Đối với trận đấu ngầm giữa Lý Đinh trưởng lão và Hồ Phi trưởng lão thì các trưởng lão chỉ biết trố mắt lên nhìn và nói việc này lại bắt đầu rồi nhưng nhiều nhất họ chỉ lắc đầu ngao ngán chứ không đứng ra can ngăn.
Kiêng kị, điều kiêng kị của Lý Đinh trưởng lão là gì trong lòng mọi người đều rõ như một, bình thường mọi người hiếm khi nhắc đến nó hơn nữa Lý Đinh trưởng lão có rất nhiều bạn tốt là trưởng lão nội môn cho nên những trưởng lão ngoại môn như họ nào dám nói gì. Mặc cho Lý Đinh làm gì thì làm, còn sự việc lần này kể từ khi bắt đầu lộ ra manh mối cộng thêm việc Hồ Phi trưởng lão rất thích Lâm Phi thì chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
Mọi người không lấy gì làm lạ về việc Lý Đinh trưởng lão đưa ra việc cá cược, ai bảo Lý Đinh trưởng lão chính là loại người này, còn Lâm Phi rõ ràng đã phạm phải điều kiêng kị của ông.
Rất nhiều trưởng lão đã ngầm cân nhắc không biết họ có nên nhắc nhở đám đệ tử một chút không, nói chúng biết nhất định không được tu luyện Cửu
Chuyển Huyền Công bởi vì đắc tội với người hung ác như Lý Đinh thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Trong lòng Hồ Phi rất tức giận ông nghĩ thầm, “Lý Đinh này thực sự là ức hiếp người quá đáng đến mức không cần thể diện, lão tử khó khăn lắm mới thích một đệ tử vậy mà ông cố ý đến khiêu khích ta lẽ nào ông thực sự nghĩ rằng ta sợ ông!”
Từ trước đến nay đối với người cậy già lên mặt như Lý Đinh thì Hồ Phi vô cùng không ưa thậm chí có thể nói là vô cùng chán ghét. Nhưng với thân phận trưởng lão cho nên ông chưa bao giờ tính toán.
Nhưng hôm nay Lý Đinh trưởng lão muốn ra tay với Lâm Phi thì Hồ Phi trưởng lão làm sao có thể không nhận ra điều đó chứ, nếu như vậy thì ông đã không phải là trưởng lão ngoại môn, hơn nữa Trương Vạn Sơn lại là đệ tử mà Lý Đinh yêu quý nhất liên kết những điều này lại với nhau thì không khó để đưa ra một kết quả cuối cùng.
Lý Định lại muốn gây tội ác rồi.
Hồ Phi không tức giận cười nói, “Lý trưởng lão, nghe nói trong tay ông có một môn võ gọi là Phiên Vân Thiên Chưởng, Huyền công trung phẩm hoàng giai, bản trưởng lão rất thích nếu như ông lấy cuốn Huyền công trung giới hoàng giai ra làm tiền đặt cược thì ta sẽ đồng ý cá cược một ván với ông!”
Mặt Lý Đinh không có chút cảm xúc nào hết, ông cười nói: “không thành vấn đề, chỉ là một cuốn Phiên Vân Thiên Chưởng thôi mà ta cũng không có chỗ nào dùng đến nó, nhưng lão phu lại thích thanh kiếm Thiên Phong đó của ông, phàm binh trung phẩm dù sao ông cũng để đó không dùng chi bằng lấy nó ra làm tiền đặt cược ông thấy sao?”
Kiếm Thiên Phong, phàm binh trung phẩm!
Phiên Vân Thiên Chưởng! Huyền công trung phẩm hoàng giai!
Nét mặt các vị trưởng lão đều tỏ rõ sự kinh ngạc, trên mặt vô thức hiện lên lòng tham. Thân là trưởng lão như họ cũng vô cùng để ý đến thần binh lợi khí cho nên uy lực của phàm binh trung phẩm ai cũng biết nhưng họ không ngờ rằng lại có thể đặt cược Huyền công trung phẩm và phàm binh trung phẩm.
Số tiền đặt cược này cũng lớn đấy.
“Dù sao thì Lý trưởng lão cũng mở lời rồi nếu như ta còn từ chối thì rõ ràng không thể nào nói nổi, ta đồng ý với số tiền đặt cược này.”
