Dưới lôi đài, tất cả đệ tử của Thần Võ Môn hoàn toàn không thể ngờ rằng Lâm Phi lại bá đạo đến như vậy.
Theo tình hình trước đây, phân định thắng thua trên lôi đài xong, rất ít người cướp đồ của người khác, lại còn dùng làm chiến lợi phẩm cho mình. Thế mà Lâm Phi lại cả gan làm loạn, trong chốc lát khiến người khác không thể phản ứng lại.
Hành động như vậy, khiến người ta không cảm thấy Lâm Phi bá đạo, mà trái lại, là một loại cảm giác khích lệ bọn hắn trưởng thành, xây dựng một tấm gương tốt. Cũng chính vì chuyện này mà sau đó không ít đệ tử môn phái lớn gặp tai ương, không biết bao nhiêu thứ tốt bị tổn hại.
Người khởi xướng chính là Lâm Phi.
Lâm Phi đại thắng trước toàn bộ đệ tử của một phái, tâm trạng rất tốt, chẳng thể ngờ được đệ tử môn phái lớn cũng có ngày hôm nay, bị cướp đi công pháp “Toái Ngọc Thủ”. Thật đáng đời!
Nhưng đám đệ tử gia tộc lớn lại khác, bọn hắn nhìn Lâm Phi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Trương Trọng Sơn đã tu luyện Võ đạo tứ trọng thiên đã lâu, việc bước vào Võ đạo ngũ trọng thiên là chuyện sớm muộn nhưng không thể ngờ khi đối mặt với một Lâm Phi mới nổi, chủ quan khinh địch, khiến thể diện đệ tử gia tộc của bọn hắn đều bị lột sạch.
Quan trọng là quyển sách Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công “Toái Ngọc Thủ” mà Trương Trọng Sơn luôn mang bên mình lại bị thằng nhóc Lâm Phi cướp mất, đây phải nói là may mắn đến thế nào.
Cấp Hoàng Huyền công ơi, vạn lượng bạc ơi.
Lúc Lâm Phi lấy được bí kíp Huyền công, tất cả đệ tử môn phái đều hận không thể đặt mình vào đó, chỉ có thể dương mắt lên nhìn bí kíp Huyền công bị người ta cướp đi mất, lòng đau như cắt nhưng lại không tìm được lí do để bắt bẻ bởi người ta là danh chính ngôn thuận.
“Lâm Phi! Ngươi đúng là tìm chỗ chết. Lần này ngươi không xong với đệ tử gia tộc đâu.”
“Hừ, nếu như Lâm Phi cướp “Toái Ngọc Thủ” lại hay. Hiện tại cũng không đến lượt chúng ta ra tay, Trương Phong Lãng - biểu ca của Trương Trọng Sinh là cao thủ Võ đạo lục trọng thiên. Trong số các đệ tử ngoại môn, có danh tiếng không nhỏ. Chắc chắn sẽ tự mình ra tay xử lí tên tiểu tử không biết trời cao đất dày Lâm Phi này.”
“Cái gì, Trương Phong Lãng là biểu ca của Trương Trọng Sơn? Haha, lần này có kịch hay để xem rồi”.
“Nghe nói Trương Trọng Sơn còn có một người anh lớn, Trương Trọng Sơn trước nay luôn là cánh tay đắc lực của người này. Lần này là Lâm Phi tự rước họa vào thân, sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo thôi.”
“Phải đấy! Phải đấy! Chỉ là một tên Lâm Phi nhãi nhép, một khi Trương Phong Lãng ra tay, đến lúc đó Lâm Phi chẳng khác nào một con chó chờ chết, chờ người ta đá bay khỏi lôi đài.”
“Lâm Phi đã thăng đến Võ đạo tứ trọng thiên chắc chắn hắn phải dùng một loại bí kíp nào đó, cả đời này không bao giờ có tiến bộ nổi đâu, đối đầu với đệ tử gia tộc chúng ta vĩnh viễn không bao giờ ngóc đầu lên được”.
