Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 225 - Linh Bảo Trung Phẩm Phát Uy

/225


Lý Dương đau lòng thu hồi Huyền Thiết thương, lại tự mình đi kiểm tra một lượt, dĩ nhiên không tìm được vết tích gì của linh bảo, oán hận thu hồi ánh mắt, dưới vụ nổ vừa rồi, hắn không tin tiểu tử kia có thể còn sống sót, điều đáng tiếc duy nhất chính là tung tích linh bảo không rõ.

Huyền Thiết thương bị hao tổn khiến thực lực của hắn cũng chịu ảnh hưởng, Lý Dương giờ có muốn cướp đoạt linh bảo khác cũng hữu tâm vô lực, chỉ có thể đi trợ giúp tộc nhân của mình, trong lòng tràn ngập hận ý đối với tên tiểu tử kia, hận không thể quất xác tên kia trăm lần, như vậy mới có thể xoa dịu cơn tức trong lòng.

Mấy võ giả khác lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, cũng không cho là tiểu tử kia có thể còn sống sót, vụ nổ vừa rồi kinh khủng như vậy, chắc chắn tên kia đã chết dưới chân nguyên bạo tạc, hài cốt không còn rồi.

Linh bảo hình kiếm không rõ tung tích, nói không chừng đã chạy đến đầu trong thông đạo, nhưng bên trong có nguy hiểm gì, bọn họ cũng không biết, ngộ nhỡ động tới nguy hiểm, không phải là chuyện ai muốn thấy, đặc biệt là khi bây giờ trên người đêu đang mang thương thế.

Nhưng vẫn có hai võ giả Huyền Sư trung kỳ, một trước một sau trực tiếp xông vào tìm kiếm linh bảo, không cam lòng nhìn linh bảo cứ như vậy mà biến mất ở trước mắt.

...

Phụt phụt phụt!

Trong thông đạo tối tăm, Lâm Phi chật vật lảo đảo bay ra ngoài, vừa mở miệng liền phun ra mấy ngụm máu tươi.

Thủy Hỏa Liên Hoa, lần sau không thể dùng loạn như vậy, suýt chút nữa thì mình cũng xong đời rồi!

Lâm Phi vội vàng lấy ra Liệu Thương đan, sau khi trực tiếp nuốt mấy viên, nhớ tới vụ nổ vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi, trong lúc điên cuồng vừa rồi, chính hắn cũng không biết bản thân đã rút ra bao nhiêu chân nguyên.

Ngược lại dưới vụ nổ uy lực mười phần, liên lụy bản thân bị thương không nhẹ.

Khi nhìn thấy linh bảo vẫn bị trấn áp trong tay, không khỏi lộ ra vẻ vui sướng. Hắn thành công hù dọa bọn họ, đoạt lại linh bảo rồi.

Vì linh bảo liều mạng, đáng giá!

Nhớ lại công kích thương pháp của cao thủ kia, uy lực chân chính đều ở trên cây trường thương, hắn phỏng đoán, cây trường thương màu đen đó chắc là một kiện linh bảo trường thương.

Mỗi một thương đánh ra, đều bộc phát ra công kích siêu cường.

Uy lực của Thủy Hỏa Liên Hoa thế nào Lâm Phi rất rõ ràng, đối phương có thể một thương phá vỡ, ngoài nhờ thực lực bản thân, còn có không ít là nhờ linh bảo trường thương đó.

Không biết dưới vụ nổ vừa rồi, đã phá hỏng linh bảo trường thương đó chưa nhỉ? Lâm Phi không khỏi ác ý đoán.

Khi thương thế đã khôi phục không ít, Lâm Phi không dám tiếp tục dừng lại, lập tức bay về phía trước, chuẩn bị tìm một chỗ an toàn thu phục linh bảo trường kiếm. Đến lúc đó, có thể lập tức đề thăng sức chiến đấu, dù có gặp lại bất kỳ người nào trong số bọn họ, thi triển ra Phong Kiếm, tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ phải nếm mùi đau khổ.

Cuối lối đi lại là một mảnh phế tích. Lâm Phi tìm một thạch ốc, lấy ra trận pháp phù văn đã chuẩn bị từ trước, không cần phải tốn nhiều thời gian, cũng hoàn toàn có thể thu phục linh bảo trường kiếm trong tay, nâng cao chiến lực cho bản thân.

