi.
Một luồng áp lực thật lớn đột nhiên đánh úp lại.
Lâm Phi nhanh hơn bọn hắn, tốc độ của Phong Chi Ý Cảnh không hề che dấu.
Giết tiểu nhân vật trước để giải quyết hậu hoạn, sau đó toàn lực đối phó hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ, kế hoạch của Lâm Phi chính là như vậy.
Lỡ như bị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ vây khốn, sẽ là chuyện rất phiền phức, hơn nữa bên ngoài còn có võ giả Huyền Giả sơ kỳ và trung kỳ, càng thêm phiền toái, không cẩn thận sẽ thất bại trong gang tấc.
Cho nên, Lâm Phi dùng tới một trăm hai mươi phần trăm tinh thần.
U Minh Kiếm “vèo” một tiếng bay ra đến, hóa thành một luồng ánh sáng trắng.
Ba vị Huyền Giả sơ kỳ phía sau Hạ Xuyên còn chưa kịp phản ứng, đầu đã rơi trên mặt đất như dưa hấu, đi đời nhà ma, chết nhăn răng.
Chỉ một kiếm đã giết chết ba vị võ giả Huyền Giả sơ kỳ, Hạ Xuyên theo bản năng ngẩn ra, chết cũng quá nhanh đi.
Lại thêm một tia hàn quang đâm tới, Hạ Xuyên mới hồi hồn. Trên cánh tay lưu lại một vết thương, nếu không phải hắn tránh nhanh, chỗ bị thương sẽ không phải cánh tay mà là đầu.
Vài vị trợ thủ phía sau lại không được may mắn như vậy.
U Minh Kiếm nằm trong tay Tần Thiên đều không thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất, nếu như Tần Thiên có thể nhìn thấy cảnh này, phỏng chừng sẽ sợ toát mồ hôi, đồng thời nhớ tới một từ.
Vật tẫn kỳ dụng*. (Mọi thứ đều có chỗ hữu dụng, nên cố gắng lợi dụng, phát huy)
U Minh Kiếm hóa thân thành lưỡi hái thần chết thu hái sinh mệnh.
Hai vị Huyền Giả hậu kỳ ra tay thất bại, không khỏi giật mình, cho dù khi ra tay đã phỏng đoán thực lực của Lâm Phi, nhưng sau khi ra tay vẫn cảm thấy đã xem thường thực lực của Lâm Phi.
“Cẩn thận, tiểu tử này đã lĩnh ngộ Ý Cảnh, còn là Phong Chi Ý Cảnh am hiểu về tốc độ!”
Có thể trở thành võ giả Huyền Giả hậu kỳ, Thành Ba cũng không phải người không có kiến thức. Vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nếu lúc trước bọn họ còn không xem trọng hắn, thì sau khi thấy hắn có Phong Chi Ý Cảnh, đã thay đổi cách nghĩ, nhất định phải liên thủ đối phó Lâm Phi.
“Phong Chi Ý Cảnh?”
Hạ Xuyên theo bản năng nói một câu.
Phong Chi Ý Cảnh trong truyền thuyết? Hạ Xuyên bị dọa đến sợ toát mồ hôi.
“Bát Hoang Quyền!”
Một quyền nện xuống trước mặt. Hạ Xuyên giơ tay ra chắn, chân đá về phía trước, Huyền Công hạ phẩm hoàng cấp.
“Xuyên Tâm Thối!”
Bịch.
Một luồng thần lực áp xuống, chân sau của Hạ Xuyên đá một cước thất bại, hai tay đau đớn.
“Mẹ kiếp, khí lực thật lớn!”
Quyền thứ hai lập tức rơi xuống.
“Kiên trì thêm một lát, đợi hai vị cao thủ ra tay, tiểu tử này ắt phải thua không thể nghi ngờ.”
Hạ Xuyên cũng không phải kẻ ngốc, ra sức đánh một quyền, biết không phải đối thủ của Lâm Phi, cũng biết hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ phía sau đang tranh thủ thời gian, một khi chính mình giữ được chân Lâm Phi, hai vị cao thủ Huyền Giả đối diện ra tay, vậy hắn không muốn chết cũng không được.
Bỗng nhiên, Lâm Phi nhếch miệng cười.
“Muốn giữ chân ta, nằm mơ!”
Hạ Xuyên theo bản năng hai tay đan vào nhau, hoàn toàn không thèm để ý đến lời này của Lâm Phi. Nhưng giây tiếp theo, một thanh đoản kiếm đâm qua ngực hắn.
Nắm đấm của Lâm Phi rơi xuống trên ngực Hạ Xuyên, Hạ Xuyên bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, ngực lõm xuống, e là Đại La Thần Tiên hạ phàm cũng không cứu được hẳn.
Vù vù.
Lần đầu tiên sử dụng Quyền Pháp và Thần Hồn Ngự Kiếm, tiêu hao không ít tinh lực của Lâm Phi.