Lâm Phi từ trên lôi đài xuống, đệ tử gia tộc liền vội vàng khiêng Trương Trọng Sơn đi, nếu vẫn cứ nán lại trên lôi đài chẳng khác nào tát vào mặt bọn hắn, toàn thân chẳng dễ chịu chút nào.
“Làm tốt lắm, Lâm Phi sư huynh!”
“Cái đám lưu manh đó chính là muốn ức hiếp những kẻ yếu thế như chúng ta mà! Lâm Phi đánh hay lắm, huynh chính là tấm gương của chúng tôi”.
“Lâm Phi sư huynh, đánh hay lắm! Đánh tuyệt lắm! Đánh bọn chúng không chê vào đâu được”.
Lâm Phi vừa bước xuống liền bị một đám sư đệ vây lấy, không ngớt lời xu nịnh, vất vả lắm hắn mới thoát khỏi đám đông đó.
“Cảm giác này thật tuyệt! Chẳng trách các ngôi sao điện ảnh lại thích đi thảm đỏ đến vậy, cảm thấy rất có thành tựu”.
Cảm giác được mọi người quan tâm, Lâm Phi bất giác muốn hét lên thật to, trút hết tất cả những thứ trước nay mà người ta gán cho mình. Những ngày tới phải trôi qua như vậy mới được.
“Cao Nhân, vết thương của huynh đã đỡ chưa?”
Trong đám đệ tử, không thiếu các loại đan dược trị thương, Cao Nhân đang dùng đan dược trị thương của người khác nhưng sắc mặt vẫn còn khá nhợt nhạt, có điều so với trước đây thì tốt hơn nhiều rồi, việc còn lại là dưỡng thương cho tốt, chắc chắn phải mất một tháng dưỡng thương.
“Lâm Phi, đệ giấu giếm ta khổ thật đấy”
Cao Nhân quả thực đã bị phần thể hiện của Lâm Phi làm cho kinh ngạc và khiếp sợ, nhất là hắn dựa có thể vào thế trận Lôi Đình để đánh bại Trương Trong Sơn, trình độ đó đến chính Cao Nhân cũng không làm được.
“Haha! Chỉ là nhất thời may mắn! Ăn may thôi!” Lâm Phi khiêm tốn nói.
“Dù thế nào thì đệ cũng đã đánh thắng được Trương Trọng Sơn, mọi người đều biết. Trong lòng huynh đây rất mừng. Đợi ta trị thương xong, chúng ta không say không về”. Tâm trạng của Cao Nhân rất tốt, trên mặt không giấu nổi sự kích động: “Có điều, đệ phải cực kỳ đề phòng đám người Trương Trọng Sơn, bọn chúng chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu, đệ làm bẽ mặt đệ tử môn phái, chúng nhất định sẽ tìm đến đệ gây rối. Ta thấy Huyền công đệ học cũng không nhiều, tốt nhất là hãy đến Tàng Công các một chuyến, chọn một môn tâm pháp phù hợp, sau đó chọn thêm một môn Huyền công, đề phòng bất trắc”.
Cao Nhân mắt sáng như đuốc, nhìn thấu điểm thiếu sót của Lâm Phi, không nhịn được liền lên tiếng nhắc nhở.
Quả thực, nếu Cao Nhân không nhắc, trong lòng Lâm Phi sớm đã có dự định, sự việc ngày hôm nay đơn giản chỉ là ngoài ý muốn, lợi ích là điều hiển nhiên, không chỉ danh chính ngôn thuận lấy được cuốn Cấp Hoàng Hạ phẩm “Toái Ngọc Thủ” đáng giá vạn lượng bạc mà hơn nữa còn nhận thấy sự khác biệt giữa các loại Huyền công.
“Trong mấy ngày này, ta sẽ tự mình đến Tàng Công các”.
…
Cao Nhân được người ta đưa về trị thương.
Lâm Phi lại quay về sàn giết thú, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ ngoại môn. Có thêm thời gian hai ngày, kết thúc trong nửa tháng, giành lại tự do cho mình, không để bản thân bị ràng buộc nữa.
