Nhìn thoáng qua cửa hang kia với vẻ lưu luyến, bịn rịn, Lâm Phàm vẫn nhanh chóng rời đi. Những người ở phía trên kia có xuống hay không thì hắn cũng không đợi được nữa rồi. Lần này hắn tiến vào hiểm địa chủ yếu là để tu luyện cùng với cày điểm tích lũy. Điểm khổ tu thì dễ rồi, nhưng mà điểm tích lũy lại cần cố gắng kiếm thêm. Hắn muốn mỗi một tầng cảnh giới đều được xây dựng căn cơ vững chắc, chỉ có như vậy thì mới có thể dễ dàng tiến quân vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp.
Lâm Phàm nhanh chóng tìm đến một chỗ hơi chút bí mật để ẩn nấp rồi lập tức tự sát, mười giây sau sống lại.
- Thi triển Bạo Huyết và Thất Thần Thiên Pháp khiến tác dụng phụ cũng chồng lên nhau, quả nhiên khiến cho thân thể càng thêm tổn thương. -Lâm Phàm cảm thụ một chút, cảm giác lúc toàn thịnh thật đúng là rất cường hãn. Cương khí lưu động không ngừng trong cơ thể không gặp trở ngại nào là cảm giác mà khi thân thể có bệnh hoàn toàn không thể so sánh được.
Giờ khắc này, hắn mới chính thức quan sát vực sâu Vạn Quật này. Hiểm địa bực này cũng không biết đã có bao nhiêu người đến thăm dò qua, số lượng tài phú bị lấy đi hiển nhiên cũng rất kinh người. Nhưng cũng có rất nhiều người ngã xuống, hóa thành oan hồn ở nơi đây.
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn là nham thạch màu đen. Có chỗ nham thạch còn lồi ra tạo thành hình mũi nhọn, tản ra ánh sáng lạnh lẽo. Phía trên còn có vết máu đã khô, hiển nhiên nơi này đã từng phát sinh chiến đấu, chỉ là không biết kết quả thế nào.
Nhưng mà dấu vết này đã từ rất lâu rồi cho nên cũng không cần tìm hiểu nữa.
Hắn vẫn một mực tiến lên mà chẳng có mục tiêu nào. Đi đến một chỗ xa lạ thì chỉ có thể tự mình dò đường, nếu như gặp phải yêu thú thì vung Lang Nha bổng đập chết là xong.
Càng xâm nhập sâu, hắn càng cảm nhận được sự to lớn của vực sâu Vạn Quật này. E là nếu đi như này đến tận một tháng cũng chưa chắc đã đi được đến rìa. Xem ra vực sâu Vạn Quật này quả thực thống suốt tới bốn phương tám hướng, thậm chí kéo dài đến tận Nhật Chiếu tông cũng không phải là lời nói vô căn cứ.
Lúc này, ở phía trước có động tĩnh khiến cho Lâm Phàm có chút hiếu kỳ. Hắn trốn ở phía sau một khối nham thạch, thò đầu ra nhìn. Thì ra là một đám yêu thú đang di chuyển.
Những yêu thú này có hình dáng như báo săn, nhưng mà ở trên lưng của chúng lại có một khối xương giống như là nham thạch lồi ra.
- Loài yêu thú này không có trong bất kỳ ghi chép nào. - Lâm Phàm thì thầm trong lòng. Ở bên trong vực sâu Vạn Quật tồn tại một loại khí tức quỷ dị. Đám yêu thú sinh sống nhiều năm ở dưới chỗ này hẳn là cũng xuất hiện dị biến. Nhưng mà những điều này cũng không quan trọng, nơi nào có yêu thú thì nơi đó sẽ có Lâm Phàm ta tồn tại.
- Xin chào, điểm tích lũy của ta. - Một tay cầm cái chảo, một tay cầm Lang Nha bổng, Lâm Phàm đi ra từ phía sau nham thạch, hữu hảo chào hỏi bầy yêu thú này.
Mà những yêu thú kia nghe được thanh âm khiêu khích như thế, khuôn mặt đang bình tĩnh đột nhiên biến thành dữ tợn. Chúng nó tức giận gào thét, lao về phía Lâm Phàm.
Hai ngày sau!
Vực sâu Vạn Quật.
