Ban đầu tâm tình Lâm Phi đang rất thoải mái!
Đột nhiên thư từ Lâm gia tới, làm hắn cảm thấy như nuốt phải con ruồi muốn ói vậy, vô cùng buồn bực, trong khi đó Lâm Phi trước đây lại đang chơi đùa.
Đã biết rằng tam thiếu gia là thứ không đáng tiền, nếu không cũng sẽ không ở lại Thần Vũ môn bốn năm liền.
Oán niệm không phải tới từ Lâm Phi, mà là đến từ Lâm Phi trước đây.
Thiếu gia chó má!
Lâm gia chó má!
Lâm Phi xuất đao chỉ để phát tiết, một đao lại tiếp một đao.
Oán niệm trước đây lưu lại, nhất là oán niệm với Lâm gia, không kém oán hận với Trương Vạn Sơn một chút nào.
Thời gian bốn năm Lâm gia thờ ơ lãnh đạm, không có bất kỳ động tĩnh gì, ảnh hưởng Lâm gia vô cùng lớn, không oán hận cũng không được.
Vì vậy, Lâm Phi giả này lại lần nữa bị ảnh hưởng.
...
Chém thẳng!
Bổ ngang!
Chém đủ kiểu!
Lúc này Lâm Phi hoàn toàn ở trong trạng thái phát tiết, giơ tay chém Hắc Sát đao xuống, không khí không ngừng bị chém làm hai, lặp đi lặp lại.
Sự khó chịu trong ngực Lâm Phi rõ ràng là do bị Lâm Phi trước đây ảnh hưởng đến, ký ức phong trần ùn ùn kéo đến, không ngừng đánh thẳng tới, như một dòng lũ lớn ập xuống.
A a a...
Trong sân!
Một đao, mười đao, trăm đao!
Hai đao chồng vào nhau, ba đao chồng vào nhau...
Tất cả động tác của Lâm Phi như nước chảy mây trôi, làm cho ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết đã trảm ra bao nhiêu đao, ngược lại trong tiềm thức chỉ có một ý niệm duy nhất, không ngừng xuất đao.
Chặt đứt tất cả.
Chặt đứt tất cả phiền não!
Quá chậm!
Quá chậm rồi!
...
Lâm Phi không hài lòng lắc đầu, vẫn cảm thấy tốc độ xuất đao còn quá chậm, không thể ở trên không một lần nữa hợp lại chém ra thành một đao.
Nhanh hơn chút nữa!
Nhanh hơn chút nữa!
...
Nếu có người đang ở đây nhìn thấy nhất định sẽ trợn mắt há mồm.
Lúc này Lâm Phi vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm Hắc Sát đao, một đao tiếp lấy một đao, nếu như nhìn cẩn thận, sẽ thấy đó là hai đao, ba đao hợp thành một chém ra.
Đây rõ ràng là vì tốc độ xuất đao đạt đến trình độ kinh khủng, thậm chí là đã đột phá cực hạn hiện hữu.
Nếu tốc độ xuất đao của Lâm Phi truyền ra bên ngoài, phỏng chừng mọi người đều sẽ thất kinh. Nhất là các trưởng lão chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện, đây rõ ràng là đang trong trạng thái đốn ngộ.
Sau khi tu luyện một môn đao pháp tới cực hạn, thường thường sẽ vì một vài nguyên nhân mà xuất hiện đốn ngộ.
Lâm Phi vốn là muốn mượn tốc độ xuất đao, không ngừng chém ra để giải tỏa phiền não, và không bị ngột ngạt. Cùng với việc không ngừng chém ra, trong đầu dần dần chỉ còn lại ý nghĩ là phải tiếp tục chém ra, thế cho nên đến bây giờ, vẫn cảm thấy tốc độ xuất đao quá chậm, không phải tốc độ xuất đao mà hắn cảm nhận được trong lòng.
Vù vù vù!!!
Sau khi Lâm Phi lại giơ tay chém xuống một đao nữa, hai mắt nhất thời sáng lên.
Đúng rồi, chính là như vậy!
Giơ tay chém xuống, một đao chia làm năm đao.
Hai đao, chia làm mười đao!