Tin tức Lâm Phi đánh thắng Trương Trọng Sinh trên lôi đài nhanh chóng lan truyền trong đám đệ tử ngoại môn cấp thấp, cho dù trước mắt không thể so với đám đệ tử ngoại môn cấp cao nhưng sự ngông cuồng tự mãn trước đây không kẻ nào dám nhắc lại.
Đối với đám đệ tử ngoại môn cấp cao, sự việc lôi đài rốt cục cũng chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi, căn bản chẳng ai bận tâm. Đệ tử cấp thấp có mạnh mẽ thế nào, trong mắt bọn họ, một chưởng rớt đài cũng không là gì cả.
…
Sàn giết yêu thú.
Việc ngoài lề cũng được lan truyền đến sàn giết yêu thú.
Địa vị của Lâm Phi nhanh chóng được nâng cao, Diệp Hoan cũng không dám khinh thường Lâm Phi, thậm chí còn đích thân mang năm mươi lượng bạc mà Lâm Phi hối lộ trước đây trả lại, vì sợ hắn ghi hận.
…
Chớp mắt hai ngày đã trôi qua.
Lâm Phi mang theo bảng nhiệm vụ hoàn thành, bước ra từ khu nhiệm vụ.
Mỗi khi nghĩ đến tên béo đó và dáng vẻ cung kính hiện tại, Lâm Phi lại cảm thấy vui mừng.
Huyền Thiên đại lục nói chuyện dựa vào thực lực, thêm một lần nữa được trải nghiệm sâu sắc.
Ngầng đầu nhìn lên trời xanh mây trắng, Lâm Phi cảm thấy như đang nằm mơ. Chỉ trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, cuộc sống của bản thân đã thay đổi tới mức kinh thiên động địa.
“Giờ là lúc đi tới Tàng Công các rồi!”
…
Tàng Công các.
Là địa điểm quan trọng của Thần Võ Môn.
Đối với bất kì môn phái nào, Tàng Công các trước nay đều là nơi trọng yếu của môn phái, cất giữ một lượng lớn những thu thập, công pháp của các thế hệ đệ tử ghi chép lại, bất cứ môn Huyền công nào, nếu truyền ra ngoài sẽ không tránh khỏi những trận mưa máu gió tanh.
Muốn bước vào Tàng Công các, việc đầu tiên cần khẳng định thực lực.
Quá trình này diễn ra rất nhanh. Khi kiểm tra, quản lý Thần Võ Môn sẽ đích thân đến xem để có thể đánh giá chính xác thực lực, huống chi đây là Võ đạo tứ trọng thiên.
Lệnh bài Thần Võ Môn, cập nhật thông tin.
Võ đạo tứ trọng thiên, Lâm Phi.
“Đây chính là Tàng Công các?”
Đứng trước một tòa tháp nguy nga mang đầy cảm giác cổ kính, Lâm Phi yên lặng đánh giá.
Là người từ thế giới khác đến, đối với Tàng Công các, Lâm Phi có cảm giác kích động lạ thường. Sự tồn tại trong truyền thuyết, không thể ngờ được hôm nay lại có cơ hội bước vào.
Hít sâu mấy cái, Lâm Phi bước chân bước vào Tàng Công các.
Đi về phía Tàng Công các, ở cửa có một ông lão áo xám, dáng vẻ lười nhác, cảm giác không phải người thường, không thể cảm nhận được bất cứ hơi thở nào của ông ta. Không hiểu vì sao, Lâm Phi lại cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm toát ra từ người ông lão này, có cảm giác toàn thân bị nhìn thấu, giống như đang không mặc gì.
“Người này thật đáng sợ, lão già này chắc chắn là một cao thủ.”
Ông lãp áo xám kiểm tra lai lịch xong, ném trả lại lệnh bài, cất lên giọng nói lười biếng.
“Thân phận hiện nay của ngươi chỉ được đến tầng một, lưu lại nửa canh giờ. Có thể lựa chọn một môn tâm pháp, một môn Huyền công, hãy nhớ không được bước lên tầng hai. Nếu muốn chết thì đừng trách lão phu không nói trước”.