Mặc Kinh Trập chau mày, hắn đến vực sâu Vạn Quật chính là vì để tìm kiếm và phân ra cao thấp với gia hỏa phách lối hơn cả hắn kia. Nhưng mà hắn đã tìm tận hai ngày cũng chưa tìm được. Ngược lại là ở nửa đường, hắn gặp một số người đến đây lịch luyện ham của cải của hắn và bị hắn thuận tay giải quyết.
Lúc này, một thanh âm từ phương xa truyền đến.
- Nghiêm sư đệ kiếm pháp siêu tuyệt, một chiêu Lưu Quang Tuyệt Ảnh này chỉ thấy ánh sáng không thấy thân hình. Xem ra sư đệ đã tu luyện môn kiếm pháp này tới cấp độ viên mãn.
- La sư huynh quá khen, so với La sư huynh thì ta còn kém xa.
- Ừm, rất tốt, Nhật Chiếu tông ta nếu như người người đều có thể cố gắng tu luyện như như Nghiêm sư đệ đây, lo gì không diệt được Viêm Hoa tông.
Ở phương xa, mấy bóng người đứng ở cùng một chỗ. Một người trong đó thì đang thi triển tuyệt chiêu, dùng một kiếm giế t chết một con yêu thú Địa Cương cảnh tầng ba.
Đây chính là Nghiêm Húc, người bị Lâm Phàm khiến cho mất hết mặt mũi ở trong đợt giao lưu giữa Viêm Hoa tông và Nhật Chiếu tông cách đây không lâu. Từ sau lần đó, khi trở lại tông môn, Nghiêm Húc lập tức bế quan khổ luyện, tăng tu vi lên tới Địa Cương cảnh tầng bốn, còn tu luyện kiếm pháp Huyền giai trung phẩm Lưu Quang Tuyệt Ảnh đến cấp độ viên mãn.
Chỉ là cho dù thực lực tăng lên, kiếm pháp cũng tu luyện tới cấp độ viên mãn nhưng mà tất cả đều không thể khiến hắn quên đi lần sỉ nhục đó.
- Các ngươi vừa mới nói cái gì?
Lúc này, Mặc Kinh Trập lao tới. Thân hình giống như là chim ưng giương cánh, đứng sừng sững ở phía trên một tảng đá lớn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bốn người, trong lòng có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy.
- Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ có chút thực lực như vậy mà dám nói diệt Viêm Hoa tông sao? Mặc Kinh Trập ta cũng muốn nhìn xem các ngươi có bản lãnh gì mà dám cuồng ngôn như thế?
Mặc Kinh Trập xuất hiện làm cho mấy người Nghiêm Húc hơi sững sờ. Tựa như là không ngờ tới sẽ có người xuất hiện ở chỗ này.
Nghiêm Húc nhìn Mặc Kinh Trập, đánh giá một lúc rồi nói:
- Ngươi là người của Viêm Hoa tông sao?
Mặc Kinh Trập vung tay áo, ngạo nghễ ngẩng đầu,giọng nói dứt khoát:
- Không sai, ta là Mặc Kinh Trập, đại thiếu gia của Mặc gia thành Linh Phong, Viêm Hoa tông.
Sau đó, Mặc Kinh Trập nhìn về phía nam tử ở sau lưng Nghiêm Húc, chất vấn:
- Lời vừa rồi là do ngươi nói sao?
- Hỗn xược. - Nghiêm Húc quát lớn. Tên gia hỏa không biết trời cao đất này lại dám chất vấn La sư huynh, quả thực chính là muốn chết.
Nhưng mà một cánh tay duỗi ra, ngăn ở trước ngực của Nghiêm Húc, tên nam tử bị Mặc Kinh Trập chất vấn kia đi lên phía trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, hắn nói:
- Vực sâu Vạn Quật quả nhiên rất thần kỳ. Chúng ta đã đi vào nửa tháng mà lại còn có thể gặp được người của Viêm Hoa tông, hơn nữa còn là người yêu tông như thế. Đúng là rất thù vị! Nhưng mà một kẻ chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu lại dám chất vấn ta, làm ta rất muốn hỏi ngươi một câu, đầu óc của ngươi vẫn bình thường sao?
Mặc Kinh Trập hừ lạnh một tiếng:
- Người của Nhật Chiếu tông đồ sát cả triệu con dân của Viêm Hoa tông, tất cả đều đáng chết nghìn lần. Dù các ngươi hung mãnh như yêu thú, Mặc Kinh Trập ta cũng không hề e ngại chút nào.
Nghiêm Húc nói:
- La sư huynh, loại gia hỏa không biết trời cao đất rộng cứ để ta giáo huấn hắn cho.