Nếu ở nơi khác, Lâm Phi căn bản không cần tính toán như vậy.
“Giải quyết xong đám người Hạ Xuyên, còn lại chính là đám người Trần Huyền mang đến.”
Đám người Hạ Xuyên vừa chết, áp lực của Lâm Phi lập tức giảm đi rất nhiều, ba vị Huyền Giả sơ kỳ, một vị Huyền Giả trung kỳ, trong nháy mắt trên mặt đất đã có bảy người chết, mùi máu tươi tràn ngập.
“Thành Ba, Hàn Thiên, mau giết tiểu tử kia!”
Ngửi thấy mùi máu tươi, Trần Huyền giận dữ nói, nhìn những thi thể trên mặt đất, và Hạ Xuyên đang hấp hối: “Phế vật, giết một người cũng làm không xong!”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một chút ghen ghét và hâm mộ.
Phong Chi Ý Cảnh.
Đây cần thiên phú cỡ nào a, Sơn Hà Quận lĩnh ngộ Ý Cảnh, đều phải ngoài ba bốn mươi tuổi, hắn chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi a.
“Giết, nhất định phải giết.”
Trong lòng Trần Huyền gào thét.
Cũng như vậy, tâm trạng của Lí Vân lúc này cũng hoàn toàn khác, giống như Trần Huyền.
Hai vị Huyền Giả hậu kỳ, cùng với một đám võ giả ra tay, nháy mắt đã chết bảy người, trong đó còn có Hạ Xuyên Huyền Giả trung kỳ, quả là tốc độ khủng bố, sức chiến đấu đáng sợ.
Trong lòng Lí Vân dâng lên cảm giác sợ hãi.
“Lâm Phi nhất định phải chết, ta không tin khi đối mặt với hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ, hắn còn có thể sống sót?”
...........................
“Thủy Hỏa Liên Hoa!”
Từng đóa hoa sen đánh úp về phía đám người Trần Huyền mang đến, trong đó có vài đóa bay về phía Trần Huyền.
Hai người Thành Ba và Hàn Thiên đều là thực lực Huyền Giả hậu kỳ, luận sức chiến đấu, không hề thua kém Lâm Phi. Nhưng về tốc độ, rõ ràng kém hơn một khoảng lớn, nên luôn bị Lâm Phi chiếm thế thượng phong.
Thủy Hỏa Liên Hoa có thể vây khốn Thổ Long Thú, phá vỡ phòng ngự.
Đối với mấy người bọn họ đương nhiên càng không cần phải nói.
Một lát sau, trên mặt đất lại có thêm vài bộ thi thể, tất cả đều là bị Liên Hoa giết chết, thực lực của bọn họ mới là Huyền Giả sơ kỳ, thậm chí còn thấp hơn, dưới công kích của Thủy Hỏa Liên Hoa, căn bản không thể giữ được tính mạng.
Đám người Trần Huyền lui đến một góc, Hàn Thiên đứng phía trước bảo vệ.
Một chiêu dương đông kích tây vừa rồi của Lâm Phi khiến cho Trần Huyền sợ tới mức vội vàng gọi Hàn Thiên qua, sợ Lâm Phi đột nhiên giết đến chỗ hắn.
Bên trong ngõ nhỏ tối tăm.
Thi thể ngang dọc, máu tươi chảy thành dòng suối nhỏ, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
“Không thể không thừa nhận rằng ngươi rất lợi hại!”
Thành Ba là một gã trung niên, đứng đối diện Lâm Phi, mặt sắc thận trọng: “Hiện giờ mọi người đều chết hết, tính toán của ngươi cũng không dùng được.”
Vừa rồi đuổi theo ở phía sau, trơ mắt nhìn nhiều người bị giết như vậy, trong lòng hai người đều vô cùng tức giận.
Trước mắt, người đều đã chết hết.
Hai người bọn họ liên thủ cũng bị tách ra.
Lâm Phi còn muốn sử dụng kế sách là chuyện không thể, Trần thiếu đã có Hàn Thiên bảo vệ, trong thời gian ngắn Lâm Phi tuyệt đối không thể công phá tầng phòng ngự của mình.
Trận chiến đấu vừa rồi, Thành Ba không tin Lâm Phi không tiêu hao Chân nguyên.
Cho dù là dốc hết Chân nguyên, Thành Ba cũng có thể khiến cho Lâm Phi tiêu hao hết.
Lồng ngực Lâm Phi phập phồng, vừa rồi ra tay vài lần liên tiếp, quả thực đã tiêu hao không ít Chân nguyên, dù sao bọn hắn đều là võ giả Huyền Giả cảnh, nhất là Hạ Xuyên Huyền Giả trung kỳ.
Nếu không phải dương đông kích tây, e là cũng không thể giết chết nhanh như vậy.
“Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai cao thủ cuối cùng rồi.”