Tốc độ đao pháp vô cùng kinh người.
...
Vừa rồi... Ta đây là?
Khi Lâm Phi tỉnh táo lại, nhìn thấy sân trước là một mảnh hỗn loạn, lại càng hoảng sợ, nhìn khoảng sân trước mắt mà không thể tin được.
Lúc này khoảng sân nhỏ sớm đã không còn vẻ u tĩnh như trước đây, ngược lại trở nên rất lộn xộn, khe rãnh như mạng nhện trải rộng khắp sân, trên mặt đất, trên vách tường, trên bàn đá... Khắp nơi đều là khe hở đao mang lưu lại, mỗi một kẽ hở đều sâu không thấy đáy, như không gian liệt phùng, lộ ra khí tức nguy hiểm.
Đây là do ta tạo thành?
Mặc dù Lâm Phi tương đối tự tin với đao pháp của mình nhưng có thể phá tiểu viện hư hại thành tình trạng thế này, chính hắn cũng không tin, trong khe hở còn lưu lại đao ý, thậm chí là vết như không gian liệt phùng, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
Vừa rồi hình như ta cực kỳ phiền não, muốn phát tiết... Tiếp theo không biết thế nào... Bỗng nhiên...
Lâm Phi bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục nhớ tới cái gì.
Lẽ nào... Ta lại đốn ngộ được gì đó?
Bắt đầu!
Lâm Phi một tay nắm lấy Hắc Sát đao, chém một cái về phía trước, một cảnh gây khiếp sợ theo đó xuất hiện.
Một đao đơn giản Lâm Phi chém ra theo bản năng, lại xuất hiện trước mặt thành năm đao, một đao không phải tưởng tượng, mà chẳng qua là tùy ý một kích.
Trên mặt đất trong khoảng sân, năm khe nứt khảm vào tảng đá vô cùng bắt mắt, chứng minh tất cả vừa rồi đều là thật.
Trên lôi đài, tốc độ Lâm Phi đạt đến cực hạn, hai mươi đao chém ra, trong mắt người ngoài chỉ là một đao, chỉ có hắn hiểu rõ, vì một đao này, tốn hao bao nhiêu tâm thần.
Nhưng bây giờ vừa tùy tiện ra tay liền là năm đao.
Lâm Phi khẽ động, Hắc Sát đao lại lần nữa vung ra.
Vù vù vù...
Bùm bùm bùm...
Trời ạ, ta vậy mà lại có thể đột phá hạn chế, lại một lần nữa đề thăng tốc độ xuất đao, một hơi huyền khí có thể chém ra ba mươi đao, chuyện này cũng...
Bản thân Lâm Phi cũng trợn mắt há mồm, thấy giống như đang nằm mơ.
Ba mươi đao!
Hai mươi ba đao vốn là cực hạn lớn nhất của Lâm Phi, không nghĩ tới vì một việc nhỏ, lại thuận lợi đột phá cực hạn, lại tăng tốc độ xuất đao lên được ba mươi đao.
Nếu ta có thể ra ba mươi đao, sao không thể hợp lại cùng nhau, tăng cường uy lực?
Hai mắt Lâm Phi nhất thời sáng ngời, nhịn không được hét lớn một tiếng, dưới chân dùng Tùy Phong thân pháp, giơ tay chém xuống.
Vù vù vù...
Lâm Phi hóa thân thành thanh phong, một đao tiếp một đao, đao đao hội tụ vào một chỗ, như bạch quang trảm trên mặt đất, khoảng sân nhỏ nhất thời phát sinh tiếng nổ uỳnh uỳnh. Lực đạo khổng lồ lan đến, mặc dù là Lâm Phi cũng theo bản năng thi triển ra Kim Cương Bất Hoại Thân, thật sự là uy lực đã vượt xa suy nghĩ của hắn.
...
Ba đao hợp nhất.
Năm đao hợp nhất.
Sáu đao hợp nhất.
Mười đao hợp nhất.
...
Một lúc lâu sau, Lâm Phi dừng lại, khoảng sân nhỏ càng trở nên khó coi.
Tốc độ xuất đao ngoài ý muốn, hợp được đao pháp cùng nhau, lại chỉ là cử chỉ khi chợt có linh cảm.