“Đệ tử rõ rồi!”
Theo tình hình trước đây, phân định thắng thua trên lôi đài xong, rất ít người cướp đồ của người khác, lại còn dùng làm chiến lợi phẩm cho mình. Thế mà Lâm Phi lại cả gan làm loạn, trong chốc lát khiến người khác không thể phản ứng lại.
Hành động như vậy, khiến người ta không cảm thấy Lâm Phi bá đạo, mà trái lại, là một loại cảm giác khích lệ bọn hắn trưởng thành, xây dựng một tấm gương tốt. Cũng chính vì chuyện này mà sau đó không ít đệ tử môn phái lớn gặp tai ương, không biết bao nhiêu thứ tốt bị tổn hại.
Người khởi xướng chính là Lâm Phi.
Lâm Phi đại thắng trước toàn bộ đệ tử của một phái, tâm trạng rất tốt, chẳng thể ngờ được đệ tử môn phái lớn cũng có ngày hôm nay, bị cướp đi công pháp “Toái Ngọc Thủ”. Thật đáng đời!
Nhưng đám đệ tử gia tộc lớn lại khác, bọn hắn nhìn Lâm Phi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Trương Trọng Sơn đã tu luyện Võ đạo tứ trọng thiên đã lâu, việc bước vào Võ đạo ngũ trọng thiên là chuyện sớm muộn nhưng không thể ngờ khi đối mặt với một Lâm Phi mới nổi, chủ quan khinh địch, khiến thể diện đệ tử gia tộc của bọn hắn đều bị lột sạch.
Quan trọng là quyển sách Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công “Toái Ngọc Thủ” mà Trương Trọng Sơn luôn mang bên mình lại bị thằng nhóc Lâm Phi cướp mất, đây phải nói là may mắn đến thế nào.
Cấp Hoàng Huyền công ơi, vạn lượng bạc ơi.
Lúc Lâm Phi lấy được bí kíp Huyền công, tất cả đệ tử môn phái đều hận không thể đặt mình vào đó, chỉ có thể dương mắt lên nhìn bí kíp Huyền công bị người ta cướp đi mất, lòng đau như cắt nhưng lại không tìm được lí do để bắt bẻ bởi người ta là danh chính ngôn thuận.
“Lâm Phi! Ngươi đúng là tìm chỗ chết. Lần này ngươi không xong với đệ tử gia tộc đâu.”
“Hừ, nếu như Lâm Phi cướp “Toái Ngọc Thủ” lại hay. Hiện tại cũng không đến lượt chúng ta ra tay, Trương Phong Lãng - biểu ca của Trương Trọng Sinh là cao thủ Võ đạo lục trọng thiên. Trong số các đệ tử ngoại môn, có danh tiếng không nhỏ. Chắc chắn sẽ tự mình ra tay xử lí tên tiểu tử không biết trời cao đất dày Lâm Phi này.”
“Cái gì, Trương Phong Lãng là biểu ca của Trương Trọng Sơn? Haha, lần này có kịch hay để xem rồi”.
“Nghe nói Trương Trọng Sơn còn có một người anh lớn, Trương Trọng Sơn trước nay luôn là cánh tay đắc lực của người này. Lần này là Lâm Phi tự rước họa vào thân, sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo thôi.”
“Phải đấy! Phải đấy! Chỉ là một tên Lâm Phi nhãi nhép, một khi Trương Phong Lãng ra tay, đến lúc đó Lâm Phi chẳng khác nào một con chó chờ chết, chờ người ta đá bay khỏi lôi đài.”
“Lâm Phi đã thăng đến Võ đạo tứ trọng thiên chắc chắn hắn phải dùng một loại bí kíp nào đó, cả đời này không bao giờ có tiến bộ nổi đâu, đối đầu với đệ tử gia tộc chúng ta vĩnh viễn không bao giờ ngóc đầu lên được”.
Lâm Phi từ trên lôi đài xuống, đệ tử gia tộc liền vội vàng khiêng Trương Trọng Sơn đi, nếu vẫn cứ nán lại trên lôi đài chẳng khác nào tát vào mặt bọn hắn, toàn thân chẳng dễ chịu chút nào.