Nếu không phải Lý Đinh nói ra câu cuối cùng đó thì căn bản Hồ Phi không có ý định đánh cược cùng với Lý Đinh, tất cả đều là do bị làm cho tức giận nên mới vậy. Con người tranh nhau một hơi thở, phật tranh nhau một nén hương muốn cúi đầu cũng không được. Thỏa thuận của hai người đã kết thúc, quy ước cá cược đã hoàn thành!
….….
Trên võ đài.
“Khà khà khà khà!”
Vừa bước lên võ đài Trương Vạn Sơn đã cười lớn, một luồng cường thế như một ngọn núi lớn đè xuống nhanh như chớp dường như muốn ép Lâm Phi nằm bò trên võ đài.
“Luận khí thế, ai sợ ai!”
Hai mắt Lâm Phi như điện lạnh lùng nói.
Khí thế đã thu lại nay lại xông ra, không tiếp tục tiến hành bất kỳ áp chế nào nữa, ngay tức khắc khí thế giống như một cây trường đao khai phong, chém về phía dãy núi cao sừng sững kia, thanh thế khiến người khác kinh ngạc
Khí thế giao chiến, trong phút chốc chiến đấu cùng nhau.
Lúc này bất kể là Lâm Phi hay là Trương Vạn Sơn đều coi nhau như đối thủ, ai cũng không chịu lùi sau một bước, bởi vì điều này không chỉ liên quan đến địa vị trong tương lai của hai người mà quan trọng hơn là nó liên quan đến tương lai gia tộc.
Trương Vạn Sơn muốn phế bỏ Lâm Phi vừa là để không khiến Lâm Phi trở thành kẻ thù của gia tộc mình vừa là muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy một tên phế vật nhỏ bé kể cả có bản lĩnh lớn đến cỡ nào cũng vẫn chỉ là một tên phế vật.
Mục đích của Lâm Phi thì vô cùng đơn giản hắn muốn đánh bại Trương Vân Sơn, giẫm đạp đối phương dưới chân mình để có thể hóa giải được nỗi oán hận trong lòng bấy lâu nay hơn hết là có thể chân thực hòa nhập vào Huyền Thiên đại lục để tránh hàng loạt mối phiền phức sau này.
Khí thế hai bên lên cao, trận đấu bắt đầu!
“Lâm Phi đệ quả nhiên không khiến ta thất vọng, chỉ trong một thời gian ba tháng ngắn ngủi mà thực lực của đệ lại tiến bộ vượt bậc như vậy, bây giờ đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên đều không phải là đối thủ của đệ điều này thực sự khiến cho người khác phải bất ngờ, nhưng có điều như vậy cũng tốt sư huynh cũng không muốn nói những lời ức hiếp sư đệ, thật may bây giờ chúng ta có thể quyết đấu thắng thua!” Trương Vạn Sơn lãnh nhạt nói.
“Ha ha, chắc hẳn sư huynh phải thất vọng rồi, sư đệ tuổi con bọ ngựa nên không phải là ai cũng có thể đánh chết được đệ, trái lại không biết sư huynh đã chuẩn bị sãn sàng chưa vậy? Đừng có đến cuối cùng lại mắc xảy ra vấn đề ngay cả với việc huynh nắm chắc nhất!” Lâm Phi cười lạnh lùng hai mắt xuyên thẳng vào Trương Vạn Sơn, không hề nhượng bộ.
Trương Vạn Sơn cười lớn nói: “Đệ đúng là quá kiêu căng, chả trách bị Lâm gia đá ra ngoài như một tên phế vật mà lại còn dám ở đây diễu võ giương oai, hôm nay ta không chỉ muốn phế đệ mà ta còn muốn tiêu diệt Lâm gia nhà đệ, Lâm gia năm năm lớn mạnh nhà đệ sẽ bị tan thành mây khói và đệ sẽ trở thành người không đáng giá một xu cho nên hãy cố gắng hưởng thụ những ngày tháng cuối cùng thuộc về đệ đi!
Không biết tại sao Lâm Phi lại giận tím mặt.
Lâm gia, tên hàng giả Lâm Phi, thật đúng là không có bao nhiêu suy nghĩ chỉ có cảm giác vô cùng xa vời giống như một đường hồng câu, nghĩ thầm trong bụng: “Không hổ danh xuất thân đệ tử gia tộc còn muốn lấy Lâm gia ra để khiến tâm trạng ta dao động, nhưng đáng tiếc anh không biết rằng ta chỉ là hàng giả!”
“Dám sỉ nhục Lâm gia nhà ta, muốn chết à!”