Bản thân Lâm Phi cũng không nghĩ tới, hắn sẽ có lúc đột phá.
Nếu như bây giờ gặp lại Trương Vạn Sơn, chỉ sợ ngay cả một chiêu hắn cũng không đỡ nổi, mặc dù ta chỉ có thể mười đao hợp nhất, nhưng uy lực tạo ra cũng không phải hắn có thể ngăn cản!
Mười đao hợp nhất, tương đương với mười người đồng loạt ra tay, uy lực đương nhiên vô cùng lớn.
Tất cả phiền não lúc trước đều bị Lâm Phi vứt không còn một mảnh.
Lúc đầu lọt vào mười vị trí đầu ngoại môn, Lâm Phi không có ý định tiếp tục bại lộ thực lực, bây giờ tình cờ có lĩnh ngộ, hợp nhất mười đao làm một, như vậy sẽ khủng bố đến thế nào.
Bôn Lôi Bất Tức!
Trường đao vừa chém ra, tảng đá trên mặt đất nhất thời bị phá ra một lỗ hổng lớn.
Tảng đá cứng rắn như vậy mà chỉ vẻn vẹn uy lực tạo thành từ ba đao hợp nhất đã dễ dàng phá được. Lâm Phi rốt cục nở nụ cười, con bài chưa lật lớn nhất của hắn rốt cục không cần dùng tới nữa, nếu như hội tụ Nhất Đao Lưỡng Đoạn vào một chỗ, uy lực ra sao bản thân Lâm Phi cũng không dám tưởng tượng. Nếu như không có đột phá trên đao pháp, Lâm Phi không có ý định đoạt lấy danh hiệu đệ nhất ngoại môn, vị trí này cũng không phải là dễ lấy như vậy. Kết quả không nghĩ tới, một phong thư của Lâm gia lại làm hắn đột phá trên đảo.
Xem ra lúc này Bách Cường Đệ Tử Đại Tái, vị trí môn đệ nhất ngoại môn trừ ta ra không còn có thể là ai khác, ai cũng không thể cản đường ta.
Đột nhiên thư từ Lâm gia tới, làm hắn cảm thấy như nuốt phải con ruồi muốn ói vậy, vô cùng buồn bực, trong khi đó Lâm Phi trước đây lại đang chơi đùa.
Đã biết rằng tam thiếu gia là thứ không đáng tiền, nếu không cũng sẽ không ở lại Thần Vũ môn bốn năm liền.
Oán niệm không phải tới từ Lâm Phi, mà là đến từ Lâm Phi trước đây.
Thiếu gia chó má!
Lâm gia chó má!
Lâm Phi xuất đao chỉ để phát tiết, một đao lại tiếp một đao.
Oán niệm trước đây lưu lại, nhất là oán niệm với Lâm gia, không kém oán hận với Trương Vạn Sơn một chút nào.
Thời gian bốn năm Lâm gia thờ ơ lãnh đạm, không có bất kỳ động tĩnh gì, ảnh hưởng Lâm gia vô cùng lớn, không oán hận cũng không được.
Vì vậy, Lâm Phi giả này lại lần nữa bị ảnh hưởng.
...
Chém thẳng!
Bổ ngang!
Chém đủ kiểu!
Lúc này Lâm Phi hoàn toàn ở trong trạng thái phát tiết, giơ tay chém Hắc Sát đao xuống, không khí không ngừng bị chém làm hai, lặp đi lặp lại.
Sự khó chịu trong ngực Lâm Phi rõ ràng là do bị Lâm Phi trước đây ảnh hưởng đến, ký ức phong trần ùn ùn kéo đến, không ngừng đánh thẳng tới, như một dòng lũ lớn ập xuống.
A a a...
Trong sân!
Một đao, mười đao, trăm đao!
Hai đao chồng vào nhau, ba đao chồng vào nhau...
Tất cả động tác của Lâm Phi như nước chảy mây trôi, làm cho ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết đã trảm ra bao nhiêu đao, ngược lại trong tiềm thức chỉ có một ý niệm duy nhất, không ngừng xuất đao.
Chặt đứt tất cả.