“Làm tốt lắm, Lâm Phi sư huynh!”
“Cái đám lưu manh đó chính là muốn ức hiếp những kẻ yếu thế như chúng ta mà! Lâm Phi đánh hay lắm, huynh chính là tấm gương của chúng tôi”.
“Lâm Phi sư huynh, đánh hay lắm! Đánh tuyệt lắm! Đánh bọn chúng không chê vào đâu được”.
Lâm Phi vừa bước xuống liền bị một đám sư đệ vây lấy, không ngớt lời xu nịnh, vất vả lắm hắn mới thoát khỏi đám đông đó.
“Cảm giác này thật tuyệt! Chẳng trách các ngôi sao điện ảnh lại thích đi thảm đỏ đến vậy, cảm thấy rất có thành tựu”.
Cảm giác được mọi người quan tâm, Lâm Phi bất giác muốn hét lên thật to, trút hết tất cả những thứ trước nay mà người ta gán cho mình. Những ngày tới phải trôi qua như vậy mới được.
“Cao Nhân, vết thương của huynh đã đỡ chưa?”
Trong đám đệ tử, không thiếu các loại đan dược trị thương, Cao Nhân đang dùng đan dược trị thương của người khác nhưng sắc mặt vẫn còn khá nhợt nhạt, có điều so với trước đây thì tốt hơn nhiều rồi, việc còn lại là dưỡng thương cho tốt, chắc chắn phải mất một tháng dưỡng thương.
“Lâm Phi, đệ giấu giếm ta khổ thật đấy”
Cao Nhân quả thực đã bị phần thể hiện của Lâm Phi làm cho kinh ngạc và khiếp sợ, nhất là hắn dựa có thể vào thế trận Lôi Đình để đánh bại Trương Trong Sơn, trình độ đó đến chính Cao Nhân cũng không làm được.
“Haha! Chỉ là nhất thời may mắn! Ăn may thôi!” Lâm Phi khiêm tốn nói.
“Dù thế nào thì đệ cũng đã đánh thắng được Trương Trọng Sơn, mọi người đều biết. Trong lòng huynh đây rất mừng. Đợi ta trị thương xong, chúng ta không say không về”. Tâm trạng của Cao Nhân rất tốt, trên mặt không giấu nổi sự kích động: “Có điều, đệ phải cực kỳ đề phòng đám người Trương Trọng Sơn, bọn chúng chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu, đệ làm bẽ mặt đệ tử môn phái, chúng nhất định sẽ tìm đến đệ gây rối. Ta thấy Huyền công đệ học cũng không nhiều, tốt nhất là hãy đến Tàng Công các một chuyến, chọn một môn tâm pháp phù hợp, sau đó chọn thêm một môn Huyền công, đề phòng bất trắc”.
Cao Nhân mắt sáng như đuốc, nhìn thấu điểm thiếu sót của Lâm Phi, không nhịn được liền lên tiếng nhắc nhở.
Quả thực, nếu Cao Nhân không nhắc, trong lòng Lâm Phi sớm đã có dự định, sự việc ngày hôm nay đơn giản chỉ là ngoài ý muốn, lợi ích là điều hiển nhiên, không chỉ danh chính ngôn thuận lấy được cuốn Cấp Hoàng Hạ phẩm “Toái Ngọc Thủ” đáng giá vạn lượng bạc mà hơn nữa còn nhận thấy sự khác biệt giữa các loại Huyền công.
“Trong mấy ngày này, ta sẽ tự mình đến Tàng Công các”.
…
Cao Nhân được người ta đưa về trị thương.
Lâm Phi lại quay về sàn giết thú, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ ngoại môn. Có thêm thời gian hai ngày, kết thúc trong nửa tháng, giành lại tự do cho mình, không để bản thân bị ràng buộc nữa.