Lâm Phi tức giận chồm người về phía trước ngay tức khắc hắn giống như một con báo đang tháo chạy, hai tay giơ lên hai nhát đao sáng loáng như sắc cầu vồng, hai đao một trên một dưới chém vào ngực và bụng dưới của Trương Vạn Sơn, lưỡi đao sắc bén dường như chém rời hư không. Trong mắt người khác thì hình như Lâm Phi đang vô cùng tức giận.
Kích động!
Rất nhiều người đã bắt đầu lắc đầu, công phu điềm tĩnh này của Lâm Phi hoàn toàn không tới nơi.
Trương Vạn Sơn cười, một công phu hàm dưỡng còn không khống chế được chỉ với vài câu nói vụn vặn mà đã hoàn toàn bị kích động rồi, thực lực mạnh mẽ đánh bại đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên thì thế nào không phải là vẫn bị trêu đùa trong bàn tay của ta sao, vẫn phải trồng trên tay lão tử như trước.
“Đây chính là công kích, phá cho ta!”
Trương Vạn Sơn tùy tiện đếm hai ngón tay, hay ngón tay Canh khí, nghe tiếng mà xuất theo biểu cảm cách không nhẹ nhàng thoải mái.
Hai nhát đao giống như thủy tinh va đập vào trên mặt đất, trong phút chốc đã bị hai ngón tay phá vỡ, chỉ với đòn công kích này đã tiêu hủy tất cả mọi thứ thủ đoạn này đã vượt qua những đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên bình thường.
“Qủa nhiên có chút lợi hại, như vậy thì ta có thể dử dụng cường thế tuyệt đối để đánh bại huynh!”
Tay trái Lâm Phi tiếp tục chém ra ba nhát đao, những nhát dao xoẹt qua Canh khí vẫn còn uy lực đến như vậy. Từ trước đến nay hắn đều không có cảm tình, tuy có thân thể kim cương bất hoại nhưng hắn vẫn không dám coi thường, Lâm Phi cầm đao Hắc Sát vẫn chưa rút ra khỏi vỏ trên tay giơ lên chém một đao thẳng tắp.
“Nhất Đao Lưỡng Đoạn”
Lâm Phi dùng toàn lực chém một đao này.
Luồng đao như ánh trăng, nguy hiểm bức thiết trong phút chốc bầu không khí bị chặt ra làm hai khúc.
Một đao này vừa xuất ra đã khiến cho tất cả mọi người kinh sợ.
Kiêng kị, điều kiêng kị của Lý Đinh trưởng lão là gì trong lòng mọi người đều rõ như một, bình thường mọi người hiếm khi nhắc đến nó hơn nữa Lý Đinh trưởng lão có rất nhiều bạn tốt là trưởng lão nội môn cho nên những trưởng lão ngoại môn như họ nào dám nói gì. Mặc cho Lý Đinh làm gì thì làm, còn sự việc lần này kể từ khi bắt đầu lộ ra manh mối cộng thêm việc Hồ Phi trưởng lão rất thích Lâm Phi thì chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
Mọi người không lấy gì làm lạ về việc Lý Đinh trưởng lão đưa ra việc cá cược, ai bảo Lý Đinh trưởng lão chính là loại người này, còn Lâm Phi rõ ràng đã phạm phải điều kiêng kị của ông.
Rất nhiều trưởng lão đã ngầm cân nhắc không biết họ có nên nhắc nhở đám đệ tử một chút không, nói chúng biết nhất định không được tu luyện Cửu
Chuyển Huyền Công bởi vì đắc tội với người hung ác như Lý Đinh thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Trong lòng Hồ Phi rất tức giận ông nghĩ thầm, “Lý Đinh này thực sự là ức hiếp người quá đáng đến mức không cần thể diện, lão tử khó khăn lắm mới thích một đệ tử vậy mà ông cố ý đến khiêu khích ta lẽ nào ông thực sự nghĩ rằng ta sợ ông!”
Từ trước đến nay đối với người cậy già lên mặt như Lý Đinh thì Hồ Phi vô cùng không ưa thậm chí có thể nói là vô cùng chán ghét. Nhưng với thân phận trưởng lão cho nên ông chưa bao giờ tính toán.
Nhưng hôm nay Lý Đinh trưởng lão muốn ra tay với Lâm Phi thì Hồ Phi trưởng lão làm sao có thể không nhận ra điều đó chứ, nếu như vậy thì ông đã không phải là trưởng lão ngoại môn, hơn nữa Trương Vạn Sơn lại là đệ tử mà Lý Đinh yêu quý nhất liên kết những điều này lại với nhau thì không khó để đưa ra một kết quả cuối cùng.