...

Nửa canh giờ sau, Lâm Phi rời khỏi thạch ốc bỏ hoang, không khỏi bật cười.

Lão tử rốt cục có kiện linh bảo trung phẩm đầu tiên rồi!

Lâm Phi nhìn linh bảo trường kiếm đã thu phục được trong tay, khắp khuôn mặt đều là vẻ đắc ý.

Linh bảo trung phẩm, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn.

Lúc đầu Lâm Phi chỉ nghĩ nó là linh bảo hạ phẩm, như vậy đã đủ rồi, thật không ngờ, sau khi hệ thống giám định lại là linh bảo trung phẩm.

Thông thường, cường giả Huyền Sư có thể có một kiện linh bảo hạ phẩm đã là một chuyện vô cùng không dễ dàng, chứ đừng nói là linh bảo trung phẩm, uy lực hoàn toàn ở trên linh bảo hạ phẩm.

Rót chân nguyên vào bên trong linh bảo trung phẩm, Lâm Phi có thể cảm nhận được, linh bảo trường kiếm tản mát ra khí tức nguy hiểm, giống như chỉ cần hắn đâm ra một kiếm, tuyệt đối sẽ có uy lực khủng bố.

Linh bảo trung phẩm tiêu hao chân nguyên cũng đặc biệt nhiều, nếu như là Huyền Giả đại viên mãn bình thường, nhiều lắm chỉ phát huy ra được ba thành uy lực của linh bảo trung phẩm, một thân chân nguyên cũng sẽ bị tiêu hao không còn một mảnh!

Lâm Phi đối với linh bảo trung phẩm hình kiếm trên tay yêu thích không buông.

Về sau linh bảo trường kiếm này gọi là Truy Phong đi, hy vọng sẽ sắc bén như truy phong.

Sau khi thu phục được Truy Phong, Lâm Phi lại ngồi xếp bằng xuống, trước đó thu phục Truy Phong đã tiêu hao không ít chân nguyên, nhân lúc còn có thời gian, chuẩn bị luyện hóa Thuần Nguyên đan.

Lâm Phi rất rõ ràng, hắn cướp được linh bảo từ trên tay bọn họ, lại là linh bảo trung phẩm, tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ phát cuồng, nếu như không có thực lực kiên cường hậu thuẫn, bọn họ nhất định sẽ xuống tay với hắn. Điểm này trong lòng hắn rất rõ ràng, muốn khống chế tốt Truy Phong, chính mình phải có thực lực cường đại.

Đó là một màn áp đảo tinh thần không thể tránh được.

Nhân lúc bọn họ chưa kéo tới, Lâm Phi quyết định luyện hóa một bộ phận thượng phẩm Thuần Nguyên đan trước, đề thăng chân nguyên của bản thân.

Cảnh giới hỗn tạp. Lâm Phi hoàn toàn không thèm để ý.

Há miệng hút vào mười viên Thuần Nguyên đan, nhất thời trong cơ thể liền xuất hiện một cổ năng lượng to lớn, năng lượng cường đại như muốn làm thân thể nổ tung.

Chân nguyên thật cuồng bạo, mười viên thượng phẩm Thuần Nguyên đan gần như có thể so với một nghìn khối hạ phẩm Huyền Linh thạch, ta có Đan Hồ, vừa lúc cần đại lượng chân nguyên!

Lâm Phi mừng rỡ trong lòng, tác dụng của thượng phẩm Thuần Nguyên đan quả thực vượt xa tưởng tượng.

Hắn thật tình không biết, những thượng phẩm Thuần Nguyên đan này toàn bộ đều dùng thượng phẩm dược thảo luyện chế được, lại là do đại sư luyện chế, mỗi một viên thượng phẩm Thuần Nguyên đan đều ẩn chứa linh khí vượt trên thượng phẩm Thuần Nguyên đan thông thường.

Mười viên Thuần Nguyên đan như vậy mà một hơi thở nuốt hết, người dám làm như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Lâm Phi.