Tin tức Lâm Phi đánh thắng Trương Trọng Sinh trên lôi đài nhanh chóng lan truyền trong đám đệ tử ngoại môn cấp thấp, cho dù trước mắt không thể so với đám đệ tử ngoại môn cấp cao nhưng sự ngông cuồng tự mãn trước đây không kẻ nào dám nhắc lại.
Đối với đám đệ tử ngoại môn cấp cao, sự việc lôi đài rốt cục cũng chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi, căn bản chẳng ai bận tâm. Đệ tử cấp thấp có mạnh mẽ thế nào, trong mắt bọn họ, một chưởng rớt đài cũng không là gì cả.
…
Sàn giết yêu thú.
Việc ngoài lề cũng được lan truyền đến sàn giết yêu thú.
Địa vị của Lâm Phi nhanh chóng được nâng cao, Diệp Hoan cũng không dám khinh thường Lâm Phi, thậm chí còn đích thân mang năm mươi lượng bạc mà Lâm Phi hối lộ trước đây trả lại, vì sợ hắn ghi hận.
…
Chớp mắt hai ngày đã trôi qua.
Lâm Phi mang theo bảng nhiệm vụ hoàn thành, bước ra từ khu nhiệm vụ.
Mỗi khi nghĩ đến tên béo đó và dáng vẻ cung kính hiện tại, Lâm Phi lại cảm thấy vui mừng.
Huyền Thiên đại lục nói chuyện dựa vào thực lực, thêm một lần nữa được trải nghiệm sâu sắc.
Ngầng đầu nhìn lên trời xanh mây trắng, Lâm Phi cảm thấy như đang nằm mơ. Chỉ trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, cuộc sống của bản thân đã thay đổi tới mức kinh thiên động địa.
“Giờ là lúc đi tới Tàng Công các rồi!”
…
Tàng Công các.
Là địa điểm quan trọng của Thần Võ Môn.
Đối với bất kì môn phái nào, Tàng Công các trước nay đều là nơi trọng yếu của môn phái, cất giữ một lượng lớn những thu thập, công pháp của các thế hệ đệ tử ghi chép lại, bất cứ môn Huyền công nào, nếu truyền ra ngoài sẽ không tránh khỏi những trận mưa máu gió tanh.
Muốn bước vào Tàng Công các, việc đầu tiên cần khẳng định thực lực.
Quá trình này diễn ra rất nhanh. Khi kiểm tra, quản lý Thần Võ Môn sẽ đích thân đến xem để có thể đánh giá chính xác thực lực, huống chi đây là Võ đạo tứ trọng thiên.
Lệnh bài Thần Võ Môn, cập nhật thông tin.
Võ đạo tứ trọng thiên, Lâm Phi.
“Đây chính là Tàng Công các?”
Đứng trước một tòa tháp nguy nga mang đầy cảm giác cổ kính, Lâm Phi yên lặng đánh giá.
Là người từ thế giới khác đến, đối với Tàng Công các, Lâm Phi có cảm giác kích động lạ thường. Sự tồn tại trong truyền thuyết, không thể ngờ được hôm nay lại có cơ hội bước vào.
Hít sâu mấy cái, Lâm Phi bước chân bước vào Tàng Công các.
Đi về phía Tàng Công các, ở cửa có một ông lão áo xám, dáng vẻ lười nhác, cảm giác không phải người thường, không thể cảm nhận được bất cứ hơi thở nào của ông ta. Không hiểu vì sao, Lâm Phi lại cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm toát ra từ người ông lão này, có cảm giác toàn thân bị nhìn thấu, giống như đang không mặc gì.
“Người này thật đáng sợ, lão già này chắc chắn là một cao thủ.”
Ông lãp áo xám kiểm tra lai lịch xong, ném trả lại lệnh bài, cất lên giọng nói lười biếng.
“Thân phận hiện nay của ngươi chỉ được đến tầng một, lưu lại nửa canh giờ. Có thể lựa chọn một môn tâm pháp, một môn Huyền công, hãy nhớ không được bước lên tầng hai. Nếu muốn chết thì đừng trách lão phu không nói trước”.
“Đệ tử rõ rồi!”
/225
|