Chặt đứt tất cả phiền não!
Quá chậm!
Quá chậm rồi!
...
Lâm Phi không hài lòng lắc đầu, vẫn cảm thấy tốc độ xuất đao còn quá chậm, không thể ở trên không một lần nữa hợp lại chém ra thành một đao.
Nhanh hơn chút nữa!
Nhanh hơn chút nữa!
...
Nếu có người đang ở đây nhìn thấy nhất định sẽ trợn mắt há mồm.
Lúc này Lâm Phi vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm Hắc Sát đao, một đao tiếp lấy một đao, nếu như nhìn cẩn thận, sẽ thấy đó là hai đao, ba đao hợp thành một chém ra.
Đây rõ ràng là vì tốc độ xuất đao đạt đến trình độ kinh khủng, thậm chí là đã đột phá cực hạn hiện hữu.
Nếu tốc độ xuất đao của Lâm Phi truyền ra bên ngoài, phỏng chừng mọi người đều sẽ thất kinh. Nhất là các trưởng lão chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện, đây rõ ràng là đang trong trạng thái đốn ngộ.
Sau khi tu luyện một môn đao pháp tới cực hạn, thường thường sẽ vì một vài nguyên nhân mà xuất hiện đốn ngộ.
Lâm Phi vốn là muốn mượn tốc độ xuất đao, không ngừng chém ra để giải tỏa phiền não, và không bị ngột ngạt. Cùng với việc không ngừng chém ra, trong đầu dần dần chỉ còn lại ý nghĩ là phải tiếp tục chém ra, thế cho nên đến bây giờ, vẫn cảm thấy tốc độ xuất đao quá chậm, không phải tốc độ xuất đao mà hắn cảm nhận được trong lòng.
Vù vù vù!!!
Sau khi Lâm Phi lại giơ tay chém xuống một đao nữa, hai mắt nhất thời sáng lên.
Đúng rồi, chính là như vậy!
Giơ tay chém xuống, một đao chia làm năm đao.
Hai đao, chia làm mười đao!
Tốc độ đao pháp vô cùng kinh người.
...
Vừa rồi... Ta đây là?
Khi Lâm Phi tỉnh táo lại, nhìn thấy sân trước là một mảnh hỗn loạn, lại càng hoảng sợ, nhìn khoảng sân trước mắt mà không thể tin được.
Lúc này khoảng sân nhỏ sớm đã không còn vẻ u tĩnh như trước đây, ngược lại trở nên rất lộn xộn, khe rãnh như mạng nhện trải rộng khắp sân, trên mặt đất, trên vách tường, trên bàn đá... Khắp nơi đều là khe hở đao mang lưu lại, mỗi một kẽ hở đều sâu không thấy đáy, như không gian liệt phùng, lộ ra khí tức nguy hiểm.
Đây là do ta tạo thành?
Mặc dù Lâm Phi tương đối tự tin với đao pháp của mình nhưng có thể phá tiểu viện hư hại thành tình trạng thế này, chính hắn cũng không tin, trong khe hở còn lưu lại đao ý, thậm chí là vết như không gian liệt phùng, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
Vừa rồi hình như ta cực kỳ phiền não, muốn phát tiết... Tiếp theo không biết thế nào... Bỗng nhiên...
Lâm Phi bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục nhớ tới cái gì.
Lẽ nào... Ta lại đốn ngộ được gì đó?
Bắt đầu!
Lâm Phi một tay nắm lấy Hắc Sát đao, chém một cái về phía trước, một cảnh gây khiếp sợ theo đó xuất hiện.
Một đao đơn giản Lâm Phi chém ra theo bản năng, lại xuất hiện trước mặt thành năm đao, một đao không phải tưởng tượng, mà chẳng qua là tùy ý một kích.
Trên mặt đất trong khoảng sân, năm khe nứt khảm vào tảng đá vô cùng bắt mắt, chứng minh tất cả vừa rồi đều là thật.
Trên lôi đài, tốc độ Lâm Phi đạt đến cực hạn, hai mươi đao chém ra, trong mắt người ngoài chỉ là một đao, chỉ có hắn hiểu rõ, vì một đao này, tốn hao bao nhiêu tâm thần.