Sau khi mở ra Đan Hồ, dược lực mênh mông hầu như đều rót vào trong Đan Hồ, mặc dù nhiều chân nguyên hơn nữa, đồng dạng cũng có thể luyện hóa được, các loại thủy đồng, thủy hang đều không đáng để so sánh.

...

Mẹ kiếp, món linh bảo đó thực sự bay đi mất rồi?

Hai vị kia võ giả Huyền Sư trung kỳ kia một đường theo thông đạo đuổi tới, bởi vì phải không ngừng tìm kiếm, tốc độ bọn họ rất chậm, dù vậy cũng muốn tìm ra tên tiểu tử kia.

Mặc dù không biết tiểu tử kia có sống sót trong vụ nổ kia hay không, bọn họ cũng không ngừng phỏng đoán, ngộ nhỡ tiểu tử kia thật sự còn sống, như vậy linh bảo nhất định sẽ ở trên người hắn.

Đều do tên tiểu tử thúi này, không biết học được thân pháp gì, tốc độ còn nhanh hơn so với chúng ta, thiếu chút nữa đã được như ý rồi. Triệu Nhất ngoài miệng hùng hùng hổ hổ.

Tiểu tử kia đúng là hung tàn, Lý gia Lý Dương cũng suýt chút nữa trọng thương. Nếu như lúc đó chúng ta xông lên đầu tiên, nói không chừng đã phải bỏ mạng ở đó rồi. Giang Hạc nói.

Nghĩ về vụ nổ ở cửa thông đạo, bọn họ cho tới bây giờ vẫn thấy sợ hãi, may mà bọn họ ở phía sau, bằng không đến bây giờ cũng không có tâm tư đi tìm linh bảo nữa.

Hai người không lâu sau đã đi đến một mảnh bỏ hoang trong đại điện.

Nơi này lớn như vậy, linh bảo sẽ không ở trong này chứ? Giang Hạc nhăn mày.

Nghe tìm kiếm linh bảo thì có vẻ dễ dàng, đừng quên linh bảo có linh mới có thể trở thành linh bảo, nếu nó cố tình đi trốn, bọn họ cũng chưa chắc có thể tìm được.

Đáng hận, đều do tiểu tử kia. Triệu Nhất nói.

Hai người không khỏi mắng chửi một phen.

Keng!

Trong phế tích bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.

Hai người cả kinh, nhìn về phía một chỗ bên trong phế tích, một trái một phải liền cùng lao tới.

Giết!

Hai người đồng thời ra tay. Kiếm khí như núi, đánh đến chỗ vừa phát ra tiếng động, một đạo nhân ảnh lao ra, hộ thân Thủy Hỏa Liên Hoa lọt vào trong tầm mắt bọn họ.

Ha ha, tiểu tử này quả nhiên không chết!

Giang Hạc nhận ra tiểu tử này trong lòng vui vẻ, đây không phải là người trước đó làm bọn họ bụi đất đầy đầu sao.

Linh bảo, trên tay hắn cầm chính là linh bảo. Triệu Nhất ánh mắt tham lam, kêu lên thất thanh.

Giang Hạc nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt gắt gao rơi vào trên linh bảo: Tiểu tử thối lá gan thật ghê gớm, dám trốn ở nơi này chữa thương, đáng tiếc gặp phải chúng ta, thức thời thì mau ngoan ngoãn giao linh bảo ra đây.

Giao ra linh bảo, ngươi có thể cút!

Đứng ở trên phế tích, chính là Lâm Phi trước đó vẫn một mực luyện hóa Thuần Nguyên đan.

Nhìn thấy hai người quen cũ đuổi đến nơi, không khỏi cất tiếng cười to: Ha ha, ta vốn còn đang muốn tìm các ngươi báo thù, không nghĩ tới các ngươi lại chủ động đưa tới cửa, vừa lúc dùng các ngươi khai đao luôn.

Hai người nổi giận, tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi.

Chúng ta cùng lên. Làm thịt tiểu tử này đã rồi nói.

Đối phương cầm linh bảo trong tay, bọn họ cảm thấy áp lực không nhỏ. Nhắc tới hai chữ linh bảo, bọn họ không thể không cẩn thận, dù cho đối phương chỉ là một tiểu tử Huyền Giả đại viên mãn.