La Chinh Nhất lắc lắc đầu:
- Nghiêm sư đệ, tu vi của ngươi mặc dù không yếu nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn. - Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía một sư đệ khác - Trương sư đệ, ngươi lên đi, xem tên này có bản lĩnh gì mà dám to mồm như vậy. - Vâng sư huynh.
Lâm Phàm nhanh chóng tìm đến một chỗ hơi chút bí mật để ẩn nấp rồi lập tức tự sát, mười giây sau sống lại.
- Thi triển Bạo Huyết và Thất Thần Thiên Pháp khiến tác dụng phụ cũng chồng lên nhau, quả nhiên khiến cho thân thể càng thêm tổn thương. -Lâm Phàm cảm thụ một chút, cảm giác lúc toàn thịnh thật đúng là rất cường hãn. Cương khí lưu động không ngừng trong cơ thể không gặp trở ngại nào là cảm giác mà khi thân thể có bệnh hoàn toàn không thể so sánh được.
Giờ khắc này, hắn mới chính thức quan sát vực sâu Vạn Quật này. Hiểm địa bực này cũng không biết đã có bao nhiêu người đến thăm dò qua, số lượng tài phú bị lấy đi hiển nhiên cũng rất kinh người. Nhưng cũng có rất nhiều người ngã xuống, hóa thành oan hồn ở nơi đây.
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn là nham thạch màu đen. Có chỗ nham thạch còn lồi ra tạo thành hình mũi nhọn, tản ra ánh sáng lạnh lẽo. Phía trên còn có vết máu đã khô, hiển nhiên nơi này đã từng phát sinh chiến đấu, chỉ là không biết kết quả thế nào.
Nhưng mà dấu vết này đã từ rất lâu rồi cho nên cũng không cần tìm hiểu nữa.
Hắn vẫn một mực tiến lên mà chẳng có mục tiêu nào. Đi đến một chỗ xa lạ thì chỉ có thể tự mình dò đường, nếu như gặp phải yêu thú thì vung Lang Nha bổng đập chết là xong.
Càng xâm nhập sâu, hắn càng cảm nhận được sự to lớn của vực sâu Vạn Quật này. E là nếu đi như này đến tận một tháng cũng chưa chắc đã đi được đến rìa. Xem ra vực sâu Vạn Quật này quả thực thống suốt tới bốn phương tám hướng, thậm chí kéo dài đến tận Nhật Chiếu tông cũng không phải là lời nói vô căn cứ.
Lúc này, ở phía trước có động tĩnh khiến cho Lâm Phàm có chút hiếu kỳ. Hắn trốn ở phía sau một khối nham thạch, thò đầu ra nhìn. Thì ra là một đám yêu thú đang di chuyển.
Những yêu thú này có hình dáng như báo săn, nhưng mà ở trên lưng của chúng lại có một khối xương giống như là nham thạch lồi ra.
- Loài yêu thú này không có trong bất kỳ ghi chép nào. - Lâm Phàm thì thầm trong lòng. Ở bên trong vực sâu Vạn Quật tồn tại một loại khí tức quỷ dị. Đám yêu thú sinh sống nhiều năm ở dưới chỗ này hẳn là cũng xuất hiện dị biến. Nhưng mà những điều này cũng không quan trọng, nơi nào có yêu thú thì nơi đó sẽ có Lâm Phàm ta tồn tại.
- Xin chào, điểm tích lũy của ta. - Một tay cầm cái chảo, một tay cầm Lang Nha bổng, Lâm Phàm đi ra từ phía sau nham thạch, hữu hảo chào hỏi bầy yêu thú này.
Mà những yêu thú kia nghe được thanh âm khiêu khích như thế, khuôn mặt đang bình tĩnh đột nhiên biến thành dữ tợn. Chúng nó tức giận gào thét, lao về phía Lâm Phàm.
Hai ngày sau!
Vực sâu Vạn Quật.
Mặc Kinh Trập chau mày, hắn đến vực sâu Vạn Quật chính là vì để tìm kiếm và phân ra cao thấp với gia hỏa phách lối hơn cả hắn kia. Nhưng mà hắn đã tìm tận hai ngày cũng chưa tìm được. Ngược lại là ở nửa đường, hắn gặp một số người đến đây lịch luyện ham của cải của hắn và bị hắn thuận tay giải quyết.
Lúc này, một thanh âm từ phương xa truyền đến.