Nhưng bây giờ vừa tùy tiện ra tay liền là năm đao.
Lâm Phi khẽ động, Hắc Sát đao lại lần nữa vung ra.
Vù vù vù...
Bùm bùm bùm...
Trời ạ, ta vậy mà lại có thể đột phá hạn chế, lại một lần nữa đề thăng tốc độ xuất đao, một hơi huyền khí có thể chém ra ba mươi đao, chuyện này cũng...
Bản thân Lâm Phi cũng trợn mắt há mồm, thấy giống như đang nằm mơ.
Ba mươi đao!
Hai mươi ba đao vốn là cực hạn lớn nhất của Lâm Phi, không nghĩ tới vì một việc nhỏ, lại thuận lợi đột phá cực hạn, lại tăng tốc độ xuất đao lên được ba mươi đao.
Nếu ta có thể ra ba mươi đao, sao không thể hợp lại cùng nhau, tăng cường uy lực?
Hai mắt Lâm Phi nhất thời sáng ngời, nhịn không được hét lớn một tiếng, dưới chân dùng Tùy Phong thân pháp, giơ tay chém xuống.
Vù vù vù...
Lâm Phi hóa thân thành thanh phong, một đao tiếp một đao, đao đao hội tụ vào một chỗ, như bạch quang trảm trên mặt đất, khoảng sân nhỏ nhất thời phát sinh tiếng nổ uỳnh uỳnh. Lực đạo khổng lồ lan đến, mặc dù là Lâm Phi cũng theo bản năng thi triển ra Kim Cương Bất Hoại Thân, thật sự là uy lực đã vượt xa suy nghĩ của hắn.
...
Ba đao hợp nhất.
Năm đao hợp nhất.
Sáu đao hợp nhất.
Mười đao hợp nhất.
...
Một lúc lâu sau, Lâm Phi dừng lại, khoảng sân nhỏ càng trở nên khó coi.
Tốc độ xuất đao ngoài ý muốn, hợp được đao pháp cùng nhau, lại chỉ là cử chỉ khi chợt có linh cảm.
Bản thân Lâm Phi cũng không nghĩ tới, hắn sẽ có lúc đột phá.
Nếu như bây giờ gặp lại Trương Vạn Sơn, chỉ sợ ngay cả một chiêu hắn cũng không đỡ nổi, mặc dù ta chỉ có thể mười đao hợp nhất, nhưng uy lực tạo ra cũng không phải hắn có thể ngăn cản!
Mười đao hợp nhất, tương đương với mười người đồng loạt ra tay, uy lực đương nhiên vô cùng lớn.
Tất cả phiền não lúc trước đều bị Lâm Phi vứt không còn một mảnh.
Lúc đầu lọt vào mười vị trí đầu ngoại môn, Lâm Phi không có ý định tiếp tục bại lộ thực lực, bây giờ tình cờ có lĩnh ngộ, hợp nhất mười đao làm một, như vậy sẽ khủng bố đến thế nào.
Bôn Lôi Bất Tức!
Trường đao vừa chém ra, tảng đá trên mặt đất nhất thời bị phá ra một lỗ hổng lớn.
Tảng đá cứng rắn như vậy mà chỉ vẻn vẹn uy lực tạo thành từ ba đao hợp nhất đã dễ dàng phá được. Lâm Phi rốt cục nở nụ cười, con bài chưa lật lớn nhất của hắn rốt cục không cần dùng tới nữa, nếu như hội tụ Nhất Đao Lưỡng Đoạn vào một chỗ, uy lực ra sao bản thân Lâm Phi cũng không dám tưởng tượng. Nếu như không có đột phá trên đao pháp, Lâm Phi không có ý định đoạt lấy danh hiệu đệ nhất ngoại môn, vị trí này cũng không phải là dễ lấy như vậy. Kết quả không nghĩ tới, một phong thư của Lâm gia lại làm hắn đột phá trên đảo.
Xem ra lúc này Bách Cường Đệ Tử Đại Tái, vị trí môn đệ nhất ngoại môn trừ ta ra không còn có thể là ai khác, ai cũng không thể cản đường ta.
/225
|