Lý Định lại muốn gây tội ác rồi.
Hồ Phi không tức giận cười nói, “Lý trưởng lão, nghe nói trong tay ông có một môn võ gọi là Phiên Vân Thiên Chưởng, Huyền công trung phẩm hoàng giai, bản trưởng lão rất thích nếu như ông lấy cuốn Huyền công trung giới hoàng giai ra làm tiền đặt cược thì ta sẽ đồng ý cá cược một ván với ông!”
Mặt Lý Đinh không có chút cảm xúc nào hết, ông cười nói: “không thành vấn đề, chỉ là một cuốn Phiên Vân Thiên Chưởng thôi mà ta cũng không có chỗ nào dùng đến nó, nhưng lão phu lại thích thanh kiếm Thiên Phong đó của ông, phàm binh trung phẩm dù sao ông cũng để đó không dùng chi bằng lấy nó ra làm tiền đặt cược ông thấy sao?”
Kiếm Thiên Phong, phàm binh trung phẩm!
Phiên Vân Thiên Chưởng! Huyền công trung phẩm hoàng giai!
Nét mặt các vị trưởng lão đều tỏ rõ sự kinh ngạc, trên mặt vô thức hiện lên lòng tham. Thân là trưởng lão như họ cũng vô cùng để ý đến thần binh lợi khí cho nên uy lực của phàm binh trung phẩm ai cũng biết nhưng họ không ngờ rằng lại có thể đặt cược Huyền công trung phẩm và phàm binh trung phẩm.
Số tiền đặt cược này cũng lớn đấy.
“Dù sao thì Lý trưởng lão cũng mở lời rồi nếu như ta còn từ chối thì rõ ràng không thể nào nói nổi, ta đồng ý với số tiền đặt cược này.”
Nếu không phải Lý Đinh nói ra câu cuối cùng đó thì căn bản Hồ Phi không có ý định đánh cược cùng với Lý Đinh, tất cả đều là do bị làm cho tức giận nên mới vậy. Con người tranh nhau một hơi thở, phật tranh nhau một nén hương muốn cúi đầu cũng không được. Thỏa thuận của hai người đã kết thúc, quy ước cá cược đã hoàn thành!
….….
Trên võ đài.
“Khà khà khà khà!”
Vừa bước lên võ đài Trương Vạn Sơn đã cười lớn, một luồng cường thế như một ngọn núi lớn đè xuống nhanh như chớp dường như muốn ép Lâm Phi nằm bò trên võ đài.
“Luận khí thế, ai sợ ai!”
Hai mắt Lâm Phi như điện lạnh lùng nói.
Khí thế đã thu lại nay lại xông ra, không tiếp tục tiến hành bất kỳ áp chế nào nữa, ngay tức khắc khí thế giống như một cây trường đao khai phong, chém về phía dãy núi cao sừng sững kia, thanh thế khiến người khác kinh ngạc
Khí thế giao chiến, trong phút chốc chiến đấu cùng nhau.
Lúc này bất kể là Lâm Phi hay là Trương Vạn Sơn đều coi nhau như đối thủ, ai cũng không chịu lùi sau một bước, bởi vì điều này không chỉ liên quan đến địa vị trong tương lai của hai người mà quan trọng hơn là nó liên quan đến tương lai gia tộc.
Trương Vạn Sơn muốn phế bỏ Lâm Phi vừa là để không khiến Lâm Phi trở thành kẻ thù của gia tộc mình vừa là muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy một tên phế vật nhỏ bé kể cả có bản lĩnh lớn đến cỡ nào cũng vẫn chỉ là một tên phế vật.
Mục đích của Lâm Phi thì vô cùng đơn giản hắn muốn đánh bại Trương Vân Sơn, giẫm đạp đối phương dưới chân mình để có thể hóa giải được nỗi oán hận trong lòng bấy lâu nay hơn hết là có thể chân thực hòa nhập vào Huyền Thiên đại lục để tránh hàng loạt mối phiền phức sau này.
Khí thế hai bên lên cao, trận đấu bắt đầu!
“Lâm Phi đệ quả nhiên không khiến ta thất vọng, chỉ trong một thời gian ba tháng ngắn ngủi mà thực lực của đệ lại tiến bộ vượt bậc như vậy, bây giờ đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên đều không phải là đối thủ của đệ điều này thực sự khiến cho người khác phải bất ngờ, nhưng có điều như vậy cũng tốt sư huynh cũng không muốn nói những lời ức hiếp sư đệ, thật may bây giờ chúng ta có thể quyết đấu thắng thua!” Trương Vạn Sơn lãnh nhạt nói.