Trên Huyền Thiên đại lục, uy lực của linh bảo vẫn khiến người ta hết sức kiêng kỵ. Bất kể linh bảo trong tay người nào.

Giết!

Triệu Nhất là người lao lên đầu tiên, giống như sớm đã bị linh bảo hấp dẫn.

Ngự Kiếm quyết!

Một cây trường kiếm từ phía sau Triệu Nhất bay ra, phương thức khống chế dĩ nhiên gần giống thần hồn ngự kiếm, tốc độ nhanh chóng, chỉ một thoáng đã xuất hiện trước mặt Lâm Phi.

Đồng nát sắt vụn cũng dám quát tháo!

Lâm Phi không mở Thủy Hỏa Liên Hoa, Truy Phong trong tay nhẹ nhàng chém ra một đường vào trên trường kiếm kia.

Răng rắc.

Trường kiếm cực phẩm Phàm binh, dưới một đạo bạch mang bị cắt thành hai đoạn, chứng thực cho một câu nói kia, đồng nát sắt vụn.

Thật là sắc bén, không hổ là linh bảo trung phẩm!

Lâm Phi vui sướng, linh bảo trung phẩm quá cường đại, Truy Phong khẽ động, lại một kiếm đâm ra.

Tùy Phong!

Một kiếm nhẹ nhàng, xung quanh liền như có khí tức của ánh nắng ngày xuân tràn ngập, làm người ta có loại ý niệm muốn nhắm mắt hưởng thụ trong đầu.

Ầm!

Triệu Nhất mất đi cực phẩm Phàm binh, toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vận chuyển cương khí, trực tiếp lui về phía sau, thét chói tai: Linh bảo trung phẩm... Làm sao có thể...

Một câu còn chưa nói xong, Triệu Nhất đã bị một kiếm đánh bay ra ngoài, trực tiếp bị trọng thương.

Thấy một kiếm không giết chết được vị Huyền Sư kia, Lâm Phi lắc đầu: Năm nghìn viên Thuần Nguyên đan, còn có linh bảo phụ trợ, dĩ nhiên có thể trọng thương Huyền Sư trung kỳ, nếu như hấp thu vài chục vạn viên Thuần Nguyên đan nữa, một kiếm vừa rồi có thể chân chính giết chết tên kia rồi!

Mặc dù chưa thể một kiếm giết chết đối phương, nhưng trong lòng Lâm Phi đã hiểu đại khái về uy lực của linh bảo trung phẩm.

Hừ, bây giờ muốn trốn đã quá muộn rồi!

Lâm Phi xuất hiện ở phía sau võ giả kia, Truy Phong đảo qua, một kiếm hạ xuống, chuẩn bị giết hết bọn họ ở đây.

Báo thù không để qua đêm, Lâm Phi vẫn luôn tán thành ý tưởng này.

Phụt!

Luận tốc độ không bằng Lâm Phi, luận công kích tự nhiên không phải là đối thủ của người trong tay cầm linh bảo.

Triệu Nhất dưới một kiếm kia, trực tiếp từ giữa không trung ngã xuống, rơi vào trên phế tích, hai mắt mở to, vẻ mặt không cam lòng.

Giang Hạc bên kia sớm đã sợ đến toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Cường giả Huyền Sư trung kỳ, cứ như vậy đã bị đánh chết.

Giang Hạc cuối cùng cũng hiểu rõ một việc, vì sao ban nãy đối phương không sợ, hoá ra kiếm pháp của hắn lợi hại như vậy, vừa ra hai kiếm đã giết chết cường giả Huyền Sư trung kỳ Triệu Nhất.

Giờ còn không trốn, chẳng khác nào tìm chết!

Nhưng Lâm Phi sao có thể để cho Giang Hạc đào tẩu.

Phong Bạo!

Kiếm chiêu quy mô lớn lần đầu tiên thi triển ra qua linh bảo trung phẩm Truy Phong.

Vù vù.

Chớp mắt, cuồng phong gào thét.

Gương mặt Giang Hạc tê rần, theo bản năng đưa tay sờ một cái, trong tay đã dính đầy tiên huyết, trong tầm mắt chính là kiếm khí rậm rạp chằng chịt, toàn thân lập tức trở thành một con nhím.