Vẻ mặt Lâm Phi vẫn thận trọng như cũ, một thanh đoản kiếm vờn quanh bên người, trên thân kiếm màu đen hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Đi!”
U Minh Kiếm hóa thành U Linh.
Trên tay Lâm Phi lập tức có thêm một thanh trường đao, đúng là Đồ Long Đao phàm cấp trung kỳ, phất tay một cái liền có vài cơn lốc xoáy đánh ra ngoài.
Răng rắc, răng rắc.
Vừa ra tay, Lâm Phi đã thi triển lực công kích mạnh nhất của mình.
Thi thể trên mặt đất bị lốc xoáy cắt thành mảnh nhỏ, hóa thành mưa bụi đầy trời, giống như trời mưa, âm thanh vang lên bên tai không dứt.
Sắc mặt Thành Ba ngưng trọng: “Hay cho một công kích Kim hệ, đó là công kích mà Huyền Giả sơ kỳ mới có thể thi triển, không giết tiểu tử này tuyệt đối sẽ là một cơn ác mộng!”
Đối mặt với chiêu này, Thành Ba không thể lui, hắn đột nhiên dậm chân, trong hai tay lập tức xuất hiện hai thanh trường kiếm.
“Phong Quyển Vân Tàn!”
Hóa ra Thành Ba sử dụng hai tay hai kiếm.
Môn Kiếm Pháp này, mang theo vẻ dẻo dai, cũng không phải võ học thông thường.
Keng keng keng keng.
Mỗi một đường kiếm khí đánh vào lốc xoáy, công kích mang theo uy lực cực lớn bị kéo dài, dần dần mất đi một đường, một kiếm của Thành Ba kia chém xuống khiến cho công kích của Lâm Phi bị phá.
“Vân Hải Thâm Sở.”
“Mây mù lượn lờ!”
Sau khi đột phá công kích của Lâm Phi, chiêu thức huyền diệu lao thẳng tới Lâm Phi.
Hàn Thiên đang bảo vệ Trần Huyền, thấy Thành Ba phá được công kích, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trần thiếu, tiểu tặc kia chết chắc, kiếm pháp của Thành huynh chính là “Phong Vân Kiếm Pháp” Hoàng giai thượng phẩm, Kiếm pháp mơ hồ vô hình, tiểu tử Lâm Phi kia không biết đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh như thế nào, nhưng về vận dụng thì còn kém xa Thành Ba huynh!”
Hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ này đã đi theo bên người Trần Huyền từ rất lâu rồi.
Đối với thực lực của bọn họ, hắn vô cùng tự tin, nhưng sau khi thấy Lâm Phi lợi hại như vậy, không biết tại sao trong lòng hắn lại không chắc chắn.
Dù sao, hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ ra tay còn không thể chiến thắng, vậy truyền ra ngoài cũng chưa chắc đã có người tin.
“Ta biết Phong Vân Kiếm Pháp này, nghe nói tu luyện đến cực hạn sẽ có cơ hội lĩnh ngộ ra Phong Chi Ý Cảnh.” Trần Huyền nghĩ đến điều gì, không khỏi cười ha ha: “Không tồi, không tồi, tiểu tử kia thật không biết gặp được vận may gì, đáng tiếc lại không biết vận dụng!”
Hàn Thiên nói: “Thành Ba huynh tuy rằng còn chưa lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, nhưng về vận dụng Kiếm Pháp đã lĩnh ngộ được vài Ý Cảnh, may mà Phong Chi Ý Cảnh của Lâm Phi còn chưa đạt tới tầng một, nếu không, chúng ta sẽ nguy hiểm.”
“Tầng một, chẳng lẽ là Phàm cảnh trong Ý Cảnh?”
Lí Vân ngắt lời, nói.
“Phàm cảnh chính là tầng một trong đó, một khi lĩnh ngộ thì gió sẽ trở thành công kích mạnh nhất trên tay người này, đáng tiếc muốn lĩnh ngộ tầng này cũng vô cùng khó, không biết bao nhiêu người đều bị mắc kẹt tại đó!”
Tình cảnh cuả Lâm Phi lúc này quả thật không ổn.
Thủy Hỏa Liên Hoa hộ thân, Kiếm Pháp của đối phương xâm nhập mọi chỗ, không ngừng đánh vào phía trên Thủy Hỏa Liên Hoa, Chân nguyên không ngừng giảm xuống, dù sao, muốn tiếp tục chống đỡ cần có Thủy Hỏa Liên Hoa.
“Người này Tu Luyện võ học Phong hệ, chưa lĩnh ngộ Ý Cảnh, trong Kiếm Pháp có được lý giải nhất định, đang không ngừng áp chế Thủy Hỏa Liên Hoa của ta, giành được cơ hội công kích!”
“Còn tiếp tục như vậy, tình hình sẽ không ổn, cho dù thế nào đều phải đánh chết người này trước rồi tính sau.”
/225
|