“Ha ha, chắc hẳn sư huynh phải thất vọng rồi, sư đệ tuổi con bọ ngựa nên không phải là ai cũng có thể đánh chết được đệ, trái lại không biết sư huynh đã chuẩn bị sãn sàng chưa vậy? Đừng có đến cuối cùng lại mắc xảy ra vấn đề ngay cả với việc huynh nắm chắc nhất!” Lâm Phi cười lạnh lùng hai mắt xuyên thẳng vào Trương Vạn Sơn, không hề nhượng bộ.
Trương Vạn Sơn cười lớn nói: “Đệ đúng là quá kiêu căng, chả trách bị Lâm gia đá ra ngoài như một tên phế vật mà lại còn dám ở đây diễu võ giương oai, hôm nay ta không chỉ muốn phế đệ mà ta còn muốn tiêu diệt Lâm gia nhà đệ, Lâm gia năm năm lớn mạnh nhà đệ sẽ bị tan thành mây khói và đệ sẽ trở thành người không đáng giá một xu cho nên hãy cố gắng hưởng thụ những ngày tháng cuối cùng thuộc về đệ đi!
Không biết tại sao Lâm Phi lại giận tím mặt.
Lâm gia, tên hàng giả Lâm Phi, thật đúng là không có bao nhiêu suy nghĩ chỉ có cảm giác vô cùng xa vời giống như một đường hồng câu, nghĩ thầm trong bụng: “Không hổ danh xuất thân đệ tử gia tộc còn muốn lấy Lâm gia ra để khiến tâm trạng ta dao động, nhưng đáng tiếc anh không biết rằng ta chỉ là hàng giả!”
“Dám sỉ nhục Lâm gia nhà ta, muốn chết à!”
Lâm Phi tức giận chồm người về phía trước ngay tức khắc hắn giống như một con báo đang tháo chạy, hai tay giơ lên hai nhát đao sáng loáng như sắc cầu vồng, hai đao một trên một dưới chém vào ngực và bụng dưới của Trương Vạn Sơn, lưỡi đao sắc bén dường như chém rời hư không. Trong mắt người khác thì hình như Lâm Phi đang vô cùng tức giận.
Kích động!
Rất nhiều người đã bắt đầu lắc đầu, công phu điềm tĩnh này của Lâm Phi hoàn toàn không tới nơi.
Trương Vạn Sơn cười, một công phu hàm dưỡng còn không khống chế được chỉ với vài câu nói vụn vặn mà đã hoàn toàn bị kích động rồi, thực lực mạnh mẽ đánh bại đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên thì thế nào không phải là vẫn bị trêu đùa trong bàn tay của ta sao, vẫn phải trồng trên tay lão tử như trước.
“Đây chính là công kích, phá cho ta!”
Trương Vạn Sơn tùy tiện đếm hai ngón tay, hay ngón tay Canh khí, nghe tiếng mà xuất theo biểu cảm cách không nhẹ nhàng thoải mái.
Hai nhát đao giống như thủy tinh va đập vào trên mặt đất, trong phút chốc đã bị hai ngón tay phá vỡ, chỉ với đòn công kích này đã tiêu hủy tất cả mọi thứ thủ đoạn này đã vượt qua những đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên bình thường.
“Qủa nhiên có chút lợi hại, như vậy thì ta có thể dử dụng cường thế tuyệt đối để đánh bại huynh!”
Tay trái Lâm Phi tiếp tục chém ra ba nhát đao, những nhát dao xoẹt qua Canh khí vẫn còn uy lực đến như vậy. Từ trước đến nay hắn đều không có cảm tình, tuy có thân thể kim cương bất hoại nhưng hắn vẫn không dám coi thường, Lâm Phi cầm đao Hắc Sát vẫn chưa rút ra khỏi vỏ trên tay giơ lên chém một đao thẳng tắp.
“Nhất Đao Lưỡng Đoạn”
Lâm Phi dùng toàn lực chém một đao này.
Luồng đao như ánh trăng, nguy hiểm bức thiết trong phút chốc bầu không khí bị chặt ra làm hai khúc.
Một đao này vừa xuất ra đã khiến cho tất cả mọi người kinh sợ.
/225
|