- Nghiêm sư đệ kiếm pháp siêu tuyệt, một chiêu Lưu Quang Tuyệt Ảnh này chỉ thấy ánh sáng không thấy thân hình. Xem ra sư đệ đã tu luyện môn kiếm pháp này tới cấp độ viên mãn.
- La sư huynh quá khen, so với La sư huynh thì ta còn kém xa.
- Ừm, rất tốt, Nhật Chiếu tông ta nếu như người người đều có thể cố gắng tu luyện như như Nghiêm sư đệ đây, lo gì không diệt được Viêm Hoa tông.
Ở phương xa, mấy bóng người đứng ở cùng một chỗ. Một người trong đó thì đang thi triển tuyệt chiêu, dùng một kiếm giế t chết một con yêu thú Địa Cương cảnh tầng ba.
Đây chính là Nghiêm Húc, người bị Lâm Phàm khiến cho mất hết mặt mũi ở trong đợt giao lưu giữa Viêm Hoa tông và Nhật Chiếu tông cách đây không lâu. Từ sau lần đó, khi trở lại tông môn, Nghiêm Húc lập tức bế quan khổ luyện, tăng tu vi lên tới Địa Cương cảnh tầng bốn, còn tu luyện kiếm pháp Huyền giai trung phẩm Lưu Quang Tuyệt Ảnh đến cấp độ viên mãn.
Chỉ là cho dù thực lực tăng lên, kiếm pháp cũng tu luyện tới cấp độ viên mãn nhưng mà tất cả đều không thể khiến hắn quên đi lần sỉ nhục đó.
- Các ngươi vừa mới nói cái gì?
Lúc này, Mặc Kinh Trập lao tới. Thân hình giống như là chim ưng giương cánh, đứng sừng sững ở phía trên một tảng đá lớn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bốn người, trong lòng có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy.
- Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ có chút thực lực như vậy mà dám nói diệt Viêm Hoa tông sao? Mặc Kinh Trập ta cũng muốn nhìn xem các ngươi có bản lãnh gì mà dám cuồng ngôn như thế?
Mặc Kinh Trập xuất hiện làm cho mấy người Nghiêm Húc hơi sững sờ. Tựa như là không ngờ tới sẽ có người xuất hiện ở chỗ này.
Nghiêm Húc nhìn Mặc Kinh Trập, đánh giá một lúc rồi nói:
- Ngươi là người của Viêm Hoa tông sao?
Mặc Kinh Trập vung tay áo, ngạo nghễ ngẩng đầu,giọng nói dứt khoát:
- Không sai, ta là Mặc Kinh Trập, đại thiếu gia của Mặc gia thành Linh Phong, Viêm Hoa tông.
Sau đó, Mặc Kinh Trập nhìn về phía nam tử ở sau lưng Nghiêm Húc, chất vấn:
- Lời vừa rồi là do ngươi nói sao?
- Hỗn xược. - Nghiêm Húc quát lớn. Tên gia hỏa không biết trời cao đất này lại dám chất vấn La sư huynh, quả thực chính là muốn chết.
Nhưng mà một cánh tay duỗi ra, ngăn ở trước ngực của Nghiêm Húc, tên nam tử bị Mặc Kinh Trập chất vấn kia đi lên phía trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, hắn nói:
- Vực sâu Vạn Quật quả nhiên rất thần kỳ. Chúng ta đã đi vào nửa tháng mà lại còn có thể gặp được người của Viêm Hoa tông, hơn nữa còn là người yêu tông như thế. Đúng là rất thù vị! Nhưng mà một kẻ chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu lại dám chất vấn ta, làm ta rất muốn hỏi ngươi một câu, đầu óc của ngươi vẫn bình thường sao?
Mặc Kinh Trập hừ lạnh một tiếng:
- Người của Nhật Chiếu tông đồ sát cả triệu con dân của Viêm Hoa tông, tất cả đều đáng chết nghìn lần. Dù các ngươi hung mãnh như yêu thú, Mặc Kinh Trập ta cũng không hề e ngại chút nào.
Nghiêm Húc nói:
- La sư huynh, loại gia hỏa không biết trời cao đất rộng cứ để ta giáo huấn hắn cho.
La Chinh Nhất lắc lắc đầu:
- Nghiêm sư đệ, tu vi của ngươi mặc dù không yếu nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn. - Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía một sư đệ khác - Trương sư đệ, ngươi lên đi, xem tên này có bản lĩnh gì mà dám to mồm như vậy. - Vâng sư huynh.
/183
|