Biến thái...

Giang Hạc nói được hai chữ, thân thể đã bị kiếm khí cắt thành mảnh nhỏ.

Hiện giờ uy lực của Phong Kiếm mới xem ra chân chính phát huy được! Lâm Phi nhìn Truy Phong cảm thán.

Bản thân Phong Bạo uy lực mạnh mẽ, vừa rồi dùng Truy Phong thi triển ra, cảm giác như xé rách cả không trung, còn như mức tiêu hao chân nguyên, vẫn còn ở trong phạm vi chịu đựng được.

Cảnh giới này chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Phi mới làm nổi, sử dụng kiếm chiêu quy mô lớn thế này, vẫn hoàn toàn không sợ chân nguyên tiêu hao hết.

Linh bảo trung phẩm quả nhiên cực kỳ tiêu hao chân nguyên, nếu như là ta trước kia, dùng một chiêu thì chân nguyên đã bị tiêu hao sạch sẽ rồi, thảo nào linh bảo phải đến cảnh giới Huyền Sư mới có thể sử dụng, bởi vì người chưa đạt cảnh giới này căn bản không phát huy ra được uy lực chân chính!

Mức tiêu hao chân nguyên, Lâm Phi chưa từng để ý đến, bản thân có Đan Hồ, có thêm linh bảo trung phẩm Truy Phong kiếm, chẳng khác nào có thêm một trợ thủ đắc lực.

Lấy toàn bộ đồ vật đáng giá trên người hai người kia xong, dùng một ngọn lửa hủy thi diệt tích, còn như đồ vật thu hoạch được cũng không thèm đi kiểm tra tỉ mỉ, ra khỏi Huyền Hoàng huyệt mộ tự nhiên sẽ có nhiều thời gian mà kiểm tra.

Ta có linh bảo trung phẩm Truy Phong kiếm, gặp người như Lý Dương cũng sẽ không còn gặp tình huống không có sức đánh trả như lúc đó nữa, có Đan Hồ làm hậu viên, võ giả Huyền Sư sơ kỳ, Huyền Sư trung kỳ, ta đều có thể thuận tay giết chết.

Lâm Phi lúc này mới cảm thấy có sức mạnh chân chính trong Kiếm Hoàng huyệt mộ.

Trước đây dù có kiếm pháp lợi hại, nhưng một khi đến những nơi gặp phải Huyền Sư hậu kỳ, Huyền Sư đại viên mãn, thì vẫn khó mà đối phó, ngoài cách du đấu thì không còn cách nào khác.

Nhưng lúc này đã không còn giống như vậy nữa.

Sau khi hấp thu năm nghìn viên thượng phẩm Thuần Nguyên đan, chân nguyên lại đề thăng một mức lớn, cộng thêm linh bảo trung phẩm, Lâm Phi đã có lực chiến đấu chân chính, có tư cách tham dự vào cuộc tranh đoạt bảo vật trong Kiếm Hoàng huyệt mộ.

Lúc này chắc bọn họ vẫn còn đang ở bên trong tranh đoạt linh bảo, không dễ dàng phân ra thắng bại, không bằng ta theo thông đạo xuống phía dưới xem rõ ngọn ngành, nói không chừng phía dưới có gì tốt đỡ phải lãng phí, vừa lúc đi trước bọn họ một bước, tránh có người nhanh chân đến sớm hơn!

Lâm Phi thật muốn đi lên trên trả thù, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là thấy bảo vật trọng yếu hơn.

Sáu kiện linh bảo đã là đồ vật giá trị liên thành, đặt bên ngoài tất nhiên sẽ gây nên một phen tranh đấu, trước đây Lâm Phi có thể cảm thấy chuyện này vô nghĩa, nhưng sau khi dùng qua linh bảo mới hiểu tầm quan trọng trong đó. Khó trách mọi người đánh đến sống chết không buông, bởi vì linh bảo đáng giá để trở thành lý do xuất thủ của bọn họ.

Trước đại điện lưu lại nhiều đồ tốt như vậy, không biết phía dưới sẽ có thứ tốt gì, Lâm Phi cũng bắt đầu thấy khẩn trương.

/225

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status